The job of uncovering the global food waste scandal started for me when I was 15 years old. I bought some pigs. I was living in Sussex. And I started to feed them in the most traditional and environmentally friendly way. I went to my school kitchen, and I said, "Give me the scraps that my school friends have turned their noses up at." I went to the local baker and took their stale bread. I went to the local greengrocer, and I went to a farmer who was throwing away potatoes because they were the wrong shape or size for supermarkets. This was great. My pigs turned that food waste into delicious pork. I sold that pork to my school friends' parents, and I made a good pocket money addition to my teenage allowance.
Tôi bắt đầu công việc phát hiện ra bê bối liên quan đến lãng phí nguồn thực phẩm toàn cầu khi lên 15 tuổi Tôi đã mua một số lợn. Tôi sống ở vùng Sussex. Và bắt đầu cho chúng ăn bằng cái cách truyền thống nhất và thân thiện với môi trường nhất. Tôi đến phòng ăn ở trường và nói rằng, "Hãy đưa con thức ăn thừa mà bạn bè con đã bỏ đi." Tôi đến chỗ người bán bánh mì gần nhà và xin những ổ bánh mì cũ. Tôi cũng đến chỗ người bán rau và cả người nông dân những người đã vứt bỏ khoai tây bởi vì chúng xấu hoặc có kích cỡ không phù hợp để bán ở siêu thị. Điều này thật tuyệt vời. Những chú lợn của tôi đã biến sự lãng phí đó thành miếng thịt ngon. Tôi đã bán miếng thịt lợn ấy cho phụ huynh của bạn bè ở trường và kiếm thêm một tí thu nhập cho tiền tiêu vặt hàng tháng.
But I noticed that most of the food that I was giving my pigs was in fact fit for human consumption, and that I was only scratching the surface, and that right the way up the food supply chain, in supermarkets, greengrocers, bakers, in our homes, in factories and farms, we were hemorrhaging out food. Supermarkets didn't even want to talk to me about how much food they were wasting. I'd been round the back. I'd seen bins full of food being locked and then trucked off to landfill sites, and I thought, surely there is something more sensible to do with food than waste it.
Nhưng tôi phát hiện một điều rằng tất cả thức ăn mà tôi cho lợn ăn trong thực tế, lại đáp ứng được nhu cầu tiêu dùng của con người. và rằng tôi chỉ mới chạm đến bề mặt của vấn đề và khi truy ngược lại chuỗi cung ứng thực phẩm, trong các siêu thị, những người bán rau quả, bánh mì, và cả ở nhà mình, nhà máy và nông trại, chúng ta đang đánh mất nguồn thực phẩm. Quản lý các siêu thị thậm chí còn không muốn nói tôi nghe về việc họ đang lãng phí bao nhiêu thức ăn Thế nên, tôi đã đi vòng ra sau. Và nhìn thấy những thùng đầy thức ăn bị khóa và vận chuyển đến bãi rác, và tôi đã nghĩ rằng chắc chắn có một cách hợp lý hơn để xử lý chỗ thức ăn này thay vì lãng phí nó.
One morning, when I was feeding my pigs, I noticed a particularly tasty-looking sun-dried tomato loaf that used to crop up from time to time. I grabbed hold of it, sat down, and ate my breakfast with my pigs. (Laughter) That was the first act of what I later learned to call freeganism, really an exhibition of the injustice of food waste, and the provision of the solution to food waste, which is simply to sit down and eat food, rather than throwing it away. That became, as it were, a way of confronting large businesses in the business of wasting food, and exposing, most importantly, to the public, that when we're talking about food being thrown away, we're not talking about rotten stuff, we're not talking about stuff that's beyond the pale. We're talking about good, fresh food that is being wasted on a colossal scale.
