It's the Second World War. A German prison camp. And this man, Archie Cochrane, is a prisoner of war and a doctor, and he has a problem. The problem is that the men under his care are suffering from an excruciating and debilitating condition that Archie doesn't really understand. The symptoms are this horrible swelling up of fluids under the skin. But he doesn't know whether it's an infection, whether it's to do with malnutrition. He doesn't know how to cure it. And he's operating in a hostile environment. And people do terrible things in wars. The German camp guards, they've got bored. They've taken to just firing into the prison camp at random for fun. On one particular occasion, one of the guards threw a grenade into the prisoners' lavatory while it was full of prisoners. He said he heard suspicious laughter. And Archie Cochrane, as the camp doctor, was one of the first men in to clear up the mess. And one more thing: Archie was suffering from this illness himself.
Đó là Chiến Tranh Thế Giới Thứ 2 tại một trại tù binh ở Đức và người đàn ông này Archie Cochrane là một tù binh chiến tranh đồng thời là bác sĩ, và ông ấy gặp phải vấn đề. Đó là những người ông ta chăm sóc đang phải chịu đựng trạng thái đau đớn và suy nhược mà Archie không thực sự hiểu được. Triệu chứng ở đây là sự sưng phồng lên của những mô mềm dưới da. Nhưng ông ta không biết rằng đó là do bệnh truyền nhiễm hay thiếu chất dinh dưỡng. Ông ấy cũng không biết chữa trị nó như thế nào cả. Và ông ta đang hoạt động trong nơi ở của kẻ địch. Và người ta làm những điều tồi tệ trong chiến tranh. Những tên lính canh gác người Đức, họ cảm thấy buồn chán. Họ xả súng vào trại tù nhân một cách ngẫu nhiên để giải trí. Trong một dịp nọ, Một trong những người lính gác đã ném một quả lựu đạn vào phòng vệ sinh của tù nhân trong khi tất cả họ đang ở đó. Anh ta nói rằng đã nghe thấy giọng cười khả nghi. Và Archie Cochrane, với tư cách là bác sĩ của trại, đã là một trong những người đầu tiên dọn dẹp đống lộn xộn. Chúng ta cũng nên biết thêm một điều là: chính Archie bản thân cũng đang phải trải qua căn bệnh này.
So the situation seemed pretty desperate. But Archie Cochrane was a resourceful person. He'd already smuggled vitamin C into the camp, and now he managed to get hold of supplies of marmite on the black market. Now some of you will be wondering what marmite is. Marmite is a breakfast spread beloved of the British. It looks like crude oil. It tastes ... zesty. And importantly, it's a rich source of vitamin B12. So Archie splits the men under his care as best he can into two equal groups. He gives half of them vitamin C. He gives half of them vitamin B12. He very carefully and meticulously notes his results in an exercise book. And after just a few days, it becomes clear that whatever is causing this illness, marmite is the cure.
Cho nên mọi chuyện có vẻ hơi tuyệt vọng. Nhưng Archie Cochrane là một người có khả năng xoay xở tốt. Chính ông đã từng lén đưa vitamin C vào trong trại, và bây giờ ông quyết định nắm giữ nguồn cung cấp marmite trên thị trường chợ đen. Hẳn là bây giờ các bạn sẽ đang thắc mắc marmite là gì. Thực ra nó là một loại bơ yêu thích cho bữa sáng của người Anh. Nó nhìn giống như dầu thô. Và có vị ... kích thích. Nhưng quan trọng hơn cả, đó là nguồn cung cấp dồi dào vitamin B12 Chính vì thế, Archie cố hết sức để chia những bệnh nhân thành 2 nhóm bằng nhau. Ông đưa nhóm đầu tiên vitamin C. B12 cho nhóm còn lại. Và rất cẩn thận, tỉ mỉ ghi chép kết quả vào một cuốn sổ tay. Chỉ vài ngày sau, mọi thứ đã dần sáng sủa rằng cho dù cái gì gây ra căn bệnh đi chăng nữa, thì marmite chính là thuốc chữa.
So Cochrane then goes to the Germans who are running the prison camp. Now you've got to imagine at the moment -- forget this photo, imagine this guy with this long ginger beard and this shock of red hair. He hasn't been able to shave -- a sort of Billy Connolly figure. Cochrane, he starts ranting at these Germans in this Scottish accent -- in fluent German, by the way, but in a Scottish accent -- and explains to them how German culture was the culture that gave Schiller and Goethe to the world. And he can't understand how this barbarism can be tolerated, and he vents his frustrations. And then he goes back to his quarters, breaks down and weeps because he's convinced that the situation is hopeless. But a young German doctor picks up Archie Cochrane's exercise book and says to his colleagues, "This evidence is incontrovertible. If we don't supply vitamins to the prisoners, it's a war crime." And the next morning, supplies of vitamin B12 are delivered to the camp, and the prisoners begin to recover.
