In the great 1980s movie "The Blues Brothers," there's a scene where John Belushi goes to visit Dan Aykroyd in his apartment in Chicago for the very first time. It's a cramped, tiny space and it's just three feet away from the train tracks. As John sits on Dan's bed, a train goes rushing by, rattling everything in the room. John asks, "How often does that train go by?" Dan replies, "So often, you won't even notice it." And then, something falls off the wall.
Trong bộ phim nổi tiếng thập kỉ 80 "The Blues Brothers", có một cảnh John Belushi đến thăm Dan Aykroyd ở căn hộ của anh ấy ở Chicago, lần đầu tiên Đó là một không gian chật chội và nó chỉ cách đường ray tàu hỏa gần 1 mét Khi John ngồi trên giường của Dan, một chiều tàu chạy vọt qua, làm lắc lư mọi thứ trong phòng John hỏi, "Tàu có chạy qua thường xuyên không? Dan trả lời, "Thường xuyên tới mức bạn thậm chí sẽ không để ý đến nó." và sau đó, vài thứ trên tường rơi xuống.
We all know what he's talking about. As human beings, we get used to everyday things really fast. As a product designer, it's my job to see those everyday things, to feel them, and try to improve upon them. For example, see this piece of fruit? See this little sticker? That sticker wasn't there when I was a kid. But somewhere as the years passed, someone had the bright idea to put that sticker on the fruit. Why? So it could be easier for us to check out at the grocery counter.
Chúng ta đều biết anh ấy đang nói gì. Là con người, chúng ta quen với những hoạt động đời thường rất nhanh chóng. Là một nhà thiết kế, nghề của tôi là nhìn vào những thứ đơi thường đó cảm nhận chúng và thử cải tiến chúng. Ví dụ, hãy nhìn vào mẩu trái cây này? Hãy nhìn miếng dán nhỏ này? Miếng dán chưa xuất hiện khi tôi là một đứa trẻ Nhưng thời gian qua đi, và ai đó có một ý tưởng sáng láng là đặt miếng dán lên trái cây Tại sao vậy? Để chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấy chúng hơn khi tính tiền ở quầy tạp hóa.
Well that's great, we can get in and out of the store quickly. But now, there's a new problem. When we get home and we're hungry and we see this ripe, juicy piece of fruit on the counter, we just want to pick it up and eat it. Except now, we have to look for this little sticker. And dig at it with our nails, damaging the flesh. Then rolling up that sticker -- you know what I mean. And then trying to flick it off your fingers. (Applause) It's not fun, not at all.
Điều này thật tuyệt, Ta có thể ra vào cửa hàng nhanh hơn. Nhưng bây giờ, lại một vấn đề mới. Khi chúng ta về nhà và thấy đói chúng ta nhìn mẩu trái cây ngon lành này chúng ta chỉ muốn cầm nó lên và cắn Nhưng khoan, ta phải tìm cái miếng dán nhỏ cào nó với móng tay, làm hỏng cả một mảng trái cây sau đó vo viên miếng dán đó -- bạn hiểu ý tôi mà sau đó cố gắng búng nó khỏi tay bạn (Khán giả vỗ tay) Đó không phải chuyện đùa, không đùa chút nào.
But something interesting happened. See the first time you did it, you probably felt those feelings. You just wanted to eat the piece of fruit. You felt upset. You just wanted to dive in. By the 10th time, you started to become less upset and you just started peeling the label off. By the 100th time, at least for me, I became numb to it. I simply picked up the piece of fruit, dug at it with my nails, tried to flick it off, and then wondered, "Was there another sticker?"
Nhưng vài thứ thú vị đã xảy ra. Lần đầu gặp vấn đề này, bạn rất có thể có những cảm giác như vậy Bạn chỉ muốn ngấu nghiến miếng trái cây đó Bạn cảm thấy khó chịu Bạn chỉ muốn điên tiết. Nhưng tới lần thứ 10, bạn bắt đầu trở nên ít khó chịu hơn và bạn chỉ đơn giản là bóc cái nhãn ra Lần thứ 100, ít nhất với tôi, Tôi trở nên vô cảm với nó Tôi đơn giản nhấc trái cây lên, cào nó với những ngón tay, cố gắng làm nhanh và sau đó ngạc nhiên, "Còn cái nhãn nào nữa không nhỉ ?"
