So, here we go: a flyby of play.
Nào chúng ta nói lướt qua các trò chơi.
It's got to be serious if the New York Times puts a cover story of their February 17th Sunday magazine about play. At the bottom of this, it says, "It's deeper than gender. Seriously, but dangerously fun. And a sandbox for new ideas about evolution." Not bad, except if you look at that cover, what's missing? You see any adults?
Chủ đề này rất nghiêm túc vì tờ New York Times có viết lại một câu chuyện trên số báo chủ nhật ngày 17/2 về trò chơi. Bên dưới bài báo có câu "chủ đề còn sâu sắc hơn chuyện giới tính. Một cách nghiêm túc, nhưng vô cùng buồn cười. Một bộ sưu tập ý tưởng mới về phát triển." Không tồi, trừ phi bạn xem bài báo đó, có gì còn thiếu phải không? Hình như không thấy nói về người lớn?
Well, lets go back to the 15th century. This is a courtyard in Europe, and a mixture of 124 different kinds of play. All ages, solo play, body play, games, taunting. And there it is. And I think this is a typical picture of what it was like in a courtyard then. I think we may have lost something in our culture.
Hãy quay về thế kỷ 15. Đây là một sân chơi ở Châu Âu, với 124 loại trò chơi khác nhau. Mọi lứa tuổi, chơi riêng, trò vận động cơ thể, trò chơi dụng cụ, trò chọc quẹo. Thật vậy. Tôi nghĩ đó là một bức hình độc đáo về khung cảnh của một sân chơi. Tôi nghĩ chúng ta có thể đã đánh mất điều gì đó trong văn hóa.
So I'm gonna take you through what I think is a remarkable sequence. North of Churchill, Manitoba, in October and November, there's no ice on Hudson Bay. And this polar bear that you see, this 1200-pound male, he's wild and fairly hungry. And Norbert Rosing, a German photographer, is there on scene, making a series of photos of these huskies, who are tethered. And from out of stage left comes this wild, male polar bear, with a predatory gaze. Any of you who've been to Africa or had a junkyard dog come after you, there is a fixed kind of predatory gaze that you know you're in trouble. But on the other side of that predatory gaze is a female husky in a play bow, wagging her tail. And something very unusual happens. That fixed behavior -- which is rigid and stereotyped and ends up with a meal -- changes. And this polar bear stands over the husky, no claws extended, no fangs taking a look. And they begin an incredible ballet.
Tôi sẽ cho bạn thấy một cảnh tượng kinh ngạc. Phía bắc thị trấn Churchill, Manitoba, vào tháng 10 và 11, không có băng ở vịnh Hudson. Và chú gấu bắc cực mà bạn thấy là chú gấu đực nặng 1200 pound, chú rất hoang dã và rất đói. Norbert Rosing, một nhà nhiếp ảnh người Đức, có trên hình, đang thực hiện chuỗi hình về những chú chó eskimo, chúng đang bị cột. Từ bên ngoài phía trái khung hình, con vật bước đến, đó là một con gấu đực bắc cực với đôi mắt săn mồi. Có ai trong các bạn đến Châu Phi hay bị một con chó dữ đuổi, bạn sẽ cảm được cái nhìn săn mồi làm bạn khủng hoảng. Nhưng trước cái nhìn nguy hiểm đó một con chó eskimo cái đang hạ thấp người, vẫy tai. Cái gì đó bất thường xảy ra. Thái độ bất động của chú gấu-- thường lặp lại đúng như vậy và kết thúc bằng một bữa ăn -- đã thay đổi. Chú gấu bắc cực này theo dõi con chó eskimo, không móng vuốt đưa ra, không nhe nanh. Và chúng bắt đầu một vũ điệu không thể tin được.
A play ballet. This is in nature: it overrides a carnivorous nature and what otherwise would have been a short fight to the death. And if you'll begin to look closely at the husky that's bearing her throat to the polar bear, and look a little more closely, they're in an altered state. They're in a state of play. And it's that state that allows these two creatures to explore the possible. They are beginning to do something that neither would have done without the play signals. And it is a marvelous example of how a differential in power can be overridden by a process of nature that's within all of us.
Một vở ba lê. Vở diễn trong thiên nhiên: không phải là một cảnh tượng ăn thịt và cũng không phải cuộc chiến giết chóc ngắn ngủi. Nếu nhìn kỹ chó eskimo thì thấy nó đưa cái cổ họng về phía gấu bắc cực, và nhìn kỹ hơn nữa, thì chúng đang trong trạng thái thay đổi. Chúng vào trò chơi. Đó là trạng thái cho phép 2 con vật thăm dò nhau tối đa. Chúng bắt đầu làm điều mà chúng chưa bao giờ làm nếu không có tín hiệu của trò chơi. Đó là một ví dụ tuyệt vời để mô tả một sự áp đảo về sức mạnh có thể bị chìm khuất sau một quá trình tự nhiên quanh ta.
Now how did I get involved in this? John mentioned that I've done some work with murderers, and I have. The Texas Tower murderer opened my eyes, in retrospect, when we studied his tragic mass murder, to the importance of play, in that that individual, by deep study, was found to have severe play deprivation. Charles Whitman was his name. And our committee, which consisted of a lot of hard scientists, did feel at the end of that study that the absence of play and a progressive suppression of developmentally normal play led him to be more vulnerable to the tragedy that he perpetrated. And that finding has stood the test of time -- unfortunately even into more recent times, at Virginia Tech.
