Last year, three of my family members were gruesomely murdered in a hate crime. It goes without saying that it's really difficult for me to be here today, but my brother Deah, his wife Yusor, and her sister Razan don't give me much of a choice. I'm hopeful that by the end of this talk you will make a choice, and join me in standing up against hate.
Một năm trước, ba thành viên trong gia đình tôi bị sát hại dã man bởi tội ác kỳ thị. Hiển nhiên, thật không dễ dàng để tôi có thể đứng đây hôm nay, nhưng vì em trai tôi Deah, em dâu tôi Yusor, và em gái Razan tôi không có lựa chọn nào khác. Hy vọng đến cuối cuộc trò chuyện các bạn sẽ đưa ra cho mình sự lựa chọn, cùng với tôi đứng lên chống lại sự kỳ thị.
It's December 27, 2014: the morning of my brother's wedding day. He asks me to come over and comb his hair in preparation for his wedding photo shoot. A 23-year-old, six-foot-three basketball, particularly Steph Curry, fanatic --
Vào ngày 27 tháng 12, 2014: buổi sáng ngày em trai tôi kết hôn. Em ấy gọi tôi đến và nhờ tôi chải tóc để chuẩn bị cho buổi chụp hình ngày cưới. Một vận động viên bóng rổ 23 tuổi, cao 1m92, cực kỳ hâm mộ Steph Curry --
(Laughter)
(Cười)
An American kid in dental school ready to take on the world. When Deah and Yusor have their first dance, I see the love in his eyes, her reciprocated joy, and my emotions begin to overwhelm me. I move to the back of the hall and burst into tears. And the second the song finishes playing, he beelines towards me, buries me into his arms and rocks me back and forth. Even in that moment, when everything was so distracting, he was attuned to me.
Một cậu bé người Mỹ học nha sĩ sẵn sàng cống hiến cho cuộc đời. Khi Deah và Yusor nhảy điệu đầu tiên, Tôi thấy đôi mắt nó tràn đầy tình yêu, niềm vui sướng đáp lại của em dâu, và những cảm xúc bắt đầu tuôn trào trong tôi. Tôi đi ra phía sau hội trường và bật khóc. Và khi bài hát thứ hai kết thúc, nó hướng về phía tôi, ôm chặt tôi trong cánh tay và đung đưa tôi qua lại. Thậm chí ngay lúc ấy, khi mọi thứ thật là hỗn độn, em ấy vẫn đồng điệu với tôi.
He cups my face and says, "Suzanne, I am who I am because of you. Thank you for everything. I love you."
Thằng bé ôm mặt tôi và nói, "Suzanne, Nhờ có chị, em mới được là chính mình. Cảm ơn chị vì mọi thứ. Em yêu chị."
About a month later, I'm back home in North Carolina for a short visit, and on the last evening, I run upstairs to Deah's room, eager to find out how he's feeling being a newly married man. With a big boyish smile he says, "I'm so happy. I love her. She's an amazing girl." And she is. At just 21, she'd recently been accepted to join Deah at UNC dental school. She shared his love for basketball, and at her urging, they started their honeymoon off attending their favorite team of the NBA, the LA Lakers. I mean, check out that form.
Khoảng 1 tháng sau, tôi về North Carolina thăm nhà một thời gian ngắn, và vào đêm cuối cùng, tôi chạy lên phòng Deah, thích thú nhìn thằng bé cảm thấy thế nào khi trở thành người chồng. Với một nụ cười ngoác như trẻ con Deah nói, "Em rất vui, em yêu cô ấy. Cô ấy là một người tuyệt vời." Và em dâu đúng là như vậy. Ở tuổi 21, cô ấy vừa cùng với Deah được nhận vào trường nha sĩ Đại học NC. Hai đứa có chung tình yêu với bóng rổ, và vì sự hối thúc của em dâu, họ bắt đầu kỳ trăng mật bằng việc đi xem đội nhà ở Giải Bóng rổ chuyên nghiệp, đội LA Lakers. Xem cái cách ném bóng kìa.
