I am a palliative care physician and I would like to talk to you today about health care. I'd like to talk to you about the health and care of the most vulnerable population in our country -- those people dealing with the most complex serious health issues. I'd like to talk to you about economics as well. And the intersection of these two should scare the hell out of you -- it scares the hell out of me.
Tôi là một bác sĩ chăm sóc sau trị liệu hôm nay tôi muốn trình bày với các bạn về chăm sóc sức khỏe. Tôi muốn muốn nói về sức khỏe và về việc chăm sóc cho những người đau yếu nhất trong đất nước chúng ta -- những người đối mặt với vấn đề sức khỏe phức tạp và nghiêm trọng. Tôi cũng muốn nói với bạn về vấn đề chi phí. Và điểm gặp nhau của 2 vấn đề này, bạn cũng nên vô cùng cẩn thận -- nó làm tôi khiếp sợ.
I'd also like to talk to you about palliative medicine: a paradigm of care for this population, grounded in what they value. Patient-centric care based on their values that helps this population live better and longer. It's a care model that tells the truth and engages one-on-one and meets people where they're at.
Tôi cũng xin nói với bạn về y tế chăm sóc sau điều trị: một mô hình chăm sóc cho nhóm bệnh hiểm nghèo, được xây dựng trên thứ họ cần. Chăm sóc lấy bệnh nhân làm trung tâm là dựa trên giá trị nhân phẩm giúp cho họ sống tốt hơn và lâu hơn. Đó là một mô hình chăm sóc biết nói ra sự thật và cam kết với từng cá nhân và đến gặp bệnh nhân tại nơi họ sống.
I'd like to start by telling the story of my very first patient. It was my first day as a physician, with the long white coat ... I stumbled into the hospital and right away there's a gentleman, Harold, 68 years old, came to the emergency department. He had had headaches for about six weeks that got worse and worse and worse and worse. Evaluation revealed he had cancer that had spread to his brain. The attending physician directed me to go share with Harold and his family the diagnosis, the prognosis and options of care.
Tôi muốn bắt đầu bằng câu chuyện của bệnh nhân đầu đời của tôi. Đó là ngày đầu tôi bước vào đời bác sĩ, với chiếc áo choàng trắng... tôi chập chững vào bệnh viện và gặp ngay một quý ông, Harold, 68 tuổi, đến khoa cấp cứu. Ông ta bị đau đầu khoảng sáu tuần và cơn đau càng ngày càng tồi tệ hơn. Khám nghiệm cho thấy ông bị ung thư đã di căn trong não. Bác sĩ điều trị bảo tôi đến nói chuyện với ông Harold và gia đình ông về triệu chứng, dự đoán và các phương án điều trị.
Five hours into my new career, I did the only thing I knew how. I walked in, sat down, took Harold's hand, took his wife's hand and just breathed.
5 tiếng đồng hồ trong nghề mới tôi chỉ biết làm một việc duy nhất. Tôi bước tới bước lui, ngồi xuống, nắm tay ông Harols, nắm tay vợ ông ta và chỉ biết thở dài.
He said, "It's not good news is it, sonny?"
Ông nói, " Tin xấu phải không con trai?"
I said, "No."
Tôi trả lời, "Không"
And so we talked and we listened and we shared. And after a while I said, "Harold, what is it that has meaning to you? What is it that you hold sacred?"
Cứ như vậy chúng tôi nói, lắng nghe và chúng tôi chia sẻ. Một lúc sau đó, tôi nói, "Ông Harold, điều gì có ý nghĩa với ông? Điều gì là thiêng liêng đối với ông?"
And he said, "My family."
Ông trả lời, "Gia đình tôi."
I said, "What do you want to do?"
Tôi nói, "Ông thật sự muốn làm gì?"
He slapped me on the knee and said, "I want to go fishing."
Ông vỗ vào đầu gối tôi và nói, "Tôi muốn đi câu cá."
I said, "That, I know how to do."
Tôi nói, "Tôi cũng biết câu."
Harold went fishing the next day. He died a week later.
Harold đi câu vào hôm sau. Ông chết 1 tuần sau đó.
As I've gone through my training in my career, I think back to Harold. And I think that this is a conversation that happens far too infrequently. And it's a conversation that had led us to crisis, to the biggest threat to the American way of life today, which is health care expenditures.
