I've been trying to figure out what I was going to say here for months. Because there's no bigger stage than TED, it felt like getting my message right in this moment was more important than anything. And so I searched and searched for days on end, trying to find the right configuration of words. And although intellectually, I could bullet point the big ideas that I wanted to share about Me Too and this movement that I founded, I kept finding myself falling short of finding the heart. I wanted to pour myself into this moment and tell you why even the possibility of healing or interrupting sexual violence was worth standing and fighting for. I wanted to rally you to your feet with an uplifting speech about the important work of fighting for the dignity and humanity of survivors. But I don't know if I have it.
Tôi đã cố suy nghĩ về những điều mình sẽ nói hàng tháng nay rồi. Vì không có sân khấu nào lớn hơn TED Cảm giác như việc truyền đạt thông điệp của mình ngay lúc này quan trọng hơn bất cứ điều gì. Và vì vậy tôi đã nghiên cứu không ngừng trong nhiều ngày Tôi cố gắng tìm những từ thích hợp. Và mặt dù về mặt trí tuệ Tôi có thể chỉ ra những ý chính tôi muốn chia sẻ về Me Too và phong trào tôi đã sáng lập, Tôi không thể tìm thấy tinh thần để nói về điều đó. Tôi muốn hoà vào thời điểm này và cho bạn biết vì sao khả năng chữa lành và ngăn chặn bạo lực tình dục lại đáng để đứng lên và đấu tranh cho. Tôi muốn hô hào các bạn đứng lên bằng một bài phát biểu đầy cảm hứng về sự quan trọng của việc đấu tranh cho phẩm giá và nhân tính của các nạn nhân. Nhưng liệu tôi có làm được
The reality is, after soldiering through the Supreme Court nomination process and attacks from the White House, gross mischaracterizations, internet trolls and the rallies and marches and heart-wrenching testimonies, I'm faced with my own hard truth. I'm numb. And I'm not surprised. I've traveled all across the world giving talks, and like clockwork, after every event, more than one person approaches me so that they can say their piece in private. And I always tried to reassure them. You know, I'd give them local resources and a soft reassurance that they're not alone and this is their movement, too. I'd tell them that we're stronger together and that this is a movement of survivors and advocates doing things big and small every day.
Thực tế là, sau khi vượt quá trình đề cử của toà án tối cao và các cuộc tấn công từ nhà trắng những hiểu lầm về nhân cách lớn, những cuộc chơi khăm trên mạng, những cuộc tập họp và diễu hành Và những lời chứng đau lòng, tôi phải đối diên với sự thật phũ phàng. tôi tê liệt. Và tôi không ngạc nhiên. Tôi đi khắp thế giới để giảng thuyết, và như một cái đồng hồ, sau mỗi sự kiện, Có nhiều hơn một người tiếp cận tôi để nói về họ một cách riêng tư. Và tôi luôn cố gắng trấn an họ. Bạn biết đó, tôi cho họ các nguồn hỗ trợ tại nơi họ ở, Và nhẹ nhàng trấn an rằng họ không đơn độc và đây cũng là phong trào của họ. Tôi nói rằng khi hợp lại chúng ta nên mạnh mẽ hơn và đây là phong trào của các nạn nhân và người ủng hộ để làm những việc lớn và nhỏ mỗi ngày.
And more and more people are joining this movement every single day. That part is clear. People are putting their bodies on the line and raising their voices to say, "Enough is enough."
Và càng ngày càng thêm người tham gia phong trào mỗi ngày. Điều đó rất rõ ràng. Mọi người đang hoà mình vào dòng người và lên tiếng hô to, "Quá đủ rồi."
So why do I feel this way? Well ... Someone with credible accusations of sexual violence against him was confirmed to the Supreme Court of the United States of America, again. The US President, who was caught on tape talking about how he can grab women's body parts wherever he wants, however he wants, can call a survivor a liar at one of his rallies, and the crowds will roar. And all across the world, where Me Too has taken off, Australia and France, Sweden, China and now India, survivors of sexual violence are all at once being heard and then vilified. And I've read article after article bemoaning ... wealthy white men who have landed softly with their golden parachutes, following the disclosure of their terrible behavior. And we're asked to consider their futures.
