OK, I have a question for all of us. You ready? Is all winning success?
Tôi có một câu hỏi cho tất cả chúng ta. Các bạn sẵn sàng chưa? Có phải mọi chiến thắng đều là thành công?
(Murmurs)
(Tiếng thì thầm)
Oh.
Ồ.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Whoa. OK.
Ồ. Được rồi.
I am the recently retired head coach of the UCLA Women's Gymnastics Team, a position that I held for 29 years.
Tôi là huấn luyện viên trưởng mới về hưu của đội Thể dục Dụng cụ Nữ Trường UCLA, vị trí mà tôi đã đảm nhiệm suốt 29 năm.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
And during my tenure, I experienced a lot of winning. I led our team to seven National Championships, I was inducted into the UCLA Athletic Hall of Fame and I was even voted the Coach of the Century by the Pac-12 Conference.
Trong thời gian tại nhiệm, tôi trải qua rất nhiều chiến thắng. Tôi dẫn dắt đội của mình đạt bảy chức Vô địch Quốc gia. Tôi được vinh danh vào Đại sảnh Danh vọng Thể thao trường UCLA, và tôi thậm chí được bầu là Huấn luyện viên của Thế kỉ bởi Hội nghị Thể thao Pac-12.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Winning is really, really, like, really, really fun.
Chiến thắng thực, thực sự... ... phải nói là thực sự rất thú vị.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But I am here to share my insight: winning does not always equal success. All across America and around the world, we have a crisis in the win-at-all-cost cultures that we have created. In our schools, in our businesses, in politics, winning at all cost has become acceptable. As a society, we honor the people at the top of the pyramid. We effusively applaud those people who win championships and elections and awards. But sadly, quite often, those same people are leaving their institutions as damaged human beings. Sadly, with straight A's, kids are leaving school damaged. With awards and medals, athletes often leave their teams damaged, emotionally, mentally, not just physically. And with huge profits, employees often leave their companies damaged. We have become so hyperfocused on that end result, and when the end result is a win, the human component of how we got there often gets swept under the proverbial rug, and so does the damage.
Nhưng tôi ở đây để chia sẻ quan điểm của mình: chiến thắng không đồng nghĩa với thành công. Trên khắp nước Mỹ và toàn thế giới, chúng ta gặp khủng hoảng với thứ văn hóa thắng-bằng-mọi-giá do chính chúng ta tạo nên. Ở nhà trường, trong thương trường, và trên chính trường, thắng bằng mọi giá đã trở thành việc được chấp nhận. Trong xã hội này, ta vinh danh những người trên đỉnh vinh quang, nhiệt liệt tung hô những ai vô địch, thắng cử, hoặc đạt giải thưởng. Đáng buồn thay, những người đó... ... thường rời khỏi tổ chức của họ... ... với tâm thế bị tổn thương. Đáng buồn thay, với kết quả cao chót vót, những đứa trẻ lại tổn tương khi rời ghế nhà trường; với danh hiệu và huy chương, những vận động viên thường tổn thương khi rời khỏi đội, không chỉ thể chất, mà cả cảm xúc lẫn tâm lí; và sau khi mang lại lợi nhuận khổng lồ, nhân viên lại tổn thương khi rời công ty. Chúng ta dần quan tâm quá nhiều đến kết quả cuối cùng và khi kết quả cuối cùng đó là một thắng lợi, tính nhân văn trong quá trình chúng ta đạt kết quả thường bị gạt sang một bên, và tổn thương xuất hiện.
So I'm calling for a time-out. Time-out. We need to redefine success. Real success is developing champions in life for our world, win or lose.
Vì thế, tôi đề nghị dừng lại để hội ý. Hội ý nào. Chúng ta cần định nghĩa lại thành công. Thành công thực sự là tạo nên những nhà vô địch trong cuộc sống của chúng ta, bất kể họ thắng hay thua.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Real success is developing champions in life, not for your team, not for your business and, I'm sad to tell you, not even for your Christmas card bragging rights. Sorry.
