So, this happy pic of me was taken in 1999. I was a senior in college, and it was right after a dance practice. I was really, really happy. And I remember exactly where I was about a week and a half later. I was sitting in the back of my used minivan in a campus parking lot, when I decided I was going to commit suicide. I went from deciding to full-blown planning very quickly. And I came this close to the edge of the precipice. It's the closest I've ever come. And the only reason I took my finger off the trigger was thanks to a few lucky coincidences. And after the fact, that's what scared me the most: the element of chance.
Đây là một tấm ảnh vui vẻ chụp tôi năm 1999. Lúc đó tôi là sinh viên năm cuối, và ảnh chụp ngay sau một buổi tập nhảy. Tôi đã cực kì vui vẻ. Và tôi còn nhớ rõ ràng mình đang ở đâu tầm hơn 10 ngày sau đó. Tôi đang ngồi phía sau con xe minivan cũ của mình trong khuôn viên bãi đỗ xe, và quyết định sẽ tự tử. Con đường từ quyết định tới hành động của tôi rất nhanh chóng. Và tôi đã tới rất gần bên rìa vách đá. Chưa bao giờ tôi tới gần đến vậy. Lý do duy nhất khiến tôi buông tay ra khỏi cò súng là nhờ vài sự trùng hợp may mắn. Có một sự thật là, điều khiến tôi sợ nhất: chính là yếu tố cơ hội.
So I became very methodical about testing different ways that I could manage my ups and downs, which has proven to be a good investment. (Laughs) Many normal people might have, say, six to 10 major depressive episodes in their lives. I have bipolar depression. It runs in my family. I've had 50-plus at this point, and I've learned a lot. I've had a lot of at-bats, many rounds in the ring with darkness, taking good notes. So I thought rather than get up and give any type of recipe for success or highlight reel, I would share my recipe for avoiding self-destruction, and certainly self-paralysis.
Vì vậy, tôi đã thử lần lượt nhiều cách khác nhau để có thể kiểm soát sự thăng trầm của mình. Quả là sự đầu tư đúng đắn. (cười) Người bình thường có thể có 6 đến 10 giai đoạn trầm cảm lớn trong đời. Tôi bị trầm cảm lưỡng cực. Di truyền trong nhà. Tới lúc này, tôi đã trải qua hơn 50 giai đoạn trầm cảm, và tôi đã học được rất nhiều. Tôi đã trải qua nhiều lượt, nhiều trận đấu trong bóng tối, và ghi chú lại tất cả. Tôi nghĩ thay vì đứng và đưa ra các loại bí quyết dẫn đến thành công hay đưa ra những cuốn phim nổi bật, tôi sẽ chia sẻ bí quyết để tránh tự hủy hoại bản thân, và tự tê liệt.
And the tool I've found which has proven to be the most reliable safety net for emotional free fall is actually the same tool that has helped me to make my best business decisions. But that is secondary. And it is ... stoicism. That sounds boring.
Một công cụ tôi tìm được đã tỏ ra là một mạng lưới an toàn đáng tin cậy nhất cho tình trạng cảm xúc rơi tự do. Đây cũng là thứ công cụ đã giúp tôi đưa ra các quyết định kinh doanh tốt nhất. Nhưng điều đó chỉ là thứ yếu thôi. Và đó là ... chủ nghĩa khắc kỷ. Nghe có vẻ nhàm chán nhỉ.
(Laughter)
(Cười)
You might think of Spock, or it might conjure and image like this --
Bạn có thể nghĩ về Spock, <i>Nhân vật trong phim Star Trek</i> hoặc nó có thể gợi lên hình ảnh như thế này!
(Laughter)
(Cười)
a cow standing in the rain. It's not sad. It's not particularly happy. It's just an impassive creature taking whatever life sends its way.
Một con bò đứng trong mưa. Không buồn. Cũng chẳng hạnh phúc. Nó chỉ là một sinh vật kiên trì nhận lấy bất kỳ thứ gì cuộc đời trao cho.
