So in college, I was a government major, which means I had to write a lot of papers. Now, when a normal student writes a paper, they might spread the work out a little like this. So, you know --
Khi còn học đại học, tôi học hành chính quốc gia, có nghĩa là tôi phải viết rất nhiều tiểu luận. Ngày nay, khi sinh viên viết một tiểu luận, có lẽ họ phân chia công việc giống đồ thị này. Vậy, bạn biết đấy --
(Laughter)
(Cười)
you get started maybe a little slowly, but you get enough done in the first week that, with some heavier days later on, everything gets done, things stay civil.
bạn bắt đầu từ từ nhưng bạn hoàn thành đủ trong tuần đầu và với thêm một chút mỗi ngày công việc hoàn thành, mọi thứ đúng hẹn.
(Laughter)
(Cười)
And I would want to do that like that. That would be the plan. I would have it all ready to go, but then, actually, the paper would come along, and then I would kind of do this.
Và tôi cũng đã muốn làm như thế. Kế hoạch là như thế. Tôi cần bắt đầu ngay, nhưng trên thực tế, khi có tiểu luận thì tôi lại làm giống như thế này.
(Laughter)
(Cười)
And that would happen every single paper.
Và điều đó xảy ra với mọi tiểu luận tôi viết
But then came my 90-page senior thesis, a paper you're supposed to spend a year on. And I knew for a paper like that, my normal work flow was not an option. It was way too big a project. So I planned things out, and I decided I kind of had to go something like this. This is how the year would go. So I'd start off light, and I'd bump it up in the middle months, and then at the end, I would kick it up into high gear just like a little staircase. How hard could it be to walk up the stairs? No big deal, right?
Nhưng rồi tôi phải làm luận văn dài 90 trang, một bài viết mà bạn cần phải bỏ ra cả năm trời. Và tôi biết với một bài như thế, tôi không thể làm như tôi vẫn làm. Nó là một dự án quá lớn. Vậy là tôi lên kế hoạch, và tôi quyết định làm như thế này. Đây là kế hoạch cho cả năm. Tôi sẽ bắt đầu nhẹ nhàng, và tăng tốc vào những tháng giữa và rồi ở giai đoạn cuối, tôi muốn chạy hết tốc lực giống như những bậc thang nhỏ Đi lên những bậc thang nhỏ khó như thế nào nhỉ? Không quá khó phải không?
But then, the funniest thing happened. Those first few months? They came and went, and I couldn't quite do stuff. So we had an awesome new revised plan.
Rồi, điều buồn cười nhất đã xảy ra. Những tháng đầu? Chúng đến rồi đi, và tôi đã không thể làm gì. Vậy là tôi điều chỉnh lại kế hoạch
(Laughter)
(Cười)
And then --
Và rồi --
(Laughter)
(Cười)
But then those middle months actually went by, and I didn't really write words, and so we were here. And then two months turned into one month, which turned into two weeks. And one day I woke up with three days until the deadline, still not having written a word, and so I did the only thing I could: I wrote 90 pages over 72 hours, pulling not one but two all-nighters -- humans are not supposed to pull two all-nighters -- sprinted across campus, dove in slow motion, and got it in just at the deadline.
Nhưng rồi những tháng giữa cũng trôi qua, và tôi không viết được chữ nào, và như thế tôi ở đây. Và rồi hai tháng trở thành 1 tháng, rồi thành 2 tuần. Và một ngày nọ tôi thức dậy còn 3 ngày nữa là hết hạn, vẫn chưa viết được từ nào, và tôi đã làm điều duy nhất tôi có thể: viết 90 trang trong 72 giờ, thức trắng không phải 1 mà là 2 đêm -- con người không được sinh ra để thức hai 2 đêm liền-- Tôi chạy nước rút đuối dần, đuối dần, và đã hoàn thành vừa đúng hạn.
I thought that was the end of everything. But a week later I get a call, and it's the school. And they say, "Is this Tim Urban?" And I say, "Yeah." And they say, "We need to talk about your thesis." And I say, "OK." And they say, "It's the best one we've ever seen."
Tôi nghĩ tôi tiêu đời rồi. Nhưng 1 tuần sau tôi nhận điện, gọi từ nhà trường Họ nói," Có phải Tim Urban không?" Tôi nói "Đúng." Họ tiếp, " Chúng tôi cần nói về luận văn của bạn." Tôi trả lời, "Vâng." Và họ nói, "Đó là luận văn tốt nhất mà chúng tôi từng thấy."
