What does it mean to spend our time well? I spend a lot of my time thinking about how to spend my time. Probably too much -- I probably obsess over it. My friends think I do. But I feel like I kind of have to, because these days, it feels like little bits of my time kind of slip away from me, and when that happens, it feels like parts of my life are slipping away.
Sử dụng thời gian hợp lý nghĩa là gì? Tôi dành rất nhiều thời gian nghĩ về việc sử dụng thời gian của mình như thế nào. Có lẽ là quá nhiều -- Như là tôi bị ám ảnh về điều đó vậy. Bạn bè nghĩ tôi như vậy đấy. Nhưng tôi cảm thấy mình phải như vậy, bởi vì gần đây, tôi cảm thấy chút ít thời gian của tôi đang trôi qua, và khi điều đó xảy ra, giống như là một phần cuộc sống của tôi đang trôi qua.
Specifically, it feels like little bits of my time get slipped away to various things like this, like technology -- I check things. I'll give you an example. If this email shows up -- how many of you have gotten an email like this, right? I've been tagged in a photo. When this appears, I can't help but click on it right now. Right? Because, like, what if it's a bad photo? So I have to click it right now. But I'm not just going to click "See photo," what I'm actually going to do is spend the next 20 minutes.
Cụ thể là, giống như là chút ít thời gian của tôi thấm thoát trôi đi vào nhiều việc khác nhau, như công nghệ chẳng hạn Đây là một ví dụ, Nếu thông báo này xuất hiện -- bao nhiêu người trong số các bạn từng nhận thông báo như này? Tôi được gắn thẻ trong một bức ảnh. Khi nó hiện lên, tôi không thể không ấn vào nó ngay lập tức. Đúng chứ? Biết đâu đó là bức ảnh xấu? Nên tôi phải ấn vào nó ngay. Nhưng tôi không chỉ ấn "Xem ảnh", mà thực tế là tôi tiêu tốn vào đó 20 phút.
(Laughter)
(Cười)
But the worst part is that I know this is what's going to happen, and even knowing that's what's going to happen doesn't stop me from doing it again the next time. Or I find myself in a situation like this, where I check my email and I pull down to refresh, But the thing is that 60 seconds later, I'll pull down to refresh again. Why am I doing this? This doesn't make any sense.
Nhưng tệ nhất là tôi biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế, và mặc dù biết trước mà tôi cũng không tránh khỏi lặp lại việc đó lần sau. Hay tôi thấy bản thân mình trong một tình huống như này, tôi kiểm tra email và kéo xuống để tải thư mới, Nhưng vấn đề là 60 giây sau, tôi lại kéo xuống một lần nữa. Tại sao tôi lại làm thế nhỉ? Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
But I'll give you a hint why this is happening. What do you think makes more money in the United States than movies, game parks and baseball combined? Slot machines. How can slot machines make all this money when we play with such small amounts of money? We play with coins. How is this possible? Well, the thing is ... my phone is a slot machine. Every time I check my phone, I'm playing the slot machine to see, what am I going to get? What am I going to get? Every time I check my email, I'm playing the slot machine, saying, "What am I going to get?" Every time I scroll a news feed, I'm playing the slot machine to see, what am I going to get next? And the thing is that, again, knowing exactly how this works -- and I'm a designer, I know exactly how the psychology of this works, I know exactly what's going on -- but it doesn't leave me with any choice, I still just get sucked into it.
Tôi sẽ gợi ý cho bạn lý do tại sao. Bạn nghĩ cái gì tạo ra nhiều tiền ở nước Mỹ hơn cả phim ảnh, công viên trò chơi và bóng chày cộng lại? Máy đánh bạc. Làm sao máy đánh bạc có thể mang lại nhiều tiền như vậy khi mà chúng ta chỉ dùng ít tiền để chơi? Chúng ta chơi bằng tiền xu. Làm sao có thể vậy được? Thực ra thì... điện thoại của tôi cũng là máy đánh bạc. Mỗi lần tôi sử dụng điện thoại, Giống như tôi đang đánh bạc để xem, mình sẽ nhận được gì? Mình sẽ nhận được gì? Mỗi lần tôi kiểm tra hòm thư, cũng giống như tôi đang đánh bạc, để xem mình sẽ nhận được gì. Mỗi lần tôi cuộn xuống để xem tin tức, là tôi đang đánh bạc để xem, mình sẽ nhận được gì mới? Và vấn đề nằm ở chỗ, một lần nữa, biết được cách thức hoạt động, và là một nhà thiết kế, tôi biết rõ về mặt tâm lý học của vấn đề, tôi biết chính xác điều gì đang diễn ra nhưng điều đó không giúp tôi có thêm bất kỳ lựa chọn nào, tôi vẫn bị mắc kẹt ở đó.
