I'm talking to you about the worst form of human rights violation, the third-largest organized crime, a $10 billion industry. I'm talking to you about modern-day slavery.
Tôi đang nói với các bạn về hình thức vi phạm luật nhân quyền kinh khủng nhất về tội ác có tổ chức lớn thứ 3 trên thế giới và cũng là một ngành công nghiệp 10 tỷ đôla. Tôi nói với các bạn về nạn nô lệ thời hiện đại-
I'd like to tell you the story of these three children, Pranitha, Shaheen and Anjali. Pranitha's mother was a woman in prostitution, a prostituted person. She got infected with HIV, and towards the end of her life, when she was in the final stages of AIDS, she could not prostitute, so she sold four-year-old Pranitha to a broker. By the time we got the information, we reached there, Pranitha was already raped by three men.
Tôi muốn kể cho các bạn nghe câu chuyện của 3 đứa trẻ này Pranitha, Shaheen và Anjali. Mẹ của Pranitha là một phụ nữ trong nhà thổ một người hành nghề bán dâm. Bà bị nhiễm HIV và vào giai đoạn cuối đời, khi bà ở giai đoạn cuối của AIDS và không thể hành nghề bà bán cô bé Pranitha 4 tuổi cho một tay môi giới. Lúc chúng tôi có được thông tin và đến nơi, Pranitha đã bị 3 người đàn ông hãm hiếp.
Shaheen's background I don't even know. We found her in a railway track, raped by many, many men, I don't know many. But the indications of that on her body was that her intestine was outside her body. And when we took her to the hospital she needed 32 stitches to put back her intestine into her body. We still don't know who her parents are, who she is. All that we know that hundreds of men had used her brutally.
Thân thế của Shaheen tôi thậm chí không biết. Chúng tôi tìm thấy cô bé trên đường ray, bị hãm hiếp bởi rất nhiều người, tôi không biết nữa Nhưng trên người cô bé có thể thấy nội tạng của cô bị lôi tuột ra ngoài. Và khi chúng tôi đem cô bé đến bệnh viện cô bé bị khâu 32 mũi để đưa nội tạng trở lại bên trong cơ thể. Chúng tôi vẫn không biết ba mẹ cô bé là ai hay cô bé tên gì. Tất cả những gì chúng tôi biết là hàng trăm người đàn ông đã ngược đãi cô bé một cách dã man.
Anjali's father, a drunkard, sold his child for pornography. You're seeing here images of three years, four-year-olds, and five-year-old children who have been trafficked for commercial sexual exploitation. In this country, and across the globe, hundreds and thousands of children, as young as three, as young as four, are sold into sexual slavery. But that's not the only purpose that human beings are sold for. They are sold in the name of adoption. They are sold in the name of organ trade. They are sold in the name of forced labor, camel jockeying, anything, everything.
Bố của Anjali, một kẻ nghiện rượu đã bán con mình cho ngành công nghiệp khiêu dâm. Các bạn đang nhìn thấy đây hình ảnh của các cô bé, 3, 4 và 5 tuổi đã bị buôn bán trong ngành kinh doanh khai thác tình dục. Trong đất nước này và trên toàn thế giới hàng trăm, hàng ngàn trẻ em nhỏ cỡ 3, 4 tuổi đang bị bán làm nô lệ tình dục. Nhưng đó không phải là mục đích duy nhất con người bị rao bán Họ bị bán dưới danh nghĩa nhận nuôi. Họ bị bán với mục đích trao đổi nội tạng. Và bị bán để cưỡng bức lao động, theo hầu lạc đà, vâng vâng và vâng vâng. Bất cứ lý do gì.
I work on the issue of commercial sexual exploitation. And I tell you stories from there. My own journey to work with these children started as a teenager. I was 15 when I was gang-raped by eight men. I don't remember the rape part of it so much as much as the anger part of it. Yes, there were eight men who defiled me, raped me, but that didn't go into my consciousness. I never felt like a victim, then or now. But what lingered from then till now -- I am 40 today -- is this huge outrageous anger.