(Laughter)
(Cười)
I'll never forget that moment sitting there with him -- how free he was in his happiness. My littler brother, a basketball-obsessed kid, had become and transformed into an accomplished young man. He was at the top of his dental school class, and alongside Yusor and Razan, was involved in local and international community service projects dedicated to the homeless and refugees, including a dental relief trip they were planning for Syrian refugees in Turkey.
Tôi không bao giờ quên khoảnh khắc ngồi cùng thằng bé -- nhìn nó được tự do sống trong hạnh phúc. Em trai tôi, một đứa bé nghiện bóng rổ giờ đã thay đổi và trở thành một chàng trai trẻ đầy chuyên nghiệp. Em ấy đứng đầu khi còn học lớp nha sĩ, và cùng với Yusor và Yaran, tham gia vào những dự án cộng đồng cả ở địa phương và quốc tế cống hiến cho những người vô gia cư và tị nạn, bao gồm cả dự định về một chuyến cứu trợ nha khoa cho người tị nạn Syria ở Thổ Nhĩ Kỳ.
Razan, at just 19, used her creativity as an architectural engineering student to serve those around her, making care packages for the local homeless, among other projects. That is who they were.
Razan, mới 19 tuổi mang sự sáng tạo của một sinh viên ngành kỹ thuật kiến trúc phục vụ cộng đồng của cô ấy, làm những gói cứu trợ cho người vô gia cư, cùng nhiều dự án khác. Họ là những người như vậy.
Standing there that night, I take a deep breath and look at Deah and tell him, "I have never been more proud of you than I am in this moment." He pulls me into his tall frame, hugs me goodnight, and I leave the next morning without waking him to go back to San Francisco. That is the last time I ever hug him.
Đứng cùng thằng bé đêm ấy, tôi hít một hơi thật sâu, nhìn Deah và nói với nó rằng, "Chị chưa bao giờ được tự hào về em hơn chính giờ phút này." Em ấy kéo tôi vào cơ thể cao lớn, ôm và chúc tôi an giấc, rồi sáng hôm sau tôi đi mà không đánh thức nó để quay về San Francisco. Đó cũng là lần cuối tôi được ôm nó.
Ten days later, I'm on call at San Francisco General Hospital when I receive a barrage of vague text messages expressing condolences. Confused, I call my father, who calmly intones, "There's been a shooting in Deah's neighborhood in Chapel Hill. It's on lock-down. That's all we know." I hang up and quickly Google, "shooting in Chapel Hill." One hit comes up. Quote: "Three people were shot in the back of the head and confirmed dead on the scene." Something in me just knows. I fling out of my chair and faint onto the gritty hospital floor, wailing.
10 ngày sau, tôi đang trong ca trực ở bệnh viện đa khoa San Francisco lúc nhận được hàng loạt những tin nhắn khó hiểu thể hiện sự chia buồn. Bối rối, tôi gọi cho bố tôi, người vẫn giữ bình tĩnh, "Vừa có một cuộc xả súng gần nhà Deah tại Chapel Hill. Bị phong toả rồi. Ta chỉ biết có vậy." Tôi dập máy và lập tức tra "xả súng ở Chapel Hill" trên Google. Một kết quả hiện ra. Viết rằng: "Ba nạn nhân bị bắn từ phía sau đầu và được xác nhận tử vong tại chỗ." Tôi đã có linh cảm không lành. Tôi bật ra khỏi ghế và ngất lịm trên sàn bệnh viện thô ráp, oà khóc.
I take the first red-eye out of San Francisco, numb and disoriented. I walk into my childhood home and faint into my parents' arms, sobbing. I then run up to Deah's room as I did so many times before, just looking for him, only to find a void that will never be filled.
Ngay khi tỉnh, tôi nhìn về hướng San Francisco, tê dại và hoang mang. Tôi bước vào ngôi nhà thời thơ ấu và ngã quỵ vào lòng cha mẹ, khóc nức nở. Rồi chạy lên phòng Deah y như ngày trước, chỉ để tìm em ấy, chỉ để tìm lại chỗ trống không bao giờ được lấp lại.
