I'm going to tell you about an affliction I suffer from. And I have a funny feeling that quite a few of you suffer from it as well. When I'm walking around an art gallery, rooms and rooms full of paintings, after about 15 or 20 minutes, I realize I'm not thinking about the paintings. I'm not connecting to them. Instead, I'm thinking about that cup of coffee I desperately need to wake me up. I'm suffering from gallery fatigue.
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về một nỗi ưu phiền của tôi. Và tôi tin là khá nhiều thính giả ở đây cũng đang đồng cảnh ngộ. Mỗi khi tôi tham quan một buổi triễn lãm, với các căn phòng treo đầy tranh vẽ, chỉ sau khoảng 15 hay 20 phút, tôi nhận ra mình không nghĩ về các bức tranh. Tôi không thấu hiểu được chúng. Thay vào đó, tôi nghĩ về một li cà phê để giúp tôi thoát khỏi cơn buồn ngủ. Tôi mắc hội chứng mệt mỏi khi ở phòng tranh.
How many of you out there suffer from -- yes. Ha ha, ha ha! Now, sometimes you might last longer than 20 minutes, or even shorter, but I think we all suffer from it. And do you have the accompanying guilt? For me, I look at the paintings on the wall and I think, somebody has decided to put them there, thinks they're good enough to be on that wall, but I don't always see it. In fact, most of the time I don't see it.
Có bao nhiêu bạn ở đây cũng bị giống như tôi vậy?-- đúng vậy. Ha ha, ha ha! Đôi lúc bạn có thể chịu đựng được lâu hơn hơn 20 phút, hay thậm chí ngắn hơn, nhưng chúng ta đều đang mắc cùng một căn bệnh. Các bạn có cảm thấy điều gì có lỗi không? Với tôi, tôi ngắm những bức tranh trên tường và nghĩ, một ai đó đã quyết định đặt chúng ở đây, họ cho rằng chúng xứng đáng được trưng bày, nhưng không phải lúc nào tôi cũng thấy như vậy. Thật ra, tôi gần như chẳng bao giờ thấy như vậy cả.
And I leave feeling actually unhappy. I feel guilty and unhappy with myself, rather than thinking there's something wrong with the painting, I think there's something wrong with me. And that's not a good experience, to leave a gallery like that.
Thế rồi tôi rời đi mà chẳng vui vẻ gì. Tôi cảm thấy có lỗi và buồn bản thân, thay vì đổ lỗi cho bức tranh, tôi đổ lỗi cho bản thân mình. Và rời triển lãm như vậy thì chẳng vui vẻ gì cả.
(Laughter)
(Cười)
The thing is, I think we should give ourselves a break. If you think about going into a restaurant, when you look at the menu, are you expected to order every single thing on the menu? No! You select. If you go into a department store to buy a shirt, are you going to try on every single shirt and want every single shirt? Of course not, you can be selective. It's expected. How come, then, it's not so expected to be selective when we go to an art gallery? Why are we supposed to have a connection with every single painting?
Vấn đề là tôi nghĩ chúng ta cần phải thả lỏng một chút. Thử tưởng tượng mỗi khi tới nhà hàng, khi bạn cầm thực đơn, bạn có muốn gọi tất cả các món ăn trên đó không? Không hề! Bạn sẽ chọn lựa. Nếu bạn ra cửa hàng mua một chiếc sơ mi, Chẳng lẽ bạn sẽ mặc thử mọi chiếc áo và muốn mua tất cả chúng? Dĩ nhiên là không, bạn sẽ lựa chọn cẩn thận. Đó là chuyện bình thường. Vậy tại sao ta lại không thể "chọn lọc" mỗi khi tới các buổi triển lãm tranh chứ? Tại sao ta lại phải đồng cảm và thấu hiểu mọi bức tranh?
Well I'm trying to take a different approach. And there's two things I do: When I go into a gallery, first of all, I go quite fast, and I look at everything, and I pinpoint the ones that make me slow down for some reason or other. I don't even know why they make me slow down, but something pulls me like a magnet and then I ignore all the others, and I just go to that painting. So it's the first thing I do is, I do my own curation. I choose a painting. It might just be one painting in 50. And then the second thing I do is I stand in front of that painting, and I tell myself a story about it.