Vậy tại sao tôi lại cảm thấy tê liệt? Vâng... Một người bị cáo buộc đáng tin cậy về bạo lực tình dục Đã được xác nhận lên toà án tối cao Hoa Kỳ, một lần nữa. Tổng thống Hoa Kỳ bị thu băng lại khi nói ông có thể vồ lấy các bộ phận cơ thể phụ nữ bất cứ khi nào và bất cứ cách nào ông ta muốn, có thể gọi một nạn nhân là kẻ nói láo tại một trong cuộc nhóm họp, và đám đông rống lên. Và trên khắp thế giới, nơi Me Too bắt đầu phát triển, Úc và Pháp, Thuỵ Điển, Trung Quốc, và bây giờ là Ấn Độ Những nạn nhân của bạo lực tình dục cùng một lúc được biết đến và sau đó bị phỉ báng. Và tôi đọc bài nhiều bài báo phỉ báng... những đàn ông da trắng giàu có hạ cánh nhẹ nhàng với chiếc dù vàng sau khi hành vi khủng khiếp của họ bị tiết lộ. Và họ bảo chúng ta phải cân nhắc tương lai của họ.
But what of survivors? This movement is constantly being called a watershed moment, or even a reckoning, but I wake up some days feeling like all evidence points to the contrary.
Nhưng còn các nạn nhân thì sao? phong trào này được gọi là thời khắc đầu nguồn, hay thậm chí một sự khai sáng, nhưng có những ngày thức giấc tôi cảm giác tất cả các chưng cứ đều chỉ ngược lại.
It's hard not to feel numb. I suspect some of you may feel numb, too. But let me tell you what else I know. Sometimes when you hear the word "numb," you think of a void, an absence of feelings, or even the inability to feel. But that's not always true. Numbness can come from those memories that creep up in your mind that you can't fight off in the middle of the night. They can come from the tears that are locked behind your eyes that you won't give yourself permission to cry. For me, numbness comes from looking in the face of survivors and knowing everything to say but having nothing left to give. It's measuring the magnitude of this task ahead of you versus your own wavering fortitude. Numbness is not always the absence of feeling. Sometimes it's an accumulation of feelings. And as survivors, we often have to hold the truth of what we experience. But now, we're all holding something, whether we want to or not. Our colleagues are speaking up and speaking out, industries across the board are reexamining workplace culture, and families and friends are having hard conversations about closely held truths. Everybody is impacted.
Thật khó để không cảm thấy tê liệt. Tôi nghĩ một vài trong số các bạn cũng tê liệt. Nhưng để tôi nói thêm điều tôi biết. Thỉnh thoảng bạn nghe từ "tê liệt", bạn nghĩ về một khoảng trống, một sự vắng mặt của cảm xúc, hay thậm chí không có khả năng cảm giác. Nhưng nó không hẳn luôn đúng. Tê liệt có thể xuất hiện từ những ký ức len lỏi trong tâm trí bạn mà bạn không thể ngăn cản lúc nủa đêm. Chúng có thể đến từ những giọt nước mắt đang khoá sau mắt bạn rằng bạn sẽ không cho phép mình khóc. Với tôi, tê liệt đến từ việc nhìn vào khuôn mặt các nạn nhân và biết phải nói gì nhưng chẳng còn gì để cho. Nó cho thấy tầm quan trọng của việc bạn phải làm so với sự kiên định không chắc chắn của chính bạn. Tê liệt không luôn là sự vắng mặt của cảm xúc. Đôi khi nó là sự tích luỹ cảm xúc. Và là nạn nhân, chúng tôi thường phải nắm giữ sự thật về những gì mình đã trải qua. Nhưng bây giờ, chúng tôi đều đang giữ cái gì đó du chúng tôi muốn hay không. Các đồng nghiệp của chúng tôi đang lên tiếng nói, các ngành công nghiệp đang xem xét lại văn hoà nơi làm việc, các gia đình và bạn bè đang đang có những cuộc trò chuyện khó khăn về những sự thật được giữ kín. Mọi người đều bị ảnh hưởng.
And then, there's the backlash. We've all heard it. "The Me Too Movement is a witch hunt." Right? "Me Too is dismantling due process." Or, "Me Too has created a gender war." The media has been consistent with headline after headline that frames this movement in ways that make it difficult to move our work forward, and right-wing pundits and other critics have these talking points that shift the focus away from survivors. So suddenly, a movement that was started to support all survivors of sexual violence is being talked about like it's a vindictive plot against men. And I'm like, "Huh?"
Và sau đó là sự phản ứng dữ dội. Chúng ta đã nghe về nó. "Phong trào Me Too là săn lùng phù thuỷ" Đúng không? "Me Too tháo bỏ do quá trình." Hay "Me Too đã tạo ra chiến tranh giới tính." Phương tiên truyền thông nhất quán từ tiêu đề này sang tiêu đề khác đóng khung phong trào này và gây khó khăn cho việc phát triển phong trào, và các học giả cánh hữu và các nhà phê bình khác có những lập luận dời sự tập trung khỏi các nạn nhân. Vì thế đột nhiên, một phong trào khởi đầu để hỗ trợ tất cả các nạn nhân của bạo lực tình dục lại được nói đến như một âm mưu báo thù chống lại đàn ông. Và tôi thốt lên "Hả?"
