Well, that's kind of an obvious statement up there. I started with that sentence about 12 years ago, and I started in the context of developing countries, but you're sitting here from every corner of the world. So if you think of a map of your country, I think you'll realize that for every country on Earth, you could draw little circles to say, "These are places where good teachers won't go." On top of that, those are the places from where trouble comes. So we have an ironic problem -- good teachers don't want to go to just those places where they're needed the most.
Ồ, câu trên khá là rõ ràng. Tôi bắt đầu với câu nói đó khoảng 12 năm trước, và tôi bắt đầu trong bối cảnh của các nước đang phát triển nhưng các bạn ngồi đây đến từ nhiều nơi trên thế giới. khi bạn nghĩ tới bản đồ của nước bạn, Tôi nghĩ bạn nhận ra rằng ở mọi nước trên thế giới bạn đều có thể vẽ những vòng tròn nhỏ và nói "Có những nơi giáo viên giỏi không đến." Hơn thế nữa, đó là những nơi mọi rắc rối bắt đầu. Nên chúng ta có một vấn đề mâu thuẫn. Giáo viên giỏi không muốn đến những nơi họ được cần đến nhất.
I started in 1999 to try and address this problem with an experiment, which was a very simple experiment in New Delhi. I basically embedded a computer into a wall of a slum in New Delhi. The children barely went to school, they didn't know any English -- they'd never seen a computer before, and they didn't know what the internet was. I connected high speed internet to it -- it's about three feet off the ground -- turned it on and left it there. After this, we noticed a couple of interesting things, which you'll see. But I repeated this all over India and then through a large part of the world and noticed that children will learn to do what they want to learn to do.
Tôi bắt đầu năm 1999 để thử giải quyết vấn đề này với 1 thí nghiệm. một thí nghiệm rất đơn giản ở New Delhi Tôi gắn một máy tính vào một bức tường tại 1 khu ổ chuột ở New Delhi. Trẻ em thường không đến trường. Chúng cũng không biết tiếng Anh. Chúng còn chưa thấy một cái máy tính nào trước đây, và chúng cũng không biết Intermet là gì. Tôi kết nối Internet tốc độ cao-- nó cao hơn mặt đất khoảng 1m-- bật máy lên và để lại đó. Sau đó, tôi để ý thấy một số điều thú vị mà bạn sẽ thấy. Tôi cũng đã lặp lại việc này trên khắp Ấn Độ và sau đó là trên một phần lớn của thế giới và nhận thấy trẻ em sẽ học làm những thứ chúng muốn học làm.
This is the first experiment that we did -- eight year-old boy on your right teaching his student, a six year-old girl, and he was teaching her how to browse. This boy here in the middle of central India -- this is in a Rajasthan village, where the children recorded their own music and then played it back to each other and in the process, they've enjoyed themselves thoroughly. They did all of this in four hours after seeing the computer for the first time. In another South Indian village, these boys here had assembled a video camera and were trying to take the photograph of a bumble bee. They downloaded it from Disney.com, or one of these websites, 14 days after putting the computer in their village. So at the end of it, we concluded that groups of children can learn to use computers and the internet on their own, irrespective of who or where they were.
