I am honored to be here, and I'm honored to talk about this topic, which I think is of grave importance. We've been talking a lot about the horrific impacts of plastic on the planet and on other species, but plastic hurts people, too -- especially poor people. And both in the production of plastic, the use of plastic and the disposal of plastic, the people who have the bull's-eye on their foreheads are poor people. People got very upset when the BP oil spill happened, for very good reason. People thought, "Oh, my God. This is terrible, this oil -- it's in the water. It's going to destroy the living systems there. People are going to be hurt. This is a terrible thing, this oil is going to hurt the people in the Gulf."
Tôi rất vinh dự được có mặt ở đây và vinh dự được nói về chủ đề này chủ đề mà tôi nghĩ vô cùng quan trọng Chúng ta đã không ngừng nói về những ảnh hưởng ghê gớm của nhựa lên hành tinh này và mọi giống loài, nhưng nhựa cũng làm hại con người đặc biệt là những người nghèo Cả trong quá trình sản xuất nhựa lẫn trong quá trình sử dụng, phân hủy nhựa những người phải làm bia đỡ đạn chính là người nghèo Người ta rất lo lắng khi xảy ra vụ tràn dầu của BP bởi nhiều lý do. Người ta nghĩ: "Ôi trời! Thật kinh khủng, dâu - nó ở trong nước Nó sẽ phá hoại hệ thống sống ở đó. Con người sẽ bị thương. Thật kinh khủng, chúng sẽ làm hại những người ở Vịnh Mexico"
What people don't think about is: What if the oil had made it safely to shore? What if the oil actually got where it was trying to go? Not only would it have been burned in engines and added to global warming, but there's a place called "Cancer Alley," and the reason it's called "Cancer Alley" is because the petrochemical industry takes that oil and turns it into plastic and in the process, kills people. It shortens the lives of the people who live there in the Gulf. So oil and petrochemicals are not just a problem when there's a spill; they're a problem when there's not. And what we don't often appreciate is the price that poor people pay for us to have these disposable products.
Những gì người ta không nghĩ tới là: Nếu số dầu đó cập bờ thì sao? Nếu số dầu đó thực sự đến nơi mà nó cố gắng đến? Không chỉ được đốt trong các động cơ và góp phần hiện tượng nóng lên toàn cầu mà còn có một nơi gọi là "Cancer Alley" (hẻm ung thư) Và nguyên do nó được gọi là "Cancer Alley" là bởi ngành công nghiệp hóa dầu dùng số dầu đó và biến thành nhựa và, quá trình đó giết con người. Cụ thể là những người sống ở cái Vịnh đó. Vậy thì dầu và hóa dầu không chỉ là vấn đề khi bị tràn chúng là vấn đề khi không bị tràn Và điều mà chúng ta thường không tính đến là cái giá mà người nghèo phải trả để chúng ta những sản phẩm không phân hủy này.
The other thing we often don't appreciate is, it's not just at the point of production that poor people suffer. Poor people also suffer at the point of use. Those of us who earn a certain income level, we have something called choice. The reason why you want to work hard and have a job and not be poor and broke is so you can have choices, economic choices. We actually get a chance to choose not to use products that have dangerous, poisonous plastic in them. Other people who are poor don't have those choices. So low-income people often are the ones who are buying the products that have those dangerous chemicals in them that their children are using. Those are the people who wind up ingesting a disproportionate amount of this poisonous plastic in using it. And people say, "Well, they should just buy a different product." Well, the problem with being poor is you don't have those choices. You often have to buy the cheapest products. The cheapest products are often the most dangerous.
