I was told to come here and tell you all stories, but what I'd like to do is instead tell you why I'm suspicious of stories, why stories make me nervous. In fact, the more inspired a story makes me feel, very often, the more nervous I get. (Laughter) So the best stories are often the trickiest ones. The good and bad things about stories is that they are a kind of filter. They take a lot of information, and they leave some of it out, and they keep some of it in. But the thing about this filter is that it always leaves the same things in. You're always left with the same few simple stories. There is the old saying that just about every story can be summed up as "a stranger came to town." There is a book by Christopher Booker, where he claims there are really just seven types of stories. There is monster, rags to riches, quest, voyage and return, comedy, tragedy, rebirth. You don't have to agree with that list exactly, but the point is this: if you think in terms of stories, you're telling yourself the same things over and over again. There was a study done, we asked some people-- people were asked to describe their lives. When asked to describe their lives, what is interesting is how few people said "mess". (Laughter) It's probably the best answer, I don't mean that in a bad way. "Mess" can be liberating, "mess" can be empowering, "mess" can be a way of drawing upon multiple strengths. But what people wanted to say was, "My life is a journey." 51% wanted to turn his or her life into a story. 11% said, "My life is a battle." Again, that is a kind of story. 8% said, "My life is a novel." 5% said, "My life is a play." I don't think anyone said, "My life is a reality TV show." (Laughter) But again, we're imposing order on the mess we observe, and it's taking the same patterns, and the thing is when something is in the form of a story, often, we remember it when we shouldn't. So how many of you know the story about George Washington and the cherry tree? It's not obvious that is exactly what happened. The story of Paul Revere, it's not obvious that that is exactly the way it happened. So again, we should be suspicious of stories. We're biologically programmed to respond to them. They contain a lot of information. They have social power. They connect us to other people. So they are like a candy that we're fed when we consume political information, when we read novels. When we read non-fiction books, we're really being fed stories. Non-fiction is, in a sense, the new fiction. The book may happen to say true things, but again, everything's taking the same form of these stories. So what are the problems of relying too heavily on stories? You view your life like this instead of the mess that it is or it ought to be. But more specifically, I think of a few major problems when we think too much in terms of narrative. First, narratives tend to be too simple, for the point of a narrative is to strip it away, not just into 18 minutes, but most narratives you can present in a sentence or two. When you strip away detail, you tend to tell stories in terms of good versus evil, whether it's a story about your own life or a story about politics. I know some things actually are good versus evil, we all know this, right? But I think, as a general rule, we're too inclined to tell the good versus evil story. As a simple rule of thumb, just imagine that every time you're telling a good versus evil story, you're basically lowering your IQ by ten points or more. If you just adopt that as a kind of inner mental habit, it's, in my view, one way to get a lot smarter pretty quickly. You don't have to read any books. Just imagine yourself pressing a button every time you tell the good versus evil story, and by pressing that button, you're lowering your IQ by ten points or more. Another set of stories that are popular-- if you know Oliver