The urban explosion of the last years of economic boom also produced dramatic marginalization, resulting in the explosion of slums in many parts of the world. This polarization of enclaves of mega-wealth surrounded by sectors of poverty and the socioeconomic inequalities they have engendered is really at the center of today's urban crisis. But I want to begin tonight by suggesting that this urban crisis is not only economic or environmental. It's particularly a cultural crisis, a crisis of the institutions unable to reimagine the stupid ways which we have been growing, unable to challenge the oil-hungry, selfish urbanization that have perpetuated cities based on consumption, from southern California to New York to Dubai. So I just really want to share with you a reflection that the future of cities today depends less on buildings and, in fact, depends more on the fundamental reorganization of socioeconomic relations, that the best ideas in the shaping of the city in the future will not come from enclaves of economic power and abundance, but in fact from sectors of conflict and scarcity from which an urgent imagination can really inspire us to rethink urban growth today.
Sự bùng nổ của quá trình đô thị hóa trong sự phát triển kinh tế những năm qua cũng gây ra những hậu quả nghiêm trọng như sự lan rộng của khu ổ chuột ở nhiều nơi trên thế giới Sự phân cực ở những vùng siêu giàu được bao quanh bởi các khu nghèo đói và bất bình đẳng kinh tế xã hội là trung tâm của khủng hoảng đô thị ngày nay. Nhưng tôi muốn bắt đầu bài nói bằng giả thuyết rằng cuộc khủng hoảng này không chỉ về kinh tế hay môi trường mà là cuộc khủng hoảng văn hóa một cuộc khủng hoảng các thể chế không thể nghĩ đến thay đổi những cách ngu ngốc mà ta đang theo đuổi, không thể ngăn chặn tiến trình đô thị hóa ích kỷ với cơn khát dầu mỏ đeo bám các thành phố tiêu dùng từ Nam California cho đến New York, Dubai. Tôi chỉ muốn chia sẻ với các bạn suy nghĩ về tương lai của thành phố ngày nay ít phụ thuộc vào những tòa nhà cao tầng mà trên thực tế, phụ thuộc nhiều hơn vào sự tái cấu trúc nền tảng của những mối quan hệ kinh tế xã hội và những ý tưởng hay nhất trong việc định hình thành phố tương lai sẽ không đến từ những khu vực giàu có và thừa thãi, mà từ những nơi tranh chấp và thiếu thốn Một sự sáng tạo lúc nguy cấp có thể buộc ta phải tái hình dung về phát triển đô thị ngày nay. Hãy để tôi minh họa điều đó
And let me illustrate what I mean by understanding or engaging sites of conflict as harboring creativity, as I briefly introduce you to the Tijuana-San Diego border region, which has been the laboratory to rethink my practice as an architect.
bằng cách hiểu hoặc nhìn nhận những mâu thuẫn như một cách nuôi dưỡng sự sáng tạo, khi tôi giới thiệu vắn tắt về biên giới Tijuana-San Diego, nơi thực nghiệm, và suy xét lại công việc kiến trúc sư của tôi.
This is the wall, the border wall, that separates San Diego and Tijuana, Latin America and the United States, a physical emblem of exclusionary planning policies that have perpetuated the division of communities, jurisdictions and resources across the world. In this border region, we find some of the wealthiest real estate, as I once found in the edges of San Diego, barely 20 minutes away from some of the poorest settlements in Latin America. And while these two cities have the same population, San Diego has grown six times larger than Tijuana in the last decades, immediately thrusting us to confront the tensions and conflicts between sprawl and density, which are at the center of today's discussion about environmental sustainability. So I've been arguing in the last years that, in fact, the slums of Tijuana can teach a lot to the sprawls of San Diego when it comes to socioeconomic sustainability, that we should pay attention and learn from the many migrant communities on both sides of this border wall so that we can translate their informal processes of urbanization.
