I was on a long road trip this summer, and I was having a wonderful time listening to the amazing Isabel Wilkerson's "The Warmth of Other Suns." It documents six million black folks fleeing the South from 1915 to 1970 looking for a respite from all the brutality and trying to get to a better opportunity up North, and it was filled with stories of the resilience and the brilliance of African-Americans, and it was also really hard to hear all the stories of the horrors and the humility, and all the humiliations. It was especially hard to hear about the beatings and the burnings and the lynchings of black men. And I said, "You know, this is a little deep. I need a break. I'm going to turn on the radio." I turned it on, and there it was: Ferguson, Missouri, Michael Brown, 18-year-old black man, unarmed, shot by a white police officer, laid on the ground dead, blood running for four hours while his grandmother and little children and his neighbors watched in horror, and I thought, here it is again. This violence, this brutality against black men has been going on for centuries. I mean, it's the same story. It's just different names. It could have been Amadou Diallo. It could have been Sean Bell. It could have been Oscar Grant. It could have been Trayvon Martin.
Tôi đã có một chuyến phượt vào mùa hè và trải qua khoảng thời gian tuyệt vời đắm chìm trong những giai điệu kỳ diệu của bài "The warmth of other suns." (Isabel Wilerson) Nó nói về 6 triệu người da đen trốn khỏi miền Nam từ năm 1915 đến 1970 để đi tìm sự giải thoát khỏi mọi sự tàn bạo và cố gắng cho một cuộc sống mới tận phía Bắc, nó chan chứa những mẩu chuyện cho sự kiên trì và sáng suốt của những người Mỹ gốc Phi, và tôi cũng cảm thấy không mấy dễ chịu khi nghe những chuyện kinh dị ấy với đầy rẫy sự nhục mạ, với biết bao sự khiêm nhường. Và còn khó khăn hơn nữa khi tận tai nghe tiếng đòn roi và lửa cháy, cùng những tiếng reo hò tra tấn người da đen. Và tôi tự nhủ, "Thôi, thế này là hơi ám ảnh rồi. Mình cần phải giải lao. Bật đài lên cái nào." Tôi bật lên, và lại như thế này: Ferguson, Missouri, Michael Brown, cậu thanh niên da đen 18 tuổi, tay không, bị bắn bởi một cảnh sát da trắng, nằm lay lắt trên đường, tuôn máu suốt 4 tiếng khi cả bà và các em nhỏ cùng với hàng xóm trông thấy trong sợ hãi, tôi thiết nghĩ, lại bắt đầu rồi đây. Sự bạo hành này, sự tàn bạo này chống laị người da đen đã luôn được kéo dài trong hàng thế kỉ. Ý tôi là, vẫn là chuyện cũ thôi. Nhưng với cái tên người khác. Nó đã có thể là Amadou Diallo -- Sean Bell -- Oscar Grant -- Trayvon Martin.
This violence, this brutality, is really something that's part of our national psyche. It's part of our collective history. What are we going to do about it? You know that part of us that still crosses the street, locks the doors, clutches the purses, when we see young black men? That part.
Sự bạo hành này, sự tàn bạo này, là một thứ đã ăn sâu vào chính tâm lý quốc gia, vào trong lịch sử tập thể muôn đời. Nhưng ta sẽ làm gì với nó chứ? Bạn biết phần trong ta nào là vẫn qua đường mỗi ngày, khóa chặt cửa, kèm kèm cái ví, khi ta thấy bóng dáng da đen đúng không? Phần đó đấy.
I mean, I know we're not shooting people down in the street, but I'm saying that the same stereotypes and prejudices that fuel those kinds of tragic incidents are in us. We've been schooled in them as well. I believe that we can stop these types of incidents, these Fergusons from happening, by looking within and being willing to change ourselves.
