Vanessa Garrison: I am Vanessa, daughter of Annette, daughter of Olympia, daughter of Melvina, daughter of Katie, born 1878, Parish County, Louisiana.
Vanessa Garrison: Tôi là Vanessa, con gái của Annette, con gái của Olympia, con gái của Melvina, con gái của Katie, sinh năm 1878, quận Parish, bang Louisiana.
T. Morgan Dixon: And my name is Morgan, daughter of Carol, daughter of Letha, daughter of Willie, daughter of Sarah, born 1849 in Bardstown, Kentucky.
T. Morgan Dixon: Và tên tôi là Morgan con gái của Carol con gái của Letha, con gái của Willie, con gái của Sarah, sinh năm 1849 ở Bardstown, bang Kentucky.
VG: And in the tradition of our families, the great oral tradition of almost every Black church we know honoring the culture from which we draw so much power, we're gonna start the way our mommas and grandmas would want us to start.
VG: Và theo truyền thống của chúng tôi truyền thống lớn nhất của hầu hết các nhà thờ mà chúng tôi biết tôn trọng văn hóa mà từ đó chúng tôi lôi kéo được quyền lực Chúng tôi sẽ bắt đầu theo cách mà mẹ và bà muốn chúng tôi bắt đầu.
TMD: In prayer. Let the words of my mouth, the meditation of our hearts, be acceptable in thy sight, oh Lord, my strength and my redeemer.
Trong lời cầu nguyện. Hãy để lời nói, sự suy ngẫm được chấp nhận từ cảnh sắc, ôi Chúa, sức mạnh và Chúa Cứu thế của tôi
VG: We call the names and rituals of our ancestors into this room today because from them we received a powerful blueprint for survival, strategies and tactics for healing carried across oceans by African women, passed down to generations of Black women in America who used those skills to navigate institutions of slavery and state-sponsored discrimination in order that we might stand on this stage. We walk in the footsteps of those women, our foremothers, legends like Ella Baker, Septima Clark, Fannie Lou Hamer, from whom we learned the power of organizing after she would had single-handedly registered 60,000 voters in Jim Crow Mississippi.
Chúng tôi gọi tên và nghi lễ của tổ tiên chúng ta vào căn phòng này vì từ họ, ta đã nhận được một bản kế hoạch mạnh mẽ để tồn tại, những chỉ huy và phương sách để xoa dịu mang qua đại dương bởi phụ nữ châu Phi, đưa xuống cho các thế hệ phụ nữ da màu tại Mỹ những người đã dùng những kĩ năng ấy để điều hướng các tổ chức nô lệ và sự kì thị do nhà nước bảo trợ để chúng tôi có thể đứng trên sân khấu này. Chúng tôi bước đi theo dấu chân của những người phụ nữ ấy bà tổ, huyền thoại của chúng tôi như Ella Baker, Septima Clark, Fannie Lou Hamer, chúng tôi đã học được sức mạnh tổ chức từ họ sau khi mà cô ấy một tay được ghi nhận bởi 60,000 cử tri tại Jim Crow Mississippi.
TMD: 60,000 is a lot of people, so if you can imagine me and Vanessa inspiring 60,000 women to walk with us last year, we were fired up. But today, 100,000 Black women and girls stand on this stage with us. We are committed to healing ourselves, to lacing up our sneakers, to walking out of our front door every single day for total healing and transformation in our communities, because we understand that we are in the footsteps of a civil rights legacy like no other time before, and that we are facing a health crisis like never ever before. And so we've had a lot of moments, great moments, including the time we had on our pajamas, we were working on our computer and Michelle Obama emailed us and invited us to the White House, and we thought it was spam. But this moment here is an opportunity. It is an opportunity that we don't take for granted, and so we thought long and hard about how we would use it. Would we talk to the women we hope to inspire, a million in the next year, or would we talk to you? We decided to talk to you, and to talk to you about a question that we get all the time, so that the millions of women who hopefully will watch this will never have to answer it again. It is: Why are Black women dying faster and at higher rates than any other group of people in America from preventable, obesity-related diseases?
