I'm a potter, which seems like a fairly humble vocation. I know a lot about pots. I've spent about 15 years making them. One of the things that really excites me in my artistic practice and being trained as a potter is that you very quickly learn how to make great things out of nothing; that I spent a lot of time at my wheel with mounds of clay trying stuff; and that the limitations of my capacity, my ability, was based on my hands and my imagination; that if I wanted to make a really nice bowl and I didn't know how to make a foot yet, I would have to learn how to make a foot; that that process of learning has been very, very helpful to my life. I feel like, as a potter, you also start to learn how to shape the world.
Tôi là một người thợ làm gốm, một công việc có vẻ khá là khiêm tốn Tôi biết rất nhiều về gốm. Tôi đã làm gốm khoảng 15 năm rồi. Một trong những điều tạo sự hứng khởi cho tôi trong công việc nghệ thuật của mình và trong việc rèn luyện làm gốm đó là ta học rất nhanh cách làm ra những điều tuyệt vời từ số không; đó là khi tôi dành hàng giờ bên bàn xoay với một đống đất sét thử làm nhiều thứ; đó là khi giới hạn của năng lực và khả năng của tôi phụ thuộc vào đôi tay và trí tưởng tượng của chính tôi và khi tôi muốn làm một cái bát thật đẹp nhưng tôi vẫn chưa biết cách làm đế, tôi sẽ phải học làm đế như thế nào; và chính quá trình học tập ấy đã giúp tôi rất, rất nhiều trong cuộc sống. Tôi cảm thấy rằng, là một thợ làm gốm, bạn cũng bắt đầu học cách tạo hình cho thế giới
There have been times in my artistic capacity that I wanted to reflect on other really important moments in the history of the U.S., the history of the world where tough things happened, but how do you talk about tough ideas without separating people from that content? Could I use art like these old, discontinued firehoses from Alabama, to talk about the complexities of a moment of civil rights in the '60s? Is it possible to talk about my father and I doing labor projects? My dad was a roofer, construction guy, he owned small businesses, and at 80, he was ready to retire and his tar kettle was my inheritance. Now, a tar kettle doesn't sound like much of an inheritance. It wasn't. It was stinky and it took up a lot of space in my studio, but I asked my dad if he would be willing to make some art with me, if we could reimagine this kind of nothing material as something very special. And by elevating the material and my dad's skill, could we start to think about tar just like clay, in a new way, shaping it differently, helping us to imagine what was possible?
Đã có những lúc trong khả năng nghệ thuật của mình tôi đã muốn phản ánh lại những khoảnh khắc thật sự quan trọng trong lịch sử nước Mỹ, lịch sử thế giới khi mà những điều khắc nghiệt xảy ra, nhưng làm thế nào ta nói về những ý kiến táo bạo mà không khiến người khác chán ngán nội dung đó? Liệu tôi có thể dùng nghệ thuật như những ống cứu hỏa cũ kĩ, đứt đoạn từ Alabama này để nói về sự phức tạp của vấn đề nhân quyền trong những năm 60? Liệu có thể nói về việc cha tôi và tôi đang thực hiện những dự án lao động? Bố tôi từng là thợ lợp mái, thợ xây dựng, ông ấy sở hữu công việc kinh doanh nhỏ, và ở tuổi 80, ông đã sẵn sàng nghỉ hưu và tôi thừa kế 1 chiếc nồi nấu nhựa đường Một chiếc nồi không hẳn là một vật thừa kế gì. Lúc đó thì nó đúng là như vậy. Nó bốc mùi hôi và chiềm nhiều không gian trong chỗ làm việc của tôi, nhưng tôi đã hỏi cha liệu ông có sẵn sàng sáng tạo cùng tôi, liệu chúng tôi có thể nhìn loại vật liệu giản dị này bằng cách khác, như một cái gì đó rất đặc biệt. Và bằng cách nâng tầm vật liệu đó cùng với kỹ năng của cha tôi, liệu chúng tôi có thể bắt đầu suy nghĩ về nhựa đường như đất sét, theo một cách mới, tạo hình nhựa theo những cách khác, giúp chúng tôi phác họa điều gì là có thể?