Đây là bức tường, bức tường biên giới ngăn cách San Diego và Tijuana Châu Mỹ La tinh và nước Mỹ, một biểu tượng thực thể của chính sách loai trừ lẫn nhau, đã làm kéo dài sự phân chia các cộng đồng, khu phực pháp lý và nguồn tài nguyên trên toàn thế giới. Trong khu vực biên giới này, chúng tôi tìm thấy những bất động sản giá trị nhất thế giới một số ở rìa San Diego, và chỉ cách đó 20 phút, là những dân cư nghèo nhất châu Mỹ La tinh. Mặc dù 2 thành phố này có cùng dân số, San Diego đã tăng trưởng gấp 6 lần so với Tijuana trong vài thập niên qua ngay lập tức, chúng tôi phải đương đầu với những căng thẳng và xung đột giữa sự mở rộng và mật độ dân số, là trọng tâm của cuộc thảo luận ngày hôm nay về tính bền vững của môi trường. Trong những năm qua, tôi đã luôn cho rằng những khu ổ chuột ở Tijuana có thể ẩn chứa nhiều bài học cho sự bành trướng của San Diego khi xét đến tính bền vững của kinh tế xã hội, nên chúng ta cần chú ý và học hỏi từ những cộng đồng người nhập cư ở cả 2 bên biên giới để có thể hiểu được quy trình "không chính quy" của đô thị hóa.
What do I mean by the informal in this case? I'm really just talking about the compendium of social practices of adaptation that enable many of these migrant communities to transgress imposed political and economic recipes of urbanization. I'm talking simply about the creative intelligence of the bottom-up, whether manifested in the slums of Tijuana that build themselves, in fact, with the waste of San Diego, or the many migrant neighborhoods in Southern California that have begun to be retrofitted with difference in the last decades.
"Không chính quy" nghĩa là gì? Tôi chỉ đang nói về tính tất yếu trong việc thích nghi các tập tục xã hội cho phép các cộng đồng nhập cư vượt lên những công thức áp đặt của chính trị và kinh tế trong quá trình đô thị hóa. Tôi đang nói về sự thông minh sáng tạo của quá trình đảo ngược từ dưới lên, được thể hiện trong những khu ổ chuột ở Tijuana, tự xây nên mình, từ rác thải của San Diego, hoặc trong những cộng đồng nhập cư ở Nam California, đang có những cải tiến trong vài thập kỷ qua.
So I've been interested as an artist in the measuring, the observation, of many of the trans-border informal flows across this border: in one direction, from south to north, the flow of immigrants into the United States, and from north to south the flow of waste from southern California into Tijuana. I'm referring to the recycling of these old post-war bungalows that Mexican contractors bring to the border as American developers are disposing of them in the process of building a more inflated version of suburbia in the last decades. So these are houses waiting to cross the border. Not only people cross the border here, but entire chunks of one city move to the next, and when these houses are placed on top of these steel frames, they leave the first floor to become the second to be in-filled with more house, with a small business. This layering of spaces and economies is very interesting to notice. But not only houses, also small debris from one city, from San Diego, to Tijuana. Probably a lot of you have seen the rubber tires that are used in the slums to build retaining walls. But look at what people have done here in conditions of socioeconomic emergency. They have figured out how to peel off the tire, how to thread it and interlock it to construct a more efficient retaining wall. Or the garage doors that are brought from San Diego in trucks to become the new skin of emergency housing in many of these slums surrounding the edges of Tijuana.
Tôi cảm thấy thích thú như một người nghệ sĩ trong việc đo lường, quan sát những dòng di chuyển qua biên giới ở khu vực này, một hướng từ nam ra bắc là dòng nhập cư vào nước Mỹ, và từ bắc vào nam, dòng chảy của rác thải, từ nam California vào Tijuana. Tôi đang nói đến việc tái sử dụng những ngôi nhà gỗ hậu chiến được những nhà thầu Mexcio mang đến biên giới khi những chủ xây dựng Mỹ loại bỏ chúng để xây những tòa nhà cao hơn ở khu ngoại ô trong vài thập niên qua. Đây là những ngội nhà chờ được vượt biên. Không chỉ có người vượt biên mà cả một phần thành phố cũng thế, khi những ngôi nhà này được đặt trên những khung thép, làm tầng một trở thành tầng hai, chứa được nhiều người hơn, cùng với một việc kinh doanh nhỏ. Các lớp không gian và kinh tế này rất đáng chú ý. Nhưng không chỉ nhà, cả gạch vụn cũng di chuyển từ San Diego đến Tijuana. Có lẽ nhiều người ở đây đã nhìn thấy lốp cao su sử dụng ở khu ổ chuột để xây tường chắn. Nhưng hãy nhìn vào những gì người ta đã làm trong tình hình kinh tế xã hội khó khăn. Họ đã tìm ra cách bóc lốp xe, xâu chúng và khâu lại với nhau, để xây một tường chắn hiệu quả hơn. Hoặc những cửa gara được mang đến từ San Diego bằng xe tải để trở thành tường bao của những nhà cấp cứu trong nhiều khu ổ chuột xung quanh các rìa Tijuana.