You might not think of the ultimate competitor, say, Bill Belichick, head coach of the New England Patriots, who has the all-time NFL record for Super Bowl titles. And stoicism has spread like wildfire in the top of the NFL ranks as a means of mental toughness training in the last few years. You might not think of the Founding Fathers -- Thomas Jefferson, John Adams, George Washington to name but three students of stoicism. George Washington actually had a play about a Stoic -- this was "Cato, a Tragedy" -- performed for his troops at Valley Forge to keep them motivated.
Bạn có thể không nghĩ đến đấu thủ số một, Bill Belichick, huấn luyện viên của New England Patriots, người có kỉ lục NFL chưa từng bị phá vỡ cho danh hiệu Super Bowl. Chế độ khắc kỷ đã lan rộng với tốc độ chóng mặt trong top đầu NFL như một cách đào tạo sự dẻo dai về tinh thần trong vài năm gần đây. Bạn có thể không nghĩ đến các vị Tổ phụ Lập quốc - Thomas Jefferson, John Adams, George Washington ba người theo chủ nghĩa khắc kỉ. George Washington đã từng đóng một vở kịch về một người theo phái khắc kỉ tên là "Cato, một Bi kịch" biểu diễn để khích lệ quân đội của ông tại Thung lũng Forge.
So why would people of action focus so much on an ancient philosophy? This seems very academic. I would encourage you to think about stoicism a little bit differently, as an operating system for thriving in high-stress environments, for making better decisions. And it all started here, kind of, on a porch.
Tại sao những người của hành động thường rất tập trung vào một triết lý cổ đại? Điều này có vẻ rất trừu tượng. Tôi khuyến khích bạn nghĩ về chế độ khắc kỷ khác đi một chút, nó giống một hệ điều hành phát triển trong môi trường căng não, giúp đưa ra các quyết định tốt hơn. Và tất cả bắt đầu từ đây, kiểu như là, trên hiên nhà.
So around 300 BC in Athens, someone named Zeno of Citium taught many lectures walking around a painted porch, a "stoa." That later became "stoicism." And in the Greco-Roman world, people used stoicism as a comprehensive system for doing many, many things. But for our purposes, chief among them was training yourself to separate what you can control from what you cannot control, and then doing exercises to focus exclusively on the former. This decreases emotional reactivity, which can be a superpower.
Vào khoảng năm 300 TCN ở Athens, một người có tên Zeno thành Citium đã giảng rất nhiều bài học khi đi quanh một hiên nhà sơn màu, một cái "stoa". Nên sau này nó có tên Stoicism "chủ nghĩa khắc kỷ". Và trong thế giới Hy Lạp-La Mã, người ta coi chủ nghĩa khắc kỷ như một hệ thống toàn diện để làm rất nhiều thứ. Nhưng đối với mục đích của chúng ta, ưu tiên hàng đầu là rèn luyện bản thân để tách biệt những gì bạn có thể và những gì bạn không thể điều khiển, và sau đó thực hành các bài tập để giúp tập trung hoàn toàn vào những thứ bạn có thể. Việc này làm giảm độ phản ứng mang tính cảm xúc, có thể gọi nó là một siêu năng lực.
Conversely, let's say you're a quarterback. You miss a pass. You get furious with yourself. That could cost you a game. If you're a CEO, and you fly off the handle at a very valued employee because of a minor infraction, that could cost you the employee. If you're a college student who, say, is in a downward spiral, and you feel helpless and hopeless, unabated, that could cost you your life. So the stakes are very, very high.