Tôi biết chúng ta không cần phải bắn người lộ liễu, nhưng ý tôi là những định kiến và khuôn mẫu mà kích động nên những tai nạn thảm khốc này lại ẩn sâu trong chúng ta. Ta đi học cũng được dạy thế thôi. Tôi tin là chúng ta có thể ngăn chặn những tai nạn kiểu này, như vụ Ferguson đáng buồn đó, bằng việc suy xét từ bên trong và tích cực để thay đổi bản thân.
So I have a call to action for you. There are three things that I want to offer us today to think about as ways to stop Ferguson from happening again; three things that I think will help us reform our images of young black men; three things that I'm hoping will not only protect them but will open the world so that they can thrive. Can you imagine that? Can you imagine our country embracing young black men, seeing them as part of our future, giving them that kind of openness, that kind of grace we give to people we love? How much better would our lives be? How much better would our country be?
Cho nên, tôi có lời kêu gọi hành động dành cho các bạn. Sau đây là 3 điều tôi muốn chúng ta cùng suy ngẫm như là cách để ngăn chặn những tai nạn ấy; 3 điều mà tôi nghĩ sẽ giúp chúng ta định hình lại ấn tượng đối với thanh niên da đen; 3 điều mà tôi mong rằng chúng sẽ không chỉ bảo vệ họ mà còn có thể mở rộng thế giới để họ phát triển. Bạn có thể tưởng tượng ra không? Bạn có thể tưởng tượng ra đất nước ta chào mừng họ, như là một thế hệ tươi sáng, để chia sẻ sự tôn trọng, và danh phẩm như ta làm đối với người ta thương? Cuộc sống ta sẽ tốt đẹp hơn chứ? Đất nước ta sẽ tươi vui hơn chứ?
Let me just start with number one. We gotta get out of denial. Stop trying to be good people. We need real people. You know, I do a lot of diversity work, and people will come up to me at the beginning of the workshop. They're like, "Oh, Ms. Diversity Lady, we're so glad you're here" -- (Laughter) -- "but we don't have a biased bone in our body." And I'm like, "Really? Because I do this work every day, and I see all my biases."
Và đây là điều đầu tiên. Chúng ta cần phải thoát khỏi sự phủ nhận. Đừng cố gắng làm người tốt nữa. Ta cần những người thành tâm. Tôi có nhiều công việc đa dạng, và người ta tìm đến tôi ngay đầu ngày hội thảo. Họ thường là: "Ôi, Quý Bà Đa Dạng, thật tốt khi cô xuất hiện" -- (Tiếng cười) -- "nhưng chúng tôi không có máu thiên vị đâu." Và tôi như là, "Thiệt sao? Bởi vì tôi làm công việc này mỗi ngày, tôi thấy đủ loại thành kiến.
I mean, not too long ago, I was on a plane and I heard the voice of a woman pilot coming over the P.A. system, and I was just so excited, so thrilled. I was like, "Yes, women, we are rocking it. We are now in the stratosphere." It was all good, and then it started getting turbulent and bumpy, and I was like, "I hope she can drive." (Laughter) I know. Right. But it's not even like I knew that was a bias until I was coming back on the other leg and there's always a guy driving and it's often turbulent and bumpy, and I've never questioned the confidence of the male driver. The pilot is good. Now, here's the problem. If you ask me explicitly, I would say, "Female pilot: awesome." But it appears that when things get funky and a little troublesome, a little risky, I lean on a bias that I didn't even know that I had. You know, fast-moving planes in the sky, I want a guy. That's my default. Men are my default. Who is your default? Who do you trust? Who are you afraid of? Who do you implicitly feel connected to? Who do you run away from?