Một sáng nọ, khi đang cho lợn ăn, tôi chú ý thấy một ổ bánh mì cà chua khô trông đặc biệt ngon lành thoát ẩn lại thoát hiện. Tôi liền chộp lấy nó, ngồi xuống và ăn sáng với những chú lợn của mình.(Cười) Đó là hành động đầu tiên của "chủ nghĩa chỉ ăn đồ ăn miễn phí" bằng chứng cho sự bất công trong lãng phí thức ăn, và việc đưa ra giải pháp cho nó. chỉ cần đơn giản là ngồi xuống và ăn thức ăn, thay vì vứt chúng đi. Điều đó đã trở thành, một phương cách đối đầu với doanh nghiệp lớn trong việc lãng phí thức ăn, và quan trọng nhất là phơi bày trước công chúng, rằng khi nói về việc vứt bỏ thức ăn , chúng ta không nói về những thứ đã hỏng, hay những thứ bị mốc. mà là về thực phẩm, thực phẩm tươi sống đang bị lãng phí trên một quy mô khổng lồ.
Eventually, I set about writing my book, really to demonstrate the extent of this problem on a global scale. What this shows is a nation-by-nation breakdown of the likely level of food waste in each country in the world. Unfortunately, empirical data, good, hard stats, don't exist, and therefore to prove my point, I first of all had to find some proxy way of uncovering how much food was being wasted. So I took the food supply of every single country and I compared it to what was actually likely to be being consumed in each country. That's based on diet intake surveys, it's based on levels of obesity, it's based on a range of factors that gives you an approximate guess as to how much food is actually going into people's mouths. That black line in the middle of that table is the likely level of consumption with an allowance for certain levels of inevitable waste. There will always be waste. I'm not that unrealistic that I think we can live in a waste-free world. But that black line shows what a food supply should be in a country if they allow for a good, stable, secure, nutritional diet for every person in that country. Any dot above that line, and you'll quickly notice that that includes most countries in the world, represents unnecessary surplus, and is likely to reflect levels of waste in each country.
Cuối cùng, tôi quyết định viết sách, để thực sự diễn tả tính nghiêm trọng của vấn đề này trên phạm vi toàn cầu chỉ ra mức độ lãng phí thực phẩm tại từng quốc gia trên thế giới. Đáng buồn thay, dữ liệu, số liệu thống kê có liên quan không hề tồn tại, vì vậy để chứng minh cho quan điểm của mình,tôi phải tìm ra phương pháp mẫu để khám phá xem bao nhiêu thức ăn đã bị lãng phí. Thế nên, tôi lấy số liệu về cung ứng thực phẩm tại từng quốc gia và so sánh nó với thực tế tiêu thụ tại mỗi quốc gia đó. dựa vào các cuộc khảo sát về chế độ ăn uống mức độ béo phì, một chuỗi các nhân tố khác để đưa ra một tiên đoán gần đúng về lượng thức ăn thực được đưa vào cơ thể. Đường thẳng màu đen ở giữa bảng trên chỉ mức độ tiêu thụ thức ăn trừ đi một mức độ rác thải nhất định. Rác thải là không tránh khỏi. Tôi không phi thực tế đến nỗi nghĩ rằng chúng ta có thể sống mà không có rác thải. Nhưng đường màu đen ấy chỉ ra lượng cung thực phẩm có thể có tại một quốc gia nếu họ cung cấp một chế độ ăn uống tốt, ổn định, an toàn cho từng công dân. Bất kỳ dấu chấm nào nằm trên đường thẳng đó, bạn sẽ nhanh chóng thấy rằng tình trạng đó tồn tại ở hầu hết các nước trên thế giới, thể hiện sự thừa thãi không cần thiết, và biểu thị mức độ lãng phí tại từng quốc gia.
As a country gets richer, it invests more and more in getting more and more surplus into its shops and restaurants, and as you can see, most European and North American countries fall between 150 and 200 percent of the nutritional requirements of their populations. So a country like America has twice as much food on its shop shelves and in its restaurants than is actually required to feed the American people.