Tôi đang thử một cách tiếp cận mới. Tôi làm 2 điều: Khi tôi tới một buổi triển lãm, lúc đầu tôi đi khá nhanh, cố gắng liếc qua mọi thứ, và ghi nhớ những bức tranh khiến tôi đứng lại vì lý do gì đó. Tôi không rõ tại sao chúng lại thu hút tôi, nhưng có thứ gì đó hút tôi như một thỏi nam châm khiến tôi bỏ qua những bức tranh khác mà chỉ chăm chú vào bức tranh đó. Cho nên điều đầu tiên tôi làm là tìm cách tự chữa bệnh cho mình. Tôi chọn ra một bức tranh. Có thể chỉ là một trong số 50 bức. Điều thứ hai tôi làm là đứng trước bức tranh ấy, và tự kể một câu chuyện về nó.
Why a story? Well, I think that we are wired, our DNA tells us to tell stories. We tell stories all the time about everything, and I think we do it because the world is kind of a crazy, chaotic place, and sometimes stories, we're trying to make sense of the world a little bit, trying to bring some order to it. Why not apply that to our looking at paintings? So I now have this sort of restaurant menu visiting of art galleries.
Tại sao lại kể chuyện? Tôi nghĩ chúng ta được kích thích, ADN loài người kích thích ta làm vậy. Chúng ta lúc nào cũng kể chuyện về mọi thứ, và tôi nghĩ ta làm vậy vì thế giới này là một nơi khá điên rồ và hỗn loạn, nên đôi lúc những câu chuyện giúp ta giải thích đôi chút về thế giới. cố gắng làm mọi thứ rõ ràng hơn. Vậy tại sao lại không ứng dụng điều đó khi đi xem tranh? Giờ tôi đang có một thứ giống như kiểu thực đơn khi tham quan phòng tranh. Có 3 bức tranh tôi muốn cho các bạn xem,
There are three paintings I'm going to show you now that are paintings that made me stop in my tracks and want to tell stories about them. The first one needs little introduction -- "Girl with a Pearl Earring" by Johannes Vermeer, 17th-century Dutch painter. This is the most glorious painting. I first saw it when I was 19, and I immediately went out and got a poster of it, and in fact I still have that poster. 30 years later it's hanging in my house. It's accompanied me everywhere I've gone, I never tire of looking at her.
những bức tranh khiến tôi phải dừng bước và muốn kể những câu chuyện về chúng. Tấm đầu tiên cần được giới thiệu một chút -- "Cô gái đeo hoa tai ngọc trai" của Johannes Vermeer, một họa sĩ Hà Lan thế kỷ 17. Đây là bức vẽ lộng lẫy nhất. Tôi đã thấy nó lần đầu năm 19 tuổi, và tôi đã lập tức ra ngoài mua ngay một bức, thực ra tới giờ tôi vẫn còn giữ nó. 30 năm qua nó vẫn được treo trong nhà tôi. Nó đồng hành với tôi mọi nơi, chưa bao giờ tôi thấy chán bức tranh đó. Lúc đầu, thứ khiến tôi phải dừng bước
What made me stop in my tracks about her to begin with was just the gorgeous colors he uses and the light falling on her face. But I think what's kept me still coming back year after year is another thing, and that is the look on her face, the conflicted look on her face. I can't tell if she's happy or sad, and I change my mind all the time. So that keeps me coming back.
chỉ là những mảng màu tuyệt đẹp mà vị họa sĩ sử dụng và ánh sáng ở khuôn mặt cô. Nhưng thứ khiến tôi xem lại năm này qua năm khác, lại là một điều khác, và đó là cái nhìn trên khuôn mặt cô gái, một sự mâu thuẫn trên khuôn mặt. Tôi không biết cô ấy đang vui hay buồn, và có lúc tôi thấy cô ấy vui, khi thì lại thấy cô ấy buồn. Nên nó đã khiến tôi xem lại nhiều lần. Một ngày nọ, sau 16 năm kể từ khi treo bức tranh.