Stone's movies, or Michael Moore's movies, you can't make a movie and say: "It was all a big accident." No, it has to be a conspiracy, people plotting together, because in a story, a story is about intention. A story is not about spontaneous order or complex human institutions which are the product of human action, but not of human design. No, a story is about evil people plotting together. So when you hear stories about plots, or even stories about good people plotting things together, just like when you're watching movies, this, again, is reason to be suspicious. As a good rule of thumb, if you're asking: "When I hear a story, when should I be especially suspicious?" If you hear a story and you think: "Wow, that would make a great movie!" (Laughter) That's when the "uh-oh" reaction should pop in a bit more, and you should start thinking in terms of how the whole thing is maybe a bit of a mess. Another common story or storyline is the claim that we "have to get tough". You'll hear this in so many contexts. We have to get tough with the banks. We had to get tough with the labor unions. We need to get tough with some other country, some foreign dictator, someone we're negotiating with. Again, the point is not against getting tough. Sometimes we should get tough. That we got tough with the Nazis was a good thing. But this is again a story we fall back upon all too readily, all too quickly. When we don't really know why something happened, we blame someone, and we say: "We need to get tough with them!" As if it had never occurred to your predecessor, this idea of getting tough. I view it usually as a kind of mental laziness. It's a simple story you tell: "We need to get tough, we needed to get tough, we will have to get tough." Usually, that is a kind of warning signal. Another kind of problem with stories is you can only fit so many stories into your mind at once, or in the course of a day, or even over the course of a lifetime. So your stories are serving too many purposes. For instance, just to get out of bed in the morning, you tell yourself the story that your job is really important, what you're doing is really important (Laughter) and maybe it is, but I tell myself that story even when it's not. And you know what? That story works. It gets me out of bed. It's a kind of self-deception, but the problem comes when I need to change that story. The whole point of the story is that I grab onto it and I hold it, and it gets me out of bed. So when I'm really doing something that is actually just a waste of time, in my mess of a life, I'm too tied into my story that got me out of bed, and ideally, I ought to have some very complex story map in my mind, you know, with combinatorials and a matrix of computation, and the like, but that is not how stories work. Stories in order to work have to be simple, easily grasped, easily told to others, easily remembered. So stories will serve dual and conflicting purposes, and very often they will lead us astray. I used to think I was within the camp of economists, I was one of the good guys, and I was allied with other good guys, and we were fighting the ideas of the bad guys. I used to think that! And probably, I was wrong. Maybe sometimes, I'm one of the good guys, but on some issues, I finally realized: "Hey, I wasn't one of the good guys." I'm not sure I was the bad guy in the sense of having evil intent, but it was very hard for me to get away with that story. One interesting thing about cognitive biases is they are the subject of so many books these days. There's the Nudge book, the Sway book, the Blink book, like the one-title book, all about the ways in which we screw up. And there are so many ways, but what I find interesting is that none of these books identify what, to me, is the single, central, most important way we screw up, and that is that we tell ourselves