Làm thế nào tôi chứng kiến được? John đã bảo tôi làm vài nghiên cứu với kẻ giết người, và tôi nhận lời. Kẻ giết người ở Tòa Tháp Texas đã mở mắt tôi, nhìn lại, khi chúng tôi nghiên cứu về vụ thảm sát hàng loạt kinh hoàng, để thấy tầm quan trọng của trò chơi, trong đó, theo nghiên cứu, đối tượng bị thiếu trầm trọng việc chơi đùa. Tên của đối tượng là Charles Whitman. Nhóm của chúng tôi, gồm nhiều nhà khoa học tên tuổi, cuối cùng chúng tôi nhận thấy sự thiếu trò chơi và sự cấm đoán trò chơi theo lứa tuổi làm cho anh ta trở nên dễ bị tổn thương trước những bi kịch mà anh ta gặp. Và phát hiện này được kiểm chứng qua thời gian -- không may điều đó càng đúng với thời gian gần đây, tại trường Virginia Tech.
And other studies of populations at risk sensitized me to the importance of play, but I didn't really understand what it was. And it was many years in taking play histories of individuals before I really began to recognize that I didn't really have a full understanding of it. And I don't think any of us has a full understanding of it, by any means. But there are ways of looking at it that I think can give you -- give us all a taxonomy, a way of thinking about it.
Những nghiên cứu khác trên nhóm có nguy cơ làm tôi quan tâm nhiều hơn về tầm quan trọng của trò chơi, nhưng tôi không hiểu trò chơi là gì. Nhiều năm làm việc với lịch sử trò chơi của nhiều người tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi không hiểu trọn vẹn về trò chơi. Tôi không nghĩ ai trong chúng ta hiểu trọn vẹn về nó, cho dù theo nghĩa nào. Nhưng có nhiều cách để tìm hiểu về nó mà tôi có thể nói với bạn -- để cho chúng ta cách phân loại, cách suy nghĩ về nó.
And this image is, for humans, the beginning point of play. When that mother and infant lock eyes, and the infant's old enough to have a social smile, what happens -- spontaneously -- is the eruption of joy on the part of the mother. And she begins to babble and coo and smile, and so does the baby. If we've got them wired up with an electroencephalogram, the right brain of each of them becomes attuned, so that the joyful emergence of this earliest of play scenes and the physiology of that is something we're beginning to get a handle on.
Và hình ảnh này, đối với con người, là điểm khởi đầu của trò chơi. Khi người mẹ và đứa trẻ nhìn vào mắt nhau, đứa trẻ đủ lớn để biết mỉm cười, điều xảy ra -- một cách tự phát -- là sự bùng nổ niềm vui đối với người mẹ. Cô ta bắt đầu bi bô, nựng nịu và mỉm cười, và đứa bé cũng vậy. Nếu ta đo điện não đồ của họ, ta sẽ thấy não phải của họ có cùng nhịp, vậy sự xuất hiện niềm vui trong trò chơi này và hiện tượng sinh lý của nó là điều mà chúng ta bắt đầu hiểu được.
And I'd like you to think that every bit of more complex play builds on this base for us humans. And so now I'm going to take you through sort of a way of looking at play, but it's never just singularly one thing.
Tôi muốn bạn hiểu rằng mỗi trò chơi phức tạp đều xây dựng trên nền tảng chung của con người. Vậy tôi sẽ đưa bạn qua một cách nhìn về trò chơi, nhưng đó không phải là một cách duy nhất.
We're going to look at body play, which is a spontaneous desire to get ourselves out of gravity. This is a mountain goat. If you're having a bad day, try this: jump up and down, wiggle around -- you're going to feel better. And you may feel like this character, who is also just doing it for its own sake. It doesn't have a particular purpose, and that's what's great about play. If its purpose is more important than the act of doing it, it's probably not play.
Chúng ta xem trò chơi vận động cơ thể, đó là một mong muốn tự phát để thoát trọng lực. Đây là một con dê núi. Nếu bạn có một ngày tồi tệ, hãy: thử cái này hãy nhảy chồm chồm, hãy lắc lư quay tròn -- bạn sẽ cảm thấy khá hơn. Bạn có thể cảm thấy như nhân vật này người cũng chỉ làm như thế vì ý muốn tự phát. Nó không có một mục đích đặc biệt nào, và đó là điều tuyệt vời về trò chơi. Nếu mục đích quan trọng hơn những động tác đó, thì nó không còn là trò chơi nữa.
And there's a whole other type of play, which is object play. And this Japanese macaque has made a snowball, and he or she's going to roll down a hill. And -- they don't throw it at each other, but this is a fundamental part of being playful. The human hand, in manipulation of objects, is the hand in search of a brain; the brain is in search of a hand; and play is the medium by which those two are linked in the best way.
Có một loại trò chơi khác, đó là trò chơi vật thể. Chú khỉ Nhật bản này làm bóng tuyết, và nó sắp lăn xuống đồi. Và -- chúng không ném bóng tuyết vào nhau, nhưng đó là một phần cơ bản của trò chơi. Tay người, dùng để nhào nặng đồ vật, là cánh tay thực hiện ý muốn của não; não điều khiển tay; và trò chơi là trung gian nhờ đó hai vật não-tay nối với nhau theo cách tốt nhất.
JPL we heard this morning -- JPL is an incredible place. They have located two consultants, Frank Wilson and Nate Johnson, who are -- Frank Wilson is a neurologist, Nate Johnson is a mechanic. He taught mechanics in a high school in Long Beach, and found that his students were no longer able to solve problems. And he tried to figure out why. And he came to the conclusion, quite on his own, that the students who could no longer solve problems, such as fixing cars, hadn't worked with their hands. Frank Wilson had written a book called "The Hand." They got together -- JPL hired them. Now JPL, NASA and Boeing, before they will hire a research and development problem solver -- even if they're summa cum laude from Harvard or Cal Tech -- if they haven't fixed cars, haven't done stuff with their hands early in life, played with their hands, they can't problem-solve as well. So play is practical, and it's very important.