So why is that? Why do we get used to everyday things? Well as human beings, we have limited brain power. And so our brains encode the everyday things we do into habits so we can free up space to learn new things. It's a process called habituation and it's one of the most basic ways, as humans, we learn.
Tại sao lại thể? Tại sao chúng ta quen với mọi thứ hàng ngày? Là con người, chúng ta có một bộ não với sức mạnh giới hạn Bộ não mã hóa mọi thứ hàng ngày chúng ta làm thành thói quen để chúng ta có thể giải phóng không gian và học những điều mới Đó là một tiến trình gọi là "thói quen hóa" đó là một trong những điều cơ bản nhất chúng ta học được
Now, habituation isn't always bad. Remember learning to drive? I sure do. Your hands clenched at 10 and 2 on the wheel, looking at every single object out there -- the cars, the lights, the pedestrians. It's a nerve-wracking experience. So much so, that I couldn't even talk to anyone else in the car and I couldn't even listen to music. But then something interesting happened. As the weeks went by, driving became easier and easier. You habituated it. It started to become fun and second nature. And then, you could talk to your friends again and listen to music.
Thói quen không phải luôn luôn xấu Bạn có nhớ về cách học lái xe? Tôi chắc là bạn nhớ Tay bạn nắm vị trí 10 và 2 của bánh lái quan sát mọi thứ ngoài kia -- xe cộ, đèn hiệu, người đi bộ. Đó là một kinh nghiệm tra tấn thần kinh tôi thậm chí còn không thể nói chuyện với ai đó trong xe và tôi thậm chí cũng không thể nghe nhạc Nhưng sau đó một vài điều thú vị xảy ra. Nhiều tuần trôi đi, việc lái xe trở nên ngày càng dễ dàng Bạn quen với nó Nó bắt đầu trở nên thú vị và tự nhiên Bạn có thể nói chuyện lại với bạn bè và nghe nhạc
So there's a good reason why our brains habituate things. If we didn't, we'd notice every little detail, all the time. It would be exhausting, and we'd have no time to learn about new things.
Có một nguyên nhân tốt tại sao não chúng ta quen với mọi thứ Nếu không quen với mọi thứ, chúng ta phải chú ý từng chi tiết nhỏ, mọi lúc mọi nơi. Nó thực sự mệt mỏi, chúng ta không có thời gian học những điều mới.
But sometimes, habituation isn't good. If it stops us from noticing the problems that are around us, well, that's bad. And if it stops us from noticing and fixing those problems, well, then that's really bad.
Nhưng thi thoảng, thói quen sẽ không tốt. Nếu nó khiến ta ngừng chú ý đến những vấn đề xung quanh thì điều đó thật tệ. Và nếu nó khiến ta ngừng để ý và sửa chữa những vấn đề đó khi đó nó thực sự rất tồi tệ.
Comedians know all about this. Jerry Seinfeld's entire career was built on noticing those little details, those idiotic things we do every day that we don't even remember. He tells us about the time he visited his friends and he just wanted to take a comfortable shower. He'd reach out and grab the handle and turn it slightly one way, and it was 100 degrees too hot. And then he'd turn it the other way, and it was 100 degrees too cold. He just wanted a comfortable shower. Now, we've all been there, we just don't remember it. But Jerry did, and that's a comedian's job.
Những diễn viên biết về tất cả điều này Nghề nghiệp của Jerry Seinfeld xuất phát từ việc chú ý đến những chi tiết nhỏ, những thứ vớ vẩn chúng ta làm hàng ngày mà thậm chí không nhớ. Ông ấy kể cho chúng tôi về thời gian đến thăm bạn ông ấy chỉ muốn tắm vòi hoa sen thật thoải mái. Ông ấy vươn tới, nắm lấy cái vòi và vặn nhẹ nó theo một chiều, và nước nóng như nước sôi 100 độ chảy ra. sau đó ông vặn nó theo chiều kia và nước lạnh như đá chảy ra. Ông ấy chỉ muốn một vòi hoa sen thoải mái. Coi nào, chúng ta đều từng gặp điều đó, chúng ta chỉ không nhớ về nó. Nhưng Jerry nhớ, và đó là nghề của một diễn viên hài.
But designers, innovators and entrepreneurs, it's our job to not just notice those things, but to go one step further and try to fix them.
Nhưng với nhà thiết kế, người sáng tạo và doanh nhân, Nghề của chúng ta không chỉ chú ý đến những thứ đó, mà còn phải tiến xa hơn và cố gắng sửa chữa chúng.
