Last year, I went on my first book tour. In 13 months, I flew to 14 countries and gave some hundred talks. Every talk in every country began with an introduction, and every introduction began, alas, with a lie: "Taiye Selasi comes from Ghana and Nigeria," or "Taiye Selasi comes from England and the States." Whenever I heard this opening sentence, no matter the country that concluded it -- England, America, Ghana, Nigeria -- I thought, "But that's not true." Yes, I was born in England and grew up in the United States. My mum, born in England, and raised in Nigeria, currently lives in Ghana. My father was born in Gold Coast, a British colony, raised in Ghana, and has lived for over 30 years in the Kingdom of Saudi Arabia. For this reason, my introducers also called me "multinational." "But Nike is multinational," I thought, "I'm a human being."
Năm ngoái, tôi tiếp tục chuyến quảng bá quyển sách đầu tiên của mình. Trong 13 tháng, tôi đã bay tới 14 quốc gia và có hàng trăm bài nói. Mỗi cuộc nói chuyện ở mỗi quốc gia bắt đầu với lời giới thiệu, và mỗi giới thiệu bắt đầu, than ôi, với một lời nói dối: "Taiye Selasi đến từ Ghana và Nigeria, " hoặc "Taiye Selasi đến từ Anh và Mỹ." Bất cứ khi nào tôi nghe câu mở đầu này, dù cho đất nước nào được đề cập đến - Anh, Hoa Kỳ, Ghana, Nigeria -- Tôi nghĩ, "Nhưng đó không đúng sự thật." Vâng, tôi đã được sinh ra ở Anh và lớn lên tại Hoa Kỳ. Mẹ tôi, sinh ra ở Anh, và lớn lên ở Nigeria, hiện đang sống tại Ghana. Cha tôi được sinh ra ở Gold Coast, một thuộc địa của Anh, lớn lên ở Ghana, và đã sống hơn 30 năm tại Vương quốc Ả Rập Xê-út. Vì lý do này, người giới thiệu tôi cũng gọi tôi là "đa quốc gia". "Nhưng Nike là đa quốc gia," Tôi nghĩ vậy, "Tôi là một con người."
Then, one fine day, mid-tour, I went to Louisiana, a museum in Denmark where I shared the stage with the writer Colum McCann. We were discussing the role of locality in writing, when suddenly it hit me. I'm not multinational. I'm not a national at all. How could I come from a nation? How can a human being come from a concept? It's a question that had been bothering me for going on two decades. From newspapers, textbooks, conversations, I had learned to speak of countries as if they were eternal, singular, naturally occurring things, but I wondered: to say that I came from a country suggested that the country was an absolute, some fixed point in place in time, a constant thing, but was it? In my lifetime, countries had disappeared -- Czechoslovakia; appeared -- Timor-Leste; failed -- Somalia. My parents came from countries that didn't exist when they were born. To me, a country -- this thing that could be born, die, expand, contract -- hardly seemed the basis for understanding a human being.
Sau đó, một ngày đẹp trời, giữa chuyến du lịch, Tôi đã đi đến Louisiana, một bảo tàng ở Đan Mạch nơi tôi chia sẻ sân khấu với các nhà văn Colum McCann. Chúng tôi đã thảo luận về vai trò của tính địa phương trong văn học, khi đột nhiên chỉ trích tôi. Tôi không phải đa quốc gia. Tôi không thuộc về một quốc gia nào cả. Làm thế nào tôi có thể đến từ một quốc gia? Làm thế nào có thể một con người đến từ một khái niệm? Điều đó khiến tôi trăn trở cả hai thập kỉ. Từ báo chí, sách giáo khoa, các cuộc trò chuyện, tôi đã học được cách nói chuyện của các nước như thể chúng là vĩnh cửu, số ít, những thứ đến từ tự nhiên, nhưng tôi tự hỏi: để nói rằng tôi đến từ một đất nước cho rằng đất nước là một sự tuyệt đối, một số điểm cố định tại chỗ trong một thời gian, một thứ bất biến, nhưng có phải vậy không? Trong cuộc đời tôi, những quốc gia đã biến mất - Tiệp Khắc; xuất hiện - Timor-Leste; thất bại - Somalia. Cha mẹ tôi đến từ các nước không tồn tại khi họ được sinh ra. Với tôi, một đất nước - có thể được sinh ra, chết đi, mở rộng, kết giao - khó mà trở thành thứ cơ bản để hiểu một con người.