Khi một quốc gia trở nên giàu có hơn, nó sẽ đầu tư ngày càng nhiều và ngày càng cung cấp dư thừa thực phẩm cho các cửa hàng và nhà hàng, như các bạn có thể thấy, hầu hết các quốc gia châu Âu và Bắc Mỹ các nước này cung cấp từ 150 đến 200% nhu cầu dinh dưỡng cho người dân của mình. Vì vậy, một quốc gia như Mỹ có lượng thức ăn trên các kệ hàng và nhà hàng
But the thing that really struck me, when I plotted all this data, and it was a lot of numbers, was that you can see how it levels off. Countries rapidly shoot towards that 150 mark, and then they level off, and they don't really go on rising as you might expect. So I decided to unpack that data a little bit further to see if that was true or false. And that's what I came up with. If you include not just the food that ends up in shops and restaurants, but also the food that people feed to livestock, the maize, the soy, the wheat, that humans could eat but choose to fatten livestock instead to produce increasing amounts of meat and dairy products, what you find is that most rich countries have between three and four times the amount of food that their population needs to feed itself. A country like America has four times the amount of food that it needs.
gấp đôi lượng thức ăn cần để nuôi sống người dân. Điều thực sự làm tôi băn khoăn, khi biểu thị những dữ liệu này, và nó bao gồm rất nhiều con số, là mức độ ổn định của nó. Những quốc gia nhanh chóng tiến tới cột mốc 150, và rồi giữ nguyên như thế như các bạn có thể thấy. Vì vậy tôi quyết định tìm hiểu sâu hơn để xem rằng liệu điều đó đúng hay sai. Và đây là những gì mà tôi phát hiện ra. Nếu tính luôn không chỉ thức ăn trong cửa hàng và nhà hàng, mà còn cả thức ăn dùng cho vật nuôi, bắp, đậu nành, lúa mì những thứ mà con người có thể ăn nhưng lại chọn đem đi vỗ béo động vật và sản xuất thêm các sản phẩm làm từ thịt và sữa, những gì các bạn tìm thấy là hầu hết các quốc gia giàu có có lượng thức ăn gấp ba đến bốn lần nhu cầu thực để nuôi sống người dân. Một quốc gia như Mỹ có gấp bốn lần lượng thức ăn
When people talk about the need to increase global food production to feed those nine billion people that are expected on the planet by 2050, I always think of these graphs. The fact is, we have an enormous buffer in rich countries between ourselves and hunger. We've never had such gargantuan surpluses before. In many ways, this is a great success story of human civilization, of the agricultural surpluses that we set out to achieve 12,000 years ago. It is a success story. It has been a success story. But what we have to recognize now is that we are reaching the ecological limits that our planet can bear, and when we chop down forests, as we are every day, to grow more and more food, when we extract water from depleting water reserves, when we emit fossil fuel emissions in the quest to grow more and more food, and then we throw away so much of it, we have to think about what we can start saving.
mà người dân ở đây cần. Khi mọi người đề cập đến nhu cầu gia tăng sản xuất thực phẩm toàn cầu để nuôi sống chín tỉ người, dân số thế giới được dự đoán vào 2050, tôi luôn suy nghĩ về những biểu đồ này. Sự thật là, chúng ta đang có một cách biệt lớn giữa các quốc gia phát triển, và tình trạng đói ăn. Chúng ta chưa từng có một sự thừa thãi khổng lồ như thế, trước kia. Ở một góc độ nào đó, đây là một câu chuyện về đại thành công của văn minh nhân loại, của sự dư thừa trong nông nghiệp mà chúng ta đã đặt mục tiêu phải đạt được 12 ngàn năm về trước. Đó là một câu chuyện về sự thành công. Nó đã là một câu chuyện về sự thành công. Nhưng những gì chúng ta phải thừa nhận là chúng ta đang tiến tới giới hạn sinh thái mà hành tinh này có thể chịu đựng được, và khi chặt phá cây rừng, để trồng thực phẩm ngày càng nhiều hơn nữa, khi lấy nước bằng cách rút bòn từ nguồn trữ, khi thải ra các khí nhiên liệu trong các cuộc tìm kiếm để trồng thêm nhiều thực phẩm hơn nữa và rồi vứt bỏ phần lớn chúng.