After clay, I was then kind of turned on to lots of different kinds of materials, and my studio grew a lot because I thought, well, it's not really about the material, it's about our capacity to shape things. I became more and more interested in ideas and more and more things that were happening just outside my studio. Just to give you a little bit of context, I live in Chicago. I live on the South Side now. I'm a West Sider. For those of you who are not Chicagoans, that won't mean anything, but if I didn't mention that I was a West Sider, there would be a lot of people in the city that would be very upset.
Sau đất sét, tôi đã chuyển sang thử rất nhiều loại vật liệu khác nhau, và xưởng của tôi phát triển rất nhanh, vì tôi nghĩ vật liệu không phải là chính, mà là khả năng tạo hình đồ vật của chúng ta. Tôi ngày càng trở nên hứng thú với nhiều ý tưởng và ngày càng nhiều việc xảy ra ngay bên ngoài xưởng của tôi. Để tôi nói một chút về bối cảnh, tôi sống ở Chicago. Bây giờ tôi sống ở khu South Side. Tôi là người từ khu West Side. Đối với những ai không là người Chicago, nó không nói lên điều gì cả. nhưng nếu tôi không đề cập việc tôi là người West Side, sẽ có rất nhiều người trong thành phố này cảm thấy không vui
The neighborhood that I live in is Grand Crossing. It's a neighborhood that has seen better days. It is not a gated community by far. There is lots of abandonment in my neighborhood, and while I was kind of busy making pots and busy making art and having a good art career, there was all of this stuff that was happening just outside my studio. All of us know about failing housing markets and the challenges of blight, and I feel like we talk about it with some of our cities more than others, but I think a lot of our U.S. cities and beyond have the challenge of blight, abandoned buildings that people no longer know what to do anything with. And so I thought, is there a way that I could start to think about these buildings as an extension or an expansion of my artistic practice? And that if I was thinking along with other creatives -- architects, engineers, real estate finance people -- that us together might be able to kind of think in more complicated ways about the reshaping of cities.
Khu phố mà tôi sống tên là Grand Crossing. Đó là một khu phố đã qua thời hoàng kim. Cho đến bây giờ thì nó không phải một cộng đồng khép kín. Có rất nhiều nơi bị bỏ hoang trong khu phố của tôi, và trong khi tôi bận rộn với việc làm gốm và làm tác phẩm nghệ thuật và có một sự nghiệp nghệ thuật tốt đẹp, có rất nhiều điều đã diễn ra ngay bên ngoài nơi làm việc của tôi. Tất cả chúng ta đều biết thị trường nhà đất đang trượt dài và những thách thức của hạ tầng xuống cấp, tôi có cảm giác chúng ta nói về điều này ở các thành phố không đồng đều nhau, nhưng tôi nghĩ rằng nhiều thành phố ở trong và ngoài nước Mỹ đều phải đối mặt với vấn đề hạ tầng xuống cấp, những tòa nhà bị bỏ hoang mà người ta không còn biết làm gì với chúng nữa. Vì thế, tôi nghĩ, có cách nào tôi có thể bắt đầu coi những tòa nhà này như một sự mở rộng hay một sự phát triển việc ứng dụng nghệ thuật của tôi? Và rằng nếu tôi suy nghĩ cùng với những người sáng tạo khác -- kiến trúc, kỹ sư, người môi giới bất động sản -- thì chúng tôi có thể cùng nhau suy nghĩ theo những cách phức tạp hơn về việc tái định hình các thành phố.
And so I bought a building. The building was really affordable. We tricked it out. We made it as beautiful as we could to try to just get some activity happening on my block. Once I bought the building for about 18,000 dollars, I didn't have any money left. So I started sweeping the building as a kind of performance. This is performance art, and people would come over, and I would start sweeping. Because the broom was free and sweeping was free. It worked out. (Laughter) But we would use the building, then, to stage exhibitions, small dinners, and we found that that building on my block, Dorchester -- we now referred to the block as Dorchester projects -- that in a way that building became a kind of gathering site for lots of different kinds of activity. We turned the building into what we called now the Archive House. The Archive House would do all of these amazing things. Very significant people in the city and beyond would find themselves in the middle of the hood. And that's when I felt like maybe there was a relationship between my history with clay and this new thing that was starting to develop, that we were slowly starting to reshape how people imagined the South Side of the city.