So while, as an architect, this is a very compelling thing to witness, this creative intelligence, I also want to keep myself in check. I don't want to romanticize poverty. I just want to suggest that this informal urbanization is not just the image of precariousness, that informality here, the informal, is really a set of socioeconomic and political procedures that we could translate as artists, that this is about a bottom-up urbanization that performs. See here, buildings are not important just for their looks, but, in fact, they are important for what they can do. They truly perform as they transform through time and as communities negotiate the spaces and boundaries and resources.
Là một kiến trúc sư, tôi rất thích thú khi chứng kiến sự thông minh sáng tạo này, Tôi cũng muốn mình thực tế, không lãng mạn hóa đói nghèo. Tôi chỉ muốn nói rằng quá trình đô thị hóa "không chính quy" này không phải chỉ là hình ảnh của tạm thời, mà sự không chính quy ở đây thực sự là tập hợp các quy trình chính trị và kinh tế xã hội mà chúng ta, những nghệ sĩ có thể diễn giải là quá trình đô thị hóa đảo ngược đã xảy ra. Nhìn ở đây, các tòa nhà không quan trọng vẻ bề ngoài, mà thực tế, quan trọng vì mục đích sử dụng của chúng. Chúng được trình hiện khi biến đổi qua thời gian khi các cộng đồng thương thảo về không gian, ranh giới và các nguồn tài nguyên.
So while waste flows southbound, people go north in search of dollars, and most of my research has had to do with the impact of immigration in the alteration of the homogeneity of many neighborhoods in the United States, particularly in San Diego. And I'm talking about how this begins to suggest that the future of Southern California depends on the retrofitting of the large urbanization -- I mean, on steroids -- with the small programs, social and economic. I'm referring to how immigrants, when they come to these neighborhoods, they begin to alter the one-dimensionality of parcels and properties into more socially and economically complex systems, as they begin to plug an informal economy into a garage, or as they build an illegal granny flat to support an extended family. This socioeconomic entrepreneurship on the ground within these neighborhoods really begins to suggest ways of translating that into new, inclusive and more equitable land use policies. So many stories emerge from these dynamics of alteration of space, such as "the informal Buddha," which tells the story of a small house that saved itself, it did not travel to Mexico, but it was retrofitted in the end into a Buddhist temple, and in so doing, this small house transforms or mutates from a singular dwelling into a small, or a micro, socioeconomic and cultural infrastructure inside a neighborhood.
Vậy khi dòng chất thải đi về phương Nam, con người đi về phương Bắc để kiếm tiền, và hầu hết nghiên cứu của tôi là về ảnh hưởng của nhập cư đến sự thay đổi trong tính đồng nhất của các khu dân cư ở Mỹ, đặc biệt là ở San Diego. Tôi đang nói về cách điều này bắt đầu cho thấy rằng tương lai của Nam California phụ thuộc vào sự thay đổi của đô thị hóa trên diện rộng với những chương trình nhỏ về kinh tế và xã hội. Tôi đang đề cập đến cách dân nhập cư lúc đến những khu dân cư, họ bắt đầu thay đổi một chiều của đất đai và tài sản vào nhiều hệ thống tổ hợp mang tính kinh tế, xã hội hơn, khi họ bắt đầu mở một ga-ra với mô hình kinh tế tự phát, hoặc khi xây nhà dưỡng lão "chui" nhằm hỗ trợ gia đình đông người. Doanh nghiệp kinh tế xã hội này nằm trong các khu dân cư này thực sự bắt đầu cho ta cách diễn giải mới mẻ, toàn diện và hợp tình hơn. về các chính sách sử dụng đất. Vì thế nhiều câu chuyện sinh ra từ những động lực trong thay đổi không gian này, như "Đức Phật đại chúng" kể câu chuyện về một ngôi nhà nhỏ, tự cứu lấy mình, nó không đi đến Mexico, nhưng cuối cùng được thay đổi thành ngôi đền Phật giáo và trong việc làm này, ngôi nhà nhỏ thay đổi hay lột xác từ một cá thể đơn độc thành một nền tảng nhỏ hay vi mô mang tính kinh tế, xã hội và văn hóa bên trong khu dân cư.