Đây là thí nghiệm đầu tiên của chúng tôi 1 cậu bé 8 tuổi ở bên phải bạn đang dạy học trò, 1 cô bé 6 tuổi, cậu ấy đang dạy cô bé cách lướt web. Cậu bé này đang ở giữa vùng Trung Ấn-- đây là làng Rajasthan nơi những đứa trẻ ghi âm nhạc của riêng chúng sau đó phát lại cho người khác, trong quá trình này, chúng hoàn toàn thích thú. Chúng làm tất cả những việc này trong 4 giờ sau lần đầu tiên nhìn thấy máy tính. Tại 1 ngôi làng khác ở Nam Ấn Độ, những cậu bé này đã lắp 1 máy video camera và đang cố chụp ảnh 1 con ong. Chúng tải nó về từ Disney.com hoặc 1 trong những website đó, sau 14 ngày máy tính được lắp đặt trong làng. Cuối cùng, chúng tôi kết luận rằng nhũng nhóm trẻ em này có thể tự học sử dụng máy tính và Internet mà không cần xem xét việc chúng là ai hay ở đâu
At that point, I became a little more ambitious and decided to see what else could children do with a computer. We started off with an experiment in Hyderabad, India, where I gave a group of children -- they spoke English with a very strong Telugu accent. I gave them a computer with a speech-to-text interface, which you now get free with Windows, and asked them to speak into it. So when they spoke into it, the computer typed out gibberish, so they said, "Well, it doesn't understand anything of what we are saying." So I said, "Yeah, I'll leave it here for two months. Make yourself understood to the computer." So the children said, "How do we do that." And I said, "I don't know, actually." (Laughter) And I left. (Laughter) Two months later -- and this is now documented in the Information Technology for International Development journal -- that accents had changed and were remarkably close to the neutral British accent in which I had trained the speech-to-text synthesizer. In other words, they were all speaking like James Tooley. (Laughter) So they could do that on their own. After that, I started to experiment with various other things that they might learn to do on their own.
Lúc đó, tôi trở nên tham vọng hơn và quyết định thử xem những đứa trẻ có thể làm gì khác với máy tính. Chúng tôi bắt đầu với 1 thí nghiệm ở Hyderabad, Ấn Độ chúng tôi có 1 nhóm trẻ em chúng nói tiếng Anh với âm điệu Telugu rất nặng. Tôi đã đưa chúng 1 máy tính có giao diện nói để đánh chữ mà bạn có thể có miễn phí với Windows sau đó yêu cầu chúng nói vào đó. Khi chúng nói, máy tính gõ ra những dòng vô nghĩa, nên chúng hỏi, "Kìa, nó không hiểu những gì cháu nói à?" Vậy tôi nói: "Uhm, bác sẽ để nó ở đây trong 2 tháng. Để các cháu làm máy tính hiểu được mình." Thế là nhũng đứa trẻ hỏi, "Làm sao cháu làm được" Và tôi nói, "Thật sự, bác cũng không biết." (Tiếng cười) Rồi tôi bỏ đi. (Cười) 2 tháng sau-- điều này đã được lưu làm tài liệu tại báo Công nghệ Thông tin (Information Technology) cho Phát triển Quốc tế-- (International Development) âm điệu đó đã thay đổi và rất gần với giọng Anh trung tính mà tôi đã huấn luyện bộ xử lý của chương trình nói để đánh chữ. Nios cách khác, chúng đều phát âm giống James Tooley (Tiếng cười) Chúng có thể tự làm điều đó. Sau đó, tôi bắt đầu thí nghiệm với nhiều thứ khác mà bọn trẻ có thể tự học để làm.
I got an interesting phone call once from Columbo, from the late Arthur C. Clarke, who said, "I want to see what's going on." And he couldn't travel, so I went over there. He said two interesting things, "A teacher that can be replaced by a machine should be." (Laughter) The second thing he said was that, "If children have interest, then education happens." And I was doing that in the field, so every time I would watch it and think of him.
Tôi nhận được 1 cuộc gọi rất thú vị từ Columbo từ Arthur C. Clarke, ông nói: "Tôi muốn xem thử những việc đang diễn ra." Ông ấy không thể đi nên tôi phải đến đó. Ông nói 2 điều rất thú vị, "Một giáo viên mà có thể bị thay thế bởi (Tiếng cười) Điều thứ hai là "Khi trẻ em hứng thú, giáo dục diễn ra." Tôi cũng đang làm trong lãnh vực đó, nên mỗi lần tôi đều xem và nghĩ tới ông ấy.
(Video) Arthur C. Clarke: And they can definitely help people, because children quickly learn to navigate the web and find things which interest them. And when you've got interest, then you have education.
(Video) Arthur C. Clarke: và chúng hoàn toàn có thể giúp mọi người bởi trẻ em có thể học để định hướng rất nhanh sau đó đo tìm những thứ mà chúng thấy thú vị. Và khi bạn có sự lôi cuốn, bạn có giáo dục.
Sugata Mitra: I took the experiment to South Africa. This is a 15 year-old boy.
