It's wonderful to be here to talk about my journey, to talk about the wheelchair and the freedom it has bought me.
Thật tuyệt với khi được ở đây để nói về cuộc hành trình của tôi, để nói về cái xe lăn và sự tự do mà nó đã mang đến cho tôi.
I started using a wheelchair 16 years ago when an extended illness changed the way I could access the world. When I started using the wheelchair, it was a tremendous new freedom. I'd seen my life slip away and become restricted. It was like having an enormous new toy. I could whiz around and feel the wind in my face again. Just being out on the street was exhilarating.
Tôi bắt đầu dùng xe lăn 16 năm trước khi một căn bệnh khéo dài thay đổi cách tôi tiếp cận thế giới. Khi tôi bắt đầu dùng xe lăn, nó là một sự tự do lớn lao Tôi đáng lẽ đã thấy cuộc đợi mình trượt đi và bị giới hạn. Nhưng nó như có một món đồ chơi mới. Tôi lại có thể lượt quanh và cảm nhận làn gió vuốt má mình một lần nữa. Chỉ ra ngoài phố cũng đã rất tuyệt vời.
But even though I had this newfound joy and freedom, people's reaction completely changed towards me. It was as if they couldn't see me anymore, as if an invisibility cloak had descended. They seemed to see me in terms of their assumptions of what it must be like to be in a wheelchair. When I asked people their associations with the wheelchair, they used words like "limitation," "fear," "pity" and "restriction." I realized I'd internalized these responses and it had changed who I was on a core level. A part of me had become alienated from myself. I was seeing myself not from my perspective, but vividly and continuously from the perspective of other people's responses to me.
Mặc dù tôi có niềm vui và sự tự do mới mẻ này, phản ứng của mọi người đối với tôi đã thay đổi. Nó như họ khong còn nhìn thấy tôi nữa, cứ như có bức màn vô hình che phủ xuống. Họ dường như nhìn tôi với những giả thuyết của họ về những gì người ta phải trải qua khi dùng xe lăn. Khi tôi hỏi mọi người về những liên hệ họ nghĩ tới với xe lăn, họ dùng những từ như "giới hạn", "sợ hãi" "đáng thương" và "gò bó" Tôi nhận ra tôi đã cho những câu trả lời này vào lòng mình và nó đã thay đổi tôi về mặt cốt lõi. Một phần của tôi đã trở nên cách xa với chính mình. Tôi đã nhìn nhận bản thân mình không còn qua quan điểm của chính mình nữa mà rõ nét và liên tục từ góc nhìn của những câu trả lời gửi đến tôi.
As a result, I knew I needed to make my own stories about this experience, new narratives to reclaim my identity.
Từ đó, tôi biết mình phải tạo nên câu chuyện của bản thân về trải nghiệm này, một câu chuyện mới để dành lại bản sắc con người mình.
["Finding Freedom: 'By creating our own stories we learn to take the texts of our lives as seriously as we do 'official' narratives.' — Davis 2009, TEDx Women"]
["Tìm đến tự do: Bằng cách tạo nên câu chuyện của chính mình chúng ta học cách coi trọng các từ ngữ của đời mình nhưng cái cách chúng ta "chính thức" kể" - Davis 2009, TEDx Women"]
I started making work that aimed to communicate something of the joy and freedom I felt when using a wheelchair -- a power chair -- to negotiate the world. I was working to transform these internalized responses, to transform the preconceptions that had so shaped my identity when I started using a wheelchair, by creating unexpected images. The wheelchair became an object to paint and play with. When I literally started leaving traces of my joy and freedom, it was exciting to see the interested and surprised responses from people. It seemed to open up new perspectives, and therein lay the paradigm shift. It showed that an arts practice can remake one's identity and transform preconceptions by revisioning the familiar.
Tôi bắt đầu làm các công việc với mục đích là truyền tài một phần niềm vui và tự do tôi cảm nhận được khi sử dụng xe lăn-- 1 cái ghế quyền lực -- để thỏa hiệp với thế giới. Tôi đã làm việc để biến những trả lời bị cho vào đầu tôi, để biến đổi cái dự tưởng mà đã hình thành lên con người tôi khi tôi bắt đầu dùng xe lăn, bằng cách tạo ra những bức ảnh không tưởng. Xe lăn trở thành đối tượng để vẽ và chơi cùng. Khi tôi bắt đầu, theo nghĩa đen, để lại dấu vết của niềm vụi và tự do của mình thật thú vị khi nhìn thấy những phản ứng đầy thích thú và ngạc nhiên từ mọi người. Nó dường như mở ra những quan điểm mới, và từ đó là sự chuyển dịch về mẫu hình. Nó cho thấy rằng những hoạt động nghệ thuật có thể làm lại bản sắc của một con người và thay đổi những dự tưởng có được do hình dung những gì quen thuộc.
