I love museums. Have you guys ever been to the Natural History Museum? In New York City?
Tôi yêu các viện bảo tàng Mọi người có bao giờ thử đến Bảo Tàng Lịch Sử Tự Nhiên chưa? Ở New York?
(Applause)
(Vỗ tay)
So one of the things that I do is I take my kids to the museum. Recently I took them to the Natural History Museum. I had my two sons with me, Sabian and Dabith. And we go into the front entrance of the museum, and there's that amazing sculpture of Teddy Roosevelt out there. You guys know which one I'm talking about. Teddy Roosevelt is sitting there with one hand on the horse, bold, strong, sleeves rolled up. I don't know if he's bare-chested, but it kind of feels like it.
Và một trong những điều tôi làm là dẫn theo các con tôi đến đó Gần đây tôi có dẫn bọn chúng đến Bảo Tàng Lịch Sử Tự Nhiên Tôi dẫn hai đứa con của tôi theo, Sabian và Dabith Chúng tôi vào bằng lối vào phía trước và chúng tôi thấy tượng điêu khắc của Teddy Roosevelt ở đấy Mọi người có biết tôi nói về cái nào rồi đấy Teddy Roosevelt đang ngồi với một tay để lên con ngựa Can đảm, mạnh mẽ, với tay áo cuộn lên Tôi không biết ông ấy có để ngực trần không, nhưng tôi có cảm giác như vậy
(Laughter)
(Cười)
And on the left-hand side of him is a Native American walking. And on the right-hand side of him is an African-American walking. And as we're moving up the stairs, getting closer to the sculpture, my oldest son, who's nine, says, "Dad, how come he gets to ride, and they have to walk?"
Và phía bên tay trái của ông ấy là tượng một người da đỏ Còn phía tay phải là tượng người da đen Và rồi khi chúng tôi lên tầng trên, đến gần bức tượng điêu khắc hơn, đứa con trai lớn của tôi, chín tuổi, nói, ''Bố ơi, tại sao ông ấy được đi ngựa còn họ phải đi bộ?''
It stopped me in my tracks. It stopped me in my tracks. There was so much history that we would have to go through to try to explain that, and that's something I try to do with them anyways. It's a question that I probably would have never really asked. But fundamentally what he was saying was, "That doesn't look fair. Dad, that doesn't look fair. And why is this thing that's so not fair sitting outside of such an amazing institution." And his question got me wondering, is there a way for us to amend our public sculptures, our national monuments? Not erase them, but is there a way to amend them?
Thằng bé làm tôi sững lại. Thằng bé làm tôi sững lại. Có quá nhiều sự kiện lịch sử mà chúng ta phải trải qua mới có thể giải thích được, và đó cũng là điều mà tôi muốn ở bọn nhóc Đó là câu hỏi mà tôi có lẽ sẽ không bao giờ hỏi Nhưng về cơ bản những gì mà thằng bé đã nói, "Điều đó thật không công bằng. Bố ơi, điều đó thật không công bằng. Và tại sao điều không công bằng ấy lại được đặt bên ngoài một nơi tuyệt vời như vậy." Và câu hỏi của thằng bé khiến tôi phải suy nghĩ, có cách nào để sửa đổi những bức tượng này, những di tích quốc gia của chúng ta? Không xóa bỏ nó hoàn toàn, mà chỉ sửa đổi lại thôi?
Now, I didn't grow up going to museums. That's not my history. My mother was 15 years old when I was born. She is amazing. My father was struggling with his own things for most of my life. If you really want to know the truth, the only reason I got into art is because of a woman. There was this amazing, amazing, fantastic, beautiful, smart woman, four years older than me, and I wanted to go out with her. But she said, "You're too young and you're not thinking about your future." So I ran on down to the junior college, registered for some classes, ran on back, and basically was like, "I'm thinking about my future now."