Sugata Mitra: Tôi lại thí nghiệm ở Nam Phi. Đây là 1 cậu bé 15 tuổi.
(Video) Boy: ... just mention, I play games like animals, and I listen to music.
(Video) Cậu bé:.. Cháu chơi điện tử như những con vật và nghe nhạc.
SM: And I asked him, "Do you send emails?" And he said, "Yes, and they hop across the ocean." This is in Cambodia, rural Cambodia -- a fairly silly arithmetic game, which no child would play inside the classroom or at home. They would, you know, throw it back at you. They'd say, "This is very boring." If you leave it on the pavement and if all the adults go away, then they will show off with each other about what they can do. This is what these children are doing. They are trying to multiply, I think. And all over India, at the end of about two years, children were beginning to Google their homework. As a result, the teachers reported tremendous improvements in their English -- (Laughter) rapid improvement and all sorts of things. They said, "They have become really deep thinkers and so on and so forth. (Laughter) And indeed they had. I mean, if there's stuff on Google, why would you need to stuff it into your head? So at the end of the next four years, I decided that groups of children can navigate the internet to achieve educational objectives on their own.
SM: Rồi tôi hỏi, "Cháu có gửi email không?" Cậu ta nói, "Có ạ, và chúng bay qua cả đại dương." Đây là Cam-pu-chia, cùng hẻo lánh-- một trò chơi toán học khá ngớ ngẩn mà không đứa trẻ nào sẽ chơi trong lớp hoặc tại nhà. Chúng có thể, bạn biết đấy, trả chúng lại cho bạn. Chúng sẽ nói, ''Trò này thật chán" Nhung nếu bạn bỏ nó ở vệ đường và nều mọi người lớn đều bỏ đi chúng sẽ khoe với nhau về những cái chúng có thể làm. Đây là điều những đứa trẻ này đang làm. Chúng đang tập nhân-- tôi nghĩ thế. Và trên toàn Ấn Độ, sau khi kết thúc khoảng 2 năm, những đứa trẻ bắt đầu Google bài tập về nhà. Kết quả là, các giáo viên thông báo về những tiến bộ vượt bậc trong tiếng Anh (Tiếng cười) tiến bộ nhanh chóng trong mọi việc. Chúng nói, "Chúng đã trở thành những người suy nghĩ sâu sắc-- và tương tự." (Tiếng cười) Và thực sự chúng đã trở thành như vậy. Ý tôi là, nếu có nhiều thứ trên Google, tại sao ta cần phải nhồi chúng vào đầu bạn? Nên vào cuối của 4 năm tiếp theo, Tôi đã quyết định rằng những nhóm trẻ có thể định hướng trên mạng để đạt được những mục tiêu giáo dục.
At that time, a large amount of money had come into Newcastle University to improve schooling in India. So Newcastle gave me a call. I said, "I'll do it from Delhi." They said, "There's no way you're going to handle a million pounds-worth of University money sitting in Delhi." So in 2006, I bought myself a heavy overcoat and moved to Newcastle. I wanted to test the limits of the system. The first experiment I did out of Newcastle was actually done in India. And I set myself and impossible target: can Tamil speaking 12-year-old children in a South Indian village teach themselves biotechnology in English on their own? And I thought, I'll test them, they'll get a zero -- I'll give the materials, I'll come back and test them -- they get another zero, I'll go back and say, "Yes, we need teachers for certain things."
Tại thời điểm đó, 1 khoản tiền lớn được đua vào Đại học Newcastle để phát triển giáo dục ở Ấn Độ. Nên Newcastle đã gọi cho tôi. Tôi nói, "Tôi sẽ làm từ Delhi." Họ nói, "Không có cách gì anh có thể xử lý hàng ngàn Bảng tiền của Đại học mà chỉ ngồi ở Delhi." Nên vào năm 2006, Tôi mua 1 cái áo choàng rất ấm và chuyển về Newcastle. Tôi muốn thách thức mọi giới hạn của hệ thống đó. Thí nghiệm đầu tiên tôi thực hiện ngoài Newcastle là ở Ấn Độ. Và tôi cũng đặt ra cho mình 1 nhiệm vụ khong tưởng: liệu những đứa trẻ nói tiếng Tamil 12 tuổi trong 1 ngôi làng ở Bắc Ấn Độ tự học công nghệ sinh học bằng tiếng Anh ? Tôi nghĩ, tôi sẽ kiểm tra chúng. Chúng sẽ nhận điểm không. Tôi đưa chúng mọi thứ. Tôi sẽ quay lại và kiểm tra chúng. Chúng sẽ nhận 1 điểm không nữa. Tôi sẽ quay lại và nói: "Đúng, ta cần giáo viên cho một số việc nhất định."
