For over a decade, I have studied young people that have been pushed out of school, so called "dropouts." As they end up failed by the education system, they're on the streets where they're vulnerable to violence, police harassment, police brutality and incarceration. I follow these young people for years at a time, across institutional settings, to try to understand what some of us call the "school-to-prison pipeline."
Hơn một thập kỷ nay, Tôi đã nghiên cứu những thanh niên bị đuổi khỏi trường học, gọi là "học sinh bỏ học." Khi rốt cuộc họ bị đánh bại bởi hệ thống giáo dục, họ lang thang trên đường phố, nơi họ dễ bị tấn công bạo lực, sự quấy nhiễu, tàn bạo và bắt giam của cảnh sát. Tôi đi theo những thanh niên này trong suốt nhiều năm, qua sự sắp xếp của các tổ chức, cố gắng để hiểu cái mà chúng ta gọi là "hệ thống nhà tù - trường học."
When you look at a picture like this, of young people who are in my study ... you might see trouble. I mean one of the boys has a bottle of liquor in his hand, he's 14 years old and it's a school day. Other people, when they see this picture, might see gangs, thugs, delinquents -- criminals. But I see it different. I see these young people through a perspective that looks at the assets that they bring to the education system. So will you join me in changing the way we label young people from "at-risk" to "at-promise?"
Khi bạn nhìn vào một bức ảnh như thế này, của những thanh niên tôi nghiên cứu, bạn sẽ thấy không ổn, Một cậu bé tay cầm chai rượu, cậu ấy 14 tuổi và hôm đó là ngày đi học. Những người khác khi nhìn bức ảnh này, có thể nhìn thấy các băng nhóm, lũ côn đồ, bọn tội phạm. Còn tôi lại thấy điều khác biệt. Tôi nhìn những thanh niên này qua một góc nhìn đó là vào tài sản mà họ đã mang lại cho hệ thống giáo dục. Bạn có muốn cùng với tôi thay đổi cách mà chúng ta áp đặt cho những thanh niên từ "có nguy cơ" đến "có triển vọng" không?
(Applause)
(Vỗ tay)
How do I know that these young people have the potential and the promise to change? I know this because I am one of them. You see, I grew up in dire poverty in the inner city, without a father -- he abandoned me before I was even born. We were on welfare, sometimes homeless, many times hungry. By the time I was 15 years old, I had been incarcerated in juvy three times for three felonies. My best friend had already been killed. And soon after, while I'm standing next to my uncle, he gets shot. And as I'm waiting for the ambulance to arrive for over an hour ... he bleeds to death on the street. I had lost faith and hope in the world, and I had given up on the system because the system had failed me. I had nothing to offer and no one had anything to offer me. I was fatalistic. I didn't even think I could make it to my 18th birthday.
Làm thế nào tôi biết được những thanh niên này có tiềm năng và triển vọng để thay đổi? Tôi biết điều đó bởi vì tôi từng là một trong số họ. Tôi đã lớn lên ở nội thành trong nghèo đói, mà không có bố -- ông bỏ rơi tôi trước khi tôi được sinh ra. Chúng tôi sống nhờ phúc lợi, đôi khi không có nhà ở, và rất nhiều lần bị đói. Khi tôi 15 tuổi, Tôi đã bị bắt giam 3 lần vì 3 trọng tội. Người bạn thân của tôi đã bị giết. Ngay sau đó, Khi tôi đứng bên cạnh chú mình, ông ấy bị bắn. Và trong lúc tôi đợi xe cấp cứu đến trong hơn một tiếng đồng hồ, ông ấy đã chết trên đường vì mất quá nhiều máu. Tôi đã mất hết niềm tin và hy vọng với thế giới, và tôi đã từ bỏ hệ thống vì hệ thống làm tôi thất vọng. Tôi chẳng còn gì để cống hiến và cũng chẳng có ai còn gì cho tôi. Tôi nghĩ về định mệnh. Tôi còn không tin mình có thể sống để đón sinh nhật 18 tuổi.
The reason I'm here today is because a teacher that cared reached out and managed to tap into my soul. This teacher, Ms. Russ ... she was the kind of teacher that was always in your business.
Lý do tôi ở đây ngày hôm nay là vì một người giáo viên đã quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ để chạm tới tâm hồn tôi. Người giáo viên này, Ms. Russ ... là người giáo viên luôn luôn xen vào công việc của bạn.
