When I heard those bars slam hard, I knew it was for real. I feel confused. I feel betrayed. I feel overwhelmed. I feel silenced.
Khi tôi nghe thấy những thanh sắt đó đóng sầm lại, Tôi biết đây là sự thật. Tôi đã rất bối rối. Tôi cảm thấy bị phản bội. Tôi thấy choáng ngợp. Tôi cảm thấy im lặng.
What just happened? How could they send me here? I don't belong here. How could they make such a huge mistake without any repercussions whatsoever to their actions? I see large groups of women in tattered uniforms surrounded by huge walls and gates, enclosed by iron barbed wires, and I get hit by an awful stench, and I ask myself, how did I move from working in the respected financial banking sector, having worked so hard in school, to now being locked up in the largest correctional facility for women in Kenya?
Chuyện gì vừa xảy ra? Vì sao họ có thể đưa tôi vào đây? Tôi không thuộc về đây. Làm thế nào mà họ có thể phạm sai lầm này mà không phải đối mặt với hình phạt nào cho hành động của họ? Tôi thấy một nhóm phụ nữ trong bộ đồng phục rách nát bao quanh bởi những bức tường và cổng lớn, được bao bọc bởi dây thép gai, và một mùi hôi thối kinh khủng đập vào mũi tôi, và tôi tự hỏi bản thân, làm thế nào mà tôi từ một nhân viên của một ngân hàng có tiếng, học hành chăm chỉ ở trường, lại bị nhốt trong khu cải tạo lớn nhất cho phụ nữ ở Kenya?
My first night at Langata Women Maximum Security Prison was the toughest. In January of 2009, I was informed that I had handled a fraudulent transaction unknowingly at the bank where I worked. I was shocked, scared and terrified. I would lose a career that I loved passionately. But that was not the worst. It got even worse than I could have ever imagined. I got arrested, maliciously charged and prosecuted. The absurdity of it all was the arresting officer asking me to pay him 10,000 US dollars and the case would disappear. I refused. Two and a half years on, in and out of courts, fighting to prove my innocence. It was all over the media, in the newspapers, TV, radio. They came to me again. This time around, said to me, "If you give us 50,000 US dollars, the judgement will be in your favor," irrespective of the fact that there was no evidence whatsoever that I had any wrongdoing on the charges that I was up against.
Đêm đầu tiên của tôi ở Nhà tù an ninh tối đa cho phụ nữ ở Langata là thời điểm khó khăn nhất. Vào tháng Một năm 2009, tôi được thông báo rằng mình đã thực hiện một giao dịch đáng ngờ tại ngân hàng mà tôi đang làm việc. Tôi đã bất ngờ, lo lắng và khiếp sợ. Tôi sẽ mất sự nghiệp mà tôi rất đam mê. Nhưng đó chưa phải tệ nhất. Nó trở nên tệ hơn mức mà tôi có thể tưởng tượng được. Tôi bị bắt, bị buộc tội ác ý và bị khởi tố. Vô lý nhất là việc người sĩ quan bắt giữ đòi tôi trả anh ấy 10,000 đô la Mĩ và vụ án sẽ được bãi bỏ. Tôi từ chối. Hai năm rưỡi sau đó, ra và vào tòa, đấu tranh để chứng minh mình vô tội. Sự việc đã xuất hiện trên khắp truyền thông, trên báo, Tivi, đài. Họ tới với tôi lần nữa. Lần này, họ nói với tôi “Nếu cô đưa chúng tôi 50,000 đô la Mĩ, thẩm phán sẽ khoan dung cho bạn,” không phân biệt được thực tế rằng không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh tôi đã làm điều sai trái dựa trên những cáo buộc dành cho tôi.
I remember the events of my conviction six years ago as if it were yesterday. The cold, hard face of the judge as she pronounced my sentence on a cold Thursday morning for a crime that I hadn't committed. I remember holding my three-month-old beautiful daughter whom I had just named Oma, which in my dialect means "truth and justice," as that was what I had longed so much for all this time. I dressed her in her favorite purple dress, and here she was, about to accompany me to serve this one-year sentence behind bars.
Tôi vẫn nhớ tất cả sự kiện về phán quyết của tôi sáu năm trước hệt như mới ngày hôm qua. Khuôn mặt lạnh lùng của thẩm phán khi cô ấy đọc bản phán quyết của tôi vào một ngày Thứ Năm lạnh lẽo cho cáo trạng mà tôi không phạm. Tôi nhớ mình đang ôm đứa con gái ba tháng tuổi mà tôi đặt tên là Oma, có nghĩa là “sự thật và công lý,” trong ngôn ngữ của tôi vì đó là điều tôi ao ước mãnh liệt trong thời gian đó. Tôi mặc cho con bé chiếc váy màu tím yêu thích của nó, và con bé ở đây, chuẩn bị đồng hành với tôi cho bản án một năm phía sau thanh sắt.