Vì thế ngay sau đó Cochrane chạy đến gặp những người Đức đang quản lý nhà tù. Và bây giờ bạn có thể tưởng tượng và thời điểm đó -- quên tấm hình này đi, và tưởng tượng gã đàn ông này với bộ râu quai nón và bộ tóc đỏ bù xù. Ông ấy không thể cạo râu -- một hình mẫu của Billy Connolly. Cochrane bắt đầu huênh hoang với những người Đức với giọng Scottish -- trôi chảy bằng tiếng Đức, nhưng vẫn là giọng Scottish và giải thích với họ cái cách mà nền văn hóa của người Đức đã là như vậy cái mà đã đưa Schiller và Goethe đến với thế giới. Và ông ta không thể hiểu rằng làm sao những hành động man rợ này có thể được tha thứ. Sau khi trút hết sự thất vọng của mình. Ông ấy quay trở lại về nơi đóng quân của mình, suy sụp và khóc bởi vì ông ấy tin rằng mọi thứ đã trở nên vô vọng. Nhưng một bác sĩ trẻ người Đức vô tình nhặt được quyển sổ ghi chép của Archie Cochrane và nói với những đồng nghiệp của mình rằng, "Bằng chứng này là không thể chối cãi được. nếu chúng ta không cung cấp vitamin cho tù nhân, thì đó đúng là một tội ác chiến tranh." Sáng hôm sau, Vitamin B12 đã đuợc chuyển tới trại, và những bệnh nhân bắt đầu hồi phục.
Now I'm not telling you this story because I think Archie Cochrane is a dude, although Archie Cochrane is a dude. I'm not even telling you the story because I think we should be running more carefully controlled randomized trials in all aspects of public policy, although I think that would also be completely awesome. I'm telling you this story because Archie Cochrane, all his life, fought against a terrible affliction, and he realized it was debilitating to individuals and it was corrosive to societies. And he had a name for it. He called it the God complex. Now I can describe the symptoms of the God complex very, very easily. So the symptoms of the complex are, no matter how complicated the problem, you have an absolutely overwhelming belief that you are infallibly right in your solution.
Tôi không kể các bạn câu chuyện này vì tôi nghĩ Archie Cochrane là một gã công tử bột mặc dù ông ấy chính là như vậy. Và tôi thậm chí cũng không kể cho các bạn nghe câu chuyện này bởi vì tôi nghĩ chúng ta nên tiến hành những thí nghiệm ngẫu nhiên trong tầm kiểm soát một cách cẩn thận trong tất cả lĩnh vực của chính sách xã hội, mặc dù tôi nghĩ điều đó hoàn toàn tuyệt vời. mà tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện này bởi vì Archie Cochrane, cả cuộc đời ông ấy, đấu tranh chống lại nỗi đau đớn. để rồi nhận ra rằng nó làm suy nhược cá thể và hủy hoại cộng đồng. Và rồi đặt tên cho nó. Ông ấy gọi nó là God complex. Bây giờ tôi có thể diễn tả những triệu chứng của God complex một cách rất, rất dễ dàng. Những triệu chứng đó là, cho dù vấn đề có phức tạp đến đâu đi chăng nữa, bạn chắc chắn phải có một niềm tin mãnh liệt rằng bạn đúng một cách không thể sai về giải pháp của mình.
Now Archie was a doctor, so he hung around with doctors a lot. And doctors suffer from the God complex a lot. Now I'm an economist, I'm not a doctor, but I see the God complex around me all the time in my fellow economists. I see it in our business leaders. I see it in the politicians we vote for -- people who, in the face of an incredibly complicated world, are nevertheless absolutely convinced that they understand the way that the world works. And you know, with the future billions that we've been hearing about, the world is simply far too complex to understand in that way.