Ngược lại, giả sử bạn là một tiền vệ. Bạn bỏ lỡ một pha chuyền bóng rồi tự điên tiết lên với bản thân Điều đó khiến bạn thua trận đấu ấy. Nếu bạn là giám đốc, và bạn nổi khùng lên vớii một nhân viên rất tài năng. chỉ vì một vi phạm bé tí, điều này có thể khiến bạn mất nhân viên đó Nếu bạn là một sinh viên đại học, đang bị cuốn vào một vòng xoáy trong đó, bạn cảm thấy bất lực và vô vọng, điều đó có thể làm tổn hại cuộc sống của bạn. Vì vậy, nguy cơ luôn là cực kì cao.
And there are many tools in the toolkit to get you there. I'm going to focus on one that completely changed my life in 2004. It found me then because of two things: a very close friend, young guy, my age, died of pancreatic cancer unexpectedly, and then my girlfriend, who I thought I was going to marry, walked out. She'd had enough, and she didn't give me a Dear John letter, but she did give me this, a Dear John plaque.
Và có rất nhiều công cụ trong hộp đồ nghề có thể giúp bạn. Tôi sẽ tập trung vào thứ đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống của tôi năm 2004. Nó đến với tôi vì hai điều: một cậu bạn thân bằng tuổi tôi, mất vì căn bệnh không ngờ: ung thư tuyến tụy, và sau đó là bạn gái tôi, người tôi định kết hôn, nói lời chia tay. Cô ấy đã chịu đựng quá đủ, tuy không gửi cho tôi lá thư, nhưng cô ấy đã gửi cho tôi cái này, một tấm bảng John.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I'm not making this up. I've kept it. "Business hours are over at five o'clock." She gave this to me to put on my desk for personal health, because at the time, I was working on my first real business. I had no idea what I was doing. I was working 14-plus hour days, seven days a week. I was using stimulants to get going. I was using depressants to wind down and go to sleep. It was a disaster. I felt completely trapped. I bought a book on simplicity to try to find answers.
Tôi không bịa cái này đâu. Tôi giữ nó mà. "Giờ làm việc kết thúc lúc 5 giờ." Cô ấy đưa nó để tôi đặt lên bàn làm việc để lưu ý sức khoẻ, vì vào lúc đó, tôi đang làm công việc thực sự đầu tiên. Tôi không biết mình đang làm gì. Tôi đã làm việc hơn 14 tiếng một ngày, bảy ngày một tuần. Tôi sử dụng chất kích thích để làm việc và dùng thuốc an thần để ngủ được. Đó là một tai hoạ. Tôi cảm thấy bị mắc kẹt hoàn toàn. Tôi mua một cuốn sách về sự giản dị để cố gắng tìm câu trả lời.
And I did find a quote that made a big difference in my life, which was, "We suffer more often in imagination than in reality," by Seneca the Younger, who was a famous Stoic writer. That took me to his letters, which took me to the exercise, "premeditatio malorum," which means the pre-meditation of evils. In simple terms, this is visualizing the worst-case scenarios, in detail, that you fear, preventing you from taking action, so that you can take action to overcome that paralysis. My problem was monkey mind -- super loud, very incessant. Just thinking my way through problems doesn't work. I needed to capture my thoughts on paper. So I created a written exercise that I called "fear-setting," like goal-setting, for myself. It consists of three pages. Super simple.
Và tôi đã tìm thấy một câu trích dẫn thay đổi cuộc sống của tôi, đó là, "Chúng ta phải chịu đựng trong trí tưởng tượng nhiều hơn là thực tế", bởi Seneca the Younger, một nhà văn nổi tiếng theo phái khắc kỷ. Nó đưa tôi đến với văn học của ông và dẫn tôi đến với bài tập, "premeditatio malorum", có nghĩa là thiền định trước các tai họa. Nói một cách đơn giản, là tưởng tượng các tình huống xấu nhất, tưởng tượng thật chi tiết thứ bạn sợ, thứ ngăn cản bạn hành động, giúp bạn hành động để vượt qua trạng thái tê liệt đó. Vấn đề của tôi là con khỉ không ngừng gào thét trong trí não. Chỉ ngồi nghĩ thôi thì không đủ. Tôi cần nắm bắt suy nghĩ của mình lên giấy Thế là, tôi đã tạo ra một bài tập viết tôi gọi là "thiết lập sợ hãi" như kiểu thiết lập mục tiêu cho bản thân mình. Bài tập này bao gồm ba trang giấy. Siêu đơn giản.