I called in 26 children. They all came in there, and I told them that there's some really difficult stuff on this computer. I wouldn't be surprised if you didn't understand anything. It's all in English, and I'm going. (Laughter) So I left them with it. I came back after two months, and the 26 children marched in looking very, very quiet. I said, "Well, did you look at any of the stuff?" They said, "Yes, we did." "Did you understand anything?" "No, nothing." So I said, "Well, how long did you practice on it before you decided you understood nothing?" They said, "We look at it every day." So I said, "For two months, you were looking at stuff you didn't understand?" So a 12 year-old girl raises her hand and says, literally, "Apart from the fact that improper replication of the DNA molecule causes genetic disease, we've understood nothing else."
Tôi gọi 26 đứa trẻ. Chúng đều tới, và tôi bảo chúng rằng có rất nhiều thứ khó trên chiếc máy tính này. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu chúng không hiểu điều gì. Tất cả đều bằng tiếng Anh, tôi lại sắp ra đi. (Tiến cười) Nên tôi bỏ chúng lại với nó. Tôi quay lại sau 2 tháng, 26 đứa trẻ bước đến, cực kì im lặng. Tôi nói: "Vậy các cháu có xem gì nơi máy tính không?" Chúng nói: "Có ạ." "Vậy các cháu có hiểu gì không?" "Không, không ạ." Thế là tôi nói, "Thế các cháu đã tập bao lâu trước khi quyết định các cháu không hiểu gì cả?" Chúng nói: "Chúng cháu xem nó hàng ngày." Tôi lại nói: "Trong suốt 2 tháng, các cháu xem những thứ cháu không hiểu?" 1 cô bé 12 tuổi giơ tay lên và nói: một cách thành thật "Ngoài việc sự nhân đôi bất thường của phân tử ADN gây ra các bệnh di truyền, chúng cháu chẳng hiểu gì cả."
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
(Laughter)
(Tiếng cười)
It took me three years to publish that. It's just been published in the British Journal of Educational Technology. One of the referees who refereed the paper said, "It's too good to be true," which was not very nice. Well, one of the girls had taught herself to become the teacher. And then that's her over there. Remember, they don't study English. I edited out the last bit when I asked, "Where is the neuron?" and she says, "The neuron? The neuron," and then she looked and did this. Whatever the expression, it was not very nice.
Tôi mất 3 năm để xuất bản nó. Nó chỉ mới được xuất bản trong Tạp chí Khoa học Giáo dục Anh Quốc. Một trong những người đọc nó nói, "Nó quá tốt để là hiện thực." thật không hay chút nào. 1 trong những cô bé đã tự học để trở thành giáo viên. Kia là cô bé ấy. Hãy nhớ cho là chúng không học tiếng Anh. Tôi sửa lại một ít khi tôi hỏi: "Neuron nằm ở đâu?" rồi cô ấy nói: "Neuron? Neuron?" Rồi cô bé đã nhìn và làm thế này. Dù biểu hiện đó là gì, nó cũng không tốt.
So their scores had gone up from zero to 30 percent, which is an educational impossibility under the circumstances. But 30 percent is not a pass. So I found that they had a friend, a local accountant, a young girl, and they played football with her. I asked that girl, "Would you teach them enough biotechnology to pass?" And she said, "How would I do that? I don't know the subject." I said, "No, use the method of the grandmother." She said, "What's that?" I said, "Well, what you've got to do is stand behind them and admire them all the time. Just say to them, 'That's cool. That's fantastic. What is that? Can you do that again? Can you show me some more?'" She did that for two months. The scores went up to 50, which is what the posh schools of New Delhi, with a trained biotechnology teacher were getting.
