I started teaching MBA students 17 years ago. Sometimes I run into my students years later. And when I run into them, a funny thing happens. I don't remember just their faces; I also remember where exactly in the classroom they were sitting. And I remember who they were sitting with as well. This is not because I have any special superpowers of memory. The reason I can remember them is because they are creatures of habit. They are sitting with their favorite people in their favorite seats. They find their twins, they stay with them for the whole year.
Tôi bắt đầu dạy thạc sĩ về ngành quản trị kinh doanh 17 năm về trước. Đôi khi tôi tình cờ gặp lại học sinh của mình vào nhiều năm sau đó. Và khi tôi trông thấy họ, một điều ngộ nghĩnh xảy ra. Tôi không chỉ nhớ rõ khuôn mặt của họ; tôi còn nhớ chính xác vị trí mà họ đã từng ngồi trong lớp học ấy. Và tôi cũng nhớ người bạn họ ngồi cạnh bên là ai. Không phải vì tôi có siêu năng lực đặc biệt nào về trí nhớ. Lý do tôi có thể ghi nhớ những điều ấy bởi vì họ có những thói quen lặp lại. Họ ngồi cùng với những người thân quen ở nơi mà họ thích Họ tìm thấy tri kỉ của mình và làm mọi thứ cùng người đó suốt cả năm.
Now, the danger of this for my students is they're at risk of leaving the university with just a few people who are exactly like them. They're going to squander their chance for an international, diverse network. How could this happen to them? My students are open-minded. They come to business school precisely so that they can get great networks.
Bây giờ đây, mối nguy hiểm của điều này với các học sinh của tôi là họ có nguy cơ rời khỏi ngôi trường đại học chỉ với một số ít những người giống y như họ. Họ sẽ lãng phí mất cơ hội của chính mình cho những mối quan hệ rộng mở khác. Vậy sao điều này lại xảy ra? Học sinh của tôi đều cởi mở. Họ đi học tại các trường kinh doanh và có những mối quan hệ tốt đẹp ở đây.
Now, all of us socially narrow in our lives, in our school, in work,
Hiện tại, chúng ta đang thu hẹp lại các mối quan hệ xã hội
and so I want you to think about this one. How many of you here brought a friend along for this talk? I want you to look at your friend a little bit. Are they of the same nationality as you? Are they of the same gender as you? Are they of the same race? Really look at them closely. Don't they kind of look like you as well?
trong cuộc sống, trường học, nơi làm việc. và tôi muốn các bạn nghĩ về vấn đề này. Có bao nhiêu người ở đây đưa bạn mình đến với cuộc trò chuyện này? Tôi muốn bạn đối diện với bạn mình. Họ có cùng quốc tịch với bạn không? Họ có cùng giới tính với bạn không? Họ có cùng chủng tộc với bạn? Hãy nhìn họ thật kĩ. Chẳng phải họ trông cũng giống bạn sao?
(Laughter)
Những người có thể lực như nhau,
The muscle people are together, and the people with the same hairstyles and the checked shirts.
và những người có cùng kiểu tóc và những chiếc áo kẻ.
We all do this in life. We all do it in life, and in fact, there's nothing wrong with this. It makes us comfortable to be around people who are similar. The problem is when we're on a precipice, right? When we're in trouble, when we need new ideas, when we need new jobs, when we need new resources -- this is when we really pay a price for living in a clique.
Chúng ta đều như vậy. Chúng ta đều làm vậy và thực tế thì nó không có gì là sai. Nó khiến chúng ta thoải mái hơn khi ở cạnh những người giống mình. Vấn đề là khi chúng ta ở nơi “vách đá“, phải không? Khi gặp rắc rối, hay cần những ý tưởng mới, hay khi chúng ta cần công việc mới, khi chúng ta cần những tài nguyên mới đó là khi chúng ta cần trả giá cho việc sống theo “bầy đàn”
Mark Granovetter, the sociologist, had a famous paper "The Strength of Weak Ties," and what he did in this paper is he asked people how they got their jobs. And what he learned was that most people don't get their jobs through their strong ties -- their father, their mother, their significant other. They instead get jobs through weak ties, people who they just met. So if you think about what the problem is with your strong ties, think about your significant other, for example. The network is redundant. Everybody that they know, you know. Or I hope you know them. Right? Your weak ties -- people you just met today -- they are your ticket to a whole new social world.
