[This talk contains graphic language and descriptions of sexual violence Viewer discretion is advised]
[Bài nói có từ ngữ đồ họa và mô tả về bạo lực tình dục người xem cần cân nhắc]
Tom Stranger: In 1996, when I was 18 years old, I had the golden opportunity to go on an international exchange program. Ironically I'm an Australian who prefers proper icy cold weather, so I was both excited and tearful when I got on a plane to Iceland, after just having farewelled my parents and brothers goodbye. I was welcomed into the home of a beautiful Icelandic family who took me hiking, and helped me get a grasp of the melodic Icelandic language. I struggled a bit with the initial period of homesickness. I snowboarded after school, and I slept a lot. Two hours of chemistry class in a language that you don't yet fully understand can be a pretty good sedative.
Tom Stranger: Năm 1996, khi 18 tuổi tôi đã tham gia chương trình trao đổi quốc tế Tôi là một người Úc thích thời tiết lạnh nên tôi đã vừa vui và buồn khi tới Iceland chỉ ngay sau khi tạm biệt bố mẹ và các anh Tôi được chào đón tới một gia đình Iceland Họ dẫn tôi đi leo núi, giúp tôi hiểu được tiếng Iceland du dương Tôi hơi vất vả một chút với khoảng thời gian nhớ nhà Tôi đi trượt tuyết sau giờ học và ngủ rất nhiều. Hai giờ ở lớp hóa với ngôn ngữ mà bạn chưa hiểu hết có thể là thuốc an thần khá tốt.
(Laughter)
(Cười)
My teacher recommended I try out for the school play, just to get me a bit more socially active. It turns out I didn't end up being part of the play, but through it I met Thordis. We shared a lovely teenage romance, and we'd meet at lunchtimes to just hold hands and walk around old downtown Reykjavík. I met her welcoming family, and she met my friends. We'd been in a budding relationship for a bit over a month when our school's Christmas Ball was held.
Giáo viên khuyên tôi tới clb kịch để tham gia nhiều hoạt động tập thể hơn Nhưng cuối cùng tôi không được đóng kịch mà qua nó tôi gặp được Thordis Chúng tôi có mối tình tuổi teen dễ thương, chúng tôi gặp nhau bữa trưa chỉ để nắm tay đi dọc phố cổ Reykjavík. Tôi mời cô ấy tới nhà gặp bạn bè của tôi. Chúng tôi yêu nhau được hơn một tháng khi vũ hội giáng sinh của trường diễn ra.
Thordis Elva: I was 16 and in love for the first time. Going together to the Christmas dance was a public confirmation of our relationship, and I felt like the luckiest girl in the world. No longer a child, but a young woman. High on my newfound maturity, I felt it was only natural to try drinking rum for the first time that night, too. That was a bad idea. I became very ill, drifting in and out of consciousness in between spasms of convulsive vomiting. The security guards wanted to call me an ambulance, but Tom acted as my knight in shining armor, and told them he'd take me home.
Thordis Elva: Tôi 16 và có mối tình đầu. Đi cùng nhau tới vũ hội giáng sinh là một sự xác nhận với tình cảm này. Tôi thấy mình là cô gái may mắn nhất Không còn là một cô gái mà sẽ là một phụ nữ trẻ một bước trưởng thành lớn của tôi Tôi cũng thử uống rượu rum lần đầu tối đó và nó là một sai lầm. Tôi cảm thấy khó chịu, nửa tỉnh nửa say, giữa cơn buồn nôn trực trào nơi cổ họng. Bảo vệ muốn gọi cho tôi xe cứu thương nhưng Tom đã hành động như một hiệp sỹ bảo họ rằng sẽ đưa tôi về.
It was like a fairy tale, his strong arms around me, laying me in the safety of my bed. But the gratitude that I felt towards him soon turned to horror as he proceeded to take off my clothes and get on top of me. My head had cleared up, but my body was still too weak to fight back, and the pain was blinding. I thought I'd be severed in two. In order to stay sane, I silently counted the seconds on my alarm clock. And ever since that night, I've known that there are 7,200 seconds in two hours.