So what are we going to do? Because it leaves us with this all-or-nothing relationship with technology, right? You're either on, and you're connected and distracted all the time, or you're off, but then you're wondering, am I missing something important? In other words, you're either distracted or you have fear of missing out. Right?
Vậy chúng ta sẽ làm gì? Vì nó đặt chúng ta vào mối quan hệ "tất cả hoặc không gì cả" với công nghệ, đúng chứ? Khi bạn để chế độ "mở", bạn luôn được kết nối và cũng luôn bị phân tâm, hoặc khi bạn để chế độ "tắt", nhưng rồi bạn băn khoăn, liệu mình có bỏ lỡ điều gì quan trọng? Nói cách khác, bạn bị phân tâm hoặc bạn sợ bỏ lỡ điều gì đó. Phải không?
So we need to restore choice. We want to have a relationship with technology that gives us back choice about how we spend time with it, and we're going to need help from designers, because knowing this stuff doesn't help. We're going to need design help. So what would that look like?
Vậy nên chúng ta cần khôi phục lại quyền lựa chọn. Chúng ta muốn có một mối liên hệ với công nghệ cho chúng ta tự lựa chọn về cách dành thời gian với nó, và sẽ cần có sự giúp đỡ của những nhà thiết kế, vì biết về vấn đề này không giúp được gì. Chúng ta cần sự giúp đỡ về mặt thiết kế. Vậy điều đó sẽ như thế nào?
So let's take an example that we all face: chat -- text messaging. So let's say there's two people. Nancy's on the left and she's working on a document, and John's on the right. And John suddenly remembers, "I need to ask Nancy for that document before I forget." So when he sends her that message, it blows away her attention.
Tôi sẽ lấy một ví dụ mà tất cả chúng ta đều gặp phải: trò chuyện bằng tin nhắn văn bản. Giả sử có hai người. Bên trái là Nancy, đang làm việc với một tài liệu nào đó, và bên phải là John, Đột nhiên John nhớ ra, "Mình cần hỏi Nancy về tài liệu đó trước khi quên mất" Khi John gửi tin nhắn đó cho Nancy, nó làm cô ấy mất tập trung,
That's what we're doing all the time, bulldozing each other's attention, left and right. And there's serious cost to this, because every time we interrupt each other, it takes us about 23 minutes, on average, to refocus our attention. We actually cycle through two different projects before we come back to the original thing we were doing. This is Gloria Mark's research combined with Microsoft research, that showed this. And her research also shows that it actually trains bad habits. The more interruptions we get externally, it's conditioning and training us to interrupt ourselves. We actually self-interrupt every three-and-a-half minutes.
Đó là điều mà chúng ta vẫn hay làm, gây mất tập trung lẫn nhau, cả bên trái và bên phải. Và điều này phải trả giá, vì mỗi khi chúng ta làm gián đoạn lẫn nhau, sẽ mất trung bình khoảng 23 phút, để chúng ta tập trung trở lại. Trên thực tế, chúng tôi tập trung vào hai dự án khác nhau trước khi quay trở lại dự án ban đầu mà ta đang làm dở. Nghiên cứu của Gloria Mark kết hợp với Microsoft, đã chỉ ra điều này. Và nghiên cứu của bà cũng cho thấy nó thực sự tạo ra những thói quen xấu. Càng bị gián đoạn bởi tác động bên ngoài, càng tạo điều kiện và rèn luyện chúng ta tự làm gián đoạn bản thân. Trên thực tế, cứ ba phút rưỡi chúng ta lại tự làm gián đoạn bản thân.
This is crazy. So how do we fix this? Because Nancy and John are in this all-or-nothing relationship. Nancy might want to disconnect, but then she'd be worried: What if I'm missing something important?
Điều này thật điên rồ. Vậy giải pháp là gì? Vì Nancy và John ở trong mối quan hệ "tất cả hoặc không gì cả" Có thể Nancy muốn ngắt kết nối, nhưng rồi cô ấy lại lo lắng: Lỡ đâu mình bỏ lỡ thông tin gì quan trọng?