Mark Granovetter, nhà xã hội học đã viết một bài báo nổi tiếng “Sức mạnh của mối quan hệ xã giao” và những điều ông ấy làm là đi hỏi mọi người làm sao họ có được công việc của mình. Và ông ấy được cho biết, hầu hết họ không kiếm được việc qua các mối quan hệ gần gũi của họ như cha mẹ hay những người quan trọng khác. Họ kiếm được việc qua mối quan hệ xã giao, như những người họ vừa gặp. Nên nếu bạn nghĩ vấn đề là ở những mối quan hệ gần gũi nghĩ về người đặc biệt với bạn, là một ví dụ. Mạng lưới quan hệ khá phức tạp Bạn biết những người họ quen biết. Hay tôi hy vọng bạn biết họ, phải không? Mối quan hệ xã giao -- những người bạn mới gặp -- Họ là tấm vé để đưa bạn vào thế giới truyền thông mới.
The thing is that we have this amazing ticket to travel our social worlds, but we don't use it very well. Sometimes we stay awfully close to home. And today, what I want to talk about is: What are those habits that keep human beings so close to home, and how can we be a little bit more intentional about traveling our social universe?
Vấn đề là ta đang nắm giữ tấm vé tuyệt vời đó nhưng lại không dùng nó tốt lắm. Đôi khi ta cứ ru rú trong nhà. Hôm nay, thứ tôi muốn nói: Những thói quen luôn giữ chúng ta trong vùng an toàn là gì và cách để ta có thể chủ động hơn trong việc du hành vũ trụ xã hội?
So let's look at the first strategy. The first strategy is to use a more imperfect social search engine. What I mean by a social search engine is how you are finding and filtering your friends. And so people always tell me, "I want to get lucky through the network. I want to get a new job. I want to get a great opportunity." And I say, "Well, that's really hard, because your networks are so fundamentally predictable." Map out your habitual daily footpath, and what you'll probably discover is that you start at home, you go to your school or your workplace, you maybe go up the same staircase or elevator, you go to the bathroom -- the same bathroom -- and the same stall in that bathroom, you end up in the gym, then you come right back home. It's like stops on a train schedule. It's that predictable. It's efficient, but the problem is, you're seeing exactly the same people. Make your network slightly more inefficient. Go to a bathroom on a different floor. You encounter a whole new network of people.
Nào, hãy đến với chiến lược đầu tiên Chiến lược đầu tiên là sử dụng những công cụ tìm kiếm ít hoàn hảo hơn Điều tôi ám chỉ trong công cụ tìm kiếm xã hội là cách mà bạn tìm và lọc những người bạn của mình. Nhiều người nói với tôi “Tôi muốn có được may mắn nhờ các mối quan hệ. Tôi muốn công việc mới, muốn một cơ hội tuyệt vời.” Tôi trả lời “Chà, nó rất khó đấy, bởi vì kết nối của bạn khá dễ đoán.” Hình dung những thói quen hằng ngày của bạn, và bạn sẽ khám phá ra rằng từ lúc bạn ở nhà, đi đến trường hay nơi làm việc, có lẽ bạn dùng đúng một cái cầu thang hay thang máy, bạn đến nhà vệ sinh -- đúng cái quen thuộc đó -- và dùng đúng cái buồng đó, bạn đi đến phòng tập gym, rồi bạn quay về nhà liền. Nó giống như lịch trình tàu lửa. Rất là dễ đoán. Nó năng suất, nhưng vấn đề là bạn gặp lại những người giống nhau mỗi ngày. Khiến cho mối quan hệ của bạn không nhất quán một chút. Đi nhà vệ sinh ở một tầng khác. Bạn gặp gỡ một mạng lưới mới.
The other side of it is how we are actually filtering. And we do this automatically. The minute we meet someone, we are looking at them, we meet them, we are initially seeing, "You're interesting." "You're not interesting." "You're relevant." We do this automatically. We can't even help it. And what I want to encourage you to do instead is to fight your filters. I want you to take a look around this room, and I want you to identify the least interesting person that you see, and I want you to connect with them over the next coffee break. And I want you to go even further than that. What I want you to do is find the most irritating person you see as well and connect with them.