So when I began to dive, in 2005, I realized scuba gear extends your range of activity in just the same way as a wheelchair does, but the associations attached to scuba gear are ones of excitement and adventure, completely different to people's responses to the wheelchair.
Khi tôi bắt đầu lặn năm 2005, Tôi nhận ra đồ dùng lặn nới rộng phạm vi hoạt động giống hệt như xe lăn, Nhưng những liên hệ gắn với đồ dùng lặn là những từ gợi sự phấn khích và mạo hiểm, khác hoàn toàn với phản ứng về xe lăn.
So I thought, "I wonder what'll happen if I put the two together?" (Laughter) (Applause) And the underwater wheelchair that has resulted has taken me on the most amazing journey over the last seven years.
Nên tôi nghĩ: "Không biết điều gì sẽ xảy ra nếu tôi kết hợp hai điều này lại với nhau?" (Tiếng cười) (Vỗ tay) Và cái xe lăn dưới nước từ ý tưởng trên đã dẫn tôi trên một hành trình tuyệt vời nhất trong 7 năm qua.
So to give you an idea of what that's like, I'd like to share with you one of the outcomes from creating this spectacle, and show you what an amazing journey it's taken me on.
Để cho các bạn một suy nghĩ xem nó như thế nào, Tôi muốn chia sẻ với các bạn 1 trong những kết quả từ việc tạo nên cảnh này, và cho các bạn thấy hành trình tuyệt với mà nó đã dẫn tôi đến.
(Music)
(Nhạc)
(Applause)
(Vỗ tay)
It is the most amazing experience, beyond most other things I've experienced in life. I literally have the freedom to move in 360 degrees of space and an ecstatic experience of joy and freedom.
Nó là trải nghiệm tuyệt với nhất, vượt qua tất cả những điều mà tôi đã trải qua trong đời. Tôi đã thực sự có sự tự do để di chuyển trong 360 độ của không gian và một trải nghiệm ngất ngây của niềm vui và sự tự do.
And the incredibly unexpected thing is that other people seem to see and feel that too. Their eyes literally light up, and they say things like, "I want one of those," or, "If you can do that, I can do anything."
Và điều tuyệt vời bất ngờ là người khác có vẻ như nhìn và cảm nhận được điều đó. Ánh mắt của họ sáng lên, và họ nói những điều như, "Tôi muốn một cái đó" hay "Nếu bạn có thể làm việc kia thì tôi có thể làm bất kì điều gì"
And I'm thinking, it's because in that moment of them seeing an object they have no frame of reference for, or so transcends the frames of reference they have with the wheelchair, they have to think in a completely new way. And I think that moment of completely new thought perhaps creates a freedom that spreads to the rest of other people's lives. For me, this means that they're seeing the value of difference, the joy it brings when instead of focusing on loss or limitation, we see and discover the power and joy of seeing the world from exciting new perspectives. For me, the wheelchair becomes a vehicle for transformation. In fact, I now call the underwater wheelchair "Portal," because it's literally pushed me through into a new way of being, into new dimensions and into a new level of consciousness.
Và tôi nghĩ rằng, Nó là bởi vì trong khoảnh khắc họ nhìn thấy 1 vật mà họ không có mẫu hình để liên tưởng đến, hay quá vượt trội mẫu hình liên tưởng của họ đối với cái xe lăn, họ phải có 1 lối suy nghĩ hoàn toàn mới. Và tôi nghĩ cái giây phút của những suy nghĩ hoàn toàn mới có lẽ tạo ra sự tự do mà tỏa khắp tới cuộc đời của những người khác. Đối với tôi, điều này có nghĩa rằng họ nhìn ra giá trị của sự khác biệt, niềm hạnh phúc mà nó mang lại thay vì tập trung vào sự mất mát hay hạn chế, chúng ta nhìn và phát hiện ra sức mạnh và niềm vui trong việc nhìn thế giới từ những góc nhìn mới. Đối với tôi, xe lăn trở thành 1 phương tiện để biến đổi. Thực tế, hiện giờ tôi gọi chiếc xe lăn duới nước là "Portal" ("Cánh cổng") bởi vì nó đã thực sự đẩy tôi đến một cách sống mới, đến 1 không gian mới và đến với 1 tầm nhận thức mới.
And the other thing is, that because nobody's seen or heard of an underwater wheelchair before, and creating this spectacle is about creating new ways of seeing, being and knowing, now you have this concept in your mind. You're all part of the artwork too.
Và một điều nữa là, vì chưa ai nghe hay nhìn thấy 1 cái xe lăn dưới nước từ trước đến nay, và tạo nên hình ảnh này chính là tạo ra một cách mới để nhìn, để sống và để hiểu, giờ bạn đã có khái niệm này trong đầu. Bạn cũng là 1 phần của tác phẩm nghệ thuật ấy.
(Applause)
(Vỗ tay)