By 2010, Detroit had become the poster child for an American city in crisis. There was a housing collapse, an auto industry collapse, and the population had plummeted by 25 percent between 2000 and 2010, and many people were beginning to write it off, as it had topped the list of American shrinking cities. By 2010, I had also been asked by the Kresge Foundation and the city of Detroit to join them in leading a citywide planning process for the city to create a shared vision for its future. I come to this work as an architect and an urban planner, and I've spent my career working in other contested cities, like Chicago, my hometown; Harlem, which is my current home; Washington, D.C.; and Newark, New Jersey. All of these cities, to me, still had a number of unresolved issues related to urban justice, issues of equity, inclusion and access.
Đến năm 2010, Detroit đã trở thành một thành phố điển hình về khủng hoảng ở Hoa Kì. Một hệ thống nhà ở bị sụp đổ, một ngành công nghiệp tự động hóa sụp đổ, và dân số đã giảm hẳn 25% trong khoảng thời gian từ năm 2000 và 2010, và nhiều người đã bắt đầu viết về nó, bởi vì nó đã đừng đầu danh sách những thành phố có dân cư giảm nhanh nhất ở Hoa Kì. Đến năm 2010, tôi cũng từng được Tổ chức Kresge và thành phố Detroit đề nghị tham gia cùng họ trong kế hoạch tái kiến kiết thành phố để tạo lập một tầm nhìn chung cho tương lai. Tôi đến với công việc này với tư cách là một kiến trúc sư và một nhà hoạch định đô thị, và tôi đã từng làm việc ở những thành phố gây tranh cãi khác, như là Chicago, quê hương tôi; Harlem, nơi tôi đang sống; Washington, D.C.; và Newark, New Jersey. Những thành phố này, đối với tôi, vẫn có nhiều vấn đề còn tồn đọng liên quan đến công lý thành thị, vấn đề về tính công bằng,
Now by 2010, as well, popular design magazines were also beginning to take a closer look at cities like Detroit, and devoting whole issues to "fixing the city." I was asked by a good friend, Fred Bernstein, to do an interview for the October issue of Architect magazine, and he and I kind of had a good chuckle when we saw the magazine released with the title, "Can This Planner Save Detroit?" So I'm smiling with a little bit of embarrassment right now, because obviously, it's completely absurd that a single person, let alone a planner, could save a city. But I'm also smiling because I thought it represented a sense of hopefulness that our profession could play a role in helping the city to think about how it would recover from its severe crisis. So I'd like to spend a little bit of time this afternoon and tell you a little bit about our process for fixing the city, a little bit about Detroit, and I want to do that through the voices of Detroiters.
Đến 2010, những tạp chí thiết kế nổi tiếng cũng đã bắt đầu có cái nhìn rõ hơn về những thành phố như Detroit, và dành toàn bộ thời gian để "sửa chữa thành phố". Tôi đã được một người bạn, Fred Bernstein, đề nghị làm một bài phỏng vấn cho số báo tháng 11 của tạp chí Kiến trúc sư, và anh ấy và tôi đã cùng cười khi nhìn thấy tờ báo được phát hành với tiêu đề, "Liệu Nhà Hoạch Định Này Có Thể Cứu Được Detroit?" Bởi thế nên giờ tôi cười có chút ngượng ngùng, bởi vì rõ ràng, nó hoàn toàn ngớ ngẩn khi một người duy nhất, không nói đến một nhà hoạch định, có thể cứu một thành phố. Nhưng tôi cũng cười bởi vì tôi nghĩ nó đại diện cho hi vọng rằng sự chuyên nghiệp của chúng tôi có thể đóng vai trò quan trọng trong việc giúp thành phố suy nghĩ về việc làm thế nào để hồi sinh từ cuộc khủng hoảng nghiêm trọng. Nên tôi dành một chút thời gian vào chiều nay và nói cho các bạn một chút về quá trình mà chúng tôi tái tạo lại thành phố, một chút về Detroit, và tôi muốn thực hiện điều đó thông qua lời nói những người Detroit.