JPL mà chúng ta vừa nghe sáng nay -- JPL là một nơi tuyệt vời. Họ có hai tư vấn viên, Frank Wilson và Nate Johnson, -- Frank Wilson là nhà thần kinh học, Nate Johnson là thợ cơ khí. Anh ta dạy cơ khí trong một trường trung học ở Long Beach, và đã nhận thấy rằng học sinh không có khả năng giải toán. Anh ta cố gắng hiểu tại sao. Và anh ta kết luận, theo anh ta, học sinh sẽ không thể giải những bài toán dài hơn, như là sửa xe hơi, khi họ không làm việc với đôi tay. Frank Wilson đã viết một quyển sách với tựa đề "Bàn Tay." Họ viết cùng nhau -- JPL đã thuê họ. Bây giờ, JPL, NASA và Boeing, trước đây họ thuê 1 nhà nghiên cứu và một người tìm giải pháp phát triển -- thậm chí, họ là những thủ khoa của Harvard hay Cal Tech -- nếu họ không sửa xe, không làm những thứ với đôi bàn tay khi họ còn nhỏ, không chơi với đôi bàn tay, thì họ không thể giải quyết vấn đề giỏi được. Vậy trò chơi rất hiệu quả và rất quan trọng.
Now one of the things about play is that it is born by curiosity and exploration. (Laughter) But it has to be safe exploration. This happens to be OK -- he's an anatomically interested little boy and that's his mom. Other situations wouldn't be quite so good. But curiosity, exploration, are part of the play scene. If you want to belong, you need social play. And social play is part of what we're about here today, and is a byproduct of the play scene.
Một trong những thứ liên quan đến trò chơi đó là sự tò mò và thăm dò. (Cười) Nhưng nó phải là sự dò dẫm an toàn. Trò này có vẻ an toàn -- đó là cậu bé rất tò mò và mẹ. Những hoàn cảnh khác có vẻ không an toàn lắm. Nhưng sự tò mò, sự khám phá là một phần của khung cảnh trò chơi. Nếu bạn muốn tham gia, thì bạn cần trò chơi xã hội. Đó là trò chơi nhiều người, và là một phần của buổi nói chuyện hôm nay, và là hệ quả của khung cảnh trò chơi.
Rough and tumble play. These lionesses, seen from a distance, looked like they were fighting. But if you look closely, they're kind of like the polar bear and husky: no claws, flat fur, soft eyes, open mouth with no fangs, balletic movements, curvilinear movements -- all specific to play. And rough-and-tumble play is a great learning medium for all of us. Preschool kids, for example, should be allowed to dive, hit, whistle, scream, be chaotic, and develop through that a lot of emotional regulation and a lot of the other social byproducts -- cognitive, emotional and physical -- that come as a part of rough and tumble play.
Trò vật lộn. Những sư tử con này, nhìn từ xa, trông giống như chúng đang đánh nhau. Nhưng nếu bạn nhìn gần, chúng có vẻ giống chú gấu bắc cực và chó eskimo: không móng vuốt, không xù lông, mắt không long lên, miệng mở mà không có nanh, động tác nhẹ nhàng, động tác múa dẻo -- tất cả các yếu tố đặc biệt của trò chơi. Trò vật lộn là một bài tập tuyệt vời cho tất cả chúng ta. Ví dụ trẻ trước tuổi đi học nên được cho phép lặn, va chạm mạnh, huýt gió, la hét, quậy phá, và được phát triển thông qua những cảm xúc bình thường và nhiều trò chơi xã hội khác -- thông minh, cảm xúc và thể chất -- đó là một phần của trò vật lộn.
Spectator play, ritual play -- we're involved in some of that. Those of you who are from Boston know that this was the moment -- rare -- where the Red Sox won the World Series. But take a look at the face and the body language of everybody in this fuzzy picture, and you can get a sense that they're all at play.
Trò quan sát, trò chơi động tác -- chúng ta trực tiếp tham gia vào các hoạt động. Những bạn đến từ Boston biết đây là một thời điểm -- rất hiếm -- ở đó đội Red Sox thắng giải bóng chày thế giới. Hãy nhìn khuôn mặt và ngôn ngữ cơ thể của mọi người trong bức hình lộn xộn này, và bạn có thể hiểu tất cả họ đang chơi.
Imaginative play. I love this picture because my daughter, who's now almost 40, is in this picture, but it reminds me of her storytelling and her imagination, her ability to spin yarns at this age -- preschool. A really important part of being a player is imaginative solo play.
Một trò chơi đầy sáng tạo. Tôi thích bức tranh này vì con gái tôi, bây giờ đã 40 tuổi, có trong đó, nhưng nó gợi tôi nhớ đến câu chuyện của con bé và sự tưởng tượng của nó, về khả năng kể chuyện không dừng ở lứa tuổi đó -- tuổi tiền học đường. Một phần rất quan trọng để trở thành người chơi là tưởng tượng chơi một mình.
And I love this one, because it's also what we're about. We all have an internal narrative that's our own inner story. The unit of intelligibility of most of our brains is the story. I'm telling you a story today about play. Well, this bushman, I think, is talking about the fish that got away that was that long, but it's a fundamental part of the play scene.