One day, 16 years after I had this poster on my wall, I lay in bed and looked at her, and I suddenly thought, I wonder what the painter did to her to make her look like that. And it was the first time I'd ever thought that the expression on her face is actually reflecting how she feels about him. Always before I'd thought of it as a portrait of a girl. Now I began to think of it as a portrait of a relationship. And I thought, well, what is that relationship?
Tôi nằm trên giường và nhìn cô gái ấy, và đột nhiên nghĩ, người họa sĩ đã làm gì khiến cô ấy có biểu cảm đó. Và đó là lần đầu tiên tôi cho rằng biểu cảm trên mặt cô ấy phản ảnh suy nghĩ của cô về người họa sĩ. Trước đó tôi luôn mặc định rằng đây là bức chân dung một cô gái. Nhưng giờ tôi lại nghĩ đây là một bức chân dung về một mối quan hệ. Rồi tôi lại nghĩ, mối quan hệ đó là gì? Thế là tôi bắt đầu tìm hiểu. Sau khi nghiên cứu, tôi phát hiện
So I went to find out. I did some research and discovered, we have no idea who she is. In fact, we don't know who any of the models in any of Vermeer's paintings are, and we know very little about Vermeer himself. Which made me go, "Yippee!" I can do whatever I want, I can come up with whatever story I want to.
chẳng ai biết cô ấy là ai cả. Thực tế thì chẳng ai biết những người mẫu trong các tác phẩm của Vermeer là ai cả, và chúng ta biết rất ít về chính Vermeer. Điều này khiến tôi thốt lên, "Tuyệttt!" Tôi có thể làm mọi thứ mình muốn và tưởng tượng ra bất kỳ câu chuyện nào. Và đây là cách tôi đã vẽ ra câu chuyện.
So here's how I came up with the story. First of all, I thought, I've got to get her into the house. How does Vermeer know her? Well, there've been suggestions that she is his 12-year-old daughter. The daughter at the time was 12 when he painted the painting. And I thought, no, it's a very intimate look, but it's not a look a daughter gives her father. For one thing, in Dutch painting of the time, if a woman's mouth was open, it was indicating sexual availability. It would have been inappropriate for Vermeer to paint his daughter like that.
Đầu tiên, tôi nghĩ, tôi phải để cô ấy vào trong nhà. Làm sao để Vermeer quen biết cô ấy? Chà, cũng có người cho rằng cô gái này là cô con gái 12 tuổi của ông. Người con 12 tuổi vào lúc ông vẽ bức tranh. Và tôi nghĩ, không, cái nhìn rất thân thiết nhưng không phải của con gái dành cho cha. Hơn nữa, trong tranh Hà Lan thời đó, nếu miệng của người phụ nữ để mở, thì điều đó ám chỉ việc quan hệ. Như vậy sẽ không thích hợp khi Verneer vẽ hình con gái ông ta như vậy. Cho nên đó không thể là con gái ông, nhưng
So it's not his daughter, but it's somebody close to him, physically close to him. Well, who else would be in the house? A servant, a lovely servant. So, she's in the house. How do we get her into the studio? We don't know very much about Vermeer, but the little bits that we do know, one thing we know is that he married a Catholic woman, they lived with her mother in a house where he had his own room where he -- his studio. He also had 11 children. It would have been a chaotic, noisy household. And if you've seen Vermeer's paintings before, you know that they're incredibly calm and quiet.
thân thiết với ông, vô cùng thân thiết với ông. Chà, trong nhà còn có thể có ai khác đây? Người hầu, một cô hầu đáng yêu. Cô ấy ở trong nhà. Làm sao để đưa cô ấy vào xưởng vẽ đây? Chúng ta không biết nhiều về Vermeer, chỉ biết đôi chút, nhưng mà ta biết chắc là ông đã cưới một phụ nữ Công giáo, và sống với mẹ vợ trong căn nhà mà ông có một phòng riêng và cũng là xưởng vẽ của ông. Ông còn có 11 đứa con. Đó chắc hẳn là một ngôi nhà lộn xộn, ồn ào. Và nếu bạn từng xem qua tranh của Vermeer, bạn chắc biết là chúng cực kì trầm lắng và yên tĩnh. Làm sao một họa sĩ vẽ được những tranh như vậy khi có 11 đứa trẻ vây quanh?