And so it came as a huge relief to discover the sovereign state. What we call countries are actually various expressions of sovereign statehood, an idea that came into fashion only 400 years ago. When I learned this, beginning my masters degree in international relations, I felt a sort of surge of relief. It was as I had suspected. History was real, cultures were real, but countries were invented. For the next 10 years, I sought to re- or un-define myself, my world, my work, my experience, beyond the logic of the state.
Và do đó, nó đến như là một trợ giúp lớn để khám phá các nước có chủ quyền. Những gì chúng ta gọi là các quốc gia thực sự là sự biểu đạt khác nhau của một nhà nước có chủ quyền, một ý tưởng trở thành mốt chỉ từ 400 năm trước đây. Khi tôi học được điều này, tôi bắt đầu học bằng thạc sĩ về Quan hệ quốc tế, tôi cảm giác có một tràng nhẹ nhõm dâng trào. Đó là vì tôi đã nghi ngờ. Lịch sử là có thật, các nền văn hóa đều có thật, nhưng các quốc gia đã được sinh ra. Trong 10 năm tiếp theo , tôi đã tìm kiếm hoặc lặp lại hoặc bỏ xác định bản thân mình, thế giới, công việc của tôi, kinh nghiệm của tôi, ngoài logic của nhà nước.
In 2005, I wrote an essay, "What is an Afropolitan," sketching out an identity that privileged culture over country. It was thrilling how many people could relate to my experience, and instructional how many others didn't buy my sense of self. "How can Selasi claim to come from Ghana," one such critic asked, "when she's never known the indignities of traveling abroad on a Ghanian passport?"
Năm 2005, tôi đã viết một bài luận, "Người Phi ở Châu Âu là gì," phác thảo một bản sắc văn hóa đặc quyền trên toàn quốc. Thật xúc động khi có nhiều người có thể gắn kết kinh nghiệm của tôi, và cách giảng dạy nhiều người khác không cùng cảm giác về bản thân. "Làm thế nào Selasi có thể tuyên bố đến từ Ghana," một nhà phê bình hỏi, "khi cô chưa bao giờ biết đến sự sỉ nhục" của du lịch nước ngoài bằng hộ chiếu Ghana? "
Now, if I'm honest, I knew just what she meant. I've got a friend named Layla who was born and raised in Ghana. Her parents are third-generation Ghanians of Lebanese descent. Layla, who speaks fluent Twi, knows Accra like the back of her hand, but when we first met years ago, I thought, "She's not from Ghana." In my mind, she came from Lebanon, despite the patent fact that all her formative experience took place in suburban Accra. I, like my critics, was imagining some Ghana where all Ghanaians had brown skin or none held U.K. passports. I'd fallen into the limiting trap that the language of coming from countries sets -- the privileging of a fiction, the singular country, over reality: human experience. Speaking with Colum McCann that day, the penny finally dropped. "All experience is local," he said. "All identity is experience," I thought. "I'm not a national," I proclaimed onstage. "I'm a local. I'm multi-local."
Bây giờ, nếu tôi trung thực, Tôi biết những gì cô ấy nói. Tôi đã có một người bạn tên là Layla người sinh và lớn lên ở Ghana. Cha mẹ cô là thế hệ thứ ba Ghana gốc Lebanon. Layla, người nói thông thạo tiếng Twi, biết Accra như lòng bàn tay cô, nhưng khi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau năm trước, Tôi nghĩ, "Cô ấy không phải đến từ Ghana." Trong tâm trí tôi, cô đến từ Lebanon, mặc dù về mặt giấy tờ thì cô ấy lớn lên ở ngoại ô Accra. Tôi, cũng như các nhà phê bình, đã tưởng tượng ra một số Ghana nơi mà tất cả người Ghana có làn da nâu hoặc không có hộ chiếu của Anh. Tôi đã rơi vào cái bẫy hạn chế ngôn ngữ tới từ các nước hình thành - ưu tiên điều giả tưởng, một quốc gia đơn lẻ, trên thực tế: kinh nghiệm của con người. Nói chuyện với Colum McCann ngày hôm đó, mọi việc cuối cùng đã rõ. "Tất cả kinh nghiệm là địa phương", ông nói. "Tất cả các đặc tính là kinh nghiệm", tôi nghĩ. "Tôi không thuộc một quốc gia," Tôi tuyên bố trên sân khấu. "Tôi là một người bản địa. Tôi là người đa bản địa."