Thành công thực sự là tạo nên những nhà vô địch trong cuộc sống, không phải cho đội của bạn, không phải cho công ty của bạn, và thậm chí không phải để khoe khoang trong thiệp Giáng sinh sáo rỗng. Tôi rất tiếc.
So how do we do this? First of all, you may be able to dictate your way to a win, but you can't dictate your way to success.
Vậy ta định nghĩa lại thế nào? Trước hết, bạn cần hiểu là bạn có thể vạch trước lộ trình chiến thắng, nhưng bạn không thể tạo ra lộ trình thành công.
Let me take you back to 1990, when I was first appointed the head coach of the UCLA Women's Gymnastics Team. And I would like to share with you that I've never done gymnastics. I grew up in the world of ballet. I have never done a cartwheel, and I couldn't teach you how to do a proper cartwheel.
Trở lại với năm 1990, khi tôi được bổ nhiệm làm huấn luyện viên trưởng đội Thể dục dụng cụ nữ trường UCLA. Tôi muốn chia sẻ với các bạn rằng tôi chưa bao giờ tập thể dục dụng cụ. Tôi học múa ballet từ nhỏ. Tôi chưa bao giờ nhào lộn, cũng không thể dạy cách nhào lộn đúng kĩ thuật.
(Laughter)
(Tiếng cười)
It's sadly true. And I knew nothing about how to develop a team culture. The best I could do was mimic other coaches who had won. And so I became tough-talking, tough-minded, relentless, unsympathetic, bullish, unempathetic and oftentimes downright mean. I acted like a head coach whose only thought was to figure out how to win.
Một sự thật đáng buồn. Tôi cũng không biết làm sao tạo nên văn hóa đồng đội. Điều tốt nhất tôi có thể làm là làm theo những huấn luyện viên đã từng thắng. Và thế là tôi trở nên nói chuyện cứng nhắc, suy nghĩ cứng nhắc, không ngừng nghỉ, không cảm thông, hung hăng, không có sự đồng cảm, và đôi lúc thâm chí cực kỳ xấu tính. Tôi đóng vai một huấn luyện viên trưởng không nghĩ đến gì khác trừ việc tìm ra cách để chiến thắng.
My first few seasons as a head coach were abysmal, and after putting up with my brash coaching style for a few years, our team asked me for a team meeting. Well, I love team meetings, so I said, "Yay! Let's have a team meeting." And for two solid hours, they gave me examples of how my arrogance was hurtful and demeaning. Yeah, not yay. They explained to me that they wanted to be supported, not belittled. They wanted to be coached up, not torn down. They wanted to be motivated, not pressured or bullied. That was my time-out, and I chose to change.
Một vài mùa giải đầu tiên với tư cách huấn luyện viên trưởng của tôi cực kỳ tệ, và sau vài năm với phong cách huấn luyện ngạo mạn của tôi, đội của tôi xin phép mở một cuộc họp mặt. Tôi yêu các buổi họp mặt đội, nên tôi đã trả lời: "Tuyệt! Vậy chúng ta sẽ có một buổi họp." Và trong hai tiếng liên tục, các học trò của tôi đã cho tôi các ví dụ về sự ngạo mạn của tôi đã khiến họ cảm thấy tổn thương và bị hạ thấp như thế nào. Vâng, chẳng tuyệt gì cả. Họ giải thích với tôi rằng họ muốn được ủng hộ, không phải bị coi thường. Họ muốn được chỉ dẫn, không phải bị đè bẹp. Họ muốn được động viên, không phải bị áp lực hay bắt nạt. Đó là giờ nghỉ hội ý của tôi, và tôi lựa chọn sẽ thay đổi.
Being a dogmatic dictator may produce compliant, good little soldiers, but it doesn't develop champions in life. It is so much easier, in any walk of life, to dictate and give orders than to actually figure out how to motivate someone to want to be better. And the reason is -- we all know this -- motivation takes a really long time to take root. But when it does, it is character-building and life-altering.
