Some years ago, I stumbled across a simple design exercise that helps people understand and solve complex problems, and like many of these design exercises, it kind of seems trivial at first, but under deep inspection, it turns out that it reveals unexpected truths about the way that we collaborate and make sense of things.
Cách đây vài năm, tôi tình cờ phát hiện ra một bài tập thiết kế đơn giản giúp hiểu và giải quyết những vấn đề phức tạp, cũng như những bài tập thiết kế khác, lúc đầu, trông có vẻ dễ, nhưng khi xem xét kỹ lưỡng, lại hé lộ những sự thật bất ngờ về cách chúng ta hợp tác và tìm hiểu về mọi thứ.
The exercise has three parts and begins with something that we all know how to do, which is how to make toast. It begins with a clean sheet of paper, a felt marker, and without using any words, you begin to draw how to make toast. And most people draw something like this. They draw a loaf of bread, which is sliced, then put into a toaster. The toast is then deposited for some time. It pops up, and then voila! After two minutes, toast and happiness.
Bài tập này có 3 phần và bắt đầu bằng thứ mà tất cả chúng ta đều biết: Làm bánh mì nướng. Bài tập bắt đầu với một tờ giấy trắng và một cây bút vẽ không được dùng từ ngữ, vẽ cách làm bánh mì nướng. Hầu hết mọi người đều vẽ thế này. Họ vẽ ổ bánh mì được cắt thành từng lát, và được bỏ vào lò nướng. Chờ một lúc sau, lát bánh mì nhảy ra thật tuyệt vời! Sau 2 phút, ta có bánh mì nướng và gương mặt hạnh phúc.
Now, over the years, I've collected many hundreds of drawings of these toasts, and some of them are very good, because they really illustrate the toast-making process quite clearly. And then there are some that are, well, not so good. They really suck, actually, because you don't know what they're trying to say. Under close inspection, some reveal some aspects of toast-making while hiding others. So there's some that are all about the toast, and all about the transformation of toast. And there's others that are all about the toaster, and the engineers love to draw the mechanics of this. (Laughter) And then there are others that are about people. It's about visualizing the experience that people have. And then there are others that are about the supply chain of making toast that goes all the way back to the store. It goes through the supply chain networks of teleportation and all the way back to the field and wheat, and one all actually goes all the way back to the Big Bang. So it's crazy stuff. But I think it's obvious that even though these drawings are really wildly different, they share a common quality, and I'm wondering if you can see it. Do you see it? What's common about these?
Sau nhiều năm, tôi đã sưu tầm được hàng trăm bức vẽ bánh mì. Vài bức vẽ rất tuyệt vì quá trình làm bánh được trình bày rất dễ hiểu. Có vài bức không được tốt lắm. Thực ra là khác tệ, vì bạn không biết họ đang cố nói điều gì. (Tiếng cười) Nếu xem xét kỹ lưỡng, có vài bức chỉ mô tả vài khía cạnh của quá trình làm bánh mì nướng, Vài bức chỉ nói về bánh mì, và quá trình biến đổi của bánh mì. Những bức khác chỉ nói về lò nướng, những kỹ sư thì thích vẽ cơ chế hoạt động. (Cười) Có những bức thì toàn vẽ người, mô tả trải nghiệm mà người ta có được. Có những bức mô tả chuỗi cung ứng của quá trình làm bánh. Bắt đầu ở cửa hàng bán bánh, đi qua mạng lưới cung ứng quay lại cánh đồng lúa mì, và thậm chí quay trở lại thời "vụ nổ Big Bang" Hơi điên rồ nhỉ. Rõ ràng là dù rất khác nhau, những bức vẽ này đều có một điểm chung, không biết ai có nhận ra? Bạn có thấy không? Điểm chung đó là gì? Hầu hết các bức vẽ đều có điểm nút và đường liên kết.
Most drawings have nodes and links. So nodes represent the tangible objects like the toaster and people, and links represent the connections between the nodes. And it's the combination of links and nodes that produces a full systems model, and it makes our private mental models visible about how we think something works. So that's the value of these things. What's interesting about these systems models is how they reveal our various points of view. So for example, Americans make toast with a toaster. That seems obvious. Whereas many Europeans make toast with a frying pan, of course, and many students make toast with a fire. I don't really understand this. A lot of MBA students do this.
