It's very nice to be here tonight.
Tôi rất vui được có mặt ở đây tối nay.
So I've been working on the history of income and wealth distribution for the past 15 years, and one of the interesting lessons coming from this historical evidence is indeed that, in the long run, there is a tendency for the rate of return of capital to exceed the economy's growth rate, and this tends to lead to high concentration of wealth. Not infinite concentration of wealth, but the higher the gap between r and g, the higher the level of inequality of wealth towards which society tends to converge.
Tôi đang làm việc về lịch sử phân phối thu nhập và tài sản trong 15 năm và một trong những bài học thú vị từ bằng chứng lịch sử này đó là thật sự, cuối cùng, tỉ lệ lợi nhuận trên vốn có xu hướng vượt qua tốc độ tăng trưởng kinh tế và điều này dẫn đến sự tập trung tài sản cao. Không phải sự tập trung tài sản vô hạn mà khoảng cách giữa r và g càng lớn, mức độ chênh lệch giàu nghèo trong xã hội càng có xu hướng tăng cao.
So this is a key force that I'm going to talk about today, but let me say right away that this is not the only important force in the dynamics of income and wealth distribution, and there are many other forces that play an important role in the long-run dynamics of income and wealth distribution. Also there is a lot of data that still needs to be collected. We know a little bit more today than we used to know, but we still know too little, and certainly there are many different processes — economic, social, political — that need to be studied more. And so I'm going to focus today on this simple force, but that doesn't mean that other important forces do not exist.
Đây là nguồn lực chính tôi sẽ nói đến hôm nay, nhưng tôi phải nói rằng đó không phải là nguồn lực quan trọng duy nhất tạo nên các biến động về phân phối thu nhập và tài sản, và có nhiều nguồn lực khác có vai trò quan trọng trong biến động dài hạn về phân phối thu nhập và tài sản. Cũng còn rất nhiều dữ liệu cần được thu thập. Ngày nay chúng ta biết nhiều hơn trước đây một chút, nhưng chúng ta vẫn còn biết quá ít, và chắc chắn còn nhiều quá trình kinh tế, xã hội, chính trị khác nhau cần được nghiên cứu nhiều hơn. Và vì thế hôm nay tôi chỉ tập trung vào nguồn lực đơn giản này, nhưng không có nghĩa các nguồn lực chính khác không tồn tại.
So most of the data I'm going to present comes from this database that's available online: the World Top Incomes Database. So this is the largest existing historical database on inequality, and this comes from the effort of over 30 scholars from several dozen countries. So let me show you a couple of facts coming from this database, and then we'll return to r bigger than g. So fact number one is that there has been a big reversal in the ordering of income inequality between the United States and Europe over the past century. So back in 1900, 1910, income inequality was actually much higher in Europe than in the United States, whereas today, it is a lot higher in the United States. So let me be very clear: The main explanation for this is not r bigger than g. It has more to do with changing supply and demand for skill, the race between education and technology, globalization, probably more unequal access to skills in the U.S., where you have very good, very top universities but where the bottom part of the educational system is not as good, so very unequal access to skills, and also an unprecedented rise of top managerial compensation of the United States, which is difficult to account for just on the basis of education. So there is more going on here, but I'm not going to talk too much about this today, because I want to focus on wealth inequality.
Hầu hết các dữ liệu tôi trình bày đều được lấy từ cơ sở dữ liệu trực tuyến có sẵn: Dữ liệu về thu nhập hàng đầu thế giới Đây là cơ sở dữ liệu lịch sử lớn nhất về sự bất bình đẳng kinh tế và nó đến từ sự nỗ lực của hơn 30 học giả của vài chục quốc gia. Để tôi cho các bạn thấy một vài dữ liệu từ cơ sở dữ liệu này, và sau đó chúng ta sẽ bàn về r lớn hơn g. Dữ liệu số một đó là có sự đảo ngược lớn về tương quan về chênh lệch thu nhập giữa Mỹ và châu Âu trong thế kỷ trước. Trở lại những năm 1900, 1910, chênh lệch thu nhập ở châu Âu thực sự lớn hơn rất nhiều so với Mỹ, nhưng ngày nay, nó lại lớn hơn nhiều so với Mỹ. Để tôi nói rõ hơn: Giải thích cho điều này không phải là chuyện r lớn hơn g. Nguyên nhân chính là sự thay đổi cung và cầu về các kỹ năng, cuộc chạy đua giữa giáo dục và công nghệ, toàn cầu hóa, có thể tăng mức chênh lệch về việc tiếp cận các kỹ năng ở Hoa Kỳ, nơi bạn có những trường đại học tốt nhất, xếp hàng đầu nhưng phần đáy của hệ thống giáo dục lại không tốt, do đó rất chênh lệch về tiếp cận kỹ năng, và một sự gia tăng chưa từng có mức thù lao cho quản trị cấp cao ở Hoa Kỳ, vị trí khó mà chỉ dựa vào học vấn. Có nhiều điều để nói ở đây, nhưng hôm nay tôi không nói quá nhiều về vấn đề này vì tôi muốn tập trung vào chênh lệch giàu nghèo.