Investigation and autopsy reports eventually revealed the sequence of events. Deah had just gotten off the bus from class, Razan was visiting for dinner, already at home with Yusor. As they began to eat, they heard a knock on the door. When Deah opened it, their neighbor proceeded to fire multiple shots at him. According to 911 calls, the girls were heard screaming. The man turned towards the kitchen and fired a single shot into Yusor's hip, immobilizing her. He then approached her from behind, pressed the barrel of his gun against her head, and with a single bullet, lacerated her midbrain. He then turned towards Razan, who was screaming for her life, and, execution-style, with a single bullet to the back of the head, killed her. On his way out, he shot Deah one last time -- a bullet in the mouth -- for a total of eight bullets: two lodged in the head, two in his chest and the rest in his extremities.
Kết quả điều tra và khám nghiệm tử thi đã tái hiện những sự việc diễn ra. Deah ra khỏi xe buýt sau khi ra về từ lớp học, Razan đến cùng ăn tối, khi đó đã ở nhà cùng với Yusor. Đúng lúc bắt đầu ăn, họ nghe tiếng gõ cửa. Khi Deah ra mở cửa, người hàng xóm lên đạn bắn liên tiếp vào nó. Trong những cuộc gọi đến 911, họ nghe thấy tiếng hét của phụ nữ. Người đàn ông quay về phía bếp và bắn một phát vào hông Yusor, khiến cô bất động. Hắn tới gần cô từ phía sau, chĩa nòng súng về phía đầu cô, và bằng một viên duy nhất, xuyên thẳng vào giữa não. Hắn tiếp tục quay về phía Razan, đang la hét cầu xin được sống, và, với kiểu hành quyết, một viên duy nhất tới phía sau đầu, giết con bé. Khi đi ra, hắn bắn Deah một lần cuối -- một viên đạn vào miệng -- trong tổng số tám viên: hai viên ghim vào đầu em ấy, hai viên vào ngực số còn lại vào tứ chi.
Deah, Yusor and Razan were executed in a place that was meant to be safe: their home. For months, this man had been harassing them: knocking on their door, brandishing his gun on a couple of occasions. His Facebook was cluttered with anti-religion posts. Yusor felt particularly threatened by him. As she was moving in, he told Yusor and her mom that he didn't like the way they looked. In response, Yusor's mom told her to be kind to her neighbor, that as he got to know them, he'd see them for who they were. I guess we've all become so numb to the hatred that we couldn't have ever imagined it turning into fatal violence.
Deah, Yusor và Razan bị hành quyết ngay chính nơi lẽ ra phải được an toàn: nhà của họ. Trong vòng nhiều thắng, hắn ta từng quấy rầy họ: gõ cửa, doạ dẫm bằng súng trong một vài lần. Trrang Facebook của hắn tràn ngập những bài viết bài trừ tôn giáo. Yusor đặc biệt cảm thấy bị đe doạ từ hắn. Khi cô chuyển tới, Hắn nói với mẹ con Yusor rằng hắn không thích vẻ ngoài của họ. Đáp lại, mẹ Yusor dặn cô bé phải đối xử tốt với người hàng xóm, bới chỉ khi anh ta hiểu họ, anh sẽ nhìn ra thật sự họ là ai. Tôi đoán chúng ta đã trở nên quá quen với sự kỳ thị đến mức ta không thể tưởng tượng nó lại dẫn đến sự bạo lực chết người.
The man who murdered my brother turned himself in to the police shortly after the murders, saying he killed three kids, execution-style, over a parking dispute. The police issued a premature public statement that morning, echoing his claims without bothering to question it or further investigate. It turns out there was no parking dispute. There was no argument. No violation. But the damage was already done. In a 24-hour media cycle, the words "parking dispute" had already become the go-to sound bite.