Ở một khía cạnh khác đó là cách mà chúng ta thực sự chọn lọc. Và ta làm nó một cách tự động. Giây phút ta gặp một ai đó, ta nhìn họ, Ta nhìn ngay vào họ “Bạn thật thú vị.” “Anh ta chẳng thú vị.” “Cô này có liên quan.” Ta làm vậy một cách tự động, ta chẳng thể kìm lại. Điều tôi muốn khuyến khích bạn là thay vì đấu tranh với việc chọn lọc, hãy nhìn xung quanh căn phòng, và hãy tìm người mà bạn thấy ít thú vị nhất, rồi kết nối với họ lúc nghỉ giải lao. Rồi hãy tiến xa hơn nữa bằng cách tìm người mà bạn thấy khó ưa nhất và trò chuyện với họ.
What you are doing with this exercise is you are forcing yourself to see what you don't want to see, to connect with who you don't want to connect with, to widen your social world. To truly widen, what we have to do is, we've got to fight our sense of choice. We've got to fight our choices. And my students hate this, but you know what I do? I won't let them sit in their favorite seats. I move them around from seat to seat. I force them to work with different people so there are more accidental bumps in the network where people get a chance to connect with each other. And we studied exactly this kind of an intervention at Harvard University. At Harvard, when you look at the rooming groups, there's freshman rooming groups, people are not choosing those roommates. They're of all different races, all different ethnicities. Maybe people are initially uncomfortable with those roommates, but the amazing thing is, at the end of a year with those students, they're able to overcome that initial discomfort. They're able to find deep-level commonalities with people.
Bài tập này là cách mà bạn ép bản thân mình nhìn những điều bạn không muốn nhìn, kết nối với người mà bạn không muốn kết nối, để mở rộng kết nối xã hội của bạn. Để thực sự mở rộng, điều chúng ta phải làm là đấu tranh với cảm giác lựa chọn. Chúng ta phải chống lại nó. Sinh viên của tôi ghét nó, nhưng bạn gì không? Tôi không cho họ ngồi ở chỗ họ thích, mà để họ ngồi chỗ này, chỗ kia. Bắt họ làm việc với những người khác nhau do đó sẽ nhiều bất ngờ diễn ra trong mạng lưới khi mà ta có cơ hội kết nối với những người khác. Ta học điều này từ sự can thiệp ở Đại học Harvard. Ở Harvard, khi bạn nhìn vào một đám đống, Có những nhóm tân sinh viên, những người không lựa chọn bạn cùng phòng. Chủng tộc khác nhau, dân tộc khác nhau. Có khi lúc ban đầu họ không thoải mái với bạn cùng phòng, nhưng điều tuyệt vời là, vào cuối năm học, những sinh viên này, Họ đã vượt qua được sự khó chịu ban đầu. Họ đã có thể tìm thấy gắn kết sâu hơn với mọi người.
So the takeaway here is not just "take someone out to coffee." It's a little more subtle. It's "go to the coffee room." When researchers talk about social hubs, what makes a social hub so special is you can't choose; you can't predict who you're going to meet in that place. And so with these social hubs, the paradox is, interestingly enough, to get randomness, it requires, actually, some planning. In one university that I worked at, there was a mail room on every single floor. What that meant is that the only people who would bump into each other are those who are actually on that floor and who are bumping into each other anyway. At another university I worked at, there was only one mail room, so all the faculty from all over that building would run into each other in that social hub. A simple change in planning, a huge difference in the traffic of people and the accidental bumps in the network.
Nên Takeaway ở đây không chỉ là “Đưa ai đó đi cafe.” Nó tinh tế hơn một chút, Đó là “đến phòng cafe.” Khi nhà nghiên cứu nói về trạm kết nối, điều khiến cho kết nối xã hội đặc biệt là vì bạn không thể lựa chọn, bạn không thể đoán bạn sẽ gặp ai ở đó và với những buổi gặp gỡ, nghịch lý là tiếp nhận ngẫu nhiên, đủ thú vị, thực ra, nó cần một chút tính toán. Ở một trường Đại học tôi từng làm việc, có một phòng thư nhỏ ở mỗi tầng. Điều đó có nghĩa là chỉ những người sẽ gặp nhau đều ở cùng tầng với nhau và chắc chắn họ sẽ gặp nhau. Ở một trường khác thì chỉ có một phòng thư, nên những phòng ban từ khắp toà nhà đều đến đó Một thay đổi nhỏ có kế hoạch, làm thay đổi lớn về lưu lượng người qua lại và những bất ngờ xuất hiện trong mạng lưới.
Here's my question for you: What are you doing that breaks you from your social habits? Where do you find yourself in places where you get injections of unpredictable diversity? And my students give me some wonderful examples. They tell me when they're doing pickup basketball games, or my favorite example is when they go to a dog park. They tell me it's even better than online dating when they're there.