Khi tôi hoàn thành đợt thực tập, tôi nghĩ về Harold. Và tôi nghĩ đó là một cuộc đối thoại quá đặc biệt. Đó là cuộc đối thoại dẫn chúng ta đến khủng hoảng, đến mối đe dọa lớn nhất đến lối sống Mỹ ngày nay, đó là chi tiêu cho chăm sóc sức khỏe.
So what do we know? We know that this population, the most ill, takes up 15 percent of the gross domestic product -- nearly 2.3 trillion dollars. So the sickest 15 percent take up 15 percent of the GDP. If we extrapolate this out over the next two decades with the growth of baby boomers, at this rate it is 60 percent of the GDP. Sixty percent of the gross domestic product of the United States of America -- it has very little to do with health care at that point. It has to do with a gallon of milk, with college tuition. It has to do with every thing that we value and every thing that we know presently. It has at stake the free-market economy and capitalism of the United States of America.
Vậy chúng ta biết gì? Chúng ta biết rằng những người bệnh trầm kha cần chi đến 15% GDP-- khoảng 2,3 ngàn tỷ đô la. Vậy số người bệnh không chữa được cần đến 15% GDP. Nếu chúng ta tính cho 2 thập niên tới với số tăng của bùng nổ dân số, theo tỷ lệ này con số sẽ là 60% GDP. 60% tổng sản phẩm quốc nội của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ -- số đó vẫn chưa đủ nếu chăm sóc sức khỏe cách này. Nó phải chi cho từng thùng sữa, cho tiền học phí. Nó phải chi cho mọi thứ chúng ta cần và mỗi thứ chúng ta biết hiện nay. Còn phải tính đến sự bấp bênh của kinh tế thị trường tự do và chủ nghĩa tư bản của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Let's forget all the statistics for a minute, forget the numbers. Let's talk about the value we get for all these dollars we spend. Well, the Dartmouth Atlas, about six years ago, looked at every dollar spent by Medicare -- generally this population. We found that those patients who have the highest per capita expenditures had the highest suffering, pain, depression. And, more often than not, they die sooner.
Chúng ta tạm bỏ qua các thống kê và con số. Hãy nói về giá trị của những đồng tiền chúng ta bỏ ra. Cách đây khoảng 6 năm, tạp chí Dartmouth Atlas quan tâm đến từng đồng chi phí cho y tế -- cho những người không còn nhiều thời gian sống. Chúng ta nhận thấy những bệnh nhân có chi tiêu bình quân đầu người cao nhất là những người phải chịu đau đớn, trầm cảm nhiều nhất. Và thường là họ chết sớm hơn.
How can this be? We live in the United States, it has the greatest health care system on the planet. We spend 10 times more on these patients than the second-leading country in the world. That doesn't make sense. But what we know is, out of the top 50 countries on the planet with organized health care systems, we rank 37th. Former Eastern Bloc countries and sub-Saharan African countries rank higher than us as far as quality and value.
Sao lại như thế? Chúng ta sống trong Hiệp Chủng Quốc, có hệ thông chăm sóc sức khỏe tốt nhất hàng tinh. Chúng ta chi cho những bệnh nhân này gấp 10 lần nhiều so với nước đứng nhì thế giới. Điều đó không có ý nghĩa gì. Nhưng điều chúng ta chắc chắn là, tính trong 50 nước trên hành tinh với hệ thống chăm sóc sức khỏe được tổ chức, chúng ta ở hàng thứ 37. Các nươc Đông Âu cũ và các nước Châu Phi cận Sahara được xếp cao hơn chúng ta cả về chất lượng và giá trị.
Something I experience every day in my practice, and I'm sure, something many of you on your own journeys have experienced: more is not more. Those individuals who had more tests, more bells, more whistles, more chemotherapy, more surgery, more whatever -- the more that we do to someone, it decreases the quality of their life. And it shortens it, most often.
Điều mà tôi trải nghiệm mỗi ngày trong nghề của tôi, và tôi tin tưởng, điều mà nhiều người trong các bạn trải nghiệm trong đời: càng nhiều thì càng thiếu. Những cá nhân qua càng nhiều xét nghiệm, càng rung chuông, càng thổi còi, càng hóa trị, càng mổ xẻ càng nhiều thứ nữa -- nhiều loại can thiệp của chúng ta, thì chất lượng sống của họ càng xuống cấp. Và thường là cuộc sống của họ bị cắt ngắn.