60,000 là một lượng lớn, nên nếu bạn có thể tưởng tượng tôi và Vanessa truyền cảm hứng cho 60,000 phụ nữ đi cùng chúng tôi năm ngoái, chúng tôi được tiếp lửa. Nhưng hôm nay, 100,000 phụ nữ da màu cùng đứng trên sân khấu này với chúng tôi Chúng tôi tuyên bố để xoa dịu bản thân, để buộc dây giày thể thao, để bước ra cửa trước mỗi ngày để toàn chữa bệnh và thay đổi cộng đồng, vì chúng tôi thấu hiểu rằng chúng tôi đang theo dấu chân của quyền công dân không như thời gian trước, chúng tôi phải đối mặt với khủng hoảng sức khỏe chưa từng có Và chúng tôi có những khoảnh khắc, những khoảnh khắc vĩ đại, bao gồm thời gian chúng tôi mặc đồ ngủ, làm việc trên máy tính và Michelle Obama gửi email mời chúng tôi đến Nhà Trắng, chúng tôi tưởng là tin rác. Nhưng khoảng khắc ở đây là một cơ hội Đó là một cơ hội mà chúng tôi không coi thường, nên chúng tôi suy nghĩ thật kĩ về cách chúng tôi dùng nó. Chúng tôi nên nói với những phụ nữ để truyền cảm hứng trong một triệu năm tới, hay là nói với các bạn? Chúng tôi đã lựa chọn các bạn để nói về một câu hỏi mà chúng tôi nhận được suốt để hàng triệu phụ nữ xem cái này sẽ không phải trả lời lần nào nữa. Đó là: tại sao phụ nữ da màu chết nhanh và cao hơn những nhóm người khác ở Mỹ bởi bệnh béo phì, cái mà có thể tránh được?
The question hurts me. I'm shaking a little bit. It feels value-laden. It hurts my body because the weight represents so much. But we're going to talk about it and invite you into an inside conversation today because it is necessary, and because we need you.
Câu hỏi đó làm tôi tổn thương Tôi thấy sửng sốt một chút. Nó cảm thấy có giá trị Nó tổn thương tôi vì cân nặng đại diện cho quá nhiều thứ. Nhưng chúng tôi vẫn sẽ nói về nó và mời bạn đi sâu vào cuộc hội thoại hôm nay vì nó cần thiết, và vì chúng tôi cần bạn.
VG: Each night, before the first day of school, my grandmother would sit me next to the stove and with expert precision use a hot comb to press my hair. My grandmother was legendary, big, loud. She filled up a room with laughter and oftentimes curse words. She cooked a mean peach cobbler, had 11 children, a house full of grandchildren, and like every Black woman I know, like most all women I know, she had prioritized the care of others over caring for herself. We measured her strength by her capacity to endure pain and suffering. We celebrated her for it, and our choice would prove to be deadly. One night after pressing my hair before the first day of eighth grade, my grandmother went to bed and never woke up, dead at 66 years old from a heart attack. By the time I would graduate college, I would lose two more beloved family members to chronic disease: my aunt Diane, dead at 55, my aunt Tricia, dead at 63. After living with these losses, the hole that they left, I decided to calculate the life expectancy of the women in my family. Staring back at me, the number 65. I knew I could not sit by and watch another woman I loved die an early death.
Mỗi tối, trước ngày đầu tiên đi học bà tôi thường đặt tôi ngồi gần lò sưởi với độ chính xác của một chuyên gia, bà dùng lược nóng ép tóc tôi Bà tôi đã đi vào truyền thuyết, to lớn ồn ào Bà làm căn phòng ngập tràn tiếng cười và thường hay chửi rủa. Bà nấu một cái bánh nhân đào, có 11 đứa trẻ, một căn nhà đầy cháu, và như các phụ nữ da màu tôi biết, như phần lớn phụ nữ tôi biết, bà quan tâm người khác hơn cả bản thân mình. Chúng tôi đo sức mạnh của bà bằng sức chịu đựng nỗi đau. Chúng tôi ca tụng bà về điều đó, và lựa chọn ấy gây chết người Một đêm sau khi ép tóc cho tôi trước ngày tôi vào lớp 8 và đi ngủ và không bao giờ tỉnh dậy nữa ra đi năm 66 tuổi bởi một cơn đau tim Vào thời gian tôi tốt nghiệp cao đẳng tôi mất thêm 2 người thân nữa bởi căn bệnh mãn tính: cô Diane của tôi, mất lúc 55 tuổi, cô Tricia, mất lúc 63 Sau khi sống với những mất mát ấy, hố sâu mà họ để lại, tôi quyết định tính tuổi thọ của những người phụ nữ trong gia đình tôi. Nhìn chằm chằm vào tôi, con số 65 ấy. Tôi biết tôi không thể ngồi chờ và nhìn người phụ nữ tôi yêu qua đời sớm.
