On August 12, 2020, two groups of girls went out to protest in Minsk, the capital city of Belarus. They put on white clothes and went barefoot out into the street. In the morning, some went to Komarovskiy Market in the center of town. Later that day, the other group gathered with flowers at the eternal flame under the victory monument. They stood together holding hands, and they started to sing the Belarusian lullaby, waiting for the police cars to arrive. They knew the police would pick them up just like that: barefoot with flowers in their hands, that they would take them to the police station, beat them up and try to humiliate them. And yet they did it anyway.
Vào ngày 12 tháng 8 năm 2020, hai nhóm nữ đã biểu tình ở Minsk, vốn là thủ đô của Belarus. Họ mặc đồ trắng và đi chân trần trên đường phố. Vào một buổi sáng, một số đi đến chợ Komarovskiy ở trung tâm thành phố. Cũng ngày hôm đó, một nhóm khác tụ tập với những bông hoa tại ngọn lửa vĩnh cửu dưới đài tưởng niệm chiến thắng. Họ đứng nắm tay nhau, và bắt đầu hát vang khúc hát ru của người dân Belarus, chờ những chiếc xe cảnh sát chạy tới. Họ biết bản thân sẽ bị bắt giữ như thế này: vẫn là đôi chân trần cùng với những bông hoa trong tay, họ sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát, bị đánh đập và bị nhục mạ. Thế nhưng họ vẫn thực hiện những điều đó.
This year, something changed in Belarus, a country of more than nine million people that has been ruled by an authoritarian leader since 1994. These young women were protesting the latest rigged election result, which had taken [place] just a few days earlier. Their small expressions of protest very quickly expanded into massive, peaceful, women-led demonstrations all across the country.
Năm nay, Belarus có một số đổi thay, một quốc gia với hơn 9 triệu dân bị cai trị dưới chế độ độc tài từ năm 1994. Những người phụ nữ trẻ này đang biểu tình vì kết quả bầu cử gian lận mới nhất diễn ra vào một vài ngày trước đây. Biểu hiện phản đối nhỏ của họ nhanh chóng lan rộng thành các cuộc biểu tình hòa bình với một quy mô lớn hơn do phụ nữ lãnh đạo trên khắp cả nước.
Within just a few days, a few hundred thousand people took to the streets and demonstrations have continued ever since, the likes of which Belarus has never seen before. All this despite the fact that the president proclaimed himself reelected and that more than 10,000 people have been detained, hundreds tortured and at least six killed.
Chỉ trong vòng vài ngày, vài trăm nghìn người đã xuống đường và các cuộc biểu tình tiếp tục kể từ đó, việc mà chưa từng diễn ra trước đây tại Belarus. Tất cả những điều này diễn ra dù thực tế là tổng thống tuyên bố rằng mình đã tái đắc cử và hơn 10,000 người bị giam giữ, hàng trăm người bị tra tấn và ít nhất sáu người thiệt mạng.
Many people wonder why the people of Belarus are speaking up now. What makes them keep taking to the streets despite unprecedented police violence, despite state lawlessness? The answer I hear the most is that people have become fearless, and it's something we have become together.
Nhiều người thắc mắc tại sao người dân Belarus hiện vẫn đang lên tiếng. Điều gì khiến họ tiếp tục xuống phố bất chấp sự bạo lực chưa từng có trước đây của cảnh sát, bất chấp nhà nước vô luật pháp? Câu trả lời tôi được nghe nhiều nhất là mọi người đã trở nên không sợ hãi, và đó là một điều gì đó mà chúng tôi đã cùng nhau trở thành.
Because fear is the province of one. It feeds on isolation. It doesn't discriminate: men, women, children, elderly -- all of us can feel fear, but only as long as we are on our own. Fearlessness takes two. It only works if and when we show up for each other. Show up so that your neighbor, your colleague, your friend has courage. And they will do the same for you.
Bởi sợ hãi là phạm vi của mỗi một con người. Nó nuôi dưỡng sự cô lập. Nó không phân biệt đối xử: đàn ông, phụ nữ, trẻ em, người cao tuổi -- tất cả chúng ta đều có thể cảm thấy sợ hãi nhưng chỉ khi chúng ta đơn độc. Sự can đảm cần hai người. Nó chỉ hoạt động nếu và khi chúng ta thể hiện cho nhau. Xuất hiện để hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè của bạn có dũng khí. Và họ sẽ làm điều tương tự cho bạn.