Và vì vậy tôi đã mua một căn nhà. Căn nhà có giá rất phải chăng. Chúng tôi đã trang trí lại. Chúng tôi biến căn nhà trở nên xinh đẹp hết mức có thể để cố gắng thúc đẩy hoạt động nào đó diễn ra trong khu nhà của tôi. Khi tôi mua căn nhà với giá khoảng 18 000 đôla, tôi không còn lại đồng nào cả. Vì vậy, tôi bắt đầu quét tòa nhà đó như một kiểu trình diễn. Đây là nghệ thuật biểu diễn và mọi người sẽ ghé lại, và khi đó tôi sẽ bắt đầu quét dọn. Bởi vì cây chổi vốn miễn phí và việc quét dọn cũng miễn phí. Nên mọi chuyện được giải quyết. (Khán giả cười) Nhưng, do đó, tôi sẽ sử dụng tòa nhà cho triển lãm sân khấu, tiệc tối nho nhỏ, và chúng tôi nhận ra rằng tòa nhà đó trong dãy nhà của tôi, Dorchester, bây giờ chúng tôi gọi dãy nhà là những dự án Dorchester theo một cách rằng tòa nhà có thể trở thành một nơi họp mặt để tổ chức đa dạng các hoạt động khác nhau Chúng tôi biến tòa nhà trở thành một nơi chúng tôi gọi là Archive House. Archive House (Căn nhà Lưu trữ) làm được hết tất cả những điều tuyệt vời. Những người rất có uy tín trong thành phố và cả trên họ nữa sẽ bắt đầu đến khu nhà của tôi. Và đó là lúc tôi cảm thấy rằng có thể có một mối liên hệ giữa kinh nghiệm của tôi với đất sét và điều mới mẻ đang dần phát triển này, rằng chúng tôi đang bắt đầu từ từ thay đổi cách suy nghĩ của mọi người về khu South Side của thành phố.
One house turned into a few houses, and we always tried to suggest that not only is creating a beautiful vessel important, but the contents of what happens in those buildings is also very important. So we were not only thinking about development, but we were thinking about the program, thinking about the kind of connections that could happen between one house and another, between one neighbor and another. This building became what we call the Listening House, and it has a collection of discarded books from the Johnson Publishing Corporation, and other books from an old bookstore that was going out of business. I was actually just wanting to activate these buildings as much as I could with whatever and whoever would join me.
Một ngôi nhà rồi đến nhiều ngôi nhà, và chúng tôi lúc nào cũng muốn nhắn nhủ rằng không chỉ việc tạo ra vỏ ngoài đẹp là quan trọng, mà những hoạt động diễn ra bên trong những tòa nhà đó cũng rất quan trọng. Vì thế chúng tôi không chỉ nghĩ về việc phát triển, mà chúng tôi còn nghĩ đến chương trình, đến những liên kết có thể hình thành giữa một ngôi nhà với những ngôi nhà khác, giữa một người hàng xóm với những người khác. Căn nhà này chúng tôi gọi là Listening House (Căn nhà Lắng nghe), và nó chứa một bộ sưu tập những quyển sách bị bỏ đi từ nhà xuất bản Johnson Publishing Corporation, và sách từ một cửa hàng sách cũ đã đóng cửa. Thật ra tôi chỉ muốn biến các tòa nhà này trở nên hữu dụng nhất có thể với bất cứ thứ gì và bất kì ai muốn tham gia cùng tôi.
