Technology has brought us so much: the moon landing, the Internet, the ability to sequence the human genome. But it also taps into a lot of our deepest fears, and about 30 years ago, the culture critic Neil Postman wrote a book called "Amusing Ourselves to Death," which lays this out really brilliantly. And here's what he said, comparing the dystopian visions of George Orwell and Aldous Huxley. He said, Orwell feared we would become a captive culture. Huxley feared we would become a trivial culture. Orwell feared the truth would be concealed from us, and Huxley feared we would be drowned in a sea of irrelevance. In a nutshell, it's a choice between Big Brother watching you and you watching Big Brother. (Laughter)
Công nghệ mang lại cho chúng ta rất nhiều: đặt chân lên mặt trăng, mạng Internet, khả năng lập trình bộ gen của con người. Nhưng nó cũng động chạm đến nỗi sợ hãi lớn nhất của loài người. Vào khoảng 30 năm trước, nhà phê bình văn hóa Neil Postman đã viết một cuốn sách tựa đề "Amusing Ourselves to Death," viết vô cùng thông minh về vấn đề này. Ông đã so sánh giữa hai nhà tư tưởng chủ nghĩa phản không tưởng George Orwell và Aldous Huxley. Orwell sợ xã hội của chúng ta sẽ trở thành một "nền văn hóa tù đày". Huxley lại sợ "tầm thường hóa" văn hóa. Orwell lo rằng ta sẽ bị che mắt khỏi sự thật và Huxley giữ mối lo con người sẽ bị dìm trong biển chông chênh. Tóm lại, bạn cần lựa chọn để anh mình trông nom và trông nom ông anh của mình.
But it doesn't have to be this way. We are not passive consumers of data and technology. We shape the role it plays in our lives and the way we make meaning from it, but to do that, we have to pay as much attention to how we think as how we code. We have to ask questions, and hard questions, to move past counting things to understanding them. We're constantly bombarded with stories about how much data there is in the world, but when it comes to big data and the challenges of interpreting it, size isn't everything. There's also the speed at which it moves, and the many varieties of data types, and here are just a few examples: images, text, video, audio. And what unites this disparate types of data is that they're created by people and they require context.
Nhưng cũng không bắt buộc. Ta không phải kẻ thụ động thu nạp thông tin và công nghệ. Chúng ta quyết định vai trò của chúng và cách mà ta tiếp nhận từ chúng, nhưng để làm được điều đó, ta cần để tâm đến cung cách suy nghĩ và diễn giải của mình. Ta phải hỏi, những câu hỏi khó để vượt qua những lề thói có sẵn, để thấu hiểu. Con người bị phủ đầu bởi bao câu chuyện về lượng thông tin khổng lồ có trên thế giới nhưng nếu xét theo khối thông tin và thách thức trong việc giải mã thông tin, kích cỡ không phải là tất cả. Nó còn tùy thuộc vào tốc độ tin tức, về độ phong phú đa dạng của chúng, và đây chỉ là một vài ví dụ: hình ảnh, bài viết, truyền hình, truyền thanh. Điểm chung liên kết các loại hình thông tin này đó là chúng do con người tạo ra và chúng cần một bối cảnh.
Now, there's a group of data scientists out of the University of Illinois-Chicago, and they're called the Health Media Collaboratory, and they've been working with the Centers for Disease Control to better understand how people talk about quitting smoking, how they talk about electronic cigarettes, and what they can do collectively to help them quit. The interesting thing is, if you want to understand how people talk about smoking, first you have to understand what they mean when they say "smoking." And on Twitter, there are four main categories: number one, smoking cigarettes; number two, smoking marijuana; number three, smoking ribs; and number four, smoking hot women. (Laughter)
Một nhóm nhà khoa học về thông tin mang tên "Nhóm nghiên cứu Truyền thông Sức khỏe" ở trường đại học Illinois-Chicago. Họ làm việc với Trung tâm Kiểm soát Dịch bệnh để hiểu sâu sát hơn về cách con người nói về chuyện cai thuốc, về thuốc lá điện tử cũng như những phương pháp giúp họ từ bỏ thuốc lá. Điều thú vị là, nếu bạn muốn hiểu được khi người ta nói đến chuyện hút thuốc. Đầu tiên, bạn cần hiểu ý của họ khi nhắc đến từ "hút". Trên twitter, chia thành 4 loại chính: loại 1, hút thuốc lá; loại 2, hút cần; loại 3, sườn hun khói; và loại 4, những cô gái vô cùng nóng bỏng. Vậy nên bạn cần phải suy nghĩ,
So then you have to think about, well, how do people talk about electronic cigarettes? And there are so many different ways that people do this, and you can see from the slide it's a complex kind of a query. And what it reminds us is that language is created by people, and people are messy and we're complex and we use metaphors and slang and jargon and we do this 24/7 in many, many languages, and then as soon as we figure it out, we change it up.