Người đàn ông giết hại em tôi tự nộp mình cho cảnh sát ngay sau vụ giết người, nói rằng anh ta đã giết ba đứa trẻ, theo kiểu hành quyết, vì cãi vã chuyện đậu xe. Phía cảnh sát đưa ra công bố sớm hơn dự định vào buổi sáng, nhắc lại lời khai của hắn mà không mảy may nghi ngờ hay điều tra lại. Sự thật là chẳng có cãi vã gì về chuyện đậu xe hết. Không có tranh chấp. Không có vi phạm. Nhưng thiệt hại đã được dựng lên. nhờ sự thần tốc của giới truyền thông, những từ "tranh chấp đậu xe" trở thành những từ khoá tiêu biểu.
I sit on my brother's bed and remember his words, the words he gave me so freely and with so much love, "I am who I am because of you." That's what it takes for me to climb through my crippling grief and speak out. I cannot let my family's deaths be diminished to a segment that is barely discussed on local news. They were murdered by their neighbor because of their faith, because of a piece of cloth they chose to don on their heads, because they were visibly Muslim.
Tôi ngồi trên giường em trai và nhớ lại lời nó nói, những lời đến thật tự nhiên và chan chứa tình yêu, "Nhờ có chị, em đã được là chính mình." Điều đó chính là động lực để tôi vượt qua nỗi đau đớn và lên tiếng. Tôi không thể nhìn cái chết của gia đình bị biến thành một mẩu tin thỉnh thoảng lên bản tin địa phương. Họ bị người hàng xóm sát hại chỉ bời đức tin của họ, bởi một miếng vải họ đội trên đầu, bởi họ mang diện mạo của người Hồi giáo.
Some of the rage I felt at the time was that if roles were reversed, and an Arab, Muslim or Muslim-appearing person had killed three white American college students execution-style, in their home, what would we have called it? A terrorist attack. When white men commit acts of violence in the US, they're lone wolves, mentally ill or driven by a parking dispute. I know that I have to give my family voice, and I do the only thing I know how: I send a Facebook message to everyone I know in media.
Khi ấy tôi cảm thấy thật sự giận dữ khi tưởng tượng nếu thay đổi vị trí, và một người Ả Rập, Hồi giáo hoặc mang diện mạo Hồi giáo giết chết ba người học sinh Mỹ da trắng theo cách hành quyết, tại nhà họ, thì chúng ta sẽ gọi đó là gì? Một vụ khủng bố. Khi người da trắng phạm tội về bạo lực ở Mỹ, họ là người neo đơn, tâm thần bất ổn hoặc có nguyên do tranh chấp đậu xe. Tôi biết rằng tôi phải lên tiếng cho người thân mình, và tôi chỉ biết làm một thứ: Tôi liên lạc tất cả những phóng viên tôi biết qua Facebook.
A couple of hours later, in the midst of a chaotic house overflowing with friends and family, our neighbor Neal comes over, sits down next to my parents and asks, "What can I do?" Neal had over two decades of experience in journalism, but he makes it clear that he's not there in his capacity as journalist, but as a neighbor who wants to help. I ask him what he thinks we should do, given the bombardment of local media interview requests. He offers to set up a press conference at a local community center. Even now I don't have the words to thank him. "Just tell me when, and I'll have all the news channels present," he said.
Vài giờ sau, giữa căn nhà đang hỗn loạn trong dòng người đến thăm hỏi, người hàng xóm tên Neal tiến đến, ngồi xuống cạnh ba mẹ tôi và hỏi, "Tôi có thể giúp gì không?" Neal có hơn hai mươi năm kinh ngiệm viết báo, nhưng ông nói rõ ông không ở đây với tư cách một phóng viên, mà là người hàng xóm muốn giúp đỡ. Tôi hỏi ông chúng tôi nên làm gì, kèm hàng loạt yêu cầu phỏng vấn của các tờ báo địa phương. Ông gợi ý mở một cuộc họp báo ở trung tâm cộng đồng ở địa phương. Tới giờ tôi vẫn chưa thể nói hết sự biết ơn với ông. "Cho tôi biết thời gian, tôi sẽ đưa tất cả các kênh truyền hình tới," ông nói.