The first page is right here. "What if I ...?" This is whatever you fear, whatever is causing you anxiety, whatever you're putting off. It could be asking someone out, ending a relationship, asking for a promotion, quitting a job, starting a company. It could be anything. For me, it was taking my first vacation in four years and stepping away from my business for a month to go to London, where I could stay in a friend's room for free, to either remove myself as a bottleneck in the business or shut it down.
Trang đầu tiên là ngay đây. "Nếu như tôi ...?" Đây là bất cứ điều gì bạn sợ, bất cứ điều gì khiến bạn lo lắng, bất kể bạn đang trì hoãn việc gì. Có thể là hẹn hò ai đó, chia tay ai đó, muốn thăng chức, muốn bỏ việc thành lập một công ty. Có thể là bất cứ thứ gì. Với tôi, đó là kỳ nghỉ đầu tiên của tôi sau bốn năm thoát khỏi việc kinh doanh trong một tháng để du lịch Luân Đôn, nơi tôi có thể ở nhờ một người bạn, để loại bỏ bản thân như một cái nút cản trong chiếc bình kinh doanh hoặc dẹp nó luôn cũng được
In the first column, "Define," you're writing down all of the worst things you can imagine happening if you take that step. You want 10 to 20. I won't go through all of them, but I'll give you two examples. One was, I'll go to London, it'll be rainy, I'll get depressed, the whole thing will be a huge waste of time. Number two, I'll miss a letter from the IRS, and I'll get audited or raided or shut down or some such.
Trong cột đầu tiên, "Xác định", bạn sẽ viết ra mọi điều xấu nhất bạn có thể tưởng tượng ra nếu bạn làm điều bạn sợ. Từ 10 đến 20 điều tồi tệ. Tôi sẽ không đọc hết mọi thứ, mà chỉ lấy hai ví dụ thôi. Một là, tôi đến Luân Đôn, trời mưa, tôi sẽ chán nản, toàn bộ mọi việc chỉ là lãng phí thời gian. Thứ hai, tôi sẽ bỏ lỡ một bức thư từ IRS, và tôi sẽ bị kiểm tra sổ sách hoặc bị đột nhập hoặc phải đóng cửa hoặc tương tự vậy.
And then you go to the "Prevent" column. In that column, you write down the answer to: What could I do to prevent each of these bullets from happening, or, at the very least, decrease the likelihood even a little bit? So for getting depressed in London, I could take a portable blue light with me and use it for 15 minutes in the morning. I knew that helped stave off depressive episodes. For the IRS bit, I could change the mailing address on file with the IRS so the paperwork would go to my accountant instead of to my UPS address. Easy-peasy.
Rồi sau đó bạn vào cột "Ngăn chặn". Trong cột đó, bạn viết ra câu trả lời cho: Tôi có thể làm gì để ngăn chặn những việc này xảy ra, hoặc, ít nhất, giảm khả năng xảy ra dù chỉ chút ít? Vì vậy, nếu bị trầm cảm ở Luân Đôn, tôi có thể mang theo chiếc Blue Light cầm tay rồi dùng 15 phút mỗi buổi sáng. Làm vậy giúp ngăn chặn các giai đoạn trầm cảm. Với IRS, tôi có thể đổi địa chỉ gửi thư trong hồ sơ với họ thế là các giấy tờ sẽ gửi cho nhân viên kế toán thay vì địa chỉ UPS của tôi. Quá dễ dàng.