See this, this person, this is Mary Anderson. In 1902 in New York City, she was visiting. It was a cold, wet, snowy day and she was warm inside a streetcar. As she was going to her destination, she noticed the driver opening the window to clean off the excess snow so he could drive safely. When he opened the window, though, he let all this cold, wet air inside, making all the passengers miserable. Now probably, most of those passengers just thought, "It's a fact of life, he's got to open the window to clean it. That's just how it is." But Mary didn't. Mary thought, "What if the diver could actually clean the windshield from the inside so that he could stay safe and drive and the passengers could actually stay warm?" So she picked up her sketchbook right then and there, and began drawing what would become the world's first windshield wiper.
Hãy nhìn người này, đây là Mary Anderson. Năm 1902 ở thành phố New York, bà ấy đang thăm quan. Đó là một ngày có tuyết, lạnh, ẩm ướt và bà ngồi ấm áp trong một chiếc xe. Trong lúc đang đi, bà chợt để ý thấy người lái xe mở cửa sổ chùi tuyết bám trên xe để ông ấy có thể lái xe an toàn. Khi mở cửa sổ, ông ấy để khí lạnh lọt vào trong, khiến tất cả hành khách thấy thật khổ sở. Có thể hầu hết hành khách chỉ nghĩ, "Đó là thực tế cuộc sống, ông ấy phải mở cửa sổ để lau chùi. Đành chấp nhận thôi." Nhưng Mary đã không nghĩ thế. Mary nghĩ, "Nếu người lái xe có thể lau cửa kính từ phía trong thì ông ấy có thể ngồi yên và lái một cách an toàn và hành khách thì vẫn được giữ ấm?" Bà ngay lập tức đặt quyển ghi chú lên và bắt đầu phác thảo về cái gọi là thanh gạt kính đầu tiên trên thế giới.
Now as a product designer, I try to learn from people like Mary to try to see the world the way it really is, not the way we think it is. Why? Because it's easy to solve a problem that almost everyone sees. But it's hard to solve a problem that almost no one sees.
Là một nhà thiết kế sản phẩm, tôi cố gắng học theo những người như Mary cố gắng nhìn thế giới theo cách nó thực sự xảy ra không phải cách chúng ta nghĩ nó xảy ra. Tại sao? Bởi vì rất dễ để giải quyết vấn đề hiển nhiên ai cũng thấy, nhưng rất khó giải quyết vấn đề ít người thấy.
Now some people think you're born with this ability or you're not, as if Mary Anderson was hardwired at birth to see the world more clearly. That wasn't the case for me. I had to work at it. During my years at Apple, Steve Jobs challenged us to come into work every day, to see our products through the eyes of the customer, the new customer, the one that has fears and possible frustrations and hopeful exhilaration that their new technology product could work straightaway for them. He called it staying beginners, and wanted to make sure that we focused on those tiny little details to make them faster, easier and seamless for the new customers.
Một số người nghĩ bạn được trời phú khả năng này hoặc sẽ chẳng bao giờ có được nó, như thể Mary Anderson được ban cho khả năng nhìn thế giới cụ thể hơn, Nhưng đó không phải những gì xảy ra với tôi. Tôi phải tập để có khả năng này. Trong suốt những năm làm ở Apple, Steve Jobs thử thách chúng tôi hàng ngày, để có thể nhìn sản phẩm dưới con mắt của khách hàng, khách hàng mới, những người có cảm giác lo lắng bên cạnh niềm phấn khích rằng sản phẩm công nghệ mới mà họ có sẽ hoạt động tốt ngay lập tức. Ông ấy gọi đó là "đặt mình vào vị trí của người mới bắt đầu", và muốn đảm bảo rằng chúng tôi luôn chú ý đến những chi tiết rất nhỏ khiến cho sản phẩm nhanh, dễ dùng hơn đối với khách hàng mới.
So I remember this clearly in the very earliest days of the iPod. See, back in the '90s, being a gadget freak like I am, I would rush out to the store for the very, very latest gadget. I'd take all the time to get to the store, I'd check out, I'd come back home, I'd start to unbox it. And then, there was another little sticker: the one that said, "Charge before use."