Archie đã từng là một bác sĩ. Nên ông ấy qua lại với những bác sĩ khác rất nhiều. Và rất nhiều trong số bác sĩ cũng đều phải chịu đựng God complex. Tôi bây giờ là một nhà kinh tế học, không phải là bác sĩ, nhưng tôi lúc nào cũng có thể thấy được God complex xung quanh ở những đồng nghiệp của tôi. Tôi thấy nó ở những nhà kinh doanh của chúng ta. Tôi thấy nó ở những nhà chính trị gia mà chúng ta bầu -- Những người mà, đối diện với thế giới siêu phức tạp, nhưng bị thuyết phục tuyệt đối rằng họ hiểu cách mà thế giới vận hành. Và bạn có biết, với cái tương lai hàng tỉ năm mà chúng ta vẫn nghe nói đến thế giới đơn giản là quá phức tạp để hiểu như thế.
Well let me give you an example. Imagine for a moment that, instead of Tim Harford in front of you, there was Hans Rosling presenting his graphs. You know Hans: the Mick Jagger of TED. (Laughter) And he'd be showing you these amazing statistics, these amazing animations. And they are brilliant; it's wonderful work. But a typical Hans Rosling graph: think for a moment, not what it shows, but think instead about what it leaves out. So it'll show you GDP per capita, population, longevity, that's about it. So three pieces of data for each country -- three pieces of data. Three pieces of data is nothing. I mean, have a look at this graph.
Để tôi cho bạn một ví dụ. Hãy tưởng tượng một lúc rằng, thay vì Tim Harford đang trước mặt bạn, mà là Hans Rosling đang thuyết trình về biểu đồ của anh ta . Bạn biết Hans chứ một Mick Jagger của TED. (Tiếng cười) Và ông ấy có thể đưa ra những thống kê đầy ấn tượng, những diễn xuất hoạt hình tuyệt vời. Và chúng đều phi thường, đó là thành quả thần kỳ. Nhưng một kiểu biểu đồ của Hans Rosling: hãy nghĩ một chút, đó không phải là cái mà nó đưa ra, nhưng thay vào đó hãy nghĩ về cái mà nó để lại. Nó cho ta biết GDP, dân số, tuổi thọ, đó chỉ là vậy. Ba dữ liệu của mỗi quốc gia -- ba dữ liệu. Ba dữ liệu đó không là gì cả. Ý của tôi là, hãy nhìn vào biểu đồ này xem.
This is produced by the physicist Cesar Hidalgo. He's at MIT. Now you won't be able to understand a word of it, but this is what it looks like. Cesar has trolled the database of over 5,000 different products, and he's used techniques of network analysis to interrogate this database and to graph relationships between the different products. And it's wonderful, wonderful work. You show all these interconnections, all these interrelations. And I think it'll be profoundly useful in understanding how it is that economies grow. Brilliant work. Cesar and I tried to write a piece for The New York Times Magazine explaining how this works. And what we learned is Cesar's work is far too good to explain in The New York Times Magazine.
Nó được làm bởi nhà vật lý học Cesar Hidalgo. Ông ta đang ở MIT. Và bạn sẽ không thể hiểu được thậm chí là 1 chút, nhưng đó là cái cách mà nó xuất hiện. Cesar đã tạo ra cơ sở dữ liệu của hơn 5,000 sản phẩm khác nhau, và ông đã dùng kĩ thuật của hệ thống phân tích để tìm hiểu cơ sở dữ liệu này và vẽ biểu đồ thể hiện mối quan hệ giữa những sản phẩm khác nhau. Và đó là một thành quả tuyệt vời. Bạn chỉ ra tất cả những mối quan hệ nối kết, tất cả những mối tương quan này. Và tôi nghĩ nó hết sức hữu dụng trong việc tìm hiểu cách mà nền kinh tế tăng trưởng. Một thành quả lỗi lạc. Cesar và tôi đã cố để viết một phần cho tờ New York Times để giải thích cách mà nó vận hành. Và những gì chúng tôi học được là thành quả của Cesar quá dễ để giải thích trong tạp chí New York Times.
Five thousand products -- that's still nothing. Five thousand products -- imagine counting every product category in Cesar Hidalgo's data. Imagine you had one second per product category. In about the length of this session, you would have counted all 5,000. Now imagine doing the same thing for every different type of product on sale in Walmart. There are 100,000 there. It would take you all day. Now imagine trying to count every different specific product and service on sale in a major economy such as Tokyo, London or New York. It's even more difficult in Edinburgh because you have to count all the whisky and the tartan. If you wanted to count every product and service on offer in New York -- there are 10 billion of them -- it would take you 317 years. This is how complex the economy we've created is. And I'm just counting toasters here. I'm not trying to solve the Middle East problem. The complexity here is unbelievable. And just a piece of context -- the societies in which our brains evolved had about 300 products and services. You could count them in five minutes.