So we began our process in September of 2010. It's just after a special mayoral election, and word has gotten out that there is going to be this citywide planning process, which brings a lot of anxiety and fears among Detroiters. We had planned to hold a number of community meetings in rooms like this to introduce the planning process, and people came out from all over the city, including areas that were stable neighborhoods, as well as areas that were beginning to see a lot of vacancy. And most of our audience was representative of the 82 percent African-American population in the city at that time. So obviously, we have a Q&A portion of our program, and people line up to mics to ask questions. Many of them step very firmly to the mic, put their hands across their chest, and go, "I know you people are trying to move me out of my house, right?"
Chúng tôi đã bắt đầu quá trình này từ tháng Chín năm 2010. Ngay sau cuộc tuyển cử thị trưởng đặc biệt, và thông báo rằng chuẩn bị có tái kiến thiết trên phạm vi thành phố, điều sẽ mang đến nhiều lo lắng và sợ hãi cho những người ở Detroit. Chúng tôi đã lên kế hoạch tổ chức khá nhiều cuộc gặp mặt cộng đồng để giới thiệu về quá trình tái tạo, và mọi người đến từ khắp thành phố, bao gồm những khu vực dân cư ổn định, cũng như những khu vực bắt đầu ghi nhận rất nhiều khu bỏ trống. Và hầu hết khán giả đại diện cho 82% dân số Mỹ gốc Phi ở thành phố vào thời điểm đó. Rõ ràng là, chúng tôi có một phần hỏi đáp trong chương trình, và mọi người lần lượt đặt câu hỏi. Nhiều người trong số họ bước những bước rất vững vàng đến micro, để tay trên ngực, và bắt đầu, "Tôi biết các người đang cố gắng đuổi tôi ra khỏi nhà, phải không?
So that question is really powerful, and it was certainly powerful to us in the moment, when you connect it to the stories that some Detroiters had, and actually a lot of African-Americans' families have had that are living in Midwestern cities like Detroit. Many of them told us the stories about how they came to own their home through their grandparents or great-grandparents, who were one of 1.6 million people who migrated from the rural South to the industrial North, as depicted in this painting by Jacob Lawrence, "The Great Migration." They came to Detroit for a better way of life. Many found work in the automobile industry, the Ford Motor Company, as depicted in this mural by Diego Rivera in the Detroit Institute of Art. The fruits of their labors would afford them a home, for many the first piece of property that they would ever know, and a community with other first-time African-American home buyers. The first couple of decades of their life in the North is quite well, up until about 1950, which coincides with the city's peak population at 1.8 million people. Now it's at this time that Detroit begins to see a second kind of migration, a migration to the suburbs. Between 1950 and 2000, the region grows by 30 percent. But this time, the migration leaves African-Americans in place, as families and businesses flee the city, leaving the city pretty desolate of people as well as jobs. During that same period, between 1950 and 2000, 2010, the city loses 60 percent of its population, and today it hovers at above 700,000.