Tôi hoạt động chống lại ngành kinh doanh khai thác tình dục Và tôi kể cho bạn nghe những câu chuyện từ đó. Cuộc hành trình của tôi đến với những trẻ em này bắt đầu từ khi tôi là 1 thanh thiếu niên. Lúc đó tôi 15 tuổi và bị hãm hiếp tập thể bởi 8 người đàn ông. Tôi không nhớ nhiều về chuyện đó. như nhớ về cơn thịnh nộ lúc đó. Vâng, đã có 8 người đàn ông làm nhục tôi, hãm hiếp tôi nhưng điều đó không đi vào ký ức của tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình là một nạn nhân, khi đó hay bây giờ. Nhưng điều âm ỉ từ đó suốt đến nay -- tôi nay 40 tuổi -- chính là cơn thịnh nộ mãnh liệt và to lớn.
Two years, I was ostracized, I was stigmatized, I was isolated, because I was a victim. And that's what we do to all traffic survivors. We, as a society, we have PhDs in victimizing a victim. Right from the age of 15, when I started looking around me, I started seeing hundreds and thousands of women and children who are left in sexual slavery-like practices, but have absolutely no respite, because we don't allow them to come in.
2 năm, tôi đã bị khai trừ, bêu xấu và cô lập bởi vì tôi là một nạn nhân. Và đó là điều chúng ta làm với những ai thoát khỏi nạn buôn bán. Chúng ta, một xã hội, có nhiều tiến sĩ, trong việc đối xử tàn nhẫn với những nạn nhân. Ngay từ năm 15 tuổi, khi tôi nhìn xung quanh, tôi bắt đầu nhận ra hàng trăm hàng ngàn phụ nữ và trẻ em dù bị bỏ lại trong những tập quán nô lệ tình dục nhưng không có lấy một giây phút ngừng nghỉ bởi vì chúng ta không cho phép họ hòa nhập.
Where does their journey begin? Most of them come from very optionless families, not just poor. You have even the middle class sometimes getting trafficked. I had this I.S. officer's daughter, who is 14 years old, studying in ninth standard, who was raped chatting with one individual, and ran away from home because she wanted to become a heroine, who was trafficked. I have hundreds and thousands of stories of very very well-to-do families, and children from well-to-do families, who are getting trafficked.
Cuộc hành trình của họ bắt đầu từ đâu? Đa số đến từ những gia đình cũng bình thường chứ không chỉ từ những gia đình nghèo. Có cả những gia đình trung lưu đôi khi cũng bị buôn bán. Tôi có một cô gái là con của một nhân viên chính phủ Ấn độ, 14 tuổi, đang theo học lớp 9 theo hệ chuẩn, cô bé đã bị cưỡng bức trong khi chat với một người và đã bỏ nhà ra đi bởi muốn trở thành một nữ anh hùng Cô bé đã bị bán. Tôi có hàng trăm hàng ngàn câu chuyện về những gia đình với mức sống tạm ổn và những trẻ em từ các gia đình này bị buôn bán.
These people are deceived, forced. 99.9 percent of them resist being inducted into prostitution. Some pay the price for it. They're killed; we don't even hear about them. They are voiceless, [unclear], nameless people. But the rest, who succumb into it, go through everyday torture. Because the men who come to them are not men who want to make you your girlfriends, or who want to have a family with you. These are men who buy you for an hour, for a day, and use you, throw you.
Những người này bị lừa gạt và ép buộc. 99.9% trong số họ đã cương quyết kháng cự để không hành nghề bán dâm. Một số phải trả giá. Họ bị giết, chúng tôi thậm chí không biết về họ. Họ là những người không có tiếng nói không có tên tuổi. Nhưng số còn lại, những người đầu hàng phải trải qua cơn hành hạ mỗi ngày. Bởi những người đàn ông tìm đến họ không phải là những người muốn tìm người yêu, hay xây dựng gia đình với bạn. Những người đàn ông này mua bạn trong 1 giờ hay 1 ngày, để sự dụng bạn rồi quăng bỏ.