5,000 sản phẩm -- vẫn chưa là gì cả. 5,000 sản phẩm -- tưởng tượng bạn đang đếm mỗi loại sản phẩm trong dữ liệu của Cesar Hidalgo. Tưởng tượng bạn có một giây cho mỗi loại sản phẩm. Trong khoảng thời gian đó, bạn có lẽ đếm được hết 5,000. Bây giờ hãy tưởng tượng bạn làm điều tương tự cho mỗi loại sản phẩm bày bán khác nhau ở Walmart. Có khoảng 100,000 loại. Bạn sẽ tốn cả ngày. Bây giờ hãy tưởng tượng để đếm mỗi sản phẩm và dịch vụ khác nhau đang được bán ở một nền kinh tế lớn như Tokyo, London hay New York. Nó thậm chí còn khó hơn ở Edinburgh bởi vì bạn phải đếm tất cả whisky và vải tartan. Nếu bạn muốn đếm từng sản phảm và dịch vụ được yêu cầu ở New York -- nó là 10 tỉ -- điều này sẽ khiến bạn tốn 317 năm. Và đó là sự phức tạp của nền kinh tế mà chúng ta đã tạo nên. Và tôi chỉ mới đang đếm những lò nướng bánh ở đây. Chứ chưa thử để giải quyết vấn đề ở Trung Đông. Sự phức tạp ở đây là không thể tin được. Và đó mới chỉ là 1 phần nhỏ của bối cảnh này -- cái xã hội mà bộ não của chúng ta mở ra có khoảng 300 sản phẩm và dịch vụ. Bạn có thể đếm chúng trong vòng 5 phút.
So this is the complexity of the world that surrounds us. This perhaps is why we find the God complex so tempting. We tend to retreat and say, "We can draw a picture, we can post some graphs, we get it, we understand how this works." And we don't. We never do. Now I'm not trying to deliver a nihilistic message here. I'm not trying to say we can't solve complicated problems in a complicated world. We clearly can. But the way we solve them is with humility -- to abandon the God complex and to actually use a problem-solving technique that works. And we have a problem-solving technique that works. Now you show me a successful complex system, and I will show you a system that has evolved through trial and error.
Và điều này chính là sự phức tạp của thế giới quanh chúng ta. Có lẽ đó là lý do tại sao chúng ta thấy rằng God complex quá cám dỗ. Chúng ta có xu hướng rút lui và nói rằng, "Chúng tôi có thể vẽ một bức tranh, vài biểu đồ, và hiểu nó, chúng tôi đã hiểu nó vận hành thế nào." Chúng ta không hiểu. Không bao giờ hiểu. Tôi không có gắng để truyền tải một thông điệp vô hình ở đây. Và tôi cũng không nói rằng chúng ta không thể giải quyết những vấn đề phức tạp trong cái thế giới phức tạp này. Rõ ràng là chúng ta có thể. Nhưng cái cách để giải quyết chúng là với sự nhún nhường -- để loại bỏ đi God complex và sử dụng những kỹ thuật giải quyết vấn đề hiệu quả. Và chúng ta có một giải pháp sẽ có hiệu quả. Bây giờ các bạn hãy cho tôi xem một hệ thống phức tạp thành công, và tôi sẽ cho các bạn thấy một hệ thống mà được rút ra từ phép thử và sai sót.
Here's an example. This baby was produced through trial and error. I realize that's an ambiguous statement. Maybe I should clarify it. This baby is a human body: it evolved. What is evolution? Over millions of years, variation and selection, variation and selection -- trial and error, trial and error. And it's not just biological systems that produce miracles through trial and error. You could use it in an industrial context.
Đây là một ví dụ. Đứa bé này là sản phẩm của phép thử và sai sót. Tôi nhận ra rằng đó là một phát biểu tối nghĩa. Có lẽ tôi nên làm rõ điều này. Đứa bé này là một cơ thể con người: nó đã tiến hóa. Sự tiến hóa ở đây là gì? Sau hàng triệu năm, đa dạng và chọn lọc, đa dạng và chọn lọc -- thử và sai sót, thử và sai sót. Và nó không chỉ là hệ thống sinh học mà tạo ra phép màu qua phép thử và sai sót. Bạn có thể dùng nó trong một bối cảnh công nghiệp.