Then we go to "Repair." So if the worst-case scenarios happen, what could you do to repair the damage even a little bit, or who could you ask for help? So in the first case, London, well, I could fork over some money, fly to Spain, get some sun -- undo the damage, if I got into a funk. In the case of missing a letter from the IRS, I could call a friend who is a lawyer or ask, say, a professor of law what they would recommend, who I should talk to, how had people handled this in the past. So one question to keep in mind as you're doing this first page is: Has anyone else in the history of time less intelligent or less driven figured this out? Chances are, the answer is "Yes."
Sau đó, chúng ta đi tới "Sửa chữa". Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, bạn có thể làm gì để sửa chữa thiệt hại dù chỉ chút ít, hoặc ai là người bạn sẽ nhờ cậy? Trong tình huống đầu, Luân Đôn, tôi sẽ chi thêm ít tiền, bay sang Tây Ban Nha, tận hưởng ánh nắng ở đó - hoàn lại các thiệt hại, nếu tôi có bị loạn lên. Trong trường hợp lỡ mất lá thư từ IRS, tôi có thể gọi bạn tôi, một luật sư hoặc nhờ một giáo sư về luật xem họ khuyên nên làm gì, tôi nên nói chuyện với ai, cách mọi người từng xử lý điều này. Có một câu hỏi cần lưu ý khi bạn làm trang đầu tiên này là: Xưa nay, đã từng có ai khác ít thông minh hơn hoặc ít định hướng hơn từng xử lý được nó chưa? Rất có thể câu trả lời là "Có".
(Laughter)
(Cười)
The second page is simple: What might be the benefits of an attempt or a partial success? You can see we're playing up the fears and really taking a conservative look at the upside. So if you attempted whatever you're considering, might you build confidence, develop skills, emotionally, financially, otherwise? What might be the benefits of, say, a base hit? Spend 10 to 15 minutes on this.
Trang thứ hai rất đơn giản: Nỗ lực thành công hay thành công dù chỉ một phần sẽ mang lại lợi ích gì? Bạn có thể thấy ta đang nhấn mạnh những nỗi sợ và thực sự có một cái nhìn bảo thủ về phía ngược lại. Vì vậy, nếu bạn cố gắng bất cứ điều gì bạn đang cân nhắc, bạn sẽ tự tin lên, và phát triển các kỹ năng về tình cảm, tài chính, ngược lại thì sao? Những gì có thể là lợi ích của một cú đánh trong bóng chày. Hãy dành ra 10 đến 15 phút cho trang hai.
Page three. This might be the most important, so don't skip it: "The Cost of Inaction." Humans are very good at considering what might go wrong if we try something new, say, ask for a raise. What we don't often consider is the atrocious cost of the status quo -- not changing anything. So you should ask yourself, if I avoid this action or decision and actions and decisions like it, what might my life look like in, say, six months, 12 months, three years? Any further out, it starts to seem intangible. And really get detailed -- again, emotionally, financially, physically, whatever.
Trang ba. Nó có thể là trang quan trọng nhất nên đừng bỏ qua: "Cái giá cho việc không hành động." Con người rất giỏi trong việc tính xem điều xấu gì sẽ xảy ra nếu thử cái gì đó mới, ví dụ, hỏi tăng lương. Nhưng ta thường không tính tới cái giá khủng khiếp phải trả cho thực tại mà không thay đổi cái gì. Vì vậy, bạn nên tự hỏi mình, nếu tôi tránh hành động hay quyết định này, và cả những hành động và quyết định giống thế, cuộc sống của tôi sẽ ra sao trong sáu tháng, 12 tháng, ba năm tới? Cứ hình dung tới khi không hình dung ra nổi nữa. Và phải hình dung chi tiết về tình cảm, tài chính, thể chất, bất cứ điều gì.
And when I did this, it painted a terrifying picture. I was self-medicating, my business was going to implode at any moment at all times, if I didn't step away. My relationships were fraying or failing. And I realized that inaction was no longer an option for me.