Đây là câu hỏi dành cho bạn: Bạn đang làm gì để khiến mình khác đi với những thói quen xã hội cũ? Nơi bạn tìm thấy chính mình có phải là nơi bạn tiếp cận với những đa dạng không lường trước? Sinh viên của tôi mang đến vài ví dụ tuyệt vời Khi họ chơi bóng rổ, hay khi họ dẫn cún đi dạo trong công viên. Thậm chí nó còn tuyệt vời hơn khi hẹn hò online.
So the real thing that I want you to think about is we've got to fight our filters. We've got to make ourselves a little more inefficient, and by doing so, we are creating a more imprecise social search engine. And you're creating that randomness, that luck that is going to cause you to widen your travels, through your social universe.
Nên sự thật tôi muốn bạn nghĩ về là ta phải chống lại sự chọn lọc của mình. Ta phải làm cho chính mình bớt nhất quán, và nhờ vậy, ta tạo ra những công cụ tìm kiếm xã hội mơ hồ Và bạn đang tạo ra sự ngẫu nhiên, và điều may mắn ấy mở rộng khám phá cho bạn, nhờ vào vũ trụ xã hội của bạn.
But in fact, there's more to it than that. Sometimes we actually buy ourselves a second-class ticket to travel our social universe. We are not courageous when we reach out to people. Let me give you an example of that. A few years ago, I had a very eventful year. That year, I managed to lose a job, I managed to get a dream job overseas and accept it, I had a baby the next month, I got very sick, I was unable to take the dream job. And so in a few weeks, what ended up happening was, I lost my identity as a faculty member, and I got a very stressful new identity as a mother. What I also got was tons of advice from people. And the advice I despised more than any other advice was, "You've got to go network with everybody." When your psychological world is breaking down, the hardest thing to do is to try and reach out and build up your social world.
Thực ra thì có điều quan trọng hơn vậy. Đôi lúc, chúng ta tự tạo cho mình chiếc vé thứ cấp để chu du vũ trụ xã hội. Ta thực sự không can đảm lắm khi tiếp xúc với người khác. Để tôi cho bạn một ví dụ. Vài năm trước, tôi có một năm đầy biến động. Năm đó, tôi chuẩn bị thôi việc, tôi ứng tuyển cho một vị trí ở nước ngoài và đã được nhận, tôi sinh em bé ngay tháng sau, rồi bị ốm nặng, nên đã không thể nhận công việc trong mơ đó. Vài tuần sau, cuối cùng thì tôi không còn là một giảng viên nữa và trở nên rất áp lực khi trở thành một bà mẹ. Tôi còn nhận được hàng tá lời khuyên từ mọi người. Và lời khuyên khiến tôi ghét nhất là “Bạn phải kết nối với tất cả mọi người.” Khi mà thế giới nội tâm của bạn bị phá vỡ, điều khó khăn nhất đó là cố gắng kết nối, xây dựng những mối quan hệ xã hội.
And so we studied exactly this idea on a much larger scale. What we did was we looked at high and low socioeconomic status people, and we looked at them in two situations. We looked at them first in a baseline condition, when they were quite comfortable. And what we found was that our lower socioeconomic status people, when they were comfortable, were actually reaching out to more people. They thought of more people. They were also less constrained in how they were networking. They were thinking of more diverse people than the higher-status people. Then we asked them to think about maybe losing a job. We threatened them. And once they thought about that, the networks they generated completely differed. The lower socioeconomic status people reached inwards. They thought of fewer people. They thought of less-diverse people. The higher socioeconomic status people thought of more people, they thought of a broader network, they were positioning themselves to bounce back from that setback.
Nên chúng tôi đã nghiên cứu chính xác ý tưởng này ở quy mô lớn hơn. Chúng tôi quan sát những người có địa vị cao và thấp trong kinh tế xã hội, ở hai hoàn cảnh khác nhau, Đầu tiên là ở điều kiện cơ bản, khi họ khá thoải mái. Với những người ở tầng lớp thấp hơn trong xã hội, khi họ thoải mái, họ tiếp xúc với nhiều người hơn. Họ nghĩ về nhiều người hơn. Họ ít ràng buộc bản thân về cách họ kết nối với mọi người. Họ nghĩ về kiểu người linh động. hơn người ở tầng lớp thượng lưu. Rồi chúng tôi yêu cầu họ nghĩ về trường hợp nếu họ mất việc. Chúng tôi đe dạo họ. Và một khi họ nghĩ về điều đó Những kết nối họ tạo ra khác hoàn toàn. Những người tầng lớp thấp thu mình lại. Họ ít nghĩ về người khác hơn. Họ nghĩ về kiểu người ít linh hoạt hơn. Còn người tầng lớp thượng lưu thì nghĩ về nhiều người hơn, họ nghĩ về kết nối rộng hơn, Họ đặt mình vào vị trí vươn lên từ tình huống khó khăn.