He did for us what we could not do for ourselves in a moment of devastation. I delivered the press statement, still wearing scrubs from the previous night. And in under 24 hours from the murders, I'm on CNN being interviewed by Anderson Cooper. The following day, major newspapers -- including the New York Times, Chicago Tribune -- published stories about Deah, Yusor and Razan, allowing us to reclaim the narrative and call attention the mainstreaming of anti-Muslim hatred.
Ông đã giúp những gì chúng tôi không thể tự làm trong cái khoảnh khắc đầy mất mát. Tôi là người tuyên bố họp báo, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm tối qua. Và trong vòng chưa đến 24 giờ kể từ vụ án, Tôi được Anderson Cooper phỏng vấn trên kênh CNN. Hôm sau, các tờ báo lớn -- bao gồm cả New York Times, Chicago Tribune -- đăng tin về Deah, Yusor và Razan, cho chúng tôi được giải thích lại sự việc và kêu gọi sự chú ý tới làn sóng kỳ thị Hồi giáo.
These days, it feels like Islamophobia is a socially acceptable form of bigotry. We just have to put up with it and smile. The nasty stares, the palpable fear when boarding a plane, the random pat downs at airports that happen 99 percent of the time.
Dạo gần đây, phân biệt tôn giáo đã trở thành một hình thức cuồng tín được xã hội công nhận. Ta chỉ có thể chịu đựng và mỉm cười. Những cái nhìn khinh bỉ, sự sợ hãi ra mặt khi lên máy bay, những cuộc khám xét ngẫu nhiên tại sân bay xảy ra đến 99%.
It doesn't stop there. We have politicians reaping political and financial gains off our backs. Here in the US, we have presidential candidates like Donald Trump, casually calling to register American Muslims, and ban Muslim immigrants and refugees from entering this country. It is no coincidence that hate crimes rise in parallel with election cycles.
Không chỉ dừng lại ở đó. Những chính khách thu lợi ích kinh tế và chính trị là nhờ vào chúng ta. Ngay tại nước Mỹ, có những ứng viên tổng thống như Donald Trump, yêu cầu xác minh danh tính người Mỹ theo đạo Hồi, và cấm dân nhập cư và tị nạn theo đạo Hồi được nhập cư. Không phải ngẫu nhiên mà tội ác do kỳ thị gia tăng tỷ lệ thuận với các kỳ bầu cử.
Just a couple months ago, Khalid Jabara, a Lebanese-American Christian, was murdered in Oklahoma by his neighbor -- a man who called him a "filthy Arab." This man was previously jailed for a mere 8 months, after attempting run over Khalid's mother with his car. Chances are you haven't heard Khalid's story, because it didn't make it to national news. The least we can do is call it what it is: a hate crime. The least we can do is talk about it, because violence and hatred doesn't just happen in a vacuum.
Chỉ vài tháng trước, Khalid Jabara, là người Mỹ gốc Lebanon theo đạo Thiên Chúa, bị giết hại ở Oklahoma bởi người hàng xóm -- hắn gọi anh là "tên Hồi giáo bẩn thỉu." Hắn ta từng bị bỏ tù chỉ trong 8 tháng, sau khi cố tình lái xe đâm vào mẹ Khalid. Có thể bạn chưa từng nghe chuyện của Khalid, Vì nó chưa bao giờ xuất hiện trên các bản tin. Điều duy nhất ta có thể làm là gọi chính xác tên nó: tội phạm kỳ thị. Điều duy nhất có thể làm là bàn về nó, bởi lẽ bạo lực và sự kỳ thị có mối liên quan chặt chẽ với nhau.
Not long after coming back to work, I'm the senior on rounds in the hospital, when one of my patients looks over at my colleague, gestures around her face and says, "San Bernardino," referencing a recent terrorist attack. Here I am having just lost three family members to Islamophobia, having been a vocal advocate within my program on how to deal with such microaggressions, and yet -- silence. I was disheartened. Humiliated.
