The brilliant playwright, Adrienne Kennedy, wrote a volume called "People Who Led to My Plays." And if I were to write a volume, it would be called, "Artists Who Have Led My Exhibitions" because my work, in understanding art and in understanding culture, has come by following artists, by looking at what artists mean and what they do and who they are. J.J. from "Good Times," (Applause) significant to many people of course because of "Dy-no-mite," but perhaps more significant as the first, really, black artist on primetime TV. Jean-Michel Basquiat, important to me because [he was] the first black artist in real time that showed me the possibility of who and what I was about to enter into.
Một nhà soạn kịch nổi tiếng , Adrienne Kennedy đã viết một cuốn sách có tên là "Những người đã dẫn đường cho các vở kịch của tôi" Và nếu tôi có thể viết một cuốn sách như vậy nó sẽ có tên là "Những nghệ sĩ dẫn đường cho các buổi triễn lãm của tôi." bởi vì ,trong việc hiểu nghệ thuật và hiểu văn hóa, tác phẩm của tôi được tạo ra bằng việc dõi theo các nghệ sĩ bằng việc học hỏi xem xét các nghệ sĩ đó muốn gợi lên điều gì làm gì và họ là những ai Jay Jay trong phim " Good Times", ( Vỗ tay ) chắc hẳn là nhiều người biết đến bởi vì "tính bùng nổ'' của ông nhưng có lẽ mang ý nghĩa nhiều hơn nữa vì ông thật sự là người nghệ sĩ gốc Phi đầu tiên trong chương trình TV được phát vào ''giờ vàng" Jean-Michel Basquiat, đối với tôi rất có sức ảnh hưởng bởi vì ông là người nghệ sĩ da đen thực sự đầu tiên đã cho tôi biết tính khả thi về những gì mà tôi có thể theo đuổi.
My overall project is about art -- specifically, about black artists -- very generally about the way in which art can change the way we think about culture and ourselves. My interest is in artists who understand and rewrite history, who think about themselves within the narrative of the larger world of art, but who have created new places for us to see and understand. I'm showing two artists here, Glenn Ligon and Kara Walker, two of many who really form for me the essential questions that I wanted to bring as a curator to the world. I was interested in the idea of why and how I could create a new story, a new narrative in art history and a new narrative in the world. And to do this, I knew that I had to see the way in which artists work, understand the artist's studio as a laboratory, imagine, then, reinventing the museum as a think tank and looking at the exhibition as the ultimate white paper -- asking questions, providing the space to look and to think about answers.
Buổi triễn lãm của tôi nói chung là về nghệ thuật đặc biệt là về những nghệ sĩ da đen, và rất khái quát là về con đường nghệ thuật có thể thay đổi cách chúng ta nghĩ về văn hóa và chính bản thân của chúng ta Mối quan tâm của tôi là về các nghệ sĩ những người hiểu và viết lại lịch sử những người nghĩ về chính bản thân của họ trong sự tường thuật ngắn gọn từ một thế giới nghệ thuật khái quát rộng lớn hơn nhưng họ đã tạo ra những miền đất mới để chúng ta thấy và hiểu. Chúng ta đang có ở đây hai nghệ sĩ, Glenn Ligon và Carol Walker là hai trong số những người thực sự tạo cho tôi những câu hỏi cốt yếu mà tôi muốn mang đến thế giới này trong vai trò là một người quản lý viện bảo tàng Tôi cảm thấy thích thú với ý tưởng tại sao và làm như thế nào mà tôi có thể tạo ra một câu chuyện mới một câu chuyện kể trong lịch sử nghệ thuật một câu chuyện kể của thế giới. Và để làm điều này, tôi biết rằng là tôi phải hiểu cách thức mà các nghệ sĩ vận dụng hiểu hơn về chốn làm việc của mỗi nghệ sỹ như là một phòng thí nghiệm, hãy tưởng tượng xem, việc phát minh lại viện bảo tàng như bồn trí tuệ và nhìn vào buổi triễn lãm như một tờ giấy trắng tinh, đặt những câu hỏi tạo ra không gian để nhìn và nghĩ về các câu trả lời
In 1994, when I was a curator at the Whitney Museum, I made an exhibition called Black Male. It looked at the intersection of race and gender in contemporary American art. It sought to express the ways in which art could provide a space for dialogue -- complicated dialogue, dialogue with many, many points of entry -- and how the museum could be the space for this contest of ideas. This exhibition included over 20 artists of various ages and races, but all looking at black masculinity from a very particular point of view. What was significant about this exhibition is the way in which it engaged me in my role as a curator, as a catalyst, for this dialogue. One of the things that happened very distinctly in the course of this exhibition is I was confronted with the idea of how powerful images can be in people's understanding of themselves and each other.