So let's say you wanted to make detergent. Let's say you're Unilever and you want to make detergent in a factory near Liverpool. How do you do it? Well you have this great big tank full of liquid detergent. You pump it at a high pressure through a nozzle. You create a spray of detergent. Then the spray dries. It turns into powder. It falls to the floor. You scoop it up. You put it in cardboard boxes. You sell it at a supermarket. You make lots of money. How do you design that nozzle? It turns out to be very important. Now if you ascribe to the God complex, what you do is you find yourself a little God. You find yourself a mathematician; you find yourself a physicist -- somebody who understands the dynamics of this fluid. And he will, or she will, calculate the optimal design of the nozzle. Now Unilever did this and it didn't work -- too complicated. Even this problem, too complicated.
Vì vậy hãy nói rằng bạn muốn tạo chất tẩy rửa. Hãy nói bạn là Unilever và bạn muốn làm sạch một nhà máy ở gần Liverpool. Bạn làm điều đó như thế nào? Bây giờ bạn có một thùng lớn này chứa đầy chất tẩy dạng lỏng. Bạn bơm nó bằng một cái vòi dưới một áp suất cao. Và tạo ra bình phun thuốc tẩy. Sau khi bình phun khô đi, nó sẽ đọng lại thành bột. Chúng rơi xuống sàn nhà. Bạn bốc nó lên. Và bạn đặt nó vào những cái thùng các-tông. Bạn bán nó tại siêu thị. Kiếm thật nhiều tiền. Làm cách nào bạn thiết kế cái vòi đó? Điều đó trở nên rất quan trọng. Bây giờ nếu bạn đổ tại cho God complex, cái mà bạn làm là bạn thấy mình là một vị thần nhỏ. Bạn phát hiện ra bản thân mình là nhà toán học, bạn phát hiện ra mình là nhà vật lý -- ai đó hiểu được động lực của chất lỏng này. Và anh ta hoặc cô ấy sẽ, tính toán hình dáng tốt nhất của chiếc vòi. Và bây giờ Unilever đã làm điều đó và nó không hoạt động -- quá phức tạp. Thậm chí vấn đề này, quá phức tạp.
But the geneticist Professor Steve Jones describes how Unilever actually did solve this problem -- trial and error, variation and selection. You take a nozzle and you create 10 random variations on the nozzle. You try out all 10; you keep the one that works best. You create 10 variations on that one. You try out all 10. You keep the one that works best. You try out 10 variations on that one. You see how this works, right? And after 45 generations, you have this incredible nozzle. It looks a bit like a chess piece -- functions absolutely brilliantly. We have no idea why it works, no idea at all. And the moment you step back from the God complex -- let's just try to have a bunch of stuff; let's have a systematic way of determining what's working and what's not -- you can solve your problem.
Nhưng giáo sư di truyền học Steve Jones đã mô tả cái cách mà Unilever thực sự đã giải quyết vấn đề này -- phép thử và sai sót, đa dạng và chọn lọc. Bạn lấy một cái vòi và tạo 10 kiểu dáng ngẫu nhiên từ chiếc vòi đó Bạn thử hết tất cả 10 cái, rồi giữ lại cái hoạt động tốt nhất. Bạn tạo 10 cái khác nhau từ cái vòi đó. Thử hết 10. Bạn giữ lại cái hoạt động tốt nhất. Bạn thử hết 10 cái khác nhau từ cái cái đó Bạn thấy cách mà nó hoạt động, đúng không. Và sau 45 thế hệ, bạn sẽ có chiếc vòi không thể tin được. Nó trông giống ô cờ một chút -- hoạt động tuyệt đối phi thường. Chúng ta không có một chút ý kiến nào về việc tại sao nó lại hoạt động, không một chút nào. Và khoảnh khác mà bạn lùi lại một bước từ God complex -- hãy thử tạo cho mình một đống việc, và hãy dùng một cách có hệ thống để quyết định xem cái nào hoạt động và cái nào không -- bạn có thể giải quyết vấn đề của bạn.
Now this process of trial and error is actually far more common in successful institutions than we care to recognize. And we've heard a lot about how economies function. The U.S. economy is still the world's greatest economy. How did it become the world's greatest economy? I could give you all kinds of facts and figures about the U.S. economy, but I think the most salient one is this: ten percent of American businesses disappear every year. That is a huge failure rate. It's far higher than the failure rate of, say, Americans. Ten percent of Americans don't disappear every year. Which leads us to conclude American businesses fail faster than Americans, and therefore American businesses are evolving faster than Americans. And eventually, they'll have evolved to such a high peak of perfection that they will make us all their pets -- (Laughter) if, of course, they haven't already done so. I sometimes wonder. But it's this process of trial and error that explains this great divergence, this incredible performance of Western economies. It didn't come because you put some incredibly smart person in charge. It's come through trial and error.