So let me just show you a very simple indicator about the income inequality part. So this is the share of total income going to the top 10 percent. So you can see that one century ago, it was between 45 and 50 percent in Europe and a little bit above 40 percent in the U.S., so there was more inequality in Europe. Then there was a sharp decline during the first half of the 20th century, and in the recent decade, you can see that the U.S. has become more unequal than Europe, and this is the first fact I just talked about. Now, the second fact is more about wealth inequality, and here the central fact is that wealth inequality is always a lot higher than income inequality, and also that wealth inequality, although it has also increased in recent decades, is still less extreme today than what it was a century ago, although the total quantity of wealth relative to income has now recovered from the very large shocks caused by World War I, the Great Depression, World War II.
Để tôi cho các bạn xem một biểu đồ đơn giản về phần chênh lệch thu nhập. Đây là thị phần của tổng thu nhập của trên top 10% thu nhập cao nhất Các bạn có thể thấy cách đây một thế kỷ nó chiếm khoảng 40% đến 50% ở châu Âu và hơn 40% ở Mỹ, như vậy ở chấu Âu mức chênh lệch cao hơn. Sau đó có sự giảm xuống đáng kể trong nửa đầu thế kỷ 20 và những thập niên gần đây, các bạn có thể thấy sự chênh lệch ở Mỹ cao hơn châu Âu, và đây là dữ liệu đầu tiên tôi nói đến. Dữ liệu thứ hai liên quan nhiều hơn đến chênh lệch giàu nghèo, và sự thật chính ở đây đó là chênh lệch giàu nghèo luôn cao hơn nhiều so với chênh lệch thu nhập, và dù chênh lệch giàu nghèo cũng tăng lên trong những thập niên gần đây, thì ngày nay nó vẫn thấp hơn so với cách đây một thế kỷ, mặc dù tổng lượng tài sản liên quan đến thu nhập giờ đã phục hồi sau cú sốc lớn gây bởi Chiến tranh thế giới I, Đại khủng hoảng Chiến tranh thế giới II.
So let me show you two graphs illustrating fact number two and fact number three. So first, if you look at the level of wealth inequality, this is the share of total wealth going to the top 10 percent of wealth holders, so you can see the same kind of reversal between the U.S. and Europe that we had before for income inequality. So wealth concentration was higher in Europe than in the U.S. a century ago, and now it is the opposite. But you can also show two things: First, the general level of wealth inequality is always higher than income inequality. So remember, for income inequality, the share going to the top 10 percent was between 30 and 50 percent of total income, whereas for wealth, the share is always between 60 and 90 percent. Okay, so that's fact number one, and that's very important for what follows. Wealth concentration is always a lot higher than income concentration.
Tôi sẽ cho các bạn xem hai biểu đồ thể hiện dữ liệu số hai và số ba. Đầu tiên, nếu các bạn nhìn vào mức chênh lệch giàu nghèo, đây là thị phần của tổng tài sản của top 10% người giàu nhất, các bạn có thể thấy cùng một kiểu đảo chiều giữa Mỹ và Châu Âu mà ta đã thấy đối với chênh lệch giàu nghèo. Vậy sự tập trung tài sản ở châu Âu cao hơn Mỹ cách đây 1 thế kỷ, và bây giờ thì ngược lại. Nhưng các bạn cũng có thể thấy hai điều: Một là, mức chênh lệch giàu nghèo chung luôn cao hơn mức chênh lệch thu nhập. Nên nhớ rằng, đối với chênh lệch thu nhập, thị phần của top 10% thì ở giữa 30% và 50% tổng thu nhập, trong khi đối với tài sản, thị phần này luôn chiếm 60% đến 90%. OK, vậy đó dữ liệu thứ nhất, và nó rất quan trọng với những điều sau. Sự tập trung tài sản luôn luôn cao hơn nhiều sự tập trung thu nhập.
Fact number two is that the rise in wealth inequality in recent decades is still not enough to get us back to 1910. So the big difference today, wealth inequality is still very large, with 60, 70 percent of total wealth for the top 10, but the good news is that it's actually better than one century ago, where you had 90 percent in Europe going to the top 10. So today what you have is what I call the middle 40 percent, the people who are not in the top 10 and who are not in the bottom 50, and what you can view as the wealth middle class that owns 20 to 30 percent of total wealth, national wealth, whereas they used to be poor, a century ago, when there was basically no wealth middle class. So this is an important change, and it's interesting to see that wealth inequality has not fully recovered to pre-World War I levels, although the total quantity of wealth has recovered. Okay? So this is the total value of wealth relative to income, and you can see that in particular in Europe, we are almost back to the pre-World War I level. So there are really two different parts of the story here. One has to do with the total quantity of wealth that we accumulate, and there is nothing bad per se, of course, in accumulating a lot of wealth, and in particular if it is more diffuse and less concentrated. So what we really want to focus on is the long-run evolution of wealth inequality, and what's going to happen in the future. How can we account for the fact that until World War I, wealth inequality was so high and, if anything, was rising to even higher levels, and how can we think about the future?