(Laughter)
(Tiếng cười)
How did we get here?
Tại sao lại thế?
We have moved so far away from the origins of this movement that started a decade ago, or even the intentions of the hashtag that started just a year ago, that sometimes, the Me Too movement that I hear some people talk about is unrecognizable to me.
Chúng ta đã đi quá xa so với nguồn gốc của phong trào bắt đầu cách đây một thập niên trước, hay thậm chí ý nghĩa của hashtag mới bắt đầu chỉ một năm trước, thỉnh thoảng, phong trào Me Too mà tôi nghe từ mọi người tôi không thể nhận ra.
But be clear: This is a movement about the one in four girls and the one in six boys who are sexually assaulted every year and carry those wounds into adulthood. It's about the 84 percent of trans women who will be sexually assaulted this year and the indigenous women who are three-and-a-half times more likely to be sexually assaulted than any other group. Or people with disabilities, who are seven times more likely to be sexually abused. It's about the 60 percent of black girls like me who will be experiencing sexual violence before they turn 18, and the thousands and thousands of low-wage workers who are being sexually harassed right now on jobs that they can't afford to quit.
Nhưng hãy hiểu rõ, Đây là phong trào về một trong số bốn bé gái và một trong số sáu bé trai bị tấn công tình dục hàng năm và mang những tổn thương đó đến khi lớn lên. Nó là về 84% phụ nữ chuyển giới bị tấn công tình dục năm nay và những phụ nữ bản địa dễ bị tấn công tình dục gấp ba lần rưỡi so với nhóm khác Hoặc người khuyết tật, dễ bị tấn công tình dục gấp bảy lần Nó là về 60% bé gái da đen như tôi bị tấn công tình dục trước 18 tuổi, và hàng ngàn công nhân lương thấp bị quấy rối tình dục ngay bây giờ trong công việc họ không đủ khả năng để bỏ.
This is a movement about the far-reaching power of empathy. And so it's about the millions and millions of people who, one year ago, raised their hands to say, "Me too," and their hands are still raised while the media that they consume erases them and politicians who they elected to represent them pivot away from solutions. It's understandable that the push-pull of this unique, historical moment feels like an emotional roller-coaster that has rendered many of us numb. This accumulation of feelings that so many of us are experiencing together, across the globe, is collective trauma.
Đây là một phông trào về sức mạnh sâu rộng của sự đồng cảm. Và nó là về hàng triệu người một năm về trước, giơ cao tay để nói, "Me Too" Và họ vẫn tiếp tục giơ cao tay. trong khi phương tiện truyền thông tìm cách xoá sổ họ và các chính trị gia được bầu để đại diện cho họ xoay vòng khỏi các giải pháp. Có thể hiểu rằng sự thúc đẩy của thời điểm lịch sử này giống như một tàu lượn siêu tốc cảm xúc khến nhiều người chúng ta tê liệt. Sự tích luỹ cảm xúc này mà nhiều người trong chúng ta đang cùng trải nghiệm khắp địa cầu, là sự tổn thương tập thể.
But ... it is also the first step towards actively building a world that we want right now. What we do with this thing that we're all holding is the evidence that this is bigger than a moment. It's the confirmation that we are in a movement. And the most powerful movements have always been built around what's possible, not just claiming what is right now.
Nhưng... nó cũng là bước khởi đầu hướng đến chủ động xây dựng một thế giới chúng ta muốn ngay bây giờ. Những gì chúng ta làm với điều chúng ta tất cả đang nắm giữ là chúng cứ cho thấy nó lớn hơn một khoảnh khắc. Nó là sự xác nhận rằng chúng ta đang trong một phong trào. Và những phong trào mạnh mẽ nhất luôn được xây trên điều có thể, không chỉ tuyên bố cái gì đúng bây giờ.
Trauma halts possibility. Movement activates it.
Tổn thương dừng khả năng. phong trào kích hoạt nó.
Dr. King famously quoted Theodore Parker saying, "The arc of the moral universe is long, and it bends toward justice." We've all heard this quote. But somebody has to bend it. The possibility that we create in this movement and others is the weight leaning that arc in the right direction. Movements create possibility, and they are built on vision.