Tôi thích cái này, vì nó liên quan đến chúng ta. Tất cả chúng ta đều có câu chuyện riêng đó là câu chuyện nội tâm của riêng ta. Đơn vị thông minh của phần lớn trí não của chúng ta là câu chuyện. Hôm nay tôi nói với bạn một câu chuyện về trò chơi. Tôi nghĩ thổ dân này đang nói về con cá chạy thoát, nó dài lắm, nhưng đó là một phần cơ bản trong cảnh trò chơi này.
So what does play do for the brain? Well, a lot.
Vậy cái gì tham gia chơi trong não? Nhiều thứ lắm.
We don't know a whole lot about what it does for the human brain, because funding has not been exactly heavy for research on play. I walked into the Carnegie asking for a grant. They'd given me a large grant when I was an academician for the study of felony drunken drivers, and I thought I had a pretty good track record, and by the time I had spent half an hour talking about play, it was obvious that they were not -- did not feel that play was serious. I think that -- that's a few years back -- I think that wave is past, and the play wave is cresting, because there is some good science.
Chúng ta không biết hết về điều xảy ra trong não người, vì tài chính không đủ cho nghiên cứu về trò chơi. Tôi vào trung tâm trưng bày Carnegie và tìm tài trợ. Họ đã cho tôi một số tiền tài trợ lớn khi tôi còn làm trong viện hàn lâm lo nghiên cứu tài xế gây tội ác do rượu, tôi nghĩ đã thu được một tài liệu tốt, và tôi đã bỏ ra nửa giờ để nói về trò chơi, đương nhiên họ không chơi -- không cảm thấy trò chơi là nghiêm túc. Tôi nghĩ -- vài năm trước đây -- tôi nghĩ cơn sóng đòi nghiêm túc đó đã qua rồi, và cơn sóng trò chơi đang lên cao, vì có vài ngành khoa học mũi nhọn tham gia.
Nothing lights up the brain like play. Three-dimensional play fires up the cerebellum, puts a lot of impulses into the frontal lobe -- the executive portion -- helps contextual memory be developed, and -- and, and, and.
Không gì thắp sáng bộ não bằng trò chơi. Trò chơi không gian 3 chiều kích thích kích thích tiểu não, đưa nhiều xung động điện vào thùy trán -- phần điều khiển -- giúp tăng cường bộ nhớ ngữ cảnh, và -- vân vân.
So it's -- for me, its been an extremely nourishing scholarly adventure to look at the neuroscience that's associated with play, and to bring together people who in their individual disciplines hadn't really thought of it that way. And that's part of what the National Institute for Play is all about. And this is one of the ways you can study play -- is to get a 256-lead electroencephalogram. I'm sorry I don't have a playful-looking subject, but it allows mobility, which has limited the actual study of play. And we've got a mother-infant play scenario that we're hoping to complete underway at the moment.
Vậy, theo tôi, nó là chuyến mạo hiểm kiến thức cực kỳ phong phú để thấy khoa học thần kinh kết với trò chơi, và để mang mọi người đến với nhau trong chuyên ngành của mình họ thường không nghĩ về cách thức này. Đó là một phần trong chương trình của Viện Quốc gia về Trò chơi. Và đó là một trong những cách bạn có thể học chơi -- là có được một máy điện não đồ với 256 đầu điện cực. Tôi tiếc vì chưa có được đối tượng trò chơi, nhưng có thể thay đổi được, điều đó hiện đang hạn chế nghiên cứu về trò chơi. Chúng tôi chọn kịch bản mẹ-con chúng tôi hy vọng sẽ làm được nghiên cứu.
The reason I put this here is also to queue up my thoughts about objectifying what play does. The animal world has objectified it. In the animal world, if you take rats, who are hardwired to play at a certain period of their juvenile years and you suppress play -- they squeak, they wrestle, they pin each other, that's part of their play. If you stop that behavior on one group that you're experimenting with, and you allow it in another group that you're experimenting with, and then you present those rats with a cat odor-saturated collar, they're hardwired to flee and hide. Pretty smart -- they don't want to get killed by a cat. So what happens? They both hide out. The non-players never come out -- they die. The players slowly explore the environment, and begin again to test things out. That says to me, at least in rats -- and I think they have the same neurotransmitters that we do and a similar cortical architecture -- that play may be pretty important for our survival.
Lý do mà tôi đưa điều đó ra ở đây là sếp hàng những ý tưởng của tôi về mục tiêu của trò chơi. Thế giới loài vật luôn xác định mục tiêu. Trong thế giới loài vật, nếu bạn bắt những con chuột, được nối mạng để chơi lúc chúng còn trẻ và bạn cấm chúng chơi -- chúng kêu, chúng vật, chúng cắn nhau, đó là một phần của trò chơi của chúng. Nếu bạn chặn hành vi đó trong một nhóm mà bạn đang thí nghiệm, và bạn cho phép trò chơi trong nhóm khác mà bạn đang thí nghiệm, và rồi bạn đeo cho những con chuột này với một vòng cổ có mùi mèo, chúng được gắn thiết bị rồi để chạy và trốn. Khá thông minh -- chúng không muốn bị con mèo giết. Vậy điều gì xảy ra? Chúng đều trốn. Con không chơi không bao giờ thoát được -- chúng chết. Con chơi thăm dò cẩn thận môi trường, và bắt đầu kiểm tra lại mọi thứ. Điều đó nói cho tôi, ít ra trong những con chuột-- và tôi nghĩ chúng có dẫn truyền thần kinh giống chúng ta và cùng cấu trúc vỏ não -- trò chơi có thể rất quan trọng cho sự sinh tồn của chúng ta.