See, "Taiye Selasi comes from the United States," isn't the truth. I have no relationship with the United States, all 50 of them, not really. My relationship is with Brookline, the town where I grew up; with New York City, where I started work; with Lawrenceville, where I spend Thanksgiving. What makes America home for me is not my passport or accent, but these very particular experiences and the places they occur. Despite my pride in Ewe culture, the Black Stars, and my love of Ghanaian food, I've never had a relationship with the Republic of Ghana, writ large. My relationship is with Accra, where my mother lives, where I go each year, with the little garden in Dzorwulu where my father and I talk for hours. These are the places that shape my experience. My experience is where I'm from.
Xem "Taiye Selasi đến từ Hoa Kỳ," không phải là sự thật. Tôi không có dính dáng với Hoa Kỳ, tất cả 50 người trong số họ, không hẳn là vậy. Mối quan hệ của tôi với Brookline, thị trấn nơi tôi lớn lên; với thành phố New York, nơi tôi bắt đầu công việc; với Lawrenceville, nơi tôi ở suốt ngày lễ Tạ Ơn. Điều gì làm cho Mỹ thành nhà của tôi không phải là hộ chiếu hoặc giọng của tôi, nhưng những trải nghiệm đặc biệt và những nơi chúng xảy ra. Mặc dù niềm tự hào của tôi về văn hóa Ewe, Black Stars, và tình yêu của tôi với thực phẩm Ghana, tôi chưa từng có một mối liên hệ với Cộng hòa Ghana, hiển nhiên là vậy. Mối liên hệ của tôi là với Accra, nơi mẹ tôi đang sống, nơi tôi đi mỗi năm, với khu vườn nhỏ trong Dzorwulu nơi cha tôi và tôi nói chuyện hàng giờ. Đây là những địa điểm mà hình thành nên trải nghiệm của tôi. Trải nghiệm là nơi tôi đến.
What if we asked, instead of "Where are you from?" -- "Where are you a local?" This would tell us so much more about who and how similar we are. Tell me you're from France, and I see what, a set of clichés? Adichie's dangerous single story, the myth of the nation of France? Tell me you're a local of Fez and Paris, better yet, Goutte d'Or, and I see a set of experiences. Our experience is where we're from.
Nếu chúng ta hỏi, thay vì "Bạn đến từ đâu?" hãy hỏi "Bạn là thổ địa ở đâu?" Điều này sẽ nói với chúng ta rất nhiều về chúng ta là ai và chúng ta giống nhau như thế nào. Nói cho tôi biết bạn đến từ Pháp, và tôi thấy những gì, một sự sáo rỗng? Chỉ một câu chuyện mang tính nguy hiểm của Adichie, lời đồn về đất nước Pháp? Nói cho tôi biết bạn là dân bản địa ở Fez và Paris, tốt hơn rồi đấy, Goutte d'Or, và tôi thấy một tập hợp các kinh nghiệm. Kinh nghiệm của chúng ta là nơi chúng ta đến.
So, where are you a local? I propose a three-step test. I call these the three "R’s": rituals, relationships, restrictions.
Vì vậy, bạn là thổ địa nơi nào? Tôi đề nghị một bài kiểm tra gồm ba bước. Tôi gọi là ba "R":nghi lễ (rituals) , các mối quan hệ (relationships), hạn chế (restrictions).
First, think of your daily rituals, whatever they may be: making your coffee, driving to work, harvesting your crops, saying your prayers. What kind of rituals are these? Where do they occur? In what city or cities in the world do shopkeepers know your face? As a child, I carried out fairly standard suburban rituals in Boston, with adjustments made for the rituals my mother brought from London and Lagos. We took off our shoes in the house, we were unfailingly polite with our elders, we ate slow-cooked, spicy food. In snowy North America, ours were rituals of the global South. The first time I went to Delhi or to southern parts of Italy, I was shocked by how at home I felt. The rituals were familiar. "R" number one, rituals.