Dữ liệu thứ hai là sự tăng mức chênh lệch giàu nghèo trong những thập niên gần đây vẫn chưa cao bằng năm 1910. Ngày nay sự khác biệt lớn là chênh lệch giàu nghèo vẫn rất lớn, với 60%, 70% tổng tài sản cho tốp 10%, nhưng tin tốt là thực ra nó tốt hơn cách đây một thế kỷ, khi mà 90% tài sản ở châu Âu thuộc về top 10%. Vậy ngày nay những gì bạn có là cái tôi gọi là 40% trung lưu, những người không nằm trong top 10% và không nằm trong 50% thấp nhất, và có thể thấy tài sản của tầng lớp trung lưu chiếm 20% đến 30% tổng tài sản, tài sản quốc gia. khi họ từng là người nghèo, cách đây một thế kỷ, lúc không có tầng lớp trung lưu, Đây là một chuyển biến quan trọng, và rất thú vị khi chênh lệch giàu nghèo không trở lại mức như trước Chiến tranh thế giới I, mặc dù tổng lượng tài sản được phục hồi. OK. Còn đây là tổng giá trị của tài sản liên quan đến thu nhập, và có thể thấy cụ thể ở Châu Âu, chúng ta gần như trở lại mức như trước Chiến tranh thế giới I. Thực ra có hai phần khác nhau trong câu chuyện này. Một là với tổng lượng tài sản chúng ta tích lũy, và tất nhiên bản thân nó không có gì là xấu, trong việc tích lũy nhiều tài sản, và đặc biệt là nếu nó phân phối rộng hơn và ít tập trung hơn. Cái mà chúng ta thực sự chú ý là tình hình lâu dài của chênh lệch giàu nghèo, và điều gì sẽ xảy đến trong tương lai. Chúng ta giải thích thế nào về hiện tượng cho đến trước Chiến tranh thế giới I, chênh lệch giàu nghèo rất cao và, nếu có thể đã tăng đến mức cao hơn nữa, và ta có thể suy nghĩ về tương lai thế nào?
So let me come to some of the explanations and speculations about the future. Let me first say that probably the best model to explain why wealth is so much more concentrated than income is a dynamic, dynastic model where individuals have a long horizon and accumulate wealth for all sorts of reasons. If people were accumulating wealth only for life cycle reasons, you know, to be able to consume when they are old, then the level of wealth inequality should be more or less in line with the level of income inequality. But it will be very difficult to explain why you have so much more wealth inequality than income inequality with a pure life cycle model, so you need a story where people also care about wealth accumulation for other reasons. So typically, they want to transmit wealth to the next generation, to their children, or sometimes they want to accumulate wealth because of the prestige, the power that goes with wealth. So there must be other reasons for accumulating wealth than just life cycle to explain what we see in the data. Now, in a large class of dynamic models of wealth accumulation with such dynastic motive for accumulating wealth, you will have all sorts of random, multiplicative shocks. So for instance, some families have a very large number of children, so the wealth will be divided. Some families have fewer children. You also have shocks to rates of return. Some families make huge capital gains. Some made bad investments. So you will always have some mobility in the wealth process. Some people will move up, some people will move down. The important point is that, in any such model, for a given variance of such shocks, the equilibrium level of wealth inequality will be a steeply rising function of r minus g. And intuitively, the reason why the difference between the rate of return to wealth and the growth rate is important is that initial wealth inequalities will be amplified at a faster pace with a bigger r minus g. So take a simple example, with r equals five percent and g equals one percent, wealth holders only need to reinvest one fifth of their capital income to ensure that their wealth rises as fast as the size of the economy. So this makes it easier to build and perpetuate large fortunes because you can consume four fifths, assuming zero tax, and you can just reinvest one fifth. So of course some families will consume more than that, some will consume less, so there will be some mobility in the distribution, but on average, they only need to reinvest one fifth, so this allows high wealth inequalities to be sustained.