Nó như trong chuyện cổ tích vậy, cánh tay mạnh mẽ ấy vòng quanh tôi đặt tôi an toàn trên giường ngủ. Nhưng lòng biết ơn đã sớm thành nỗi hoảng sợ khi anh ấy cởi quần áo tôi ra nằm lên tôi. Đầu tôi trống rỗng, thân thể tôi còn quá yếu để phản kháng, và nỗi đau thì thật khủng khiếp. Tôi nghĩ tôi sẽ bị xé ra làm hai. Để tỉnh táo hơn, tôi im lặng đếm thời gian trên đồng hồ. Và kể từ đêm đó, tôi biết rằng có 7200 giây trong hai tiếng.
Despite limping for days and crying for weeks, this incident didn't fit my ideas about rape like I'd seen on TV. Tom wasn't an armed lunatic; he was my boyfriend. And it didn't happen in a seedy alleyway, it happened in my own bed. By the time I could identify what had happened to me as rape, he had completed his exchange program and left for Australia. So I told myself it was pointless to address what had happened. And besides, it had to have been my fault, somehow.
Dù đã khập khiễng trong vài ngày và khóc trong vài tuần tôi biết việc này không giống cưỡng hiếp như trên TV. Tom không phải một tên mất trí có vũ khí anh ấy là bạn trai tôi. Và nó không xảy ra trong một con hẻm tối nó xảy ra trên chính giường tôi. Vào lúc tôi biết việc xảy ra là cưỡng hiếp, Tom đã hoàn thành chương trình trao đổi và trở về Úc. Nên tôi nghĩ thật vô dụng khi viết cho Tom về việc này Và ngoài ra nó là lỗi của tôi ở mặt nào đó.
I was raised in a world where girls are taught that they get raped for a reason. Their skirt was too short, their smile was too wide, their breath smelled of alcohol. And I was guilty of all of those things, so the shame had to be mine. It took me years to realize that only one thing could have stopped me from being raped that night, and it wasn't my skirt, it wasn't my smile, it wasn't my childish trust. The only thing that could've stopped me from being raped that night is the man who raped me -- had he stopped himself.
Tôi lớn lên ở nơi mà con gái được dạy rằng họ bị cưỡng bức là có lý do. Váy thì quá ngắn, nụ cười thì quá tươi, hơi thở thì có mùi của rượu. Và tôi thấy có lỗi vì tất cả những điều đó nên người cảm thấy xấu hổ phải là tôi. Mất vài năm để tôi nhận ra chỉ một thứ có thể ngăn tôi không bị cưỡng hiếp tối đó, không phải váy của tôi, hay nụ cười của tôi, cũng không phải niềm tin trẻ con ấy. Điều duy nhất có thể giúp tôi tối đó là người đàn ông cưỡng hiếp tôi phải dừng bản thân lại.
TS: I have vague memories of the next day: the after effects of drinking, a certain hollowness that I tried to stifle. Nothing more. But I didn't show up at Thordis's door. It is important to now state that I didn't see my deed for what it was. The word "rape" didn't echo around my mind as it should've, and I wasn't crucifying myself with memories of the night before. It wasn't so much a conscious refusal, it was more like any acknowledgment of reality was forbidden. My definition of my actions completely refuted any recognition of the immense trauma I caused Thordis. To be honest, I repudiated the entire act in the days afterwards and when I was committing it. I disavowed the truth by convincing myself it was sex and not rape. And this is a lie I've felt spine-bending guilt for.
TS: Tôi có ký ức mơ hồ về ngày hôm sau: từ ảnh hưởng của việc uống rượu một sự trống rỗng mà tôi cố kiềm chế. Không gì hơn. Nhưng tôi đã không đến nhà Thordis. Cần nói rõ rằng tôi không nhận ra được sai lầm của mình. Từ "cưỡng bức" không hiện ra trong đầu tôi như nó nên thế, tôi cũng không tự hành hạ mình về ký ức đêm trước. Nó không phải sự phủ nhận có ý thức, nó giống như sự thiếu hiểu biết hơn. Định nghĩa của tôi bác bỏ mọi sự thật về tổn thương sâu sắc tôi gây ra với Thordis. Thành thật mà nói, tôi đã không thừa nhận hành động của mình nhiều ngày sau đó và đến khi tôi thừa nhận nó, tôi tự thuyết phục bản thân đó chỉ là sex, không phải cưỡng hiếp. Và đó là một lời nói dối mà tôi luôn cảm thấy có lỗi.