Bây giờ quá trình phép thử và sai sót quả thực phổ biến hơn cả trong những tổ chức thành công hơn là chúng ta quan tâm để nhận ra. Và chúng ta đã được nghe nhiều về cái cách mà những nền kinh tế hoạt động. Nền kinh tế Mỹ vẫn là nền kinh tế lớn nhất thế giới. Làm cách nào mà nó trở thành nền kinh tế lớn nhất thế giới? Tôi có thể đưa cho các bạn đủ loại số liệu và sự kiện về nền kinh tế Mỹ, nhưng tôi nghĩ cái dễ thấy nhất là: 10% của những công ty tập đoàn Mỹ biến mất hằng năm. Đó là một tỉ lệ thất bại khổng lồ. Phải nói là nó cao hơn rất nhiều so với tỉ lệ thất bại của người Mỹ. 10% người Mỹ không biến mất mỗi năm. Điều đó dẫn chúng ta đến kết luận Các công ty Mỹ đi xuống nhanh hơn cả người Mỹ, và vì vậy họ phát triển nhanh hơn người Mỹ. Để rồi cuối cùng, họ đã phát triển đến đỉnh cao của sự hoàn mỹ mà họ sẽ khiến chúng ta thành những con vật cưng -- (Tiếng cười) dĩ nhiên là nếu họ không làm như vậy. Đôi lúc tôi vẫn băn khoăn. Nhưng đó là quá trình của phép thử và sai sót giải thích cho sự phân kỳ tuyệt vời này, thành quả phi thường này của các nền kinh tế phương Tây. Nó đã không đến vì lý do bạn bỏ vào đó những con người thông minh tuyệt đỉnh để đảm nhiệm. Nó tới thông qua phép thử và sai sót.
Now I've been sort of banging on about this for the last couple of months, and people sometimes say to me, "Well Tim, it's kind of obvious. Obviously trial and error is very important. Obviously experimentation is very important. Now why are you just wandering around saying this obvious thing?"
Bây giờ tôi có vẻ nói nhiều về điều này trong vài tháng qua và mọi người thỉnh thoảng nói với tôi, "Tim à, điều đó là hiển nhiên. Rõ ràng là phép thử và sai sót rất quan trọng. Thí nghiệm hiển nhiên là rất quan trọng. Tại sao bạn cứ phải nói quanh quẩn về những điều rất hiển nhiên này?"
So I say, okay, fine. You think it's obvious? I will admit it's obvious when schools start teaching children that there are some problems that don't have a correct answer. Stop giving them lists of questions every single one of which has an answer. And there's an authority figure in the corner behind the teacher's desk who knows all the answers. And if you can't find the answers, you must be lazy or stupid. When schools stop doing that all the time, I will admit that, yes, it's obvious that trial and error is a good thing. When a politician stands up campaigning for elected office and says, "I want to fix our health system. I want to fix our education system. I have no idea how to do it. I have half a dozen ideas. We're going to test them out. They'll probably all fail. Then we'll test some other ideas out. We'll find some that work. We'll build on those. We'll get rid of the ones that don't." -- when a politician campaigns on that platform, and more importantly, when voters like you and me are willing to vote for that kind of politician, then I will admit that it is obvious that trial and error works, and that -- thank you.