So what are we going to do about this? What are we doing about this? And why is this so? The grim reality, ladies and gentlemen, is that we, the health care industry -- long white-coat physicians -- are stealing from you. Stealing from you the opportunity to choose how you want to live your lives in the context of whatever disease it is. We focus on disease and pathology and surgery and pharmacology. We miss the human being. How can we treat this without understanding this? We do things to this; we need to do things for this.
Vậy, chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta đang làm gì vậy? Tại sao vậy? Thực tế rất u tối, thưa quý vị, chúng ta là như thế, công nghiệp y tế -- bác sĩ áo choàng trắng -- đang ăn trộm tiền của bạn. Lấy cắp những cơ hội chọn lựa cách thức bạn muốn sống trong những hoàn cảnh đau ốm. Chúng ta chỉ biết nhắm đến bệnh tật, chữa trị, mổ xẻ và thuốc men. Chúng ta quên mất nhân tính. Làm sao ta có thể chăm sóc con người mà lại không hiểu con người? Chúng ta làm nhiều thứ; chúng ta cần làm nhiều thứ cho vấn đề này.
The triple aim of healthcare: one, improve patient experience. Two, improve the population health. Three, decrease per capita expenditure across a continuum. Our group, palliative care, in 2012, working with the sickest of the sick -- cancer, heart disease, lung disease, renal disease, dementia -- how did we improve patient experience?
3 mục tiêu của chăm sóc sức khỏe là: một, tìm hiểu bệnh nhân rõ hơn. Hai, cải thiện sức khỏe cộng đồng. Ba, giảm chi phí bình quân đầu người cho việc theo bệnh. Chúng tôi, nhóm chăm sóc sau điều trị, năm 2012, làm việc với bệnh trầm kha -- ung thư, bệnh tim mạch, bệnh phổi, bệnh thận, bệnh tâm thần -- làm thế nào chúng tôi hiểu bệnh nhân rõ hơn?
"I want to be at home, Doc."
"Tôi muốn được ở nhà, thưa bác sĩ."
"OK, we'll bring the care to you."
"Tốt, chúng tôi sẽ đến nhà chăm sóc bạn."
Quality of life, enhanced. Think about the human being.
Chất lượng cuộc sống được cải thiện. Hãy để ý, họ là con người.
Two: population health. How did we look at this population differently, and engage with them at a different level, a deeper level, and connect to a broader sense of the human condition than my own? How do we manage this group, so that of our outpatient population, 94 percent, in 2012, never had to go to the hospital? Not because they couldn't. But they didn't have to. We brought the care to them. We maintained their value, their quality.
Hai: sức khỏe cộng đồng. Làm sao chúng tôi có cái nhìn khác biệt đối với những bệnh nhân này, và cam kết với họ một cách đặc biệt, sâu sắc hơn, và giúp họ suy nghĩ về cái chết một cách thoải mái hơn? Làm thế nào để chúng ta quản lý nhóm bệnh nhân này, những bệnh nhân chăm sóc tại nhà, 94%, năm 2012, đã không cần phải đến bệnh viện? Không phải vì không thể. Nhưng họ không cần. Chúng tôi đến với họ để chăm sóc. Chúng tôi vẫn giữ được giá trị và chất lượng.
Number three: per capita expenditures. For this population, that today is 2.3 trillion dollars and in 20 years is 60 percent of the GDP, we reduced health care expenditures by nearly 70 percent. They got more of what they wanted based on their values, lived better and are living longer, for two-thirds less money.
Ba: chi phí bình quân đầu người. Đối với nhóm người này, hôm nay số tiền lên đến 2,3 tỷ đô la và trong 20 năm lên đến 60% GDP, chúng tôi giảm chi phí chăm sóc gần 70%. Nhưng chi nhiều hơn cho những giá trị họ mong muốn, để sống tốt hơn và lâu hơn, và giảm được 2/3 số tiền.
While Harold's time was limited, palliative care's is not. Palliative care is a paradigm from diagnosis through the end of life. The hours, weeks, months, years, across a continuum -- with treatment, without treatment.