Điều khác mà chúng ta thường không tính đến là người nghèo không chỉ chịu bị hại trong quá trình sản xuất mà họ còn chịu đựng khi sử dụng Những người có một mức thu nhập nhất định trong chúng ta có cái gọi là lựa chọn. Lý do bạn muốn học chăm chỉ, có một công việc và không bị nghèo đói, phá sản là như vậy bạn có những sự lựa chọn, những sự lựa chọn kinh tế Chúng ta thực sự có cơ hội lựa chọn không sử dụng các sản phẩm chứa nhựa nguy hiểm, có độc trong đó. Những người nghèo khác thì không. Những người có thu nhập thấp thường là người mua các sản phẩm có hóa chất động hại mà con của họ đang sử dụng. Họ là những người đứng mũi chịu sào phải tiếp nhận một lượng lớn nhựa độc hại này và sử dụng nó. Người ta cứ nói "Chà, họ nên mua sản phẩm khác." Vấn đề là khi nghèo bạn không có lựa chọn. Bạn thường buộc phỉa mua những thứ rẻ tiền nhất cũng thường là những thứ nguy hiểm nhất
And if that weren't bad enough -- if it wasn't just the production of plastic that's giving people cancer in places like Cancer Alley, and shortening lives and hurting poor kids at the point of use -- at the point of disposal, once again, it's poor people who bear the burden. Often, we think we're doing a good thing: You're in your office, drinking your bottled water or whatever it is, and you think to yourself, "I'm going to throw this away. No -- I'm going to be virtuous. I'm going to put it in the blue bin." You think, "I put mine in the blue bin." And then you look at your colleague and say, "Why, you cretin! You put yours in the white bin." And we use that as a moral tickle. We feel so good about ourselves. If we -- well, OK, I'm just ... me. Not you, but I feel this way often.
Và nếu vậy vẫn chưa đủ tệ, nếu không chỉ là việc sản xuất nhựa cho người ung thư nơi như là "Cancer Alley", chết sớm hơn, thì chúng gây hại những đứa trẻ nghèo lúc sử dụng, lúc phân hủy. Một lần nữa, đó là người nghèo. những người phải chịu gánh nặng. Thường, chúng ta nghĩ chúng ta đang làm việc tốt Nếu bạn đang ở trong văn phòng, bạn đang uống nước, hoặc bất kỳ thứ gì và bạn tự nghĩ "Mình sẽ vứt thứ này đi. Không, mình sẽ tỏ ra đức hạnh. Mình sẽ ném nó vào cái thùng rác màu xanh" Bạn nghĩ "Mình bỏ cái của mình và thùng rác xanh" và nhìn đồng nghiệp của mình và nói "Tại sao, đồ ngu si cậu lại bỏ cái của cậu và thùng trắng?" Và chúng ta coi đó là chuyện đùa đạo đức Chúng ta nghĩ chính mình thật tốt Có lẽ, tôi sẽ cảm thấy mình thật tốt Không phải bạn, nhưng tôi nghĩ vậy.
(Laughter)
And so we kind of have this moral feel-good moment. But if we were to be able to follow that little bottle on its journey, we would be shocked to discover that, all too often, that bottle is going to be put on a boat, it's going to go all the way across the ocean at some expense, and it's going to wind up in a developing country, often China. I think in our minds, we imagine somebody's going to take the little bottle and say, "Oh, little bottle! We're so happy to see you, little bottle."
Vậy là chúng ta kiểu như có khoảnh khắc đạo đức tốt đẹp Nhưng nếu chúng ta có khả năng dõi theo cái chai nhỏ đó trên hành trình của nó chúng ta có thể sốc khi khám phá rằng chẳng mấy khi nó được bỏ lên một cái tàu vượt qua đại dương với một chút chi phí và nó sẽ kết thúc ở một quốc gia đang phát triển, thường là Trung Quốc Tôi nghĩ chúng ta sẽ tưởng tượng ai đó sắp nhận cái chai nói rằng: "Ôi cái chai nhỏ bé, Chúng tôi rất vui được gặp bạn, cái chai nhỏ bé"
(Laughter)
(Cười)
"You've served so well."
"Bạn đã phục vụ rất tốt."
(Laughter)
Anh ta mat-xa cho cái chai
He's given a little bottle massage, a little bottle medal. And they say, "What would you like to do next?" The little bottle says, "I just don't know ..."
tặng cái chai chiếc huy chương. Và nói: "Giờ bạn muốn làm gì tiếp theo?" Cái chai nói: "Mình chẳng biết nữa."
