About three years ago, I lost my daughter. She was sexually assaulted and murdered. She was my only child and was just 19. As the shock wore off and the all-consuming grief took over, I lost all meaning and purpose in life. Then my daughter spoke to me. She asked me to keep living. If I am not around, she will have one less heart to continue to live in. With that, my partner Susan and I started our desperate climb out of this deep hole of trauma and loss. In the journey back to the land of the living with grief, we unexpectedly found a rather unlikely and very helpful ally: my work.
Tầm 3 năm về trước, con gái tôi đã mất. Con bé đã bị cưỡng hiếp và sát hại. Đó là đứa con duy nhất của tôi và con bé mới 19 tuổi. Khi cơn sốc qua đi cũng là lúc mà nỗi đau tột cùng xâm chiếm, tôi đã mất đi mục đích sống trên đời. Con gái từng nói tôi là, con bé bảo tôi hãy cố sống, Nếu không có tôi bên cạnh, con bé chẳng khác nào mất đi một trái tim cả. Vì thế, tôi cùng vợ là Susan đã bắt đầu chuyến hành trình để thoát khỏi hố sâu đau thương và mất mát này. Trong chuyến hành trình tìm lại mình trong tận cùng đau khổ, chúng tôi tình cờ phát hiện ra một người đồng hành khó tin nhưng cũng không kém phần tin cậy: là công việc của tôi.
At first, I wasn't even sure if I should go back to work. I had a lot of self-doubt. As a senior executive, I'm responsible for thousands of employees and billions of dollars. After all that trauma, is my mind still sharp and creative enough for that job? Can I still relate to people? Can I get past the resentment and regret I felt about all the time I spent working instead of being with my daughter? Is it fair to leave Susan home alone, dealing with her own grief and pain? At the end, I made the decision to go back to work, and I am very glad I did.
Ban đầu, tôi thậm chí còn không chắc mình có đi làm lại được không. Tôi đã nghi ngờ bản thân rất nhiều. Với tư cách là một quản lí cấp cao, tôi phải chịu trách nhiệm cho cả nghìn nhân viên và hàng tỉ đô la. Sau những sang chấn ấy, liệu tâm trí tôi có còn đủ vững để đảm nhận công việc đó không? Tôi còn có thể tạo ảnh hưởng không? Liệu tôi có thể thoát ra khỏi sự oán giận và hối tiếc vì tôi đã quá tham công tiếc việc thay vì dành thời gian bên con gái? Liệu có công bằng không khi để Susan ở nhà một mình để gặm nhấm hết những đau thương và mất mát? Cuối cùng thì, tôi đã quyết định đi làm trở lại, và tôi đã không hối tiếc vì điều đó.
We all experience grief and loss in our lives. For most of us, that means, at some point, getting up and getting back to work while living with the grief. On those days, we will continue to carry the incredible burden of sadness, but also a hope that work itself can restore for us that much-needed feeling of purpose. For me, work started out as just a productive distraction, but evolved to being truly therapeutic and meaningful in so many ways. And my return to work proved to be a good thing for the company as well. I know I'm not indispensable, but retaining my expertise proved to be very beneficial, and my return helped all the teams avoid disruptions and distractions. When you lose the most precious thing in your life, you gain a lot of humility and a very different perspective free of egos and agendas, and I think I'm a better coworker and a leader because of that.