The guards did not seem sensitive to the trauma that this experience was causing me. My dignity and humanity disappeared with the admission process. It involved me being searched for contrabands, changed from my ordinary clothes to the prison uniform, forced to squat on the ground, a posture that I soon came to learn would form the routine of the thousands of searches, number counts, that lay ahead of me.
Lính gác có vẻ không bận tâm đến tổn thương mà trải nghiệm này đang gây ra cho tôi. Lòng danh dự và nhân phẩm biến mất theo quá trình vào tù. Họ khám xét cơ thể thôi để tìm hàng lậu, thay đổi quần áo thường ngày của tôi thành đồng phục tù nhân, bị ép ngồi xổm trên mặt đất, một tư thế mà tôi sớm học được và tạo thành một thói quen cho hàng ngàn lần khám xét, điểm danh, mà tôi sẽ phải đối mặt.
The women told me, "You'll adjust to this place. You'll fit right in." I was no longer referred to as Teresa Njoroge. The number 415/11 was my new identity, and I soon learned that was the case with the other women who we were sharing this space with.
Một người phụ nữ bảo tôi, “Cô sẽ quen với nơi này. Cô sẽ hoà nhập sớm thôi.” Tôi đã không được nhắc tới là Teressa Njoroge nữa. Tù nhân số 415/11 là danh tính mới của tôi, và tôi sớm hiểu ra điều này diễn ra tương tự với những người phụ nữ ở chung buồng giam với mình.
And adjust I did to life on the inside: the prison food, the prison language, the prison life. Prison is certainly no fairytale world.
Và tôi đã thích nghi với cuộc sống trong tù: thức ăn cho tù nhân, ngôn ngữ trong tù, cuộc sống trong tù. Nhà tù chắc chắn không phải xứ sở thần tiên.
What I didn't see come my way was the women and children whom we served time and shared space with, women who had been imprisoned for crimes of the system, the corruption that requires a fall guy, a scapegoat, so that the person who is responsible could go free, a broken system that routinely vilifies the vulnerable, the poorest amongst us, people who cannot afford to pay bail or bribes.
Thứ tôi không lường trước được là phụ nữ và trẻ em những người chịu cùng bản án tại cùng một địa điểm, phụ nữ bị phạt tù vì gánh tội thay cho những móc nối, hệ thống tham những, một “con dê tế thần”, để người đáng lẽ phải chịu trách nhiệm lại được tự do, một hệ thống mục nát vu không cho người vô tội, những người nghèo nhất trong số chúng ta, những người không thể bảo lãnh hoặc hối lộ.
And so we moved on. As I listened to story after story of these close to 700 women during that one year in prison, I soon realized that crime was not what had brought these women to prison, most of them, far from it. It had started with the education system, whose supply and quality is not equal for all; lack of economic opportunities that pushes these women to petty survival crimes; the health system, social justice system, the criminal justice system. If any of these women, who were mostly from poor backgrounds, fall through the cracks in the already broken system, the bottom of that chasm is a prison, period.
Và chúng ta phải sống tiếp. Khi tôi nghe hết câu chuyện này đến câu chuyển khác của gần 700 phụ nữ trong một năm tù, tôi sớm nhận ra tội danh không phải thứ đã mang những người phụ nữ này vào tù, đa số trường hợp, đi xa hơn điều này. Nó bắt đầu với hệ thống giáo dục, nguồn cung và chất lượng không công bằng với mọi người; thiếu cơ hội kinh tế, đẩy những người phụ nữ này tới tội vụn vặt để sinh tồn; Hệ thống y tế, hệ thống công lý xã hội, hệ thống tư pháp hình sự. Nếu bất kỳ người phụ nữ nào, những người có gia cảnh nghèo khó, ngã vào vết nứt của hệ thống mục nát này, cái đáy của nó là nhà tù chấm hết.
By the time I completed my one-year sentence at Langata Women Maximum Prison, I had a burning conviction to be part of the transformation to resolve the injustices that I had witnessed of women and girls who were caught up in a revolving door of a life in and out of prison due to poverty.