mọi người nói thế nào về thuốc lá điện tử? Có rất nhiều cách nói và bạn có thể dựa vào slide để thấy, đây là một câu hỏi phức tạp. Ta cần luôn nhớ rằng ngôn ngữ do con người sáng tạo ra và con người là sinh vật lộn xộn và phức tạp. Ta sử dụng bao phép ẩn dụ, tiếng lóng, biệt ngữ 24/7 trong mọi loại ngôn ngữ và ngay khi ta vừa kịp biết đến chúng ta đã thay đổi chúng. Cũng như quảng cáo của bên Trung tâm Kiểm soát dịch bệnh,
So did these ads that the CDC put on, these television ads that featured a woman with a hole in her throat and that were very graphic and very disturbing, did they actually have an impact on whether people quit? And the Health Media Collaboratory respected the limits of their data, but they were able to conclude that those advertisements — and you may have seen them — that they had the effect of jolting people into a thought process that may have an impact on future behavior. And what I admire and appreciate about this project, aside from the fact, including the fact that it's based on real human need, is that it's a fantastic example of courage in the face of a sea of irrelevance.
quảng cáo này dùng hình ảnh một người phụ nữ có lỗ hổng nơi cổ họng sinh động đến nhức nhối. Chúng thực sự có tạo ra được ảnh hưởng giúp mọi người bỏ thuốc không? Tuy dữ liệu của "Nhóm nghiên cứu Truyền thông Sức khỏe" còn hạn chế nhưng họ có thể kết luận rằng những quảng cáo này... có lẽ các bạn cũng đã xem rồi là cú đấm điếng người ép chúng ta phải suy ngẫm và có lẽ sẽ có chút ảnh hưởng đến tương lai mọi người. Điều khiến tôi ngưỡng mộ và coi trọng dự án này bên ngoài và bao gồm sự thật là nó dựa vào nhu cầu của con người, Dự án là một tấm gương dũng cảm trên bề mặt biển chông chênh. Nó cũng không phải là khối thông tin đồ sộ
And so it's not just big data that causes challenges of interpretation, because let's face it, we human beings have a very rich history of taking any amount of data, no matter how small, and screwing it up. So many years ago, you may remember that former President Ronald Reagan was very criticized for making a statement that facts are stupid things. And it was a slip of the tongue, let's be fair. He actually meant to quote John Adams' defense of British soldiers in the Boston Massacre trials that facts are stubborn things. But I actually think there's a bit of accidental wisdom in what he said, because facts are stubborn things, but sometimes they're stupid, too.