Tôi nhớ rõ những ngày đầu tiên của iPod. Trở lại những năm 90, khi tôi còn là một con mọt công nghệ. Tôi có thể lao ra cửa hàng nơi có những thiết bị mới nhất. Tôi có thể bỏ ra cả đống thời gian chỉ để đi đến cửa hàng, đi ra tính tiền, chạy về lại nhà và bắt đầu mở hộp. Và ở đó có một miếng dán nhỏ, nói rằng: "Nạp điện trước khi dùng."
What! I can't believe it! I just spent all this time buying this product and now I have to charge before use. I have to wait what felt like an eternity to use that coveted new toy. It was crazy.
Cái gì thế hả trời! Không thể tin được! Tôi bỏ ra tất cả thời gian chỉ để có được sản phẩm này và giờ còn phải nạp điện trước khi sử dụng. Tôi phải đợi mòn mỏi để sử dụng cái đồ chơi mới đó. Thật điên rồ.
But you know what? Almost every product back then did that. When it had batteries in it, you had to charge it before you used it. Well, Steve noticed that and he said, "We're not going to let that happen to our product." So what did we do? Typically, when you have a product that has a hard drive in it, you run it for about 30 minutes in the factory to make sure that hard drive's going to be working years later for the customer after they pull it out of the box. What did we do instead? We ran that product for over two hours. Why? Well, first off, we could make a higher quality product, be easy to test, and make sure it was great for the customer. But most importantly, the battery came fully charged right out of the box, ready to use. So that customer, with all that exhilaration, could just start using the product. It was great, and it worked. People liked it.
Và bạn biết gì không? Hầu hết mọi sản phẩm khi đó đều như vậy. Với các sản phẩm chạy bằng pin, bạn phải nạp điện trước khi dùng nó. Steve chú ý đến điều đó và ông nói, "Chúng ta sẽ không để điều đó xảy ra với sản phẩm của mình" Chúng tôi đã làm gì? Thông thường, khi bạn có một sản phẩm với ổ cứng bên trong, bạn chạy nó khoảng 30 phút ở nhà máy để đảm bảo rằng ổ cứng sẽ hoạt động tốt kể từ khi khi khách hàng lấy nó ra từ hộp. Thay vào đó chúng tôi có thể làm gì? Chúng tôi cho chạy sản phẩm đó hơn 2 giờ. Tại sao? Bởi trước tiên, chúng tôi sẽ tạo ra một sản phẩm chất lượng cao hơn, dễ dàng để kiểm tra, và đảm bảo rằng khách hàng sẽ thấy nó tuyệt vời. Nhưng quan trọng nhất, bộ pin được nạp đầy ngay khi ra khỏi hộp, sẵn sàng để được sử dụng. Vì thế, khách hàng, với tất cả sự thích thú, có thể bắt đầu dùng sản phẩm ngay lập tực. Điều này thật tuyệt và nó đúng như vậy. Mọi người đều thích nó.
Today, almost every product that you get that's battery powered comes out of the box fully charged, even if it doesn't have a hard drive. But back then, we noticed that detail and we fixed it, and now everyone else does that as well. No more, "Charge before use."
Ngày nay, hầu hết mọi sản phẩm bạn dùng đều được nạp đầy pin trước khi ra khỏi hộp kể cả những sản phẩm không có ổ cứng. Nhưng trước kia, chúng tôi là người đã chú ý đến chi tiết này và sửa nó, và ngày nay tất cả nhà sản xuất khác cũng bắt đầu làm việc đó. Cái mác "nạp trước khi dùng" không tồn tại nữa.
So why am I telling you this? Well, it's seeing the invisible problem, not just the obvious problem, that's important, not just for product design, but for everything we do. You see, there are invisible problems all around us, ones we can solve. But first we need to see them, to feel them.
Vậy tại sao tôi kể cho các bạn điều này? Đó là vì những một vấn đề vô hình, cũng quan trọng không kém những thứ hữu hình, không chỉ đối với thiết kế sản phẩm mà còn với mọi thứ khác. Bạn biết đấy, có nhiều vấn đề vô hình xung quanh ta mà chúng ta đều có thể giải quyết. Nhưng trước tiên chúng ta cần nhìn, cần cảm nhận chúng.
So, I'm hesitant to give you any tips about neuroscience or psychology. There's far too many experienced people in the TED community who would know much more about that than I ever will. But let me leave you with a few tips that I do, that we all can do, to fight habituation.