Vì vậy tôi nói, được, ổn thôi. Bạn nghĩ nó rõ ràng? Tôi sẽ thừa nhận nó rõ ràng Khi trường học bắt đầu dạy những đứa trẻ rằng có những vấn đề không có một câu trả lời chính xác Hãy dừng việc đưa cho chúng danh sách những câu hỏi mà mỗi câu đều có một câu trả lời. Và có một người thông thái ở trong góc đằng sau bàn giáo viên và biết tất cả đáp án. Và nếu bạn không thể tìm ra câu trả lời, rõ ràng là bạn lười biếng hoặc ngu ngốc. Khi nào trường học dừng làm thế trong mọi lúc, tôi sẽ thừa nhận rằng, đúng vậy, nó quá rõ ràng để thấy phép thử và sai sót là một điều tốt. Khi một nhà chính trị gia đứng dậy vận động cho văn phòng bầu cử và nói, "Tôi muốn chỉnh sửa lại hệ thống chăm sóc sức khỏe của chúng ta. Tôi muốn chỉnh sửa lại hệ thống giáo dục của chúng ta. Tôi chẳng có biết sẽ thực hiện điều đó như thế nào. Tôi có một nửa tá ý tưởng. Chúng ta sẽ thử nghiệm chúng. Và tất cả có lẽ sẽ thất bại. Sau đó chúng ta lại thử nghiệm một vài ý tưởng khác. Chúng ta sẽ tìm ra cái gì đó hiệu quả. Và sẽ xây dựng dựa trên đó. Chúng ta sẽ loại bỏ những cái mà không hiệu quả. Khi một nhà chính trị vận động trên nền tảng đó, và quan trọng hơn cả, khi những người bầu cử như bạn và tôi sẵn sàng bỏ phiếu cho kiểu chính trị gia như vậy, thì khi đó tôi sẽ thừa nhận rằng nó quá rõ ràng để phép thử và sai sót vận hành, và như thế - cảm ơn.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Until then, until then I'm going to keep banging on about trial and error and why we should abandon the God complex. Because it's so hard to admit our own fallibility. It's so uncomfortable. And Archie Cochrane understood this as well as anybody. There's this one trial he ran many years after World War II. He wanted to test out the question of, where is it that patients should recover from heart attacks? Should they recover in a specialized cardiac unit in hospital, or should they recover at home? All the cardiac doctors tried to shut him down. They had the God complex in spades. They knew that their hospitals were the right place for patients, and they knew it was very unethical to run any kind of trial or experiment.
Cho tới lúc đó, cho tới lúc đó Tôi sẽ vẫn nói về phép thử và sai sót và tại sao chúng ta nên loại bỏ God complex. Bởi vì thật khó để thừa nhận khả năng gây ra sai lầm của chính chúng ta. Điều đó thật khó chịu. Và Archie Cochrane đã hiểu điều đó cũng như ai khác. Đây là phép thử mà ông ấy đã làm nhiều năm sau Chiến Tranh Thế Giới Thứ 2 Ông ấy muốn thử nó và câu hỏi là, nó đâu rồi những người bệnh nhân đó nên bình phục từ những cơn đau tim? Liệu họ nên bình phục trong một phòng đặc trị về tim tại bệnh viện, hay họ nên bình phục tại nhà? Tất cả những bác sĩ tim đều cố gắng để bắt ông ấy im lặng. Họ đều có God complex. Họ biết rằng bệnh viện của họ là nơi tốt cho những bệnh nhân. Và họ biết điều đó là trái với đạo đức để tiến hành bất kì phép thử hay thí nghiệm nào.
Nevertheless, Archie managed to get permission to do this. He ran his trial. And after the trial had been running for a little while, he gathered together all his colleagues around his table, and he said, "Well, gentlemen, we have some preliminary results. They're not statistically significant. But we have something. And it turns out that you're right and I'm wrong. It is dangerous for patients to recover from heart attacks at home. They should be in hospital." And there's this uproar, and all the doctors start pounding the table and saying, "We always said you were unethical, Archie. You're killing people with your clinical trials. You need to shut it down now. Shut it down at once." And there's this huge hubbub. Archie lets it die down. And then he says, "Well that's very interesting, gentlemen, because when I gave you the table of results, I swapped the two columns around. It turns out your hospitals are killing people, and they should be at home. Would you like to close down the trial now, or should we wait until we have robust results?" Tumbleweed rolls through the meeting room.
Tuy nhiên, Archie đã sắp xếp để có sự cho phép làm điều này. Ông ấy đã tiến hành phép thử của mình. Và sau khi thí nghiệm được vận hành một thời gian, ông ấy tập hợp tất cả đồng nghiệp của mình lại quanh bàn làm việc của mình, và nói, "vâng, thưa các ngài, chúng ta có một vài kết quả sơ bộ. Chúng không có ý nghĩa về mặt thống kê. Nhưng chúng ta có thứ này. Hóa ra là các bạn đúng và tôi sai. Điều đó nguy hiểm cho những bệnh nhân để hồi phục từ những cơn đau tim tại nhà. Họ nên ở bệnh viện." Mọi người ồn lên, và các bác sĩ bắt đầu đập bàn và nói, "Chúng tôi đã luôn nói ông là trái với đạo đức, Arichie. Ông giết những con người đó với những thử nghiệm lâm sàn. Ông cần phải dừng điều đó lại ngay lập tức. Dừng nó lại ngay bây giờ" Và có một sự náo loạn. Archie để đám đông lặng xuống. Và rồi ông ta lại nói, "Quả thực điều đó rất thú vị, thưa quý ông, bởi vì khi thôi đưa ra bảng kết quả, Tôi đã hoán đổi hai cột lại với nhau. Và điều này thành ra chính bệnh viện của các ông mới đang giết chết mọi người, và họ đáng lẽ ra nên ở nhà. Các ông muốn dừng những thử nghiệm ngay lập tức, hay chúng ta nên đợi cho đến khi có những kết quả chính xác hơn?" Sự trầm lắng chạy khắp căn phòng họp.