Để tôi nói một số giải thích và dự đoán về tương lai. Đầu tiên phải nói rằng có thể mô hình tốt nhất để giải thích tại sao tài sản tập trung nhiều hơn rất nhiều so với thu nhập là mô hình động, theo cấp mà các cá nhân có một đường nằm ngang dài và tích lũy tài sản với tất cả các lý do. Nếu những người tích lũy tài sản chỉ vì những lý do vòng đời tức là để tiêu dùng khi họ già thì mức chênh lệch giàu nghèo sẽ tăng hay giảm song song với mức chênh lệch thu nhập. Nhưng sẽ rất khó để giải thích tại sao lại có sự chênh lệch giàu nghèo cao hơn nhiều so với chênh lệch thu nhập chỉ với mô hình vòng đời, nên bạn cần câu chuyện rằng người ta còn quan tâm đến tích lũy tài sản vì những lý do khác. Tiêu biểu như họ muốn để dành tài sản cho thế hệ sau, cho con cái họ, hoặc đôi khi họ muốn tích lũy vì uy thế, sức mạnh đi kèm với sự giàu có. Vậy phải có những lý do khác để tích lũy tài sản, không chỉ vòng đời để lý giải cho điều chúng ta thấy từ dữ liệu. Trong một lớp lớn các mô hình động về tích lũy tài sản với động lực mạnh mẽ cho việc tích lũy như vậy, bạn sẽ có tất cả các loại ngẫu nhiên, những cú sốc lớn, Ví dụ, một số gia đình có rất nhiều con, thì tài sản sẽ được phân chia ra. Một số gia đình thì có ít con hơn. Bạn cũng sẽ sốc về tỉ suất lợi nhuận. Một số gia đình làm vốn tăng lên rất nhiều. Một số có sự đầu tư tệ hơn. Bạn sẽ luôn có một số biến động trong quá trình tích lũy tài sản. Một số người làm nó tăng, một số làm giảm xuống. Điểm mấu chốt đó là, mô hình dạng này, phương sai của những cú sốc như vậy, mức cân bằng của chênh lệch giàu nghèo sẽ là một hàn dốc tăng của r trừ đi g. Theo cảm tính, lý do tại sao sự khác biệt giữa tỉ suất lợi nhuận trên tài sản và tốc độ tăng trưởng là quan trọng đó là mức chênh lệch giàu nghèo ban đầu sẽ bị khuếch đại nhanh hơn với hiệu số r trừ g lớn hơn. Một ví dụ đơn giản, với r bằng 5% và g bằng 1%, người sở hữu chỉ cần tái đầu tư một phần năm vốn thu nhập để đảm bảo tài sản của họ tăng lên nhanh bằng với tốc độ tăng trưởng kinh tế. Điều này giúp việc xây dựng và duy trì khối tài sản lớn dễ hơn vì bạn có thể tiêu hết bốn phần năm, giả định không có thuế, và bạn chỉ tái đầu tư một phần năm. Tất nhiên một số người có thể tiêu dùng nhiều hơn, một số tiêu dùng ít hơn, nên sẽ có một số dao động về phân phối, nhưng trung bình, họ chỉ cần đầu tư một phần năm, thì mức chênh lệch giàu nghèo cao vẫn giữ nguyên.
Now, you should not be surprised by the statement that r can be bigger than g forever, because, in fact, this is what happened during most of the history of mankind. And this was in a way very obvious to everybody for a simple reason, which is that growth was close to zero percent during most of the history of mankind. Growth was maybe 0.1, 0.2, 0.3 percent, but very slow growth of population and output per capita, whereas the rate of return on capital of course was not zero percent. It was, for land assets, which was the traditional form of assets in preindustrial societies, it was typically five percent. Any reader of Jane Austen would know that. If you want an annual income of 1,000 pounds, you should have a capital value of 20,000 pounds so that five percent of 20,000 is 1,000. And in a way, this was the very foundation of society, because r bigger than g was what allowed holders of wealth and assets to live off their capital income and to do something else in life than just to care about their own survival.
Bây giờ các bạn sẽ không ngạc nhiên bởi lời tuyên bố rằng r có thể lớn hơn g mãi mãi, vì thực tế, điều này đã điễn ra trong suốt hầu hết lịch sử nhân loại. Và đây là một cách rõ ràng với mọi người với lý do đơn giản là tăng trưởng gần bằng không phần trăm trong suốt lịch sử nhân loại. Tăng trưởng có thể là 0.1%, 0.2%, 0.3%, nhưng mức tăng dân số và sản lượng bình quân rất chậm trong khi tỷ lệ lợi nhuận trên vốn dĩ nhiên không bằng không. Với đất đai, dạng tài sản truyền thống trong xã hội thời tiền công nghiệp, thông thường là 5%. Độc giả của Jane Austen biết điều đó. Nếu bạn muốn thu nhập hàng năm là 1000 bảng bạn cần phải có một số vốn 20000 bảng vì 5% của 20000 là 1000. Theo 1 cách nói, đây là nền tảng cơ bản của xã hội, vì r lớn gơn g cho phép người sở hữu sự giàu có và tài sản sống nhờ thu nhập vốn của họ và làm điều gì đó khác trong đời hơn là chỉ quan tâm đến việc kiếm sống.
Now, one important conclusion of my historical research is that modern industrial growth did not change this basic fact as much as one might have expected. Of course, the growth rate following the Industrial Revolution rose, typically from zero to one to two percent, but at the same time, the rate of return to capital also rose so that the gap between the two did not really change. So during the 20th century, you had a very unique combination of events. First, a very low rate of return due to the 1914 and 1945 war shocks, destruction of wealth, inflation, bankruptcy during the Great Depression, and all of this reduced the private rate of return to wealth to unusually low levels between 1914 and 1945. And then, in the postwar period, you had unusually high growth rate, partly due to the reconstruction. You know, in Germany, in France, in Japan, you had five percent growth rate between 1950 and 1980 largely due to reconstruction, and also due to very large demographic growth, the Baby Boom Cohort effect. Now, apparently that's not going to last for very long, or at least the population growth is supposed to decline in the future, and the best projections we have is that the long-run growth is going to be closer to one to two percent rather than four to five percent. So if you look at this, these are the best estimates we have of world GDP growth and rate of return on capital, average rates of return on capital, so you can see that during most of the history of mankind, the growth rate was very small, much lower than the rate of return, and then during the 20th century, it is really the population growth, very high in the postwar period, and the reconstruction process that brought growth to a smaller gap with the rate of return. Here I use the United Nations population projections, so of course they are uncertain. It could be that we all start having a lot of children in the future, and the growth rates are going to be higher, but from now on, these are the best projections we have, and this will make global growth decline and the gap between the rate of return go up.