How does a painter paint such calm, quiet paintings with 11 kids around? Well, he compartmentalizes his life. He gets to his studio, and he says, "Nobody comes in here. Not the wife, not the kids. Okay, the maid can come in and clean." She's in the studio. He's got her in the studio, they're together. And he decides to paint her.
Ông đã tách khỏi cuộc sống. Ông vào xưởng vẽ, và nói, "Không ai được vào đây. Ngay cả vợ và con cái. Trừ cô hầu có thể vào quét dọn thôi." Cô ấy vào xưởng vẽ. Ông để cho cô vào và họ ở cùng nhau. Và ông đã quyết định vẽ cô ta. Ông bảo cô gái mặc trang phục đơn giản.
He has her wear very plain clothes. Now, all of the women, or most of the women in Vermeer's other paintings wore velvet, silk, fur, very sumptuous materials. This is very plain; the only thing that isn't plain is her pearl earring. Now, if she's a servant, there is no way she could afford a pair of pearl earrings. So those are not her pearl earrings. Whose are they? We happen to know, there's a list of Catharina, the wife's clothes. Amongst them a yellow coat with white fur, a yellow and black bodice, and you see these clothes on lots of other paintings, different women in the paintings, Vermeer's paintings. So clearly, her clothes were lent to various different women. It's not such a leap of faith to take that that pearl earring actually belongs to his wife.
Tất cả, hoặc gần như tất cả những phụ nữ trong tranh của Vermeer mặc những loại trang phục bằng nhung, lụa, da rất xa xỉ. Bức tranh rất giản dị nhưng có một thứ không hề đơn sơ chính là đôi hoa tai ngọc trai của cô gái. Nếu là một người hầu, cô ta không thể mua nổi một đôi hoa tai ngọc trai được. Cho nên đó chắc chắn không phải của cô ấy. Vậy là của ai đây? Chúng ta tình cờ biết được danh sách trang phục của người vợ Cathrina. Trong số đó là áo khoác vàng có lông trắng áo vạt vàng đen và bạn sẽ thấy nhiều quần áo loại này trong những bức tranh khác, nhiều người phụ nữ khác nhau trong các bức tranh của Vermeer. Cho nên rõ ràng là quần áo của người vợ được đưa cho nhiều người phụ nữ khác. Không phải là vô căn cứ khi tin là đôi hoa tai ngọc trai đó thật sự thuộc về vợ của ông. Vậy là chúng ta đã có đầy đủ mọi tình tiết cho câu chuyện.
So we've got all the elements for our story. She's in the studio with him for a long time. These paintings took a long time to make. They would have spent the time alone, all that time. She's wearing his wife's pearl earring. She's gorgeous. She obviously loves him. She's conflicted. And does the wife know? Maybe not. And if she doesn't, well -- that's the story.
Cô gái ở trong xưởng cùng ông trong một thời gian dài. Phải mất rất lâu để vẽ những bức tranh. Họ đã dành khoảng thời gian riêng với nhau. Cô gái đeo hoa tai ngọc trai của vợ ông. Cô lộng lẫy. Cô rõ ràng là đang yêu ông. Cô cảm thấy mâu thuẫn. Và vợ ông có biết không? Có lẽ là không. Và nếu bà không biết, hưm - thì đó mới là câu chuyện chứ. (Cười)
(Laughter)
Bức tranh kế tiếp mà tôi sẽ đề cập
The next painting I'm going to talk about is called "Boy Building a House of Cards" by Chardin. He's an 18th-century French painter best known for his still lifes, but he did occasionally paint people. And in fact, he painted four versions of this painting, different boys building houses of cards, all concentrated. I like this version the best, because some of the boys are older and some are younger, and to me, this one, like Goldilocks's porridge, is just right.
có tên là "Cậu bé xây ngôi nhà bằng các quân bài" của Chardin. Một họa sĩ người Pháp ở thế kỉ 18, nổi tiếng với tranh tĩnh nhưng ông thỉnh thoảng cũng vẽ về con người. Trên thực tế, ông đã vẽ 4 phiên bản khác nhau của bức tranh này, các cậu bé khác nhau xây nhà bằng những lá bài, tất cả các bản đều được trau chuốt. Tôi thích phiên bản này nhất, vì một vài cậu khác hơi già và cậu khác thì hơi trẻ, với tôi, bức tranh này là hợp lí nhất. Cậu không hẳn là một cậu bé nhưng cũng chưa hoàn toàn là một người đàn ông.