too many stories, or we are too easily seduced by stories. Why don't these books tell us that? It's because the books themselves are all about stories. The more of these books you read, you're learning about some of your biases, but you're making some of your other biases essentially worse. So the books themselves are part of your cognitive bias. Often, people buy them as a kind of talisman, like: "I bought this book. I won't be 'Predictably Irrational'." (Laughter) It's like people want to hear the worst, so psychologically, they can prepare for it or defend against it. It's why there is such a market for pessimism. But to think that by buying the book gets you somewhere, that's maybe the bigger fallacy. It's just like the evidence that shows that the most dangerous people are those who have been taught some financial literacy. They're the ones who go out and make the worst mistakes. It's the people who realize they don't know anything at all, that end up doing pretty well. A third problem with stories is that outsiders manipulate us using stories, and we all like to think advertising only works on the other guy, but, of course, that's not how it is, advertising works on all of us. So if you're too attached to stories, what will happen is people selling products come along, and they will bundle their product with a story. You're like, "Hey, a free story!" And you end up buying the product, because the product and the story go together. (Laugther) If you think about how capitalism works, there is a bias here. Let's consider two kinds of stories about cars. Story A is: "Buy this car, and you will have beautiful, romantic partners and a fascinating life." (Laughter) There are a lot of people who have a financial incentive to promote that story. But, say, the alternative story is: "You don't actually need a car as nice as your income would indicate. What you usually do is look at what your peers do and copy them. That is a good heuristic for lots of problems, but when it comes to cars, just buy a Toyota." (Laughter) Maybe Toyota has an incentive there, but even Toyota is making more money off the luxury cars, and less money off the cheaper cars. So if you think which set of stories you end up hearing, you end up hearing the glamor stories, the seductive stories, and again I'm telling you, don't trust them. There are people using your love of stories to manipulate you. Pull back and say: "What are the messages, what are the stories that no one has an incentive to tell?" Start telling yourself those, and then see if any of your decisions change. That is one simple way. You can never get out of the pattern of thinking in terms of stories, but you can improve the extent to which you think in stories, and make some better decisions. So if I'm thinking about this talk, I'm wondering, of course, what is it you take away from this talk? What story do you take away from Tyler Cowen? One story you might be like the story of the quest. "Tyler was a man on a quest. Tyler came here, and he told us not to think so much in terms of stories." That would be a story you could tell about this talk. (Laughter) It would fit a pretty well-known pattern. You might remember it. You could tell it to other people. "This weird guy came, and he said, 'Don't think in terms of stories. Let me tell you what happened today!'" (Laughter) And you tell your story. (Laugther) Another possibility is you might tell a story of rebirth. You might say, "I used to think too much in terms of stories (Laughter) but then I heard Tyler Cowen (Laughter) and now I think less in terms of stories!" That too is a narrative you will remember, you can tell to other people, and again, it may stick. You also could tell a story of deep tragedy. "This guy Tyler Cowen came (Laughter) and he told us not to think in terms of stories, but all he could do was tell us