But Cochrane would do that kind of thing. And the reason he would do that kind of thing is because he understood it feels so much better to stand there and say, "Here in my own little world, I am a god, I understand everything. I do not want to have my opinions challenged. I do not want to have my conclusions tested." It feels so much more comfortable simply to lay down the law. Cochrane understood that uncertainty, that fallibility, that being challenged, they hurt. And you sometimes need to be shocked out of that. Now I'm not going to pretend that this is easy. It isn't easy. It's incredibly painful.
Nhưng Cochrane phải làm việc đó. Và lý do để ông ấy làm cái việc như vậy là vì ông ấy hiểu sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi đứng đó và nói rằng, "Đây là thế giới nhỏ bé của tôi, Tôi là chúa, tôi hiểu mọi thứ. Tôi không muốn những quan điểm của tôi được thử thách. Tôi không muốn những kết luận của tôi được kiểm tra." Điều đó cảm thấy thoải mái hơn hẳn đơn giản là hãy bỏ đi những luật lệ. Cochrane hiểu rằng sự không chắc chắn đó, sai lầm đó, mà đang được thử thách, họ sẽ bị tổn thương. Và thỉnh thoảng bạn cần phải sốc vì điều đó. Bây giờ tôi sẽ không giả bộ mà nói rằng điều này là dễ dàng. Nó không dễ. Thậm chí còn rất đau đớn.
And since I started talking about this subject and researching this subject, I've been really haunted by something a Japanese mathematician said on the subject. So shortly after the war, this young man, Yutaka Taniyama, developed this amazing conjecture called the Taniyama-Shimura Conjecture. It turned out to be absolutely instrumental many decades later in proving Fermat's Last Theorem. In fact, it turns out it's equivalent to proving Fermat's Last Theorem. You prove one, you prove the other. But it was always a conjecture. Taniyama tried and tried and tried and he could never prove that it was true. And shortly before his 30th birthday in 1958, Yutaka Taniyama killed himself. His friend, Goro Shimura -- who worked on the mathematics with him -- many decades later, reflected on Taniyama's life. He said, "He was not a very careful person as a mathematician. He made a lot of mistakes. But he made mistakes in a good direction. I tried to emulate him, but I realized it is very difficult to make good mistakes."
Và từ khi tôi bắt đầu nói về chủ đề này và tìm hiểu nó, Tôi thực sự bị ám ảnh bởi cái gì đó một nhà toán học người Nhật Bản đã nói về chủ đề này. Một thời gian ngắn sau chiến tranh, người đàn ông trẻ này, Yutaka Taniyama, đã phát triển sự phỏng đoán phi thường này gọi là sự phỏng đoán Taniyama-Shimura Hóa ra nó đã trở thành công cụ thực sự cho nhiều thập kỉ sau này trong việc chứng minh định lý cuối cùng của Fermat. Thực tế, nó thành ra là tương đương với việc chứng minh học thuyết cuối cùng của Fermat. Bạn chứng minh cái này, bạn chứng minh cái khác. Nhưng nó vẫn luôn là một sự phỏng đoán. Taniyama đã cố, cố và cố và ông ấy đã không bao giờ có thể chứng minh nó là đúng. Không lâu sau sinh nhật lần thứ 30 của ông vào năm 1958, Yutaka Taniyama đã tự tử. Bạn của ông ấy, Goro Shimura -- người cùng làm việc với ông ấy -- một vài thập kỉ sau, dựa trên cuộc đời của Taniyama. Ông ấy nói, "Anh ta không phải là một con người cẩn thận dưới tư cách là một nhà toán học. Anh ta phạm rất nhiều lỗi. Nhưng anh ta lại phạm những lỗi đó theo một hướng đi tốt. Tôi luôn cố để cạnh tranh với anh ta, nhưng tôi nhận ra rằng điều đó rất là khó để phạm phải một lỗi tốt."
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)