I broke up with Thordis a couple of days later, and then saw her a number of times during the remainder of my year in Iceland, feeling a sharp stab of heavyheartedness each time. Deep down, I knew I'd done something immeasurably wrong. But without planning it, I sunk the memories deep, and then I tied a rock to them.
Tôi chia tay với Thordis vài ngày sau tôi nhìn thấy cô ấy vài lần trong khoảng thời gian còn lại ở Iceland, cảm thấy nhói đau mỗi lần nghĩ đến. Thật sự tôi biết mình đã làm điều cực kỳ sai trái. Nhưng tôi đã nhấn chìm những ký ức đó buộc chúng với một hòn đá.
What followed is a nine-year period that can best be titled as "Denial and Running." When I got a chance to identify the real torment that I caused, I didn't stand still long enough to do so. Whether it be via distraction, substance use, thrill-seeking or the scrupulous policing of my inner speak, I refused to be static and silent.
Khoảng thời gian 9 năm sau có thể đặt tên là "chối bỏ và chạy trốn." Khi tôi nhận ra nỗi đau mình gây ra, tôi không đứng đủ vững để làm điều đó. Dù nó là do rối trí, hay sử dụng chất kích thích, tìm kiếm sự hồi hộp, hay do lời nói trong lương tâm tôi, Tôi từ chối việc đứng yên và im lặng.
And with this noise, I also drew heavily upon other parts of my life to construct a picture of who I was. I was a surfer, a social science student, a friend to good people, a loved brother and son, an outdoor recreation guide, and eventually, a youth worker. I gripped tight to the simple notion that I wasn't a bad person. I didn't think I had this in my bones. I thought I was made up of something else. In my nurtured upbringing, my loving extended family and role models, people close to me were warm and genuine in their respect shown towards women. It took me a long time to stare down this dark corner of myself, and to ask it questions.
Và với tiếng động này, tôi cũng vẽ lên các phần khác của cuộc sống để tạo ra bức tranh về bản thân. Tôi là người lướt sóng, một sinh viên khoa học xã hội, một người bạn với những người tốt, một người em và người con được yêu thương, một hướng dẫn viên ngoài trời và cuối cùng, một nhân viên trẻ. Tôi nắm chặt ý nghĩ tôi không là người xấu Tôi không nghĩ mình sinh ra như thế. Tôi được tạo ra từ những điều khác. Trong quá trình trưởng thành đại gia đình và mẫu hình tượng của tôi, những người quanh tôi ấm áp và chân thật tôn trọng phụ nữ. Mất nhiều thời gian để nhìn vào góc tối của bản thân, và đặt ra câu hỏi.
TE: Nine years after the Christmas dance, I was 25 years old, and headed straight for a nervous breakdown. My self-worth was buried under a soul-crushing load of silence that isolated me from everyone that I cared about, and I was consumed with misplaced hatred and anger that I took out on myself.
TE: Chín năm sau vũ hội giáng sinh tôi đã 25 tuổi, bị suy nhược thần kinh. Tự tôn của tôi bị chôn vùi trong im lặng làm tôi xa lánh những người tôi quan tâm, tự gặm nhấm lòng căm thù và giận dữ mà tôi đã đặt lên bản thân.
One day, I stormed out of the door in tears after a fight with a loved one, and I wandered into a café, where I asked the waitress for a pen. I always had a notebook with me, claiming that it was to jot down ideas in moments of inspiration, but the truth was that I needed to be constantly fidgeting, because in moments of stillness, I found myself counting seconds again. But that day, I watched in wonder as the words streamed out of my pen, forming the most pivotal letter I've ever written, addressed to Tom. Along with an account of the violence that he subjected me to, the words, "I want to find forgiveness" stared back at me, surprising nobody more than myself. But deep down I realized that this was my way out of my suffering, because regardless of whether or not he deserved my forgiveness, I deserved peace. My era of shame was over.