Vậy đó, câu hỏi đó thật sự mãnh liệt, và chắc chắn nó có ảnh hưởng khá lớn đến chúng tôi vào thời điểm này, khi bạn kết nối nó tới câu chuyện của một số người dân Detroit, và thật ra là của rất nhiều gia đình người Mỹ gốc Phi đang sống ở những thành phố vùng Trung Tây như Detroit. Nhiều người trong số họ kể cho tôi những câu chuyện về việc họ làm thế nào để sở hữu nhà thông qua ông bà hay cụ của họ, những người trong số 1.6 triệu người di cư từ vùng quê phía Nam đến khu công nghiệp phía Bắc, đã được mô tả trong bức tranh này của Jacob Lawrence, "Cuộc Di Cư Khổng Lồ". Họ tới Detroit để có một cuộc sống tốt hơn. Nhiều người đã tìm việc ở những khu công nghiệp tự động, Công ty Xe Máy Ford, như đã được mô tả trong bức tranh tường của Diego Rivera trong Viện Nghệ Thuật Detroit. Thành quả lao động của họ có thể đem đến cho họ một căn nhà, và cho những của cải mà họ có thể chưa từng biết tới và một cộng đồng với những điều đầu tiên đó những Người Mỹ gốc phi mua nhà. Một vài thập kỷ đầu của cuộc sống của họ tại vùng phía Bắc khá yên tĩnh, cho tới năm 1950, thời điểm mà dân số của thành phố đạt tới ngưỡng cao nhất 1.8 triệu người. Và lúc đó, Detroit bắt đầu nhận thấy dấu hiệu của cuộc di dân thứ hai, cuộc di dân tới vùng ngoại ô. Giữa 1950 và 2000, khu vực đó tăng lên 30%. Nhưng thời điểm này, sự di rời bỏ lại những người Mỹ gốc Phi, cũng như những gia đình và doanh nghiệp chạy trốn khỏi thành phố, rời bỏ thành phố khá thưa thớt dân cư cũng công việc. Trong khoảng thời gian giữa 1950, 2000 và 2010, thành phố đã mất đi 60% dân số, và hiện nay nó chỉ còn khoảng 700,000.
The audience members who come and talk to us that night tell us the stories of what it's like to live in a city with such depleted population. Many tell us that they're one of only a few homes on their block that are occupied, and that they can see several abandoned homes from where they sit on their porches. Citywide, there are 80,000 vacant homes. They can also see vacant property. They're beginning to see illegal activities on these properties, like illegal dumping, and they know that because the city has lost so much population, their costs for water, electricity, gas are rising, because there are not enough people to pay property taxes to help support the services that they need. Citywide, there are about 100,000 vacant parcels.
Những đại biểu đến gặp chúng tôi tối hôm đó đã kể cho chúng tôi những mẩu chuyện về việc sinh sống tại một thành phố với dân số đang cạn kiệt. Nhiều người nói rằng họ là 1 trong vài gia đình trong khu nhà của họ còn ở lại, và rằng họ có thể nhìn thấy những ngôi nhà bị bỏ hoang từ nơi họ ngồi tại sân nhà mình. Toàn thành phố, có 80.000 ngôi nhà bị bỏ trống. Họ cũng có thể thấy tài sản bỏ trống. Họ bắt đầu nhìn thấy các hoạt động bất hợp pháp trên các của cải, vật dụng, chẳng hạn như bán phá giá bất hợp pháp và họ biết rằng bởi vì thành phố đã mất đi quá nhiều người dân nên giá nước, giá điện, giá gas đang tăng lên, bởi vì họ không có đủ người để đóng thuế tài sản và giúp chi trả cho những dịch vụ mà họ cần. Toàn thành phố có khoảng 100.000 bưu kiện bỏ trống.
Now, to quickly give you all a sense of a scale, because I know that sounds like a big number, but I don't think you quite understand until you look at the city map. So the city is 139 square miles. You can fit Boston, San Francisco, and the island of Manhattan within its footprint. So if we take all of that vacant and abandoned property and we smush it together, it looks like about 20 square miles, and that's roughly equivalent to the size of the island we're sitting on today, Manhattan, at 22 square miles. So it's a lot of vacancy.
Bây giờ, để nhanh chóng cung cấp cho bạn một khái niệm về quy mô, bởi vì tôi biết chúng nghe có vẻ rất lớn, nhưng tôi không nghĩ rằng bạn có thể hiểu hết cho tới khi bạn nhìn vào bản đồ thành phố. Vâng, thành phố rộng khoảng 223,7 mét vuông. Bạn có thể nhét vừa cả Boston, San Francisco, và đảo Manhattan trong dấu chân của nó. Vậy, nếu như chúng ta lấy tất cả những thứ bị bỏ trống và của cải bị bỏ lại và gom chúng lại với nhau chúng sẽ chiếm khoảng 32 nghìn mét vuông và xấp xỉ với diện tích của vùng đảo Manhattan mà chúng ta đang đứng trên đó ngày hôm nay, với diện tích 35 ngàn mét vuông. Vì thế có rất nhiều chỗ trống.