Each of the girls that I have rescued -- I have rescued more than 3,200 girls -- each of them tell me one story in common ... (Applause) one story about one man, at least, putting chili powder in her vagina, one man taking a cigarette and burning her, one man whipping her. We are living among those men: they're our brothers, fathers, uncles, cousins, all around us. And we are silent about them.
Mỗi cô gái mà tôi đã cứu Tôi đã cứu được hơn 3200 cô gái mỗi cô gái kể tôi nghe một câu chuyện giống nhau (Vỗ tay) một câu chuyện về ít nhất một người đàn ông, nhét bột ớt vào chỗ kín của cô một người đàn ông dùng thuốc lá đốt cô hay dùng roi đánh cô. Chúng ta đang sống giữa những người đàn ông đó: Họ là anh trai, bố cậu, chú, hay anh em họ, xung quanh chúng ta. Và chúng ta im lặng trước những điều này.
We think it is easy money. We think it is shortcut. We think the person likes to do what she's doing. But the extra bonuses that she gets is various infections, sexually transmitted infections, HIV, AIDS, syphilis, gonorrhea, you name it, substance abuse, drugs, everything under the sun. And one day she gives up on you and me, because we have no options for her. And therefore she starts normalizing this exploitation. She believes, "Yes, this is it, this is what my destiny is about." And this is normal, to get raped by 100 men a day. And it's abnormal to live in a shelter. It's abnormal to get rehabilitated.
Chúng ta nghĩ đó là tiền kiếm dễ dàng. Là đường tắt. Chúng ta nghĩ những cô gái này thích việc họ làm. Nhưng món tiền thưởng mà cô ấy có thêm là nhiều loại bệnh lây nhiễm, qua đường tình dục HIV, AIDS; lậu, giang mai, ... bạn có thể kể tiếp ... lạm dụng hóa chất, thuốc, ... mọi thứ. Và đến một ngày cô ấy cũng không còn mong đợi gì từ bạn và tôi bởi vì chúng ta không cho cô ấy bất kỳ lựa chọn nào. Và vì vậy, cô ấy bắt đầu thấy sự lạm dụng này là bình thường và tin rằng " Đúng rồi, chẳng qua là số mệnh của mình rồi." Và rằng điều này là bình thường, khi bị cưỡng bức bởi cả trăm người đàn ông mỗi ngày. Và việc tìm đến một nơi đào thoát mới là bất thường. Và đi phục hồi nhân phẩm cũng là chuyện bất thường.
It's in that context that I work. It's in that context that I rescue children. I've rescued children as young as three years, and I've rescued women as old as 40 years. When I rescued them, one of the biggest challenges I had was where do I begin. Because I had lots of them who were already HIV infected. One third of the people I rescue are HIV positive. And therefore my challenge was to understand how can I get out the power from this pain. And for me, I was my greatest experience. Understanding my own self, understanding my own pain, my own isolation, was my greatest teacher. Because what we did with these girls is to understand their potential.
Và đó là phạm vi mà tôi đang nhắm tới. Đó là phạm vi mà tôi muốn cứu các trẻ em này. Tôi đã cứu những trẻ em nhỏ từ 3 tuổi cho đến phụ nữ 40 Và khi cứu họ, thử thách lớn nhất mà tôi phải đối mặt đó là không biết bắt đầu từ đâu. Bởi vì tôi có rất nhiều những người đã nhiễm HIV. Một phần ba trong số những người tôi cứu có HIV dương tính. Và do đó, thử thách của tôi là hiểu được làm cách nào tôi có thể biến nỗi đau của họ thành sức mạnh. Và đối mới tôi, bản thân của tôi chính là kinh nghiệm lớn nhất. Thấu hiểu bản thân mình, thấu hiểu chính nỗi đau của mình và sự cô lập chính là những người thầy tốt nhất. Bởi vì những gì chúng ta làm đối với những phụ nữ này là cần phải nhìn thấy khả năng của họ.