(Laughter)
Nhưng đó thực sự không diễn ra
But that's not actually what happens. You know? That bottle winds up getting burned. The recycling of plastic in many developing countries means the incineration of the plastic, the burning of the plastic, which releases incredible toxic chemicals and, once again, kills people. And so, poor people who are making these products in petrochemical centers like Cancer Alley, poor people who are consuming these products disproportionately, and then poor people who, even at the tail end of the recycling, are having their lives shortened. They're all being harmed -- greatly -- by this addiction that we have to disposability.
Cái chai đó kết thúc bằng cách bị đốt. Tái chế nhựa ở nhiều quốc gia đang phát triển nghĩa là quá trình đốt rác nhựa, quá trình đốt nhựa, và sẽ thải ra những chất độc hóa học không thể tưởng và, một lần nữa, giết con người. Vậy, những người nghèo những người làm ra những sản phẩm này ở những trung tâm hóa dầu như "Cancer Alley" người nghèo đang sử dụng những sản phẩm này một cách không cân xứng, sau đó những người nghèo những người thậm chí cở cuối quy trình tái chế cũng chết sớm hơn. và bị đe dọa ghê gớm bởi cơn nghiện
Now, you think to yourself -- I know how you are --
dùng đồ sử dụng một lần của chúng ta (ly, muỗng, nĩa,..)
you say, "That sure is terrible for those poor people. It's just awful. Those poor people. I hope someone does something to help them." But what we don't understand is -- here we are in Los Angeles. We worked very hard to get the smog reduction happening here in Los Angeles. But guess what? Because they're doing so much dirty production in Asia now, because the environmental laws don't protect the people in Asia now, almost all of the clean air gains and the toxic air gains that we've achieved here in California have been wiped out by dirty air coming over from Asia. So we all are being hit. We all are being impacted. It's just that the poor people get it first and worst. But the dirty production, the burning of toxins, the lack of environmental standards in Asia, is actually creating so much dirty air pollution, it's coming across the ocean, and has erased our gains here in California. We're back where we were in the 1970s. And so we're on one planet, and we have to be able to get to the root of these problems.
Giờ bạn tự nghĩ - vì tôi biết bạn - Bạn nói "Điều này thật tồi tệ cho những người nghèo. Nó thật ghê gớm, cho những người nghèo Giá như có ai làm gì đó để giúp họ." Nhưng điều chúng ta không hiểu là ngay tại Los Angeles đây, chúng ta làm việc cật lực để giảm thiểu sương mù xảy ra tại Los Angelos này. Nhưng đoán xem? Bởi vì họ đang sản xuất quá nhiều ô nhiễm ở Châu Á bởi luật môi trường ở châu Á không bảo vệ con người , mà hầu hết không khí sạch tạo ra và không khí độc tạo ra mà chúng ta đạt được ở California này bị trôi sạch bởi không khí ô nhiễm đến từ châu Á Chúng ta dính đòn. Chúng ta chịu ảnh hưởng. Những người nghèo dính đòn trước và tệ nhất Nhưng sản xuất độc hại, việc đốt chất độc sự lỏng lẻo về tiêu chuẩn môi trường ở châu Á mới thực sự tạo ra ô nhiễm không khí nhiều như vậy. Nó vượt qua đại dương và xóa hết mọi nỗ lực của chúng ta ở California này Chúng ta trở lại như chính chúng ta những năm 70. Chúng ta ở cùng một hành tinh và chúng ta phải hiểu gốc rễ của những vấn đề này. Nguồn gốc của vấn đề này, theo tôi
The root of this problem, in my view, is the idea of disposability itself. You see, if you understand the link between what we're doing to poison and pollute the planet and what we're doing to poor people, you arrive at a very troubling but also very helpful insight: In order to trash the planet, you have to trash people. But if you create a world where you don't trash people, you can't trash the planet. So now we are at a moment where the coming together of social justice as an idea and ecology as an idea, we finally can now see that they are really, at the end of the day, one idea. And it's the idea that we don't have disposable anything. We don't have disposable resources. We don't have disposable species. And we don't have disposable people, either. We don't have a throwaway planet, and we don't have throwaway children -- it's all precious.