Design can fix this problem. Let's say you have Nancy again on the left, John on the right. And John remembers, "I need to send Nancy that document." Except this time, Nancy can mark that she's focused. Let's say she drags a slider and says, "I want to be focused for 30 minutes," so -- bam -- she's focused. Now when John wants to message her, he can get the thought off of his mind -- because he has a need, he has this thought, and he needs to dump it out before he forgets. Except this time, it holds the messages so that Nancy can still focus, but John can get the thought off of his mind.
Thiết kế có thể khắc phục vấn đề này. Giả sử ở bên trái vẫn là Nancy, bên phải là John. Và John nhớ ra cần phải gửi tài liệu cho Nancy Khác biệt ở chỗ, Nancy có thể ghi chú là đang tập trung. Giả sử cô ấy kéo thanh trượt và nói rằng, "Mình muốn tập trung trong 30 phút" Và rồi cô ấy tập trung. Khi John muốn gửi tin nhắn cho cô ấy, anh ấy có thể không để ý đến điều đó vì John đang có nhu cầu và có suy nghĩ này, và anh ấy cần làm ngay trước khi quên mất. Ngoại trừ lần này, nó giữ lại những tin nhắn này để Nancy vẫn có thể tập trung được, nhưng John có thể gạt bỏ điều này ra khỏi suy nghĩ.
But this only works if one last thing is true, which is that Nancy needs to know that if something is truly important, John can still interrupt. But instead of having constant accidental or mindless interruptions, we're now only creating conscious interruptions,
Nhưng điều này chỉ hiệu quả nếu có thêm một điều kiện nữa, đó là Nancy cần biết rằng nếu có điều gì thực sự quan trọng, thì John vẫn có thể làm gián đoạn cô ấy. Nhưng thay vì liên tục gây ra những gián đoạn ngẫu nhiên hay thiếu cân nhắc, chúng ta hãy tạo ra những sự gián đoạn có cân nhắc.
So we're doing two things here. We're creating a new choice for both Nancy and John, But there's a second, subtle thing we're doing here, too. And it's that we're changing the question we're answering. Instead of the goal of chat being: "Let's design it so it's easy to send a message" -- that's the goal of chat, it should be really easy to send a message to someone -- we change the goal to something deeper and a human value, which is: "Let's create the highest possible quality communication in a relationship between two people. So we upgraded the goal.
Vậy chúng ta đang làm hai việc sau. Chúng ta tạo ra sự lựa chọn mới cho cả Nancy và John, Nhưng cũng có một điều khó nhận thấy mà chúng ta đang làm. Đó là thay đổi câu hỏi mà chúng ta vẫn đang cố gắng trả lời. Mục đích của nhắn tin thay vì: thiết kế để có thể dễ dàng gửi tin nhắn -- đó là mục đích của nhắn tin, phải thực sự dễ dàng để gửi tin nhắn cho ai đó -- chúng ta thay đổi thành điều gì đó sâu sắc hơn và giàu giá trị nhân văn, đó là tạo ra sự giao tiếp hiệu quả nhất có thể trong mối quan hệ giữa hai người. Vậy là chúng ta đã nâng cấp mục tiêu.
Now, do designers actually care about this? Do we want to have conversations about what these deeper human goals are? Well, I'll tell you one story. A little over a year ago, I got to help organize a meeting between some of technology's leading designers and Thich Nhat Hanh. Thich Nhat Hanh is an international spokesperson for mindfulness meditation. And it was the most amazing meeting. You have to imagine -- picture a room -- on one side of the room, you have a bunch of tech geeks; on the other side of the room, you have a bunch of long brown robes, shaved heads, Buddhist monks. And the questions were about the deepest human values, like what does the future of technology look like when you're designing for the deepest questions and the deepest human values? And our conversation centered on listening more deeply to what those values might be. He joked in our conversation that what if, instead of a spell check, you had a compassion check, meaning, you might highlight a word that might be accidentally abrasive -- perceived as abrasive by someone else.