And, and, and -- there are a lot more animal studies that I could talk about.
Và -- có nhiều nghiên cứu khác về động vật tôi có thể nói đến.
Now, this is a consequence of play deprivation. (Laughter) This took a long time -- I had to get Homer down and put him through the fMRI and the SPECT and multiple EEGs, but as a couch potato, his brain has shrunk. And we do know that in domestic animals and others, when they're play deprived, they don't -- and rats also -- they don't develop a brain that is normal.
Giờ đến một hệ quả của việc lấy mất trò chơi. (Cười) Điều đó cần nhiều thời gian -- Tôi phải đưa Homer xuống và đặt vào máy quét MRI và máy quét SPECT và máy điện não đồ nhiều cực điện, nhưng như một củ khoai, não của nó bị co lại. Chúng ta biết trong những con vật nuôi và những động vật khác, khi chúng bị thiếu trò chơi, chúng không -- và chuột cũng vậy -- chúng không phát triển não bình thường.
Now, the program says that the opposite of play is not work, it's depression. And I think if you think about life without play -- no humor, no flirtation, no movies, no games, no fantasy and, and, and. Try and imagine a culture or a life, adult or otherwise without play. And the thing that's so unique about our species is that we're really designed to play through our whole lifetime.
Chương trình muốn nói rằng ngược nghĩa với trò chơi không phải là công việc, mà chính là trầm cảm. Tôi biết bạn đang nghĩ về cuộc sống không có trò chơi -- không hài hước, không ve vãn, không phim ảnh, không game, không mơ tưởng và vân vân. Hãy thử tưởng tượng một nền văn hóa hay cuộc sống, người lớn hay trẻ nhỏ mà không có trò chơi. Điều duy nhất chỉ có ở loài người là chúng ta được tạo ra để chơi đùa trong suốt cuộc đời.
And we all have capacity to play signal. Nobody misses that dog I took a picture of on a Carmel beach a couple of weeks ago. What's going to follow from that behavior is play. And you can trust it. The basis of human trust is established through play signals. And we begin to lose those signals, culturally and otherwise, as adults. That's a shame. I think we've got a lot of learning to do.
Chúng ta có khả năng chơi với dấu hiệu. bạn còn nhớ con chó tôi chụp trên bãi biển Carmel vài tuần trước. Điều sẽ xảy ra từ thái độ đó là trò chơi. Bạn có thể tin điều đó. Sự thật cơ bản của con người được hình thành qua các dấu hiệu trò chơi. Chúng ta bắt đầu mất dần tính chơi đùa trong văn hóa hay thứ khác, khi lớn. Thật đáng tiếc. Tôi nghĩ, đến lúc này chúng ta đã biết được điều cần làm.
Now, Jane Goodall has here a play face along with one of her favorite chimps. So part of the signaling system of play has to do with vocal, facial, body, gestural. You know, you can tell -- and I think when we're getting into collective play, its really important for groups to gain a sense of safety through their own sharing of play signals.
Bây giờ, Jane Goodall có một trò chơi với một chú khỉ đột. Một phần của hệ thống tín hiệu của trò chơi phải làm với âm thanh, với nét mặt, với cơ thể với động tác. Bạn biết, bạn có thể nói -- và tôi nghĩ khi chúng ta cùng chơi chung thì điều quan trọng cho các nhóm là có được sự an toàn thông qua các việc chia sẻ các tín hiệu trò chơi.
You may not know this word, but it should be your biological first name and last name. Because neoteny means the retention of immature qualities into adulthood. And we are, by physical anthropologists, by many, many studies, the most neotenous, the most youthful, the most flexible, the most plastic of all creatures. And therefore, the most playful. And this gives us a leg up on adaptability.
Bạn có thể không biết từ này, nhưng nó nên được gọi theo tên khoa học gồm giống và loài. Vì chữ neoteny có nghĩa là sự giữ lại các đặc điểm của tuổi thơ khi đã trưởng thành. Theo nhân chủng học, bề ngoài của chúng ta, theo nhiều nghiên cứu, là giống loài có tính neoteny nhiều nhất, nghĩa là vẫn giữ được nét trẻ, linh hoạt, dẻo dai nhất so với mọi sinh vật. Vì thế chúng ta là giống loài chơi đùa nhiều nhất. Điều đó tạo cho chúng nhiều thuận lợi trong việc thích nghi với môi trường.
Now, there is a way of looking at play that I also want to emphasize here, which is the play history. Your own personal play history is unique, and often is not something we think about particularly.
Có một cách để quan sát trò chơi mà tôi cũng muốn nhấn mạnh ở đây, đó là lịch sử trò chơi. Câu chuyện trò chơi của mỗi người là độc nhất, và thường thì chúng ta không nghĩ là nó đặc biệt.
This is a book written by a consummate player by the name of Kevin Carroll. Kevin Carroll came from extremely deprived circumstances: alcoholic mother, absent father, inner-city Philadelphia, black, had to take care of a younger brother. Found that when he looked at a playground out of a window into which he had been confined, he felt something different. And so he followed up on it. And his life -- the transformation of his life from deprivation and what one would expect -- potentially prison or death -- he become a linguist, a trainer for the 76ers and now is a motivational speaker. And he gives play as a transformative force over his entire life.