Bây giờ, tôi không thường xuyên đến viện bảo tàng nữa. Bởi đó không phải là lịch sử của tôi. Mẹ tôi sinh tôi khi bà ấy chỉ mới 15 tuổi. Bà ấy thật tuyệt vời. Còn bố tôi luôn chật vật với cuộc sống của ông ấy trong suốt cuộc đời của tôi. Nếu bạn muốn biết sự thật thì, lý do duy nhất khiến tôi bước vào con đường nghệ thuật là vì một người phụ nữ. Đó là một người phụ nữ rất rất tuyệt vời, xinh đẹp và thông minh, lớn hơn tôi 4 tuổi, và tôi muốn hẹn hò với cô ấy, Nhưng cô ấy đã nói, "Anh còn quá trẻ và vẫn chưa suy nghĩ về tương lai của anh." Vậy nên tôi chạy ngay đến trường cao đẳng, đăng kí vào một vài lớp học, rồi lại chạy về, và về cơ bản thì, ''Tôi đang suy nghĩ về tương lai của mình rồi''
(Laughter)
(Cười)
"Can we go out?"
''Chúng ta hẹn hò được chưa?''
For the record, she's even more amazing. I married her.
Lúc ấy, cô ấy đã rất kinh ngạc Tôi đã cưới được cô ấy
(Applause)
(Vỗ tay)
So when I randomly ran down to the junior college and registered for classes, I really wasn't paying attention to what I was registering to.
Và khi tôi chạy ngay đến trường cao đẳng đăng kí một vài lớp học, tôi thậm chí còn không để ý tôi đã đăng kí vào lớp nào.
(Laughter)
(Cười)
So I ended up with an art history class, and I didn't know a thing about art history. But something amazing happened when I went into that class. For the first time in my academic career, my visual intelligence was required of me. For the first time. The professor would put up an image, bold strokes of blues and yellows, and say, "Who's that?" And I'd go, "That's Van Gogh. Clearly that is Van Gogh. I got this."
Vì thế nên tôi bắt đầu với lớp lịch sử nghệ thuật, Tôi cũng không biết chút gì về lịch sử nghệ thuật. Nhưng điều kì diệu đã xảy ra khi tôi tới lớp. Trong lần đầu tiên trong việc học tập của tôi, Tôi đã phải sử dụng trí thông minh về thị giác của mình Lần đầu tiên. Giáo sư treo lên một tấm ảnh với những đường viền xanh và vàng đậm, và hỏi, ''Đây là ai?'' Và tôi trả lời, ''Đó là Van Gogh. Rõ ràng đấy là Van Gogh.
Tôi biết mà.''
(Laughter)
(Cười)
I got a B in that class. For me, that was amazing. In high school, let's just say I wasn't a great student. OK? In high school, my GPA was .65.
Tôi nhận được một điểm B trong tiết học đó. Đối với tôi, điều đó rất tuyệt vời. Ở trường cấp 3, hãy cứ nói là tôi không phải là một học sinh giỏi. Được chứ? Ở trường cấp 3, điểm GPA của tôi là .65
(Laughter)
(Cười)
Decimal point first, six five. So me getting a B was huge, huge, absolutely huge. And because of the fact that I realized that I was able to learn things visually that I couldn't learn in other ways, this became my strategy, this became my tactic for understanding everything else. I wanted to stay in this relationship. Things were going well.
Dấu chấm thập phân đầu tiên, sau đó là 65. Nên điểm B đối với tôi là rất, rất lớn, Chắc chắn là rất lớn Và nhờ việc đó tôi nhận ra rằng tôi có thể học được bằng cách nhìn trực quang hơn những cách học khác nó đã trở thành một chiến lược của tôi, nó đã trở thành một chiến thuật của tôi để có thể hiểu những thứ khác. Tôi muốn giữ mối quan hệ này. Mọi thứ diễn ra rất tốt đẹp.