Now some of our audience members also tell us about some of the positive things that are happening in their communities, and many of them are banding together to take control of some of the vacant lots, and they're starting community gardens, which are creating a great sense of community stewardship, but they're very, very clear to tell us that this is not enough, that they want to see their neighborhoods return to the way that their grandparents had found them.
Bây giờ thì một vài khán giả của chúng ta cũng sẽ kể cho chúng ta nghe về những mặt tích cực đang hiện hữu trong cộng đồng của họ, và nhiều người trong số họ đang tụ họp cùng nhau để kiểm soát một vài nơi bỏ trống và bắt đầu xây dựng những vườn cộng đồng để tạo dựng ý thức mạnh mẽ trong việc quản lý cộng động nhưng họ rất, rất rõ ràng khi nói rằng như vậy là chưa đủ, và rằng họ muốn gặp lại những người hàng xóm quay trở về cuộc sống mà ông cha họ đã sống.
Now there's been a lot of speculation since 2010 about what to do with the vacant property, and a lot of that speculation has been around community gardening, or what we call urban agriculture. So many people would say to us, "What if you just take all that vacant land and you could make it farmland? It can provide fresh foods, and it can put Detroiters back to work too." When I hear that story, I always imagine the folks from the Great Migration rolling over in their graves, because you can imagine that they didn't sacrifice moving from the South to the North to create a better life for their families, only to see their great-grandchildren return to an agrarian lifestyle, especially in a city where they came with little less than a high school education or even a grammar school education and were able to afford the basic elements of the American dream: steady work and a home that they owned.
Hiện nay, có rất nhiều những suy đoán từ năm 2010 về việc nên làm gì với những tài sản bỏ hoang và rất nhiều trong số đó là về việc làm vườn cộng đồng hay chúng ta còn gọi là nông nghiệp thành thị Nên nhiều người sẽ nói với chúng tôi, "Sẽ như thế nào nếu các vị lấy những mảnh đất đó và biến chúng thành đất nông nghiệp? Nó có thể cung cấp thực phẩm tươi, và cũng có thể giúp Detroit hoạt động trở lại." Khi tôi nghe về câu chuyện này, tôi luôn hình dung ra những người từ cuộc Đại Di Cư vùng vẫy trong nấm mồ của họ, bởi vì các bạn có thể tưởng tượng rằng họ đã không hi sinh cho việc di cư từ Nam tới Bắc để tạo dựng cuộc sống tốt đẹp hơn cho gia đình mình, mà chỉ để thấy cháu chắt của họ trở về lối sống nông nghiệp đặc biệt là ở những thành phố mà họ tới chưa đạt đến nền giáo dục phổ thông hoặc thậm chí là không có trường dạy ngữ pháp và có khả năng thực hiện những yếu tố cơ bản của giấc mơ Mỹ: việc làm ổn định và căn nhà do bản thân họ sở hữu
Now, there's a third wave of migration happening in Detroit: a new ascendant of cultural entrepreneurs. These folks see that same vacant land and those same abandoned homes as opportunity for new, entrepreneurial ideas and profit, so much so that former models can move to Detroit, buy property, start successful businesses and restaurants, and become successful community activists in their neighborhood, bringing about very positive change. Similarly, we have small manufacturing companies making conscious decisions to relocate to the city. This company, Shinola, which is a luxury watch and bicycle company, deliberately chose to relocate to Detroit, and they quote themselves by saying they were drawn to the global brand of Detroit's innovation. And they also knew that they can tap into a workforce that was still very skilled in how to make things. Now we have community stewardship happening in neighborhoods, we have cultural entrepreneurs making decisions to move to the city and create enterprises, and we have businesses relocating, and this is all in the context of what is no secret to us all, a city that's under the control of an emergency manager, and just this July filed for Chapter 9 bankruptcy.