TMD: So we don't usually put our business in the streets. Let's just put that out there. But I have to tell you the statistics. Black women are dying at alarming rates, and I used to be a classroom teacher, and I was at South Atlanta High School, and I remember standing in front of my classroom, and I remember a statistic that half of Black girls will get diabetes unless diet and levels of activity change. Half of the girls in my classroom. So I couldn't teach anymore. So I started taking girls hiking, which is why we're called GirlTrek, but Vanessa was like, that is not going to move the dial on the health crisis; it's cute. She was like, it's a cute hiking club. So what we thought is if we could rally a million of their mothers ... 82 percent of Black women are over a healthy weight right now. 53 percent of us are obese. But the number that I cannot, that I cannot get out of my head is that every single day in America, 137 Black women die from a preventable disease, heart disease. That's every 11 minutes. 137 is more than gun violence, cigarette smoking and HIV combined, every day. It is roughly the amount of people that were on my plane from New Jersey to Vancouver. Can you imagine that? A plane filled with Black women crashing to the ground every day, and no one is talking about it.
Nên chúng tôi không thường đề cập đến vấn đề này trên phố Hãy đề cập đến nó tại đây. Tôi cần nói về các thống kê. Phụ nữ da màu chết đi đang ở mức báo động, và tôi từng là một giáo viên, dạy ở trường cấp ba South Atlanta, và tôi nhớ mình đứng trước lớp, nghĩ về thống kê mà một nửa bé gái da màu sẽ bị tiểu đường nếu không ăn kiêng và tập thể dục. Một nửa nữ sinh trong lớp tôi. Nên tôi không thể đi dạy nữa. Tôi bắt đầu dạy các cô gái đi bộ đường dài và gọi nó là GirlTrek, nhưng Vanessa kiểu như, việc đó sẽ không thể dịch chuyển con số về khủng hoảng sức khỏe đâu Cô ấy nói rằng, đó là một CLB dễ thương Nên chúng tôi đã nghĩ nếu chúng tôi có thể tập hợp hàng triệu người mẹ của chúng 82% phụ nữ da màu đang thừa cân. 53% phần trăm bị béo phì. Nhưng con số mà luôn lẩn quẩn trong đầu tôi là mỗi ngày tại Mỹ, 137 phụ nữ da màu chết bởi căn bệnh mà có thể phòng tránh, đau tim. Đó là cứ mỗi 11 phút. 137, nhiều hơn cả bạo lực súng đạn, hút thuốc hay HIV gộp lại, mỗi ngày. Nó gần bằng số lượng người trên chuyến bay tôi đi từ New Jersey tới Vancouver. Bạn tưởng tượng được chứ? Chuyến bay đầy những phụ nữ da màu hạ cánh mỗi ngày, và không ai nói về điều đó.
VG: So the question that you're all asking yourselves right now is why? Why are Black women dying? We asked ourselves that same question. Why is what's out there not working for them? Private weight loss companies, government interventions, public health campaigns. I'm going to tell you why: because they focus on weight loss or looking good in skinny jeans without acknowledging the trauma that Black women hold in our bellies and bones, that has been embedded in our very DNA. The best advice from hospitals and doctors, the best medications from pharmaceutical companies to treat the congestive heart failure of my grandmother didn't work because they didn't acknowledge the systemic racism that she had dealt with since birth.