(Laughter)
(Cười lớn)
She was the kind of teacher that was like, "Victor, I'm here for you whenever you're ready."
Cô ấy giống như một người giáo viên có thể nói, "Victor, cô ở đây vì em bất cứ khi nào em sẵn sàng."
(Laughter)
(Cười lớn)
I wasn't ready. But she understood one basic principle about young people like me. We're like oysters. We're only going to open up when we're ready, and if you're not there when we're ready, we're going to clam back up. Ms. Russ was there for me. She was culturally relevant, she respected my community, my people, my family. I told her a story about my Uncle Ruben. He would take me to work with him because I was broke, and he knew I needed some money. He collected glass bottles for a living. Four in the morning on a school day, we'd throw the glass bottles in the back of his van, and the bottles would break. And my hands and arms would start to bleed and my tennis shoes and pants would get all bloody. And I was terrified and in pain, and I would stop working. And my uncle, he would look me in the eyes and he would say to me, "Mijo, estamos buscando vida." "We're searching for a better life, we're trying to make something out of nothing."
Tôi đã không sẵn sàng. Nhưng cô ấy đã hiểu một nguyên tắc cơ bản về những thanh niên như tôi. Chúng tôi như những con sò biển. Chúng tôi sẽ chỉ mở ra khi nào chúng tôi sẵn sàng. và nếu bạn không ở đó khi chúng tôi sẵn sàng, chúng tôi sẽ đóng vỏ lại. Cô Russ đã ở đó vì tôi. Cô ấy hiểu về văn hoá, cô tôn trọng cộng đồng, con người và gia đình tôi. Tôi kể cho cô ấy câu chuyện về chú Ruben. Chú ấy đưa tôi đến làm cùng chú vì tôi hết sạch tiền, và chú biết tôi cần tiền. Chú thu lượm vỏ chai để sống. Vào 4 giờ sáng trong một ngày đi học, chúng tôi đã ném những vỏ chai vào thùng xe tải, và vỏ chai bị vỡ. Bàn tay và cánh tay tôi bắt đầu chảy máu đôi giày tennis và quần tôi đều dính máu. Và tôi đã hoảng sợ và đau đớn, tôi phải ngừng làm việc. Và chú tôi, nhìn thẳng vào tôi và nói, "Mijo, estamos buscando vida." "Chúng ta đang tìm kiếm một cuộc sống tốt hơn, chúng ta cố gắng tạo ra thứ gì đó từ con số không."
Ms. Russ listened to my story, welcomed it into the classroom and said, "Victor, this is your power. This is your potential. Your family, your culture, your community have taught you a hard-work ethic and you will use it to empower yourself in the academic world so you can come back and empower your community."
Cô Russ nghe câu chuyện của tôi, kể chúng ở lớp học và nói, "Victor, đây chính là sức mạnh của em. Đây là động lực của em. Gia đình, văn hóa, cộng đồng đã dạy em đạo lý làm việc chăm chỉ và em sẽ sử dụng nó để trao quyền cho chính mình trong thế giới học thuật rồi em có thể trở lại và trao quyền cho cộng đồng của mình."
With Ms. Russ's help, I ended up returning to school. I even finished my credits on time and graduated with my class.
Nhờ sự giúp đỡ của cô Russ, Cuối cùng tôi đã trở lại trường học. Tôi còn hoàn thành các khoản tín dụng đúng hạn và tốt nghiệp cùng với lớp tôi.
(Applause)
(Vỗ tay)
But Ms. Russ said to me right before graduation, "Victor, I'm so proud of you. I knew you could do it. Now it's time to go to college."
Nhưng cô Russ nói với tôi ngay trước khi tốt nghiệp, "Victor, cô rất tự hào về em. Cô biết em có thể làm được. Bây giờ là lúc em vào đại học."
(Laughter)
(Cười lớn)
College, me? Man, what is this teacher smoking thinking I'm going to college? I applied with the mentors and support she provided, got a letter of acceptance, and one of the paragraphs read, "You've been admitted under probationary status." I said, "Probation? I'm already on probation, that don't matter?"