Đây là 1 quyển sách được viết bởi một diễn viên nổi tiếng với tên gọi Kevin Carroll. Kevin Carroll xuất thân từ môi trường vô cùng thiếu thốn: mẹ nghiện rượu, không cha, trong khu dân nghèo ở Philadelphia, người da đen, phải lo cho một đứa em trai. Cậu hiểu được tình trạng tồi tệ của mình khi đang xem một sân chơi từ bên ngoài hàng rào ngăn cách, cậu cảm thấy cái gì đó không bình thường. Thế là cậu ta luôn nghĩ về điều đó. Và cuộc đời của cậu -- sự đổi đời từ thiếu thốn và tương lai tăm tối -- bị tù hoặc chết -- cậu trở thành nhà ngôn ngữ, huấn luyện viên đội 76ers và giờ là MC đầy cảm hứng. Cậu đã có một lực biến đổi cho toàn cuộc đời của cậu.
Now there's another play history that I think is a work in progress. Those of you who remember Al Gore, during the first term and then during his successful but unelected run for the presidency, may remember him as being kind of wooden and not entirely his own person, at least in public. And looking at his history, which is common in the press, it seems to me, at least -- looking at it from a shrink's point of view -- that a lot of his life was programmed. Summers were hard, hard work, in the heat of Tennessee summers. He had the expectations of his senatorial father and Washington, D.C. And although I think he certainly had the capacity for play -- because I do know something about that -- he wasn't as empowered, I think, as he now is by paying attention to what is his own passion and his own inner drive, which I think has its basis in all of us in our play history.
Có một câu chuyện khác mà tôi nghĩ là còn đang diễn ra. Các bạn còn nhớ Al Gore trong thời gian đầu và thời gian thành công, nhưng sự thất bại bầu cử tổng thống, có thể nhắc nhớ ông ta về sự cứng nhắc và không hoàn toàn là chính mình, đối với cử tri. Nhìn vào lịch sử, trong lĩnh vực báo chí cũng vậy, với tôi, -- nhìn lùi lại lịch sử -- nhiều thời gian trong đời ông ta đã được lên kế hoạch. Mùa hè làm việc rất vất vả trong cái nóng của Tennessee. Ông ta có sự kỳ vọng của người cha nghị sỹ và của cả Washington, D.C. Dù vậy tôi vẫn nghĩ ông ta có khả năng chơi đùa -- vì tôi biết vài điều -- khi ông ta không đắc cử, tôi nghĩ như ông ta lúc này đang chú ý vào đam mê cá nhân và vào động lực bên trong, tôi nghĩ đó là nền tảng trong mỗi chúng ta trong lịch sử trò chơi của mình.
So what I would encourage on an individual level to do, is to explore backwards as far as you can go to the most clear, joyful, playful image that you have, whether it's with a toy, on a birthday or on a vacation. And begin to build to build from the emotion of that into how that connects with your life now. And you'll find, you may change jobs -- which has happened to a number people when I've had them do this -- in order to be more empowered through their play. Or you'll be able to enrich your life by prioritizing it and paying attention to it.
Vậy điều tôi muốn khuyến khích ở mức độ cá nhân nên làm là xem lại nhanh nhất có thể để đạt được trạng thái vui đùa thoải mái và rõ nét nhất mà bạn có thể nghĩ ra, bất cứ với 1 đồ chơi, vào ngày sinh nhật hay kỳ nghỉ. Hãy bắt đầu xây dựng với cảm xúc để có thể kết nối với chính cuộc sống mình lúc này. Bạn sẽ thấy, bạn có thể thay đổi công việc -- điều đó xảy ra với nhiều người khi họ làm điều đó -- để được mạnh mẽ hơn nhờ vào trò chơi của họ. Hoặc là bạn sẽ làm phong phú cuộc sống bằng cách ưu tiên cho trò chơi và chú ý đến điều đó.
Most of us work with groups, and I put this up because the d.school, the design school at Stanford, thanks to David Kelley and a lot of others who have been visionary about its establishment, has allowed a group of us to get together and create a course called "From Play to Innovation." And you'll see this course is to investigate the human state of play, which is kind of like the polar bear-husky state and its importance to creative thinking: "to explore play behavior, its development and its biological basis; to apply those principles, through design thinking, to promote innovation in the corporate world; and the students will work with real-world partners on design projects with widespread application."
Phần lớn chúng ta làm việc nhóm, và tôi nhấn mạnh điều đó vì trường thiết kế tại Stanford, nhờ David Kelley và nhiều người khác những người có nhiều kỳ vọng vào cơ ngơi của họ, cho phép nhóm chúng tôi làm việc với nhau và sáng tạo ra khóa học có tên gọi "Từ Trò chơi đến Sáng tạo." Bạn sẽ thấy khóa học này nhắm vào trạng thái chơi đùa của con người, giống như gấu bắc cực và chó eskimo và điều quan trọng là tạo ra ý tưởng: "để thăm dò thái độ chơi đùa, sự phát triển và nền tảng sinh lý; để áp dụng những nguyên lý, thông qua các ý tưởng thiết kế, để khuyến khích sáng kiến trong thế giới cộng đồng; và sinh viên sẽ làm việc với đối tác thực trong những dự án thiết kế với sự áp dụng rộng lớn."
This is our maiden voyage in this. We're about two and a half, three months into it, and it's really been fun. There is our star pupil, this labrador, who taught a lot of us what a state of play is, and an extremely aged and decrepit professor in charge there. And Brendan Boyle, Rich Crandall -- and on the far right is, I think, a person who will be in cahoots with George Smoot for a Nobel Prize -- Stuart Thompson, in neuroscience. So we've had Brendan, who's from IDEO, and the rest of us sitting aside and watching these students as they put play principles into practice in the classroom. And one of their projects was to see what makes meetings boring, and to try and do something about it. So what will follow is a student-made film about just that.