Câu hỏi mà các bạn đang thắc mắc bây giờ là tại sao? Tại sao phụ nữ da màu lại chết? Chúng tôi cũng tự hỏi mình như vậy Tại sao ngoài kia không hoạt động với họ? Công ty giảm cân tư nhân, sự can thiêp của chính phủ, chiến dịch sức khỏe công cộng Tôi sẽ nói cho bạn biết vì sao Vì họ chỉ tập trung vào giảm cân hay mặc vừa quần jeans bó mà không thừa nhận khủng hoảng mà phụ nữ da màu đang có trong bụng và xương, cái đã ăn sâu vào chính DNA của chúng tôi Lời khuyên tốt nhất từ bệnh viện và bác sĩ phương thuốc tốt nhất từ các công ty dược để chữa suy tim sung huyết cho bà tôi đã không hoạt động là bởi vì họ không thừa nhận sự phân biệt chủng tộc mà bà đã đối mặt ngay từ khi sinh ra
(Applause)
(Vỗ tay)
A divestment in schools, discriminatory housing practices, predatory lending, a crack cocaine epidemic, mass incarceration putting more Black bodies behind bars than were owned at the height of slavery.
Sự kì thị từ trường học, phân biệt đối xử về nhà ở, cho vay bóc lột, lời đùa về bệnh dịch ma túy, bỏ tù số lượng lớn đẩy hoàng hoạt người da màu vào sau song sắt hơn là sở hữu ở độ cao của chế độ nô lệ.
But GirlTrek does. For Black women whose bodies are buckling under the weight of systems never designed to support them, GirlTrek is a lifeline. August 16, 2015, Danita Kimball, a member of GirlTrek in Detroit, received the news that too many Black mothers have received. Her son Norman, 23 years old, a father of two, was gunned down while on an afternoon drive. Imagine the grief that overcomes your body in that moment, the immobilizing fear. Now, know this, that just days after laying her son to rest, Danita Kimball posted online, "I don't know what to do or how to move forward, but my sisters keep telling me I need to walk, so I will." And then just days after that, "I got my steps in today for my baby Norm. It felt good to be out there, to walk."
Nhưng GirlTrek đã làm được. Những phụ nữ da màu đang bị khóa chặt bởi cân nặng của hệ thống không bao giờ được thiết kế để hỗ trợ họ. GirlTrek là một vị cứu tinh 16/8/2015, Danita Kimball, thành viên của GirlTrek ở Detroit, nhận được tin tức mà rất nhiều phụ nữ da màu đã từng nhận được. Con trai Norman của cô ấy, 23 tuổi, cha của 2 đưa trẻ, bị bắn khi lái xe vào buổi tối. Tưởng tượng nỗi đau làm kiệt sức bạn vào khoảnh khắc đó, một nỗi sợ bất động. Bạn nên biết, một vài ngày sau khi đưa con trai yên nghỉ, Danita Kimball đăng lên mạng, "Tôi không biết làm gì hay làm sao để vượt qua, nhưng chị em của tôi động viên tôi bước tiếp, nên tôi sẽ làm thế Và vài ngày sau đó, "Tôi đã bước đi hôm nay cho Norm dấu yêu của tôi Cảm thấy thật tốt khi được ở ngoài kia, bước đi"
TMD: Walking through pain is what we have always done. My mom, she's in the middle right there, my mom desegregated her high school in 1955. Her mom walked down the steps of an abandoned school bus where she raised 11 kids as a sharecropper. And her mom stepped onto Indian territory fleeing the terrors of the Jim Crow South. And her mom walked her man to the door as he went off to fight in the Kentucky Colored Regiment, the Civil War. They were born slaves but they wouldn't die slaves. Change-making, it's in my blood. It's what I do, and this health crisis ain't nothing compared to the road we have traveled.