Vào năm 1994 khi tôi còn là nhân viên quản lý ở viện bảo tàng Whitney tôi đã mở một buổi triễn lãm có tên là " Người đàn ông da đen". Nó trông giống như một giao lộ giữa chủng tộc và giới tính trong nghệ thuật nước Mĩ đương đại Buổi triễn lãm đã diễn đạt những cách thức mà nghệ thuật có thể tạo ra không gian cho một cuộc đối thoại một cuộc đối thoại phức tạp đối thoại với nhiều, rất nhiều vấn đề và làm thế nào để viện bảo tàng có thể là không gian trao đổi các ý kiến Buổi triễn lãm gồm có hơn 20 nghệ sĩ với độ tuổi và sắc tộc khác nhau nhưng tất cả đều là nghệ sĩ da màu từ một quan điểm rất riêng biệt. Điểm đặc sắc của buổi triễn lãm này là cách mà nó thể hiện vai trò của tôi như một người quản lý ,một chất xúc tác cho buổi đối thoại đó. Một trong những điều xuất hiện rất khác biệt trong tiến trình của buổi triễn lãm này đó là tôi phải đối mặt với một ý kiến về sức mạnh của hình ảnh và việc hiểu lẫn nhau và hiểu chính bản thân của mỗi người có sức mạnh đến cỡ nào.
I'm showing you two works, one on the right by Leon Golub, one on the left by Robert Colescott. And in the course of the exhibition -- which was contentious, controversial and ultimately, for me, life-changing in my sense of what art could be -- a woman came up to me on the gallery floor to express her concern about the nature of how powerful images could be and how we understood each other. And she pointed to the work on the left to tell me how problematic this image was, as it related, for her, to the idea of how black people had been represented. And she pointed to the image on the right as an example, to me, of the kind of dignity that needed to be portrayed to work against those images in the media. She then assigned these works racial identities, basically saying to me that the work on the right, clearly, was made by a black artist, the work on the left, clearly, by a white artist, when, in effect, that was the opposite case: Bob Colescott, African-American artist; Leon Golub, a white artist. The point of that for me was to say -- in that space, in that moment -- that I really, more than anything, wanted to understand how images could work, how images did work, and how artists provided a space bigger than one that we could imagine in our day-to-day lives to work through these images.