Hiện đang có một làn sóng di cư thứ 3 đang diễn ra ở Detroit: tầng lớp cha ông những doanh nhân văn hóa. Những người này xem những vùng đất trống và những ngôi nhà bỏ hoang như một cơ hội cho những ý tưởng kinh doanh mới và lợi nhuận, những cựu người mẫu có thể chuyển tới Detroit mua tài sản, bắt đầu những doang nghiệp và nhà hàng thành công , và trở thành những nhà hoạt động cộng đồng thành công nhất trong vùng lân cận, mang lại thay đổi tích cực. Tương tự, chúng ta có những công ty sản xuất nhỏ đã có những quyết định sáng suốt để tái kiến thiết thành phố Công ty Shinola, một công ty đồng hồ và xe đạp đắt tiền đã lựa chọn để xây dựng lại Detroit và họ đã giới thiệu về mình bằng câu nói họ đã bị thu hút bởi sự cách tân của thương hiệu toàn cầu của sự đổi mới tại Detroit. Và họ cũng biết rằng họ có thể khai thác nguồn nhân lực có chuyên môn trong việc sản xuất và lắp ráp Bây giờ, chúng ta có sự quản lý cộng đồng diễn ra ngay trong những khu lân cận, chúng ta có những doanh nhân chọn chuyển đến thành phố và tạo lập doanh nghiệp, và chúng ta có những doanh nghiệp tái kiến thiết và tất cả đều nằm trong bối cảnh không còn bí mật gì với tất cả chúng ta, thành phố đã được kiểm soát bởi một quản lý tình huống khẩn cấp, và ngay tháng 7 ngày đã đệ trình sự phá sản trong Chương 9
So 2010, we started this process, and by 2013, we released Detroit Future City, which was our strategic plan to guide the city into a better and more prosperous and more sustainable existence -- not what it was, but what it could be, looking at new ways of economic growth, new forms of land use, more sustainable and denser neighborhoods, a reconfigured infrastructure and city service system, and a heightened capacity for civic leaders to take action and implement change. Three key imperatives were really important to our work. One was that the city itself wasn't necessarily too large, but the economy was too small. There are only 27 jobs per 100 people in Detroit, very different from a Denver or an Atlanta or a Philadelphia that are anywhere between 35 to 70 jobs per 100 people. Secondly, there had to be an acceptance that we were not going to be able to use all of this vacant land in the way that we had before and maybe for some time to come. It wasn't going to be our traditional residential neighborhoods as we had before, and urban agriculture, while a very productive and successful intervention happening in Detroit, was not the only answer, that what we had to do is look at these areas where we had significant vacancy but still had a significant number of population of what could be new, productive, innovative, and entrepreneurial uses that could stabilize those communities, where still nearly 300,000 residents lived.
Nên trong năm 2010, chúng ta đã bắt đầu tiến trình này, và vào năm 2013 chúng tôi đã cho ra mắt Thành Phố Detroit Tương Lai đây là kế họạch chiến lược để hướng thành phố phát triển thành một nơi tốt đẹp, giàu có và bền vững hơn không phải những gì nó đã từng là trước kia, mà là những gì nó có thể trở thành, khi nhìn vào những con đường phát triển kinh tế mới, phương thức sử dụng đất mới, những khu vực đông dân cư và vững chắc hơn, một cơ sở hạ tầng và hệ thống dịch vụ thành phố được tái cấu hình, và những vị lãnh đạo công dân với năng lực được nâng cao để bắt đầu hành động và hoàn thành những chuyển đổi. Ba điều cốt lõi rất quan trọng đối với công việc của chúng tôi Một là bản thân thành phố không quá rộng lớn, nhưng nền kinh tế lại quá nhỏ bé. Chỉ có 27 công việc cho 100 người dân ở Detroit, rất khác biệt so với ở Denver, Atlanta hay Philadenphia rằng có tới 35 đến 70 công việc cho mỗi 100 người Thứ hai, phải có một sự đồng thuận rằng chúng tôi sẽ không thể sử dụng tất cả vùng đất bỏ hoang này theo cách ngày xưa và có lẽ cho cả thời gian tới. Nó không phải là kiểu khu phố cư dân truyền thống như trước đây, và nền công nghiệp thành thị, với sự can thiệp hiệu quả và thành công diễn ra ở Detroit, vẫn không phải câu trả lời duy nhất, chúng ta phải nhìn vào những khu vực này nơi chúng ta có những chỗ trống quan trọng nhưng vẫn có được một số lượng cư dân cần thiết để trở thành những công dụng kinh doanh mới, hiệu quả và sáng tạo mà có thể ổn định những cộng đồng này nơi vẫn còn khoảng 300.000 người sinh sống.