In Chicago, there's amazing building stock. This building, which had been the former crack house on the block, and when the building became abandoned, it became a great opportunity to really imagine what else could happen there. So this space we converted into what we call Black Cinema House. Black Cinema House was an opportunity in the hood to screen films that were important and relevant to the folk who lived around me, that if we wanted to show an old Melvin Van Peebles film, we could. If we wanted to show "Car Wash," we could. That would be awesome. The building we soon outgrew, and we had to move to a larger space. Black Cinema House, which was made from just a small piece of clay, had to grow into a much larger piece of clay, which is now my studio.
Chicago có một số lượng tòa nhà sẵn sàng để sử dụng rất lớn. Căn nhà này từng là một nơi giao dịch ma túy trong dãy nhà, và khi nó bị bỏ hoang thì mở ra một cơ hội tuyệt vời để phác thảo những hoạt động khác có thể diễn ra tại đó. Vì vậy chúng tôi biến không gian này trở thành Black Cinema House. Black Cinema House (nhà chiếu bóng) là cơ hội để chiếu trong khu vực tôi sống những bộ phim hữu ích và có liên quan đến người dân sống xung quanh tôi, để chúng tôi có thể xem một bộ phim cũ của Melvin Van Peebles nếu muốn. Nếu chúng tôi muốn xem "Car Wash" thì chúng tôi có thể xem. Thế thì còn gì tuyệt hơn. Căn nhà đó nhanh chóng không đủ chỗ chứa, và chúng tôi phải chuyển đến một nơi rộng hơn. Black Cinema House được làm từ chỉ một mẩu đất sét, đã phải mở rộng ra lớn hơn rất nhiều, mà bây giờ chính là xưởng làm của tôi.
What I realized was that for those of you who are zoning junkies, that some of the things that I was doing in these buildings that had been left behind, they were not the uses by which the buildings were built, and that there are city policies that say, "Hey, a house that is residential needs to stay residential." But what do you do in neighborhoods when ain't nobody interested in living there? That the people who have the means to leave have already left? What do we do with these abandoned buildings? And so I was trying to wake them up using culture.
Điều tôi đã nhận ra là đối với những ai có định kiến những khu vực thấp kém, một số những việc mà tôi đang thực hiện trong những tòa nhà đã bị bỏ hoang, không phải là những chức năng mà chúng được xây dựng nên, và có cả các chính sách của thành phố cho rằng "Này, một ngôi nhà để ở thì phải dùng để ở." Nhưng mà phải làm gì khi không có ai muốn sống ở khu vực đó? Khi những người có điều kiện để chuyển đi đều đã chuyển đi rồi? Chúng ta làm gì với những căn nhà bị bỏ hoang này? Và vì vậy tôi đã cố gắng thức tỉnh họ bằng văn hóa.
We found that that was so exciting for folk, and people were so responsive to the work, that we had to then find bigger buildings. By the time we found bigger buildings, there was, in part, the resources necessary to think about those things. In this bank that we called the Arts Bank, it was in pretty bad shape. There was about six feet of standing water. It was a difficult project to finance, because banks weren't interested in the neighborhood because people weren't interested in the neighborhood because nothing had happened there. It was dirt. It was nothing. It was nowhere. And so we just started imagining, what else could happen in this building? (Applause)
Chúng tôi nhận ra rằng người dân rất hào hứng, và mọi người hưởng ứng những dự án đó nhiều đến mức chúng tôi phải mở rộng. Đến lúc chúng tôi tìm được nơi lớn hơn, một phần, cần có một nguồn vốn nhất định để nghĩ đến những chuyện đó. Trong một ngân hàng đang xuống cấp mà tôi gọi là Arts Bank (Ngân hàng Nghệ thuật), có khoảng hơn 3m nước tù đọng. Đó là một dự án khó thu hút vốn, vì các ngân hàng không hứng thú với khu vực đó vì người ta không hứng thú với khu vực đó vì không có sự kiện gì diễn ra ở đó cả. Nó là cặn bã. Nó không là thứ gì, không là bất cứ đâu cả. Vì thế chúng tôi bắt đầu tưởng tượng những điều khác có thể diễn ra ở tòa nhà đó? (Khán giả vỗ tay)
And so now that the rumor of my block has spread, and lots of people are starting to visit, we've found that the bank can now be a center for exhibition, archives, music performance, and that there are people who are now interested in being adjacent to those buildings because we brought some heat, that we kind of made a fire.