Đây là chuyến đi đầu tiên của chúng tôi. Chúng tôi có 2,5 hay 3 tháng và chương trình thật vui. Đây là học trò ngôi sao của chúng tôi, chú chó labrador, chú đã dạy chúng tôi về trò chơi, và là bậc thầy lão luyện trong công việc này. Brendan Boyle, Rich Crandall -- và bên phải là một người, tôi nghĩ người đó mong ước cùng với George Smoot đoạt giải Nobel -- Stuart Thompson, trong ngành khoa học thần kinh. Vậy chúng tôi có Brendan, từ công ty IDEO, và những người còn lại đang ngồi riêng và nhìn các học viên vì họ đưa nguyên lý trò chơi vào các hoạt động của lớp học. Một trong các dự án là tìm xem điều gì làm cho các cuộc họp trở nên nhàm chán, và cố gắng làm điều gì đó để thay đổi. Vậy tiếp theo sẽ là một bộ phim do học viên làm về chính vấn đề đó.
Narrator: Flow is the mental state of apparition in which the person is fully immersed in what he or she is doing. Characterized by a feeling of energized focus, full involvement and success in the process of the activity.
Người dẫn chương trình: Chủ đề là sự xuất hiện của tình trạng trí tuệ trong đó con người đắm chìm vào chính dòng chảy do mình tạo ra. Con người được mô tả bằng cảm giác của việc tập trung năng lượng, sự bao gồm trọn vẹn và thành công trong các quá trình của hoạt động.
An important key insight that we learned about meetings is that people pack them in one after another, disruptive to the day. Attendees at meetings don't know when they'll get back to the task that they left at their desk. But it doesn't have to be that way.
Một cái nhìn xuyên thấu quan trọng mà chúng ta biết được về các lần hội họp là người ta đã làm cho các cuộc họp, từ lần này đến lần khác, thất bại đúng nghĩa. Người tham gia các cuộc họp không biết khi nào họ được quay lại với công việc mà họ đang bỏ dở. Nhưng đó không phải là cách này.
(Music)
(Nhạc)
Some sage and repeatedly furry monks at this place called the d.school designed a meeting that you can literally step out of when it's over. Take the meeting off, and have peace of mind that you can come back to me. Because when you need it again, the meeting is literally hanging in your closet.
Vài hiền nhân và cao tăng ở nơi đây, được gọi là d.school họ thiết kế một cuộc họp mà bạn có thể thực sự an tâm ra đi khi nó kết thúc. Hãy dừng họp, và hãy lấy ý tưởng bạn có thể gặp lại tôi. Vì khi bạn cần nó lúc khác, cuộc họp đã được ghi lại và nằm trên cái móc áo trong tủ.
The Wearable Meeting. Because when you put it on, you immediately get everything you need to have a fun and productive and useful meeting. But when you take it off -- that's when the real action happens.
Cuộc họp mang theo được. Vì khi bạn đến, bạn lấy mọi thứ mình cần để có được cuộc họp hữu ích và vui vẻ. Nhưng khi bạn bắt đầu -- đó là khi hành động thực tế bắt đầu.
(Music)
(Nhạc)
(Laughter) (Applause)
(Cười) (Vỗ tay)
Stuart Brown: So I would encourage you all to engage not in the work-play differential -- where you set aside time to play -- but where your life becomes infused minute by minute, hour by hour, with body, object, social, fantasy, transformational kinds of play. And I think you'll have a better and more empowered life. Thank You.
Stuart Brown: Vậy tôi nên khuyến khích tất cả các bạn mạnh dạn hơn không phải trong các công việc vui thú -- ở đó bạn xếp thời gian để chơi -- nhưng ở đó cuộc sống của bạn được đầy tràn từng phút, từng giờ, cơ thể của mình với đồ vật, với các loại quan hệ xã hội, kỳ thú và luôn thay đổi của trò chơi. Tôi nghĩ bạn sẽ khá hơn và có cuộc sống tràn đầy năng lượng. Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
John Hockenberry: So it sounds to me like what you're saying is that there may be some temptation on the part of people to look at your work and go -- I think I've heard this, in my kind of pop psychological understanding of play, that somehow, the way animals and humans deal with play, is that it's some sort of rehearsal for adult activity. Your work seems to suggest that that is powerfully wrong.
John Hockenberry: Có vẻ điều bạn đang nói là có thể có cái gì đó rất quyến rũ trong việc làm của bạn và xin bạn nói tiếp đi -- Tôi nghĩ tôi biết điều này, trong kiến thức tâm lý bình dân về trò chơi, nói cách khác, cách mà động vật và con người trao đổi trong các trò chơi, là giống như một sự diễn tập cho các hoạt động trưởng thành. Công việc của bạn dường như gợi ra rằng đó là một sự sai lầm đầy quyền lực.
SB: Yeah, I don't think that's accurate, and I think probably because animals have taught us that. If you stop a cat from playing -- which you can do, and we've all seen how cats bat around stuff -- they're just as good predators as they would be if they hadn't played. And if you imagine a kid pretending to be King Kong, or a race car driver, or a fireman, they don't all become race car drivers or firemen, you know. So there's a disconnect between preparation for the future -- which is what most people are comfortable in thinking about play as -- and thinking of it as a separate biological entity.