Vượt qua nỗi đau là điều mà chúng tôi luôn làm. Mẹ tôi, bà ấy ở giữa, ngay đây, đã xóa bỏ sự phân biệt chủng tộc tại trường bà năm 1955. Bà ấy bước lên một chiếc xe bus của trường đã bị bỏ hoang nơi mà bà đã dạy 11 đứa trẻ làm lĩnh canh. Và bà đã đặt chân lên lãnh thổ của người da đổ chạy trốn khỏi bọn khủng bố Jim Crow South Và bà dẫn người đàn ông của mình qua cánh cửa để ông ấy nổ súng chiến đấu tại trung đoàn Kentucky, trong cuộc nội chiến. Họ sinh ra là nô lệ, nhưng họ không chết như nô lệ. Làm nên thay đổi, đã ăn sâu vào máu tôi Đó là điều tôi làm, và cuộc khủng hoảng sức khỏe này chẳng là gì với chặng đường tôi đã đi qua
(Applause)
(Vỗ tay)
So it's like James Cleveland. I don't feel no ways tired, so we got to work. We started looking at models of change. We looked all over the world. We needed something not only that was a part of our cultural inheritance like walking, but something that was scalable, something that was high-impact, something that we could replicate across this country. So we studied models like Wangari Maathai, who won the Nobel Peace Prize for inspiring women to plant 50 million trees in Kenya. She brought Kenya back from the brink of environmental devastation. We studied these systems of change, and we looked at walking scientifically. And what we learned is that walking just 30 minutes a day can single-handedly decrease 50 percent of your risk of diabetes, heart disease, stroke, even Alzheimer's and dementia. We know that walking is the single most powerful thing that a woman can do for her health, so we knew we were on to something, because from Harriet Tubman to the women in Montgomery, when Black women walk, things change.
Nó giống như James Cleveland. Tôi không cảm thấy mệt mỏi, nên chúng tôi làm việc. Chúng tôi đi tìm hình mẫu của sự thay đổi. Chúng tôi nhìn khắp thế giới. Chúng tôi cần điều gì đó không chỉ là một phần của di sản văn hóa của chúng tôi như là đi bộ mà là thứ gì đó có thể leo bằng thang, có sự tác động lớn, cái mà chúng tôi có thể nhân rộng trên đất nước này. Chúng tôi tìm hiểu Wangari Maathai, người đã thắng giải Nobel hòa bình vì truyền cảm hứng cho phụ nữ trồng 50 triệu cây ở Kenya Cô ấy đã đưa Kenya trở lại từ bờ vực bị tàn phá. Chúng tôi nghiên cứu hệ thống về sự thay đổi và khoa học đi bộ. Và chúng tôi biết được rằng đi bộ 30 phút mỗi ngày có thể làm giảm 50% nguy cơ béo phì, bệnh tim, đột quỵ, kể cả Alzheimer và chứng mất trí. Chúng tôi biết rằng đi bộ là thứ đầy sức mạnh mà phụ nữ có thể làm cho sức khỏe của họ, nên chúng tôi biết mình sẽ làm gì đó Vì từ Harriet Tubman đến phụ nữ ở Montgomery, khi phụ nữ da màu bước đi, mọi thứ thay đổi
(Applause)
(Vỗ tay)
VG: So how did we take this simple idea of walking and start a revolution that would catch a fire in neighborhoods across America? We used the best practices of the Civil Rights Movement. We huddled up in church basements. We did grapevine information sharing through beauty salons. We empowered and trained mothers to stand on the front lines. We took our message directly to the streets, and women responded. Women like LaKeisha in Chattanooga, Chrysantha in Detroit, Onika in New Orleans, women with difficult names and difficult stories join GirlTrek every day and commit to walking as a practice of self-care. Once walking, those women get to organizing, first their families, then their communities, to walk and talk and solve problems together. They walk and notice the abandoned building. They walk and notice the lack of sidewalks, the lack of green space, and they say, "No more." Women like Susie Paige in Philadelphia, who after walking daily past an abandoned building in her neighborhood, decided, "I'm not waiting. Let me rally my team. Let me grab some supplies. Let me do what no one else has done for me and my community."