Và giờ đây thì tin đồn về dãy nhà của tôi đã được lan truyền và rất nhiều người đang bắt đầu ghé thăm chúng tôi nhận ra ngân hàng đó có thể trở thành một trung tâm, dành cho triễn lãm, lưu trữ, biểu diễn âm nhạc, và có nhiều người bây giờ trở nên thích thú sống cạnh những tòa nhà đó, vì chúng tôi đã mang đến sức nóng, chúng tôi gần như đã thắp lên một ngọn lửa.
One of the archives that we'll have there is this Johnson Publishing Corporation. We've also started to collect memorabilia from American history, from people who live or have lived in that neighborhood. Some of these images are degraded images of black people, kind of histories of very challenging content, and where better than a neighborhood with young people who are constantly asking themselves about their identity to talk about some of the complexities of race and class?
Một trong các kho lưu trữ của chúng tôi ở đó sẽ là Johnson Publishing Corporation Chúng tôi cũng thu thập những kỉ vật của lịch sử nước Mỹ, từ những người sống hoặc từng sống trong khu vực đó. Một số hình ảnh đó là những hình ảnh làm giảm giá trị của người da đen, phần lịch sử với nội dung rất nhạy cảm, và còn nơi nào tốt hơn một khu vực với nhiều người trẻ đang luôn tự hỏi về danh tính của họ để nói về một số những điều phức tạp về chủng tộc và giai cấp?
In some ways, the bank represents a hub, that we're trying to create a pretty hardcore node of cultural activity, and that if we could start to make multiple hubs and connect some cool green stuff around there, that the buildings that we've purchased and rehabbed, which is now around 60 or 70 units, that if we could land miniature Versailles on top of that, and connect these buildings by a beautiful greenbelt -- (Applause) -- that this place where people never wanted to be would become an important destination for folk from all over the country and world.
Ở một số khía cạnh, ngân hàng đó đại diện cho một trung tâm mà chúng tôi đang cố gắng tạo nơi tập trung của các hoạt động văn hóa, và nếu chúng tôi có thể xây dựng nhiều trung tâm và kết nối những mảng xanh xung quanh đó, những tòa nhà chúng tôi đã mua và sửa lại, mà bây giờ đã có khoảng 60 đến 70 căn, nếu chúng tôi có thể xây dựng Versailles thu nhỏ trên đó, và kết nối những tòa nhà này bằng một vành đai xanh xinh đẹp -- (Khán giả vỗ tay) thì nơi mà người ta chưa bao giờ muốn đến này sẽ trở thành một điểm đến quan trọng cho người dân khắp đất nước và thế giới.
In some ways, it feels very much like I'm a potter, that we tackle the things that are at our wheel, we try with the skill that we have to think about this next bowl that I want to make. And it went from a bowl to a singular house to a block to a neighborhood to a cultural district to thinking about the city, and at every point, there were things that I didn't know that I had to learn. I've never learned so much about zoning law in my life. I never thought I'd have to. But as a result of that, I'm finding that there's not just room for my own artistic practice, there's room for a lot of other artistic practices.
Đôi lúc có cảm giác như tôi đang làm công việc của một thợ làm gốm, chúng tôi xử lí các thứ tại bàn xoay của mình, chúng tôi thử nghiệm với kĩ năng mình có để suy nghĩ đến chiếc bát tiếp theo mà tôi muốn làm. Và từ một chiếc bát đến một căn nhà, đến một dãy nhà, đến một khu nhà đến một quận đậm đà văn hóa và đến suy nghĩ về cả một thành phố, và tại mỗi bậc, có những thứ tôi không biết là mình cần phải học. Tôi chưa bao giờ học luật quy hoạch nhiều như thế trong đời. Tôi chưa bao giờ nghĩ là mình phải học nó. Nhưng nhờ đó, tôi nhận ra rằng không chỉ có cơ hội cho việc ứng dụng nghệ thuật của tôi, mà còn có cơ hội cho nhiều ứng dụng nghệ thuật khác.