stories (Laughter) about how other people think too much in terms of stories." (Laughter) So, today, which is it? Is it like quest, rebirth, tragedy? Or maybe some combination of the three? I'm really not sure, and I'm not here to tell you to burn your DVD player and throw out your Tolstoy. To think in terms of stories is fundamentally human. There is a Gabriel Garcia Marquez memoir "Living to Tell the Tale" that we use memory in stories to make sense of what we've done, to give meaning to our lives, to establish connections with other people. None of this will go away, should go away, or can go away. But again, as an economist, I'm thinking about life on the margin, the extra decision. Should we think more in terms of stories, or less in terms of stories? When we hear stories, should we be more suspicious? And what kind of stories should we be suspicious of? Again, I'm telling you it's the stories, very often, that you like the most, that you find the most rewarding, the most inspiring. The stories that don't focus on opportunity cost, or the complex, unintended consequences of human action, because that very often does not make for a good story. So often a story is a story of triumph, a story of struggle; there are opposing forces, which are either evil or ignorant; there is a person on a quest, someone making a voyage, and a stranger coming to town. And those are your categories, but don't let them make you too happy. (Laughter) As an alternative, at the margin - again, no burning of Tolstoy - but just be a little more messy. If I actually had to live those journeys, and quests, and battles, that would be so oppressive to me! It's like, my goodness, can't I just have my life in its messy, ordinary - I hesitate to use the word - glory but that it's fun for me? Do I really have to follow some kind of narrative? Can't I just live? So be more comfortable with messy. Be more comfortable with agnostic, and I mean this about the things that make you feel good. It's so easy to pick out a few areas to be agnostic in, and then feel good about it, like, "I am agnostic about religion, or politics." It's a kind of portfolio move you make to be more dogmatic elsewhere, right? (Laughter) Sometimes, the most intellectually trustworthy people are the ones who pick one area, and they are totally dogmatic in that, so pig-headedly unreasonable, that you think, "How can they possibly believe that?" But it soaks up their stubbornness, and then, on other things, they can be pretty open-minded. So don't fall into the trap of thinking because you're agnostic on some things, that you're being fundamentally reasonable about your self-deception, your stories, and your open-mindedness. (Laughter) [Think about] this idea of hovering, of epistemological hovering, and messiness, and incompleteness, [and how] not everything ties up into a neat bow, and you're really not on a journey here. You're here for some messy reason or reasons, and maybe you don't know what it is, and maybe I don't know what it is, but anyway, I'm happy to be invited, and thank you all for listening. (Laughter) (Applause)
Tôi được mời tới đây và kể cho các bạn tất cả những câu chuyện Nhưng những gì tôi muốn làm là thay vào đó Cho bạn biết tại sao tôi ngi ngờ nhữg câuchuyện vì sao chúg khiến tôi lo Thực tế, một câu chuyện càng truyền cảm hứng cho tôi, thường thường, tôi càng trở nên lo lắng. (Cười) Vậy nên những câu chuyện hay nhất thường là khó khăn nhất. Điều tốt và xấu về những câu chuyện đó là chúng là một dạng đồ lọc. Chúng chứa rất nhiều thông tin, và chúng bỏ đi một vài điều, và giữ một vài thông tin lại. Nhưng một điều về cái máy lọc này là chúng luôn để những điều giống nhau lại. Bạn luôn rời đi với một vài câu chuyện đơn giản giống nhau. Có một câu nói mà mọi câu chuyện đều có thể được tóm tắt lại là "một người lạ ở thị trấn". Có một quyển sách của