Điểm nút đại diện cho những vật hữu hình, như là lò nướng và con người, và liên kết đại diện cho mối quan hệ giữa các điểm nút. Sự kết hợp của đường liên kết và các điểm nút đã tạo ra một mô hình hệ thống hoàn chỉnh và minh hoạ trực quang mô hình suy nghĩ của ta về cách mọi thứ hoạt động. Giá trị của những thứ này là đây. Điều thú vị là cách nó thể hiện những quan điểm khác nhau. Ví dụ, người Mỹ nướng bánh mì bằng lò nướng. Quá rõ ràng. Trong khi đó, nhiều người châu Âu dùng chảo chiên bánh mì. Dĩ nhiên rồi. Và nhiều sinh viên nướng bánh mì bằng lửa. Tôi không thực sự hiểu điều này. Rất nhiều sinh viên MBA làm thế.
So you can measure the complexity by counting the number of nodes, and the average illustration has between four and eight nodes. Less than that, the drawing seems trivial, but it's quick to understand, and more than 13, the drawing produces a feeling of map shock. It's too complex. So the sweet spot is between 5 and 13. So if you want to communicate something visually, have between five and 13 nodes in your diagram. So though we may not be skilled at drawing, the point is that we intuitively know how to break down complex things into simple things and then bring them back together again.
Chúng ta có thể đo mức độ phức tạp bằng cách đếm các điểm nút, Trung bình, có khoảng từ 4 đến 8 điểm nút. Ít hơn số đó, bản vẽ có vẻ tầm thường, nhưng rất dễ hiểu. Nếu nhiều hơn 13 điểm nút, bản vẽ tạo ra cảm giác lạc đường. Quá phức tạp. Vậy số điểm nút phù hợp là từ 5 đến 13. Nếu muốn truyền tải một thông điệp bằng hình ảnh, hãy sử dụng từ 5 đến 13 điểm nút trong sơ đồ khối. Mặc dù có thể vẽ không khéo, điều quan trọng là bằng trực giác, ta biết chia nhỏ những thứ phức tạp thành những thứ đơn giản hơn và kết nối chúng lại với nhau.
So this brings us to our second part of the exercise, which is how to make toast, but now with sticky notes or with cards. So what happens then? Well, with cards, most people tend to draw clear, more detailed, and more logical nodes. You can see the step by step analysis that takes place, and as they build up their model, they move their nodes around, rearranging them like Lego blocks. Now, though this might seem trivial, it's actually really important. This rapid iteration of expressing and then reflecting and analyzing is really the only way in which we get clarity. It's the essence of the design process. And systems theorists do tell us that the ease with which we can change a representation correlates to our willingness to improve the model. So sticky note systems are not only more fluid, they generally produce way more nodes than static drawings. The drawings are much richer.
Và điều đó mang chúng ta đến phần 2 của bài tập này: làm bánh mì nướng như thế nào. nhưng bây giờ, ta dùng giấy ghi chú hoặc dùng thẻ. Chuyện gì xảy ra khi đó? Với những cái thẻ, hầu hết mọi người vẽ những điểm nút... rõ ràng hơn, chi tiết hơn, và logic hơn. Bạn có thể thấy quá trình phân tích được diễn ra từng bước. Và khi xây dựng mô hình, họ di chuyển những điểm nút sắp xếp chúng lại giống như chơi xếp hình. Bây giờ, dù có vẻ bình thường, nó thực ra lại rất quan trọng. Việc lặp lại quá trình đưa ra ý tưởng, suy nghĩ và phân tích là cách duy nhất để ta hiểu vấn đề một cách rõ ràng. Đó là điều cốt lõi của quá trình thiết kế. Các nhà lý thuyết hệ thống nói rằng việc dễ dàng thay đổi cách trình bày liên quan đến mong muốn cải tiến mô hình của chúng ta. Vì vậy, hệ thống sử dụng giấy ghi chú không chỉ dễ thay đổi hơn mà còn tạo ra nhiều điểm nút hơn so với những bức vẽ trên giấy. Bức tranh trở nên phong phú hơn.