Và khi tôi làm điều này một bức tranh kinh khủng hiện ra. Tôi toàn tự kê đơn uống thuốc, còn việc kinh doanh của tôi sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, nếu tôi không thay đổi. Các mối quan hệ của tôi sẽ phai mờ hoặc thất bại. Tôi nhận ra rằng tôi không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa.
Those are the three pages. That's it. That's fear-setting. And after this, I realized that on a scale of one to 10, one being minimal impact, 10 being maximal impact, if I took the trip, I was risking a one to three of temporary and reversible pain for an eight to 10 of positive, life-changing impact that could be a semi-permanent. So I took the trip. None of the disasters came to pass. There were some hiccups, sure. I was able to extricate myself from the business. I ended up extending that trip for a year and a half around the world, and that became the basis for my first book, that leads me here today.
Đó là ba trang. Đó là thiết lập sợ hãi. Và sau đó, tôi nhận ra rằng trên thang điểm từ một đến mười, một là tác động tối thiểu, mười là tác động tối đa, nếu tôi đi du lịch tôi đã mạo hiểm từ một đến ba nỗi sợ tạm thời để đổi lại 8 đến 10 kết quả tích cực sẽ thay đổi cuộc sống của tôi gần như là vĩnh viễn. Vì vậy, tôi đã đi du lịch. Không có thảm họa nào xảy ra. Dù có một số trục trặc, chắc rồi. Tôi đã có thể giải thoát bản thân khỏi công việc kinh doanh. Cuối cùng, tôi đã đi khắp thế giới suốt một năm rưỡi, điều đó đã trở thành nền tảng cho cuốn sách đầu tiên của tôi, và đưa tôi đến đây ngày hôm nay.
And I can trace all of my biggest wins and all of my biggest disasters averted back to doing fear-setting at least once a quarter. It's not a panacea. You'll find that some of your fears are very well-founded.
Tôi có thể chỉ ra tất cả các chiến thắng lớn nhất của mình và tất cả các thảm hoạ lớn nhất đã bị ngăn cản khi đọc lại việc thiết lập nỗi lo sợ ít nhất mỗi quý một lần. Nó không phải là thuốc chữa bách bệnh. Bạn sẽ thấy rằng một số nỗi sợ rất xác đáng.
(Laughter)
(Cười)
But you shouldn't conclude that without first putting them under a microscope. And it doesn't make all the hard times, the hard choices, easy, but it can make a lot of them easier.
Nhưng bạn không nên kết luận điều đó khi chưa nghiên cứu chúng kĩ càng. Dù nó không giúp tất cả các thời điểm và các lựa chọn khó khăn trở nên dễ dàng, nhưng nó giúp chúng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều!
I'd like to close with a profile of one of my favorite modern-day Stoics. This is Jerzy Gregorek. He is a four-time world champion in Olympic weightlifting, political refugee, published poet, 62 years old. He can still kick my ass and probably most asses in this room. He's an impressive guy.
Tôi sẽ kết thúc bằng tiểu sử của người thuộc phái khắc kỷ hiện đại mà tôi thích Đó là Jerzy Gregorek. Ông đã 4 lần vô địch Olympic thế giới môn cử tạ một người tị nạn chính trị, một nhà thơ, 62 tuổi. Ông ta vẫn có thể hạ gục tôi và hầu hết những người ở đây. Một người đàn ông ấn tượng.
I spent a lot of time on his stoa, his porch, asking life and training advice. He was part of the Solidarity in Poland, which was a nonviolent movement for social change that was violently suppressed by the government. He lost his career as a firefighter. Then his mentor, a priest, was kidnapped, tortured, killed and thrown into a river. He was then threatened. He and his wife had to flee Poland, bounce from country to country until they landed in the US with next to nothing, sleeping on floors.