Không lâu sau khi trở lại làm việc, Tôi là bác sĩ phụ trách ở bệnh viện, khi một bệnh nhân nhìn vào đồng nghiệp tôi, chỉ chỉ mặt cô và nói, "San Bernardino," là tên của một vụ khủng bố gần đây. Ở đây tôi vừa mới mất ba người thân bởi làn sóng kỳ thị Hồi giáo, là nhà tuyên truyền cho dự án của chính mình mục tiêu để giải quyết những xung đột nhỏ, và trên hết -- sự im lặng. Tôi đã từng gục ngã. Bị sỉ nhục.
Days later rounding on the same patient, she looks at me and says, "Your people are killing people in Los Angeles." I look around expectantly. Again: silence. I realize that yet again, I have to speak up for myself. I sit on her bed and gently ask her, "Have I ever done anything but treat you with respect and kindness? Have I done anything but give you compassionate care?" She looks down and realizes what she said was wrong, and in front of the entire team, she apologizes and says, "I should know better. I'm Mexican-American. I receive this kind of treatment all the time."
Vài ngày sau, vẫn người bệnh nhân ấy, nhìn tôi và nói, "Những người như cô đang giết chóc ở Los Angeles." Tôi nhìn xung quanh cầu cứu. Lại một lần nữa: sự câm lặng. Tôi đã nhận ra rằng, tôi cần phải lên tiếng cho bản thân. Tôi ngồi xuống giường cô ấy và hỏi, "Tôi đã làm gì khác ngoài việc chăm sóc cô một cách tôn trọng và nhẹ nhàng? Tôi đã làm gì khác ngoài quan tâm cô với tất cả tâm huyết?" Cô cúi đầu nhận ra mình sai, và trước toàn thể mọi người, cô xin lỗi và nói, "Tôi nên biết rõ hơn. Tôi là người Mỹ gốc Mexico. Tôi lúc nào cũng bị đối xử như vậy."
Many of us experience microaggressions on a daily basis. Odds are you may have experienced it, whether for your race, gender, sexuality or religious beliefs. We've all been in situations where we've witnessed something wrong and didn't speak up. Maybe we weren't equipped with the tools to respond in the moment. Maybe we weren't even aware of our own implicit biases. We can all agree that bigotry is unacceptable, but when we see it, we're silent, because it makes us uncomfortable.
Nhiều người trong chúng ta đối mặt những xúc phạm nhỏ ấy hàng ngày. Kỳ lạ là bạn phải trải qua nó, chỉ bởi chủng tộc bạn, giới tính, xu hướng tình dục hay đức tin tôn giáo. Chúng ta đều từng rơi vào hoàn cảnh mà bản thân nhìn thấy điều sai trái nhưng không dám lên tiếng. Có thể do ta không được trang bị kỹ năng để giải quyết ngay tại lúc đó. Có thể ngay bản thân ta cũng không nhận ra định kiến của mình. Chúng ta đều đồng tình rằng sự phân biệt không nên tồn tại, nhưng khi ta thấy nó, ta lại câm lặng, bởi nó khiến ta khó chịu.
But stepping right into that discomfort means you are also stepping into the ally zone. There may be over three million Muslims in America. That's still just one percent of the total population. Martin Luther King once said, "In the end, we will remember not the words of our enemies, but the silence of our friends."
Nhưng dám lấn sau vào sự khó chịu đó có nghĩa bạn đang dần trở thành một người đồng minh. Có khoảng hơn ba triệu người Hồi giáo sống trên đất Mỹ. Con số chỉ hơn 1% của tổng số dân. Martin Luther King từng nói, "Đến phút cuối, điều ta nhớ tới không phải lời nói của kẻ thù, mà là sự im lặng của những người bạn."