You see a girl here who is trained as a welder. She works for a very big company, a workshop in Hyderabad, making furnitures. She earns around 12,000 rupees. She is an illiterate girl, trained, skilled as a welder. Why welding and why not computers? We felt, one of the things that these girls had is immense amount of courage. They did not have any pardas inside their body, hijabs inside themselves; they've crossed the barrier of it. And therefore they could fight in a male-dominated world, very easily, and not feel very shy about it.
Bạn nhìn thấy đây một cô gái được học thành thợ hàn Cô ấy hiện làm cho một công ty lớn có nhà xưởng ở Hyderabad, để làm các vật dụng nội thất. Cô ấy kiếm được khoảng 12000 rupees. Cô ấy mù chữ, nhưng được học nghề thợ rèn thành thạo. Tại sao học rèn mà không phải vi tính, chẳng hạn? Chúng tôi cảm thấy, một trong những điều mà những cô gái này có được chính là một lòng dũng cảm to lớn. Họ không có mạng che mặt không có khăn quấn tóc họ đã vượt qua những rào cản. Và vì vậy, họ có thể tranh đấu trong môi trường nam giới thống lĩnh dễ dàng, và không e ngại.
We have trained girls as carpenters, as masons, as security guards, as cab drivers. And each one of them are excelling in their chosen field, gaining confidence, restoring dignity, and building hopes in their own lives. These girls are also working in big construction companies like Ram-ki construction, as masons, full-time masons.
Chúng tôi đã đào tạo các cô gái thành thợ mộc, thợ nề vệ sĩ hay tài xế taxi. Và mỗi người trong số họ đều rất giỏi trong lĩnh vực của mình, lấy lại được tự tin, hồi phục nhân phẩm, và bắt đầu có niềm tin vào cuộc sống của chính họ. Những cô gái này cũng làm thợ nề trong các công ty xây dựng lớn như công ty xây dựng Ram-ki, thợ nề làm toàn thời gian.
What has been my challenge? My challenge has not been the traffickers who beat me up. I've been beaten up more than 14 times in my life. I can't hear from my right ear. I've lost a staff of mine who was murdered while on a rescue. My biggest challenge is society. It's you and me. My biggest challenge is your blocks to accept these victims as our own.
Vậy điều gì là thử thách khó khăn cho tôi? Khó khăn của tôi không phải là những người trong đường dây buôn đã đánh tôi. Dù tôi đã từng bị đánh tơi tả hơn 14 lần trong đời đến nỗi tai phải không còn nghe được. Tôi đã mất đi một nhân viên, bị giết trong một cuộc giải cứu. Khó khăn lớn nhất của tôi, chính là xã hội. Chính là các bạn và tôi. Khó khăn lớn nhất của tôi là những ngăn trở của các bạn không tiếp nhận những nạn nhân này như một người trong xã hội.
A very supportive friend of mine, a well-wisher of mine, used to give me every month, 2,000 rupees for vegetables. When her mother fell sick she said, "Sunitha, you have so much of contacts. Can you get somebody in my house to work, so that she can look after my mother?" And there is a long pause. And then she says, "Not one of our girls."
Một người bạn của tôi, rất ủng hộ tôi luôn mong tôi những điều tốt đẹp từng gửi tặng tôi mỗi tháng 2.000 rupee để mua rau quả. Khi mẹ cô ấy bệnh, cô ấy nói với tôi: "Sunitha, bạn quen biết rất nhiều Bạn có thể tìm một người vào giúp việc trong nhà tôi để chăm sóc cho mẹ tôi được không?" Và rồi cô ấy ngưng một lúc khá lâu Và nói tiếp, "Ai đó không phải là một trong những cô gái bạn cứu."
It's very fashionable to talk about human trafficking, in this fantastic A-C hall. It's very nice for discussion, discourse, making films and everything. But it is not nice to bring them to our homes. It's not nice to give them employment in our factories, our companies. It's not nice for our children to study with their children. There it ends. That's my biggest challenge.