Let's consider what this actually means. Imagine that you were being spontaneously unfriended by everyone in your network other than your mom, your dad and your dog.
Điều này có nghĩa là gì? Thử tưởng tượng bạn bị huỷ kết bạn một cách ngẫu nhiên bởi tất cả mọi người trong kết nối ngoài trừ bố mẹ và con chó của bạn.
(Laughter)
(Cười)
This is essentially what we are doing at these moments when we need our networks the most. Imagine -- this is what we're doing. We're doing it to ourselves. We are mentally compressing our networks when we are being harassed, when we are being bullied, when we are threatened about losing a job, when we feel down and weak. We are closing ourselves off, isolating ourselves, creating a blind spot where we actually don't see our resources. We don't see our allies, we don't see our opportunities.
Đây là điều trọng tâm chúng ta đang làm ở những khoảnh khắc chúng ta cần những kết nối nhất. Tưởng tưởng - đây là cách chúng ta đang làm với chính mình. Tinh thần ta thu nhỏ lại các kết nối khi chúng ta bị quấy rối, hay bị bạo hành hay khi bị doạ mất việc, khi ta không ổn và yếu đuối. Chúng ta đóng mình lại, cách ly bản thân, tự tạo một tấm màn che lấp những nguồn lực Chúng ta không thấy những đồng minh, những cơ hội.
How can we overcome this? Two simple strategies. One strategy is simply to look at your list of Facebook friends and LinkedIn friends just so you remind yourself of people who are there beyond those that automatically come to mind. And in our own research, one of the things we did was, we considered Claude Steele's research on self-affirmation: simply thinking about your own values, networking from a place of strength. What Leigh Thompson, Hoon-Seok Choi and I were able to do is, we found that people who had affirmed themselves first were able to take advice from people who would otherwise be threatening to them.
Làm sao vượt qua được điều này? Hai chiến lược đơn giản. Đầu tiên, đơn giản là hãy nhìn vào danh sách bạn bè trên Facebook hay LinkedIn để nhắc nhớ bản thân về những con người ở đó hơn là những người nhẫu nhiên mà bạn nhớ được trong nghiên cứu của chúng tôi, một điều chúng tôi đã làm là xem nghiên cứu của Claude Steele như lời tự khẳng định: Nghĩ về những giá trị của bản thân, kết nối ở nơi là điểm mạnh. Điều Leigh Thmpson, Hoon-Seok Choi và tôi đã làm là, chúng tôi nhận ra người khẳng định bản thân trước tiên có thể đón nhận lời khuyên từ người có vẻ đang đe dạo họ.
Here's a last exercise. I want you to look in your email in-box, and I want you to look at the last time you asked somebody for a favor. And I want you to look at the language that you used. Did you say things like, "Oh, you're a great resource," or "I owe you one," "I'm obligated to you." All of this language represents a metaphor. It's a metaphor of economics, of a balance sheet, of accounting, of transactions. And when we think about human relations in a transactional way, it is fundamentally uncomfortable to us as human beings. We must think about human relations and reaching out to people in more humane ways.
Đây là bài tập cuối cùng. Hãy nhìn vào hộp thư đến của mình và xem thử lần cuối cùng bạn nhờ ai đó giúp đỡ là khi nào. Hãy xem ngôn từ mà bạn đã dùng. Có kiểu như, “Bạn là nguồn lực tuyệt vời” hay “Tôi nợ bạn lần này.” “Tôi đã làm khó bạn.” Tất cả những ngôn từ thể hiện sự ẩn dụ. Đó là ẩn dụ trong kinh tế, trong bảng cân đối kế toán, trong tài chính, trong giao dịch. Và khi ta nghĩ về mối quan hệ con người như một cuộc giao dịch, đó là điều không hề thoải mái. Chúng ta nên nghĩ về mối quan hệ và đối đãi ở cách nhân văn hơn.