I decided, let me keep taking these art history classes. One of the last art history classes, I will not forget, I will never forget. It was one of those survey art history classes. Anybody ever have one of those survey art history classes, where they try to teach you the entire history of art in a single semester? I'm talking about cave paintings and Jackson Pollock just crunched together all in the same -- It doesn't really work, but they try anyway. Well, at the beginning of the semester, I looked at the book, and in this 400-page book was about a 14-page section that was on black people in painting. Now, this was a crammed in section that had representations of black people in painting and black people who painted. It was poorly curated, let's just put it that way.
Tôi đã quyết định, sẽ tiếp tục học lớp lịch sử nghệ thuật. Một trong những buổi học cuối cùng, tôi sẽ không quên, tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là một buổi khảo sát lịch sử nghệ thuật. Mọi người có ai từng tham gia buổi khảo sát, mà họ cố dạy bạn toàn bộ về lịch sử của nghệ thuật trong một học kì chưa? Tôi đang nói về tranh hang động và Jackson Pollock cứ nhồi nhét chúng vào với nhau -- Nó không hiệu quả lắm, nhưng họ cũng đã cố gắng Nên, vào buổi đầu của học kì Tôi nhìn vào cuốn sách, và trong cuốn sách 400 trang này có khoảng 14 trang trong một mục viết về những người da đen trong bức tranh. Nhiều thứ như thế lại bị nhét vào một chương với những đại diện của người da đen trong bức tranh và những người da đen được vẽ. Sự nhồi nhét đó rất tệ nên hãy cứ bỏ qua nó.
(Laughter)
Nonetheless I was really excited about it, because in all the other classes that I had, we didn't even have that conversation. We didn't talk about it at all. So imagine my surprise when I get to class and on the day that we're supposed to go over that particular chapter, my professor announces, "We're going to skip this chapter today because we do not have time to go through it."
Dù sao thì tôi đã rất hào hứng về chương đấy bởi vì trong tất cả các lớp tôi học chúng tôi chưa bao giờ có những bàn luận về vấn đề đấy. chúng tôi không nói gì về người da đen cả. Vì thế hãy tưởng tượng sự bất ngờ của tôi đi khi mà tôi bước vào lớp vào ngày mà tôi đáng lý phải đọc hết chương đấy, giáo sư của tôi thông báo rằng, ''Chúng ta sẽ bỏ qua chương này hôm nay vì ta không có thời gian để học nó.''
"Whoa, I'm sorry, hold on, professor, professor. I'm sorry. This is a really important chapter to me. Are we going to go over it at any point?"
''Khoan đã, tôi xin lỗi, chờ chút, giáo sư, giáo sư. Tôi xin lỗi. Nhưng đây là một chương rất quan trọng với tôi. Và chúng ta sẽ bỏ qua tất cả nó?''
"Titus, we don't have time for this."
''Titus, chúng ta không có nhiều thời gian cho nó.''
"I'm sorry, I'm sorry, I'm sorry, I'm sorry, please, I really need to understand. Clearly the author thinks that this is significant. Why are we skipping over this?"
''Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, làm ơn, tôi rất cần phải hiểu. Rõ ràng là tác giả đã nghĩ chương đấy ý nghĩa. Vậy thì tại sao chúng ta lại bỏ qua nó?''
"Titus, I do not have time for this."
''Titus, tôi không có thời gian cho việc này.''
"OK, last question, I'm really sorry here. When can we talk, because we need to talk."
''Được rồi, câu hỏi cuối cùng, tôi thật sự xin lỗi. Khi nào chúng ta mới có thể bàn về việc này, bởi vì chúng ta cần bàn về nó đấy.''
(Laughter)
(Cười)
I went to her office hours. I ended up getting kicked out of her office. I went to the dean. The dean finally told me, "I can't force her to teach anything." And I knew in that moment if I wanted to understand this history, if I wanted to understand the roles of those folks who had to walk, I was probably going to have to figure that out myself. So ... above you right here on the slide is a painting by Frans Hals. This is one of the kinds of images that was in that chapter. I taught myself how to paint by going to museums and looking at images like this.