Ý tôi là, lâu lắm rồi, khi tôi đang ở trên máy bay và tôi nghe giọng nói của một phi công nữ từ loa thông báo, và tôi đã háo hức, vui thầm. "Phải thế chứ, phụ nữ mà, chúng ta đang thắng thế đây. Chúng ta lên đến tầng tỉnh khí rồi." Đang yên bình thì máy bay đi vào khu vực có lốc và sốc, và tôi chợt nghĩ, "Hi vọng cô ấy có thể chèo lái." (Tiếng cười) Biết làm gì hơn đây. Dù vậy, tôi còn không coi đó là định kiến cho đến khi tôi suy nghĩ lại và mỗi khi có đàn ông cầm lái rồi chuyến đi trở nên dằn xóc, thì tôi chưa bao giờ chất vấn sự tự tin của họ. Cô ấy rất là giỏi. Đây mới là vấn đề. Nếu được hỏi rõ ràng, tôi sẽ nói " Phi công nữ: tuyệt vời." Nhưng khi mọi chuyện trở nên rắc rối, hơi mạo hiểm, tôi lại dựa vào thành kiến mà tôi không tự nhận thức được. Bạn biết đó, máy bay đi nhanh trên trời. Tôi muốn một người đàn ông. Đó là mặc định của tôi rồi. Đàn ông là mặc định của tôi. Mặc định của bạn là gì? Bạn tin ai? Bạn sợ ai? Bạn ngầm thấy gần ai hơn? Bạn trốn chạy khỏi ai?
I'm going to tell you what we have learned. The implicit association test, which measures unconscious bias, you can go online and take it. Five million people have taken it. Turns out, our default is white. We like white people. We prefer white. What do I mean by that? When people are shown images of black men and white men, we are more quickly able to associate that picture with a positive word, that white person with a positive word, than we are when we are trying to associate positive with a black face, and vice versa. When we see a black face, it is easier for us to connect black with negative than it is white with negative. Seventy percent of white people taking that test prefer white. Fifty percent of black people taking that test prefer white. You see, we were all outside when the contamination came down.
Tôi sẽ chỉ ra những điều bạn vừa được học. Bài kiểm tra sự gắn kết tiềm tàng, mà đo định thành kiến vô thức có thể làm trực tuyến ở mạng. 5 triệu người đã làm nó. Hóa ra rằng, mặc định của chúng ta là da trắng. Ta thích họ hơn. Ta muốn họ hơn. Và tôi có ý gì chứ? Khi mọi người được chiếu hình ảnh của người da đen và da trắng, chúng ta lẹ làng mà liên kết hình ảnh đó với một từ tốt đẹp, người da trắng với một từ như vậy, so với lúc chúng ta cố gắng kết nối từ tốt đẹp với một gương mặt da đen, và ngược lại. Khi chúng ta thấy da đen, ta lại dễ dàng liên kết màu đen với tiêu cực hơn là màu trắng với tiêu cực. 70% người da trắng làm kiểm tra thích da trắng hơn. 50% người da đen làm kiểm tra cũng như vậy. Bạn thấy đó, chúng ta đều hời hợt khi sự viêm nhiễm ấy xâm nhập.
What do we do about the fact that our brain automatically associates? You know, one of the things that you probably are thinking about, and you're probably like, you know what, I'm just going to double down on my color blindness. Yes, I'm going to recommit to that. I'm going to suggest to you, no. We've gone about as far as we can go trying to make a difference trying to not see color. The problem was never that we saw color. It was what we did when we saw the color. It's a false ideal. And while we're busy pretending not to see, we are not being aware of the ways in which racial difference is changing people's possibilities, that's keeping them from thriving, and sometimes it's causing them an early death.
Chúng ta sẽ làm gì với việc bộ não ta tự động liên kết? Một trong những điều bạn có thể đang suy nghĩ , và đang thích thú, thì bạn biết không, tôi sẽ cố giảm đi sự "mù màu" củá mình. Đúng vậy, tôi sẽ thú thật một lần nữa. Nhưng tôi sẽ không gợi ý đâu. Chúng ta đã đi được xa để làm nên điều khác biệt trong sự cố gắng bỏ qua màu da. Vấn đề không phải là việc nhìn thấy màu da, mà chính là hành động. Đó là một lí tưởng sai lệch. Và trong khi ta bận rộn giả vờ không nhìn thấy, ta không nhận thức được sự khác biệt dân tộc đang dần thay đổi cơ hội của mọi người, kìm kẹp họ khỏi sự phát triển, và đôi khi không may lại dẫn đến cái chết yểu.