And yesterday, I went to one of the local supermarkets that I often visit to inspect, if you like, what they're throwing away. I found quite a few packets of biscuits amongst all the fruit and vegetables and everything else that was in there. And I thought, well this could serve as a symbol for today.
Chúng ta phải suy nghĩ về thứ mà chúng ta có thể bắt đầu tiết kiệm. Và ngày hôm qua, tôi đã đến một trong những siêu thị mà tôi thường lui tới để giám sát những gì người ta đang vứt đi. Tôi tìm thấy một số khay bánh bích quy giữa tất cả trái cây và rau quả và mọi thứ khác có ở đó.
So I want you to imagine that these nine biscuits that I found in the bin represent the global food supply, okay? We start out with nine. That's what's in fields around the world every single year. The first biscuit we're going to lose before we even leave the farm. That's a problem primarily associated with developing work agriculture, whether it's a lack of infrastructure, refrigeration, pasteurization, grain stores, even basic fruit crates, which means that food goes to waste before it even leaves the fields. The next three biscuits are the foods that we decide to feed to livestock, the maize, the wheat and the soya. Unfortunately, our beasts are inefficient animals, and they turn two-thirds of that into feces and heat, so we've lost those two, and we've only kept this one in meat and dairy products. Two more we're going to throw away directly into bins. This is what most of us think of when we think of food waste, what ends up in the garbage, what ends up in supermarket bins, what ends up in restaurant bins. We've lost another two, and we've left ourselves with just four biscuits to feed on. That is not a superlatively efficient use of global resources, especially when you think of the billion hungry people that exist already in the world.
Và tôi nghĩ, điều này có thể được dùng làm biểu tượng cho thời đại ngày nay. Vì vậy, tôi muốn các bạn tưởng tượng chín chiếc bánh bích quy này đại diện cho nguồn cung thực phẩm toàn cầu, Được chứ? Hãy bắt đầu với chín. Đó là tất cả những gì thu hoạch được trên toàn thế giới mỗi năm. Chiếc bánh đầu tiên mà chúng ta sẽ để mất thậm chí trước khi rời khỏi nông trại Đó là vấn đề có liên hệ với việc phát triển đồng áng, liệu có thiếu hụt kết cấu hạ tầng, hệ thống làm lạnh, tiệt trùng, dự trữ hạt, thậm chí cả những thùng đựng trái cây, điều đó có nghĩa là thực phẩm bị phung phí thậm chí trước khi rời khỏi nông trại. Ba chiếc bánh tiếp theo là những thực phẩm mà chúng ta quyết định dùng để nuôi vật nuôi, bắp, lúa mì và đậu nành Thật không may, những con vật của chúng ta là những loài động vật không hiệu quả, chúng chuyển hóa 2/3 số đó thành phân và nhiệt, vì vậy, chúng ta cũng mất nốt hai chiếc này, và chỉ còn giữ được mỗi chiếc này trong các sản phẩm làm từ thịt và sữa. Chúng ta sẽ ném hai chiếc nữa vào thùng rác. Đó là những gì mà hầu hết chúng ta nghĩ đến khi nghĩ về lãng phí thực phẩm, những gì rồi cũng sẽ bị vứt vào sọt rác, vào thùng rác ở siêu thị, vào thùng rác ở nhà hàng. Chúng ta mất thêm hai chiếc nữa, và chỉ còn lại bốn chiếc bánh để nuôi sống bản thân. Đây không phải là cách sử dụng nguồn tài nguyên toàn cầu hiệu quả nhất, đặc biệt khi nghĩ tới hàng tỉ người đói ăn
Having gone through the data, I then needed to demonstrate where that food ends up. Where does it end up? We're used to seeing the stuff on our plates, but what about all the stuff that goes missing in between?