thách thức ta diễn giải. Hãy đối mặt với sự thật, loài người có một lịch sử lâu đời trong việc đóng đinh mọi loại thông tin dù nhỏ thế nào. Bạn có thể nhớ lại một chuyện xảy ra nhiều năm trước, Cựu Tổng thống Ronald Reagan đã bị chỉ trích nặng nề vì dám nói rằng sự thật là những điều ngu ngốc. Công bằng mà nói, đây chỉ là một sự sơ ý. Ông chỉ có ý trích lại lời của John Adams về vụ án lính Anh tại Boston Massacre: sự thật là điều ngoan cố. Nhưng tôi lại cho rằng trong lời ông nói có ẩn chút khôn ngoan vô tình bởi đúng là sự thật rất ngoan cố nhưng cũng có lúc chúng ngu ngốc lắm. Xin được kể lại câu chuyện của tôi
I want to tell you a personal story about why this matters a lot to me. I need to take a breath. My son Isaac, when he was two, was diagnosed with autism, and he was this happy, hilarious, loving, affectionate little guy, but the metrics on his developmental evaluations, which looked at things like the number of words — at that point, none — communicative gestures and minimal eye contact, put his developmental level at that of a nine-month-old baby. And the diagnosis was factually correct, but it didn't tell the whole story. And about a year and a half later, when he was almost four, I found him in front of the computer one day running a Google image search on women, spelled "w-i-m-e-n." And I did what any obsessed parent would do, which is immediately started hitting the "back" button to see what else he'd been searching for. And they were, in order: men, school, bus and computer. And I was stunned, because we didn't know that he could spell, much less read, and so I asked him, "Isaac, how did you do this?" And he looked at me very seriously and said, "Typed in the box."
nguyên nhân khiến tôi coi trọng vấn đề này đến vậy. Xin cho phép tôi lấy hơi đã. Hồi con trai Isaac của tôi mới lên 2, thằng bé bị chẩn đoán bệnh tự kỷ. Nó là một đứa trẻ vui vẻ, hạnh phúc, rất thương yêu mọi người, nhưng số liệu đánh giá tốc độ phát triển của thẳng bé, thứ dựa trên con số để nhìn mọi thứ, tại thời điểm đó, giao tiếp cử chỉ và giao tiếp bằng mắt của thằng bé đặt mức tăng trưởng của thằng bé tương đương một đứa trẻ 9 tháng tuổi. Chẩn đoán đó sát với thực tế nhưng không phải tất cả. Vào khoảng 1 năm rưỡi sau đó, khi thằng bé sắp sửa lên 4, tôi thấy nó ngồi trước vi tính đang tra Google hình ảnh về phụ nữ với từ khóa w-i-m-e-n. Và tôi đã làm điều bậc phụ huynh lo cho con thường làm ngay lập tức bắt đầu nhấn nút "back" để xem nãy giờ nó đang tra thứ gì. Theo thứ tự là: men school, bus và computer. Tôi đã vô cùng kinh ngạc, bởi tôi không biết thằng bé có thể đánh vần chứ đừng nói đến việc đọc. Tôi hỏi: "Isaac, sao con làm được hay vậy?" Thằng bé nghiêm túc nhìn tôi và trả lời: "Gõ vào ô."
He was teaching himself to communicate, but we were looking in the wrong place, and this is what happens when assessments and analytics overvalue one metric — in this case, verbal communication — and undervalue others, such as creative problem-solving. Communication was hard for Isaac, and so he found a workaround to find out what he needed to know. And when you think about it, it makes a lot of sense, because forming a question is a really complex process, but he could get himself a lot of the way there by putting a word in a search box.
Thằng bé tự dạy mình cách giao tiếp nhưng chúng tôi đã không để ý đúng chỗ. Đây là điều có thể xảy ra khi nhận xét, phân tích quá chú trọng vào một bảng đánh giá. Trong trường hợp này là khả năng giao tiếp ngôn ngữ và đánh giá thấp những yếu tố khác, như sáng tạo trong giải quyết vấn đề. Isaac gặp khó khăn trong việc giao tiếp và nó tìm ra một cách khác để tìm hiểu những gì nó muốn biết. Nếu dành chút thời gian suy nghĩ, bạn sẽ hiểu được đặt câu hỏi là một quá trình phức tạp nó có thể dùng đến nhiều cách khác như gõ từ khóa vào ô tìm kiếm.
And so this little moment had a really profound impact on me and our family because it helped us change our frame of reference for what was going on with him, and worry a little bit less and appreciate his resourcefulness more.
Vậy nên, giây phút đó có ảnh hưởng rất lớn đến tôi và gia đình tôi bởi điều này đã phá vỡ khung định kiến của chúng tôi về tình trạng của thằng bé, để bớt lo lắng và tôn trọng hơn năng lực tưởng tượng của thằng bé.