So in fact, what the scientists are telling us is, no way. Don't even think about color blindness. In fact, what they're suggesting is, stare at awesome black people. (Laughter) Look at them directly in their faces and memorize them, because when we look at awesome folks who are black, it helps to dissociate the association that happens automatically in our brain. Why do you think I'm showing you these beautiful black men behind me? There were so many, I had to cut them. Okay, so here's the thing: I'm trying to reset your automatic associations about who black men are. I'm trying to remind you that young black men grow up to be amazing human beings who have changed our lives and made them better.
Thật ra, những thứ mà các nhà khoa học đang bảo chúng ta là không thể. Hãy đừng nghĩ đến việc "mù màu". Thực sự, cái mà họ đang gợi ý là, cái nhìn chằm chằm vào những người da đen tuyệt vời. (Tiếng cười) Nhìn trực diện với họ, và hãy nhớ lấy gương mặt, bởi vì khi ta thấy những người da đen tuyệt vời ấy, cách đó giúp ta tránh khỏi sự gắn kết mà xảy ra tự động trong bộ não chúng ta. Bạn nghĩ vì sao tôi lại chiếu những anh chàng da đen bóng bẩy này? Có nhiều lắm, tôi phải cắt bớt đi. Đây là điều cần nói: Tôi đang thử cài đặt lại hệ thống liên kết tự động về da đen của bạn. Tôi đang cố để nhắc nhở rằng những thanh niên da đen cũng trưởng thành nên những con người tuyệt vời mà có thể thay đổi cuộc sống ta và làm nó tốt hơn.
So here's the thing. The other possibility in science, and it's only temporarily changing our automatic assumptions, but one thing we know is that if you take a white person who is odious that you know, and stick it up next to a person of color, a black person, who is fabulous, then that sometimes actually causes us to disassociate too. So think Jeffrey Dahmer and Colin Powell. Just stare at them, right? (Laughter) But these are the things. So go looking for your bias. Please, please, just get out of denial and go looking for disconfirming data that will prove that in fact your old stereotypes are wrong.
Đó. Khả năng khác trong khoa học, và nó chỉ tạm thời thay đổi những giả định mặc nhiên của ta nhưng có một điều ta biết đó là nếu bạn lựa một người da trắng cực khó chịu bạn biết, và để bên cạnh với một người da màu, một người da đen lại khôi ngô, thì điều đó nhiều lúc cũng giúp ta tách biệt thực sự. Hãy thử nghĩ về Jeffrey Dahmer và Colin Powell. Chỉ cần nhìn chằm chằm thôi, đúng chứ? Nhưng đây chính là vấn đề. Hãy tìm kiếm định kiến của bạn. Làm ơn đấy, thoát khỏi sự phủ nhận và tìm kiếm những dữ liệu đúng đắn mà có thể chứng minh rằng khuôn mẫu bảo thủ quá sai lầm.
Okay, so that's number one: number two, what I'm going to say is move toward young black men instead of away from them. It's not the hardest thing to do, but it's also one of these things where you have to be conscious and intentional about it. You know, I was in a Wall Street area one time several years ago when I was with a colleague of mine, and she's really wonderful and she does diversity work with me and she's a woman of color, she's Korean. And we were outside, it was late at night, and we were sort of wondering where we were going, we were lost. And I saw this person across the street, and I was thinking, "Oh great, black guy." I was going toward him without even thinking about it. And she was like, "Oh, that's interesting." The guy across the street, he was a black guy. I think black guys generally know where they're going. I don't know why exactly I think that, but that's what I think. So she was saying, "Oh, you were going, 'Yay, a black guy'?" She said, "I was going, 'Ooh, a black guy.'" Other direction. Same need, same guy, same clothes, same time, same street, different reaction. And she said, "I feel so bad. I'm a diversity consultant. I did the black guy thing. I'm a woman of color. Oh my God!" And I said, "You know what? Please. We really need to relax about this." I mean, you've got to realize I go way back with black guys. (Laughter) My dad is a black guy. You see what I'm saying? I've got a 6'5" black guy son. I was married to a black guy. My black guy thing is so wide and so deep that I can pretty much sort and figure out who that black guy is, and he was my black guy. He said, "Yes, ladies, I know where you're going. I'll take you there."