Một ngày, tôi chạy qua cửa trong nước mắt sau cuộc cãi nhau với người yêu, tôi đi vào một quán cà phê, nơi tôi mượn phục vụ cái bút. Tôi luôn có sổ tay bên mình, chỉ để ghi lại ý tưởng trong phút cảm hứng, nhưng thật ra tôi cần phải làm gì đó, vì trong một giây phút im lặng, tôi nhận ra mình lại đang đếm thời gian. Nhưng hôm đó, nhìn những dòng chữ tuôn chảy từ ngòi bút của tôi, viết lên bức thư đúng trọng điểm nhất mà tôi từng viết, gửi tới Tom. Cùng với bản miêu tả sự bạo lực Tom gây ra cho tôi, dòng chữ "tôi muốn tìm sự tha thứ" trân trối nhìn lại tôi, không ai ngoài chính tôi. Nhưng tôi nhận ra đây là cách để vượt qua vì không quan trọng Tom có xứng đáng được nhận sự tha thứ của tôi hay không, tôi xứng đáng được bình yên. Kỷ nguyên xấu hổ của tôi đã kết thúc.
Before sending the letter, I prepared myself for all kinds of negative responses, or what I found likeliest: no response whatsoever. The only outcome that I didn't prepare myself for was the one that I then got -- a typed confession from Tom, full of disarming regret. As it turns out, he, too, had been imprisoned by silence. And this marked the start of an eight-year-long correspondence that God knows was never easy, but always honest. I relieved myself of the burdens that I'd wrongfully shouldered, and he, in turn, wholeheartedly owned up to what he'd done. Our written exchanges became a platform to dissect the consequences of that night, and they were everything from gut-wrenching to healing beyond words.
Trước khi gửi thư, tôi nghĩ tới mọi câu trả lời tiêu cực, hay điều dễ xảy ra nhất là không có hồi đáp. Một khả năng tôi không nghĩ tới là thứ tôi nhận được -- Một bức thư từ Tom với đầy sự hối hận Hóa ra anh ấy cũng bị sự im lặng cầm tù Nó đánh dấu tám năm dài thư từ mà Chúa biết rằng không bao giờ là dễ dàng, nhưng luôn chân thật. Tôi giải thoát bản thân khỏi gánh nặng tự đè lên vai và Tom hoàn toàn thừa nhận những gì đã làm Trao đổi thư trở thành nơi phân tích hậu quả tối đó, và nó gỡ bỏ sai lầm chữa lành vết thương bằng từ ngữ.
And yet, it didn't bring about closure for me. Perhaps because the email format didn't feel personal enough, perhaps because it's easy to be brave when you're hiding behind a computer screen on the other side of the planet. But we'd begun a dialogue that I felt was necessary to explore to its fullest. So, after eight years of writing, and nearly 16 years after that dire night, I mustered the courage to propose a wild idea: that we'd meet up in person and face our past once and for all.
Song nó không là kết thúc với tôi. Có lẽ vì là email nên không thấy nhau đủ, hay nó dễ quá để trở nên dũng cảm khi bạn trốn sau màn hình ở bên kia địa cầu. Nhưng chúng tôi đã bắt đầu nói chuyện điều mà tôi thấy cần thiết để khám phá toàn bộ câu chuyện. Vì vậy sau tám năm viết thư và gần 16 năm sau tối đó Tôi đủ dũng khí để nói ra ý tưởng điên rồ rằng chúng tôi sẽ gặp nhau và đối mặt với quá khứ lần cuối cùng.
TS: Iceland and Australia are geographically like this. In the middle of the two is South Africa. We decided upon the city of Cape Town, and there we met for one week. The city itself proved to be a stunningly powerful environment to focus on reconciliation and forgiveness. Nowhere else has healing and rapprochement been tested like it has in South Africa. As a nation, South Africa sought to sit within the truth of its past, and to listen to the details of its history. Knowing this only magnified the effect that Cape Town had on us.
TS: Iceland và Úc về mặt địa lý thì như thế này. Ở giữa hai nước là Nam Phi. Chúng tôi quyết định tới Cape Town và ở đó chúng tôi gặp nhau trong một tuần. Nơi đây được chứng minh là nơi lý tưởng để tập trung vào hòa giải và tha thứ. Không nơi nào hàn gắn và quan hệ hữu nghị được thử thách như ở Nam Phi. Như một đất nước, nó tìm kiếm sự thật trong quá khứ, lắng nghe chi tiết lịch sử của mình. Biết về điều này càng tăng ảnh hưởng của Cape Town lên chúng tôi.