So what made my neighbor Neal's allyship so profound? A couple of things. He was there as a neighbor who cared, but he was also bringing in his professional expertise and resources when the moment called for it. Others have done the same. Larycia Hawkins drew on her platform as the first tenured African-American professor at Wheaton College to wear a hijab in solidarity with Muslim women who face discrimination every day. As a result, she lost her job. Within a month, she joined the faculty at the University of Virginia, where she now works on pluralism, race, faith and culture.
Vậy nên điều gì đã khiến cho sự giúp đỡ của Neal thật vĩ đại? Có một số nguyên nhân. Ông xuất hiện với tình hàng xóm ấm áp, những cũng đã mang sự chuyên nghiệp và những mối quan hệ ra dùng đúng lúc cần nhất. Một số khác cũng đã làm tương tự. Larycia Hawkins cống hiến theo cách riêng khi là giáo sư người Mỹ gốc Phi đầu tiên tại Đại học Wheaton đeo hijab thể hiện sự ủng hộ với phụ nữ Hồi giáo đang đối mặt với sự kỳ thị hàng ngày. Kết quả là, cô ấy mất việc. Trong vòng một tháng, cô gia nhập một khoa tại Đại học Virginia, nơi cô ấy hiện đang nghiên cứu về sự đa dạng, chủng tộc, đức tin và văn hoá.
Reddit cofounder, Alexis Ohanian, demonstrated that not all active allyship needs to be so serious. He stepped up to support a 15-year-old Muslim girl's mission to introduce a hijab emoji.
Người đồng sáng lập Reddit, Alexis Ohanian, là minh chứng cho việc không phải tất cả sự giúp đỡ cần phải lớn lao. Ông hỗ trợ nhiệm vụ của một cô bé Hồi giáo 15 tuổi giới thiệu biểu tượng cảm xúc hijab.
(Laughter)
(Cười)
It's a simple gesture, but it has a significant subconscious impact on normalizing and humanizing Muslims, including the community as a part of an "us" instead of an "other." The editor in chief of Women's Running magazine just put the first hijabi to ever be on the cover of a US fitness magazine. These are all very different examples of people who drew upon their platforms and resources in academia, tech and media, to actively express their allyship.
Đó là hành động nhỏ, nhưng vô tình có ảnh hưởng đáng kể tới việc bình thường hoá và con người hoá Hồi giáo, coi cộng đồng đó là một phần trong "chúng ta" thay vì "những người khác." Tổng biên tập tạp chí Women's Running vừa đăng một tấm hình hijab đầu tiên trên trang bìa một tạp chí thể thao. Đó là những ví dụ cụ thể cho những con người dùng sự hiểu biết và kiến thức chuyên môn trong học thuật, công nghệ và truyền thông, để bày tỏ sự giúp đỡ một cách thiết thực.
What resources and expertise do you bring to the table? Are you willing to step into your discomfort and speak up when you witness hateful bigotry? Will you be Neal?
Những kiến thức chuyên môn nào bạn có thể cống hiến? Bạn có sẵn sàng vượt qua sự e dè và lên tiếng khi chứng kiến sự phân biệt? Bạn có thể như Neal không?
Many neighbors appeared in this story. And you, in your respective communities, all have a Muslim neighbor, colleague or friend your child plays with at school. Reach out to them. Let them know you stand with them in solidarity. It may feel really small, but I promise you it makes a difference.
Nhiều người hàng xóm xuất hiện trong câu chuyện. Và bạn, trong cộng đồng mình, đều có ít nhất một người hàng xóm theo đạo Hồi, đồng nghiệp, hoặc người bạn thời còn đi học. Hãy đến với họ. Cho họ biết rằng bạn ủng hộ họ Nhiều người nghĩ nó rất nhỏ, những tôi đảm bảo sẽ mang lại sự khác biệt rất lớn.
Nothing will ever bring back Deah, Yusor and Razan. But when we raise our collective voices, that is when we stop the hate.
Không gì có thể đem Deah, Yusor and Razan trở lại. Nhưng khi ta cùng cất tiếng nói, chính là lúc sự kỳ thị bị dập tắt.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)