Các bạn đang thấy hai tác phẩm mà tôi nêu ra đây, bức hình bên phải là của Leon Golub; bức còn lại bên trái là của Robert Colescott Và trong tiến trình của buổi triễn lãm mang tính tranh luận và tuyệt đối, theo tôi, mang tính thay đổi cuộc đời, theo suy nghĩ riêng về quan niệm nghệ thuật của tôi, trong phòng trưng bày , một phụ nữ đã đến gặp tôi và bày tỏ mối quan tâm của cô về bản chất của sức mạnh đến từ những hình ảnh và về việc chúng ta có thể hiểu nhau như thế nào. Và cô chỉ tay vào tác phẩm bên trái để nói với tôi rằng bức ảnh này khó giải thích như thế nào, khi nó liên quan đến ý tưởng làm thế nào người da đen được thể hiện trên bức hình. Và cô chỉ vào bức hình còn lại bên phải đối với tôi, như một sự minh họa của một kiểu nhân phẩm cái cần phải được phác họa để đối mặt với những hình ảnh trên các phương tiện truyền thông. Cô cho những tác phẩm này là sự xác nhận về sắc tộc nói một cách cơ bản đối với tôi đó là tác phẩm phía bên phải rõ ràng là được tạo ra bởi một nghệ sĩ da đen còn tác phẩm bên trái là của một nghệ sĩ da trắng thực vậy, đó là trường hợp đối lập Bob Colescott, một nghệ sĩ người Mĩ gốc Phi Leon Golub, một nghệ sĩ da trắng. Đối với tôi, vấn đề là ở chỗ trong không gian đó , trong khoảnh khắc đó, hơn bất cứ thứ gì; tôi thật sự muốn hiểu hình ảnh đã và có thể thể hiện như thế nào và các nghệ sĩ đã tạo ra một không gian lớn hơn cái mà chúng ta đã có thể tưởng tượng ra trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta như thế nào để tạo ra những hình ảnh này.
Fast-forward and I end up in Harlem; home for many of black America, very much the psychic heart of the black experience, really the place where the Harlem Renaissance existed. Harlem now, sort of explaining and thinking of itself in this part of the century, looking both backwards and forwards ... I always say Harlem is an interesting community because, unlike many other places, it thinks of itself in the past, present and the future simultaneously; no one speaks of it just in the now. It's always what it was and what it can be. And, in thinking about that, then my second project, the second question I ask is: Can a museum be a catalyst in a community? Can a museum house artists and allow them to be change agents as communities rethink themselves? This is Harlem, actually, on January 20th, thinking about itself in a very wonderful way.
Tiếp tục đi và tôi dừng ở Harlem; ngôi nhà của nhiều người Mĩ gốc Phi trái tim tinh thần của những trải nghiệm của người da màu, đây thật sự là nơi mà toàn bộ Phục Hưng Harlem đã tồn tại. Harlem bây giờ, đại loại là một sự giải thích và suy nghĩ về chính nó trong một phần của thế kỷ này, xem xét cả về quá khứ lẫn tương lai. Tôi luôn nói rằng Harlem là một cộng đồng lý tưởng bởi vì, không giống như những nơi khác, mà nó nghĩ về chính bản thân của nó trong quá khứ, hiện tại, và tương lai đồng thời cùng một lúc. Không một ai nói nó chỉ là nó trong thời điểm hiện tại này không thôi. Nó luôn luôn là những gì nó đã và có thể trở thành. Và, nghĩ về điều đó, công việc tiếp theo của tôi, câu hỏi thứ hai mà tôi muốn hỏi Liệu một viện bảo tàng có thể là một chất xúc tác trong một cộng đồng? Liệu một viện bảo tàng có thể tập hợp các nghệ nhân và cho phép họ trở thành những nhân tố mang tính thay đổi khi cộng đồng nghĩ lại về chính bản thân họ? Đây là Harlem, chính xác hơn là vào ngày 20 tháng một, đang nghĩ về chính bản thân nó trong một cách rất tuyệt vời.
So I work now at The Studio Museum in Harlem, thinking about exhibitions there, thinking about what it means to discover art's possibility. Now, what does this mean to some of you? In some cases, I know that many of you are involved in cross-cultural dialogues, you're involved in ideas of creativity and innovation. Think about the place that artists can play in that -- that is the kind of incubation and advocacy that I work towards, in working with young, black artists. Think about artists, not as content providers, though they can be brilliant at that, but, again, as real catalysts.