Christopher Booker, trong đó anh ấy nói rằng thực sự có bảy thể loại câu chuyện. Có quái vật, những người từ nghèo trở nên giàu, điều tra, du hành và quay trở về, chuyện hài, bi kịch, hồi sinh. Bạn không nhất thiết phải đồng tình với danh sách đó, nhưng mục đích chính là: nếu bạn nghĩ về những câu chuyện, bạn đang nói đi nói lại với chính mình những điều giống nhau. Đã từng có một cuộc khảo sát, chúng tôi hỏi một vài người -- họ được yêu cầu miêu tả cuộc sống của họ. Khi được hỏi miêu tả về cuộc sống của mình, điều thú vị là chỉ có vài người nói "mớ hỗn độn". (Cười) Đó có thể là câu trả lời tốt nhất, tôi không có ý xấu đâu. "Mớ hỗn độn" có thể là tự do, "mớ hỗn độn" có thể là quyền lực, "mớ hỗn độn" có thể là một cách rút ra được nhiều điểm mạnh. Nhưng điều mà mọi người muốn nói là, "Cuộc sống của tôi là một cuộc hành trình" 51% họ muốn biến cuộc sống của mình thành một câu chuyện. 11% nói "Cuộc sống của tôi là một trận chiến". Một lần nữa, đó là một dạng của câu chuyện. 8% nói, "Cuộc sống của tôi là một cuốn tiểu thuyết" 5% nói, "Cuộc sống của tôi là một vở kịch." Tôi không nghĩ có ai nói, "cuộc sống của tôi là một chương trình truyền hình thực tế" (Cười) Nhưng một lần nữa, chúng ta đang áp đặt trật tự lên sự lộn xộn mình chứng kiến, và nó có cùng một mô hình, và khi một điều gì đó đang ở trong dạng một câu chuyện, thường, chúng ta nhớ đến nó khi mà chúng ta không nên. Vậy có bao nhiêu người trong số các bạn, biết câu chuyện về George Washington và cây cherry? Nó không rõ ràng là chuyện đó đã thực sự xảy ra. Câu chuyện về Paul Revere, cũng không rõ đó là chuyện thực sự đã xảy ra. Nên một lần nữa, chúng ta nên nghi ngờ những câu chuyện. Chúng ta được lập trình về mặt sinh học để đáp lại những câu chuyện. Chúng chứa đựng rất nhiều thông tin. Chúng có sức mạnh cộng đồng. Chúng kết nối ta với người khác. Vậy nên chúng như viên kẹo mà chúng ta ăn khi tiêu thụ thông tin chính trị, khi chúng ta đọc những cuốn tiểu thuyết. Khi chúng ta đọc những quyển sách thực tế, chúng ta được cung cấp những câu chuyện thực. Sự không hư cấu, theo một ý nghĩa, chính là sự hư cấu mới. Quyển sách có thể nói những điều đúng, nhưng một lần nữa, mọi thứ đều có cùng hình thức với những câu chuyện này. Vậy, những vấn đề của việc phụ thuộc quá nhiều vào những câu chuyện là gì? Bạn nhìn cuộc đời mình như thế này thay vì nó là, hoặc nó nên là một sự lộn xộn. Nhưng cụ thể hơn, tôi nghĩ một vài vấn đề chính khi chúng ta nghĩ quá nhiều về sự kể chuyện. Thứ nhất, những lời kể thường quá đơn giản, vì mục đích của một lời kể chuyện đó là lược bỏ không chỉ trong 18 phút, mà đa số những câu chuyện bạn có thể diễn đạt chỉ trong 1 hay 2 câu Khi bạn lược bỏ chi tiết, bạn có xu hướng kể những câu chuyện về cái thiện và cái ác, cho dù đó là câu chuyện về của đời bạn hoặc câu chuyện về chính trị. Tôi biết một vài điều thực sự là cái thiện chống cái ác, chúng ta đều biết, phải không? Nhưng tôi nghĩ, như một nguyên tắc chung, chúng ta rất có thiên hướng kể câu chuyện cái thiện cái ác. Giống như quy tắc ngón tay cái đơn giản, hãy tưởng tượng mỗi lần bạn kể câu chuyện cái thiện chống cái ác, bạn đang đơn giản tự làm giảm IQ của mình đi 10 điểm hoặc hơn. Nếu bạn chỉ nhận nó như một dạng thói quen tinh thần, theo tôi, đó là một cách để trở nên thông minh hơn một cách nhanh chóng. Bạn không cần phải đọc bất kỳ quyển sách nào Hãy chỉ tưởng tượng mình đang nhấn một cái nút mỗi lần bạn kể chuyện cái thiện chống cái ác, và bằng cách nhấn nút đó, bạn giảm IQ của mình đi 10 điểm hoặc hơn. Một dạng truyện phổ biến khác -- nếu bạn biết những bộ phim của Oliver Stone hay Michael Moore, bạn không thể làm nên một bộ phim và nói: "Tất cả chỉ là một sự tình cờ." Không, nó cần phải có một âm mưu, mọi người dựng kịch bản cùng nhau, bởi vì trong một câu chuyện, một câu chuyện là về một mục đích. Một câu chuyện không phải về một thứ tự không gò bó hay các tổ chức con người phức