Ta đều phải trải qua những đau thương và mất mát trong cuộc đời. Với phần đông chúng ta, việc đứng dậy và đi làm lại trong lúc đang gặm nhấm nỗi đau là điều hết sức cần thiết. Ngày nay. ta vẫn luôn vùi lắp những nỗi đau mà mình mang theo, nhưng kèm theo đó là hy vọng rằng công việc có thể chữa lành ta bằng cảm giác là mình có một mục đích sống. Với tôi, công việc ban đầu chỉ đơn thuần là một chút giải tỏa, nhưng sau đó đã phát triển thành một cách trị liệu hiệu quả và có ý nghĩa về nhiều mặt. Và sự trở lại của tôi trong công việc cũng là điều tốt cho công ty. tôi biết mình cũng không phải là quan trọng gì lắm, nhưng kiến thức chuyên môn của tôi vẫn có nhiều giá trị, và sự trở lại của tôi đã giúp cả đội tránh được sự rối loạn và phân tâm. Khi bạn mất đi thứ quý giá nhất đời mình, bạn sẽ trở nên khiêm nhường hơn và có thêm 1 góc nhìn khác không bị chi phối bởi cái tôi và lập luận cá nhân, và tôi nghĩ mình là một đồng nghiệp và lãnh đạo tốt cũng bởi vì thế.
For all the good that came from it, though, my reentry into work was far from easy. It was very hard. The biggest challenge was having to separate my personal and professional lives completely. You know -- OK to cry early in the morning, but slap a smile on the face promptly at eight o'clock and act as if everything is the same as before until the workday is over. Living in two completely different worlds at the same time, and all the hiding and pretending that went with it, it was -- it was exhausting, and made me feel very alone.
Với những điều tốt đẹp mà công việc mang lại, sự trở lại của tôi vẫn không hề dễ tí nào. Nó đã rất khó khăn. Thử thách lớn nhất chính là cố phân tách hoàn toàn cuộc sống cá nhân và sự nghiệp. Kiểu như là -- Việc khóc vào buổi sáng là bình thường, nhưng tôi phải tự tát mình một cái mỗi khi đồng hồ điểm tám giờ và cố gắng diễn như thể mọi thứ vẫn ổn giống trước đây cho đến tận khi tan làm. Việc sống giữa hai thế giới khác nhau trong cùng một lúc như vậy kèm theo đó là sự trốn tránh và giả vờ đến đau lòng, điều đó thật -- điều đó thật mệt mỏi, và khiến tôi thấy rất cô đơn.
Over time, I worked through those struggles and I gained the confidence and the acceptance to bring my whole self to work. And as a direct result of that, I found joy again in it.
Thời gian trôi, tôi đã vượt qua được những sang chấn đó và tôi có lại sự tự tin và nhận ra rằng mình phải trở lại làm việc với tư cách là chính mình thôi. Và kết quả sau đó là, tôi đã lần nữa tìm lại được niềm vui.
During that hard journey back to work, I learned the power of having a culture of empathy in the workplace. Not sympathy, not compassion, but empathy. I came to believe that a workplace where empathy is a core part of the culture, that is a joyful and productive workplace, and that workplace inspires a great deal of loyalty. I believe there are three things a company can do to create and nurture a culture of empathy in the workplace in general and support a grieving employee like myself in particular. One is to have policies that let an employee deal with their loss in peace, without worrying about administrative logistics. Second, provide return-to-work therapy to the employee as an integral part of the health benefits package. And third, provide training for all employees on how to support each other -- empathy training, as I call it.
Suốt hành trình gian khổ để trở lại với công việc, tôi đã nhận ra tầm quan trọng của văn hóa đồng cảm nơi công sở. Không phải sự thương hại, không phải sự trắc ẩn, mà là sự đồng cảm. Tôi bắt đầu tin là một môi trường làm việc với văn hóa lấy sự đồng cảm làm trọng tâm, là một môi trường làm việc hạnh phúc và sáng tạo, và môi trường làm việc ấy tạo cảm hứng cho lòng trung thành. Tôi tin là có ba điều mà một công ty có thể làm để hình thành và nuôi dưỡng văn hóa đồng cảm tại nơi làm việc nói chung và hỗ trợ cho một nhân viên chịu mất mát như tôi nói riêng. Thứ nhất là hãy có các chính sách nhằm giúp nhân viên gặm nhấm sự đau thương trong an bình, mà chẳng cần phải lo về khâu hậu cần hành chính. Hai là, hãy cấp cho nhân viên một phương án chữa lành khi đi làm lại như một phần trong gói bảo hiểm y tế. Và thứ ba, hãy huấn luyện tất cả nhân viên cách để tương trợ nhau -- tôi gọi đó là huấn luyện sự đồng cảm.