So we came up with one neighborhood typology -- there are several -- called a live-make neighborhood, where folks could reappropriate abandoned structures and turn them into entrepreneurial enterprises, with a specific emphasis on looking at the, again, majority 82 percent African-American population. So they, too, could take businesses that they maybe were doing out of their home and grow them to more prosperous industries and actually acquire property so they were actually property owners as well as business owners in the communities with which they resided. Then we also wanted to look at other ways of using land in addition to growing food and transforming landscape into much more productive uses, so that it could be used for storm water management, for example, by using surface lakes and retention ponds, that created neighborhood amenities, places of recreation, and actually helped to elevate adjacent property levels. Or we could use it as research plots, where we can use it to remediate contaminated soils, or we could use it to generate energy.
Vậy nên, chúng tôi đã nghĩ ra một sự phân loại vùng lân cận có nhiều loại được gọi là khu lân cận tạo lập sống nơi cư dân có thể tái sở hữu những công trình kiến trúc bị bỏ hoang và biến chúng thành những công việc kinh doanh, với sự nhấn mạnh về việc xem xét, một lần nữa, số đông chiếm đa số 82% người Mỹ gốc Phi. Nên họ cũng có thể thực hiện việc kinh doanh mà có thể họ đang làm ở ngoài xã hội và phát triển chúng thành những nền công nghiệp thịnh vượng và sở hữu tài sản nên họ là những chủ tài sản cũng như chủ kinh doanh trong những cộng đồng mà họ sinh sống Chúng tôi cũng muốn nhìn theo những hướng khác trong việc sử dụng đất để nuôi trồng tạo ra thực phẩm và làm cho cảnh quang trở nên hữu ích hơn, để nó có thể được sử dụng để quản lý nguồn nước mưa, ví dụ như bằng việc sử dụng hồ và ao giữ nước tạo ra sự thú vị trong vùng phụ cận những địa điểm giải trí và giúp nâng cao những mức tài sản liền kề. Hoặc chúng ta có thể sử dụng chúng như những bản phát họa nghiên cứu nơi chúng ta có thể dùng để cải tạo vùng đất ô nhiễm, hoặc để tạo ra năng lượng
So the descendants of the Great Migration could either become precision watchmakers at Shinola, like Willie H., who was featured in one of their ads last year, or they can actually grow a business that would service companies like Shinola. The good news is, there is a future for the next generation of Detroiters, both those there now and those that want to come.
Vì thế con cháu của cuộc Đại Di Cư hoặc có thể trở thành thợ đồng hồ ở Shinola. như Willie H., người đóng vai chính trong một trong những quảng cáo của họ năm ngoái hoặc họ có thể phát triển việc kinh doanh phục vụ những công ty như Shinola. Tin tốt là, có một tương lai cho những thế hệ tiếp sau của người dân Detroit, cả những người bản địa và người muốn di cư đến đó.
So no thank you, Mayor Menino, who recently was quoted as saying, "I'd blow up the place and start over." There are very important people, business and land assets in Detroit, and there are real opportunities there. So while Detroit might not be what it was, Detroit will not die.
Vậy nên không cảm ơn nhé Thị trưởng Menino người đã phát biểu gần đây rằng "Tôi sẽ dọn sạch nơi này và bắt đầu lại từ đầu" Có những con người, việc kinh doanh và sở hữu đất vô cùng quan trọng ở Detroit, và có những cơ hội có thật ở đây. Vì thế, dù Detroit không được như những gì trong quá khứ Nó sẽ không chết.
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)