(Laughter)
(Cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
That did not happen.
Điều đó đã không xảy ra.
(Laughter)
(Cười)
It was a very, very bad thesis.
Nó là một luận văn rất rất tồi.
(Laughter)
(Cười)
I just wanted to enjoy that one moment when all of you thought, "This guy is amazing!"
Tôi chỉ muốn được hưởng cái giây phút mà quý vị nghĩ, "Tên này khá thật!"
(Laughter)
(Cười)
No, no, it was very, very bad. Anyway, today I'm a writer-blogger guy. I write the blog Wait But Why. And a couple of years ago, I decided to write about procrastination. My behavior has always perplexed the non-procrastinators around me, and I wanted to explain to the non-procrastinators of the world what goes on in the heads of procrastinators, and why we are the way we are. Now, I had a hypothesis that the brains of procrastinators were actually different than the brains of other people. And to test this, I found an MRI lab that actually let me scan both my brain and the brain of a proven non-procrastinator, so I could compare them. I actually brought them here to show you today. I want you to take a look carefully to see if you can notice a difference. I know that if you're not a trained brain expert, it's not that obvious, but just take a look, OK? So here's the brain of a non-procrastinator.
Không, không, luận văn đó tồi lắm. Dù sao thì hôm nay tôi cũng là 1 blogger. Tôi viết blog Wait But Why. Và cách đây vài năm, tôi quyết định viết về bệnh trì hoãn. Thái độ của tôi luôn làm nhữngngười không trì hoãn quanh tôi thấy bối rối và tôi muốn giải thích cho những những người không trì hoãn trên thế giới chuyện gì xảy ra trong đầu của những người trì hoãn và vì sao ta lại như vậy Bây giờ, tôi có một giả thuyết rằng não của người trì hoãn rất khác biệt với não của người bình thường. Và để kiểm tra, tôi đến một phòng chụp MRI để scan não của tôi và não của một người không trì hoãn rồi tôi so sánh. Tôi có mang theo đây để các bạn xem. Tôi muốn bạn xem thật kỹ liệu bạn có thể thấy sự khác biệt không. Tôi biết nếu bạn không phải chuyên gia về não, thì không dễ gì, nhưng cứ xem đã, được chứ? Đây là não của một người không trì hoãn
(Laughter)
(Cười)
Now ... here's my brain.
Bây giờ ... đây là não của tôi.
(Laughter)
(Cười)
There is a difference. Both brains have a Rational Decision-Maker in them, but the procrastinator's brain also has an Instant Gratification Monkey. Now, what does this mean for the procrastinator? Well, it means everything's fine until this happens.
Có một sự khác biệt. Cả hai não đều có Người Quyết Định theo Lý Lẽ, nhưng não người trì hoãn còn có thêm Con Khỉ Vui Vẻ Thoáng qua Điều đó có nghĩa gì đối với người trì hoãn? Điều đó có nghĩa là tất cả đều ổn cho đến khi việc này xảy ra.
[This is a perfect time to get some work done.] [Nope!]
[Đây là lúc tuyệt vời để làm việc.] [Không]
So the Rational Decision-Maker will make the rational decision to do something productive, but the Monkey doesn't like that plan, so he actually takes the wheel, and he says, "Actually, let's read the entire Wikipedia page of the Nancy Kerrigan/ Tonya Harding scandal, because I just remembered that that happened.
Vậy Người Quyết Định theo Lý Lẽ lập luận và quyết định làm điều hữu ích, Nhưng Chú Khỉ không thích cách làm này, vậy là chú giành lấy vô lăng, và nói, "Thôi, ta hãy đọc hết trang Wikipedia về Nancy Kerrigan hay vụ Tonya Harding, vì tôi chợt nhớ ra là điều đó mới xảy ra.
(Laughter)
(Cười)
Then --
Rồi --
(Laughter)
(Cười)
Then we're going to go over to the fridge, to see if there's anything new in there since 10 minutes ago. After that, we're going to go on a YouTube spiral that starts with videos of Richard Feynman talking about magnets and ends much, much later with us watching interviews with Justin Bieber's mom.
Rồi chúng ta sẽ tới tủ lạnh, để xem thử có cái gì mới trong 10 phút vừa qua không. Sau đó, chúng ta sẽ lên YouTube bắt đầu với video của Rechard Feynman nói về nam châm xem thoải mái và kết thúc bằng những phỏng vấn với mẹ của Justin Bieber.
(Laughter)
(Cười)
"All of that's going to take a while, so we're not going to really have room on the schedule for any work today. Sorry!"