So people started asking us, "Well, Theaster, how are you going to go to scale?" and, "What's your sustainability plan?"
Và người ta bắt đầu đặt vấn đề với chúng tôi, "Theaster, anh dự kiến quy mô như thế nào?" và, "Kế hoạch phát triển bền vững của anh là gì?"
(Laughter) (Applause)
(Khán giả cười và vỗ tay)
And what I found was that I couldn't export myself, that what seems necessary in cities like Akron, Ohio, and Detroit, Michigan, and Gary, Indiana, is that there are people in those places who already believe in those places, that are already dying to make those places beautiful, and that often, those people who are passionate about a place are disconnected from the resources necessary to make cool things happen, or disconnected from a contingency of people that could help make things happen. So now, we're starting to give advice around the country on how to start with what you got, how to start with the things that are in front of you, how to make something out of nothing, how to reshape your world at a wheel or at your block or at the scale of the city.
Và điều tôi nhận ra là tôi không thể rời đi, điều cần thiết cho những thành phố như Akron, Ohio, và Detroit, Michigan, và Gary, Indiana, có vẻ chính là việc có những con người tại những nơi đó tin tưởng vào chúng, sẵn sàng hết mình làm đẹp cho chúng, và thông thường, những người thật sự thiết tha về một nơi lại không có những nguồn lực cần thiết để tạo nên những điều tuyệt vời, hoặc có ít khả năng họ có thể tìm được những người khác có thể giúp đỡ họ làm điều đó. Vì thế mà giờ đây, chúng tôi bắt đầu cho lời khuyên trên khắp cả nước về việc làm sao bắt đầu với những thứ mình đang có, làm sao bắt đầu với những thứ ngay trước mắt mình, làm sao tạo ra một điều gì đó từ số không, làm sao định hình lại thế giới của mình tại một bàn xoay hay tại dãy nhà của mình hay trên quy mô của một thành phố.
Thank you so much.
Cảm ơn các bạn rất nhiều.
(Applause)
(Khán giả vỗ tay)
June Cohen: Thank you. So I think many people watching this will be asking themselves the question you just raised at the end: How can they do this in their own city? You can't export yourself. Give us a few pages out of your playbook about what someone who is inspired about their city can do to take on projects like yours?
June Cohen: Cảm ơn anh. Tôi nghĩ rằng nhiều người đang xem chương trình sẽ đang tự hỏi bản thân câu hỏi mà anh vừa đặt ra lúc cuối: Làm sao họ có thể làm điều tương tự cho thành phố của mình? Anh không thể nào phân thân được. Hãy cho những ai được truyền cảm hứng từ thành phố của họ một số mẹo trong bí kíp của anh để có thể thực hiện những dự án tương tự.
Theaster Gates: One of the things I've found that's really important is giving thought to not just the kind of individual project, like an old house, but what's the relationship between an old house, a local school, a small bodega, and is there some kind of synergy between those things? Can you get those folk talking? I've found that in cases where neighborhoods have failed, they still often have a pulse. How do you identify the pulse in that place, the passionate people, and then how do you get folk who have been fighting, slogging for 20 years, reenergized about the place that they live? And so someone has to do that work. If I were a traditional developer, I would be talking about buildings alone, and then putting a "For Lease" sign in the window. I think that you actually have to curate more than that, that there's a way in which you have to be mindful about, what are the businesses that I want to grow here? And then, are there people who live in this place who want to grow those businesses with me? Because I think it's not just a cultural space or housing; there has to be the recreation of an economic core. So thinking about those things together feels right.