Bây giờ tôi làm việc tại bảo tàng Studio ở Harlem, nghĩ về các buổi triễn lãm ở đó, nghĩ về ý nghĩa của việc khám phá khả năng của nghệ thuật. Bây giờ, điều này có ý nghĩa gì đối với một trong số các vị ở đây? Trong vài trường hợp, tôi biết rằng nhiều vị ở đây có quan tâm đến các buổi trò chuyện về so sánh trao đổi văn hóa các vị quan tâm đến những ý tưởng về sáng tạo và đổi mới Hãy nghĩ về nơi mà các nghệ nhân có thể góp phần vào việc đó. Đó chỉ là một kiểu của sự ấp ủ và ủng hộ mà tôi đang làm, làm việc với những nghệ sĩ da màu còn trẻ tuổi. Hãy nghĩ về các nghệ nhân, không phải về người cung cấp nội dung, cho dù những người đó có thể rất giỏi về mặt đó, nhưng, một lần nữa, hãy nghĩ họ như là chất xúc tác thật sự.
The Studio Museum was founded in the late 60s. And I bring this up because it's important to locate this practice in history. To look at 1968, in the incredible historic moment that it is, and think of the arc that has happened since then, to think of the possibilities that we are all privileged to stand in today and imagine that this museum that came out of a moment of great protest and one that was so much about examining the history and the legacy of important African-American artists to the history of art in this country like Jacob Lawrence, Norman Lewis, Romare Bearden.
Viện bảo tàng Studio được thành lập vào những năm 60. Và tôi nói về điều này bởi vì nó quan trọng để xác định tính thực tiễn trong lịch sử, để nhìn lại năm 1968, trong một khoảnh khắc lịch sử trọng đại đó chính là điều này, và hãy nghĩ về nghệ thuật đã diễn biến sau mốc thời gian đó, để nghĩ về những khả năng mà tất cả chúng ta đang được hưởng để đứng đây trong ngày hôm nay, và tưởng tượng viện bảo tàng này đã ra đời trong một khoảnh khắc của sự phản đối kịch liệt, và nó là viện bảo tàng khám phá lịch sử và di sản của các nghệ nhân người Mĩ gốc Phi quan trọng đối với lịch sử nghệ thuật của đất nước này như Jacob Lawrence, Norman Lewis, Romare Beardon.
And then, of course, to bring us to today. In 1975, Muhammad Ali gave a lecture at Harvard University. After his lecture, a student got up and said to him, "Give us a poem." And Mohammed Ali said, "Me, we." A profound statement about the individual and the community. The space in which now, in my project of discovery, of thinking about artists, of trying to define what might be black art cultural movement of the 21st century. What that might mean for cultural movements all over this moment, the "me, we" seems incredibly prescient totally important.
Và bây giờ, đương nhiên, góp phần mang chúng ta đến ngày hôm nay. Vào năm 1975, Mohammed Ali đã có một buổi thuyết trình tài trường đại học Harvard Sau buổi thuyết trình, một sinh viên đứng lên và nói với ông rằng, "Hãy đọc cho chúng em một bài thơ". Và Mohammed Ali đáp, " Tôi, Chúng ta" Câu nói sâu sắc về một cá nhân và một cộng đồng, Trong thời điểm hiện tại bây giờ trong buổi trình bày của tôi về khám phá, về việc suy nghĩ về các nghệ nhân về việc cố gắng để định nghĩa bước đi văn hóa nghệ thuật da màu trong thế kỉ 21 có thể là những gì Điều đó có thể mang ý nghĩa gì đối với những bước chuyển văn hóa trong thời điểm này, câu nói " Tôi, Chúng ta" dường như cực kì mang tính tiên đoán và hoàn toàn quan trọng.
To this end, the specific project that has made this possible for me is a series of exhibitions, all titled with an F -- Freestyle, Frequency and Flow -- which have set out to discover and define the young, black artists working in this moment who I feel strongly will continue to work over the next many years. This series of exhibitions was made specifically to try and question the idea of what it would mean now, at this point in history, to see art as a catalyst; what it means now, at this point in history, as we define and redefine culture, black culture specifically in my case, but culture generally. I named this group of artists around an idea, which I put out there called post-black, really meant to define them as artists who came and start their work now, looking back at history but start in this moment, historically.