Một nhà độc tài độc đoán có thể đào tạo nên những người lính tốt biết tuân thủ, nhưng điều đó không tạo nên các nhà vô địch trong cuộc sống. Trên bất cứ bước đường nào của cuộc sống, thật dễ dàng để chỉ đạo và ra lệnh thay vì tìm ra được cách nào đó để động viên ai đó trở nên tốt hơn. Và lý do là vì - như chúng ta đều biết- việc động viên mất rất nhiều thời gian để trở nên có tác dụng. Nhưng một khi nó đã có tác dụng, đó là yếu tố xây dựng tính cách và thay đổi cuộc sống.
I realized that I needed to fortify our student-athletes as whole human beings, not just athletes who won. So success for me shifted from only focusing on winning to developing my coaching philosophy, which is developing champions in life through sport. And I knew if I did this well enough, that champion mentality would translate to the competition floor. And it did. The key ingredient was to develop trust through patience, respectful honesty and accountability -- all of the ingredients that go into tough love.
Tôi nhận ra rằng mình cần phải củng cố các học trò của mình trên phương diện là con người, chứ không chỉ là các vận động viên chiến thắng. Từ đó, thành công đối với tôi chuyển từ chỉ tập trung vào chiến thắng thành phát triển triết lý huấn luyện của tôi, đó là tạo nên các nhà vô địch trong cuộc sống thông qua thể thao. Và tôi biết rằng nếu tôi thực hiện được điều này đủ tốt, các nhà vô địch về tinh thần sẽ có thể thể hiện điều đó lên sân thi đấu. Và điều đó đã xảy ra. Yếu tố mấu chốt ở đây là xây dựng được niềm tin thông qua sự kiên nhẫn, thành thật tôn trọng nhau và có trách nhiệm - tất cả các yếu tố của thương cho voi cho rọt.
Speaking of tough love, Katelyn Ohashi is a perfect example of this. You may have all seen her floor routine. It has had over 150 million views. And the consensus is, her performance is pure joy. However, when Katelyn came to UCLA, she was broken in body, mind and spirit. She had grown up in a stereotypical, very high-level athletic world, and she was damaged. So when Katelyn came to UCLA her freshman year, she found her inner rebel quite well, to the point where she was no longer able to do gymnastics at the level at which she was recruited. And I will never forget a team meeting we had halfway through her freshman season. We were in there with the team, the coaching staff, the support staff, sports psychologist, and Katelyn very clearly and unapologetically said, "I just don't want to be great again."
Nói đến thương cho roi cho vọt, Katelyn Ohashi là một ví dụ tuyệt vời cho việc này. Các bạn có thể đều đã thấy các bài tập của cô ấy với hơn 150 triệu lượt xem. Và ý kiến chung cho rằng bài diễn của cô ấy là niềm vui thuần túy. Tuy nhiên, khi Katelyn đến UCLA, cô ấy đã suy sụp về cả thể chất, tâm lý, tinh thần. Cô ấy trưởng thành trong thế giới thể thao rất đẳng cấp và khuôn mẫu, và cô ấy đã bị tổn hại. Vậy nên khi Katelyn bắt đầu năm nhất ở UCLA, cô ấy tìm được kẻ nổi loạn bên trong mình khá nhanh, đến mức mà cô không còn thực hiện các bài thể dục dụng cụ ở cấp độ mà cô ấy được tuyển vào. Và tôi sẽ không bao giờ quên được buổi họp đội của chúng tôi vào giữa mùa đầu tiên của cô ấy. Chúng tôi ở đó với đội của mình, các nhân viên huấn luyện, hỗ trợ, nhà tâm lý thể thao, và Katelyn đã nói một cách rõ ràng, không hề hối hận rằng: "Tôi không muốn trở nên vĩ đại lần nữa."