chính là ý tưởng của việc "sử dụng một lần". Bạn thấy đó, nếu bạn hiểu mối liên kết giữa những gì chúng ta đang làm với chất độc và ô nhiễm trên hành tinh này and những gì chúng ta đang làm với người nghèo, thì chúng ta có một rắc rối rất lớn nhưng cũng rất hữu ích, quan sát: Để phá hành tinh bạn sẽ phải phá con người. Nhưng nếu bạn tạo ra một thế giới nơi bạn không phải phá con người bạn không thể phá hành tinh. Chúng ta đang ở thời điểm mà cùng nhau tiến đến công bằng xã hội như một ý tưởng và sinh thái học như là một ý tưởng, cuối cùng chúng ta có thể thấy rằng chúng ta, dù thế nào, cũng là một ý tưởng. Ý tưởng đó là chúng ta không có đồ sử dụng một lần nào cả Chúng ta không có những nguồn lực chỉ sử dụng một lần Chúng ta không có những giống loài chỉ sử dụng một lần. và chúng ta cũng không có những con người chỉ sử dụng một lần. Chúng ta không có một hành tinh vứt đi và chúng ta không có những đứa trẻ vứt đi -- chúng đều vô giá
And as we all begin to come back to that basic understanding, new opportunities for action begin to emerge. Biomimicry, which is an emerging science, winds up being a very important social justice idea. People who are just learning about this stuff: biomimicry means respecting the wisdom of all species. Democracy, by the way, means respecting the wisdom of all people -- we'll get to that. But biomimicry means respecting the wisdom of all species. It turns out we're a pretty clever species. We have this big cortex, we're pretty proud of ourselves. But if we want to make something hard, we say, "I know! I'm going to make a hard substance. I know! I'm going to get vacuums and furnaces and drag stuff out of the ground and get things hot and poison and pollute ... But I got this hard thing!"
Và chúng ta cùng quay lại điều cơ bản đó những cơ hội để hành động đang bắt đầu hiện ra. Phỏng sinh, một mô hình khoa học mới nổi, kết thúc là một ý tưởng công bằng xã hội rất quan trọng Những ai mới chỉ biết về chuyện này, phỏng sinh nghĩa là tôn trọng trí tuệ sự sáng suốt của mọi giống loài. Dân chủ, nhân tiện, nghĩa là tôn trọng sự sáng suốt của mọi người - và chúng ta sẽ nói về nó sau. Nhưng phỏng sinh nghĩa là tôn trọng sự sáng suốt của mọi giống loài. Hóa ra chúng là những sinh vật rất thông minh. Cái vỏ lớn này, hay bất kỳ thứ gì, chúng ta khá tự hào về chính mình Nhưng nếu chúng ta muốn làm gì đó cứng, chúng ta như này "Tôi biết, tôi sắp làm một thứ cứng Tôi biết, tôi sẽ kiếm lò nung và chân không (vacumms) và đào các thứ khỏi lòng đất và khiến mọi thứ nóng lên và độc hại và ô nhiễm nhưng mình sẽ có được thứ cứng này.
(Laughter)
Mình thật thông minh."
"I'm so clever!" And you look behind you, and there's destruction all around you. But guess what? You're so clever, but you're not as clever as a clam.
và bạn nhìn sau lưng bạn, và sự tàn phá ở xung quanh bạn Nhưng đoán xem, bạn thật thông minh nhưng chưa bằng con sò.
A clamshell is hard. There's no vacuums. There's no big furnaces. There's no poison. There's no pollution. It turns out that other species figured out a long time ago how to create many of the things we need using biological processes that nature knows how to use well. That insight of biomimicry, of our scientists finally realizing that we have as much to learn from other species -- I don't mean taking a mouse and sticking it with stuff. I don't mean looking at it from that way, abusing the little species. I mean actually respecting them, respecting what they've achieved. That's called biomimicry, and that opens the door to zero waste production; zero pollution production; that we could actually enjoy a high quality of life, a high standard of living, without trashing the planet.