So these action neighborhoods, as I call them, really become the inspiration to imagine other interpretations of citizenship that have less to do, in fact, with belonging to the nation-state, and more with upholding the notion of citizenship as a creative act that reorganizes institutional protocols in the spaces of the city.
Vì thế, khu dân cư hành động, tôi gọi chúng như thế, thực sự trở thành nguồn cảm hứng để hình dung cách hiểu khác về công dân, không mấy thuộc về nhà nước sở tại, nhưng lại duy trì các khái niệm về công dân như một hành động sáng tạo tái tổ chức lại phương thức mang tính thể chế trong các nơi của thành phố.
As an artist, I've been interested, in fact, in the visualization of citizenship, the gathering of many anecdotes, urban stories, in order to narrativize the relationship between social processes and spaces. This is a story of a group of teenagers that one night, a few months ago, decided to invade this space under the freeway to begin constructing their own skateboard park. With shovels in hand, they started to dig. Two weeks later, the police stopped them. They barricaded the place, and the teenagers were evicted, and the teenagers decided to fight back, not with bank cards or slogans but with constructing a critical process. The first thing they did was to recognize the specificity of political jurisdiction inscribed in that empty space. They found out that they had been lucky because they had not begun to dig under Caltrans territoy. Caltrans is a state agency that governs the freeway, so it would have been very difficult to negotiate with them. They were lucky, they said, because they began to dig under an arm of the freeway that belongs to the local municipality. They were also lucky, they said, because they began to dig in a sort of Bermuda Triangle of jurisdiction, between port authority, airport authority, two city districts, and a review board. All these red lines are the invisible political institutions that were inscribed in that leftover empty space. With this knowledge, these teenagers as skaters confronted the city. They came to the city attorney's office. The city attorney told them that in order to continue the negotiation they had to become an NGO, and of course they didn't know what an NGO was. They had to talk to their friends in Seattle who had gone through the same experience. And they began to realize the necessity to organize themselves even deeper and began to fundraise, to organize budgets, to really be aware of all the knowledge embedded in the urban code in San Diego so that they could begin to redefine the very meaning of public space in the city, expanding it to other categories. At the end, the teenagers won the case with that evidence, and they were able to construct their skateboard park under that freeway.
Là một nghệ sĩ, tôi yêu thích hình ảnh thị giác về quyền công dân, quy tụ nhiều giai thoại, các câu chuyện đô thị, để diễn giải về mối quan hệ giữa tiến bộ xã hội và không gian. Đây là câu chuyện về một nhóm vị thành niên vào một đêm cách đây mấy tháng, đã quyết định xâm lấn không gian này dưới đường cao tốc để bắt đầu xây dựng công viên trượt băng của riêng mình. Với xẻng trong tay, họ bắt đầu đào. Hai tuần sau, cảnh sát bắt họ ngừng lại. Họ rào khu ấy, và những đứa trẻ ấy bị đuổi ra, nhưng chúng quyết định đấu tranh không phải bằng các biển hiệu hay khẩu hiệu mà bằng cách chỉ trích. Đầu tiên, chúng thừa nhận thẩm quyền chính trị được ghi trên khu đất trống ấy. Chúng nhận ra mình đã may mắn vì không đào trong lãnh thổ Caltrans. Caltrans là cơ quan nhà nước cai quản đường cao tốc, vì rất khó để đàm phán với họ. Chúng nói mình may mắn vì bắt đầu đào dưới đường cao tốc của thành phố tự trị. Chúng cũng may mắn, như chúng nói vì chúng bắt đầu đào trong thẩm quyền của Tam giác Bermuda nằm giữa