tạp những điều là sản phẩm của hành động của con người, nhưng không phải của con người thiết kế. Không, một câu chuyện là về những người xấu lên kế hoạch cùng nhau. Vì thế khi bạn nghe những câu chuyện về những âm mưu, hay thậm chí những câu chuyện về người tốt lên kế hoạch cùng nhau, như khi bạn xem những bộ phim, đây, một lần nữa, là lý do để nghi ngờ. Theo quy tắc ngón tay cái, nếu như bạn hỏi: "Khi tôi nghe một câu chuyện, khi nào thì tôi nên đặc biệt nghi ngờ?" Nếu bạn nghe một câu chuyện và bạn nghĩ: "Ồ, nó có thể làm nên một bộ phim hay!" (Cười) Đó là khi phản ứng "uh-oh" nên bật lên, và bạn nên bắt đầu nghĩ về việc tất cả có thể là một phần của một sự hỗn độn. Một câu chuyện hay cốt truyện phổ biến khác là lời tuyên bố chúng ta "phải trở nên cứng rắn" Bạn sẽ nghe điều này trong rất nhiều ngữ cảnh. Chúng ta phải cứng rắn với ngân hàng. Chúng ta phải cứng rắn với công đoàn. Chúng ta cần cứng rắn với một đất nước nào đó khác, một nhà độc tài ngoại quốc nào đó, một người chúng ta đang thương lượng cùng. Một lần nữa, vấn đề không phải ở việc chống lại việc trở nên cứng rắn. Đôi khi, chúng ta nên cứng rắn. Việc chúng ta cứng rắn với Đức Quốc xã là một điều tốt. Nhưng đây một lần nữa lại là một câu chuyện chúng ta phải dùng đến quá dễ dàng, quá nhanh chóng. Khi chúng ta không thực sự biết vì sao điều gì đó đã xảy ra, chúng ta đổ lỗi cho ai đó, và nói: "Chúng ta cần cứng rắn với họ!" Như thể điều đó chưa bao xảy ra với cha ông bạn, cái ý tưởng của việc cứng rắn này. Tôi thường xem nó như một dạng của sự lười biếng tinh thần. Đó là một câu chuyện đơn giản mà bạn kể: "Chúng ta cần trở nên cứng rắn, chúng ta đã cần trở nên cứng rắn, chúng ta sẽ phải cứng rắn." Thường thì, đó như một dạng của một dấu hiệu cảnh báo. Một kiểu vấn đề khác với các câu chuyện là bạn chỉ có thể lấp đầy nhiều câu chuyện vào tâm trí bạn ngay lập tức, hoặc trong một ngày, hoặc thậm chí cả cuộc đời. Vậy nên những câu chuyện của bạn đang phục vụ rất nhiều lý do. Ví dụ, chỉ bước ra khỏi giường vào buổi sáng, bạn kể câu chuyện cho chính mình rằng công việc của bạn rất quan trọng, điều bạn đang làm là rất quan trọng. (Cười) và có thể là đúng vậy, nhưng tôi kể cho tôi câu chuyện đó kể cả khi không như vậy. Và bạn biết gì không? Câu chuyện đó có tác dụng. Nó khiến tôi bước ra khỏi giường. Nó như một dạng tự đánh lừa bản thân, nhưng vấn đề xuất hiện khi tôi cần thay đổi câu chuyện đó. Mục đích của câu chuyện là việc tôi nắm lấy nó và tôi giữ nó, và nó khiến tôi bước ra khỏi giường. Vì thế, khi tôi đang làm một việc mà thực sự chỉ là một sự lãng phí thời gian, trong mớ lộn xộn của cuộc sống của tôi, tôi quá ràng buộc với câu chuyện khiến tôi bước ra khỏi giường, và một cách lý tưởng, tôi nên có một bản đồ câu chuyện đầy phức tạp trong đầu, bạn biết đấy, với những tổ hợp và một ma trận của tính toán, và những điều tương tự nhưng đó không phải là cách những câu chuyện vận hành. Những câu chuyện muốn vận hành cần phải đơn giản, dễ hiểu, dễ kể cho người khác, dễ nhớ. Như thế, những câu chuyện sẽ phục vụ những mục đích kép và đối lập, và thường chúng sẽ khiến chúng ta lạc lối. Tôi từng nghĩ tôi đã ở giữa một nhóm những nhà kinh tế, tôi là một trong số những người tốt, và tôi liên kết với với những người tốt khác, và chúng tôi đã chiến đấu những lý tưởng của những người xấu. Tôi đã từng nghĩ như vậy đó! Và có lẽ, tôi đã lầm. Có thể thi thoảng, tôi là một trong số những người tốt, nhưng trong một vài trường hợp, tôi nhận ra: "Này, mình đâu phải một trong số những người tốt." Tôi không chắc tôi đã là kẻ xấu theo nghĩa có ý đồ xấu, nhưng nó rất khó với tôi để tránh khỏi câu chuyện đó. Một điều thú vị về các xu hướng nhận thức là chúng là chủ đề của rất nhiều quyển sách ngày nay. Có sách Nudge, sách Sway, sách Blink, những quyển sách một tựa đề, tất cả đều về những cách chúng ta làm hỏng việc. Và có rất nhiều cách, nhưng điều mà tôi thấy thú vị là không