Một kết luận quan trọng trong nghiên cứu lịch sử của tôi đó là sự tăng trưởng nền công nghiệp hiện đại không thay đổi thực tế cơ bản này nhiều như mong đợi. Tất nhiên tốc độ tăng trưởng sau Cuộc cách mạng công nghiệp tăng điển hình từ 0 lên 1 đến 2%, nhưng cùng lúc, tỉ suất lợi nhuận trên vốn cũng tăng lên nên khoảng cách giữa chúng không thay đổi mấy. Trong suốt thế kỷ 20, bạn có một sự kết hợp độc đáo của các sự kiện. Một là tỷ suất lợi nhuận rất thấp, do cú sốc chiến tranh từ 1914 đến 1945, sự tàn phá của cải, lạm phát, sự phá sản trong suốt Đại khủng hoảng, và tất cả điều này làm giảm tỉ suất lợi nhuận tài sản cá nhân đến mức thấp bất thường từ năm 1914 đến 1945. Và sau đó, sau chiến tranh, các bạn có mức tăng trưởng cao bất thường, một phần do sự phục hồi. Các bạn biết đấy, ở Đức, Pháp, Nhật, tốc độ tăng trưởng 5% trong khoảng năm 1950 đến 1980 phần lớn nhờ vào sự xây dựng lại, và cũng nhờ sự tăng dân số rất lớn, hiệu ứng Bùng nổ dân số. Ngày nay, những yếu tố này rõ ràng không kéo dài hay ít nhất mức tăng dân số được cho là sẽ giảm trong tương lai, và những dự báo tốt nhất chúng ta có là sự tăng trưởng lâu dài gần bằng 1% đến 2% chứ không phải 4% đến 5%. Nếu nhìn vào chỗ này, đây là những ước tính tốt nhất chúng ta có về tăng trưởng GDP thế giới và tỉ suất lợi nhuận trên vốn, tỉ suất lợi nhuận trên vốn bình quân, có thể thấy hầu như trong suốt lịch sử nhân loại, tốc độ tăng trưởng rất thấp, thấp hơn nhiều tỉ suất lợi nhuận, và sau đó suốt thế kỷ 20, mức tăng trưởng dân số thực sự, rất cao vào thời hậu chiến, và quá trình phục hồi làm cho sự tăng trưởng cách biệt ít hơn so với tỉ suất lợi nhuận. Ở đây tôi dùng những dự báo về dân số của Liên hợp quốc, nên tất nhiên chúng không chắc chắn. Có thể tất cả chúng ta bắt đầu có rất nhiều trẻ em trong trong tương lai, và tốc độ tăng trưởng sẽ cao hơn, nhưng từ bây giờ, đây là những dự báo tốt nhất chúng ta có, và điều này làm mức tăng trưởng toàn cầu giảm xuống và khoảng cách với tỉ suất lợi nhuận sẽ tăng lên.
Now, the other unusual event during the 20th century was, as I said, destruction, taxation of capital, so this is the pre-tax rate of return. This is the after-tax rate of return, and after destruction, and this is what brought the average rate of return after tax, after destruction, below the growth rate during a long time period. But without the destruction, without the taxation, this would not have happened. So let me say that the balance between returns on capital and growth depends on many different factors that are very difficult to predict: technology and the development of capital-intensive techniques. So right now, the most capital-intensive sectors in the economy are the real estate sector, housing, the energy sector, but it could be in the future that we have a lot more robots in a number of sectors and that this would be a bigger share of the total capital stock that it is today. Well, we are very far from this, and from now, what's going on in the real estate sector, the energy sector, is much more important for the total capital stock and capital share.
Sự kiện bất thường khác diễn ra suốt thế kỷ 20 như tôi đã nói đó là sự tàn phá, thuế trên vốn, do đó đây là tỉ suất lợi nhuận trước thuế. Đây là tỉ suất lợi nhuận sau thuế, và sau sự tàn phá, và đây là cái làm cho tỉ suất lợi nhuận trung bình sau thuế, sau sự tàn phá, nằm dưới tốc độ tăng trưởng suốt một thời gian dài. Nhưng nếu không có sự tàn phá, không có thuế, điều này sẽ không xảy ra. Tôi phải nói rằng sự cân bằng giữa lợi nhuận trên vốn và sự tăng trưởng phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nhau mà rất khó để dự báo: công nghệ và sự phát triển của những kỹ thuật dựa nhiều vào vốn. Ngay bây giờ, các lĩnh vực tập trung nhiều vốn nhất trong nền kinh tế là bất động sản, nhà ở, lĩnh vực năng lượng, nhưng có thể trong tương lai chúng ta sẽ có nhiều thiết bị tự động hơn trong nhiều lĩnh vực và sẽ chiếm phần tổng vốn cổ phần lớn hơn ngày nay. Mà, chúng ta đang cách rất xa điều này, và từ giờ, điều sẽ xảy ra trong ngành bất động sản, năng lượng quan trọng hơn nhiều với tổng vốn cổ phần và thị phần vốn.