"Tất cả điều đó sẽ tốn 1 ít thời gian, vậy là hôm nay chúng ta sẽ không có thời gian để làm việc. Xin lỗi!"
(Sigh)
(Thở dài)
Now, what is going on here? The Instant Gratification Monkey does not seem like a guy you want behind the wheel. He lives entirely in the present moment. He has no memory of the past, no knowledge of the future, and he only cares about two things: easy and fun.
Bây giờ, cái gì xảy ra ở đây? Con Khỉ Vui Vẻ Thoáng Qua không phải là người mà bạn muốn để đứng sau tay lái Nó sống hoàn toàn ở thời khắc hiện tại. Nó không có kí ức về quá khứ, không biết đến tương lai, và nó chỉ quan tâm đến hai thứ: dễ dàng và vui vẻ.
Now, in the animal world, that works fine. If you're a dog and you spend your whole life doing nothing other than easy and fun things, you're a huge success!
Trong thế giới loài vật, điều đó ổn. Nếu ta là một con chó và nếu ta dùng trọn đời để không làm gì khác ngoài những việc dễ và vui, thì đó là một thành công lớn!
(Laughter)
(Cười)
And to the Monkey, humans are just another animal species. You have to keep well-slept, well-fed and propagating into the next generation, which in tribal times might have worked OK. But, if you haven't noticed, now we're not in tribal times. We're in an advanced civilization, and the Monkey does not know what that is. Which is why we have another guy in our brain, the Rational Decision-Maker, who gives us the ability to do things no other animal can do. We can visualize the future. We can see the big picture. We can make long-term plans. And he wants to take all of that into account. And he wants to just have us do whatever makes sense to be doing right now. Now, sometimes it makes sense to be doing things that are easy and fun, like when you're having dinner or going to bed or enjoying well-earned leisure time. That's why there's an overlap. Sometimes they agree. But other times, it makes much more sense to be doing things that are harder and less pleasant, for the sake of the big picture. And that's when we have a conflict. And for the procrastinator, that conflict tends to end a certain way every time, leaving him spending a lot of time in this orange zone, an easy and fun place that's entirely out of the Makes Sense circle. I call it the Dark Playground.
Và đối với Chú Khỉ này, con người cũng chỉ là 1 giống vật khác. Bạn phải có giấc ngủ ngon, ăn uống đầy đủ và truyền giống để có thế hệ sau, cách này có lẽ ổn trong thời nguyên thủy. Nhưng, thực ra, chúng ta không sống trong thời nguyên thuỷ. Chúng ta ở nền văn minh tiến bộ, Chú Khỉ này không biết đó là gì. Đó là lý do ta có một anh chàng khác trong não, Người Quyết Định theo Lý Lẽ, người mà cho ta khả năng làm những thứ khác với động vật. Chúng ta có thể thấy trước tương lai. Chúng ta có thể thấy được bức tranh lớn. Chúng ta có thể lập các kế hoạch dài hạn. Và anh chàng ấy có thể tính hết những thứ đó. Và anh ấy chỉ muốn ta làm những gì nên làm ngay bây giờ. Đôi khi cũng nên làm điều dễ dàng và vui vẻ như khi bạn ăn tối hay đi ngủ hay hưởng sự nhàn rỗi xứng đáng. Đó là lý do có sự chồng lấn. Đôi khi cả hai đồng ý với nhau. Nhưng có những lúc, làm những việc khó và không vui vẻ thì có ý nghĩa hơn vì lợi ích toàn cục. Đó là lúc ta mâu thuẫn. Với người trì hoãn mâu thuẫn luôn có xu hướng chắc chắn làm cho ta tốn rất nhiều thời gian trong vùng màu cam một nơi dễ và vui, hoàn toàn bên ngoài Vùng Có Nghĩa. Tôi gọi đó là Vùng Đất Ăn Chơi Tăm Tối.
(Laughter)
(Cười)
Now, the Dark Playground is a place that all of you procrastinators out there know very well. It's where leisure activities happen at times when leisure activities are not supposed to be happening. The fun you have in the Dark Playground isn't actually fun, because it's completely unearned, and the air is filled with guilt, dread, anxiety, self-hatred -- all of those good procrastinator feelings. And the question is, in this situation, with the Monkey behind the wheel, how does the procrastinator ever get himself over here to this blue zone, a less pleasant place, but where really important things happen?