đang sống vất vưởng trên thế giới. Khi xem xét những dữ liệu, tôi thấy cần thiết phải biểu thị những nơi mà thức ăn đó bị vứt bỏ. Nơi nào? Chúng ta đã quen với việc nhìn thấy những thứ trên dĩa ăn của mình, nhưng còn về tất cả những thứ
Supermarkets are an easy place to start. This is the result of my hobby, which is unofficial bin inspections. (Laughter) Strange you might think, but if we could rely on corporations to tell us what they were doing in the back of their stores, we wouldn't need to go sneaking around the back, opening up bins and having a look at what's inside. But this is what you can see more or less on every street corner in Britain, in Europe, in North America. It represents a colossal waste of food, but what I discovered whilst I was writing my book was that this very evident abundance of waste was actually the tip of the iceberg. When you start going up the supply chain, you find where the real food waste is happening on a gargantuan scale.
bị mất đi trong suốt quá trình thì sao? Hãy bắt đầu với siêu thị Đây là kết quả, của việc "viếng thăm" không chính thức các thùng rác. (Cười) Quý vị có thể nghĩ nó thật lạ, nhưng nếu có thể trông cậy vào các tập đoàn trong việc nói cho chúng ta biết những gì họ đang làm phía sau cửa hàng, chúng ta đã không cần lẻn vào phía sau mở nắp thùng rác và quan sát bên trong. Nhưng đây là những gì các bạn có thể nhìn thấy ít nhiều trên từng góc phố ở Anh, châu Âu và Bắc Mỹ. Nó nói lên việc lãng phí to lớn nguồn thực phẩm, nhưng những gì tôi khám phá được trong khi viết sách là những sự thừa thãi rành rành như thế này chỉ là bề nổi của vấn đề. Khi bắt đầu tiến sâu vào chuỗi cung ứng, các bạn sẽ thấy được đâu là nơi lãng phí thức ăn diễn ra
Can I have a show of hands if you have a loaf of sliced bread in your house? Who lives in a household where that crust -- that slice at the first and last end of each loaf -- who lives in a household where it does get eaten? Okay, most people, not everyone, but most people, and this is, I'm glad to say, what I see across the world, and yet has anyone seen a supermarket or sandwich shop anywhere in the world that serves sandwiches with crusts on it? (Laughter) I certainly haven't. So I kept on thinking, where do those crusts go? (Laughter) This is the answer, unfortunately: 13,000 slices of fresh bread coming out of this one single factory every single day, day-fresh bread. In the same year that I visited this factory, I went to Pakistan, where people in 2008 were going hungry as a result of a squeeze on global food supplies. We contribute to that squeeze by depositing food in bins here in Britain and elsewhere in the world. We take food off the market shelves that hungry people depend on.
trên một quy mô khổng lồ. Các bạn có thể cho tôi biết có phải các bạn đang có một miếng bánh mì cắt dở ở nhà không? Có ai đang sống trong một căn hộ mà vỏ bánh miếng bánh đầu tiên và cuối cùng của ổ bánh sẽ được ăn không? Vâng, hầu hết mọi người, không phải tất cả, nhưng hầu hết mọi người, và đây là điều, mà tôi nhìn thấy ở khắp nơi trên thế giới Có ai đã từng nhìn thấy một siêu thị hay một cửa hàng xăng-uých ở bất cứ đâu trên thế giới phục vụ xăng-uých với vỏ bánh đi kèm không? (Cười) Riêng tôi chắc chắn là chưa. Vì vậy mà tôi mải miết suy nghĩ, những cái vỏ bánh ấy đi về đâu? (Cười) Đây chính là câu trả lời, đáng buồn thay: 13 ngàn lát bánh mì nóng hổi đã bị đào thải khỏi chỉ tính riêng nhà máy này, mỗi ngày, những lát bánh mì nóng hổi. Trong cùng một năm dành cho việc quan sát nhà máy, tôi đã đến Pakistan, nơi xảy ra nạn đói vào năm 2008 kết quả của việc siết chặt nguồn cung thực phẩm toàn cầu. Chúng ta đã góp phần vào tình trạng tệ hại đó bằng cách vứt thực phẩm vào thùng rác ngay tại nước Anh.