I felt like I got sucker punched. My first thought was, "Then why the heck am I going to honor your scholarship?" It was a really snarky thought, and thankfully I didn't say it out loud, because then I had clarity. Katelyn didn't hate gymnastics. Katelyn hated everything associated with being great. Katelyn didn't want to be a winner, because winning at all cost had cost her her joy. My job was to figure out how to motivate her to want to be great again, by helping her redefine success.
Tôi cảm giác như đang bị ai đó đấm. Và suy nghĩ đầu tiên hiện lên là: "Thế thì tôi tôn vinh học bổng của em để làm quái gì?" Đó là một suy nghĩ rất xấu tính, và may là tôi đã không nói suy nghĩ đó ra, vì sau đó tôi đã có lời giải đáp. Katelyn không hề ghét thể dục dụng cụ. Cô ghét những thứ có liên hệ với việc trở nên vĩ đại. Katelyn không muốn trở thành kẻ chiến thắng, bởi chiến thắng bằng mọi giá đã đánh mất mọi niềm vui của cô. Công việc của tôi là tìm ra cách động viên cô, để cô muốn vĩ đại một lần nữa, bằng cách giúp cô ấy định nghĩa lại thành công.
My enthusiasm for that challenge turned into determination when one day Katelyn looked me in the eye and said, "Ms. Val, I just want you to know, everything you tell me to do, I do the exact opposite."
Sự nhiệt tình của tôi cho thử thách này biến thành quyết tâm khi một ngày nọ, Katelyn nhìn thẳng vào mắt tôi và nói: "Cô Val, em chỉ muốn cô biết rằng, mọi thứ cô bảo em làm, em đều làm ngược lại."
(Laughter)
(Tiếng cười)
Yeah, it was like, yeah, Katelyn, challenge accepted. OK.
Lúc đấy kiểu như là, này Katelyn, thử thách được chấp nhận. OK.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And further proof that dictating was not going to win. So I embarked on the painfully slow process of building trust and proving to her that first and foremost I cared about her as a whole human being. Part of my strategy was to only talk to Katelyn about gymnastics in the gym. Outside of the gym, we talked about everything else: school, boys, families, friends, hobbies. I encouraged her to find things outside of her sport that brought her joy. And it was so cool to see the process of Katelyn Ohashi literally blossom before our eyes. And through that process, she rediscovered her self-love and self-worth. And slowly, she was able to bring that joy back to her gymnastics. She went on to earn the NCAA title on floor, and she helped our team win our seventh NCAA championship in 2018.
Và có nhiều bằng chứng chứng minh rằng chỉ đạo sẽ không chiến thắng được. Thế nên tôi đã bắt đầu một quá trình chậm đến đau đớn của việc xây dựng niềm tin và chứng minh cho cô ấy thấy rằng đầu tiên và trên hết, tôi quan tâm đến cô ấy như một con người bình thường. Một phần chiến lược của tôi là chỉ nói về thể dục dụng cụ với Katelyn tại phòng tập. Bên ngoài phòng tập, chúng tôi nói về những chuyện khác: trường học, bọn con trai, gia đình, bạn bè, sở thích. Tôi ủng hộ cô ấy tìm những thứ khiến cô cảm thấy vui ngoài thể thao. Và thật tuyệt vời khi chúng tôi được tận mắt chứng kiến quá trình Katelyn Ohashi trưởng thành. Và qua quá trình đó, cô đã khám phá ra được một lần nữa tình yêu bản thân và giá trị bản thân trong cô. Và từ từ, cô ấy đã có thể mang niềm vui ấy vào lại với thể dục dụng cụ. Cô đã dành được danh hiệu NCAA với biểu diễn trên sàn, mang đội của mình đến với chức vô địch NCAA lần thứ bảy năm 2018.
So --
Vậy --
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
So let's think about the Katelyn Ohashis in your life. Let's think about those people under your care and your guidance. What are you telling your kids on the car ride home? That car ride home has much more impact than you know. Are you focusing on the end result, or are you excited to use that time to help your child develop into a champion? It's very simple: you will know you're focusing on the end result if you ask questions about the end result. "Did you win?" "How many points did you score?" "Did you get an A?" If you truly are motivated about helping your child develop into a champion, you will ask questions about the experience and the process, like, "What did you learn today?" "Did you help a teammate?" And, my favorite question, "Did you figure out how to have fun at working really, really hard?"