Đầu tiên, hãy nghĩ về các nghi lễ hàng ngày của bạn, chúng có thể là bất cứ điều gì: pha cà phê, lái xe đi làm, thu hoạch vụ mùa, cầu nguyện. Những nghi lễ này thuộc loại gì? Chúng diễn ra ở đâu? Trong một thành phố hoặc nhiều thành phố nào đó trên thế giới mà người bán hàng biết mặt bạn? Khi là một đứa trẻ, tôi thực hiện khá chuẩn nghi lễ ngoại ô ở Boston, với những điều chỉnh từ các nghi lễ mẹ tôi mang về từ London và Lagos. Chúng tôi cởi giày rồi đi vào nhà, chúng tôi đã luôn luôn lịch sự với những người lớn tuổi hơn mình. chúng tôi ăn đồ nấu chín chậm, thực phẩm nhiều gia vị. Ở vùng tuyết phủ khắp Bắc Mỹ, chúng ta có những nghi lễ khắp miền Nam. Lần đầu tiên tôi đến Delhi hoặc phía nam của Ý, Tôi đã bị sốc bởi tôi cảm thấy như ở nhà, Các nghi lễ khá quen thuộc. "R" số một, những nghi lễ.
Now, think of your relationships, of the people who shape your days. To whom do you speak at least once a week, be it face to face or on FaceTime? Be reasonable in your assessment; I'm not talking about your Facebook friends. I'm speaking of the people who shape your weekly emotional experience. My mother in Accra, my twin sister in Boston, my best friends in New York: these relationships are home for me. "R" number two, relationships.
Bây giờ, nghĩ về mối quan hệ của bạn, của những người định hình ngày của bạn. Người mà bạn nói chuyện ít nhất một lần một tuần, mặt đối mặt hay trên FaceTime? Hãy lí trí trong đánh giá của bạn; Tôi không nói về bạn bè trên Facebook của bạn. Tôi đang nói về những người định hình kinh nghiệm cảm xúc của bạn hàng tuần. Mẹ tôi ở Accra, chị em sinh đôi của tôi ở Boston, người bạn tốt nhất của tôi ở New York: các mối quan hệ là nhà đối với tôi. "R" thứ hai, các mối quan hệ.
We're local where we carry out our rituals and relationships, but how we experience our locality depends in part on our restrictions. By restrictions, I mean, where are you able to live? What passport do you hold? Are you restricted by, say, racism, from feeling fully at home where you live? By civil war, dysfunctional governance, economic inflation, from living in the locality where you had your rituals as a child? This is the least sexy of the R’s, less lyric than rituals and relationships, but the question takes us past "Where are you now?" to "Why aren't you there, and why?" Rituals, relationships, restrictions.
Chúng tôi là dân bản địa nơi chúng tôi mang theo những nghi lễ và các mối quan hệ, nhưng làm thế nào chúng ta trải nghiệm địa phương chúng ta phụ thuộc một phần vào những hạn chế của chúng ta. Bởi những hạn chế, ý tôi là, bạn có thể sống ở đâu? Bạn có hộ chiếu nào? Bạn có bị giới hạn bởi phân biệt chủng tộc, từ cảm giác hoàn toàn ở nhà, nơi bạn sống? Bởi cuộc nội chiến, sự rối loại trong việc cai trị, lạm phát kinh tế, từ địa phương bạn sống tại , nơi bạn có những nghi thức riêng bạn từ khi là một đứa trẻ? Đây là phần kém hấp dẫn nhất của "R" ít trữ tình hơn những nghi thức và các mối quan hệ, nhưng câu hỏi đưa chúng ta qua "Bạn đang ở đâu?" đến "Tại sao anh không ở đó, và tại sao?" Nghi lễ, các mối quan hệ, hạn chế.
Take a piece of paper and put those three words on top of three columns, then try to fill those columns as honestly as you can. A very different picture of your life in local context, of your identity as a set of experiences, may emerge.
Lấy một tờ giấy và viết ba từ đó trên ba cột, sau đó cố gắng điền vào các cột càng trung thực càng tốt. Một hình ảnh rất khác về cuộc sống của bạn trong bối cảnh địa phương, bản sắc của bạn như là một tập hợp các kinh nghiệm, có thể xuất hiện.
So let's try it. I have a friend named Olu. He's 35 years old. His parents, born in Nigeria, came to Germany on scholarships. Olu was born in Nuremberg and lived there until age 10. When his family moved to Lagos, he studied in London, then came to Berlin. He loves going to Nigeria -- the weather, the food, the friends -- but hates the political corruption there. Where is Olu from?