Tôi xin phép không đưa ra gợi ý nào về mặt thần kinh học hay tâm lý học. Bởi có rất nhiều người trong cộng đồng TED có nhiều kinh nghiệm về điều đó hơn tôi. Nhưng tôi có một vài gợi ý cá nhân, để chống lại việc "thói quen hóa".
My first tip is to look broader. You see, when you're tackling a problem, sometimes, there are a lot of steps that lead up to that problem. And sometimes, a lot of steps after it. If you can take a step back and look broader, maybe you can change some of those boxes before the problem. Maybe you can combine them. Maybe you can remove them altogether to make that better.
Lời khuyên đầu là: Hãy nhìn rộng hơn. Khi bạn xử lý một vấn đề, sẽ có nhiều bước dẫn bạn tới vấn đề đó, và nhiều bước tiếp sau đó. Nếu bạn lùi lại một bước và nhìn rộng hơn, bạn có thể thay đổi một vài thứ trước khi giải quyết vấn đề chính. Bạn có thể kết hợp vài thứ, hoặc có thể bỏ đi vài thứ để trở nên tốt hơn.
Take thermostats, for instance. In the 1900s when they first came out, they were really simple to use. You could turn them up or turn them down. People understood them. But in the 1970s, the energy crisis struck, and customers started thinking about how to save energy. So what happened? Thermostat designers decided to add a new step. Instead of just turning up and down, you now had to program it. So you could tell it the temperature you wanted at a certain time. Now that seemed great. Every thermostat had started adding that feature. But it turned out that no one saved any energy. Now, why is that? Well, people couldn't predict the future. They just didn't know how their weeks would change season to season, year to year. So no one was saving energy, and what happened?
Hãy lấy máy điều nhiệt làm ví dụ. Những năm 1900, khi lần đầu xuất hiện, chúng rất dễ dùng. Bạn có thể chỉnh chúng lên hay xuống. Và mọi người điều hiểu cách dùng. Nhưng vào những năm 1970, khi cuộc khủng hoảng năng lượng xảy ra, và khách hàng bắt đầu suy nghĩ đến việc tiết kiệm năng lượng, chuyện gì đã xảy ra? Những nhà thiết kế máy điều nhiệt quyết định thêm vào một bước. Giờ thay vì chỉ vặn lên hay xuống, bạn còn phải lập trình nó. Bạn có thể đặt nhiệt độ riêng cho mỗi thời điểm nhất định. Điều đó nghe có vể như tuyệt vời. Tất cả các máy nhiệt đều bắt đầu có thêm tính năng đó. Nhưng thực tế là, chúng không hề giúp tiết kiệm năng lượng một chút nào. Tại sao vậy? Đó là vì con người không thể dự đoán tương lai. Họ không thể biết trước cách nhiệt độ thay đổi từ mùa này sang mùa khác, hay năm này sang năm khác. Vì thế không thể tiết kiệm năng lượng, và điều gì xảy ra sau đó?
Thermostat designers went back to the drawing board and they focused on that programming step. They made better U.I.s, they made better documentation. But still, years later, people were not saving any energy because they just couldn't predict the future. So what did we do? We put a machine-learning algorithm in instead of the programming that would simply watch when you turned it up and down, when you liked a certain temperature when you got up, or when you went away. And you know what? It worked. People are saving energy without any programming.
Những nhà thiết kế máy điều nhiệt trở lại với bảng vẽ và họ tập trung vào bước lập trình. Họ tạo ra U.I.s tốt hơn, họ tao ra tài liệu tốt hơn. Nhưng những năm sau đó, con người vẫn không tiết kiệm được chút năng lượng nào đơn giản vì họ không thể dự đoán tương lai. Vậy chúng tôi đã làm gì ? Chúng tôi dùng một thuật toán thay cho bước lập trình. Nó theo dõi khi nào bạn thay đổi nhiệt độ, bạn muốn nhiệt độ nào lúc bạn thức giấc, hay lúc bạn đi ra ngoài, Và bạn biết gì không? Nó đã hoạt động. Mọi người đang tiết kiệm năng lượng mà không phải tự lập trình.
So, it doesn't matter what you're doing. If you take a step back and look at all the boxes, maybe there's a way to remove one or combine them so that you can make that process much simpler. So that's my first tip: look broader.