The other important issue is that there are scale effects in portfolio management, together with financial complexity, financial deregulation, that make it easier to get higher rates of return for a large portfolio, and this seems to be particularly strong for billionaires, large capital endowments. Just to give you one example, this comes from the Forbes billionaire rankings over the 1987-2013 period, and you can see the very top wealth holders have been going up at six, seven percent per year in real terms above inflation, whereas average income in the world, average wealth in the world, have increased at only two percent per year. And you find the same for large university endowments — the bigger the initial endowments, the bigger the rate of return.
Vấn đề quan trọng khác là có nhiều tác động lớn trong quản lý đầu tư, cùng với sự phức tạp về tài chính, phi điều tiết tài chính, làm nó tỉ suất lợi nhuận tăng cao dễ hơn cho một lượng đầu tư lớn, và điều này dường như đặc biệt mạnh đối với các triệu phú, với nguồn vốn lớn. Để cho các bạn một ví dụ, điều này đến từ bảng xếp hạng triệu phú của Forbes, trong khoảng từ năm 1987 đến 2013, và có thể thấy những người giàu nhất đang chiếm 6%, 7% mỗi năm trong điều kiện thực trên lạm phát, trong khi mức thu nhập bình quân thế giới, tài sản bình quân thế giới, tăng chỉ 2% mỗi năm. Và cũng như vậy đối với các gói hỗ trợ lớn - nguồn lực ban đầu càng lớn, tỉ suất lợi nhuận càng cao.
Now, what could be done? The first thing is that I think we need more financial transparency. We know too little about global wealth dynamics, so we need international transmission of bank information. We need a global registry of financial assets, more coordination on wealth taxation, and even wealth tax with a small tax rate will be a way to produce information so that then we can adapt our policies to whatever we observe. And to some extent, the fight against tax havens and automatic transmission of information is pushing us in this direction. Now, there are other ways to redistribute wealth, which it can be tempting to use. Inflation: it's much easier to print money than to write a tax code, so that's very tempting, but sometimes you don't know what you do with the money. This is a problem. Expropriation is very tempting. Just when you feel some people get too wealthy, you just expropriate them. But this is not a very efficient way to organize a regulation of wealth dynamics. So war is an even less efficient way, so I tend to prefer progressive taxation, but of course, history — (Laughter) — history will invent its own best ways, and it will probably involve a combination of all of these.
Vậy chúng ta có thể làm gì? Điều đầu tiên tôi nghĩ chúng ta cần nhiều sự minh bạch về tài chính hơn. Chúng ta biết quá ít về biến động tài sản toàn cầu, nên chúng ta cần toàn cầu hóa thông tin ngân hàng. Chúng ta cần đăng ký toàn cầu về tài sản tài chính, nhiều sự hợp tác về hệ thống thuế tài sản, và thậm chí thuế tài sản với thuế suất thấp sẽ là một cách để tạo ra thông tin để sau đó ta có thể thay đổi chính sách cho phù hợp với những gì chúng ta quan sát được. Và trong phạm vi nào đó, cuộc chiến chống lại việc trốn thuế và việc truyền tải thông tin tự động đang đẩy chúng ta đi theo hướng này. Giờ đây, có nhiều cách để tái phân phối tài sản, khá hấp dẫn để áp dụng. Lạm phát: in tiền thì dễ hơn rất nhiều việc viết mã số thuế, nên nó rất hấp dẫn, nhưng đôi khi bạn không biết bạn làm gì với tiền. Đây là vấn đề. Sự chiếm đoạt rất hấp diẫn. Khi bạn thấy một số người trở nên quá giàu, bạn chỉ chiếm đoạt từ họ. Nhưng đây không phải cách hiệu quả để thiết lập một quy luật cho biến động tài sản. Chiến tranh thậm chí là một cách ít hiệu quả, nên tôi có xu hướng thích thuế lũy tiến, nhưng tất nhiên, lịch sử -( tiếng cười)- lịch sử tạo ra cách tốt nhất cho nó, và có lẽ nó bao gồm sự kết hợp của tất cả các cách này.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
( tiếng vỗ tay)
Bruno Giussani: Thomas Piketty. Thank you.