Over the course of this week, we literally spoke our life stories to each other, from start to finish. And this was about analyzing our own history. We followed a strict policy of being honest, and this also came with a certain exposure, an open-chested vulnerability. There were gutting confessions, and moments where we just absolutely couldn't fathom the other person's experience. The seismic effects of sexual violence were spoken aloud and felt, face to face. At other times, though, we found a soaring clarity, and even some totally unexpected but liberating laughter. When it came down to it, we did out best to listen to each other intently. And our individual realities were aired with an unfiltered purity that couldn't do any less than lighten the soul.
Trong khoảng thời gian ấy, chúng tôi kể chuyện đời mình cho nhau nghe từ đầu tới cuối. Bao gồm phân tích quá khứ của chúng tôi. Chúng tôi tuân thủ một quy tắc nghiêm ngặt là thành thật, và nó dẫn tới mọi sự phơi bày, khả năng dễ bị tổn thương. Có những lời thú tội đầy dũng cảm và khi chúng tôi hoàn toàn không thể đo lường được trải nghiệm của người kia. Ảnh hưởng của bạo lực tình dục được nói thẳng ra, mặt đối mặt. Có khi, dù cho chúng tôi thấy mọi thứ đều sáng sủa, và thậm chí cả những tràng cười không mong đợi. Và cuối cùng, chúng tôi đã làm tất cả để lắng nghe nhau một cách chân thành. Sự thật mỗi cá nhân được phơi bày không tinh lọc làm tâm hồn chúng tôi nhẹ nhõm.
TE: Wanting to take revenge is a very human emotion -- instinctual, even. And all I wanted to do for years was to hurt Tom back as deeply as he had hurt me. But had I not found a way out of the hatred and anger, I'm not sure I'd be standing here today. That isn't to say that I didn't have my doubts along the way. When the plane bounced on that landing strip in Cape Town, I remember thinking, "Why did I not just get myself a therapist and a bottle of vodka like a normal person would do?"
TE: Muốn trả thù là cảm xúc của mỗi người thậm chí là bản năng. Điều tôi muốn làm nhiều năm là khiến Tom đau như tôi đã từng Nhưng nếu tôi không vượt qua thù hằn tôi không chắc mình sẽ ở đây hôm nay. Không thể nói rằng tôi không nghi ngờ gì. Khi máy bay hạ cánh xuống Cape Town, tôi nhớ mình nghĩ, Tại sao tôi không đi trị liệu và uống rượu như người bình thường sẽ làm?"
(Laughter)
(Cười)
At times, our search for understanding in Cape Town felt like an impossible quest, and all I wanted to do was to give up and go home to my loving husband, Vidir, and our son. But despite our difficulties, this journey did result in a victorious feeling that light had triumphed over darkness, that something constructive could be built out of the ruins.
Khi chúng tôi tìm sự đồng cảm ở Cape Town như một cuộc tìm kiếm bất khả thi, và điều tôi muốn làm khi đó là từ bỏ về nhà với chồng tôi, Vidir và con trai. Nhưng mặc cho những khó khăn, hành trình này mang tới cảm giác chiến thắng ánh sáng đó bao trùm bóng tối, và điều gì đó sẽ được xây lên từ đống đổ nát.
I read somewhere that you should try and be the person that you needed when you were younger. And back when I was a teenager, I would have needed to know that the shame wasn't mine, that there's hope after rape, that you can even find happiness, like I share with my husband today. Which is why I started writing feverishly upon my return from Cape Town, resulting in a book co-authored by Tom, that we hope can be of use to people from both ends of the perpetrator-survivor scale. If nothing else, it's a story that we would've needed to hear when we were younger.
Tôi đọc đâu đó rằng bạn nên thử trở thành người bạn cần khi trẻ hơn. Khi tôi là thiếu niên tôi nên biết nỗi xấu hổ không phải là bản thân tôi, vì có hy vọng sau sự cưỡng hiếp, để tìm được hạnh phúc, như tôi có với chồng tôi hôm nay. Đó là vì sao tôi bắt đầu viết hối hả sau khi về từ Cape Town, một cuốn sách cùng với Tom, mà chúng tôi hy vọng là có ích cho những người ở cả 2 phía của cán cân Thủ phạm-Nạn nhân. Nếu không, thì đây là câu chuyện cần được nghe khi còn trẻ.