Vậy thì, những nhà thiết kế có thực sự quan tâm đến vấn đề này? Liệu họ có muốn thảo luận về những giá trị nhân văn hơn của con người không? Để tôi kể cho các bạn một câu chuyện. Mới khoảng hơn một năm trước đây, tôi có hỗ trợ tổ chức một cuộc gặp mặt giữa một số nhà thiết kế hàng đầu về công nghệ và Thích Nhất Hạnh. Thích Nhất Hạnh là người phát ngôn quốc tế của phương pháp Thiền Chánh Niệm. Và đó là cuộc gặp rất thú vị. Bạn hãy tưởng tượng, hình dung về một căn phòng -- mà ở một bên là rất nhiều chuyên gia công nghệ, và bên kia căn phòng là rất nhiều nhà sư Phật giáo, cạo đầu, trong những bộ áo chùng dài màu nâu Và các câu hỏi về các giá trị nhân văn sâu sắc nhất của con người, như là tương lai của công nghệ sẽ ra sao khi bạn đang thiết kế cho những câu hỏi và những giá trị nhân văn sâu sắc nhất? Và cuộc trò chuyện tập trung vào lắng nghe một cách sâu sắc hơn về việc những giá trị này có thể là gì. Ông ấy đã đùa trong buổi nói chuyện nếu như, thay vì kiểm tra chính tả, bạn hãy kiểm tra lòng trắc ẩn, nghĩa là, bạn có thể đánh dấu một từ mà có thể vô tình làm tổn thương -- là làm người khác tổn thương.
So does this kind of conversation happen in the real world, not just in these design meetings? Well, the answer is yes, and one of my favorites is Couchsurfing. If you didn't know, Couchsurfing is a website that matches people who are looking for a place to stay with a free couch, from someone who's trying to offer it.
Vậy, liệu cuộc trò chuyện kiểu này có thể xảy ra trong thực tế, chứ không chỉ trong những cuộc gặp được sắp xếp trước hay không? Câu trả lời là có, và một trong số đó là Couchsurfing. Nếu bạn chưa biết, Couchsurfing là một trang web kết nối những người đang tìm chỗ ở với những chỗ ở miễn phí từ những người khác.
So, great service -- what would their design goal be? What are you designing for if you work at Couchsurfing? Well, you would think it's to match guests with hosts. Right? That's a pretty good goal. But that would kind of be like our goal with messaging before, where we're just trying to deliver a message.
Một dịch vụ rất tuyệt vời Mục đích thiết kế của họ là gì? Mục đích thiết kế của bạn là gì nếu bạn làm việc cho Couchsurfing? Có thể bạn sẽ nghĩ đó là làm sao để kết nối khách và chủ nhà. Đúng không? Đó là một mục đích khá hay. Nhưng giống như mục đích của việc nhắn tin trước đó, chúng ta đang cố gắng truyền tải một thông điệp.
So what's the deeper, human goal? Well, they set their goal as the need to create lasting, positive experiences and relationships between people who've never met before. And the most amazing thing about this was in 2007, they introduced a way to measure this, which is incredible. I'll tell you how it works. For every design goal you have, you have to have a corresponding measurement to know how you're doing -- a way of measuring success. So what they do is, let's say you take two people who meet up, and they take the number of days those two people spent together, and then they estimate how many hours were in those days -- how many hours did those two people spend together? And then after they spend that time together, they ask both of them: How positive was your experience? Did you have a good experience with this person that you met? And they subtract from those positive hours the amount of time people spent on the website, because that's a cost to people's lives. Why should we value that as success? And what you were left with is something they refer to as "net orchestrated conviviality," or, really, just a net "Good Times" created. The net hours that would have never existed, had Couchsurfing not existed.
Vậy mục tiêu nhân văn, sâu sắc hơn là gì? Họ thiết lập mục tiêu là cần phải tạo ra những mối quan hệ và những trải nghiệm tích cực và dài lâu giữa những người chưa từng gặp nhau trước đó. Và điều tuyệt vời nhất là vào năm 2007, họ đã giới thiệu một cách để đo lường việc này, điều này thật đáng kinh ngạc. Và đây là cách nó hoạt động. Với mỗi mục tiêu thiết kế, bạn phải có thước đo tương ứng để biết bạn đang thực hiện ra sao -- một cách đo lường thành công. Vậy những gì họ làm là, giả sử có hai người gặp gỡ nhau, họ lấy số ngày hai người đó ở bên nhau, sau đó ước tính có bao nhiêu giờ trong những ngày đó -- mà hai người đã dành cho nhau? Và sau khoảng thời gian hai người bên nhau, họ hỏi cả hai: Trải nghiệm của hai bạn thú vị chứ? Hai bạn đã có những trải nghiệm đẹp với đối phương phải không? Và trong khoảng thời gian tích cực này họ trừ ra khoảng thời gian hai người dành ra trên mạng, vì đó là phí tổn trong cuộc sống của mọi người. Tại sao nên coi đó là thành công? Và những gì còn lại được mọi người coi là "thời gian vui vẻ dành cho nhau", hoặc chỉ là "thời gian tuyệt vời" được tạo ra. Khoảng thời gian này sẽ không tồn tại nếu Couchsurfing không tồn tại.