In the first category of policies to help deal with the loss, the most important policy is regarding time off. It's true that there is no expiration date to grieve and time cannot undo a loss, but time away from work helped me figure out how daily life can coexist with grief. We don't want a grieving employee to have to cobble together vacation days and sick days and unpaid leave and whatever else. A formal time-off policy that also allows the employee to come back to the same role they had before their time off -- that policy will make a real difference. Personally, I was so grateful to come back to my old role. The familiar work, familiar people, provided a lot of comfort.
Trong phân loại chính sách đầu tiên về việc giúp đối phó với sự mất mát, chính sách quan trọng nhất là về thời gian nghỉ. sự thật là nỗi đau vẫn sẽ luôn trường tồn và thời gian cũng chẳng thể xóa mờ tất cả. nhưng khoảng thời gian nghỉ việc đã giúp tôi tìm ra cách dung hòa giữa cuộc sống đời thường và nỗi đau. Ta hẳn sẽ không muốn 1 nhân viên đang đau khổ phải chật vật sắp sếp giữa các ngày nghỉ và ngày dưỡng bệnh, các ngày nghỉ không lương và nhiều thứ khác. Môt chính sách nghỉ việc đàng hoàng là phải cho phép nhân viên trở lại với vai trò vốn có của họ trước thời gian nghỉ -- chính sách đó sẽ tạo sự khác biệt thực sự. Cá nhân tôi cảm thấy rất vui khi được trở lại làm việc với vai trò cũ. Công việc quen thuộc, con người quen thuộc đã mang lại sự thư thái đáng kể.
The second category of help companies can provide to employees is return-to-work therapy. Therapy helped me muster the courage needed to bring my whole self to work and merge the two parallel worlds I was straddling into one, and just have one life. A couple of years ago, I spent a weekend scattering my daughter's ashes in the Pacific. It was a -- it was a horrific time. When I returned to work from that that following Monday, one of the first meetings was to arbitrate a very passionate debate on office wallpaper. I needed therapy to figure out how to be considerate of others' normal lives when my own life is so very different. Therapy helped me give myself permission to be vulnerable. Even if vulnerability is not often seen as a strength in the corporate world, when seemingly unrelated and just trivial things triggered deep feelings of sadness right smack in the middle of the workday, therapy helped me deal with them. And when painful anniversaries and events tried to hijack the day, like when I got a call from Texas Rangers regarding an arrest in my child's death, I was at work. Therapy helped me stay productive while still remaining true to the unique realities and the painful realities of my life.
Loại giúp đỡ thứ hai mà công ty có thể cấp cho nhân viên là liệu pháp chữa trị khi đi làm lại. Liệu pháp chữa trị dã giúp tôi có được sự can đảm cần thiết để thật sự đưa bản thân mình tìm lại với công việc và hợp nhất hai thế giới song song mà tôi đang sống thành một và chỉ sống một cuộc đời thôi. Vài năm về trước, tôi đã dành cả ngày cuối tuần để rải tro cốt của con gái ở Thái Bình Dương. Đó quả là -- đó quả là khoảng thời gian kinh khủng. Khi tôi đi làm lại vào ngày đó, cái ngày thứ hai đó, một trong những cuộc họp đầu tiên của tôi là một cuộc tranh luận nồng nhiệt về bức tranh trong văn phòng. tôi cần một liệu pháp để có thể học cách quan tâm đến cuộc sống của những người khác khi mà cuộc sống của tôi quá khác biệt. Liệu pháp chữa trị khiến tôi cho phép mình được yếu đuối. Kể cả khi sự yếu đuối không bao giờ được coi là điểm mạnh trong thế giới này, Khi những điều dường như không liên quan và chỉ là những chuyện nhỏ bé cũng kích thích cảm giác buồn sâu sắc ngay giữa giờ làm việc, liệu pháp trị liệu đã giúp tôi xử lí chúng. Và khi sự đau đớn từ những kỉ niệm và ký ức buồn cố chiếm lấy 1 ngày của tôi, như lúc mà tôi nhận điện thoại từ những cảnh sát Texas về việc bắt giữ liên quan đến cái chết của con gái, tôi đang ở nơi làm việc. Liệu pháp giúp tôi giữ được sự năng suất trong khi vẫn phải chấp nhận những sự thật phũ phàng và nỗi đau luôn giằng xé tôi trong thực tại.