Facts are stupid things. And they're vulnerable to misuse, willful or otherwise. I have a friend, Emily Willingham, who's a scientist, and she wrote a piece for Forbes not long ago entitled "The 10 Weirdest Things Ever Linked to Autism." It's quite a list. The Internet, blamed for everything, right? And of course mothers, because. And actually, wait, there's more, there's a whole bunch in the "mother" category here. And you can see it's a pretty rich and interesting list. I'm a big fan of being pregnant near freeways, personally. The final one is interesting, because the term "refrigerator mother" was actually the original hypothesis for the cause of autism, and that meant somebody who was cold and unloving.
Sự thật là những điều ngu ngốc. Chúng cũng dễ bị sử dụng sai cách dù bạn có muốn hay không. Bạn tôi, Emily Willingham là một nhà khoa học. Một thời gian trước, cô ấy có viết bài cho Forbes tựa đề: "10 điều kỳ lạ liên quan đến chứng tự kỷ." Danh sách khá là dài. Mạng internet bị đổ lỗi cho mọi thứ. Và đương nhiên cả những bà mẹ, bởi vì... À, khoan đã, còn nữa, trong danh mục "mẹ" có nhiều thứ lắm. Bạn có thể thấy cả một danh sách dài thòng, rất thú vị. Bản thân tôi rất thích câu: mang thai gần đường cao tốc. Câu cuối cùng thú vị với cụm từ "refrigerator mother" mới được sáng tạo ra trong bài viết là nguyên nhân dẫn đến tự kỷ. Từ này nghĩa là
And at this point, you might be thinking, "Okay, Susan, we get it, you can take data, you can make it mean anything." And this is true, it's absolutely true, but the challenge is that we have this opportunity to try to make meaning out of it ourselves, because frankly, data doesn't create meaning. We do. So as businesspeople, as consumers, as patients, as citizens, we have a responsibility, I think, to spend more time focusing on our critical thinking skills. Why? Because at this point in our history, as we've heard many times over, we can process exabytes of data at lightning speed, and we have the potential to make bad decisions far more quickly, efficiently, and with far greater impact than we did in the past. Great, right? And so what we need to do instead is spend a little bit more time on things like the humanities and sociology, and the social sciences, rhetoric, philosophy, ethics, because they give us context that is so important for big data, and because they help us become better critical thinkers. Because after all, if I can spot a problem in an argument, it doesn't much matter whether it's expressed in words or in numbers. And this means teaching ourselves to find those confirmation biases and false correlations and being able to spot a naked emotional appeal from 30 yards, because something that happens after something doesn't mean it happened because of it, necessarily, and if you'll let me geek out on you for a second, the Romans called this "post hoc ergo propter hoc," after which therefore because of which.
sống lạnh lùng, thiếu thương yêu. Đến lúc này chắc bạn sẽ nghĩ. "Rồi, Susan, chúng tôi hiểu rồi. Cứ ôm đống thông tin đó bẻ lái tùy theo cách cô muốn." Chính xác, hoàn toàn chính xác, nhưng thách thức nằm ở chỗ ta có thể sử dụng cơ hội này để tạo nên ý nghĩa từ nguồn thông tin ta có bởi thật ra bản thân thông tin chẳng có ý nghĩa gì. Ta tạo ra ý nghĩa. Vậy, với tư cách là doanh nhân, người tiêu dùng, bệnh nhân, hay công dân, tôi cho rằng ta đều có trách nhiệm dành ra nhiều thời gian hơn tập trung vào kỹ năng tư duy phản biện. Tại sao? Ta chắc cũng đã được nghe rất nhiều, bởi vì trong thời đại này, ta có thể xử lý hàng tấn dữ liệu với tốc độ ánh sáng. và dễ đưa ra những lựa chọn không tốt một cách nhanh chóng với những hậu quả nghiêm trọng hơn hẳn trong quá khứ. Ghê gớm quá nhỉ? Chính vì vậy, thay vào đó, ta cần dành ra chút thời gian cho những vấn đề như nhân học, xã hội học và những môn khoa học xã hội: hùng biện, triết học, đạo đức bởi chúng cung cấp kiến thức nền quan trọng cho những khối thông tin lớn và hỗ trợ ta rèn luyện năng lực tư duy phản biện hơn. Bởi vì dẫu sao, khi ta có thể tìm ra vấn đề trong cuộc tranh cãi, nó được thể hiện qua từ ngữ hay con số không quan trọng. Điều này cũng có nghĩa, ta tự dạy mình cách tìm ra những đánh giá thiên vị, những mối tương quan không chuẩn xác cũng như xác định được những cảm xúc thật từ khoảng cách 30 mét bởi một sự kiện diễn ra sau một sự kiện khác không nhất thiết là chúng có quan hệ nhân quả Xin phép các bạn, tôi nói đến một khái niệm. Người La Mã gọi điều này là: "post hoc ergo propter hoc," sau một sự kiện đồng nghĩa do sự kiện đó gây ra.