một quyển sách nào nhận ra, đối với tôi, phương thức duy nhất, trọng tâm, quan trọng nhất chúng ta làm hỏng việc là gì, và đó là việc chúng ta kể cho chính mình quá nhiều câu chuyện, hoặc chúng ta bị mê hoặc một cách quá dễ dàng bởi những câu chuyện. Tại sao những quyển sách này không nói với chúng ta điều đó? Bởi vì chính những quyển sách đều về những câu chuyện. Bạn càng đọc nhiều những quyển sách này, bạn đang học thêm về thành kiến của mình nhưng bạn đang khiến một vài thành kiến khác trở nên tệ hơn. Vì thế chính những quyển sách là một phần của thành kiến trong nhận thức của bạn. Thường, mọi người mua chúng như một dạng bùa, như là: "Tôi mua quyển sách này. Tôi sẽ không 'Phi lý trí'." (Cười) Như thể mọi người muốn nghe điều tệ nhất, vậy nên theo tâm lý, họ có thể chuẩn bị cho nó hoặc bảo vệ mình khỏi nó. Đó là lý do tại sao có cái gọi là thị trường cho tính bi quan. Nhưng nghĩ việc mua một quyển sách sẽ đưa bạn đến đâu đó, điều đó có thể là sự sai lầm lớn hơn. Nó như thể là bằng chứng cho thấy những con người nguy hiểm nhất là những người đã được dạy kiến thức tài chính. Họ là những người đã đi và mắc những sai lầm tệ nhất. Họ là những người nhận ra họ không biết gì cả, và rốt cuộc lại làm rất tốt. Và vấn đề thứ 3 với những câu chuyện là những người ngoài cuộc dùng những câu chuyện kiểm soát chúng ta, và chúng ta đều thích nghĩ rằng quảng cáo chỉ có tác dụng với người khác, nhưng, tất nhiên, đó không phải là đúng, quảng cáo có tác dụng với tất cả chúng ta. Vậy nên nếu bạn quá bị ràng buộc vào những câu chuyện, điều sẽ xảy ra là những người bán hàng sẽ đi theo, và họ sẽ gộp mặt hàng của mình với một câu chuyện. Bạn sẽ, "Kìa, một câu chuyện miễn phí!" Và rồi rốt cục bạn mua sản phẩm, bởi vì sản phẩm và câu chuyện đó đi liền với nhau. (Cười) Nếu bạn nghĩ về cách chủ nghĩa tư bản hoạt động, có một thành kiến ở đây. Hãy cùng cân nhắc 2 dạng câu chuyện về ô tô. Câu chuyện A là : "Mua chiếc xe này, và bạn sẽ có những đối tác xinh đẹp, lãng mạn và một cuộc sống đầy hấp dẫn" (Cười) Có rất nhiều người có động cơ về mặt tài chính để thúc đẩy câu chuyện đó. Nhưng, một câu chuyện thay thế là: "Bạn không thực sự cần một chiếc xe tốt như thu nhập của bạn sẽ biểu lộ ra. Điều bạn thường làm là nhìn vào việc bạn của bạn làm và bắt chước họ. Đó là một cách tự học tốt cho rất nhiều vấn đề, nhưng khi nhắc tới ô tô, hãy chỉ mua một chiếc Toyota." (Cười) Có thể Toyota có động cơ ở đó, nhưng thậm chí Toyota cũng kiếm nhiều tiền hơn từ những chiếc xe sang trọng, và ít tiền hơn từ những chiếc xe rẻ hơn. Nên nếu bạn nghĩ nhóm truyện nào bạn sẽ nghe, bạn rốt cục sẽ nghe những câu chuyện đầy mê hoặc, đầy quyến rũ, và một lần nữa, tôi nói với các bạn, đừng tin chúng. Có những người lợi dụng tình yêu dành cho những câu chuyện của bạn để điều khiển bạn. Cản lại và nói: "Những thông điệp, những câu chuyện gì mà không ai có động lực để kể?" Bắt đầu nói với chính mình những điều đó, và xem liệu những quyết định của bạn có thay đổi. Đó là một cách đơn giản. Bạn có thể không bao giờ thoát ra được cách suy nghĩ về những câu chuyện, nhưng bạn có thể cải thiện mức độ bạn nghĩ trong những câu chuyện, và ra những quyết định tốt hơn. Vì thế nếu tôi đang nghĩ về bài nói này, tôi tự nhủ, tất nhiên rồi, bạn rút được gì từ bài nói này? Câu chuyện gì bạn rút ra được từ Tyler Cowen? Một câu chuyện bạn có thể giống câu chuyện về một sự điều tra. "Tyler là một người đàn ông trong một cuộc tìm kiếm. Tyler tới đây, và anh bảo chúng tôi rằng đừng nghĩ quá nhiều về những câu chuyện." Đó sẽ là một câu chuyện bạn có thể kể về bài nói này. (Cười) Nó sẽ phù hợp với một khuôn mẫu khá phổ biến. Bạn có thể nhớ nó. Bạn có thể kể nó cho người khác. "Anh chàng kỳ lạ này đến, và anh nói 'Đừng nghĩ về những câu chuyện. Để tôi kể cho bạn điều đã xảy ra trong hôm nay!" (Cười) Và bạn kể câu chuyện của bạn. (Cười) Một khả năng khác là bạn có thể kể chuyện về sự hồi