Vậy nên, không quan trọng bạn đang làm gì, nếu bạn lùi lại một bước và nhìn tổng quát mọi thứ, có thể bạn sẽ tìm ra cách bỏ đi hoặc kết hợp một vài thứ, để khiến công việc trở nên đơn giản hơn. Đó là gợi ý đầu tiên của tôi: Hãy nhìn rộng ra.
For my second tip, it's to look closer. One of my greatest teachers was my grandfather. He taught me all about the world. He taught me how things were built and how they were repaired, the tools and techniques necessary to make a successful project. I remember one story he told me about screws, and about how you need to have the right screw for the right job. There are many different screws: wood screws, metal screws, anchors, concrete screws, the list went on and on. Our job is to make products that are easy to install for all of our customs themselves without professionals. So what did we do? I remembered that story that my grandfather told me, and so we thought, "How many different screws can we put in the box? Was it going to be two, three, four, five? Because there's so many different wall types." So we thought about it, we optimized it, and we came up with three different screws to put in the box. We thought that was going to solve the problem. But it turned out, it didn't.
Gợi ý thứ hai là: Hãy nhìn gần hơn. Một trong những người thầy vĩ đại nhất của tôi là ông tôi. Ông dạy tôi mọi thứ về thế giới. Ông dạy tôi về cách sự vật được tạo nên và sửa chữa, về những công cụ và kỹ thuật cần thiết để tạo nên một dự án thành công. Tôi nhớ một câu chuyện ông kể về ốc vít, và về việc tại sao lại cần ốc vít thích hợp cho mỗi công việc. Có rất nhiều ốc vít khác nhau: ốc vít gỗ, ốc vít kim loại, ốc vít neo, ốc vít bê tông, và một danh sách dài các ốc vít khác . Việc của chúng tôi là tạo ra những sản phẩm dễ cài đặt cho tất cả khách hàng, kể cả không có chuyên môn. Và chúng tôi đã làm gì? Tôi đã nhớ lại câu chuyện ông kể, và chúng tôi nghĩ, "Chúng ta có thể đặt bao nhiêu ốc vít khác nhau trong cùng một hộp? 2, 3, 4, hay 5 loại ốc vít, khi mà có nhiều loại tường khác nhau?" Vì thế chúng tôi tìm cách tối ưu hóa nó, và đã quyết định đặt 3 ốc vít khác nhau vào một hộp. Chúng tôi nghĩ đây là một giải phát tốt, nhưng thực tế thì ngược lại.
So we shipped the product, and people weren't having a great experience. So what did we do? We went back to the drawing board just instantly after we figured out we didn't get it right. And we designed a special screw, a custom screw, much to the chagrin of our investors. They were like, "Why are you spending so much time on a little screw? Get out there and sell more!" And we said, "We will sell more if we get this right." And it turned out, we did. With that custom little screw, there was just one screw in the box, that was easy to mount and put on the wall.
Chúng tôi giao sản phẩm, và mọi người không có trải nghiệm tốt. Sau đó chúng tôi làm gì? Chúng tôi đã trở lại bản vẽ ngay khi chúng tôi nhận ra sai lầm. Và chúng tôi thiết kế một loại ốc vít đặc biệt, một ốc vít có thể tùy chỉnh, nhưng điều này lại gây ra thất vọng cho các nhà đầu tư. Họ bảo, "Tại sao anh mất quá nhiều thời gian cho một con ốc vít bé nhỏ? Đi ra ngoài và bán hàng cho tôi!" Chúng tôi trả lời, "Chúng ta sẽ bán được nhiều hơn nếu tìm ra ốc vít đúng." Và thực tế, chúng tôi đã làm được. Với ốc vít nhỏ tùy chỉnh đó, chỉ với một loại ốc trong hộp, ta có thể dễ dàng đục lỗ và đóng lên tường.
So if we focus on those tiny details, the ones we may not see and we look at them as we say, "Are those important or is that the way we've always done it? Maybe there's a way to get rid of those."
Vì thế, nếu chúng ta tập trung vào những chi tiết nhỏ ít khi được thấy, quan sát chúng và tự hỏi, "Việc này có thật sự quan trọng không, hay chẳng qua là vì ta luôn làm nó? Có thể loại bỏ điều này khỏi cuộc sống của ta không?"