Bruno Giussani: Thomas Piketty. Cảm ơn,
Thomas, I want to ask you two or three questions, because it's impressive how you're in command of your data, of course, but basically what you suggest is growing wealth concentration is kind of a natural tendency of capitalism, and if we leave it to its own devices, it may threaten the system itself, so you're suggesting that we need to act to implement policies that redistribute wealth, including the ones we just saw: progressive taxation, etc. In the current political context, how realistic are those? How likely do you think that it is that they will be implemented?
Thomas, tôi muốn hỏi anh đôi ba câu, tất nhiên vì cách anh làm chủ dữ liệu của anh thật ấn tượng, tất nhiên, nhưng cơ bản những gì anh ám chỉ là việc tăng sự tập trung tài sản là xu hướng tự nhiên của chủ nghĩa tư bản, và nếu chúng ta để mặc nó với cơ chế của nó, nó có thể đe dọa chính hệ thống của nó vậy anh nói chúng ta cần hành động để thực hiện các chính sách tái phân phối tài sản, bao gồm những gì chúng ta vừa thấy: thuế lũy tiến, v.v. Trong bối cảnh chính trị hiện thời, những điều đó thực tế như thế nào? Bạn nghĩ những điều đó sẽ được thực hiện như thế nào?
Thomas Piketty: Well, you know, I think if you look back through time, the history of income, wealth and taxation is full of surprise. So I am not terribly impressed by those who know in advance what will or will not happen. I think one century ago, many people would have said that progressive income taxation would never happen and then it happened. And even five years ago, many people would have said that bank secrecy will be with us forever in Switzerland, that Switzerland was too powerful for the rest of the world, and then suddenly it took a few U.S. sanctions against Swiss banks for a big change to happen, and now we are moving toward more financial transparency. So I think it's not that difficult to better coordinate politically. We are going to have a treaty with half of the world GDP around the table with the U.S. and the European Union, so if half of the world GDP is not enough to make progress on financial transparency and minimal tax for multinational corporate profits, what does it take? So I think these are not technical difficulties. I think we can make progress if we have a more pragmatic approach to these questions and we have the proper sanctions on those who benefit from financial opacity.
Thomas Piketty:à,tôi nghĩ nếu bạn nhìn lại qua thời gian, lịch sử của thu nhập, tài sản và thuế đầy những bất ngờ. Nên tôi không quá ấn tượng với những người biết trước những gì sẽ xảy ra hoặc không. Tôi nghĩ cách đây một thế kỷ, nhiều người có thể đã nói rằng thuế thu nhập lũy tiến sẽ không bao giờ xảy ra và sau đó nó đã xảy ra. Và thậm chí 5 năm trước, nhiều người cho rằng bí mật ngân hàng sẽ tồn tại mãi mãi ở Thụy Sĩ, rằng Thụy Sĩ quá mạnh cho phần còn lại của thế giới, và rồi đột nhiên vài lệnh trừng phạt của Mỹ lên các ngân hàng Thụy sĩ gây nên một biến cố lớn, và giờ chúng ta đang tiến gần đến sự minh bạch về tài chính. Nên tôi nghĩ không khó để phối hợp tốt hơn về mặt chính trị. Chúng ta sẽ có một hiệp ước với một nửa GDP toàn cầu trên bàn tròn gồm Mỹ và khối EU, vậy nếu một nửa GDP toàn cầu không đủ đạt tiến bộ về minh bạch tài chính và thuế tối thiểu đối với lợi nhuận các công ty đa quốc gia, thì nó cần gì nữa? Tôi nghĩ đây không phải là rào cản về kỹ thuật. Tôi nghĩ chúng ta có thể thực hiện nếu có cách tiếp cận thực tế hơn cho những câu hỏi này và chúng ta có sự trừng phạt thích đáng cho những kẻ hưởng lợi từ sự thiếu minh bạch về tài chính.
BG: One of the arguments against your point of view is that economic inequality is not only a feature of capitalism but is actually one of its engines. So we take measures to lower inequality, and at the same time we lower growth, potentially. What do you answer to that?
BG: Một trong những tranh cãi phản bác quan điểm của anh là bất bình đẳng kinh tế không chỉ là một đặc điểm của CNTB mà thực ra còn là một động cơ của nó. Vậy chúng ta làm giảm sự bất bình đẳng, có khả năng cũng làm giảm tăng trưởng. Anh trả lời sao về điều này?
TP: Yeah, I think inequality is not a problem per se. I think inequality up to a point can actually be useful for innovation and growth. The problem is, it's a question of degree. When inequality gets too extreme, then it becomes useless for growth and it can even become bad because it tends to lead to high perpetuation of inequality over time and low mobility. And for instance, the kind of wealth concentrations that we had in the 19th century and pretty much until World War I in every European country was, I think, not useful for growth. This was destroyed by a combination of tragic events and policy changes, and this did not prevent growth from happening. And also, extreme inequality can be bad for our democratic institutions if it creates very unequal access to political voice, and the influence of private money in U.S. politics, I think, is a matter of concern right now. So we don't want to return to that kind of extreme, pre-World War I inequality. Having a decent share of the national wealth for the middle class is not bad for growth. It is actually useful both for equity and efficiency reasons.