Vậy là điểm của chúng được nâng từ 0 lên 30%, mà trong điều kiện đó là 1 điều không tưởng trong giáo dục. Nhưng 30% thì vẵn không phải là điểm đậu. Tôi phát hiện ra rằng chúng có 1 người bạn, 1 kế toán địa phương- 1 cô gái trẻ, chúng chơi bóng đá với cô Tôi hỏi cô: "Liệu cô có dạy chúng đủ khả năng để đậu công nghệ sinh học?" Cô ấy nói: "Làm sao được? Tôi không biết môn đó." Tôi nói: "Không, dùng cách của bà ngoại." Cô ấy nói: "Đó là cái gì?" Tôi nói: "Ồ, việc cô phải làm là đứng sau chúng và luôn tỏ ra ngưỡng mộ chúng. Chỉ cần nói: "Hay quá, thật tuyệt vời, đó là gì? Em có thể làm lại không? Em có thể cho chị xem tiếp không?" Cô ấy làm thế trong 2 tháng. Điểm số của chúng tăng lên 50 cũng là kết quả những trường tốt ở New Delhi, với giáo viên dạy sinh học giỏi, nhận được.
So I came back to Newcastle with these results and decided that there was something happening here that definitely was getting very serious. So, having experimented in all sorts of remote places, I came to the most remote place that I could think of. (Laughter) Approximately 5,000 miles from Delhi is the little town of Gateshead. In Gateshead, I took 32 children and I started to fine-tune the method. I made them into groups of four. I said, "You make your own groups of four. Each group of four can use one computer and not four computers." Remember, from the Hole in the Wall. "You can exchange groups. You can walk across to another group, if you don't like your group, etc. You can go to another group, peer over their shoulders, see what they're doing, come back to you own group and claim it as your own work." And I explained to them that, you know, a lot of scientific research is done using that method.
Thế là tôi quay lại New Castle với những kết quả đó và quyết định có gì đó đang diễn ra ở đây đang dần trở nên nghiêm trọng. Tôi đã thí nghiệm ở mọi vùng hẻo lánh Tôi đã đến vùng hẻo lánh nhất mà tôi có thể nghĩ tới (Tiếng cười) Cách New Delhi khoảng 5000 dặm là thị trấn nhỏ Gateshead. tại đay, tôi chọ 32 đứa trẻ và chỉnh lại phương pháp của mình. Tôi chia chúng ra thành nhóm 4 người Tôi nói: "Các cháu tự chia thành những nhóm 4 nguời nhé. Mỗi nhóm sẽ dùng 1 máy tính chứ không phải 4." Bạn nhớ chứ, từ cái lỗ trên tường. "Các cháu có thể trao đổi nhóm. Các cháu cũng có thể đến nhóm khác nếu cháu không thích nhóm cháu, vân vân... Cháu cúng có thể đến nhóm khác, xem các bạn đang làm gì, rồi quay lại nhóm của mình và tuyên bố như thể cháu đã làm được Sau đó tôi giải thích cho chúng rằng có rất nhiều nghiên cứu khoa học được hoàn thành bằng cách đó
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
The children enthusiastically got after me and said, "Now, what do you want us to do?" I gave them six GCSE questions. The first group -- the best one -- solved everything in 20 minutes. The worst, in 45. They used everything that they knew -- news groups, Google, Wikipedia, Ask Jeeves, etc. The teachers said, "Is this deep learning?" I said, "Well, let's try it. I'll come back after two months. We'll give them a paper test -- no computers, no talking to each other, etc." The average score when I'd done it with the computers and the groups was 76 percent. When I did the experiment, when I did the test, after two months, the score was 76 percent. There was photographic recall inside the children, I suspect because they're discussing with each other. A single child in front of a single computer will not do that. I have further results, which are almost unbelievable, of scores which go up with time. Because their teachers say that after the session is over, the children continue to Google further.