Cuối cùng, phần đặc biệt giúp cho tôi có khả năng này đó là một bộ sưu tập các buổi triễn lãm tất cả đều đều mang tiêu đề bắt đầu bằng chữ F "Freestyle","Frequency" và "Flow" chúng đã được trưng bày để đưa ra và định nghĩa những nghệ sĩ trẻ da đen đang làm việc tại thời điểm này là những người mà tôi cảm nhận chắc chắn rằng họ sẽ tiếp tục tiến dần lên trong những năm tới. Loạt triễn lãm này được tổ chức đặc biệt để cố gắng và trả lời vấn đề hiện tại, ngay tại thời điểm lịch sử này sẽ có thể là gì để hiểu nghệ thuật như một chất xúc tác nó có nghĩa là gì ở thời điểm hiện tại khi chúng ta định nghĩa và định nghĩa lại văn hóa cụ thể trong trường hợp này của tôi,văn hóa da màu nhưng bao quát là văn hóa nói chung. Tôi đã kể tên nhóm nghệ sĩ này xung quanh một quan điểm, cái mà tôi gọi là gốc da màu. đã thật sự định nghĩa họ như những nghệ sĩ người đã đến và bắt tay vào công việc của mình nhìn về lịch sử,nhưng bắt đầu tại thời điểm bây giờ một cách lích sử.
It is really in this sense of discovery that I have a new set of questions that I'm asking. This new set of questions is: What does it mean, right now, to be African-American in America? What can artwork say about this? Where can a museum exist as the place for us all to have this conversation? Really, most exciting about this is thinking about the energy and the excitement that young artists can bring. Their works for me are about, not always just simply about the aesthetic innovation that their minds imagine, that their visions create and put out there in the world, but more, perhaps, importantly, through the excitement of the community that they create as important voices that would allow us right now to understand our situation, as well as in the future. I am continually amazed by the way in which the subject of race can take itself in many places that we don't imagine it should be. I am always amazed by the way in which artists are willing to do that in their work. It is why I look to art. It's why I ask questions of art. It is why I make exhibitions.
Nó thật sự là một sự khai phá mà tôi có một số câu hỏi mới mà tôi đang muốn hỏi đây Những câu hỏi mới đó là: Là một người Mĩ gốc Phi ở đất nước Mĩ có ý nghĩa như thế nào, ngay bây giờ? Tác phẩm nghệ thuật có thể nói gì về điều này? Một viện bảo tàng có thể tồn tài ở đâu như là một nơi cho tất cả chúng ta để có được cuộc nói chuyện này? Thật ra,điều thú vị nhất về điều này là việc nghĩ về nhiệt huyết và sự phấn khởi mà các nghệ sĩ trẻ có thể mang đến Các tác phẩm của họ đổi với tôi là về không luôn luôn, chỉ đơn giản là về sự cải tiến thẩm mĩ là điều mà đầu óc họ tưởng tượng ra, là tầm hiểu biết của họ tạo ra và đưa ra bên ngoài thế giới này, nhưng có lẽ quan trọng hơn, thông qua sự phấn khởi của cộng đồng họ tạo ra tiếng nói có trọng lượng cái sẽ cho phép chúng ta hiểu hoàn cảnh của chúng ta, hiện tại cũng như tương lai Tôi tiếp tục bị kinh ngạc bởi cách thức mà vấn đề về sắc tộc có thể xảy ra ở nhiều nơi mà chúng ta không hề nghĩ là nó sẽ xảy ra Tôi luôn bị kinh ngạc bởi cái cách mà các nghệ sĩ đang muốn để thể hiện điều đó trong tác phẩm của họ. Đó là lý do tại sao tôi trông cậy vào nghệ thuật Đó là tại sao tôi hỏi những câu hỏi về nghệ thuật Đó là tại sao tôi tổ chức những buổi triễn lãm này
Now, this exhibition, as I said, 40 young artists done over the course of eight years, and for me it's about considering the implications. It's considering the implications of what this generation has to say to the rest of us. It's considering what it means for these artists to be both out in the world as their work travels, but in their communities as people who are seeing and thinking about the issues that face us. It's also about thinking about the creative spirit and nurturing it, and imagining, particularly in urban America, about the nurturing of the spirit.