Vỏ sò rất cứng. Không có chân không. Không có lò nung lớn. Không có chất độc. Không có ô nhiễm Hóa ra những giống loài khác của chúng ta đã tìm ra cách giải quyết từ lâu lắm rồi. Làm sao để để tạo ra rất nhiều thứ mà chúng ta cần sử dụng các quy trình sinh học mà tự nhiên hiểu rõ cách dùng. Đó là sự sáng suốt của phỏng sinh học. Những nhà khoa học của chúng ta cuối cùng cũng nhận ra chúng ta có rất nhiều điều để học từ những loài khác. Tôi không có ý lấy một con chuột chọc ghẹo nó các kiểu. Tôi không có ý quan sát nó theo cách đó - quấy rối một sinh vật nhỏ. Tôi thực sự tôi trọng chúng, tôn trọng những gì chúng đã đạt được. Đó là phỏng sinh học, và nó mở ra cánh cửa đến sản xuất không phí phạm không ô nhiễm, mà chúng ta thực sự có thể tận hưởng chất lượng cuộc sống cao, tiêu chuẩn cuộc sống cao mà không phá hoại hành tinh này.
Well, that idea of biomimicry, respecting the wisdom of all species, combined with the idea of democracy and social justice, respecting the wisdom and the worth of all people, would give us a different society. We would have a different economy. We would have a green society that Dr. King would be proud of. That should be the goal. And the way that we get there is to first of all recognize that the idea of disposability not only hurts the species we've talked about, but it even corrupts our own society.
Ý tưởng về phỏng sinh học đó, tôn trọng trí tuệ của mọi loài sinh vật, kết hợp với ý tưởng về dân chủ và công bằng xã hội, tôn trọng sự sáng suốt và giá trị của mọi người sẽ cho chúng ta một xã hội khác. Chúng ta có thể có một nền kinh tế khác Chúng ta có thể có một xã hội xanh có thể khiến Tiến sĩ King tự hào. Đó là mục tiêu. Và con đường mà chúng ta đến đó đầu tiên là nhận ra ý tưởng về việc sử dụng một lần không chỉ làm hại đến những giống loài mà chúng ta nhắc tới mà còn làm hư hỏng chính xã hội của chúng ta.
We're so proud to live here in California. We just had this vote, and everybody's like, "Well -- not in our state!"
Chúng ta tự hào sống ở California này đây Chúng ta có lá phiếu này, và mọi người kiểu như "Chà, không phải ở bang của chúng ta.
(Laughter)
Tôi không biết những bang khác đang làm gì cả."
I don't know what those other states were doing, but ..."
(cười)
(Laughter)
Cứ tự hào.
Just so proud. And, yeah, I'm proud, too. But ... California, though we lead the world in some of the green stuff, we also, unfortunately, lead the world in some of the gulag stuff. California has one of the highest incarceration rates of all the 50 states. We have a moral challenge in this movement. We are passionate about rescuing some dead materials from the landfill, but sometimes not as passionate about rescuing living beings, living people. And I would say that we live in a country -- five percent of the world's population, 25 percent of the greenhouse gases, but also 25 percent of the world's prisoners. One of every four people locked up anywhere in the world is locked up right here in the United States. So that is consistent with this idea that disposability is something we believe in.
Và, tôi cũng tự hào. Nhưng California, mặc cho chúng ta đang dẫn đầu ở một vài thứ xanh, chúng ta, không may, cũng dẫn đầu thế giới về một số vấn đề cải tạo. California có mức độ đốt rác nhựa thuộc hàng cao nhất trong số 50 bang. Bây giờ, chúng ta có thử thách về đạo đức Chúng ta hết lòng giải cứu những vật liệu chết từ lòng đất nhưng đôi khi không được hết lòng về việc giải cứu cuộc sống, giải cứu con người được như vậy. Và tôi nói rằng chúng ta sống ở một đất nước chiếm 5% dân số thế giới 25% khí nhà kính nhưng cũng chiếm 25% tù nhân của thế giới. Một trên bốn người bị nhốt trên thế giới đang bị nhốt tại Mỹ. Nó nhất quán với ý tưởng này rằng việc sử dụng một lầ là điều mà chúng ta tin tưởng.