Vậy làm sao chúng tôi có thể từ một ý tưởng đơn giản và bắt đầu một cuộc cách mạng sẽ bùng cháy trong những con phố khắp nước Mỹ Chúng tôi dùng sự rèn luyện tốt nhất của phong trào dân quyền Chúng tôi tụ lại ở tầng hầm nhà thờ Chúng tôi chia sẻ tin tức khắp các tiệm làm tóc. Chúng tôi thúc đẩy và đào tạo những bà mẹ đứng lên tiền tuyến Chúng tôi truyền thông điệp của mình trên đường và phụ nữ đã trả lời. Phụ nữ như LaKeisha ở Chattanooga, Chrysantha ở Detroit, Onika ở New Orleans, phụ nữ với những cái tên và câu chuyện khó khăn tham gia GirlTrek mỗi ngày và tuyên bố đi bộ là cách luyện tập cho sức khỏe mình. Một lần đi bộ, những người phụ nữ đó đã tập hợp lại, đầu tiên là gia đình họ, rồi tới cộng đồng họ để cùng đi và trò chuyện để cùng nhau giải quyết vấn đề. Họ đi và chú ý đến những tòa nhà bỏ hoang. Họ đi và chú ý đến sự thiếu vỉa hè, thiếu không gian xanh, và họ nói"sẽ không còn nữa Phụ nữ như Susie Paige ở Philadelphia sau khi đi qua tòa nhà bị bỏ hoang mỗi ngày trong khu phố đã quyết định, "Không chờ nữa. Để tôi tập hợp nhóm của mình. Để tôi lấy vật liệu. Để tôi làm việc mà chưa ai làm cho tôi và cộng đồng."
TMD: We know one woman can make a difference, because one woman has already changed the world, and her name is Harriet Tubman. And trust me, I love Harriet Tubman. I'm obsessed with her, and I used to be a history teacher. I will not tell you the whole history. I will tell you four things. So I used to have an old Saab -- the kind of canvas top that drips on your head when it rains -- and I drove all the way down to the eastern shore of Maryland, and when I stepped on the dirt that Harriet Tubman made her first escape, I knew she was a woman just like we are and that we could do what she had done, and we learned four things from Harriet Tubman.
Một người phụ nữ có thể tạo ra sự khác biệt, vì người phụ nữ đó đã thay đổi thế giới, và tên cô ấy là Harriet Tubman. Và tin tôi đi, tôi yêu Harriet Tubman Tôi ám ảnh với cô ấy, tôi từng là giáo viên lịch sử. Tôi sẽ không nói về cả lịch sử. Tôi sẽ nói cho bạn bốn điều. Tôi đã từng có một cái Saab cũ kiểu áo bạt mà có thể kéo lên che đầu khi trời mưa và tôi lái xe xuống bờ biển phía đông của Maryland, và khi tôi đặt chân xuống đất nơi mà Harriet Tubman trốn thoát lần đầu tiên tôi biết cô ấy cũng giống như chúng ta và chúng ta có thể làm như cô ấy, chúng tôi học được bốn điều từ Harriet Tubman.
The first one: do not wait. Walk right now in the direction of your healthiest, most fulfilled life, because self-care is a revolutionary act.
Đầu tiên: đừng chờ đợi. Hành động ngay cho sức khỏe của bạn, vì tự chăm sóc bản thân là hành động cách mạng.
Number two: when you learn the way forward, come back and get a sister. So in our case, start a team with your friends -- your friends, your family, your church.
Điều thứ hai: khi bạn muốn tiến về phía trước quay lại và mang theo một chị em tốt Trong trường hợp của tôi, hãy lập đội với bạn mình với bạn, gia đình và nhà thờ của bạn
Number three: rally your allies. Every single person in this room is complicit in a Tubman-inspired takeover.
Điều thứ ba tập hợp đồmg minh của bạn. Mỗi một người trong căn phòng này đều đồng lõa trong cuộc tiếp quản lấy cảm hứng từ Tubman
And number four: find joy. The most underreported fact of Harriet Tubman is that she lived to be 93 years old, and she didn't live just an ordinary life; uh-uh. She was standing up for the good guys. She married a younger man. She adopted a child. I'm not kidding. She lived. And I drove up to her house of freedom in upstate New York, and she had planted apple trees, and when I was there on a Sunday, they were blooming. Do you call it -- do they bloom? The apples were in season, and I was thinking, she left fruit for us, the legacy of Harriet Tubman, every single year. And we know that we are Harriet, and we know that there is a Harriet in every community in America.