Đại học sao? Tôi á? Man, cô giáo đang chế giễu chuyện mình học đại học sao? Tôi đã nộp đơn với sự cố vấn và hỗ trợ của cô giáo. tôi đã nhận được thư chấp thuận, và một trong những dòng thư có viết, "Bạn đã được nhận học ở dạng thử thách." Tôi nói: "Thử thách? Tôi đang trong thời gian thử thách rồi, nó không tính sao?"
(Laughter)
(Cười lớn)
It was academic probation, not criminal probation. But what do teachers like Ms. Russ do to succeed with young people like the ones I study? I propose three strategies. The first: let's get rid of our deficit perspective in education. "These people come from a culture of violence, a culture of poverty. These people are at-risk; these people are truant. These people are empty containers for us to fill with knowledge. They have the problems, we have the solutions." Number two. Let's value the stories that young people bring to the schoolhouse. Their stories of overcoming insurmountable odds are so powerful. And I know you know some of these stories. These very same stories and experiences already have grit, character and resilience in them. So let's help young people refine those stories. Let's help them be proud of who they are, because our education system welcomes their families, their cultures, their communities and the skill set they've learned to survive. And of course the third strategy being the most important: resources. We have to provide adequate resources to young people. Grit alone isn't going to cut it. You can sit there and tell me all you want, "Hey man, pick yourself up by the bootstraps." But if I was born without any straps on my boots --
Nó là một thử thách học thuật, không phải thử thách tù treo. Nhưng những giáo viên như cô Russ làm gì để thành công với những thanh niên như những người mà tôi đang nghiên cứu? Tôi đề nghị 3 chiến lược. Thứ nhất: hãy thoát khỏi cách nhìn thiển cận của chúng ta trong giáo dục, "Những người này đến từ một nền văn hóa bạo lực, một nền văn hóa nghèo nàn. Những người này dễ tổn thương ; những người này ăn chơi. Những người này là cái thùng trống rỗng cho chúng ta lấp đầy bằng kiến thức Họ có vấn đề, còn chúng ta có giải pháp." Thứ hai. Hãy coi trọng những câu chuyện mà thanh niên đem đến cho ngôi trường. Những câu chuyện về chiến thắng những điều không thể vượt qua rất có ảnh hưởng. Và tôi biết bạn biết vài câu chuyện như thế. Những câu chuyện này rất giống với những trải nghiệm ẩn chứa lòng can đảm, cá tính mạnh mẽ và sự bền bỉ trong đó. Hãy giúp những người trẻ sàng lọc những câu chuyện này. Hãy giúp họ cảm thấy tự hào vì con người họ, bởi vì hệ thống giáo dục của chúng ta hoan nghênh gia đình, văn hóa của họ. cộng đồng của họ. và kỹ năng đặt cho họ phải học cách để tồn tại. Và tất nhiên chiến lược thứ ba là chiến lược quan trọng nhất: nguồn lực. Chúng ta phải cung cấp nguồn lực đầy đủ cho những người trẻ. Chỉ lòng can đảm thôi là chưa đủ. Bạn có thể ngồi đó cho tôi biết thứ bạn muốn, "Này anh bạn, hãy vươn lên bằng những thứ anh có trong tay đi nào." Nhưng nếu tôi được sinh ra mà không có gì trong tay...
(Laughter)
(Cười lớn)
How am I supposed to pick myself up?
Làm sao tôi có thể vươn lên?
(Applause)
(Vỗ tay)
Job training, mentoring, counseling ... Teaching young people to learn from their mistakes instead of criminalizing them, and dragging them out of their classrooms like animals. How about this? I propose that we implement restorative justice in every high school in America.
Đào tạo công việc, hướng dẫn, tư vấn,... Dạy cho thanh niên học hỏi từ sai lầm của họ thay vì buộc tội họ, và đẩy họ ra khỏi lớp học như những con vật. Còn thế này thì sao? Tôi đề nghị chúng ta thực hiện sức mạnh công lý trong mọi trường trung học Mỹ.
(Applause)
(Vỗ tay)
So we went out to test these ideas in the community of Watts in LA with 40 young people that had been pushed out of school. William was one of them. William was the kind of kid that had been given every label. He had dropped out, he was a gang member, a criminal. And when we met him he was very resistant. But I remember what Ms. Russ used to say. "Hey, I'm here for you whenever you're ready."