Vậy hãy nghĩ về Katelyn Ohashis trong cuộc sống của bạn. Hãy nghĩ về những người đã - đang - sẽ dưới sự chăm sóc, hướng dẫn của bạn. Bạn nói với con mình điều gì khi chở con trên đường về nhà? Chuyến đi đó mang lại nhiều ảnh hưởng bạn nghĩ. Bạn có đang quá chú trọng vào kết quả, hay bạn đang tận dụng quãng thời gian đó để giúp con mình phát triển thành một nha vô địch? Rất đơn giản: bạn sẽ biết bạn đang quá chú trọng vào kết quả đạt được nếu bạn hỏi những câu hỏi liên quan đến thành quả. "Con có thắng không?" "Hôm nay được bao nhiêu điểm?" "Con có được điểm A không?" Nếu bạn thật sự muốn giúp con mình có thể phát triển thành một nhà vô địch, bạn sẽ hỏi những câu hỏi liên quan đến trải nghiệm và quá trình, ví dụ như: "Con đã học được gì hôm nay?" "Con có giúp đỡ các bạn trong đội không?" Và câu hỏi yêu thích của tôi là: "Con có tìm ra được cách cảm thấy vui khi làm việc thật, thật chăm chỉ không?"
And then the key is to be very still and listen to their response. I believe that one of the greatest gifts we can give another human being is to silence our minds from the need to be right or the need to formulate the appropriate response and truly listen when someone else is talking. And in silencing our minds, we actually hear our own fears and inadequacies, which can help us formulate our response with more clarity and empathy.
Và mấu chốt là phải kiên nhẫn và lắng phản hồi của chúng. Tôi tin rằng món quà tuyệt nhất ta có thể mang đến cho một người khác là dẹp bỏ khỏi tâm trí ta những suy nghĩ như ta phải đúng hay phải trả lời như thế nào cho phù hợp, và thực sự lắng nghe khi một người khác đang nói. Và khi tâm trí ta tĩnh lặng, chúng ta sẽ thực sự nghe được nỗi sợ và những gì ta còn thiếu, từ đó giúp chúng ta phản hồi một cách rõ ràng và thấu cảm hơn.
Kyla Ross, another one of our gymnasts, is one of the greatest gymnasts in the history of the sport. She's the only athlete to have earned the trifecta: she's a national champion, a world champion and an Olympic champion. She's also not one for small talk, so I was a bit surprised one day when she came to my office, sat on the couch and just started talking -- first about her major, then about graduate school and then about everything else that seemed to pop into her mind. My inner voice whispered to me that something was on her mind, and if I was still and gave her enough time, it would come out. And it did. It was the first time that Kyla had shared with anyone that she had been sexually abused by Larry Nassar, the former USA Gymnastics team doctor, who was later convicted of being a serial child molester. Kyla came forward and joined the army of Nassar survivors who shared their stories and used their voices to invoke positive change for our world.
Kyla Ross, một vận động viên khác của chúng tôi, một trong những vận động viên vĩ đại nhất của môn thể dục dụng cụ. Cô là vận động viên duy nhất cùng lúc đạt cả ba giải đấu: Cô là nhà vô địch quốc gia, nhà vô địch thế giới, và nhà vô địch Olympic. Cô cũng không phải tuýp người hay tán gẫu, và một ngày nọ, tôi đã hỏi bất ngờ khi cô đến văn phòng của tôi, ngồi lên ghế và bắt đầu kể chuyện -- đầu tiên về ngành của cô, tiếp theo là về học sau đại học và sau đó là về tất cả mọi thứ khác tình cờ hiện lên trong đầu cô. Trong thâm tâm, tôi nghĩ rằng ắt hẳn là cô đang có vấn đề gì đó, và nếu tôi bình tĩnh và cho cô ấy đủ thời gian, vấn đề sẽ hiện ra. Và đúng vậy. Đó là lần đầu tiên Kyla chia sẻ với bất cứ ai rằng cô đã bị lạm dụng bởi Larry Nassar, cựu bác sĩ của đội tuyển thể dục dụng cụ Mỹ, người mà sau đó đã bị kết tội cưỡng bức trẻ em hàng loạt. Kyla đã tình nguyện và tham gia đội ngũ những người sống sót sau Nassar, những người chia sẻ câu chuyện của mình và dùng tiếng nói của họ để tạo nên những thay đổi tích cực cho thế giới của chúng ta.