Tiến sĩ King đã trích câu nói nổi tiếng của Theodore Parker, "Vòng cung của vũ trụ đạo đức thật dài, nhưng nó uốn về phía công lý." Chúng ta đều đã nghe câu này rồi. Nhưng phải có người uốn cong nó. Khả năng chúng ta tạo ra trong phong trào này và các phong trào khác là sực nặng khiến đường cong đó đi đúng hướng Các phong trào tạo ra khả năng, và chúng được xây trên tầm nhìn.
My vision for the Me Too Movement is a part of a collective vision to see a world free of sexual violence, and I believe we can build that world. Full stop. But in order to get there, we have to dramatically shift a culture that propagates the idea that vulnerability is synonymous with permission and that bodily autonomy is not a basic human right. In other words, we have to dismantle the building blocks of sexual violence: power and privilege. So much of what we hear about the Me Too Movement is about individual bad actors or depraved, isolated behavior, and it fails to recognize that anybody in a position of power comes with privilege, and it renders those without that power more vulnerable. Teachers and students, coaches and athletes, law enforcement and citizen, parent and child: these are all relationships that can have an incredible imbalance of power. But we reshape that imbalance by speaking out against it in unison and by creating spaces to speak truth to power. We have to reeducate ourselves and our children to understand that power and privilege doesn't always have to destroy and take -- it can be used to serve and build. And we have to reeducate ourselves to understand that, unequivocally, every human being has the right to walk through this life with their full humanity intact.
Tầm nhìn của tôi cho phong trào Me Too là một phần của tầm nhìn tập thể để thấy thế giới thoát khỏi bạo lực tình dục, và tôi tin chúng ta có thể xây dựng thế giới đó hoàn toàn luôn. Nhưng để đạt được điều đó, chúng ta phải thay đổi một cách mạnh mẽ văn hóa truyền bá ý tưởng sự dễ bị tổn thương đồng nghĩa với sự cho phép và quyền tự chủ cơ thể không phải là quyền cơ bản của con người. Nói cách khác, chúng ta phải gỡ bỏ các mấu chốt bạo loạn tình dục: quyền lực và đặc quyền. Chúng ta nghe quá nhiều về phong trào Me Too là về những hành vi cá nhân tồi tệ hay hành vi bị cô lập, đồi truỵ, và nó không nhận ra rằng bất cứ ai có quyền lực đều có đặc quyền, và nó ám chỉ những người không có sực mạnh đó dễ bị tổn thương hơn. Giáo viên và học sinh, huấn luyện viên và vận động viên, pháp luật và công dân phụ huynh và con cái: là nhũng mối quan hệ mà có sự mất cân bằng quyền lực đáng kể. Nhưng chúng ta sửa lại sự mất cân bằng đó bằng cách đồng thanh chống lại nó và bằng cách tạo ra không gian nói lên sự thật với sức mạnh. Chúng ta phải giáo dục lại chính chúng ta và con cháu để hiểu rằng quyền lực và đặc quyền không phải để luôn phá huỷ và lấy đi Nó có thể được dùng để phục vụ và xây dựng. Và chúng ta phải giáo dục lại chúng ta để hiểu rằng, dứt khoát, mỗi con người có quyền sống cuộc đời này với toàn bộ nhân tính của họ.
Part of the work of the Me Too Movement is about the restoration of that humanity for survivors, because the violence doesn't end with the act. The violence is also the trauma that we hold after the act. Remember, trauma halts possibility. It serves to impede, stagnate, confuse and kill. So our work rethinks how we deal with trauma.
Một phần của phong trào Me Too là phục hồi nhân phẩm cho các nạn nhân, vì bạo lực không kết thúc với hành động. Bạo lực cũng là sự ám ảnh chúng ta mang lấy sau bi kịch. Hãy nhớ rằng, tổn thương dừng khả năng. Nó cản trở, làm đình trệ, bối rối và giết chết. Vì thế công việc của chúng ta là suy nghĩ lại cách đối phó với tổn thương.
For instance, we don't believe that survivors should tell the details of their stories all the time. We shouldn't have to perform our pain over and over again for the sake of your awareness. We also try to teach survivors to not lean into their trauma, but to lean into the joy that they curate in their lives instead. And if you don't find it, create it and lean into that. But when your life has been touched by trauma, sometimes trying to find joy feels like an insurmountable task. Now imagine trying to complete that task while world leaders are discrediting your memories or the news media keeps erasing your experience, or people continuously reduce you to your pain. Movement activates possibility.