Theaster Gates: Một trong những điều tôi nhận ra rất quan trọng là việc không chỉ suy nghĩ về những dự án đơn lẻ, ví dụ như một ngôi nhà cũ, mà về mối liên kết giữa một ngôi nhà cũ, một trường học, một cửa hàng tiện lợi nhỏ, và xem có lợi ích chung nào khi kết nối chúng với nhau không. Liệu bạn có thể khiến người dân bắt đầu nói về dự án của bạn không? Tôi nhận thấy rằng trong những trường hợp các khu phố đã lụi tàn, chúng thường vẫn còn một mạch đập ngầm. Làm thế nào bạn tìm đúng được mạch đập của nơi đó, những người có tâm huyết, và sau đó làm sao bạn khiến những người đã sống vật vã, ì ạch trong 20 năm trở nên hứng thú trở lại với nơi họ sống? Phải có người làm việc đó. Nếu tôi đơn thuần là một người quy hoạch đô thị, tôi sẽ chỉ nói về những tòa nhà, và sau đó đặt một cái biển "Cho thuê" trên cửa sổ. Tôi nghĩ bạn thật sự phải làm nhiều hơn thế, và bạn phải suy nghĩ kĩ về những dự án nào mình muốn xây dựng ở đây? Và sau đó, liệu có người nào sống ở nơi này muốn cùng thực hiện những dự án đó với mình không? Vì tôi nghĩ nó không chỉ là một không gian văn hóa hay nhà ở; phải tái dựng một nòng cốt kinh tế. Việc suy nghĩ về những điều đó cùng nhau tạo một cảm giác đúng đắn.
JC: It's hard to get people to create the spark again when people have been slogging for 20 years. Are there any methods you've found that have helped break through?
JC: Khó mà khơi lại trong người ta sự hào hứng khi mà họ đã sống ì ạch trong 20 năm. Anh có tìm ra phương pháp nào để giúp giải quyết việc đó không?
TG: Yeah, I think that now there are lots of examples of folk who are doing amazing work, but those methods are sometimes like, when the media is constantly saying that only violent things happen in a place, then based on your skill set and the particular context, what are the things that you can do in your neighborhood to kind of fight some of that? So I've found that if you're a theater person, you have outdoor street theater festivals. In some cases, we don't have the resources in certain neighborhoods to do things that are a certain kind of splashy, but if we can then find ways of making sure that people who are local to a place, plus people who could be supportive of the things that are happening locally, when those people get together, I think really amazing things can happen.
TG: Tôi nghĩ rằng có rất nhiều ví dụ về nhiều người đang thực hiện những công việc tuyệt vời, nhưng khi trên các phương tiện truyền thông chỉ toàn các câu chuyện bạo lực xảy ra ở nơi này nơi kia, thì tùy theo những kĩ năng sẵn có của bạn và hoàn cảnh cụ thể, những điều gì bạn có thể làm cho khu vực của bạn để ngăn chặn những điều đó? Vì thế tôi nhận ra rằng nếu bạn là con người của sân khấu, thì bạn nên tổ chức các lễ hội kịch ngoài trời. Trong một số trường hợp, chúng ta không có đủ nguồn lực cho các khu vực để làm những việc hoành tráng, nhưng nếu chúng ta có thể tìm cách bảo đảm rằng những người dân địa phương, và những người có thể quan tâm đến những việc diễn ra trong khu vực, khi họ tụ họp lại cùng nhau, tôi nghĩ những điều tuyệt vời rất có thể sẽ xảy ra.
JC: So interesting. And how can you make sure that the projects you're creating are actually for the disadvantaged and not just for the sort of vegetarian indie movie crowd that might move in to take advantage of them.
JC: Thật là thú vị. Và làm sao để đảm bảo rằng những dự án anh đang thực hiện thật sự phục vụ những người kém may mắn mà không phải những đám đông tự phát có thể sẽ chuyển đến ở để lợi dụng những dự án này?
TG: Right on. So I think this is where it starts to get into the thick weeds.
TG: Đúng rồi. Tôi nghĩ rằng đây chính là chỗ mà cỏ mọc rậm rạp.