And it means questioning disciplines like demographics. Why? Because they're based on assumptions about who we all are based on our gender and our age and where we live as opposed to data on what we actually think and do. And since we have this data, we need to treat it with appropriate privacy controls and consumer opt-in, and beyond that, we need to be clear about our hypotheses, the methodologies that we use, and our confidence in the result. As my high school algebra teacher used to say, show your math, because if I don't know what steps you took, I don't know what steps you didn't take, and if I don't know what questions you asked, I don't know what questions you didn't ask. And it means asking ourselves, really, the hardest question of all: Did the data really show us this, or does the result make us feel more successful and more comfortable?
Điều này nghĩa là ta phải đặt ra câu hỏi với những điều hiển nhiên như dân số học. Tại sao? Bởi chúng dựa trên những dữ liệu về bản thân ta như giới tính, lứa tuổi, nơi sinh sống để đánh giá tư duy và hành động của chúng ta. Bởi vì chúng ta nắm giữ thông tin, ta cần biết cách kiểm soát đúng đắn những dữ liệu cá nhân và đưa ra lựa chọn thích hợp. Hơn nữa, ta cần biết rõ về những giả thiết của chính mình. những phương pháp ta sử dụng và cả sự tự tin vào thành quả đạt được. Giáo viên đại số thời cấp 3 của tôi thường nói cho cô xem phép tính của các em bởi nếu cô không biết các bước em làm cô sẽ không biết được những bước nào em đã không làm và nếu cô không biết các em hỏi gì cô sẽ không biết những câu các em không hỏi. Vậy nên, ta cần tự hỏi mình, câu hỏi khó khăn nhất: những dữ liệu có cho ta thấy thực tế hay kết quả có khiến chúng ta
So the Health Media Collaboratory, at the end of their project, they were able to find that 87 percent of tweets about those very graphic and disturbing anti-smoking ads expressed fear, but did they conclude that they actually made people stop smoking? No. It's science, not magic.
cảm thấy thoải mái, thành công hơn? Khi kết thúc dự án, Nhóm Truyền thông Sức khỏe đã tìm ra rằng 87% tweet về vấn đề này rất sống động và nhức nhối, những quảng cáo tuyên truyền cai thuốc khiến người xem sợ hãi nhưng có phải họ kết luận rằng chúng có thể buộc con người ngừng hút?
So if we are to unlock the power of data, we don't have to go blindly into Orwell's vision of a totalitarian future, or Huxley's vision of a trivial one, or some horrible cocktail of both. What we have to do is treat critical thinking with respect and be inspired by examples like the Health Media Collaboratory, and as they say in the superhero movies, let's use our powers for good.
Không. Đó là khoa học, không phải ma thuật. Nếu ta mở ra nguồn sức mạnh số, ta sẽ không phải mù quáng nghe theo tư tưởng độc tài của Orwell hay tư tưởng tầm thường của Huxley hay một hỗn hợp dở tệ của cả hai. Điều ta cần làm là tư duy phản biện kèm theo sự tôn trọng và nhận cảm hứng từ những gương đi trước như Nhóm nghiên cứu Truyền thông Sức khỏe hay như lời nhân vật trong phim anh hùng:
Thank you.
Hãy tận dụng sức mạnh để làm điều tốt.
(Applause)
Cảm ơn.