Chúng tôi đã ra ngoài thực hiện ý tưởng này trong cộng đồng Watts ở LA với 40 bạn trẻ bị đuổi khỏi trường học. William là một trong số họ. William là một đứa trẻ mắc đủ các tội. Cậu ta bị đuổi, cậu ta là một thành viên của băng nhóm, tội phạm. Và khi chúng tôi gặp cậu ta, cậu ta đã không hợp tác. Nhưng tôi nhớ những gì cô Russ thường nói. "Này, chú ở đây vì cháu bất cứ khi nào cháu sẵn sàng."
(Laughter)
(Cười lớn)
So over time -- over time he began to open up. And I remember the day that he made the switch. We were in a large group and a young lady in our program was crying because she told us her powerful story of her dad being killed and then his body being shown in the newspaper the next day. And as she's crying, I don't know what to do, so I give her her space, and William had enough. He slammed his hands on the desk and he said, "Hey, everybody! Group hug! Group hug!"
Rồi dần dần dần dần cậu bé bắt đầu mở lòng. Và tôi nhớ cái ngày cậu ta thay đổi. Chúng tôi ở trong một nhóm lớn, và một cô gái trẻ trong dự án của chúng tôi đã khóc vì cô kể chúng tôi nghe câu chuyện đầy cảm động của cô ấy bố cô ấy bị giết và báo chí đăng ảnh thi thể của ông ấy vào hôm sau. Và cô ấy khóc, tôi không biết phải làm gì, nên tôi đã để cô ấy khóc, và William đã chịu đựng đủ. Cậu ta đập tay lên bàn rồi nói, "Này, mọi người ơi! Ôm tập thể nào!"
(Applause)
(Vỗ tay)
This young lady's tears and pain turned into joy and laughter knowing that her community had her back, and William had now learned that he did have a purpose in life: to help to heal the souls of people in his own community. He told us his story. We refined his story to go from being the story of a victim to being the story of a survivor that has overcome adversity. We placed high value on it. William went on to finish high school, get his security guard certificate to become a security guard, and is now working at a local school district.
Nước mắt và nỗi đau của cô gái ấy biến thành niềm vui và tiếng cười cô ấy biết rằng cộng đồng luôn ở sau lưng cô, và William đã học được rằng cậu ấy có mục đích sống: giúp đỡ và kết nối những tâm hồn trong cộng đồng của chính cậu ấy. Cậu ấy kể chuyện cho chúng tôi. Chúng tôi kể lại câu chuyện của cậu ấy từ câu chuyện của một nạn nhân đến câu chuyện của người sống sót cậu ta vượt qua nghịch cảnh. Chúng tôi đề cao giá trị của nó. William đã trở lại trường trung học, có được giấy chứng nhận nhân viên bảo vệ và trở thành một nhân viên bảo vệ, và bây giờ cậu đang làm việc ở một trường học địa phương.
(Applause)
(Vỗ tay)
Ms. Russ's mantra -- her mantra was always, "when you teach to the heart, the mind will follow." The great writer Khalil Gibran says, "Out of suffering have emerged the greatest souls. The massive characters are seared with scars." I believe that in this education revolution that we're talking about we need to invite the souls of the young people that we work with, and once they're able to refine -- identify their grit, resilience and character that they've already developed -- their academic performance will improve.
Thần chú của cô Russ thần chú của cô luôn luôn là, "khi bạn dạy bằng trái tim, thì lý trí sẽ đi theo." Nhà văn vĩ đại Khalil Gibran nói rằng, "Thoát khỏi khổ đau sẽ bật lên những tâm hồn vĩ đại nhất. Những nhân cách vĩ đại chai lỳ với những vết sẹo." Tôi tin rằng trong cuộc cách mạng giáo dục mà chúng ta đang nói tới chúng ta cần mời những tâm hồn lớp trẻ cùng làm việc, và khi họ có thể thay đổi... nhận ra lòng can đảm, sự bền bỉ và cá tính của họ mà họ đã phát triển thành tích học tập của họ sẽ được cải thiện.
Let's believe in young people. Let's provide them the right kinds of resources. I'll tell you what my teacher did for me. She believed in me so much that she tricked me into believing in myself.
Hãy tin tưởng vào những người trẻ. Hãy cung cấp cho họ những nguồn lực đúng đắn. Tôi sẽ nói cho bạn biết điều cô giáo đã làm với tôi. Cô ấy đã tin tưởng tôi rất nhiều và cô ấy dạy cho tôi phải tin tưởng vào bản thân mình.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)