He's not quite a child, and he's not quite a man. He's absolutely balanced between innocence and experience, and that made me stop in my tracks in front of this painting. And I looked at his face. It's like a Vermeer painting a bit. The light comes in from the left, his face is bathed in this glowing light. It's right in the center of the painting, and you look at it, and I found that when I was looking at it, I was standing there going, "Look at me. Please look at me." And he didn't look at me. He was still looking at his cards, and that's one of the seductive elements of this painting is, he's so focused on what he's doing that he doesn't look at us. And that is, to me, the sign of a masterpiece, of a painting when there's a lack of resolution. He's never going to look at me.
Ở cậu có một sự cân bằng tuyệt vời giữa sự ngây thơ và trải nghiệm, và điều đó khiến tôi phải dừng chân trước bức tranh này. Và tôi nhìn gương mặt của cậu. Có nét giống với tranh của Vermeer. Ánh sáng đến từ phía bên trái, và gương mặt cậu hòa cùng ánh sáng rực rỡ. Ngay chính giữa bức tranh, khi nhìn vào, tôi phát hiện khi tôi ngắm nó, tôi như đứng trong tranh đó. "Hãy nhìn vào tôi. Làm ơn nhìn tôi." Và cậu ta không nhìn tôi mà vẫn chăm chú vào những quân bài và đó là một trong những nét quyến rũ của bức tranh khi cậu quá mải mê vào những gì mình đang làm mà không để ý đến chúng ta. Và theo tôi, đó là đặc điểm của một kiệt tác của một bức tranh khi còn thiếu độ phân giải. Cậu sẽ không bao giờ nhìn tôi.
So I was thinking of a story where, if I'm in this position, who could be there looking at him? Not the painter, I don't want to think about the painter. I'm thinking of an older version of himself. He's a man, a servant, an older servant looking at this younger servant, saying, "Look at me. I want to warn you about what you're about to go through. Please look at me." And he never does.
Nên tôi đã nghĩ về một câu chuyện, nếu tôi ở vị trí đó thì ai có thể ở đấy nhìn cậu ta? Không phải họa sĩ, tôi không muốn nghĩ như vậy. Tôi cho rằng đó là bản thân cậu khi lớn hơn. Một người đàn ông, người hầu, người hầu già đang nhìn vào người hầu trẻ, nói rằng, "Hãy nhìn vào tôi, tôi muốn cảnh báo điều bạn sắp phải trải qua. Làm ơn hãy nhìn tôi." Nhưng cậu không bao giờ làm như vậy cả.
And that lack of resolution, the lack of resolution in "Girl with a Pearl Earring" -- we don't know if she's happy or sad. I've written an entire novel about her, and I still don't know if she's happy or sad. Again and again, back to the painting, looking for the answer, looking for the story to fill in that gap. And we may make a story, and it satisfies us momentarily, but not really, and we come back again and again.
Và vì tranh thiếu độ phân giải, tương tự trong "Cô gái đeo hoa tai ngọc trai" - chúng ta không biết cô đang vui hay buồn. Tôi đã viết cả một cuốn tiểu thuyết về cô và tôi vẫn không biết cô đang vui hay buồn. Và hết lần này đến lần khác, tôi nhìn lại bức tranh, tìm kiếm đáp án, tìm kiếm câu chuyện để lấp vào khoảng trống đó. Và chúng ta có thể bịa ra một câu chuyện để tạm thời thỏa mãn chúng ta, nhưng không hẳn là vậy, và lần nữa chúng ta lại xem lại hết lần này đến lần khác.