Khi thời gian của Harold hết, chăm sóc sau trị liệu không còn. Chăm sóc sau trị liệu là một mô hình kéo dài từ lúc chuẩn đoán cho đến cuối đời. Hàng giờ, tuần, tháng, năm, liên tục -- với trị liệu, không trị liệu.
Meet Christine. Stage III cervical cancer, so, metastatic cancer that started in her cervix, spread throughout her body. She's in her 50s and she is living. This is not about end of life, this is about life. This is not just about the elderly, this is about people.
Hãy gặp Christine. Ung thư cổ tử cung giai đoạn III, ung thư di căn bắt đầu ở cổ tử cung, lan ra khắp cơ thể. Cô ta ở tuổi ngũ tuần và cô ta vẫn sống. Đó không phải là hết đời, đó là cuộc sống. Đó không phải là tuổi già, đó là con người.
This is Richard. End-stage lung disease.
Đây là Richard. Bệnh phổi giai đoạn cuối.
"Richard, what is it that you hold sacred?"
"Richard, điều gì là thiêng liêng đối với ông?"
"My kids, my wife and my Harley."
"Con cái, vợ và chiếc Harley của tôi."
(Laughter)
(Cười)
"Alright! I can't drive you around on it because I can barely pedal a bicycle, but let's see what we can do."
"Được rổi! Tôi không thể chở bạn đi chơi với nó được vì tôi chỉ có thể đạp xe thôi, nhưng hãy xem tôi có thể làm gì đây."
Richard came to me, and he was in rough shape. He had this little voice telling him that maybe his time was weeks to months. And then we just talked. And I listened and tried to hear -- big difference. Use these in proportion to this.
Richard nhìn tôi, ông rất yếu. Với giọng nói thều thào, ông nói có thể là ông chỉ còn vài tuần hay vài tháng. Rồi chúng tôi nói chuyện. Tôi lắng nghe và cố gắng nghe-- không dễ chút nào. Phải dùng suy đoán để hiểu.
I said, "Alright, let's take it one day at a time," like we do in every other chapter of our life. And we have met Richard where Richard's at day-to-day. And it's a phone call or two a week, but he's thriving in the context of end-stage lung disease.
Tôi nói."Thôi được rồi, đến đâu hay đến đó," chúng tôi quen vậy rồi. Và tôi đến thăm Richard nơi ông sống. 1 hay 2 cuộc điện thoại mỗi tuần, nhưng ông khỏe ra trong giai đoạn cuối của bệnh phổi.
Now, palliative medicine is not just for the elderly, it is not just for the middle-aged. It is for everyone.
Bây giờ, bác sĩ chăm sóc sau điều trị không chỉ dành cho người già, không chỉ cho người trung niên. Mà cho mọi người.
Meet my friend Jonathan. We have the honor and pleasure of Jonathan and his father joining us here today. Jonathan is in his 20s, and I met him several years ago. He was dealing with metastatic testicular cancer, spread to his brain. He had a stroke, he had brain surgery, radiation, chemotherapy. Upon meeting him and his family, he was a couple of weeks away from a bone marrow transplant, and in listening and engaging, they said, "Help us understand -- what is cancer?"
Hãy gặp Jonathan bạn tôi. Chúng tôi rất hân hạnh giới thiệu Jonathan và cha của cậu ta đến với chúng ta hôm nay. Jonathan ở tuổi đôi mươi, và tôi gặp cậu ấy cách đây vài năm. Lúc ấy cậu phải đối mặt với ung thư tinh hoàn giai đoạn cuối, rồi di căn lên não. Cậu bị đột quỵ, cậu phải qua phẫu thuật, xạ trị, hóa trị. Khi gặp cậu ta và gia đình, cậu ghép tủy xương được vài tuần, chúng tôi lắng nghe và khuyến khích họ, họ nói, "hãy giúp chúng tôi hiểu -- ung thư là gì?"
How did we get this far without understanding what we're dealing with? How did we get this far without empowering somebody to know what it is they're dealing with, and then taking the next step and engaging in who they are as human beings to know if that is what we should do? Lord knows we can do any kind of thing to you. But should we?
Làm sao chúng ta tránh được bệnh nếu không hiểu cái chúng ta phải đối mặt? Làm sao chúng ta giải quyết được khi không ai có khả năng biết chúng ta đối đầu với cái gì, để rồi phải tiếp tục và lại giao mạng mình cho bác sỹ, cũng là con người thôi, để biết liệu có nên chữa cách này hay cách khác hay không? Ông Trời mới biết bác sỹ có thể làm gì cho bạn. Nhưng có nên can thiệp hay không?