I felt it was extremely important at that time to provide a safe space for Kyla and our team. And so I chose to talk about this in a few team meetings. Later that year, we won the national championship, and after we did, Kyla came up to me and shared with me the fact that she felt one reason that we'd won was because we had addressed the elephant in the room, the tragedy that had not only rocked the world but that had liberated the truths and the memories in herself and in so many of her friends and her peers. As Kyla said, "Ms. Val, I literally felt myself walk taller as the season went on, and when I walked onto that championship floor, I felt invincible." Simply --
Lúc đó, tôi cảm thấy việc tạo nên không gian an toàn cho Kyla và cả đội là cực kỳ quan trọng. Và thế là tôi đã chọn đề cập đến vấn đề này trong vài buổi họp. Cùng trong năm đó, chúng tôi thắng giải vô địch quốc gia, và sau đó, Kyla đến với tôi và chia sẻ với tôi sự thật rằng cô cảm thấy một trong những lý do giúp chúng tôi thắng là nhờ chúng tôi đã chỉ ra được vấn đề nổi cộm đó, sự kiện không chỉ khuấy động cả thế giới mà còn giải phóng được những sự thật, những ký ức trong cô, trong rất nhiều người bạn của cô, và những người ngang hàng khác. Như Kyla đã nói: "Cô Val, em thật sự cảm thấy bản thân mình bước cao hơn khi càng đi sâu vào mùa giải, và khi em bước đến chức vô địch đó, em cảm thấy bất bại." Đơn giản--
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Simply because she had been heard.
Đơn giản là vì cô ấy đã được lắng nghe.
As parents, as coaches, as leaders, we can no longer lead from a place where winning is our only metric of success, where our ego sits center stage, because it has been proven that that process produces broken human beings. And I emphatically know that it is absolutely possible to produce and train champions in life in every single walk of life without compromising the human spirit.
Là bậc phụ huynh, là huấn luyện viên, là những người dẫn đầu, chúng ta không thể dẫn dắt nếu thước đo duy nhất cho thành công là chiến thắng, khi mà ta quá tập trung vào cái tôi của bản thân, vì sự thật đã chứng minh rằng qua trình đó tạo nên những con người không hoàn thiện. Và tôi thấu hiểu rằng việc sản sinh, đào tạo nên những nhà vô địch trong cuộc sống, trên mọi bước đường cuộc đời mà không làm tổn thương tâm hồn của một con người là hoàn toàn khả thi.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
It starts with defining success for yourself and those under your care and then consistently self-examining whether your actions are in alignment with your goals.
Mọi việc bắt đầu với xác định sự thành công cho bản thân bạn và những người ở dưới sự chăm sóc của bạn và sau đó kiên trì, liên tục tự kiểm tra xem hành động của bạn có đang song song với mục tiêu của bạn không.
We are all coaches in some capacity. We all have a collective responsibility to develop champions in life for our world. That is what real success looks like, and in the world of athletics, that is what we call a win-win.
Ở mức độ nào đó, chúng ta đều là những huấn luyện viên. Ta đều mang những trách nhiệm phát triển nên những nhà vô địch trong cuộc sống cho thế giới của chúng ta. Đó mới thật sự là thành công, và trong giới vận động viên, chúng tôi gọi đó là thắng cả đôi đường.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)