Ví dụ, chúng ta không tin rằng các nạn nhân nên luôn kể chi tiết câu chuyện của họ. Chúng ta không nên khơi lại vết thương nhiều lần vì nhận thức của bạn. Chúng ta nên dạy các nạn nhân không dựa vào tổn thương, mà thay vào đó dựa vào niềm vui họ tìm thấy trong cuộc sống. Và nếu bạn không tìm thấy nó, hãy tạo ra niềm vui và dựa vào đó. Nhưng khi cuộc sống của bạn đã bị xúc động bởi tổn thương, có lúc cố gắng tìm ra niềm vui như một công việc không thể hoàn thành. Bây giờ bạn cố gắng để hoàn thành công việc đó trong khi các nhà lãnh đạo thế giới đang làm mất uy tín của bạn hoặc các phương tiện truyền thông tiếp tục xoá trải nghiệm của bạn, hoạc những người liên tục chỉ nhìn thấy nỗi đâu của bạn. Phong trào kích hoạt khả năng.
There's folklore in my family, like most black folks, about my great-great-grandaddy, Lawrence Ware. He was born enslaved, his parents were enslaved, and he had no reason to believe that a black man in America wouldn't die a slave. And yet, legend has it that when he was freed by his enslavers, he walked from Georgia to South Carolina so that he could find the wife and child that he was separated from. And every time I hear this story, I think to myself, "How could he do this? Wasn't he afraid that he would be captured and killed by white vigilantes, or he would get there and they would be gone?" And so I asked my grandmother once why she thought that he took this journey up, and she said, "I guess he had to believe it was possible."
Có một câu chuyện trong gia đình tôi, như các gia đình da đen khác, về ông cố Lawrence Ware vĩ đại. Ông sinh ra là một người nô lệ, bố mẹ ông là nô lệ, và không có lý do để ông tin rằng người da đen ở Mỹ không chết như một người nô lệ. Tuy nhiên, truyền thuyết kể rằng khi ông được những người nô lệ giải thoát, Ông đi bộ từ Georgia đến South Carolina để tìm lại vợ và con bị chia cắt. và mỗi khi tôi nghe câu chuyện này, tôi tự nghĩ, Ông đã làm điều đó thế nào? Ông không sợ bị bắt và giết bởi những người thống trị da trắng, hay khi ông đến đó, họ đã rời đi?" Và tôi đã hỏi bà tôi tại sao bà nghĩ ông lên đường, và bà nói, "Bà nghĩ ông ấy phải tin là có thể."
I have been propelled by possibility for most of my life. I am here because somebody, starting with my ancestors, believed I was possible.
tôi đã bị thúc đẩy bởi sự có thể trong hầu hết cuộc đời mình. Tôi ở đây vì ai đó, khởi đầu là tổ tiên tôi, tin rằng tôi có thể.
In 2006, 12 years ago, I laid across a mattress on my floor in my one-bedroom apartment, frustrated with all the sexual violence that I saw in my community. I pulled out a piece of paper, and I wrote "Me Too" on the top of it, and I proceeded to write out an action plan for building a movement based on empathy between survivors that would help us feel like we can heal, that we weren't the sum total of the things that happened to us. Possibility is a gift, y'all. It births new worlds, and it births visions.
Vào năm 2006, 12 năm về trước, Tôi nằm trên tấm nệm trên sàn trong căn hộ một phòng ngủ của tôi, thất vọng với tất cả bạo lực tình dục tôi đã thấy trong cộng đồng của tôi. Tôi lấy một tờ giấy và viết "Me Too" đầu trang giấy, và tôi tiến hành viết kế hoạch hành động để xây dựng một phong trào dựa trên sự cảm thông giữa các nạn nhân điều đó giúp cảm thấy chúng tôi có thể chữa lành, rằng chúng tôi không là tổng số những điều xảy ra với chúng tôi. Khả năng là một món quà, các bạn à. Nó sinh ra thế giới mới, và nó sinh ra tầm nhìn.
I know some of y'all are tired, because I'm tired. I'm exhausted, and I'm numb. Those who came before us didn't win every fight, but they didn't let it kill their vision. It fueled it. So I can't stop, and I'm asking you not to stop either.
Tôi biết một vài trong số các bạn đang mệt mỏi vì tôi cũng mệt mỏi. Tôi kiệt sức, và tôi tê liệt. Những người đi trước chúng tôi không thắng mọi cuộc chiến, Nhưng họ không để tầm nhìn bị chết. Nó thúc đẩy họ. Tôi không thể dừng lại, và tôi muốn bạn cũng không dừng lại.
We owe future generations a world free of sexual violence. I believe we can build that world. Do you?
Chúng ta nợ thế hệ tương lai một thế giới không bạo lực tình dục. Tôi tin rằng chúng ta có thể xây dựng thế giới đó. Bạn có tin không?
Thank you.
Xin cám ơn.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)