The last painting I'm going to talk about is called "Anonymous" by anonymous. (Laughter)
Bức tranh cuối cùng tôi muốn nhắc đến có tên là "Ẩn danh" của một người khuyết danh. (Cười)
This is a Tudor portrait bought by the National Portrait Gallery. They thought it was a man named Sir Thomas Overbury, and then they discovered that it wasn't him, and they have no idea who it is.
Đây là chân dung Tudor được Bảo Tàng Chân Dung Quốc Gia mua. Họ từng nghĩ người đàn ông này là Sir Thomas Overbury, và sau đó họ phát hiện đây không phải ông, và họ cũng không biết đây là ai.
Now, in the National Portrait Gallery, if you don't know the biography of the painting, it's kind of useless to you. They can't hang it on the wall, because they don't know who he is. So unfortunately, this orphan spends most of his time in storage, along with quite a number of other orphans, some of them some beautiful paintings.
Bây giờ, tại Bảo Tàng Chân Dung Quốc Gia, nếu bạn không biết lai lịch bức tranh thì xem chỉ tốn công vô ích mà thôi. Họ không thể trưng bày bức tranh, vì không biết người trong tranh là ai. Vậy nên, thật không may là bức tranh không lai lịch rõ ràng này phải dành nhiều thời gian trong nhà kho, cùng với một số đông những tranh không có lai lịch rõ ràng khác, một vài bức trong chúng rất đẹp.
This painting made me stop in my tracks for three reasons: One is the disconnection between his mouth that's smiling and his eyes that are wistful. He's not happy, and why isn't he happy? The second thing that really attracted me were his bright red cheeks. He is blushing. He's blushing for his portrait being made! This must be a guy who blushes all the time. What is he thinking about that's making him blush? The third thing that made me stop in my tracks is his absolutely gorgeous doublet. Silk, gray, those beautiful buttons. And you know what it makes me think of, is it's sort of snug and puffy; it's like a duvet spread over a bed.
Bức tranh này khiến tôi phải dừng chân vì 3 lí do: Thứ nhất là sự thiếu nhất quán giữa miệng và mắt miệng cười nhưng đôi mắt thật đăm chiêu. Người này không vui, và tại sao lại như vậy? Điều thứ hai thật sự thu hút tôi là đôi gò má đỏ hồng của anh ta. Anh ta đang đỏ mặt. Anh ta ngại vì được vẽ chân dung! Đây chắc là anh chàng lúc nào cũng đỏ mặt. Anh ta đang nghĩ gì mà phải đỏ mặt như thế? Điều thứ ba khiến tôi dừng chân lại chính là chiếc áo chẽn vô cùng lộng lẫy của anh ta. Những chiếc nút xinh đẹp màu xám bằng lụa. Và bạn biết nó khiến tôi nghĩ về gì không đó chính là một thứ ấm áp phồng lên, giống như tấm chăn lông vịt trải giường.
I kept thinking of beds and red cheeks, and of course I kept thinking of sex when I looked at him, and I thought, is that what he's thinking about? And I thought, if I'm going to make a story, what's the last thing I'm going to put in there? Well, what would a Tudor gentleman be preoccupied with? And I thought, well, Henry VIII, okay. He'd be preoccupied with his inheritance, with his heir. Who is going to inherit his name and his fortune? You put all those together, and you've got your story to fill in that gap that makes you keep coming back. Now, here's the story. It's short.
Tôi tiếp tục nghĩ về chiếc giường và đôi gò má đỏ ửng, và dĩ nhiên tôi lại nghĩ về chuyện tình dục khi nhìn vào anh ta, và tôi nghĩ, liệu đó có phải là điều mà anh ta cũng nghĩ đến? Và tôi nghĩ nếu như tôi tạo ra một câu chuyện thì chi tiết cuối cùng nên đưa vào là gì? À, điều gì khiến một quí ông thời Tudor bận tâm? Và tôi nghĩ, à, Henry VIII, đúng vậy. Ông bận tâm vấn đề thừa kế và người thừa kế của mình. Ai sẽ kế thừa tên tuổi và tài sản của ông đây? Bạn ghép tất cả chúng lại với nhau, và bạn có câu chuyện của mình để lấp đầy khoảng trống khiến bạn cứ phải mãi xem lại. Và đây là câu chuyện. Nó ngắn thôi.