And yet, as a movement that has to broaden its constituency, that has to grow, that has to reach out beyond our natural comfort zone, one of the challenges to the success of this movement, of getting rid of things like plastic and helping the economy shift, is people look at our movement with some suspicion. And they ask a question, and the question is: How can these people be so passionate? A poor person, a low-income person, somebody in Cancer Alley, somebody in Watts, somebody in Harlem, somebody on an Indian reservation, might say to themselves -- and rightfully so -- "How can these people be so passionate about making sure that a plastic bottle has a second chance in life, or an aluminum can has a second chance, and yet, when my child gets in trouble and goes to prison, he doesn't get a second chance?" "How can this movement be so passionate about saying we don't have throwaway stuff, no throwaway dead materials, and yet accept throwaway lives and throwaway communities like Cancer Alley?" And so, we now get a chance to be truly proud of this movement. When we take on topics like this, it gives us that extra call to reach out to other movements and to become more inclusive and to grow, and we can finally get out of this crazy dilemma that we've been in.
Và, như một sự tiến triển phải mở rộng cử tri, phải phát triển, phải vươn ra khỏi vùng an toàn tự nhiên của chúng ta, một trong những thách thức để thành công bước này phải thoát khỏi những thứ như là nhựa và thay đổi nền kinh tế, là con người nhìn vào đây bằng sự nghi ngờ. Và họ đặt câu hỏi: Làm sao để những này quyết tâm? Một người nghèo, có thu nhập thấp, ở "Cancer Valley" ở Watts, ở Harlem, ở khu giới hạn Ấn Độ có thể nói với chính họ, "Làm sao những người này có thể hết lòng về việc đảm bảo rằng một cái chai nhựa có cơ hội thứ hai trong đời hoặc một lon nhôm có cơ hội thứ hai và khi nào thì con tôi sẽ gặp rắc rối và đi tù, nó không có cơ hội thứ hai sao?" Làm sao bước đi này có thể hết lòng nói chúng ta không có những đồ vứt đi, những vật liệu chết bỏ đi và chấp nhận sự sống bỏ đi, và công đồng như "Cancer Alley?" Và giờ chúng ta có cơ hội để thực sự tự hào về bước tiến này. Khi chúng tôi nói về chủ đề này, nó cho chúng ta thêm cuộc gọi để liên lạc với những bước tiến khác và trở nên bao hàm và phát triển và cuối cùng chúng ta có thể thoát khỏi thảm họa điên rồ này
Most of you are good, softhearted people. When you were younger, you cared about the whole world, and at some point, somebody said you had to pick an issue, you had to boil your love down to an issue. "Can't love the whole world -- you've got to work on trees or you've got to work on immigration. You've got to shrink it down and be about one issue." And really, they fundamentally told you, "Are you going to hug a tree? Or are you going to hug a child? Pick. Are you going to hug a tree? Or are you going to hug a child? Pick." Well, when you start working on issues like plastic, you realize the whole thing is connected. And luckily, most of us are blessed to have two arms -- we can hug both.
Hầu hết các bạn là người tốt, nhân hậu. Khi bạn còn nhỏ, bạn quan tâm đến cả thế giới và có đôi lúc ai đó nói bạn phải chọn một vấn đề, bạn cần phải hết lòng với vấn đề đó. Không thể yêu cả thế giới bạn phải làm việc về những cái cây hoặc bạn phải làm việc về vấn đề nhập cư. Bạn cần thúc đẩy và quan tâm đến vấn đề. Và thực sự, họ cơ bản nói với bạn "Bạn sẽ ôm một cái cây chứ? Hay ôm một đứa trẻ? Chọn đi" Bạn sẽ ôm một cái cây chứ? Hay bạn sẽ ôm một đứa trẻ? Chọn đi" Khi chúng ta bắt đầu làm việc về vấn đề như nhựa, chúng ta nhận ra rằng mọi thứ đều kết nối, và may mắn rằng hầu hết chúng ta được ban phúc để có 2 cánh tay. Chúng ta có thể ôm cả hai.
Thank you very much.
Xin cảm ơn.
(Applause)