A lot has been made of my own role in the presidential election of August 2020. How I stepped in to run for my husband, Sergei, when he was jailed and it became clear that the authorities would deny him his chance to run himself; how I rightfully won the election and became the elected leader of a democratic Belarus, but the official results only gave me 10 percent of the vote and I was forced into exile with my children; how I still fight for those who voted for me and whose voice the regime wants to steal; how "fearless" I am.
Nhiều điều đã được thực hiện nhờ vai trò của tôi trong cuộc bầu cử tổng thống vào tháng 8 năm 2020. Cách tôi ứng cử thay chồng tôi, Sergei, khi anh ấy bị bỏ tù và rõ ràng các nhà chức trách sẽ khước từ cơ hội để anh ấy tự ứng cử; cách tôi đã thắng cử một cách chính đáng và trở thành nhà lãnh đạo được bầu cử của một đất nước Belarus dân chủ, nhưng kết quả chính thức chỉ cho tôi 10 phần trăm phiếu bầu và tôi bị buộc phải sống lưu vong cùng với các con; cách tôi vẫn đấu tranh cho những người đã bỏ phiếu cho tôi và cho cả tiếng nói của những ai mà chế độ muốn đánh cắp; cách tôi “không biết sợ” ra sao.
But there were many moments when I was frightened, and I wanted to step down. I was threatened and forced to believe that I'm alone in this fight. And yet the more cities I visited, the more people showed up for the rallies, the less fear I had. And then in the days before the election in Minsk, 60,000 people came to show their support for me, and I was no longer afraid.
Nhưng đã có nhiều khoảnh khắc tôi sợ sệt, và muốn từ chức. Tôi đã bị đe dọa và bị buộc phải tin rằng tôi đơn độc trong cuộc chiến này. Nhưng càng đến nhiều thành phố hơn, thì càng thêm nhiều người xuất hiện cho các cuộc biểu tình, tôi càng ít sợ hãi hơn. Và sau đó, trong những ngày trước cuộc bầu cử ở Minsk, 60,000 người đã đến để thể hiện sự ủng hộ của họ đối với tôi, và tôi không còn sợ hãi nữa.
I never wanted to do any of this. I was never overly political, and I never planned to run for office. I wanted to be a mom and a wife. But by fate and the will of my people, I was elevated to this position. And I accept this with a sense of duty and pride. I will not give up. And I will show up for people, because they show up for me. Our courage is born from unity. Our solidarity is our strength.
Tôi chưa từng muốn làm điều này. Tôi chưa bao giờ quá chính trị, và tôi chưa bao giờ có kế hoạch tranh cử. Tôi chỉ muốn là một người mẹ và một người vợ. Nhưng bởi số phận và ý chí của đồng bào, tôi đã được nâng lên vị trí này. Và tôi chấp nhận điều này với tinh thần trách nhiệm và niềm tự hào. Tôi sẽ không từ bỏ. Và tôi sẽ đứng ra vì mọi người, bởi họ đã đứng ra vì tôi. Lòng dũng cảm của chúng ta sinh ra từ sự đoàn kết. Sự đoàn kết là sức mạnh của chúng ta.
I also now understand that being fearless is a commitment. It is a decision you make every single day. It is a responsibility you take -- responsibility for one another. In this regard, I'm no different from my fellow Belarusians. Their support is tangible. Their solidarity grows in progression. When there are two of you, you are daring. When you're 100, you are brave. When there are thousands of you, you are fearless. And once you are tens of thousands, you become invincible.
Bây giờ tôi cũng hiểu rằng không sợ hãi là một lời cam kết. Đó là một quyết định mà bạn thực hiện mỗi ngày. Đó là trách nhiệm bạn phải gánh vác -- trách nhiệm với nhau. Về mặt này, tôi không khác những đồng bào Belarus của mình. Sự hỗ trợ của họ là hữu hình. Tình đoàn kết của họ ngày càng phát triển. Khi có hai người, các bạn là người liều lĩnh. Khi có 100 người, đó là bản lĩnh. Khi có 1000 người, các bạn không sợ gì cả. Và khi các bạn có hàng chục nghìn người, các bạn trở nên bất khả chiến bại.
Thank you.
Cảm ơn.