So my last piece of advice is to think younger. Every day, I'm confronted with interesting questions from my three young kids. They come up with questions like, "Why can't cars fly around traffic?" Or, "Why don't my shoelaces have Velcro instead?" Sometimes, those questions are smart. My son came to me the other day and I asked him, "Go run out to the mailbox and check it." He looked at me, puzzled, and said, "Why doesn't the mailbox just check itself and tell us when it has mail?" (Laughter) I was like, "That's a pretty good question." So, they can ask tons of questions and sometimes we find out we just don't have the right answers. We say, "Son, that's just the way the world works." So the more we're exposed to something, the more we get used to it. But kids haven't been around long enough to get used to those things. And so when they run into problems, they immediately try to solve them, and sometimes they find a better way, and that way really is better.
Lời khuyên cuối cùng của tôi là: Hãy suy nghĩ trẻ hơn. Hàng ngày, tôi đối mặt với những câu hỏi thú vị từ 3 đứa con. Chúng chạy tới và hỏi những câu như, "Tại sao ô tô không thể bay?" Hoặc, "Tại sao không dùng giày lười thay vì giày buộc dây?" Đôi lúc chúng hỏi những câu rất thông minh. Có một hôm con trai tôi chạy đến và tôi bảo nó, "Con chạy ra ngoài kiểm tra hộp thư đi." Nó nhìn tôi, bối rối và nói, "Tại sao hộp thư không kiểm tra chính nó và nói với chúng ta khi nào có thư?" Tôi tự nhủ "Câu hỏi hay đấy chứ." Chúng có thể hỏi hàng tấn câu hỏi mà đôi khi chúng ta nhận ra rằng ta còn không biết câu trả lời. Chúng ta bèn nói, "Con trai, đó là cách mọi thứ hoạt động." Càng tiếp xúc nhiều với một thứ, chúng ta càng trở nên quen thuộc với nó. Nhưng trẻ nhỏ tiếp xúc ít hơn, nên chưa quen với những thứ đó. Vì thế khi chúng gặp vấn đề, chúng ngay lập tức cố gắng giải quyết, và đôi khi chúng sẽ tìm ra cách tốt hơn, và cách đó thực sự tốt hơn nhiều.
So my advice that we take to heart is to have young people on your team, or people with young minds. Because if you have those young minds, they cause everyone in the room to think younger. Picasso once said, "Every child is an artist. The problem is when he or she grows up, is how to remain an artist." We all saw the world more clearly when we saw it for the first time, before a lifetime of habits got in the way. Our challenge is to get back there, to feel that frustration, to see those little details, to look broader, look closer, and to think younger so we can stay beginners.
Vì vậy lời khuyên tôi muốn bạn nhớ kỹ là: Hãy có những người trẻ trong nhóm của bạn, hoặc những người có tâm hồn trẻ trung, Bởi nếu bạn có những bộ não trẻ trung đó, họ khiến mọi người xung quanh suy nghĩ trẻ hơn. Picasso đã từng nói, "Mỗi đứa trẻ là một nghệ sĩ. Vấn đề là khi chúng lớn lên, làm sao để giữ được chất nghệ sĩ này." Chúng ta đều nhìn mọi thứ kỹ hơn trong lần đầu tiên, trước khi thời gian qua đi và chúng trở thành thói quen của ta. Thử thách của chúng ta là trở lại lần đầu tiên đó, để cảm nhận sự bỡ ngỡ đó, để nhìn những chi tiết đó, để nhìn rộng hơn, nhìn gần hơn, và để nghĩ trẻ hơn khiến chúng ta cảm thấy như những người mới bắt đầu.
It's not easy. It requires us pushing back against one of the most basic ways we make sense of the world. But if we do, we could do some pretty amazing things. For me, hopefully, that's better product design. For you, that could mean something else, something powerful.
Điều đó không dễ. Nó yêu cầu ta đi ngược lại với những điều cơ bản nhất chúng ta vẫn nghĩ về thế giời này. Nhưng nếu ta làm được ta có thể tạo ra những điều kỳ diệu. Đối với tôi, sẽ là một thiết kế tốt hơn. Với bạn, có thể là một thứ gì đó khác, một thứ đầy ý nghĩa.
Our challenge is to wake up each day and say, "How can I experience the world better?" And if we do, maybe, just maybe, we can get rid of these dumb little stickers.
Thử thách của chúng ta là hàng ngày thức giấc và nói, "Làm thế nào để trải nghiệm thế giới tốt hơn?" Nếu chúng ta làm được điều đó, rất có thể, chúng ta có thể thoát khỏi những cái mác trái cây khó chịu này.
Thank you very much.
Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)