Những đứa trẻ theo tôi rất nhiệt tình, "Bây giờ, chú muốn chúng cháu làm gì?" Tôi đưa chúng 6 câu hỏi kiểm tra của GCSE. Nhóm thứ nhất- nhóm tốt nhất giải mọi câu trong 20 phút Nhóm tệ nhất, trong 45 phút. Chúng sử dụng mọi thứ chúng biết-- nhóm mới, Google, Wikipedia, Hỏi Jeeves, vân vân. Các giáo viên hỏi: "Đó có phải là học sâu không?" Tôi nói, "Vậy hãy thử đi. Tôi sẽ quay lại sau 2 tháng. Chúng ta sẽ đưa chúng 1 bài kiểm tra-- không máy tính, không nói chuyện, vân vân." Điểm trung bình khi tôi kiểm tra với máy tính là 76% Khi tôi thử nghiệm, khi tôi kiểm tra au đó 2 tháng, điểm số vẫn là 76% Có một gợi nhớ bằng hình ảnh trong những đứa trẻ, tôi nghĩ vậy vì chúng thảo luận với nhau. 1 đứa trẻ đơn độc với 1 chiếc máy tính không thể làm được điều đó. Tôi cũng có những kết quả khác gần như không tin nổi của những điểm số tăng dần theo thời gian. Vì giáo viên của chúng nói rằng sau khi buổi học kết thúc những đứa trẻ vẫn tiếp tục Google thêm.
Here in Britain, I put out a call for British grandmothers, after my Kuppam experiment. Well, you know, they're very vigorous people, British grandmothers. 200 of them volunteered immediately. (Laughter) The deal was that they would give me one hour of broadband time, sitting in their homes, one day in a week. So they did that, and over the last two years, over 600 hours of instruction has happened over Skype, using what my students call the granny cloud. The granny cloud sits over there. I can beam them to whichever school I want to.
Tại Anh, tôi kêu gọi những người bà Anh sau thí nghiệm Kuppam của tôi. Thế là, bạn biết đấy, họ là những người mãnh liệt- những người bà Anh. 200 người lập tức tình nguyện. (Tiếng cười) Thỏa thuận là họ sẽ đưa tôi 1 giờ lên mạng, ngồi trong nhà họ 1 ngày 1 tuần. Họ làm điều đó. Vậy là trong 2 năm sau, trong hơn 600 giờ hướng dẫn đã diễn ra qua Skype, sử dụng thứ mà học trò tôi gọi là đám mây của bà. Đám mây của bà ở đó. Tôi có thể chiếu chúng đến bất kì trường nào tôi muốn.
(Video) Teacher: You can't catch me. You say it. You can't catch me.
(Video)Giáo viên: Em không bắt được đâu. Em nói đi. Em không bắt được đâu.
Children: You can't catch me.
Trẻ em: Em không bắt được đâu.
Teacher: I'm the gingerbread man.
Giáo viên: Tôi là người bánh gừng.
Children: I'm the gingerbread man.
Học sinh: Tôi là người bánh gừng.
Teacher: Well done. Very good ...
Giáo viên: Rất tốt, rất tốt...
SM: Back at Gateshead, a 10-year-old girl gets into the heart of Hinduism in 15 minutes. You know, stuff which I don't know anything about. Two children watch a TEDTalk. They wanted to be footballers before. After watching eight TEDTalks, he wants to become Leonardo da Vinci.
Sm: Quay lại Gateshead, 1 cô bé 10 tuổi hiểu được cốt lõi của đạo Hin-đu ong 15 phút. abnj biết đấy, những thứ tôi chẳng biết gì cả 2 đứa trẻ xem 1 TEDTalk. Chúng đã từng muốn làm cầu thủ bóng đá. Sau khi xem 8 TEDTalks cậu ta muốn trở thành Leonardo da Vinci.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
It's pretty simple stuff.
Đó là những điều khá đơn giản.
This is what I'm building now -- they're called SOLEs: Self Organized Learning Environments. The furniture is designed so that children can sit in front of big, powerful screens, big broadband connections, but in groups. If they want, they can call the granny cloud. This is a SOLE in Newcastle. The mediator is from Pune, India.
