I'm five years old, and I am very proud. My father has just built the best outhouse in our little village in Ukraine. Inside, it's a smelly, gaping hole in the ground, but outside, it's pearly white formica and it literally gleams in the sun. This makes me feel so proud, so important, that I appoint myself the leader of my little group of friends and I devise missions for us. So we prowl from house to house looking for flies captured in spider webs and we set them free. Four years earlier, when I was one, after the Chernobyl accident, the rain came down black, and my sister's hair fell out in clumps, and I spent nine months in the hospital. There were no visitors allowed, so my mother bribed a hospital worker. She acquired a nurse's uniform, and she snuck in every night to sit by my side. Five years later, an unexpected silver lining. Thanks to Chernobyl, we get asylum in the U.S. I am six years old, and I don't cry when we leave home and we come to America, because I expect it to be a place filled with rare and wonderful things like bananas and chocolate and Bazooka bubble gum, Bazooka bubble gum with the little cartoon wrappers inside, Bazooka that we'd get once a year in Ukraine and we'd have to chew one piece for an entire week. So the first day we get to New York, my grandmother and I find a penny in the floor of the homeless shelter that my family's staying in. Only, we don't know that it's a homeless shelter. We think that it's a hotel, a hotel with lots of rats. So we find this penny kind of fossilized in the floor, and we think that a very wealthy man must have left it there because regular people don't just lose money. And I hold this penny in the palm of my hand, and it's sticky and rusty, but it feels like I'm holding a fortune. I decide that I'm going to get my very own piece of Bazooka bubble gum. And in that moment, I feel like a millionaire. About a year later, I get to feel that way again when we find a bag full of stuffed animals in the trash, and suddenly I have more toys than I've ever had in my whole life. And again, I get that feeling when we get a knock on the door of our apartment in Brooklyn, and my sister and I find a deliveryman with a box of pizza that we didn't order. So we take the pizza, our very first pizza, and we devour slice after slice as the deliveryman stands there and stares at us from the doorway. And he tells us to pay, but we don't speak English. My mother comes out, and he asks her for money, but she doesn't have enough. She walks 50 blocks to and from work every day just to avoid spending money on bus fare. Then our neighbor pops her head in, and she turns red with rage when she realizes that those immigrants from downstairs have somehow gotten their hands on her pizza. Everyone's upset. But the pizza is delicious. It doesn't hit me until years later just how little we had. On our 10 year anniversary of being in the U.S., we decided to celebrate by reserving a room at the hotel that we first stayed in when we got to the U.S. The man at the front desk laughs, and he says, "You can't reserve a room here. This is a homeless shelter." And we were shocked. My husband Brian was also homeless as a kid. His family lost everything, and at age 11, he had to live in motels with his dad, motels that would round up all of their food and keep it hostage until they were able to pay the bill. And one time, when he finally got his box of Frosted Flakes back, it was crawling with roaches. But he did have one thing. He had this shoebox that he carried with him everywhere containing nine comic books, two G.I. Joes painted to look like Spider-Man and five Gobots. And this was his treasure. This was his own assembly of heroes that kept him from drugs and gangs and from giving up on his dreams. I'm going to tell you about one more formerly homeless member of our family. This is Scarlett. Once upon a time, Scarlet was used as bait in dog fights. She was tied up and thrown into the ring for other dogs to attack so they'd get more aggressive before the fight. And now, these days, she eats organic food and she sleeps on an orthopedic bed with her name on it, but when we pour water for her in her bowl, she still looks up and she wags her tail in gratitude. Sometimes Brian and I walk through the park with Scarlett, and she rolls through the grass, and we just look at her and then we look at each other and we feel gratitude. We forget about all of our new middle-class frustrations and disappointments, and we feel like millionaires. Thank you. (Applause)