Can you imagine how inspiring it would be to come to work every day and measure your success in the actual net new contribution of hours in people's lives that are positive, that would have never existed if you didn't do what you were about to do at work today? Can you imagine a whole world that worked this way?
Bạn có thể tưởng tượng nó sẽ truyền cảm hứng thế nào khi đi làm mỗi ngày và đánh giá thành công của bạn trong khoảng thời gian thuần thực tế đóng góp vào cuộc sống của mọi người điều này rất tích cực, mà sẽ không bao giờ tồn tại nếu bạn không làm điều nên làm tại nơi làm việc hôm nay? Liệu bạn có thể tưởng tượng được cả thế giới làm theo cách này hay không?
Can you imagine a social network that -- let's say you care about cooking, and it measured its success in terms of cooking nights organized and the cooking articles that you were glad you read, and subtracted from that the articles you weren't glad you read or the time you spent scrolling that you didn't like? Imagine a professional social network that, instead of measuring its success in terms of connections created or messages sent, instead measured its success in terms of the job offers that people got that they were excited to get. And subtracted the amount of time people spent on the website. Or imagine dating services, like maybe Tinder or something, where instead of measuring the number of swipes left and right people did, which is how they measure success today, instead measured the deep, romantic, fulfilling connections people created. Whatever that was for them, by the way.
Bạn có thể tưởng tượng một mạng xã hội -- giả sử bạn thích nấu ăn, và nó đo lường thành công dựa trên số buổi nấu ăn được tổ chức và những bài báo về nấu ăn bạn thích đọc, trừ đi những bài báo bạn không thích đọc hay thời gian mà bạn dành cho những thứ mình không thích? Hãy hình dung về mạng xã hội chuyên nghiệp thay vì đo lường thành công dựa trên những kết nối được tạo ra hay những tin nhắn gửi đi, thì thành công được đánh giá dựa trên số việc làm mọi người nhận được hoặc họ hài lòng khi được nhận Và trừ đi thời gian mọi người lên mạng. Hay tưởng tượng về các dịch vụ hẹn hò, như Tinder hoặc các công ty tương tự, thay vì tính số lần trượt qua trái hoặc phải mà mọi người vẫn làm, như cách mà họ đang dùng để đánh giá ngày nay, thì hãy đánh giá những mối quan hệ sâu sắc lãng mạn, trọn vẹn mà mọi người tạo ra bất kể điều đó là gì đối với họ
But can you imagine a whole world that worked this way, that was helping you spend your time well? Now to do this you also need a new system, because you're probably thinking, today's Internet economy -- today's economy in general -- is measured in time spent. The more users you have, the more usage you have, the more time people spend, that's how we measure success.
Nhưng bạn có thể hình dung về một thế giới làm việc theo cách đó, nó giúp bạn sử dụng thời gian hợp lý chứ? Để làm được điều này cần một hệ thống mới, bởi vì có thể bạn đang nghĩ rằng, nền kinh tế internet hiện nay -- hay kinh tế hiện nay nói chung được đo bằng thời gian. Càng nhiều tài khoản bạn có, bạn càng có thể sử dụng nhiều hơn càng dành nhiều thời gian hơn, đó là cách chúng ta đánh giá thành công.
But we've solved this problem before. We solved it with organic, when we said we need to value things a different way. We said this is a different kind of food. So we can't compare it just based on price; this is a different category of food. We solved it with Leed Certification, where we said this is a different kind of building that stood for different values of environmental sustainability.