And this brings us to our third part of the exercise, which is to draw how to make toast, but this time in a group. So what happens then? Well, here's what happens. It starts out messy, and then it gets really messy, and then it gets messier, but as people refine the models, the best nodes become more prominent, and with each iteration, the model becomes clearer because people build on top of each other's ideas. What emerges is a unified systems model that integrates the diversity of everyone's individual points of view, so that's a really different outcome from what usually happens in meetings, isn't it? So these drawings can contain 20 or more nodes, but participants don't feel map shock because they participate in the building of their models themselves. Now, what's also really interesting, that the groups spontaneously mix and add additional layers of organization to it. To deal with contradictions, for example, they add branching patterns and parallel patterns. Oh, and by the way, if they do it in complete silence, they do it much better and much more quickly. Really interesting -- talking gets in the way.
Và điều đó dẫn tới phần 3 của bài tập này: Làm bánh mì nướng như thế nào. Nhưng lần này, là làm việc nhóm. Khi đó, chuyện gì sẽ xảy ra? Đây là những gì đã xảy ra. Bắt đầu bằng hỗn loạn, sau đó, rất hỗn loạn, rồi ngày càng hỗn loạn hơn, Nhưng khi tinh lọc lại mô hình, những điểm nút tốt sẽ nổi bật lên, sau mỗi lần lặp lại, mô hình trở nên rõ ràng hơn, bởi vì người ta xây dựng chúng dựa trên ý tưởng của những người khác. Kết quả thu được là một mô hình hệ thống thống nhất kết hợp từ nhiều ý tưởng cá nhân đa dạng. Vì vậy, đó là kết quả hoàn toàn khác so với cái thường diễn ra trong cuộc họp. Phải không? Những bức vẽ này có thể chứa từ 20 điểm nút trở lên, nhưng những người tham gia không thấy lạc lối bởi vì chính họ đã tham gia xây dựng mô hình này. Điều thực sự thú vị là các nhóm được trộn lẫn, thêm các tầng lớp để sắp xếp chúng. Ví dụ, để giải quyết mâu thuẫn, họ thêm vào mô hình nhánh và mô hình song song. À, nhân tiện, nếu làm việc hoàn toàn trong im lặng, họ sẽ làm tốt hơn, và nhanh hơn nhiều. Rất là thú vị -- Nói chuyện làm cản trở công việc.
So here's some key lessons that can emerge from this. First, drawing helps us understand the situations as systems with nodes and their relationships. Movable cards produce better systems models, because we iterate much more fluidly. And then the group notes produce the most comprehensive models because we synthesize several points of view. So that's interesting. When people work together under the right circumstances, group models are much better than individual models.
Vì vậy, có vài bài học rút ra từ vấn đề này. Đầu tiên, vẽ giúp ta hiểu tình huống như hệ thống với các điểm nút và mối liên hệ của chúng với nhau. Những thẻ di chuyển được giúp tạo ra mô hình hệ thống tốt hơn, bởi vì ta dễ dàng thay đổi hơn. Cuối cùng, làm việc nhóm tạo ra mô hình hoàn thiện nhất, vì chúng ta tổng hợp lại từ nhiều ý tưởng khác nhau. Điều đó thật thú vị. Làm việc cùng nhau trong một tình huống thuận lợi, mô hình của nhóm tốt hơn mô hình của các cá nhân đơn lẻ.
So this approach works really great for drawing how to make toast, but what if you wanted to draw something more relevant or pressing, like your organizational vision, or customer experience, or long-term sustainability?
Cách tiếp cận này rất hiệu quả cho việc vẽ cách làm bánh mì nướng. Nhưng nếu muốn vẽ những gì liên quan tới công việc hay cấp thiết hơn, như tầm nhìn chiến lược của công ty hoặc trải nghiệm khách hàng, hoặc chủ đề tồn tại lâu dài thì sao?
There's a visual revolution that's taking place as more organizations are addressing their wicked problems by collaboratively drawing them out. And I'm convinced that those who see their world as movable nodes and links really have an edge.