Vùng Đất Ăn Chơi tăm tối là một nơi mà tất cả các bạn trì hoãn biết rất rõ. Đó là nơi xảy ra hoạt động vui thú vào lúc mà các hoạt động này không nên xảy ra. Sự vui vẻ của bạn ở Vùng Vui Thú Tăm Tối thật ra chẳng vui, vì không cố gắng cũng có được, và nó có vẻ tội lỗi, sợ hãi, lo lắng, mặc cảm -- tất cả những cảm giác của việc trì hoãn Và câu hỏi là, trong trường hợp này, với Chú Khỉ sau tay lái, làm thế nào mà người trì hoãn tự mình đến được vùng màu xanh này, một nơi ít thú vị, nhưng nơi mà những điều thật sự quan trọng xảy ra?
Well, turns out the procrastinator has a guardian angel, someone who's always looking down on him and watching over him in his darkest moments -- someone called the Panic Monster.
Vâng, hóa ra những người trì hoãn có một thiên thần bản mệnh, thiên thần này luôn nhìn họ và canh chừng họ trong những phút giây đen tối -- thiên thần đó được gọi là Quái Vật Hoảng Sợ
(Laughter)
(Cười)
Now, the Panic Monster is dormant most of the time, but he suddenly wakes up anytime a deadline gets too close or there's danger of public embarrassment, a career disaster or some other scary consequence. And importantly, he's the only thing the Monkey is terrified of. Now, he became very relevant in my life pretty recently, because the people of TED reached out to me about six months ago and invited me to do a TED Talk.
Con quái vật này thường ngủ suốt, nhưng nó thình lình thức dậy vào lúc công việc hết thời hạn hay là lúc có nguy cơ bị bẽ mặt, một nguy hiểm nghề nghiệp hay một hệ quả đáng sợ. Và quan trọng, nó là đối tượng duy nhất làm Chú Khỉ khiếp sợ. Gần đây nó đã xuất hiện đúng lúc trong đời tôi, vì người của TED báo cho tôi khoảng 6 tháng trước và mời tôi nói chuyện tại hội thảo TED.
(Laughter)
(Cười)
Now, of course, I said yes. It's always been a dream of mine to have done a TED Talk in the past.
Đương nhiên tôi đồng ý. Tôi luôn mơ ước được khoe là đã phát biểu tại hội thảo của TED.
(Laughter)
(Cười)
(Applause) But in the middle of all this excitement, the Rational Decision-Maker seemed to have something else on his mind. He was saying, "Are we clear on what we just accepted? Do we get what's going to be now happening one day in the future? We need to sit down and work on this right now." And the Monkey said, "Totally agree, but let's just open Google Earth and zoom in to the bottom of India, like 200 feet above the ground, and scroll up for two and a half hours til we get to the top of the country, so we can get a better feel for India."
(Vỗ tay) Nhưng trong sự phấn khích này, Người Quyết Định theo Lý Lẽ dường như có cái gì đó khác trong đầu. Anh ta nói : "ta đã hiểu rõ việc ta vừa nhận phải không? Ta biết là việc này sẽ tới một ngày nào đó trong tương lai? Ta cần ngồi lại và làm việc ngay bây giờ." Và Chú Khỉ nói; " Hoàn toàn đồng ý, nhưng cứ mở Google Earth cái đã rồi phóng to vào vùng nam Ấn Độ, khoảng cách 60m trên mặt đất và lăn chuột lên khoảng hai tiếng rưỡi cho tới khi ta đến đỉnh của nước này, để ta cảm thấy thoải mái hơn về Ấn Độ."
(Laughter)
(Cười)
So that's what we did that day.
"Đó là nguyên một ngày của tôi."
(Laughter)
(Cười)
As six months turned into four and then two and then one, the people of TED decided to release the speakers. And I opened up the website, and there was my face staring right back at me. And guess who woke up?
Rồi 6 tháng chỉ còn 4 rồi còn 2 rồi còn 1, Bên TED quyết định giới thiệu các thuyết trình viên. Và tôi mở trang web, và có thấy mặt của tôi lồ lộ nhìn tôi. Hãy đoán xem ai thức dậy đây?
(Laughter)
(Cười)
So the Panic Monster starts losing his mind, and a few seconds later, the whole system's in mayhem.
Con Quái Vật Hoảng Sợ bắt đầu nổi khùng, và vài phút sau, toàn hệ thống chìm trong cơn khủng hoảng.
(Laughter)
(Cười)
And the Monkey -- remember, he's terrified of the Panic Monster -- boom, he's up the tree! And finally, finally, the Rational Decision-Maker can take the wheel and I can start working on the talk.