Go one step up, and you get to farmers, who throw away sometimes a third or even more of their harvest because of cosmetic standards. This farmer, for example, has invested 16,000 pounds in growing spinach, not one leaf of which he harvested, because there was a little bit of grass growing in amongst it. Potatoes that are cosmetically imperfect, all going for pigs. Parsnips that are too small for supermarket specifications, tomatoes in Tenerife, oranges in Florida, bananas in Ecuador, where I visited last year, all being discarded. This is one day's waste from one banana plantation in Ecuador. All being discarded, perfectly edible, because they're the wrong shape or size.
và ở những nơi khác trên thế giới. Chúng ta loại bỏ thực phẩm ra khỏi kệ siêu thị trong khi những người nghèo đói phụ thuộc vào chúng. Tiến lên một bước nữa, và đến với những người nông dân, những người thỉnh thoảng vứt đi 1/3 hay thậm chí nhiều hơn vụ mùa thu hoạch của mình bởi do các tiêu chuẩn thẩm mỹ. Ví dụ, người nông dân này, đã đầu tư 16000 bảng Anh vào trồng rau bi-na, nhưng ông ấy không thu hoạch một lá, bởi vì có rất ít cỏ dại mọc xung quanh. Khoai tây đem xuất khẩu bị khiếm khuyết, sẽ được đem đi cho lợn ăn. Củ cải vàng quá nhỏ so với tiêu chuẩn của siêu thị, cà chua ở Tenerife, cam ở Florida, chuối ở Ecuador, nơi tôi đã đến thăm vào năm ngoái, tất cả đều bị loại bỏ. Đây là số lượng thải bỏ trong một ngày từ một vườn trồng chuối ở Ecuador.
If we do that to fruit and vegetables, you bet we can do it to animals too. Liver, lungs, heads, tails, kidneys, testicles, all of these things which are traditional, delicious and nutritious parts of our gastronomy go to waste. Offal consumption has halved in Britain and America in the last 30 years. As a result, this stuff gets fed to dogs at best, or is incinerated. This man, in Kashgar, Xinjiang province, in Western China, is serving up his national dish. It's called sheep's organs. It's delicious, it's nutritious, and as I learned when I went to Kashgar, it symbolizes their taboo against food waste. I was sitting in a roadside cafe. A chef came to talk to me, I finished my bowl, and halfway through the conversation, he stopped talking and he started frowning into my bowl. I thought, "My goodness, what taboo have I broken? How have I insulted my host?" He pointed at three grains of rice at the bottom of my bowl, and he said, "Clean." (Laughter) I thought, "My God, you know, I go around the world telling people to stop wasting food. This guy has thrashed me at my own game." (Laughter)
Tất cả đều bị loại bỏ, mặc dù hoàn toàn ăn được, bởi vì chúng không đúng hình dáng hoặc kích cỡ. Nếu đã làm thế với trái cây và rau quả, chắc chắn chúng ta cũng sẽ làm vậy với động vật. Gan, phổi, đầu, đuôi, thận, tinh hoàn, tất cả những thứ truyền thống, ngon miệng và bổ dưỡng này bị loại thải. Lượng tiêu thụ những bộ phận này giảm đi một nửa tại Anh và Mỹ trong vòng 30 năm qua. Kết quả là, những thứ này được đem cho chó ăn, hoặc bị đem đi thiêu huỷ. Người đàn ông này, ở Kashgar, tỉnh Tân Cương, phía Tây Trung Quốc, đang phục vụ một món ăn truyền thống. Được gọi là nội tạng cừu. ngon miệng và bổ dưỡng, và theo như tôi được biết khi đến Kashgar, nó biểu trưng cho sự cấm kỵ đối với việc lãng phí thức ăn. Một lần, khi đang ngồi trong một quán cà phê ven đường. Một đầu bếp đến bắt chuyện với tôi, khi tôi đã ăn xong thức ăn, và đến lưng chừng cuộc nói chuyện, ông ấy ngưng nói và bắt đầu cau mày nhìn vào bát cơm. Tôi nghĩ, "Ôi chết, tôi đã phạm vào điều cấm kỵ gì ư? Liệu tôi đã sỉ nhục chủ nhà của mình?" Ông ấy chỉ tay vào ba hột cơm ở dưới đáy bát, và nói, "Hãy làm sạch chúng." (Cười) Tôi nghĩ rằng, "Lạy chúa, bạn biết đấy, tôi đi du lịch khắp thế giới
But it gave me faith. It gave me faith that we, the people, do have the power to stop this tragic waste of resources if we regard it as socially unacceptable to waste food on a colossal scale, if we make noise about it, tell corporations about it, tell governments we want to see an end to food waste, we do have the power to bring about that change.