Có một cuộc cách mạng về hình ảnh diễn ra khi nhiều tổ chức trình bày các vấn đề khó khăn bằng cách cùng nhau vẽ ra chúng. Tôi tin rằng, những người nhìn mọi thứ giống như điểm nút và liên kết có nhiều thuận lợi hơn.
And the practice is really pretty simple. You start with a question, you collect the nodes, you refine the nodes, you do it over again, you refine and refine and refine, and the patterns emerge, and the group gets clarity and you answer the question.
Và quá trình thực hành rất đơn giản. Bạn bắt đầu với câu hỏi, tập hợp các điểm nút, tinh lọc chúng, và lặp lại điều đó. Cứ tinh lọc, tinh lọc, rồi tinh lọc, và cuối cùng mô hình ra đời. Nhóm của bạn hiểu rõ vấn đề, và trả lời được câu hỏi.
So this simple act of visualizing and doing over and over again produces some really remarkable outcomes. What's really important to know is that it's the conversations that are the important aspects, not just the models themselves. And these visual frames of reference can grow to several hundreds or even thousands of nodes. So, one example is from an organization called Rodale. Big publishing company. They lost a bunch of money one year, and their executive team for three days visualized their entire practice. And what's interesting is that after visualizing the entire business, systems upon systems, they reclaimed 50 million dollars of revenue, and they also moved from a D rating to an A rating from their customers. Why? Because there's alignment from the executive team. So I'm now on a mission to help organizations solve their wicked problems by using collaborative visualization, and on a site that I've produced called drawtoast.com, I've collected a bunch of best practices. and so you can learn how to run a workshop here, you can learn more about the visual language and the structure of links and nodes that you can apply to general problem-solving, and download examples of various templates for unpacking the thorny problems that we all face in our organizations. So the seemingly trivial design exercise of drawing toast helps us get clear, engaged and aligned.
Công việc tượng hình đơn giản, lặp lại nhiều lần thu được những kết quả tuyệt vời. Điều quan trọng cần biết là trao đổi thông tin là phần quan trọng không chỉ đối với mô hình, những cấu trúc tượng hình này có thể phát triển lên tới hàng trăm, thậm chí, hàng ngàn điểm nút. Ví dụ như Rodale, một nhà xuất bản lớn. Năm nọ, họ thua lỗ rất nhiều tiền, và nhóm quản trị có 3 ngày để hình dung ra toàn bộ vấn đề. Điều thú vị là sau khi mô tả mọi thứ bằng hình ảnh, từ hệ thống này đến hệ thống khác, họ tìm ra nguồn thu 50 triệu đô, và được khách hàng đánh giá mức A thay vì mức D. Tại sao ư? Bởi vì sự đồng thuận của nhóm quản trị. Tôi có một nhiệm vụ là giúp các tổ chức giải quyết các vấn đề khó khăn bằng cách hợp tác hình ảnh. Và trên trang web drawtoast.com của mình, tôi đã sưu tập được rất nhiều kết quả tốt. Ở đó, bạn có thể học cách tổ chức hội thảo, học thêm về ngôn ngữ hình ảnh, cấu trúc liên kết, điểm nút mà bạn có thể dùng giải quyết các vấn đề phổ biến, và tải về các ví dụ mẫu để mở mang kiến thức về các vấn đề gai góc gặp phải trong cơ quan. Bài tập thiết kế vẽ bánh mì tưởng chừng như đơn giản nhưng giúp ta hiểu rõ vấn đề, tham gia tích cực, đạt được sự đồng thuận.
So next time you're confronted with an interesting challenge, remember what design has to teach us. Make your ideas visible, tangible, and consequential. It's simple, it's fun, it's powerful, and I believe it's an idea worth celebrating.
Vì vậy, lần tới, khi đối mặt với một vấn đề thú vị, hãy nhớ đến quá trình thiết kế này. Làm cho ý tưởng của bạn hữu hình, rõ ràng và logic. Rất đơn giản, thú vị và hữu dụng. Và tôi tin rằng đó là một ý tưởng đáng được tôn vinh.
Thank you.
Xin cám ơn.
(Applause)
(tiếng vỗ tay)