Và đây là điều thứ hai, tôi có ý là hãy tiến lại gần với thanh niên da đen hơn là xa lánh họ. Đó không là điều gì khó khăn cả, nhưng cũng là một trong số điều mà bạn cần phải chú ý và rộng lòng về nó. Khi tôi ở Phố Wall khoảng vài năm về trước, tôi ở cùng với một đồng nghiệp, cô ấy rất là tốt và cô ấy cũng làm việc giống tôi và cô ấy là da màu, là người Hàn. Và chúng tôi ở ngoài trong đêm bơ vơ tự hỏi đâu là đâu, chúng tôi đã bị lạc. Rồi tôi thấy người bên đường, tôi thầm nghĩ ,"A, da đen kia rồi." Tôi tiến lại mà không hề suy nghĩ chút gì. Và cô ấy như thể: "À, hay rồi đây." Cái người qua đường ấy, là nguời da đen. Tôi nghĩ họ thông thường biết mình đi đâu. Không biết vì sao tôi lại như vậy nhưng tôi chỉ vậy thôi. Rồi cô ấy bảo:" Cô tiến tới một cách vui mừng "Yay" còn mình thì "Ây chà.."" Ngược chiều. Một nhu cầu, một người, một bộ đồ, cùng lúc ấy, trên con đường, phản ứng khác nhau. Cô ấy nói, "Tôi kì ghê. Tôi là một cố vấn đa dạng, Tôi lại tỏ vẻ đó, mà tôi cũng da màu nữa. Ôi chúa!" Và tôi nói,"Thôi xin bạn đó. Chúng ta không cần làm căng đâu." Ý tôi là, tôi cũng cùng phe với những người da đen chớ. (Tiếng cười) Cha tôi là da đen. Bạn hiểu ý tôi chứ? Tôi có cậu con trai cao 1m95. Tôi lấy một người da đen. Cái vụ da đen đối với tôi quá rộng và sâu sắc đến nôi tôi có thể nhận định và phán đoán đó là da đen kiểu nào, và anh ta là kiểu của tôi. Anh ấy nói,"Thưa các quý cô, tôi biết chỗ các cô tìm. Để tôi dẫn đi."
You know, biases are the stories we make up about people before we know who they actually are. But how are we going to know who they are when we've been told to avoid and be afraid of them? So I'm going to tell you to walk toward your discomfort. And I'm not asking you to take any crazy risks. I'm saying, just do an inventory, expand your social and professional circles. Who's in your circle? Who's missing? How many authentic relationships do you have with young black people, folks, men, women? Or any other major difference from who you are and how you roll, so to speak? Because, you know what? Just look around your periphery. There may be somebody at work, in your classroom, in your house of worship, somewhere, there's some black young guy there. And you're nice. You say hi. I'm saying go deeper, closer, further, and build the kinds of relationships, the kinds of friendships that actually cause you to see the holistic person and to really go against the stereotypes. I know some of you are out there,
Bạn biết đó, thành kiến chính là những câu chuyện ta dựng nên về mọi người trước khi biết rõ họ là ai. Nhưng làm thế nào chúng ta biết họ là ai khi ta được bảo phải nên tránh né và sợ họ? Và tôi đang thúc đẩy các bạn tiến thẳng đến sự khó chịu ấy. Tôi không bảo các bạn phải liều lĩnh. Hãy lập nên kế hoạch, mở rộng vòng bạn xã hội và cao cấp của bạn. Ai ở trong vòng kết nối của bạn? Còn ai không? Có bao nhiêu mối quan hệ chân chính bạn có được với thanh niên da đen, đàn ông, phụ nữ? Hay có bao nhiêu sự khác biệt lớn giữa bạn và cách bạn sống, nói năng? Bởi vì, bạn biết không? Hãy để ý vòng rìa của bạn. Có thể có một người ở công sở, hay ở lớp học, trong vòng tình cảm của bạn, đâu đó cũng có một người da đen. Và bạn tốt bụng. Bạn chỉ chào hỏi. Nhưng phải thật sâu hơn, gần hơn, và xây dựng kiểu quan hệ đó. kiểu bạn bè đó thật sự khiến bạn có thể thấy phần tốt lành của họ và cùng nhau xóa bỏ những rập khuôn bảo thủ. Tôi biết một vài bạn ngoài kia,