nói với mọi người hãy thôi lãng phí thức ăn. Người đàn ông này lại hạ gục tôi trên chính trận địa của mình." (Cười) Nhưng điều đó đã cho tôi niềm tin. rằng chúng ta, con người, có đủ sức mạnh để ngăn chặn bi kịch về lãng phí nguồn tài nguyên nếu chúng ta cho rằng không thể chấp nhận được việc lãng phí thức ăn trên quy mô khổng lồ, Nếu chúng ta đánh động, nói với các tập đoàn về điều đó,
Fish, 40 to 60 percent of European fish are discarded at sea, they don't even get landed. In our homes, we've lost touch with food. This is an experiment I did on three lettuces. Who keeps lettuces in their fridge? Most people. The one on the left was kept in a fridge for 10 days. The one in the middle, on my kitchen table. Not much difference. The one on the right I treated like cut flowers. It's a living organism, cut the slice off, stuck it in a vase of water, it was all right for another two weeks after this.
nói với chính phủ rằng chúng ta muốn kết thúc việc lãng phí thức ăn, chúng ta có đủ sức mạnh để tạo ra thay đổi. Cá, 40% đến 60% lượng cá của châu Âu bị thải bỏ ngoài biển, chúng thậm chí còn không vào được đất liền. Ở trong nhà, chúng ta đã mất liên hệ với thực phẩm. Đây là một thí nghiệm mà tôi đã tiến hành trên ba bó rau diếp. Ai để rau diếp trong tủ lạnh? Hầu hết mọi người. Bó bên trái đã được để trong tủ 10 ngày. Bó ở giữa, để trên bếp. Không có khác biệt mấy. Bó bên phải được tôi chăm sóc giống như hoa được cắt tỉa. Nó là sinh vật đang sống, cắt đi một lát,
Some food waste, as I said at the beginning, will inevitably arise, so the question is, what is the best thing to do with it? I answered that question when I was 15. In fact, humans answered that question 6,000 years ago: We domesticated pigs to turn food waste back into food. And yet, in Europe, that practice has become illegal since 2001 as a result of the foot-and-mouth outbreak. It's unscientific. It's unnecessary. If you cook food for pigs, just as if you cook food for humans, it is rendered safe. It's also a massive saving of resources. At the moment, Europe depends on importing millions of tons of soy from South America, where its production contributes to global warming, to deforestation, to biodiversity loss, to feed livestock here in Europe. At the same time we throw away millions of tons of food waste which we could and should be feeding them. If we did that, and fed it to pigs, we would save that amount of carbon. If we feed our food waste which is the current government favorite way of getting rid of food waste, to anaerobic digestion, which turns food waste into gas to produce electricity, you save a paltry 448 kilograms of carbon dioxide per ton of food waste. It's much better to feed it to pigs. We knew that during the war. (Laughter)