Tôi đã dành rất nhiều thời gian ở hiên nhà của ông ấy, hỏi ý kiến về cuộc sống và rèn luyện. Ông tham gia Công đoàn Đoàn Kết ở Ba Lan, một phong trào bất bạo động hướng đến cải cách xã hội đã bị chính phủ đàn áp một cách tàn bạo. Ông mất công việc lính cứu hỏa. Sau đó, người thầy của ông, một linh mục, bị bắt cóc, tra tấn rồi giết chết và ném xuống sông. Sau đó chính ông bị đe dọa. Ông và vợ ông phải trốn khỏi Ba Lan, chạy từ nước này sang nước khác cho đến khi hạ cánh xuống Mỹ với hai bàn tay trắng, ngủ trên sàn nhà.
He now lives in Woodside, California, in a very nice place, and of the 10,000-plus people I've met in my life, I would put him in the top 10, in terms of success and happiness. And there's a punchline coming, so pay attention. I sent him a text a few weeks ago, asking him: Had he ever read any Stoic philosophy? And he replied with two pages of text. This is very unlike him. He is a terse dude.
Bây giờ ông sống ở Woodside, California, ở một nơi rất đẹp, và trong số hơn 10.000 người tôi đã gặp trong đời, tôi sẽ đưa ông vào top 10, về thành công và hạnh phúc. Đoạn kết rất bất ngờ đây, xin hãy chú ý. Tôi đã gửi tin nhắn văn bản cho ông vài tuần trước, hỏi ông: Ông có từng đọc triết học trường phái khắc kỷ không? Và ông trả lời tận hai trang văn bản. Đây là điều hiếm có với con người ngắn gọn, vắn tắt như vậy.
(Laughter)
(Cười)
And not only was he familiar with stoicism, but he pointed out, for all of his most important decisions, his inflection points, when he stood up for his principles and ethics, how he had used stoicism and something akin to fear-setting, which blew my mind.
Và ông không chỉ quen với chủ nghĩa khắc kỷ, mà ông còn chỉ ra rằng tất cả các quyết định quan trọng nhất của ông những bước ngoặt trong đời ông, khi ông đứng lên bảo vệ nguyên tắc và đạo đức của bản thân, ông đã sử dụng chủ nghĩa khắc kỷ và thiết lập sợ hãi, Điều đó thổi bùng trí óc tôi.
And he closed with two things. Number one: he couldn't imagine any life more beautiful than that of a Stoic. And the last was his mantra, which he applies to everything, and you can apply to everything:
Ông kết thúc bằng hai điều. Số một: ông không thể tưởng tượng bất kỳ cuộc sống nào đẹp hơn của cuộc sống một người theo phái khắc kỷ. Thứ hai: thần chú ông áp dụng cho tất cả mọi thứ, và bạn cũng có thể áp dụng cho mọi thứ:
"Easy choices, hard life. Hard choices, easy life."
"Chọn lựa dễ dàng, cuộc sống khó khăn. Chọn lựa khó khăn, cuộc sống dễ dàng."
The hard choices -- what we most fear doing, asking, saying -- these are very often exactly what we most need to do. And the biggest challenges and problems we face will never be solved with comfortable conversations, whether it's in your own head or with other people.
Những lựa chọn khó khăn - những gì ta sợ phải làm, sợ phải hỏi, phải nói ra nhất, thường chính là những gì ta cần làm nhất. Những thách thức lớn nhất và những vấn đề ta phải đối mặt sẽ không bao giờ được giải quyết bằng những cuộc đối thoại dễ dàng bất kể bạn tự trò chuyện trong đầu, hay giao tiếp với người khác
So I encourage you to ask yourselves: Where in your lives right now might defining your fears be more important than defining your goals? Keeping in mind all the while, the words of Seneca: "We suffer more often in imagination than in reality."
Vì vậy, tôi khuyến khích bạn hãy tự hỏi: Trong đời bạn hiện nay, những lúc nào xác định nỗi sợ quan trọng hơn xác định mục tiêu? Luôn ghi nhớ lời của Seneca: "Chúng ta phải chịu đựng trong trí tưởng tượng nhiều hơn là thực tế."
Thank you very much.
Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)