Vậy đó, rất thời thượng khi ta nói về nạn buôn người trong sảnh A-C tuyệt đẹp này. Đó là đề tài rất hay để bàn luận, thuyết trình, làm phim và tất cả. Nhưng không tốt tí nào nếu ta phải đem họ vào trong nhà, Không tốt tí nào nếu ta phải nhận họ vào làm trong xưởng hay công ty mình. Không tốt tí nào cho con cái ta học chung với con cái họ. Và đó là kết thúc. Đó là khó khăn lớn nhất của tôi.
If I'm here today, I'm here not only as Sunitha Krishnan. I'm here as a voice of the victims and survivors of human trafficking. They need your compassion. They need your empathy. They need, much more than anything else, your acceptance.
Khi tôi ở đây, tôi không phải ở đây như là Sunitha Krishnan. Tôi ở đây như tiếng nói của những nạn nhân và những người may mắn sống sót nan buôn người. Họ cần lòng trắc ẩn của các bạn. Họ cần các bạn thấu hiều và cảm thông. Và họ cần hơn hết, là sự chấp nhận của các bạn.
Many times when I talk to people, I keep telling them one thing: don't tell me hundred ways how you cannot respond to this problem. Can you ply your mind for that one way that you can respond to the problem? And that's what I'm here for, asking for your support, demanding for your support, requesting for your support. Can you break your culture of silence? Can you speak to at least two persons about this story? Tell them this story. Convince them to tell the story to another two persons.
Rất nhiều lần khi tôi nói với mọi người tôi nhắc đi nhắc lại 1 điều: Xin đừng nói với tôi một trăm lý do tại sao bạn không thể tham gia giải quyết vấn đề này. Bạn có thể suy nghĩ thật nhiều cho 1 cách, chỉ 1 cách bạn sẽ làm thế nào với vần đề này? Và đó là lý do tại sao tôi ở đây để hỏi xin sự hỗ trợ của các bạn yêu cầu sự hỗ trợ của các bạn đòi hỏi sự hỗ trợ của các bạn. Các bạn có thể phá bỏ văn hóa im lặng của mình được không? Các bạn có thể nói cho ít nhất 2 người về những câu chuyện này được không? Kể cho họ nghe. Thuyết phục họ kể những câu chuyện này cho 2 người khác.
I'm not asking you all to become Mahatma Gandhis or Martin Luther Kings, or Medha Patkars, or something like that. I'm asking you, in your limited world, can you open your minds? Can you open your hearts? Can you just encompass these people too? Because they are also a part of us. They are also part of this world. I'm asking you, for these children, whose faces you see, they're no more. They died of AIDS last year. I'm asking you to help them, accept as human beings -- not as philanthropy, not as charity, but as human beings who deserve all our support. I'm asking you this because no child, no human being, deserves what these children have gone through. Thank you. (Applause)
Tôi không đòi hỏi các bạn trở thành Mahatma Gandhis hay Marin Luther King hay Medha Patkars, hay những gì to tát như vậy. Tôi chỉ mong các bạn, trong giới hạn của mình, các bạn có thể đừng hạn hẹp suy nghĩ? Đừng hạn hep tấm lòng? Và đón nhận những người này không? Bởi vì họ cũng là một phần của chúng ta. Họ cũng là một phần của thế giới này. Và tôi đòi hỏi các bạn, cho chính những đứa trẻ này, những khuôn mặt mà các bạn thấy, không còn nữa. Các em đã chết vì bệnh AIDS năm ngoái. Tôi yêu cầu các bạn giúp đỡ họ chấp nhận họ như những con người chứ không phải vì lòng từ thiện mà như những con người đáng được nhận lấy sự hỗ trợ của chúng ta. Tôi yêu cầu các bạn điều này vì không trẻ em, hay cá nhân nào đáng phải trải qua những gì họ đã phải trải qua. Xin cảm ơn. (Vỗ tay)