Here's an idea as to how to do so. Look at words like "please," "thank you," "you're welcome" in other languages. Look at the literal translation of these words. Each of these words is a word that helps us impose upon other people in our social networks. And so, the word "thank you," if you look at it in Spanish, Italian, French, "gracias," "grazie," "merci" in French. Each of them are "grace" and "mercy." They are godly words. There's nothing economic or transactional about those words. The word "you're welcome" is interesting. The great persuasion theorist Robert Cialdini says we've got to get our favors back. So we need to emphasize the transaction a little bit more. He says, "Let's not say 'You're welcome.' Instead say, 'I know you'd do the same for me.'" But sometimes it may be helpful to not think in transactional ways, to eliminate the transaction, to make it a little bit more invisible. And in fact, if you look in Chinese, the word "bú kè qì" in Chinese, "You're welcome," means, "Don't be formal; we're family. We don't need to go through those formalities." And "kembali" in Indonesian is "Come back to me." When you say "You're welcome" next time, think about how you can maybe eliminate the transaction and instead strengthen that social tie. Maybe "It's great to collaborate," or "That's what friends are for."
Đây là ví dụ Nhìn “làm ơn”, “cảm ơn”, “không có gì” ở những ngôn ngữ khác. Nhìn vào bản dịch gốc của chúng. Mỗi một từ là một cách để gây ấn tượng mạnh với người khác trong những kết nối xã hội. Từ “Cảm ơn,” Nếu dịch sang tiếng Tây Ban Nha, Ý và Pháp là “Gracias”, “Grazie”, “Merci” Mỗi từ là “ơn huệ”, “Lòng khoan dung” Đó là những từ tốt lành. Không có lợi ích kinh tế hay giao dịch gì ở những từ này cả “Không có gì” là một từ thú vị Chuyên gia Robert Cialdini nói ta muốn nhận lại những điều đã làm nên ta cần nhấn mạnh sự giao dịch một chút Ông nói “Đừng dùng “You’re welcome”” mà hãy nói “Tôi biết bạn cũng sẽ làm vậy với tôi.” Nhưng đôi khi có lẽ không hữu ích khi nghĩ theo hướng giao dịch, để loại bỏ sự giao dịch, hãy làm nó tàng hình. Ví dụ như tiếng Trung, Từ “Bú kè quì” nghĩa là “You’re welcome.” “Đừng khách sáo, chúng ta là gia đình. Không cần quá khách sáo như vậy.” Và tiếng Indo “Kembali” là “Quay trở lại với tôi.” Lần tới, khi bạn nói “You’re welcome” hãy nghĩ về cách mà bạn có thể xoá bỏ sự giao dịch mà thay vào đó là sự gắn kết xã hội mạnh mẽ hơn. Có thể “Rất vui khi kết hợp”. hay “Bạn bè mà”
I want you to think about how you think about this ticket that you have to travel your social universe. Here's one metaphor. It's a common metaphor: "Life is a journey." Right? It's a train ride, and you're a passenger on the train, and there are certain people with you. Certain people get on this train, and some stay with you, some leave at different stops, new ones may enter. I love this metaphor, it's a beautiful one. But I want you to consider a different metaphor. This one is passive, being a passenger on that train, and it's quite linear. You're off to some particular destination. Why not instead think of yourself as an atom, bumping up against other atoms, maybe transferring energy with them, bonding with them a little and maybe creating something new on your travels through the social universe.
Tôi muốn bạn nghĩ đến cách bạn nhìn nhận tấm vé mà bạn có để du hành trong vũ trụ xã hội. Đây là một ẩn dụ. “Cuộc sống là một hành trình.” phải không? Nó là một chuyến tàu, và bạn là một hành khách và có những hành khách khác cùng bạn. Những người lên chuyến tàu, người ở lại, người dừng ở những trạm khác nhau, vài người mới lại lên tàu. Tôi yêu phép ẩn dụ này, nó thật đẹp. Nhưng tôi muốn bạn cân nhắc về một ẩn dụ khác. Cái này hơi bị động, trở thành một hành khách trên chuyến tàu, và nó khá tuyến tính. Bạn sẽ dừng ở vài trạm nhất định. Vậy tại sao không nghĩ bản thân như một nguyên tử va chạm với những nguyên tử khác, có thể trao đổi năng lượng với nhau, liên kết với nhau và có khi tạo ra một thứ gì mới trên chuyến du hành vũ trụ xã hội của bạn.
Thank you so much. And I hope we bump into each other again.
Xin chân thành cảm ơn. Và hy vọng chúng ta sẽ chạm mặt nhau lần nữa.
(Applause)
(Vỗ tay)