During the course of the return-to-work therapy, I had realized something. I had realized that many of those learnings, they would have been very helpful for me at work all along, independent of my loss. And that realization brings me to the final category of things companies can do. Provide empathy training to the employees. Look, I know it sounds odd, but empathy can be a learned behavior. For some, showing empathy comes naturally. A colleague came to see me; I had this electronic photo frame on my desk, rotating through pictures of my daughter. As she was leaving, she simply said, "Tilak, when you're ready, I would love for you to tell me the story behind each of those pictures." She didn't ignore my sadness; she didn't dwell on it. She simply gave me permission to be myself and made a human connection. This was her version of empathy, of which I'm sure there are many.
Trong lúc cố học cách làm quen với liệu pháp trị liệu khi đi làm lại, tôi đã nhận ra vài điều. tôi nhận ra rằng đa phần những bài học này, chúng rất có ích với tôi, nhất là trong công việc, giúp tôi thoát ly khỏi sự mất mát. Và phát hiện đó đã giúp tôi đi đến một phương pháp cuối cùng về những điều mà các công ty có thể làm. Hãy đào tạo sự cảm thông cho nhân viên. Nào, tôi biết điều này nghe hơi lạ, nhưng cảm thông là một lọai hành vi có thể học được. Đôi lúc, ta bộc lộ sự cảm thông một cách tự nhiên. Một đồng nghiệp đến gặp tôi; trên bàn làm việc của tôi có một khung ảnh điện tử, liên tục lướt qua những bức ảnh của con gái. Vào lúc rời đi, cô ấy đã nói, “Tilak, khi anh sẵn sàng. tôi sẽ rất vui nếu anh có thể kể tôi nghe câu chuyện đằng sau những bức ảnh này.” Cô ấy không thờ ơ với nỗi buồn của tôi; cô ấy cũng chẳng đào sâu nó. Cô ấy chỉ đơn giản là cho tôi quyền được làm chính mình và tạo ra một sự gắn kết đầy nhân văn. Đấy là một phiên bản ưu việt của sự cảm thông, mà tôi chắc chắn là có rất nhiều người có.
But not everybody is a natural with empathy, and traditional work cultures don't always emphasize empathy. One person said to me, "I can't believe you made it back to work. I don't think I could have done it." Boy, did that make me feel awful. Is my love for my child not strong? Another person decided to be my spokesperson, guiding other folks on how and when to interact with me, all without my knowledge or consent. A few folks just maintained absolute stoic and deafening silence, which in some ways trivialized my loss. Some spent a ton of water-cooler time speculating if I would be any good at all at work, coming back from such a devastating loss. Time, frankly, would have been better spent in figuring out how to help me instead. And then there was that moment where I had to console someone, very distraught, who said, "I understand your loss. My dog died last year."