Đây là tôi đang xây dựng. Chúng được gọi là SOLEs: Những môi trường học tự thiết lập. Nội thất được thiết kế để trẻ em có thể ngồi trước những màn hình lớn kết nối mạng nhanh, nhưng phải theo nhóm. Nếu chúng muốn, chúng có thể gọi những đám mây của bà. Đây là 1 SOLE ở Newcastle. Người điều phối là từ Ấn Độ.
So how far can we go? One last little bit and I'll stop. I went to Turin in May. I sent all the teachers away from my group of 10 year-old students. I speak only English, they speak only Italian, so we had no way to communicate. I started writing English questions on the blackboard. The children looked at it and said, "What?" I said, "Well, do it." They typed it into Google, translated it into Italian, went back into Italian Google. Fifteen minutes later -- next question: where is Calcutta? This one, they took only 10 minutes. I tried a really hard one then. Who was Pythagoras, and what did he do? There was silence for a while, then they said, "You've spelled it wrong. It's Pitagora." And then, in 20 minutes, the right-angled triangles began to appear on the screens. This sent shivers up my spine. These are 10 year-olds. Text: In another 30 minutes they would reach the Theory of Relativity. And then?
Vậy ta có thể phát triển đến đâu? Chỉ một ít nữa thôi rồi tôi sẽ dừng Tôi đến Turin vào tháng Năm. Tôi chuyển giáo viên ra khỏi 1 nhóm những đứa trẻ 10 tuổi. Tôi chỉ nói tiếng Anh, chúng lại chỉ nói tiếng Ý, nên chúng tôi không thể giao tiếp. Tôi bắt đầu viết những câu hỏi tiếng Anh lên bảng. Những đứa trẻ nhìn và hỏi: "Gì đây?" Tôi nói: "Ồ cháu làm đi." Chúng gõ vào Google, dịch ra tiếng Ý, quay lại Google Ý. 15 phút sau... âu hỏi tiếp theo: Calcutta ở đâu? Câu này, chúng chỉ cần 10 phút Tôi liền thử 1 câu khó hơn. Ai là Pythagoras, và ông đã làm gì? Im lặng kéo dài một lúc, sau đó chúng nói:"Chú viết sai rồi. Phải là Pitagora." Sau đó, trong 20 phút, những tam giác vuông bắt đầu xuất hiện trên các màn hình. Điều đó làm tôi phải rùng mình. Chúng chỉ mới 10 tuổi. Chữ: Trong 20 phút nữa thôi chúng sẽ biết vè Định luật Đồng dạng chăng?
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
SM: So you know what's happened? I think we've just stumbled across a self-organizing system. A self-organizing system is one where a structure appears without explicit intervention from the outside. Self-organizing systems also always show emergence, which is that the system starts to do things, which it was never designed for. Which is why you react the way you do, because it looks impossible. I think I can make a guess now -- education is self-organizing system, where learning is an emergent phenomenon. It'll take a few years to prove it, experimentally, but I'm going to try. But in the meanwhile, there is a method available. One billion children, we need 100 million mediators -- there are many more than that on the planet -- 10 million SOLEs, 180 billion dollars and 10 years. We could change everything.
SM: Vậy bạn có biết đã xảy ra chuyện gì không? Tôi nghĩ chúng ta vừa khàm phá ra 1 hệ thống tự tổ chức. Đó là hệ thống mà 1 cấu trúc sẽ xuất hiện mà không có can thiệp gì rõ ràng từ bên ngoài. Những hệ thống tự tổ chức luôn luôn thể hiện sự khẩn cấp đó là khi hệ thống bắt đầu làm một số việc mà chúng không được thiết lập để làm. Đó là lí do bạn làm những việc bạn đang làm, vì nó trông không tưởng. Tôi nghĩ tôi có thể đoán. Giáo dục là 1 hệ thống tự tổ chức, khi học hành là 1 việc cấp thiết. Cần vài năm để chứng minh điều đó, nhưng tôi sẽ có gắng. Trong lúc đó, có 1 phương pháp khác. 1 triệu trẻ em, ta cần 100 triệu người điều phối có nhiều người hơn thế trên thế giới 10 triệu SOLEs, 180 triệu đô-la và 10 năm. Chúng ta có thể thay đổi mọi thứ
Thanks.
Cảm ơn
(Applause)
(Vỗ tay)