nhà chức trách cảng biển, cảng hàng không hai thành phố và hội đồng xét duyệt. Tất cả những dòng đỏ đều là các thể chế chính trị vô hình được ghi trên chỗ trống còn lại đó. Với hiểu biết này, bọn trẻ những tay trượt ván, đối đấu với thành phố. Chúng đến văn phòng luật sư thành phố. Vị luật sư nói nhằm tiếp tục dàn xếp, phải lập tổ chức phi chính phủ (NGO), và dĩ nhiên, chúng không biết NGO là gì nên phải nói chuyện với bạn bè ở Seattle, những người có kinh nghiệm tương tự. Và chúng bắt đầu nhận ra sự cần thiết của việc tự thành lập, thậm chí sâu rộng hơn, và bắt đầu gây quỹ, tổ chức ngân sách, để ý thức được tất cả các kiến thức được nhúng vào trong mã đô thị ở San Diego để họ có thể bắt đầu định nghĩa lại ý nghĩa của không gian công cộng trong thành phố, mở rộng tới các lĩnh vực khác. Cuối cùng, bọn trẻ đã thắng bằng chứng cớ đó và chúng có thể xây dựng công viên trượt ván của mình dưới đường cao tốc.
Now for many of you, this story might seem trivial or naive. For me as an architect, it has become a fundamental narrative, because it begins to teach me that this micro-community not only designed another category of public space but they also designed the socioeconomic protocols that were necessary to be inscribed in that space for its long-term sustainability. They also taught me that similar to the migrant communities on both sides of the border, they engaged conflict itself as a creative tool, because they had to produce a process that enabled them to reorganize resources and the politics of the city. In that act, that informal, bottom-up act of transgression, really began to trickle up to transform top-down policy.
Với nhiều người, câu chuyện này có vẻ tầm thường hoặc ngây thơ. Nhưng với tôi, một kiến trúc sư, nó là câu chuyện nền tảng, dạy tôi rằng, cộng đồng vi mô này – không chỉ thiết kế nên loại không gian công cộng khác mà còn thiết kế nên phương thức kinh tế xã hội, một điều cần được in vào không gian ấy vì sự bền vững lâu dài của nó. Chúng cũng dạy tôi cũng giống như các cộng đồng nhập cư ở hai bên biên giới, chúng tham gia vào cuộc xung đột bằng một công cụ sáng tạo vì chúng phải tạo ra một phương pháp cho phép tái tổ chức lại tài nguyên và chính sách của thành phố. Trong đó, hành động phi chính thống dội ngược từ dưới rồi vọt lên đã biến đổi chính sách từ trên xuống dưới.
Now this journey from the bottom-up to the transformation of the top-down is where I find hope today. And I'm thinking of how these modest alterations with space and with policy in many cities in the world, in primarily the urgency of a collective imagination as these communities reimagine their own forms of governance, social organization, and infrastructure, really is at the center of the new formation of democratic politics of the urban. It is, in fact, this that could become the framework for producing new social and economic justice in the city. I want to say this and emphasize it, because this is the only way I see that can enable us to move from urbanizations of consumption to neighborhoods of production today.
Bây giờ từ hành trình từ dưới lên đến sự biến đổi từ trên xuống chính là nơi mang đến tia hy vọng cho hôm nay. Và tôi đang nghĩ làm thế nào những sự thay đổi khiêm tốn này với không gian, với chính sách ở nhiều nơi trên thế giới chủ yếu là nhờ sự nhanh chóng của trí tưởng tượng tập thế như các cộng đồng này tái hình dung mô hình chính quyền, tổ chức xã hội, và cở sở hạ tầng thực sự là trung tâm của sự hình thành chính sách dân chủ mới của đô thị. Chính nó có thể trở thành khuôn khổ cho việc sinh ra công bằng kinh tế xã hội trong thành phố. Tôi muốn nói điều này và nhấn mạnh nó bởi vì đây là cách duy nhất tôi thấy, có thể cho phép chúng ta di chuyển từ đô thị hóa tiêu dùng sang các vùng dân cư sản xuất.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)