Và điều thứ tư : đi tìm niềm vui Thực tế chưa được báo cáo về Harriet Tubman là bà ấy sống đến 93 tuổi, và bà không hề sống một cuộc sống bình thường; Bàấy hỗ trợ những người đàn ông tốt. Bà ấy cưới một người trẻ hơn. Bà ấy nhận nuôi một đứa trẻ. Không đùa đâu. Bà ấy đã thật sự sống. Tôi ghé thăm nhà bà ấy ở ngoại ô New York, và bà ấy trồng táo, khi tôi ở đó vào một ngày chủ nhật, chúng đang ra hoa Chúng thật sự nở sao? Mùa táo đã tới, và tôi nghĩ, bà ấy để lại trái cây cho chúng ta di sản của Harriet Tubman, mỗi năm. Chúng tôi biết chúng tôi cũng là Harriet và đều có một Harriet như thế trong mọi cộng đồng ở Mỹ
VG: We also know that there's a Harriet in every community across the globe, and that they could learn from our Tubman Doctrine, as we call it, the four steps. Imagine the possibilities beyond the neighborhoods of Oakland and Newark, to the women working rice fields in Vietnam, tea fields in Sri Lanka, the women on the mountainsides in Guatemala, the indigenous reservations throughout the vast plains of the Dakotas. We believe that women walking and talking together to solve their problems is a global solution.
Chúng tôi cũng biết có một Harriet trong các cộng đồng khắp địa cầu và họ có thể học hỏi từ Tubman Doctrine của chúng tôi, và như chúng tôi gọi nó, tất cả 4 bước. Tưởng tượng những khả năng vượt lên trên cả những khu phố ở Oakland và Newark, đến những người phụ nữ làm ruộng ở Việt Nam, đến cánh đồng trà ở Sri Lanka phụ nữ ở vùng miền núi tại Guantemala, những người bản xứ khắp đồng bằng rộng lớn ở Dakotas. Chúng tôi tin rằng phụ nữ đang đi và nói chuyện với nhau để giải quyết vấn đề là giải pháp toàn cầu.
TMD: And I'll leave you with this, because we also believe it can become the center of social justice again. Vanessa and I were in Fort Lauderdale. We had an organizer training, and I was leaving and I got on the airplane, and I saw someone I knew, so I waved, and as I'm waiting in that long line that you guys know, waiting for people to put their stuff away, I looked back and I realized I didn't know the woman but I recognized her. And so I blew her a kiss because it was Sybrina Fulton, Trayvon Martin's mom, and she whispered "thank you" back to me. And I can't help but wonder what would happen if there were groups of women walking on Trayvon's block that day, or what would happen in the South Side of Chicago every day if there were groups of women and mothers and aunts and cousins walking, or along the polluted rivers of Flint, Michigan. I believe that walking can transform our communities, because it's already starting to.
Tôi sẽ để các bạn lại với điều này vì chúng tôi cũng tin rằng nó có thể trở thành trung tâm của công bằng xã hội Vanessa và tôi đã ở Fort Lauderdale. Chúng tôi đào tạo nhà tổ chức và khi tôi rời đi, khi tôi lên máy bay, tôi thấy người quen, nên tôi đã vẫy tay và khi tôi chờ trong một hàng dài mà bạn biết đấy, chờ cho mọi người lấy hành lí, tôi quay lại và tôi không hề biết người phụ nữ ấy nhưng tôi nhận ra cô ta. Và tôi gửi cô ấy một nụ hôn vì đó là Sybrina Fulton, mẹ của Trayvon Martin, và cô ấy nói thầm với tôi :"Cảm ơn". Và tôi không thể không tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu có một nhóm phụ nữ đi bộ qua nhà Trayvon hôm đó, hoặc chuyện gì sẽ xảy ra tại phía Nam Chicago mỗi ngày. Nếu có một nhóm phụ nữ và các bà mẹ và các dì và chị em họ đi bộ, dọc theo những dòng sông bị ô nhiễm ở Flint, Michigan. Tôi tin rằng đi bộ có thể thay đổi cộng đồng chúng ta, vì điều đó đã thật sự xảy ra.