Và Chú Khỉ -- Hãy nhớ, nó rất sợ Quái Vật Hoảng Sợ -- phụt, nó biến lên cây! Và cuối cùng thì, Người Quyết Định theo Lý Lẽ đã có thể quay lại tay lái và tôi bắt đầu làm bài thuyết trình.
Now, the Panic Monster explains all kinds of pretty insane procrastinator behavior, like how someone like me could spend two weeks unable to start the opening sentence of a paper, and then miraculously find the unbelievable work ethic to stay up all night and write eight pages. And this entire situation, with the three characters -- this is the procrastinator's system. It's not pretty, but in the end, it works. This is what I decided to write about on the blog a couple of years ago.
Con Quái Vật Hoảng Sợ là nguồn giải thích cho tất cả những hành động điên rồ của người trì hoãn, như là cách mà ai đó như tôi đã làm trong hai tuần mà vẫn chưa thể bắt đầu phần mở bài, rồi kỳ diệu thay, tìm thấy đạo lý làm việc tuyệt vời để thức suốt đêm và viết ra tám trang. Toàn bộ câu chuyện này, với 3 nhân vật -- là hệ thống của người trì hoãn. Nó không hay ho gì, nhưng cuối cùng thì nó cũng chạy. Đây là điều tôi quyết định viết trên blog cách đây vài năm.
When I did, I was amazed by the response. Literally thousands of emails came in, from all different kinds of people from all over the world, doing all different kinds of things. These are people who were nurses, bankers, painters, engineers and lots and lots of PhD students.
Khi tôi viết, tôi rất ngạc nhiên về sự phản hồi của độc giả. Có đến hàng ngàn email đã gửi đến, từ nhiều hạng người từ nhiều nơi trên thế giới, làm việc trong nhiều lĩnh vực. Họ là những y tá, nhân viên ngân hàng họa sỹ, kỹ sư và nhiều nhiều nghiên cứu sinh.
(Laughter)
(Cười)
And they were all writing, saying the same thing: "I have this problem too." But what struck me was the contrast between the light tone of the post and the heaviness of these emails. These people were writing with intense frustration about what procrastination had done to their lives, about what this Monkey had done to them. And I thought about this, and I said, well, if the procrastinator's system works, then what's going on? Why are all of these people in such a dark place?
Họ viết, nói giống nhau: "Tôi cũng bị y như vậy." Nhưng điều đáng chú ý lại là sự trái ngược giữa bài viết nhẹ nhàng của tôi và nội dung nặng nề trong các emails này. Những người này viết với sự thất vọng nặng nề về những hậu quả mà trì hoãn đã gây ra trong đời họ, về điều mà Chú Khỉ này đã gây ra cho họ. Nhưng tôi lại nghĩ, nếu hệ thống của người trì hoãn vẫn hiệu quả, thì chuyện gì đang xảy ra? Tại sao những người đó lại khổ vậy?
Well, it turns out that there's two kinds of procrastination. Everything I've talked about today, the examples I've given, they all have deadlines. And when there's deadlines, the effects of procrastination are contained to the short term because the Panic Monster gets involved. But there's a second kind of procrastination that happens in situations when there is no deadline. So if you wanted a career where you're a self-starter -- something in the arts, something entrepreneurial -- there's no deadlines on those things at first, because nothing's happening, not until you've gone out and done the hard work to get momentum, get things going. There's also all kinds of important things outside of your career that don't involve any deadlines, like seeing your family or exercising and taking care of your health, working on your relationship or getting out of a relationship that isn't working.
Vâng, hóa ra có hai loại trì hoãn. Những câu chuyện tôi nói hôm nay, những ví dụ mà tôi đưa ra, tất cả đều có thời hạn. Và khi có thời hạn, thì trì hoãn cũng chỉ ảnh hưởng trong ngắn hạn vì Quái Vật Hoảng Sợ sẽ nhảy vào. Nhưng có một loại thứ hai xảy ra khi mà không có thời hạn. Nếu bạn muốn có một nghề nghiệp mà bạn là người tự khởi xướng -- như là trong nghệ thuật, hoặc tự mở công ty -- lúc đầu không có thời hạn cho những thứ này, vì chưa có gì xảy ra cả, sẽ không có gì cả cho đến khi bạn lao vào việc để lấy đà và làm việc tích cực. Cũng có nhiều thứ quan trọng bên ngoài công việc không hề có thời hạn, như là gặp gia đình hay tập thể dục và chăm sóc sức khỏe, giữ các mối quan hệ hay chấm dứt các quan hệ không ổn.