SB: Vâng, tôi không nghĩ hoàn toàn như vậy, tôi nghĩ có thể vì động vật dạy cho chúng ta điều đó. Nếu bạn bắt con mèo dừng chơi -- bạn làm điều đó, chúng ta sẽ thấy con mèo đi loanh quanh -- chúng chỉ săn mồi tốt khi chúng không chơi. Nếu bạn tưởng tượng một đứa bé muốn trở thành Kinh Kong, hay một tay đua xe ô tô, hay lính cứu hỏa, chúng không trở thành tay đua hay lính cứu hỏa đâu, bạn biết mà. Vậy có một khác biệt giữa sự chuẩn bị cho tương lai -- đó là điều phần lớn mọi người thích nghĩ đến khi nói về trò chơi -- và việc nghĩ đến điều đó là sự khác biệt, chỉ có ở loài người chúng ta.
And this is where my chasing animals for four, five years really changed my perspective from a clinician to what I am now, which is that play has a biological place, just like sleep and dreams do. And if you look at sleep and dreams biologically, animals sleep and dream, and they rehearse and they do some other things that help memory and that are a very important part of sleep and dreams.
Đây là nơi con vật săn mồi của tôi trong 4 đến 5 năm đã làm thay đổi cách nhìn của tôi từ một nhà lâm sàng thành tôi bây giờ, đó là trò chơi có giá trị sinh học, giống như giấc ngủ và giấc mơ. Về mặt sinh học, nếu bạn quan sát giấc ngủ và giấc mơ, giấc ngủ và giấc mơ của động vật, và chúng tập dợt và chúng làm những thứ khác như trợ giúp trí nhớ và là một phần rất quan trọng của giấc ngủ và giấc mơ.
The next step of evolution in mammals and creatures with divinely superfluous neurons will be to play. And the fact that the polar bear and husky or magpie and a bear or you and I and our dogs can crossover and have that experience sets play aside as something separate. And its hugely important in learning and crafting the brain. So it's not just something you do in your spare time.
Bước kế tiếp của tiến hóa của động vật có vú và sinh vật có nơ ron mở rộng tuyệt vời sẽ biết chơi. Việc chú gấu bắc cực và chó eskimo hoặc kẻ ba hoa và chú gấu hoặc bạn và tôi và mấy chú chó có thể chơi với nhau và có kinh nghiệm làm những trò chơi riêng như là những thứ riêng biệt. Điều đó rất quan trọng trong việc học và hình thành não. Vậy, đó không chỉ là thứ bạn làm trong lúc rảnh rỗi.
JH: How do you keep -- and I know you're part of the scientific research community, and you have to justify your existence with grants and proposals like everyone else -- how do you prevent -- and some of the data that you've produced, the good science that you're talking about you've produced, is hot to handle. How do you prevent either the media's interpretation of your work or the scientific community's interpretation of the implications of your work, kind of like the Mozart metaphor, where, "Oh, MRIs show that play enhances your intelligence. Well, let's round these kids up, put them in pens and make them play for months at a time; they'll all be geniuses and go to Harvard." How do you prevent people from taking that sort of action on the data that you're developing?
JH: Cách thức bạn giữ -- bạn biết bạn là một phần của cộng đồng, và bạn phải lý giải sự công việc của mình với nhà tài trợ và đề xuất như người khác- cách thức bạn dự phòng- một số dữ liệu bạn tạo ra, ngành khoa học tuyệt vời mà bạn nói đến là cần can thiệp. Làm sao bạn dự phòng được sự giải thích của báo chí về việc của bạn hay sự can thiệp của cộng đồng khoa học đến sự áp dụng công việc của bạn, như là nhạc Mozart, ở đó, " Ôi, máy MRI cho thấy trò chơi làm tăng sự thông minh của bạn. Hãy nuôi đầy đủ những đứa trẻ này, thả chúng vào với nhau cho chúng chơi hàng tháng; tất cả chúng sẽ tài giỏi và vào học ở Harvard." Làm thế nào bạn ngăn mọi người nói những loại hoạt động này về dữ liệu bạn đang phát triển?
SB: Well, I think the only way I know to do it is to have accumulated the advisers that I have who go from practitioners -- who can establish through improvisational play or clowning or whatever -- a state of play. So people know that it's there. And then you get an fMRI specialist, and you get Frank Wilson, and you get other kinds of hard scientists, including neuroendocrinologists. And you get them into a group together focused on play, and it's pretty hard not to take it seriously.
SB: Tôi nghĩ cách duy nhất tôi biết làm điều đó là tập trung những người cố vấn tôi có họ là những nhà thực hành -- họ có thể hình thành thông qua những trò chơi bất chợt hay chọc ghẹo hay gì đi nữa -- một tập sách trò chơi. Vậy là mọi người đã biết nó ở đây. và rồi các bạn gặp một chuyên gia máy MRI, Frank Wilson, và bạn gặp được những nhà khoa học nổi tiếng khác, có cả những nhà thần kinh học. Và bạn mời họ vào nhóm để làm việc về trò chơi, nó thật là khó nếu không coi trọng việc đó.
Unfortunately, that hasn't been done sufficiently for the National Science Foundation, National Institute of Mental Health or anybody else to really look at it in this way seriously. I mean you don't hear about anything that's like cancer or heart disease associated with play. And yet I see it as something that's just as basic for survival -- long term -- as learning some of the basic things about public health.
Không may, điều đó không được làm đủ ở Viện Khoa học Quốc gia, Viện Sức khỏe Tâm thần Quôc gia hay bất cứ cơ sở nào có cái nhìn nghiêm túc về lĩnh vực này. Tôi nghĩ bạn không nghe điều gì về ung thư hay bệnh tim liên quan đến trò chơi. Tôi thấy nó như là điều cơ bản để sinh tồn -- về lâu về dài -- như là học về những điều cơ bản liên quan đến sức khỏe cộng đồng.
JH: Stuart Brown, thank you very much.
JH: Stuart Brown, cảm ơn nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)