Vì vậy, hãy thử đi. Tôi có một người bạn tên là Olu. Anh ấy 35 tuổi. Cha mẹ anh, sinh ra ở Nigeria, đến Đức nhờ học bổng. Olu được sinh ra tại Nuremberg và sống ở đó cho đến khi 10 tuổi. Khi gia đình chuyển đến Lagos, anh học tại London, sau đó đến Berlin. Ông thích đi Nigeria - thời tiết, thức ăn, bạn bè - nhưng ghét sự tham nhũng chính trị ở đó. Olu đến từ đâu?
I have another friend named Udo. He's also 35 years old. Udo was born in Córdoba, in northwest Argentina, where his grandparents migrated from Germany, what is now Poland, after the war. Udo studied in Buenos Aires, and nine years ago came to Berlin. He loves going to Argentina -- the weather, the food, the friends -- but hates the economic corruption there. Where is Udo from? With his blonde hair and blue eyes, Udo could pass for German, but holds an Argentinian passport, so needs a visa to live in Berlin. That Udo is from Argentina has largely to do with history. That he's a local of Buenos Aires and Berlin, that has to do with life.
Tôi có một người bạn khác tên là Udo. Anh ấy cũng 35 tuổi. Udo sinh tại Córdoba, ở phía tây bắc Argentina, nơi ông bà của anh di cư từ Đức, mà bây giờ là Ba Lan, sau chiến tranh. Udo học ở Buenos Aires, và chín năm trước đây đã đến Berlin. Anh thích đi Argentina - thời tiết, thức ăn, bạn bè - nhưng ghét sự tham nhũng kinh tế ở đó. Udo đến từ đâu? Với mái tóc vàng và đôi mắt xanh của mình, Udo có thể đi sang Đức, nhưng giữ một hộ chiếu Argentina, vì vậy cần có thị thực để sống ở Berlin. Việc Udo đến từ Argentina có nhiều thứ liên quan đến lịch sử. Việc anh là một thổ địa cả Buenos Aires và Berlin, có liên quan đến cuộc sống.
Olu, who looks Nigerian, needs a visa to visit Nigeria. He speaks Yoruba with an English accent, and English with a German one. To claim that he's "not really Nigerian," though, denies his experience in Lagos, the rituals he practiced growing up, his relationship with family and friends.
Olu, người trông như là người Nigeria, cần một visa đến thăm Nigeria. Ông nói tiếng Yoruba với một giọng Anh, và tiếng Anh với giọng Đức. Tuyên bố rằng anh ấy "không thực sự là người Nigeria," mặc dù phủ nhận kinh nghiệm của mình ở Lagos, các nghi lễ ông thực hành ngày càng tăng lên, mối quan hệ của mình với gia đình và bạn bè.
Meanwhile, though Lagos is undoubtedly one of his homes, Olu always feels restricted there, not least by the fact that he's gay.
Trong khi đó, mặc dù Lagos chắc chắn là một trong những ngôi nhà của mình, Olu luôn cảm thấy bị giới hạn ở đó, không phải vì sự thật ông ấy là gay.
Both he and Udo are restricted by the political conditions of their parents' countries, from living where some of their most meaningful rituals and relationships occur. To say Olu is from Nigeria and Udo is from Argentina distracts from their common experience. Their rituals, their relationships, and their restrictions are the same.
Cả ông và Udo bị hạn chế bởi các điều kiện chính trị đối với các quốc gia của cha mẹ họ, từ việc sinh sống ở nơi có nhiều nghi thức đầy ý nghĩa và những mối quan hệ của họ đã diễn ra. Để nói Olu đến từ Nigeria và Udo đến từ Argentina tách rời với những trải nghiệm thông thường của họ. Nghi thức, mối quan hệ của họ, và những hạn chế của họ đều giống nhau.
Of course, when we ask, "Where are you from?" we're using a kind of shorthand. It's quicker to say "Nigeria" than "Lagos and Berlin," and as with Google Maps, we can always zoom in closer, from country to city to neighborhood. But that's not quite the point. The difference between "Where are you from?" and "Where are you a local?" isn't the specificity of the answer; it's the intention of the question. Replacing the language of nationality with the language of locality asks us to shift our focus to where real life occurs. Even that most glorious expression of countryhood, the World Cup, gives us national teams comprised mostly of multilocal players. As a unit of measurement for human experience, the country doesn't quite work. That's why Olu says, "I'm German, but my parents come from Nigeria." The "but" in that sentence belies the inflexibility of the units, one fixed and fictional entity bumping up against another. "I'm a local of Lagos and Berlin," suggests overlapping experiences, layers that merge together, that can't be denied or removed. You can take away my passport, but you can't take away my experience. That I carry within me. Where I'm from comes wherever I go.