Nhưng chúng ta đã giải quyết vấn đề này từ trước đó. Chúng ta giải quyết vấn đề này với thực phẩm hữu cơ, khi nói rằng chúng ta cần đánh giá mọi thứ theo cách khác. Chúng ta đã nói rằng đây là một loại thực phẩm khác. Vì vậy không thể chỉ dựa vào giá cả để so sánh; đây là một loại thực phẩm khác. Hay với chứng chỉ về kiến trúc xanh (Leed), chúng ta cho rằng đây là một kiểu kiến trúc tòa nhà khác biểu trưng cho những giá trị khác nhau về bảo vệ môi trường bền vững.
What if we had something like that for technology? What if we had something whose entire purpose and goal was to help create net new positive contributions to human life? And what if we could value it a different way, so it would actually work? Imagine you gave this different premium shelf space on app stores. Imagine you had web browsers that helped route you to these kinds of design products. Can you imagine how exciting it would be to live and create that world?
Nếu chúng ta cũng có điều tương tự như thế trong công nghệ thì sao? Nếu chúng ta có những điều mà các mục tiêu và mục đích của nó là nhằm tạo ra những đóng góp tích cực cho cuộc sống con người? Và nếu chúng ta có thể đánh giá điều đó theo một cách khác, thì nó sẽ thực sự hiệu quả? Hãy tưởng tượng bạn đưa gian trưng bày cao cấp này lên cửa hàng ứng dụng. Tưởng tượng bạn có các trình duyệt web giúp bạn tiếp cận các loại sản phẩm thiết kế này. Bạn có thể hình dung sẽ thú vị thế nào khi sống và tạo ra thế giới như vậy chứ?
We can create this world today. Company leaders, all you have to do -- only you can prioritize a new metric, which is your metric for net positive contribution to human life. And have an honest conversation about that. Maybe you're not doing so well to start with, but let's start that conversation.
Chúng ta có thể tạo ra thế giới đó ngay hôm nay. Với các lãnh đạo doanh nghiệp, tất cả những việc cần làm -- là dành ưu tiên cho một cách đánh giá mới, đó là hệ thống đánh giá sự đóng góp tích cực cho cuộc sống con người. Và hãy thảo luận chân thành về điều đó Có thể sẽ có chút khó khăn khi bắt đầu, Nhưng hãy bắt đầu thảo luận.
Designers, you can redefine success; you can redefine design. Arguably, you have more power than many people in your organization to create the choices that all of us live by. Maybe like in medicine, where we have a Hippocratic oath to recognize the responsibility and this higher value that we have to treat patients. What if designers had something like that, in terms of this new kind of design?
Với các nhà thiết kế, có thể đánh giá lại thành công, xác định lại về mặt thiết kế. Có thể nói rằng, các bạn có nhiều khả năng hơn so với nhiều người trong cùng tổ chức trong việc tạo ra những lựa chọn cho tất cả chúng ta. Có thể giống như trong y học, chúng ta có lời thề Hippocrate để thừa nhận trách nhiệm và giá trị cao hơn cho việc chữa trị cho bệnh nhân. Nếu các nhà thiết kế có điều gì đó tương tự, đối với loại thiết kế mới này thì sao?
And users, for all of us -- we can demand technology that works this way. Now it may seem hard, but McDonald's didn't have salads until the consumer demand was there. Walmart didn't have organic food until the consumer demand was there. We have to demand this new kind of technology. And we can do that. And doing that would amount to shifting from a world that's driven and run entirely on time spent, to world that's driven by time well spent.
Và những người dùng, tất cả chúng ta -- chúng ta có thể yêu cầu công nghệ hoạt động theo cách này. Hiện tại có vẻ khó khăn, nhưng McDonald's đã không có món salad cho đến khi khách hàng của họ yêu cầu. Và cũng chỉ đến khi khách hàng đòi hỏi thì Walmart mới bày bán thực phẩm hữu cơ. Chúng ta phải yêu cầu loại công nghệ mới này. Và chúng ta có thể làm được. Và thực hiện việc đó rốt cuộc sẽ thay đổi một thế giới được thúc đẩy và hoạt động hoàn toàn dựa trên thời gian được sử dụng, sang thế giới được thúc đẩy bằng việc sử dụng thời gian một cách ý nghĩa.
I want to live in this world, and I want this conversation to happen. Let's start that conversation now.
Tôi muốn sống trong thế giới này, và muốn có cuộc thảo luận này. Hãy bắt đầu thảo luận ngay từ bây giờ.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)