Đến ngày tôi hoàn thành bản án một năm tù ở Nhà tù an ninh tối đa dành cho phụ nữ Langata, tôi có một niềm tin cháy bỏng để là một phần cho sự cải cách để giải quyết sự bất công mà tôi đã chứng kiến từ những phụ nữ và bé gái bị cuốn vào một cánh cửa quay của cuộc sống trong và ngoài tù do đói nghèo.
After my release, I set up Clean Start. Clean Start is a social enterprise that seeks to give these women and girls a second chance. What we do is we build bridges for them. We go into the prisons, train them, give them skills, tools and support to enable them to be able to change their mindsets, their behaviors and their attitudes. We also build bridges into the prisons from the corporate sector -- individuals, organizations that will partner with Clean Start to enable us to provide employment, places to call home, jobs, vocational training, for these women, girls, boys and men, upon transition back into society.
Sau khi được thả, tôi lập ra Clean Start Clean Start là doanh nghiệp xã hội giúp những người phụ nữ và bé gái một cơ hội thứ hai. Điều chúng tôi làm là kết nối với họ. Chúng tôi vào tù, huấn luyện họ, cho họ kĩ năng, công cụ và sự giúp đỡ để giúp họ có thể thay đổi tư duy, hành vi và thái độ của họ. Chúng tôi cũng xây dựng sự kết nối tới các nhà tù từ khu vực công ty -- cá nhân, tổ chức sẽ hợp tác với Clean Start để giúp chúng tôi cung cấp nghề nghiệp, nơi để gọi là nhà, công việc, đào tạo nghề, cho phụ nữ, bé gái, bé trai và đàn ông, khi quay lại xã hội.
I never thought that one day I would be giving stories of the injustices that are so common within the criminal justice system, but here I am. Every time I go back to prison, I feel a little at home, but it is the daunting work to achieve the vision that keeps me awake at night, connecting the miles to Louisiana, which is deemed as the incarceration capital of the world, carrying with me stories of hundreds of women whom I have met within the prisons, some of whom are now embracing their second chances, and others who are still on that bridge of life's journey.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày tôi sẽ kể những câu chuyện của sự bất công đã trở nên phổ biến trong bộ máy tư pháp hình sự, nhưng tôi ở đây. Mỗi lần tôi quay lại nhà tù, tôi cảm thấy một chút như ở nhà, nhưng nó là một công việc đầy thử thách để đạt được tầm nhìn giữ tôi tỉnh táo vào buổi đêm, kết nối những dặm đường tới Louisiana, được coi là thủ đô giam giữ của thế giới, mang theo bên mình những câu chuyện của hàng trăm phụ nữ mà tôi gặp trong tù, một số người đang chuẩn bị cho cơ hội thứ hai của họ, và một số khác vẫn đang trên cây cầu của hành trình cuộc sống.
I embody a line from the great Maya Angelou. "I come as one, but I stand as 10,000."
Tôi muốn là hiện thân của câu nói từ Maya Angelou vĩ đại. “Tôi đến đây một mình, nhưng tôi đại diện cho 10.000 người khác. ”
(Applause)
(Vỗ tay)
For my story is singular, but imagine with me the millions of people in prisons today, yearning for freedom.
Câu chuyện của tôi là cá nhân, nhưng hãy tưởng tượng hàng triệu người trong tù bây giờ, mong mỏi sự tự do.
Three years post my conviction and two years post my release, I got cleared by the courts of appeal of any wrongdoing.
Ba năm sau bản tuyên án của tôi và hai năm sau khi tôi được thả, tôi được tòa án xóa bản án oan của mình.
(Applause)
(Vỗ tay)
Around the same time, I got blessed with my son, whom I named Uhuru, which in my dialect means "freedom."
Vào cùng thời gian đó, tôi sinh con trai tôi, tôi đặt tên là Uhuru, trong ngôn ngữ của tôi có nghĩa là “tự do.”
(Applause)
(Vỗ tay)
Because I had finally gotten the freedom that I so longed for. I come as one, but I stand as 10,000, encouraged by the hard-edged hope that thousands of us have come together to reform and transform the criminal justice system, encouraged that we are doing our jobs as we are meant to do them. And let us keep doing them with no apology.
Vì cuối cùng tôi đã có được tự do mà lâu nay mình mong mỏi. Tôi tới một mình, nhưng tôi đại diện cho 10,000 người khác, Được ủng hộ từ hy vọng đầy cứng rắn là hàng ngàn người chúng ta đoàn kết để cải cách và biến đổi hệ thống tư pháp hành sự, được động viên vì chúng ta đang làm việc những công việc mà thật trong tâm ta muốn làm. Và hãy để ta tiếp tục thực hiện chúng mà không màng tới lời xin lỗi.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)