Tất nhiên, khi chúng tôi hỏi, "Bạn từ đâu tới?" chúng tôi đang sử dụng một loại tốc ký. Nói "Nigeria" thì nhanh hơn là "Lagos và Berlin," và cùng với Google Maps, chúng tôi luôn luôn có thể soi vào gần hơn, từ nước này sang thành phố đến khu phố. Nhưng đó không phải là điểm chính. Sự khác biệt giữa "Bạn từ đâu tới?" và "Bạn là thổ địa ở đâu?" không phải là đặc trưng của câu trả lời; mà là mục đích của câu hỏi. Thay thế ngôn ngữ mang tính quốc gia với ngôn ngữ mang tính địa phương yêu cầu chúng ta thay đổi tập trung của chúng tôi đến nơi mà cuộc sống thực sự diễn ra. Thậm chí biểu hiện vinh quang nhất của quốc gia, World Cup, cho chúng ta đội tuyển quốc gia bao gồm chủ yếu là các cầu thủ đa bản địa. Là một đơn vị đo lường đối với kinh nghiệm của con người, đất nước không làm được việc. Đó là lý do tại sao Olu nói, "Tôi là người Đức, nhưng cha mẹ tôi đến từ Nigeria. " Các "nhưng" trong câu đó phản ánh sự thiếu linh hoạt của các đơn vị, một thực thể cố định và hư cấu phải va chạm vào nhau Tôi là một thổ địa của Lagos và Berlin," cho thấy kinh nghiệm chồng chéo, những lớp kết hợp với nhau, mà không thể bị từ chối hoặc xóa bỏ. Bạn có thể lấy đi hộ chiếu của tôi, nhưng bạn không thể lấy đi kinh nghiệm của tôi. Mà tôi mang theo trong mình. Tôi từ đâu đến, bất cứ nơi nào tôi đi.
To be clear, I'm not suggesting that we do away with countries. There's much to be said for national history, more for the sovereign state. Culture exists in community, and community exists in context. Geography, tradition, collective memory: these things are important. What I'm questioning is primacy. All of those introductions on tour began with reference to nation, as if knowing what country I came from would tell my audience who I was. What are we really seeking, though, when we ask where someone comes from? And what are we really seeing when we hear an answer?
Cần phải rõ ràng, tôi không gợi ý rằng chúng ta làm đi với các nước. Có nhiều điều để nói về lịch sử dân tộc, nhiều hơn cho các nước có chủ quyền. Văn hóa tồn tại trong cộng đồng, và cộng đồng tồn tại trong bối cảnh. Địa lý, truyền thống, bộ nhớ tập thể: những điều này là quan trọng. Điều tôi đang thắc mắc chính là tính ưu việt. Tất cả những lời giới thiệu bắt đầu bằng là về đất nước, như thể biết đất nước tôi đến từ từ sẽ nói với khán giả của tôi, tôi là ai. Những gì chúng tôi đang thực sự tìm kiếm, mặc dù, khi chúng tôi hỏi họ đến từ đâu? Và những gì chúng ta thực sự nhìn thấy khi chúng ta nghe một câu trả lời?
Here's one possibility: basically, countries represent power. "Where are you from?" Mexico. Poland. Bangladesh. Less power. America. Germany. Japan. More power. China. Russia. Ambiguous.
Dưới đây là một khả năng: về cơ bản, các quốc gia đại diện cho quyền lực. "Bạn từ đâu tới?" Mexico. Ba Lan. Bangladesh. Ít quyền lực hơn. Mỹ. Nước Đức. Nhật Bản. Nhiều quyền lực hơn. Trung Quốc. Nga. Mơ hồ.
(Laughter)
(Cười)
It's possible that without realizing it, we're playing a power game, especially in the context of multi-ethnic countries. As any recent immigrant knows, the question "Where are you from?" or "Where are you really from?" is often code for "Why are you here?"
Có thể là không nhận ra rằng, chúng ta đang chơi một trò chơi quyền lực, đặc biệt là trong bối cảnh của các quốc gia đa dân tộc. Như bất kỳ người nhập cư gần đây biết được, câu hỏi "Bạn từ đâu?" hay "Bạn thực sự đến từ đâu?" thường là ẩn dụ cho "Tại sao cậu lại ở đây?"