And don't take my word for it. All the evidence that is related to palliative care these days demonstrates with absolute certainty people live better and live longer. There was a seminal article out of the New England Journal of Medicine in 2010. A study done at Harvard by friends of mine, colleagues. End-stage lung cancer: one group with palliative care, a similar group without. The group with palliative care reported less pain, less depression. They needed fewer hospitalizations. And, ladies and gentlemen, they lived three to six months longer. If palliative care were a cancer drug, every cancer doctor on the planet would write a prescription for it. Why don't they? Again, because we goofy, long white-coat physicians are trained and of the mantra of dealing with this, not with this.
Thôi bỏ qua đi. Tất cả những bằng chứng liên quan đến chăm sóc sau điều trị ngày nay cho thấy đại đa số người được chăm sóc sống tốt hơn và lâu hơn. Có một bài báo quan trọng ở tờ Y Khoa Anh năm 2010. Một nghiên cứu ở Harvard bởi những người bạn đồng nghiệp của tôi. Ung thư phổi giai đoạn cuối: một nhóm được chăm sóc sau điều trị, và một nhóm tương tự nhưng không có chăm sóc đó. Nhóm được chăm sóc ít bị đau đớn hơn, ít bị trầm cảm hơn. Họ ít nhập viện hơn. Thưa quý vị, họ sống lâu hơn từ 3 đến 6 tháng. Nếu chăm sóc sau điều trị là thuốc ung thư, thì mọi bác sỹ ung thư trên hành tinh này đều kê đơn với thuốc đó rồi. Tại sao họ không làm chứ? Một lần nữa, vì chúng tôi đây, bác sỹ với áo choàng trắng, được đào tạo và có thần chú để đối đầu với cái này, mà không biết phải làm sao với cái kia.
This is a space that we will all come to at some point. But this conversation today is not about dying, it is about living. Living based on our values, what we find sacred and how we want to write the chapters of our lives, whether it's the last or the last five. What we know, what we have proven, is that this conversation needs to happen today -- not next week, not next year. What is at stake is our lives today and the lives of us as we get older and the lives of our children and our grandchildren. Not just in that hospital room or on the couch at home, but everywhere we go and everything we see. Palliative medicine is the answer to engage with human beings, to change the journey that we will all face, and change it for the better.
Đó là nơi tất cả chúng ta sẽ đến. Nhưng bài nói chuyện hôm nay không phải về cái chết, mà là về cuộc sống. Cuộc sống dựa trên các giá trị của chúng ta, điều mà chúng ta cho là thiêng liêng và cách mà chúng ta muốn viết nên những chương cuộc đời mình, dù cho nó là chương cuối hay còn 5 chương nữa. Điều chúng ta biết, điều chúng ta kiểm chứng được, là bài nói chuyện này không cần diễn ra hôm nay -- không phải tuần tới, cũng không phải năm tới. Điều quan trọng là cuộc sống của chúng ta hôm nay và cuộc sống của chúng ta khi già và cuộc sống của con cháu chúng ta. Không phải là trong phòng bệnh viện hay giường bệnh tại nhà, mà là ở nơi chúng ta đến mọi thứ chúng ta cảm nhận. Y tế sau điều trị là câu trả lời để cam kết với mọi người, để thay đổi chuyến đi mà mỗi chúng ta phải đối mặt, và để làm cho nó tốt hơn.
To my colleagues, to my patients, to my government, to all human beings, I ask that we stand and we shout and we demand the best care possible, so that we can live better today and ensure a better life tomorrow. We need to shift today so that we can live tomorrow.
Đối với đồng nghiệp của tôi, đối với bệnh nhân của tôi, đối với chính phủ của tôi, đối với mọi người, tôi hỏi liệu chúng ta đứng dậy chúng ta kêu đau và đòi hỏi được chăm sóc tốt nhất, thì chúng ta có thể sống tốt hơn ở hiện tại hay không và được bảo đảm một cuộc sống tốt hơn cho ngày mai hay không? Chúng ta cần thay đổi hôm nay để chúng ta có thể sống ngày mai.
Thank you very much.
Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)