Tôi năm tuổi, và tôi rất tự hào. Cha tôi đã xây nhà vệ sinh ngoài nhà tốt nhất trong ngôi làng nhỏ bé của chúng tôi tại Ukraina. Bên trong, có một cái lỗ hở bốc mùi trên mặt đất nhưng bên ngoài, nó nó được bao phoocmica trắng như ngọc trai Nó thực sự lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời Điều này làm khiến tôi cảm thấy rất tự hào, rất quan trọng, Tôi chỉ định mình là người lãnh đạo trong nhóm nhỏ gồm những người bạn và tôi đưa ra các nhiệm vụ cho mọi người. Chúng tôi lảng vảng từ nhà này qua nhà khác Tìm kiếm những con ruồi bị kẹt trong màng nhện và thả chúng ra. Bốn năm trước đó, khi tôi một tuổi, sau khi tai nạn Chernobyl, mưa rơi xuống đen ngòm, Tóc chị tôi rớt xuống từng mảng, Tôi ở trong bệnh viện 9 tháng Không ai được phép viếng thăm, Mẹ tôi đã đút tay cho những người làm công trong bệnh viện. Bà kiếm được một đồng phục y tá , Mẹ lẻn vào mỗi tối để ngồi bên cạnh giường tôi. Năm năm sau, một cơ hội không ngờ sau tai hoạ Nhờ Chernobyl, chúng tôi được tị nạn tại Hoa Kỳ. Sáu tuổi, tôi không khóc khi chúng tôi rời quê nhà và chúng tôi đến Mỹ, Vì tôi hy vọng nó sẽ là một nơi chứa đầy và điều tuyệt vời và hiếm gặp như chuối và sô cô la kẹo cao su bong bóng Bazooka , Kẹo cao su bong bóng Bazooka được bao với lớp vỏ có in hoạt hình bên trong Thứ kẹo Bazooka mà chúng tôi có được một lần trong năm Ukraina và chúng tôi đã có thể nhai một miếng cả tuần. Vì vậy ngày đầu tiên chúng tôi đến New York, bà và tôi tìm thấy một đồng xu trên sàn khu nhà dành cho người vô gia cư mà gia đình chúng tôi đang trú ngụ Chỉ là, chúng tôi không biết rằng đó là nơi trú ẩn dành cho người vô gia cư. Chúng tôi nghĩ rằng đó là một khách sạn, một khách sạn có rất nhiều chuột. Chúng tôi tìm thấy đồng xu dường như bị hoá thạch này trên sàn và chúng tôi nghĩ rằng chắc là một người đàn ông rất giàu có phải đã bỏ nó tại đó Vì người bình dân không đánh mất tiền Và tôi giữ đồng xu này trong lòng bàn tay, nó dính dớp và rỉ sét nhưng tôi cảm thấy mình đang nắm giữ cả gia tài. Tôi quyết định rằng mình sẽ tự đi mua một miếng kẹo cao su bong bóng Bazooka. Và trong thời điểm đó, tôi cảm thấy như một triệu phú. Khoảng một năm sau đó, tôi nhận được để cảm thấy rằng cách một lần nữa Khi chúng tôi tìm thấy một túi đầy thú nhồi bông trong một thùng rác đột nhiên tôi có nhiều đồ chơi hơn những thứ mà tôi từng có trong đời Và một lần nữa, tôi cảm nhận được cảm giác khi có một cú gõ cửa tại căn hộ của chúng tôi ở Brooklyn, Tôi và em gái thấy một người giao hàng Giao một hộp bánh pizza mà chúng tôi không gọi. Chúng tôi nhận hộp bánh, chiếc pizza đầu tiên, Chúng tôi ngấu nghiến từ miếng này đến miếng kia Trong khi người giao hàng đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Ông ta yêu cầu trả tiền, nhưng chúng tôi không biết tiếng Anh. Mẹ đi ra, ông yêu cầu bà trả tiền, Nhưng bà không có đủ Mẹ đi bộ 50 dãy nhà đến chỗ làm và về nhà mỗi ngày Để iết kiệm phí xe buýt. Sau đó bà hàng xóm ló đầu ra, mặt đỏ như gấc vì giận khi biết rằng những người nhập cư ở lầu dưới bằng cách nào đó đã nẫng tay trên chiếc bánh Pizza của mình Mọi người đều bực mình Nhưng chiếc bánh Pizza thì ngon tuyệt Tôi đã không để ý mình bị thiếu thốn như thế nào cho đến khi vài năm sau đó Torng ngày kỉ niệm 10 năm sống tại Mỹ. chúng tôi quyết định ăn mừng bằng cách đặt một phòng tại khách sạn chúng tôi lần đầu tiên ở lại khi mới tới Mỹ. Người tại quầy tiếp tân cười lớn, anh ta nói, "Bạn không thể đặt phòng ở đây. Đây là nơi trú ẩn dành cho người vô gia cư." Và chúng tôi đã bị sốc. Chồng tôi, Brian từng là người vô gia cư khi còn bé Gia đình anh mất hết mọi thứ, và ở tuổi 11, anh phải sống trong nhà nghỉ với cha của mình, những nhà nghỉ thu giữ hết thực phẩm của họ cho đến khi họ trả được tiền thuê phòng. Một lần, khi ông cuối cùng được nhận lại hộp bánh ngũ cốc, bên trong toàn là gián bò lúc nhúc. Nhưng anh ấy lấy được một thứ. Đó là chiếc hộp giầy này, và ông mang nó đi khắp nơi bên trong có 9 cuốn truyện tranh, Hai cuốn G.I Joes được tô màu nhìn cho giống Người Nhện và năm cuốn Gobots. Đó là kho báu của anh. Đây là tập hợp các vị anh hùng của chính Ông. giữ anh ấy tránh xa ma túy và băng nhóm và không từ bỏ ước mơ của mình. Tôi sẽ cho bạn biết thêm về một người từng là người vô gia cư trong gia đình của chúng tôi. Đây là Scarlett. Ngày xưa, Scarlet bị sử dụng như mồi nhử trong các trận cẩu chiến Nó bị trói và quẳng vào vòng đấu cho mấy con chó tấn công để chúng hung tợn hơn khi vào trận chiến Hiện tại, nó ăn thức ăn lành mạnh Nó ngủ trên chiếc giường chỉnh hình có đề tên nó. Nhưng khi chúng tôi chế nước vào đĩa của nó, Nó vẫn ngước lên nhìn và vẫy đuôi tỏ vẻ biết ơn. Đôi khi Brian và tôi tản bộ qua công viên với Scarlett, Nó lăn trên cỏ chúng tôi nhìn nó và sau đó là nhìn nhau chúng tôi cảm thấy sự biết ơn. Chúng ta quên đi tất cả những sự bực dọc và thất vọng trong tầng lớp trung lưu mình đang sống và chúng tôi thấy mình như triệu phú. Cảm ơn. (Tiếng vỗ tay)