Then we have the scholar William Deresiewicz's writing of elite American colleges. "Students think that their environment is diverse if one comes from Missouri and another from Pakistan -- never mind that all of their parents are doctors or bankers."
Sau đó, chúng tôi có các học giả Bằng văn bản của William Deresiewicz các trường đại học ưu tú của Mỹ. "Các sinh viên nghĩ rằng môi trường của họ rất đa dạng nếu ai đến từ Missouri và một từ Pakistan - không bao giờ nhớ rằng tất cả các bậc phụ huynh là bác sĩ hoặc ngân hàng. "
I'm with him. To call one student American, another Pakistani, then triumphantly claim student body diversity ignores the fact that these students are locals of the same milieu. The same holds true on the other end of the economic spectrum. A Mexican gardener in Los Angeles and a Nepali housekeeper in Delhi have more in common in terms of rituals and restrictions than nationality implies.
Tôi với anh ta. Để gọi một học sinh người Mỹ, bạn khác người Pakistan, sau đó hân hoan tuyên bố sự sự đa dạng sinh viên bỏ qua thực tế rằng những sinh viên là người địa phương trong những môi trường giống nhau. Điều này cũng đúng ở đầu bên kia của nền kinh tế. Một người làm vườn Mexico ở Los Angeles và một người quản gia Nepal ở Delhi có nhiều điểm chung nằm ở nghi thức và hạn chế hơn là quốc tịch.
Perhaps my biggest problem with coming from countries is the myth of going back to them. I'm often asked if I plan to "go back" to Ghana. I go to Accra every year, but I can't "go back" to Ghana. It's not because I wasn't born there. My father can't go back, either. The country in which he was born, that country no longer exists. We can never go back to a place and find it exactly where we left it. Something, somewhere will always have changed, most of all, ourselves. People.
Có lẽ vấn đề lớn nhất của tôi với đến từ các nước là huyền thoại của việc trở lại với họ. Tôi thường được hỏi nếu tôi có kế hoạch để "trở về" Ghana. Tôi đi đến Accra mỗi năm, nhưng tôi không thể "về" Ghana. Không phải vì tôi đã không được sinh ra ở đó. Cha tôi không thể quay lại, quốc gia mà ông đã được sinh ra, quốc gia đó không còn tồn tại. Chúng tôi không bao giờ có thể quay trở lại một nơi và tìm thấy nó chính xác nơi chúng tôi rời đi. Một cái gì đó, một nơi nào đó sẽ luôn luôn thay đổi, hơn tất cả, bản thân chúng ta. Con người
Finally, what we're talking about is human experience, this notoriously and gloriously disorderly affair. In creative writing, locality bespeaks humanity. The more we know about where a story is set, the more local color and texture, the more human the characters start to feel, the more relatable, not less. The myth of national identity and the vocabulary of coming from confuses us into placing ourselves into mutually exclusive categories. In fact, all of us are multi -- multi-local, multi-layered. To begin our conversations with an acknowledgement of this complexity brings us closer together, I think, not further apart. So the next time that I'm introduced, I'd love to hear the truth: "Taiye Selasi is a human being, like everybody here. She isn't a citizen of the world, but a citizen of worlds. She is a local of New York, Rome and Accra."
Cuối cùng, những gì chúng ta đang nói về là kinh nghiệm của con người, chuyện hiển nhiên và vinh dự pha thêm chút hỗn loạn. Theo cách viết sáng tạo, địa phương chứng tỏ bản chất con người. Chúng ta càng biết nhiều về nơi một câu chuyện xảy ra, càng đầy màu sắc địa phương hơn và kết cấu nhân bản hơn, các nhân vật bắt đầu cảm thấy, liên quan hơn, không kém. Nguồn gốc huyền thoại về bản sắc dân tộc và từ vựng làm chúng ta bối rối vào việc đặt mình vào loại trừ lẫn nhau. Trong thực tế, tất cả chúng ta là đa - đa địa phương, nhiều lớp. Để bắt đầu cuộc trò chuyện của chúng tôi với một sự thừa nhận về sự phức tạp đưa chúng ta gần nhau hơn, tôi nghĩ rằng, không đẩy nhau. Vì vậy, lần tiếp theo mà tôi được giới thiệu, Tôi muốn nghe sự thật: "Taiye Selasi là một con người, như tất cả mọi người ở đây. Cô không phải là một công dân của thế giới, nhưng một công dân của nhiều thế giới. Cô là một thổ địa của New York, Rome và Accra. "
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)