sinh. Bạn có thể nói, "Tôi từng nghĩ quá nhiều về những câu chuyện (Cười) nhưng rồi tôi nghe Tyler Cowen (Cười) và tôi nghĩ ít hơn về những câu chuyện!" Đó cũng có thể là một lời kể bạn sẽ nhớ, bạn có thể kể cho người khác, và một lần nữa, nó sẽ gắn với bạn. Bạn cũng có thể kể câu chuyện về một bi kịch sâu đậm. "Anh chàng Tyler Cowen này đến (Cười) và nói với chúng tôi rằng đừng nghĩ về các câu chuyện, nhưng tất cả những gì anh ấy có thể làm là kể cho chúng tôi những câu chuyện (Cười) về việc những người khác nghĩ quá nhiều về các câu chuyện như thế nào." (Cười) Vậy, hôm nay, sẽ là câu chuyện nào? Một cuộc tìm kiếm, sự hồi sinh, nỗi bi kịch? Hay có thể một chút kết hợp của cả 3? Tôi không thật sự chắc chắn, và tôi không ở đây để bảo các bạn đốt đầu đĩa DVD của mình và vứt bộ sách Tolstoy đi. Suy nghĩ về các câu chuyện cơ bản là thuộc tinh con người. Có một cuốn hồi ký Gabriel Garcia Marquez "Sống để kể một câu chuyện" mà chúng ta sử dụng ký ức trong các câu chuyện để hiểu những gì chúng ta đã làm, để đưa ra ý nghĩa đối với cuộc sống, để tạo ra những sự kết nối với người khác. Không gì trong những điều này sẽ biến mất, nên biến mất, hay có thể biến mất. Nhưng một lần nữa, với tư cách một nhà kinh tế, tôi nghĩ về cuộc sống trên bờ vực, một quyết định bổ sung. Chúng ta có nên nghĩ nhiều hơn, hay ít hơn về các câu chuyện? Khi chúng ta nghe những câu chuyện, chúng ta có nên nghi ngờ nhiều hơn? Và những dạng truyện gì chúng ta nên thấy nghi ngờ? Một lần nữa, tôi nói với các bạn đó là những câu chuyện, thường thường, là bạn thích nhất, rằng bạn thấy đáng được thưởng nhất, truyền cảm hứng nhất. Những câu chuyện không tập trung vào chi phí cơ hội, hay hậu quả phức tạp, không lường trước của những hành động của con người, bời vì rất thường xuyên, điều đó không tạo nên một câu chuyện hay. Nên thường, một câu chuyện là một câu chuyện về sự chiến thắng, về sự đấu tranh; có những thế lực đối lập, có thể ác hoặc ngu dốt; có một người đang được tìm kiếm, một người thực hiện một cuộc du hành, và một người lạ đến với thị trấn. Và những người là loại người bạn thích, nhưng đừng để họ khiến bạn hạnh phúc quá. (Cười) Thay vào đó, ở bên lề - một lần nữa, không đốt Tolstoy nhé - nhưng chỉ lộn xộn hơn một chút. Nếu tôi thực sự phải sống những cuộc hành trình đó, và những cuộc tìm kiếm, những trận chiến, nó sẽ thật ngột ngạt với tôi! Như thể, chúa tôi, tôi không thể có cuộc sống của tôi trong đống lộn xộn của nó - tôi ngần ngại khi sử dụng từ này - sự vinh quang bình thường nhưng đó là niềm vui với tôi? Tôi có thực sự phải theo một cách kể chuyện nào đó? Tôi không thể chỉ sống thôi sao? Hãy thoải mái hơn với những sự lộn xộn. Hãy thoải mái hơn với sự vô thần, và ý tôi là về những điều khiến bạn cảm thấy vui. Nó thực dễ dàng để chọn ra một vài phạm vi để không biết về nó, và cảm thấy tốt về điều đó, như là, "Tôi không thể biết về tôn giá, hay chính trị." Đó là một bước đi trong bộ hồ sơ để bạn trở nên giáo điều hơn trong phạm vi khác, phải không? (Cười) Đôi khi, những người đáng tin nhất về trí tuệ là những người chỉ chọn một phạm vi, và họ hoàn toàn giáo điều về nó, không hợp lý một cách bướng bỉnh, đến nỗi bạn nghĩ, "Sao họ có thể tin điều đó?" Nhưng nó làm tăng thêm sự cứng đầu của họ, và rồi, với những điều khác, họ có thể khá cởi mở. Vậy nên đừng rơi vào cái bẫy của suy nghĩ bởi vì bạn bất khả tri về một vài điều, rằng bạn cơ bản là có lý về sự tự lừa dối bản thân, về những câu chuyện và về sự cởi mở của bạn. (Cười) [Nghĩ về] sự do dự, sự lơ lửng trong nhận thức, và sự lộn xộn, và sự không hoàn thiện, [và bằng cách nào] không phải mọi thứ đều buộc quanh trong một cái cung, và bạn đang thực sự không trong một cuộc hành trình. Bạn ở đây vì một hay nhiều lý do lộn xộn nào đó, và có thể bạn không biết đó là gì, có thể tôi không biết đó là gì, nhưng dù sao, tôi vui vì được mời tới đây, và cảm ơn các bạn vì đã lắng nghe. (Cười) (Vỗ tay)