I know because I have some white friends in particular that will say, "You have no idea how awkward I am. Like, I don't think this is going to work for me. I'm sure I'm going to blow this." Okay, maybe, but this thing is not about perfection. It's about connection. And you're not going to get comfortable before you get uncomfortable. I mean, you just have to do it. And young black men, what I'm saying is if someone comes your way, genuinely and authentically, take the invitation. Not everyone is out to get you. Go looking for those people who can see your humanity. You know, it's the empathy and the compassion that comes out of having relationships with people who are different from you. Something really powerful and beautiful happens: you start to realize that they are you, that they are part of you, that they are you in your family, and then we cease to be bystanders and we become actors, we become advocates, and we become allies. So go away from your comfort into a bigger, brighter thing, because that is how we will stop another Ferguson from happening. That's how we create a community where everybody, especially young black men, can thrive.
Tôi biết bởi tôi có vài bạn da trắng đôi khi nói rằng, "Bạn không biết tôi kì cục cỡ nào đâu. Tôi nghĩ là chuyện này sẽ chả đi tới đâu. Tôi sẽ thất bại mà thôi." Được thôi, nhưng điều này không về sự hoàn hảo, mà là sự kết nối. Và bạn sẽ không cảm thấy dễ chịu trước khi bạn tập quen với nó. Bạn chỉ cần làm thôi. Và những thanh niên da đen, ý tôi là nếu một người đi ngang qua bạn, đường hoàng chân chính, hãy làm bạn. Đâu phải ai cũng hại bạn đâu. Hãy tìm kiếm những người có thể thấy được lòng nhân đạo của bạn. Đó chính là sự đồng cảm và lòng trắc ẩn xuất phát từ chính mối quan hệ với những người khác biệt với bạn. Một điều tuyệt vời và đẹp đẽ sẽ xảy ra: bạn hiểu rằng họ cũng như mình, họ là một phần trong bạn, họ là bạn trong gia đình mình, và chúng ta không còn là xa lạ và chúng ta trở thành diễn viên, những người ủng hộ, và trở thành đồng minh. Vậy nên hay rời khỏi vùng an toàn mà đến với một nơi tươi sáng hơn bởi vì đó chính là cách ta sẽ ngăn chặn một vụ Ferguson khác sau này. Đó chính là cách ta tạo dựng một cộng đồng nơi mọi người, đặc biệt là thanh niên da đen, có thể phát triển.
So this last thing is going to be harder, and I know it, but I'm just going to put it out there anyway. When we see something, we have to have the courage to say something, even to the people we love. You know, it's holidays and it's going to be a time when we're sitting around the table and having a good time. Many of us, anyways, will be in holidays, and you've got to listen to the conversations around the table. You start to say things like, "Grandma's a bigot." (Laughter) "Uncle Joe is racist." And you know, we love Grandma and we love Uncle Joe. We do. We know they're good people, but what they're saying is wrong. And we need to be able to say something, because you know who else is at the table? The children are at the table. And we wonder why these biases don't die, and move from generation to generation? Because we're not saying anything. We've got to be willing to say, "Grandma, we don't call people that anymore." "Uncle Joe, it isn't true that he deserved that. No one deserves that." And we've got to be willing to not shelter our children from the ugliness of racism when black parents don't have the luxury to do so, especially those who have young black sons. We've got to take our lovely darlings, our future, and we've got to tell them we have an amazing country with incredible ideals, we have worked incredibly hard, and we have made some progress, but we are not done. We still have in us this old stuff about superiority and it is causing us to embed those further into our institutions and our society and generations, and it is making for despair and disparities and a devastating devaluing of young black men. We still struggle, you have to tell them, with seeing both the color and the character of young black men, but that you, and you expect them, to be part of the forces of change in this society that will stand against injustice and is willing, above all other things, to make a society where young black men can be seen for all of who they are.