"Rosy"
"Rosy"
I am still wearing the white brocade doublet Caroline gave me. It has a plain high collar, detachable sleeves and intricate buttons of twisted silk thread, set close together so that the fit is snug. The doublet makes me think of a coverlet on the vast bed. Perhaps that was the intention. I first wore it at an elaborate dinner her parents held in our honor. I knew even before I stood up to speak that my cheeks were inflamed. I have always flushed easily, from physical exertion, from wine, from high emotion.
Tôi vẫn đang mặc áo chẽn thêu kim tuyến mà Caroline đã tặng tôi. Đó là một chiếc áo cổ cao đơn giản, tay áo tách rời và những chiếc nút bằng vải lụa xoắn phức tạp, đặt sát nhau để giữ ấm Chiếc áo chẽn khiến tôi liên tưởng đến khăn phủ trên chiếc giường lớn. Có lẽ đó chính là sự sắp đặt. Tôi mặc nó lần đầu vào buổi tối thịnh soạn mà ba mẹ cô ấy tổ chức để mừng chúng tôi. Trước khi đứng lên phát biểu thì tôi đã biết là đôi gò má của tôi sẽ đỏ ửng lên rồi. Tôi luôn rất dễ xúc động, do thể chất, do rượu vang, do xúc cảm dâng trào.
As a boy, I was teased by my sisters and by schoolboys, but not by George. Only George could call me Rosy. I would not allow anyone else. He managed to make the word tender. When I made the announcement, George did not turn rosy, but went pale as my doublet. He should not have been surprised. It has been a common assumption that I would one day marry his cousin. But it is difficult to hear the words aloud. I know, I could barely utter them.
Khi tôi còn là một cậu bé, chị em và những cậu bạn ở trường hay trêu chọc tôi, nhưng Gerge thì không làm vậy. Chỉ có George mới có thể gọi tôi là Rosy. Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai khác gọi thế. Cậu đã cố tìm cách để làm ngôn từ trở nên mềm mại. Khi tôi báo tin, George tỏ ra không vui mà gương mặt lại hóa xanh xao như chiếc áo chẽn của tôi vậy. Cậu ấy lẽ ra không nên ngạc nhiên như vậy. Đã có lời đồn rằng tôi sẽ kết hôn cùng em họ của cậu ấy. Nhưng khó mà nghe những lời này trên thực tế. Tôi biết, tôi hầu như không thốt nên lời.
Afterwards, I found George on the terrace overlooking the kitchen garden. Despite drinking steadily all afternoon, he was still pale. We stood together and watched the maids cut lettuces. "What do you think of my doublet?" I asked.
Sau đó, tôi thấy George trên bậc thang đang quan sát khu vườn bếp. Mặc dù uống rất nhiều nhưng trông cậu ấy vẫn rất xanh xao. Chúng tôi đứng cạnh nhau và quan sát những cô hầu cắt rau diếp. "Cậu nghĩ gì về chiếc áo chẽn của tôi?" - tôi hỏi.
He glanced at me. "That collar looks to be strangling you."
Cậu liếc nhìn tôi "Cổ áo đó có vẻ siết chặt cậu quá."
"We will still see each other," I insisted. "We can still hunt and play cards and attend court. Nothing need change." George did not speak. "I am 23 years old. It is time for me to marry and produce an heir. It is expected of me."
"Chúng ta vẫn còn gặp nhau mà" - tôi nhấn mạnh. "Chúng ta vẫn có thể đi săn, chơi bài và lên điện cùng nhau. Không gì thay đổi cả." George đã im lặng. "Tôi đã 23 tuổi rồi. Đã đến lúc tôi phải kết hôn và có người thừa kế. Đó là điều hiển nhiên mà."
George drained another glass of claret and turned to me. "Congratulations on your upcoming nuptials, James. I'm sure you'll be content together." He never used my nickname again.
George rót một li rượu vang khác và chuyền sang cho tôi. "Chúc mừng đám cưới sắp tới của cậu nha James. Tôi chắc các cậu sẽ hạnh phúc lắm." Cậu ấy không bao giờ gọi tôi bằng tên Rosy nữa.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)