Now if the procrastinator's only mechanism of doing these hard things is the Panic Monster, that's a problem, because in all of these non-deadline situations, the Panic Monster doesn't show up. He has nothing to wake up for, so the effects of procrastination, they're not contained; they just extend outward forever. And it's this long-term kind of procrastination that's much less visible and much less talked about than the funnier, short-term deadline-based kind. It's usually suffered quietly and privately. And it can be the source of a huge amount of long-term unhappiness, and regrets. And I thought, that's why those people are emailing, and that's why they're in such a bad place. It's not that they're cramming for some project. It's that long-term procrastination has made them feel like a spectator, at times, in their own lives. The frustration is not that they couldn't achieve their dreams; it's that they weren't even able to start chasing them.
Nếu động lực duy nhất của người trì hoãn để làm những việc khó khăn đó là Quái Vật Hoảng Sợ, thì đó là vấn đề, vì trong tất cả những tình huống không có thời hạn đó, Quái Vật Hoảng Sợ sẽ không thức dậy. Không có gì làm nó thức dậy, vậy là sự trì hoãn sẽ không dừng lại chúng kéo dài mãi. Và chính sự trì hoãn dài hạn này không dễ bị phát hiện và ít được nói đến hơn cái trì hoãn vì ham vui ngắn hạn, và có thời hạn. Ta thường chịu đựng loại này lặng lẽ và riêng mình ta. Nó có thể là nguồn gốc của nỗi đau khổ dài hạn và những luyến tiếc cùng cực. Tôi nghĩ, đó là lý do nhiều người gửi email cho tôi, và là lý do họ bị rơi vào hoàn cảnh tồi tệ như vậy. Không phải họ đau khổ vì đang cố nhồi nhét cho một dự án nào đó. Mà chính sự trì hoãn dài hạn làm cho họ cảm thấy như là khán giả ngồi xem chính cuộc đời của họ. Những thất vọng không phải là họ đã không thể thực hiện ước mơ; mà chính là họ đã không thể bắt đầu đuổi theo giấc mơ đó.
So I read these emails and I had a little bit of an epiphany -- that I don't think non-procrastinators exist. That's right -- I think all of you are procrastinators. Now, you might not all be a mess, like some of us,
Vậy tôi đọc các emails đó và tôi đã thoáng thấy -- rằng tôi không nghĩ có người không trì hoãn trên đời. Đúng vậy -- tôi nghĩ tất cả chúng ta đều là người trì hoãn. Nhưng không phải tất cả đều gặp khó khăn, như một vài người trong chúng ta
(Laughter)
(Cười)
and some of you may have a healthy relationship with deadlines, but remember: the Monkey's sneakiest trick is when the deadlines aren't there.
và vài người trong các bạn luôn đúng thời hạn, nhưng nhớ rằng: ngón đòn lém lĩnh nhất của Chú Khỉ là khi thời hạn không có.
Now, I want to show you one last thing. I call this a Life Calendar. That's one box for every week of a 90-year life. That's not that many boxes, especially since we've already used a bunch of those. So I think we need to all take a long, hard look at that calendar. We need to think about what we're really procrastinating on, because everyone is procrastinating on something in life. We need to stay aware of the Instant Gratification Monkey. That's a job for all of us. And because there's not that many boxes on there, it's a job that should probably start today.
Tôi muốn chỉ cho bạn thấy điều này nữa. Tôi gọi đó là Lịch Cuộc Đời. Mỗi một ô là một tuần trong 90 năm cuộc đời. Không có nhiều ô lắm đâu nhất là khi chúng ta đã sử dụng không ít ô rồi. Vậy tôi nghĩ chúng ta cần nhìn thật cẩn thận tấm lịch này. Chúng ta cần nghĩ về những việc chúng ta đang trì hoãn vì mỗi người đều đang trì hoãn làm một việc gì đó trong đời mình. Chúng ta cần nhận ra Chú Khỉ Vui Vẻ Thoáng Qua. Đó là điều tất cả chúng ta cần làm. Và bởi vì chúng ta không có nhiều ô thời gian trong lịch, chúng ta phải làm việc đó ngay hôm nay
Well, maybe not today, but ...
À, có thể chưa phải hôm nay, nhưng ...
(Laughter)
(Cười)
You know. Sometime soon.
Các bạn biết đó. Sớm thôi.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)