JC: Let's go there. TG: Right now, Grand Crossing is 99 percent black, or at least living, and we know that maybe who owns property in a place is different from who walks the streets every day. So it's reasonable to say that Grand Crossing is already in the process of being something different than it is today. But are there ways to think about housing trusts or land trusts or a mission-based development that starts to protect some of the space that happens, because when you have 7,500 empty lots in a city, you want something to happen there, but you need entities that are not just interested in the development piece, but entities that are interested in the stabilization piece, and I feel like often the developer piece is really motivated, but the other work of a kind of neighborhood consciousness, that part doesn't live anymore. So how do you start to grow up important watchdogs that ensure that the resources that are made available to new folk that are coming in are also distributed to folk who have lived in a place for a long time.
JC: Cùng đi vào đám cỏ đó đi. TG: Ngay bây giờ, Grand Crossing có 99 phần trăm người da đen, hoặc ít nhất là những người sống ở đó. và chúng tôi biết rằng một người có nhà ở nơi đó, khác với một người đi trên các con đường ở đó mỗi ngày. Vì vậy cũng có lí khi nói Grand Crossing đã phần nào trong quá trình đổi khác với hôm nay. Nhưng có nhiều cách nghĩ về tín dụng nhà ở và đất đai hoặc một sự mở rộng dựa trên nhiệm vụ là bảo vệ một số không gian được thực hiện vì khi có 7500 lô đất trong thành phố, bạn muốn có điều gì diễn ra ở đó, nhưng bạn cần những cá nhân hoặc tổ chức độc lập không những quan tâm đến mảng phát triển mà còn quan tâm đến mảng ổn định, và tôi cảm thấy rằng mảng phát triển thường rất sôi động, nhưng phần công việc khác của một dạng ý thức cộng đồng, phần đó không còn tồn tại nữa. Vậy làm sao bắt đầu phát triển những giám sát quan trọng để đảm bảo tài nguyên có sẵn cho những người mới chuyển đến cũng được chia sẻ cho những người đã sống ở nơi đó từ lâu.
JC: That makes so much sense. One more question: You make such a compelling case for beauty and the importance of beauty and the arts.
LC: Điều đó rất hợp lí. Một câu hỏi nữa: Anh đưa ra lập luận rất thuyết phục về cái đẹp
There would be others who would argue that funds would be better spent on basic services for the disadvantaged. How do you combat that viewpoint, or come against it?
và tầm quan trọng của cái đẹp và nghệ thuật Sẽ có những người khác nói rằng nguồn vốn sẽ được chi hợp lí hơn vào những nhu cầu cơ bản cho những người có hoàn cảnh khó khăn. Anh phản bác quan điểm đó như thế nào?
TG: I believe that beauty is a basic service. (Applause) Often what I have found is that when there are resources that have not been made available to certain under-resourced cities or neighborhoods or communities, that sometimes culture is the thing that helps to ignite, and that I can't do everything, but I think that there's a way in which if you can start with culture and get people kind of reinvested in their place, other kinds of adjacent amenities start to grow, and then people can make a demand that's a poetic demand, and the political demands that are necessary to wake up our cities, they also become very poetic.
TG: Tôi tin tưởng rằng cái đẹp chính là một nhu cầu cơ bản. (Khán giả vỗ tay) Tôi thường nhận thấy là khi nguồn vốn không được đầu tư cho những thành phố, khu vực hay cộng đồng có nguồn lực hạn chế, thì chính văn hóa giúp khơi dậy điều đó, và tôi đơn giản không thể làm tất cả mọi thứ. Nhưng tôi nghĩ rằng vẫn có cách để bạn bắt đầu từ văn hóa và thuyết phục được những người đó đầu tư lại cho nơi ở của họ, những loại cơ sở vật chất liên quan cũng sẽ bắt đầu phát triển, và người ta vẫn có thể có nhu cầu về nghệ thuật, và những yêu cầu chính trị cần thiết để vực dậy các thành phố, cũng sẽ trở nên rất nghệ thuật.
JC: It makes perfect sense to me. Theaster, thank you so much for being here with us today. Thank you. Theaster Gates.
JC: Tôi hoàn toàn đồng ý. Theaster, cảm ơn anh rất nhiều vì đã dành thời gian cho chúng tôi hôm nay Cảm ơn anh. Theaster Gates.
(Applause)
(Khán giả vỗ tay)