Tôi vào văn phòng của cô ấy cả tiếng đồng hồ. Và kết thúc bằng việc bị đá ra khỏi văn phòng của cô ấy. Tôi tới phòng của hiệu trưởng. Hiệu trưởng cuối cùng đã nói với tôi, ''Tôi không thể bắt cô ấy dạy những gì.'' Và vào lúc ấy tôi biết rằng nếu tôi muốn hiểu được phần lịch sử này, nếu tôi muốn hiểu vai trò của những người luôn phải đi bộ, Thì tôi chắc chắn sẽ phải tự tìm hiểu. Thế nên ... phía trên các bạn ngay đây trên màn hình là một bức tranh được vẽ bởi Frans Hals. Đây là một trong những hình ảnh có trong chương đấy. Tôi đã tự học vẽ bằng cách đến viện bảo tàng và nhìn vào những bức tranh như thế này.
I want to show you something.
Tôi muốn cho các bạn xem vài thứ.
I made this. I --
Tôi đã vẽ nó. Tôi --
(Applause)
(Vỗ tay)
I made some alterations. You'll see there are some slight differences in the painting. All this art history that I had been absorbing helped me to realize that painting is a language. There is a reason why he is the highest in the composition here. There is a reason why the painter is showing us this gold necklace here. He's trying to tell us something about the economic status of these people in these paintings. Painting is a visual language where everything in the painting is meaningful, is important. It's coded. But sometimes, because of the compositional structure, because of compositional hierarchy, it's hard to see other things. This silk is supposed to tell us also that they have quite a bit of money. There's more written about dogs in art history than there are about this other character here. Historically speaking, in research on these kinds of paintings, I can find out more about the lace that the woman is wearing in this painting -- the manufacturer of the lace -- than I can about this character here, about his dreams, about his hopes, about what he wanted out of life.
Tôi đã sửa đôi chút. Mọi người sẽ thấy một vài điểm khác biệt trong bức tranh. Tất cả những lịch sử nghệ thuật mà tôi đã học đã giúp tôi nhận ra rằng bức vẽ là một ngôn ngữ. Phải có lý do tại sao ông ấy là người cao nhất trong những người ở đây. Phải có lý do tại sao họa sĩ lại cho ta thấy chiếc vòng cổ vàng này. Ông ấy đang cố cho ta thấy điều gì đấy về giai cấp của những người trong bức vẽ này. Vẽ là một ngôn ngữ bằng hình ảnh nơi mà mọi thứ trong các bức vẽ đều có ý nghĩa, đều quan trọng. Nó được mã hóa Nhưng đôi khi, bởi vì cấu trúc thành phần, bởi vì hệ thống cấp bậc, nên khó có thể nhận ra những thứ khác Bức tranh lụa này đã nói ta biết rằng họ giàu có. Có những bài viết viết về những chú chó trong lịch sử nghệ thuật còn nhiều hơn nhân vật này. Nói về mặt lịch sử, nếu nghiên cứu về những bức tranh này, tôi có thể tìm ra nhiều hơn về cái ren mà người phụ nữ đang mặc trong bức tranh -- hay người chế tạo ra chiếc ren -- thông qua nhân vật ở đây, về giấc mơ, về hy vọng của cậu ta, về những gì cậu ta muốn trong cuộc sống.