VG: We believe that the personal is political. Our walking is for healing, for joy, for fresh air, quiet time, to connect and disconnect, to worship. But it's also walking so we can be healthy enough to stand on the front lines for change in our communities, and it is our call to action to every Black woman listening, every Black woman in earshot of our voice, every Black woman who you know. Think about it: the woman working front desk reception at your job, the woman who delivers your mail, your neighbor -- our call to action to them, to join us on the front lines for change in your community.
Chúng tôi tin rằng mỗi cá nhân đều dính với chính trị Đi bộ để chữa lành, để vui vẻ, để làm sạch không khí, để có thời gian yên tĩnh, để kết nối và chia cắt, để tôn thờ. Cũng chính đi bộ giúp chúng ta đủ khỏe mạnh để đứng trên tiền tuyến để tạo nên thay đổi trong cộng đồng, đó là lời kêu gọi để hành động đến mọi phụ nữ da màu đang lắng nghe tiếng nói của chúng tôi, mọi phụ nữ da màu mà bạn biết. Hãy nghĩ về điều đó: người phụ nữ đang làm lễ tân, người phụ nữ phân phát thư, hàng xóm của bạn -- lời kêu gọi họ để hành động, để tham gia cùng chúng tôi trên tiền tuyến cho sự thay đổi trong cộng đồng.
TMD: And I'll bring us back to this moment and why it's so important for my dear, dear friend Vanessa and I. It's because it's not always easy for us, and in fact, we have both seen really, really dark days, from the hate speech to the summer of police brutality and violence that we saw last year, to even losing one of our walkers, Sandy Bland, who died in police custody. But the most courageous thing we do every day is we practice faith that goes beyond the facts, and we put feet to our prayers every single day, and when we get overwhelmed, we think of the words of people like Sonia Sanchez, a poet laureate, who says, "Morgan, where is your fire? Where is the fire that burned holes through slave ships to make us breathe? Where is the fire that turned guts into chitlins, that took rhythms and make jazz, that took sit-ins and marches and made us jump boundaries and barriers? You've got to find it and pass it on."
Tôi sẽ đưa các bạn về lại khoảnh khắc này và vì sao nó vô cùng quan trọng cho Vanessa yêu quý và tôi. Vì nó không phải lúc nào cũng dễ dàng, và thực tế, chúng tôi đã từng rơi vào những ngày vô cùng tăm tối, từ những lời căm ghét đến mùa hè của sự hung ác và bạo lực của cảnh sát mà chúng tôi thấy năm ngoái, và cả việc mất đi một thành viên, Sandy Bland, người đã mất khi bị tạm giam Nhưng điều dũng cảm nhất mà chúng tôi làm mỗi ngày là tôi luyện lòng tin vượt lên trên cả sự thật, và đặt bước chân mình vào trong lời câu nguyện mỗi ngày và khi chúng tôi bị lấn át chúng tôi nghĩ về những câu nói mà người như Sonia Sanchez, một thi sĩ người từng nói "Morgan, ngọn lửa trong bạn đâu rồi? Ngọn lửa đã đốt cháy khu ổ chuột và cả con tàu chở nô lệ để ta sống sót, đâu rồi? Ngọn lửa đã biến ruột và món ăn, đã lấy nhịp điệu tạo ra nhạc jazz, đã biểu tình và diễu hành và giúp ta vượt qua ranh giới và hàng rào,ở đâu rồi Bạn cần phải tìm lại nó và truyền nó đi."
So this is us finding our fire and passing it on to you. So please, stand with us, walk with us as we rally a million women to reclaim the streets of the 50 highest need communities in this country.
Đây là chúng tôi, tìm kiếm ngọn lửa của mình và truyền nó cho các bạn. Làm ơn, đứng cùng chúng tôi, đi cùng chúng tôi vì chúng tôi đã tập hơp 1 triệu phụ nữ để đòi lại đường phố của 50 cộng đồng có nhu cầu cao nhất trên đất nước.
We thank you so much for this opportunity.
Chúng tôi cảm ơn các bạn rất nhiều vì cơ hội này.
(Applause)
(Vỗ tay)