Và điều cuối cùng sẽ khó khăn hơn cả và tôi biết, nhưng tôi cũng sẽ nói ra. Khi ta nhìn thấy một thứ, ta cần phải có dũng khí để phát biểu, thậm chí đối với người ta yêu quý. Đây đang là kì nghỉ và sẽ trở thành khoảng thời gian cho ta tụ tập quanh bàn và tận hưởng nó. Đa số chúng ta, dù vậy, sẽ có kì nghì và bạn cần phải lắng nghe các cuộc hội thoại chung quanh. Bạn bắt đầu nói nhăng cuội như: "Bà ngoại đúng là nhảm nhí!" (Tiếng cười) "Chú Joe thì lại phân biệt đối xử." Và ta thì yêu bà ngoại, chú Joe. Ta yêu họ chứ. Ta biết họ là người tốt, nhưng những điều họ nói là sai. Và ta cần phải chủ động, bởi vì bạn có thấy ai khác ở bàn không? Lũ trẻ. Và ta tự hỏi tại sao thành kiến không mất đi, lại còn lưu truyền? Bởi vì ta đang lại quá im lặng. Ta cần phải dám nói rằng," Bà à, ta không nói họ như thế nữa." "Chú Joe, anh ta chịu như vậy là không phải lý đâu. Không ai cả." Và ta cần phải sẵn sàng để cho bọn trẻ đối diện với sự xấu xí của phân biệt chủng tộc khi bố mẹ da đen không thể làm được điều đó, đặc biệt đối với những người có con nhỏ. Chúng ta cần phải chuẩn bị cho những đứa trẻ đáng yêu ấy, và kể chúng rằng ta có một đất nước chứa chan những lí tưởng đẹp, mà chúng ta đã làm việc cật lực, tạo nên tiến trình nhưng vẫn chưa hoàn thành. Chúng ta vẫn còn mang trong mình cái cổ lỗ sĩ này về sự hơn thua và nó đang khiến ta hun đúc vào trong những thế hệ thừa kế sau này và xã hội, và vai vế, và nó tạo ra sự đau lòng và sự thiên vị và sự hạ giá thanh niên da đen tệ hại. Chúng ta đang chật vật, ta phải cho chúng biết, về việc nhận thức được hai màu da và nhân phẩm của thanh niên da đen, nhưng chính bạn mong đợi họ, trở thành nguồn nhân lực để thay đổi xã hội thành nơi chống lại sự bất công và hơn hết, sẵn sàng tạo dựng cơ sở để thanh niên da đen có thể được chấp nhận bản thân họ.
So many amazing black men, those who are the most amazing statesmen that have ever lived, brave soldiers, awesome, hardworking laborers. These are people who are powerful preachers. They are incredible scientists and artists and writers. They are dynamic comedians. They are doting grandpas, caring sons. They are strong fathers, and they are young men with dreams of their own.
Có rất nhiều thanh niên da đen, những người là minh chứng sống tuyệt vời, những người lính dũng cảm, những công nhân chăm chỉ. Và những người thuyết giảng đầy thuyết phục. Họ là những người tiến sĩ tài năng, và nghệ sĩ lẫn nhà văn. Họ là những danh hài năng nổ, Họ đang làm chức ông, chăm sóc con cháu. Họ là những người cha mạnh mẽ, và họ là những người thanh niên với giấc mơ của riêng họ.
Thank you.
Xin cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)