I want to show you something. I don't want you to think that this is about eradication. It's not. The oil that you saw me just put inside of this paint is linseed oil. It becomes transparent over time, so eventually what's going to happen is these faces will emerge a little bit. What I'm trying to do, what I'm trying to show you, is how to shift your gaze just slightly, just momentarily, just momentarily, to ask yourself the question, why do some have to walk? What is the impact of these kinds of sculptures at museums? What is the impact of these kinds of paintings on some of our most vulnerable in society, seeing these kinds of depictions of themselves all the time? I'm not saying erase it. We can't erase this history. It's real. We have to know it. I think of it in the same way we think of --
Tôi muốn cho mọi người xem thứ này. Tôi không muốn mọi người nghĩ rằng tôi muốn phá hủy bức tranh này. Không phải. Loại dầu mà mọi người thấy tôi đổ vào hộp sơn này là dầu hạt lanh. Sau một lúc nó sẽ trở nên trong suốt và cuối cùng những gì sắp xảy ra là những khuôn mặt này sẽ từ từ hiện ra lại. Điều mà tôi đang muốn làm, Điều mà tôi muốn cho mọi người thấy, là làm sao chuyển ánh nhìn của mọi người chỉ một chút, chỉ trong một khoảnh khắc, chỉ trong một khoảnh khắc, hãy tự hỏi bản thân mình, tại sao một số người luôn phải đi bộ? Sự ảnh hưởng của những bức tượng điêu khắc ở bảo tàng là gì? Sự ảnh hưởng của những bức tranh này lên những người dễ tổn thương trong xã hội, khi nhìn thấy những loại miêu tả như thế về họ suốt? Tôi không nói là sẽ xóa nó đi. Chúng ta không thể xóa đi dòng lịch sử này. Nó là sự thật. Chúng ta phải biết điều đó. Tôi nghĩ về nó theo cùng một cách chúng ta nghĩ về --
Let me step back a second. You remember old-school cameras, where when you took a picture, you actually had to focus. Right? You'd put the camera up, and if I wanted you in focus, I would move the lens a little to the left and you would come forward. I could move the lens a little to the right, and you would go back and the folks in the background would come out. I'm just trying to do that here. I'm trying to give you that opportunity. I'm trying to answer that question that my son had. I want to make paintings, I want to make sculptures that are honest, that wrestle with the struggles of our past but speak to the diversity and the advances of our present. And we can't do that by taking an eraser and getting rid of stuff. That's just not going to work. I think that we should do it in the same way the American Constitution works. When we have a situation where we want to change a law in the American Constitution, we don't erase the other one. Alongside that is an amendment, something that says, "This is where we were, but this is where we are right now." I figure if we can do that, then that will help us understand a little bit about where we're going.
Để tôi lùi lại một chút. Mọi người có nhớ những chiếc máy ảnh cũ, Khi mà mọi người chụp một bức ảnh, thì phải có tiêu điểm phải không? Mọi người đặt máy ảnh lên, và nếu muốn bản thân nằm trong tiêu điểm, tôi sẽ phải di chuyển ống kính về bên trái một chút và mọi người tiến về phía trước. Tôi có thể di chuyển ống kính sang bên phải, và mọi người lùi về sau và những người ở đằng sau sẽ xuất hiện. Tôi chỉ đang cố làm điều đó thôi. Tôi đang cố cho mọi người thấy cơ hội đó. Tôi đang cố trả lời câu hỏi mà con trai tôi đã đặt ra. Tôi muốn vẽ tranh, Tôi muốn làm nên một bức tượng điêu khắc mà được thể hiện một cách chân thực, mà thể hiện được những đấu tranh với khó khăn trong quá khứ nhưng lại nói về sự đa dạng và phát triển trong cuộc sống ta hiện tại. Và chúng ta không thể làm được bằng cách xóa hay bỏ đi mọi thứ. Nó sẽ không hiệu quả. Tôi nghĩ chúng ta nên làm giống với cách làm của Hiến pháp Mỹ. Khi chúng ta có vấn đề gì nơi khi ta muốn thay đổi luật trong Hiến pháp chúng ta không xóa nó đi. Mà chỉ sửa đổi nó thôi, Có người từng nói, ''Đây là nơi ta từng ở, nhưng đây mới là nơi chúng ta đang ở hiện tại.'' Tôi nhận ra rằng nếu chúng ta làm thế, nó sẽ giúp chúng ta hiểu hơn về nơi mà ta định đi
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)