Given the nature of our story, I know the words that inevitably accompany it -- victim, rapist -- and labels are a way to organize concepts, but they can also be dehumanizing in their connotations. Once someone's been deemed a victim, it's that much easier to file them away as someone damaged, dishonored, less than. And likewise, once someone has been branded a rapist, it's that much easier to call him a monster -- inhuman. But how will we understand what it is in human societies that produces violence if we refuse to recognize the humanity of those who commit it? And how --
Mang tới sự chân thật của câu chuyện, tôi nghĩ từ ngữ không tránh được đi kèm với nó -- là nạn nhân, người cưỡng bức -- từ ngữ luôn gắn với chủ đề này, nhưng nó cũng vô nhân đạo về mặt ý nghĩa. Khi 1 người được cho là nạn nhân, họ thường bị xếp vào hàng ngũ bị tổn hại, mất danh dự, yếu kém hơn. Tương tự một người bị coi là cưỡng bức, thì sẽ bị nói là quái vật, vô nhân tính. Làm thế nào chúng ta hiểu nó là gì trong xã hội sản sinh ra bạo lực phủ nhận nhân tính của những người có tội? và làm thế nào --
(Applause)
(Vỗ tay)
And how can we empower survivors if we're making them feel less than? How can we discuss solutions to one of the biggest threats to the lives of women and children around the world, if the very words we use are part of the problem?
khích lệ nạn nhân khi ta khiến họ cảm thấy yếu kém hơn? Làm thế nào khi ta bàn giải pháp cho một trong những đe dọa lớn nhất tới cuộc sống của phụ nữ và trẻ con ở khắp nơi. nếu từ ngữ ta dùng chỉ là 1 phần của vấn đề?
TS: From what I've now learnt, my actions that night in 1996 were a self-centered taking. I felt deserving of Thordis's body. I've had primarily positive social influences and examples of equitable behavior around me. But on that occasion, I chose to draw upon the negative ones. The ones that see women as having less intrinsic worth, and of men having some unspoken and symbolic claim to their bodies. These influences I speak of are external to me, though. And it was only me in that room making choices, nobody else.
TS: Từ những gì tôi học được, hành động của tôi tối 1996 là vị kỷ. Tôi cảm thấy mình nên có thân thể Thordis. Tôi đã có sự ảnh hưởng tích cực của xã hội và những ví dụ về cư xử công bằng xung quanh tôi. Nhưng tối đó, tôi đã chọn trở thành người tiêu cực. Người thấy phụ nữ có ít giá trị bên trong, và đàn ông có yêu cầu với thân thể của họ. Ảnh hưởng tôi nói ở bên ngoài tâm trí tôi. Chỉ có tôi ở căn phòng đó được lựa chọn, không phải ai khác.
When you own something and really square up to your culpability, I do think a surprising thing can happen. It's what I call a paradox of ownership. I thought I'd buckle under the weight of responsibility. I thought my certificate of humanity would be burnt. Instead, I was offered to really own what I did, and found that it didn't possess the entirety of who I am. Put simply, something you've done doesn't have to constitute the sum of who you are. The noise in my head abated. The indulgent self-pity was starved of oxygen, and it was replaced with the clean air of acceptance -- an acceptance that I did hurt this wonderful person standing next to me; an acceptance that I am part of a large and shockingly everyday grouping of men who have been sexually violent toward their partners.
Khi bạn sở hữu điều gì chống lại mọi lỗi lầm của bản thân, tôi nghĩ điều đáng ngạc nhiên có thể xảy ra. Tôi gọi đó là nghịch lý của quyền sở hữu. Tôi nghĩ tôi đã đặt nặng trách nhiệm lên bản thân. Tôi nghĩ bằng của tôi về nhân học có khi sẽ bị đốt. Tuy nhiên tôi học được cách thật sự thừa nhận điều tôi đã làm, và nhận ra nó phải là toàn bộ con người tôi. Tóm lại, điều bạn đã làm không tạo ra tất cả con người bạn. Âm thanh trong đầu tôi dịu đi. Lòng thương hại bản thân chết dần, và được thay bằng sự chấp nhận -- chấp nhận rằng tôi đã tổn thương Thordis, người phụ nữ tuyệt vời đứng cạnh tôi; chấp nhận tôi là 1 phần từ nhóm đàn ông gây ra bạo lực tình dục với người yêu.