Như tôi đã nói, buổi triễn lãm này 40 nghệ sĩ trẻ đã làm việc trong khoảng thời gian tám năm, và đối với tôi nó liên quan đến những ẩn ý. Ngụ ý về việc là thế hệ này phải nói gì với những người còn lại của chúng ta Ngụ ý về việc là nó có ý nghĩa gì đối với những nghệ sĩ này để có thể ra ngoài thế giới,như tác phẩm của họ, nhưng không phải trong cộng đồng của họ, khi mọi người đang nhìn và nghĩ về những vấn đề mà chúng ta đối mặt Đó cũng là về việc nghĩ về tinh thần sáng tạo và nuôi dưỡng nó. Và hãy tưởng tượng rằng, cụ thể trong đô thị ở Mĩ về việc nuôi dưỡng tinh thần.
Now, where, perhaps, does this end up right now? For me, it is about re-imagining this cultural discourse in an international context. So the last iteration of this project has been called Flow, with the idea now of creating a real network of artists around the world; really looking, not so much from Harlem and out, but looking across, and Flow looked at artists all born on the continent of Africa. And as many of us think about that continent and think about what if means to us all in the 21st century, I have begun that looking through artists, through artworks, and imagining what they can tell us about the future, what they tell us about our future, and what they create in their sense of offering us this great possibility of watching that continent emerge as part of our bigger dialogue. So, what do I discover
Bây giờ, nơi nào, có lẽ, điều này chấm dứt? Theo tôi, cuộc đàm luận về văn hóa này sẽ sắp sửa hình dung lại trong bối cảnh quốc tế Điểm nhấn lại cuối cùng của buổi trình bày này được gọi là "Flow" với ý tưởng của việc tạo ra một mạng lưới thật sự của các nghệ sĩ trên thế giới, thật sự nhìn từ Harlem, không nhiều quá, và nhìn ra, nhưng không nhìn quá xa. Và "Flow" đã nhìn vào các nghệ sĩ những người con của Phi châu Và như nhiều người trong chúng ta nghĩ về châu lục này và nghĩ về những gì có nghĩa với tất cả chúng ta ở thể kỷ 21 Tôi bắt đầu việc nhìn vào các nghệ sĩ, nhìn vào các tác phẩm nghệ thuật, và hình dung những gì họ có thể nói cho chúng ta về tương lai, những gì họ nói cho chúng ta về tương lai của chúng ta, và những gì họ tạo ra trong hơi hướng của việc đưa ra cho chúng ta khả năng to lớn này trong việc chứng kiến châu lục đó nổi lên như một phần của cuộc đối thoại lớn hơn. Vậy là, tôi khám phá được gì
when I look at artworks? What do I think about when I think about art? I feel like the privilege I've had as a curator is not just the discovery of new works, the discovery of exciting works. But, really, it has been what I've discovered about myself and what I can offer in the space of an exhibition, to talk about beauty, to talk about power, to talk about ourselves, and to talk and speak to each other. That's what makes me get up every day and want to think about this generation of black artists and artists around the world.
khi tôi nhìn vào các tác phẩm nghệ thuật? Tôi nghĩ về điều gì khi tôi nghĩ về nghệ thuật? Tôi cảm thấy thích sự ưu đãi mà tôi có được vì là một nhân viên quản lý viện bảo tàng không chỉ về việc khám phá ra nhiều tác phẩm mới nhiều tác phẩm hay mà thực sự, tôi đã khám phá ra chính bản thân của mình và khám phá những gì mà tôi có thể làm ra trong không gian của một buổi triễn lãm để nói về cái đẹp, nói về sức mạnh, nói về chính bản thân chúng ta, và nói và trò chuyện lẫn nhau. Đó là điều làm cho tôi thức dậy mỗi ngày và muốn nghĩ về thế hệ nghệ sĩ da màu này và nghệ sĩ trên khắp thế giới.
Thank you. (Applause)
Cảm ơn.