nhét nó vào bình nước, nó sẽ ổn trong hai tuần kế tiếp. Sự lãng phí thực phẩm, như tôi đã đề cập ở phần đầu, sẽ gia tăng một cách không tránh khỏi, vậy thì câu hỏi đặt ra là, làm sao để giải quyết vấn đề này một cách tốt nhất ? Tôi đã trả lời câu hỏi đó vào năm 15 tuổi. Thực chất, con người đã trả lời được câu hỏi đó từ hơn 6000 năm trước: Chúng ta thuần hóa lợn để biến thức ăn thừa trở lại thành thức ăn. Và mặc dù, ở châu Âu, việc làm như thế bị coi là bất hợp pháp từ năm 2001 do bùng nổ dịch tay-chân-miệng. Thật phản khoa học. Điều đó là không cần thiết. Nếu bạn nấu thức ăn cho lợn, như là nấu cho người ăn, bạn sẽ khiến nó trở nên an toàn. Điều đó cũng sẽ tiết kiệm được một lượng lớn tài nguyên. Vào lúc này đây, châu Âu phụ thuôc vào việc nhập khẩu hàng triệu tấn đậu nành từ Nam Mỹ, nơi mà việc sản xuất đậu nành đã góp phần vào sự nóng lên của toàn cầu, nạn phá rừng, mất đa dạng sinh thái, chỉ để nuôi sống vật nuôi tại châu Âu. Vào cùng thời điểm chúng ta vứt đi hàng triệu tấn thức ăn thừa mà có thể và đáng lẽ nên được dùng để cho động vật ăn. Nếu làm thế, chúng ta sẽ tiết kiệm được một lượng các-bon. Nếu chúng ta nuôi bản thân mình bằng những thức ăn thừa hiện cách làm ưa thích của chính phủ trong việc tống khứ đồ ăn dư, là tiến hành tiêu hóa kỵ khí để biến thức ăn thừa thành khí ga để sản xuất điện, chúng ta tiết kiệm được 448kg CO2
A silver lining: It has kicked off globally, the quest to tackle food waste. Feeding the 5,000 is an event I first organized in 2009. We fed 5,000 people all on food that otherwise would have been wasted. Since then, it's happened again in London, it's happening internationally, and across the country. It's a way of organizations coming together to celebrate food, to say the best thing to do with food is to eat and enjoy it, and to stop wasting it. For the sake of the planet we live on, for the sake of our children, for the sake of all the other organisms that share our planet with us, we are a terrestrial animal, and we depend on our land for food. At the moment, we are trashing our land to grow food that no one eats. Stop wasting food. Thank you very much. (Applause) (Applause)
trên mỗi tấn thức ăn thừa. Điều đó tốt hơn là dùng để nuôi lợn. Chúng ta đã biết điều đó trong suốt thời kỳ chiến tranh. (Cười) Một hy vọng le lói: điều đó đã bắt đầu trên toàn cầu, một cuộc chiến với lãng phí thức ăn. Cung cấp thức ăn cho 5000 người là sự kiện mà tôi lần đầu tổ chức vào năm 2009. Chúng tôi cung cấp thức ăn cho 5000 người thay vì lãng phí nó. Kể từ đó, sự kiện đã diễn ra lần nữa tại Luân Đôn, diễn ra trên toàn cầu, và khắp đất nước. Đó là cách để các tổ chức chung sức với nhau tôn vinh thức ăn, và bàn luận về những điều tốt nhất cần làm với chúng là ăn và thưởng thức nó, và ngừng việc lãng phí. Vì hành tinh mà chúng ta đang sống, vì con trẻ của chúng ta, vì tất cả các loài đang cùng chia sẻ hành tinh này với chúng ta, Hãy ngừng lãng phí thức ăn. Xin cám ơn rất nhiều. là động vật trên cạn, thức ăn của chúng ta phụ thuộc vào đất đai. Hiện tại, chúng ta đang phá hủy nó để trồng thưc phẩm mà chẳng có ai ăn.