Don't underestimate the power of words. Saying to Thordis that I raped her changed my accord with myself, as well as with her. But most importantly, the blame transferred from Thordis to me. Far too often, the responsibility is attributed to female survivors of sexual violence, and not to the males who enact it. Far too often, the denial and running leaves all parties at a great distance from the truth. There's definitely a public conversation happening now, and like a lot of people, we're heartened that there's less retreating from this difficult but important discussion. I feel a real responsibility to add our voices to it.
Đừng đánh giá thấp sức mạnh của từ ngữ Nói với Thordis tôi cưỡng hiếp cô ấy đã thay đổi hòa ước với bản thân, cũng như với cô ấy. Nhưng điều quan trọng nhất, là sự khiển trách đã chuyển từ Thordis sang tôi. Thường thấy rằng, trách nhiệm được quy cho người phụ nữ mà không phải đàn ông người gây ra nó. Cũng thường thấy, sự chối bỏ và chạy trốn để lại các bên rời xa sự thật. Chắc chắn có một cuộc hội thoại công khai ngay lúc này, và giống như nhiều người, ta cổ vũ việc giảm sự trốn tránh khỏi buổi thảo luận đầy khó khăn nhưng quan trọng này. Tôi nghĩ mình có trách nhiệm để nói về nó.
TE: What we did is not a formula that we're prescribing for others. Nobody has the right to tell anyone else how to handle their deepest pain or their greatest error. Breaking your silence is never easy, and depending on where you are in the world, it can even be deadly to speak out about rape. I realize that even the most traumatic event of my life is still a testament to my privilege, because I can talk about it without getting ostracized, or even killed. But with that privilege of having a voice comes the responsibility of using it. That's the least I owe my fellow survivors who can't.
TE: Điều chúng tôi làm không phải là công thức cho những người khác. Không ai có quyền nói ai cách giải quyết nỗi đau sâu thẳm hay sai lầm lớn nhất của họ. Phá vỡ im lặng không bao giờ là dễ dàng, cũng phụ thuộc vào nơi bạn đang ở, nó có thể gây ra chết người khi tiết lộ việc cưỡng hiếp. Tôi nhận ra kể cả những chấn thương khủng khiếp nhất trong đời vẫn là minh chứng cho đặc quyền của tôi, vì tôi có thể nói về nó mà không bị tẩy chay hay bị giết. Nhưng với đặc quyền được nói ấy đi đôi với trách nhiệm sử dụng nó. Đó là điều tôi nợ những ai không có đặc quyền này.
The story we've just relayed is unique, and yet it is so common with sexual violence being a global pandemic. But it doesn't have to be that way. One of the things that I found useful on my own healing journey is educating myself about sexual violence. And as a result, I've been reading, writing and speaking about this issue for over a decade now, going to conferences around the world. And in my experience, the attendees of such events are almost exclusively women. But it's about time that we stop treating sexual violence as a women's issue.
Câu chuyện mà chúng tôi vừa kể lại là độc nhất và nó là về vấn đề bạo lực tình dục đang trở thành vấn nạn trên toàn cầu. Nhưng nó không cần đi theo hướng đó. Điều tôi cảm thấy có ích trong hành trình chữa lành của mình là giáo dục bản thân về bạo lực tình dục. Kết quả là tôi đọc, viết và nói về vấn đề này trong hơn thập kỷ đến nay, tới các hội thảo trên toàn thế giới Trong trải nghiệm của tôi, những người tham dự đều là phụ nữ. Đã đến lúc ngừng coi bạo lực tình dục như là vấn đề của phụ nữ.
(Applause)
(Vỗ tay)
A majority of sexual violence against women and men is perpetrated by men. And yet their voices are sorely underrepresented in this discussion. But all of us are needed here. Just imagine all the suffering we could alleviate if we dared to face this issue together.
Phần lớn bạo lực tình dục đối với hai giới người phạm phải là đàn ông. Lời nói của họ hiếm khi được nói đúng cách trong cuộc thảo luận này. Nhưng tất cả chúng ta đều cần lắng nghe. Thử tưởng tượng mọi nỗi đau chúng ta có thể làm dịu đi nếu chúng ta dám đối mặt vấn đề với nhau.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)