Nhưng không phải ai cũng có thể cảm thông một cách tự nhiên, và không phải văn hóa làm việc lúc nào cũng chỉ tập trung vào sự cảm thông. Có người từng nói với tôi, “Không ngờ là anh đi làm lại được luôn đấy. nếu là tôi thì chắc đã nghỉ luôn rồi.” Chúa ơi, điều đó khiến tôi cảm thấy thật tồi tệ. Liệu tình cảm của tôi với con gái có đủ mãnh liệt chưa? Có người thì định làm cố vấn riêng cho tôi luôn, anh ta chỉ mọi người cách làm thế nào và khi nào thì nên nói chuyện với tôi, tôi thậm chí còn chẳng biết là có chuyện đó. Một số người thì giữ thái độ lạnh lùng và im lặng đến đáng sợ, điều này phần nào làm tầm thường hóa nỗi mất mát của tôi. Một số người thì lặng đi trong chốc lát để đoán xem liệu tôi có còn đủ tỉnh táo để đi làm nữa không, nhất là sau khi đã trải qua một tổn thương lớn đến như vậy. Thành thật mà nói, sẽ tốt hơn nhiều nếu họ dành thời gian đó để tìm xem liệu có cách để giúp tôi không. Và đôi lúc, tôi còn an ủi ngược lại người khác một người đã nói trong hoảng loạn là, “Tôi hiểu nỗi đau của anh. Con chó của tôi đã mất vào năm ngoái.”
Empathy training can help avoid that inherent awkwardness in dealing with loss. It can give people the confidence to bring their whole self to work, and the people around them, the awareness to accept them for who they are. And together, we'll all be better for it. Empathy training can help people acknowledge that a coworker is a very different person after a life-changing loss, and ask that simple and direct question: what would you like me to do differently to help you?
Việc mài dũa sự cảm thông có thể giúp tránh khỏi sự ngượng ngùng khi đối diện với nỗi đau. nó có thể cho họ sự tự tin để được làm việc một cách trọn vẹn, và cho cả những người quanh họ, chấp nhận bản chất con người thực sự của họ. Và cùng nhau, chúng ta rồi sẽ tốt lên. Việc mài dũa sự cảm thông có thể giúp người ta nhận ra rằng một đồng nghiệp có thể thay đổi hoàn toàn sau khi trải qua mất mát, và họ sẽ ngay lập tức đặt câu hỏi: tôi có thể làm điều gì khác để giúp được anh đây?
There will come a day when I finally see my daughter, my little girl, again. And as she always did, she's going to make fun of me for working so much. But she knew. She knew that she was the top priority -- number one priority. And she will be thankful that work helped Dad live a purposeful life after she was gone.
Rồi sẽ đến một ngày tôi được đoàn tụ với con gái, cô gái bé bỏng của tôi, một lần nữa. Và hẳn là lúc đó nó sẽ, nó sẽ chế nhạo tôi vì đã làm việc quá nhiều. Nhưng con bé biết là. Con bé biết nó luôn là sự ưu tiên hàng đầu -- sự ưu tiên số một. Và con bé hẳn sẽ biết ơn khi hiểu rằng công việc đã giúp ba nó tìm lại mục đích sau khi nó qua đời.
It is such an incredible relief that the loss I experienced is not as common. A child dying ahead of the parent is just absolutely horrific -- the most nightmarish and unnatural thing to happen. But loss in itself is not uncommon. When done right, returning to work can help us survive loss and grief. And companies can help do it right, by fostering a culture of empathy in the workplace. It's not a burden or a lot of effort or expense. And creating such a workplace, where empathy is core to the culture -- it will be one of the best investments a company can make.
Đó quả là một sự giải tỏa khi biết rằng nỗi đau của tôi không phải là điều thường gặp. Việc con cái qua đời trước cả ba mẹ thật sự đau lòng -- đó là thứ ám ảnh và vô thường nhất có thể xảy ra Nhưng sự đánh mất bản thân thì lại khá phổ biến. Nếu áp dụng đúng cách, việc đi làm lại có thể giúp ta thoát khỏi những nỗi đau và mất mát. Và các công ty có thể giúp ta làm điều đó, bằng cách nuôi duõng văn hóa đồng cảm nơi công sở. Đó không phải là gánh nặng hay sự nỗ lực và bù đắp chi phí. Và việc tạo ra môi trường làm việc như vậy, nơi lấy sự đồng cảm làm trung tâm -- đó sẽ là khoản đầu tư lợi nhuận nhất mà doanh nghiệp có thể làm.
Thank you.
Cám ơn các bạn.