TP: Tôi nghĩ sự chênh lệch thực chất không phải là vấn đề. Tôi nghĩ chênh lệch mức nào đó có ích cho đổi mới và tăng trưởng. Vấn đề là ở mức độ nào. Khi sự chênh lệch quá lớn, nó trở thành vô ích cho sự tăng trưởng và có thể trở nên xấu vì nó có xu hướng làm kéo dài sự chênh lệch và giảm tính lưu động. Ví dụ, kiểu tập trung tài sản mà ta có ở thế kỷ 19 và nhất là đến Chiến tranh thế giới I ở mỗi nước châu Âu tôi nghĩ không có ích cho tăng trưởng. Điều này bị xóa bỏ bởi sự kết hợp các sự kiện và sự thay đổi chính sách, và điều này không ngăn cản sự tăng trưởng. Và cũng vậy, sự chênh lệch quá mức có thể xấu cho các tổ chức dân chủ của chúng ta nếu nó tạo ra bất bình đẳng về tiếng nói chính trị và tôi nghĩ sự ảnh hưởng của tiền bạc cá nhân trong chính trường Hoa Kỳ là vấn đề cần quan tâm ngay bây giờ. Chúng ta không muốn quay lại mức chênh lệch cao như thời trước Chiến tranh thế giới I. Có phần kha khá tài sản quốc gia cho tầng lớp trung lưu thì không xấu cho tăng trưởng. Thực ra nó hữu ích vì lý do công bằng và hiệu quả.
BG: I said at the beginning that your book has been criticized. Some of your data has been criticized. Some of your choice of data sets has been criticized. You have been accused of cherry-picking data to make your case. What do you answer to that?
BG: Tôi đã nói lúc đầu rằng cuốn sách của ông đã bị chỉ trích. Một số dữ liệu bị chỉ trích. Một số lựa chọn dữ liệu của ông bị chỉ trích. Ông bị cáo buộc dùng cherry-picking để chọn dữ liệu. Ông trả lời sao về chuyện này?
TP: Well, I answer that I am very happy that this book is stimulating debate. This is part of what it is intended for. Look, the reason why I put all the data online with all of the detailed computation is so that we can have an open and transparent debate about this. So I have responded point by point to every concern. Let me say that if I was to rewrite the book today, I would actually conclude that the rise in wealth inequality, particularly in the United States, has been actually higher than what I report in my book. There is a recent study by Saez and Zucman showing, with new data which I didn't have at the time of the book, that wealth concentration in the U.S. has risen even more than what I report. And there will be other data in the future. Some of it will go in different directions. Look, we put online almost every week new, updated series on the World Top Income Database and we will keep doing so in the future, in particular in emerging countries, and I welcome all of those who want to contribute to this data collection process. In fact, I certainly agree that there is not enough transparency about wealth dynamics, and a good way to have better data would be to have a wealth tax with a small tax rate to begin with so that we can all agree about this important evolution and adapt our policies to whatever we observe. So taxation is a source of knowledge, and that's what we need the most right now.
TP:À, tôi trả lời rằng tôi rất vui vì cuốn sách đang kích thích tranh luận. Đây là phần đã được dự định cho nó. Nhìn xem, lý do tôi để tất cả dữ liệu trực tuyến với tất cả chi tiết tính toán là vì chúng ta có thể có cuộc tranh luận mở và rõ ràng về vấn đề này. Nên tôi trả lời từng điểm một cho mỗi điều. Tôi phải nói là nếu tôi viết lại cuốn sách ngày hôm nay, thực ra tôi sẽ kết luận rằng sự gia tăng chênh lệch giàu nghèo cụ thể là ở Hoa Kỳ, thực sự cao hơn thông số trong sách của tôi. Có một nghiên cứu gần đây của Saez và Zucman cho thấy dữ liệu mới mà tôi chưa cập nhập trong sách đó là sự tập trung tài sản ở Mỹ đã tăng thậm chí cao hơn những gì tôi trình bày. Và còn có dữ liệu khác trong tương lai. Một số đi theo những hướng khác nhau, Nhìn xem, tôi để online hầu như mới hàng tuần cập nhật dữ liệu thu nhập toàn cầu và chúng tôi vẫn tiếp tục làm vậy trong tương lai, đặc biệt ở các nước mới nổi, và tôi chào đón tất cả những ai muốn đóng góp cho quá trình thu thập dữ liệu này. Thật ra, tôi rất đồng ý rằng không đủ sự minh mạch về biến động tài sản, và cách tốt để có dữ liệu tốt hơn và có thuế tài sản bắt đầu với tỉ suất thuế thấp để tất cả chúng ta thống nhất về tiến trình quan trọng này và điều chỉnh chính sách như chúng ta cần. Vậy thuế là chính là nguồn thông tin và là thứ chúng ta cần nhất bây giờ.
BG: Thomas Piketty, merci beaucoup.
BG: Thomas Piketty, merci beaucoup.
Thank you. TP: Thank you. (Applause)
Cảm ơn. TP: Cảm ơn. (vỗ tay).