(Plays Bach's "Cello Suite No. 1 in G Major, Prelude")
(Chơi bản “Cello Suite No. 1 in G Major, Prelude” của Bach)
(Plays The Piano Guys' "Cello Song")
(Chơi bản “Cello Song” của The Piano Guys”)
(Cheers and applause)
(Vỗ tay và cổ vũ)
(Applause ends)
(Kết thúc vỗ tay)
Thank you. Thank you so much. As Victor Borge used to say, "I'd like to thank my parents for making this performance possible, and my children for making it necessary."
Cám ơn mọi người. Cám ơn mọi người rất nhiều. Như Victor Borge từng nói, “Tôi muốn cảm ơn bố mẹ vì đã khiến buổi biểu diễn này có thể sảy ra, và lũ nhóc nhà tôi vì đã khiến nó trở nên ý nghĩa.”
(Laughter)
(Tiếng cười)
So many people in our lives make our life purpose possible -- and necessary. I'd like to take you on a musical journey that connects you with one of those people, someone you love dearly, someone you wanted to have a little more time to love, someone you wish was still with you. This is my mom. Isn't she beautiful? And then there's this guy. (Clears throat) Yeah. I'm afraid that's me. Now, don't let that childlike grin and superstylish Beatles haircut fool you: I was trouble. But as you could see, I was happy when I was with my mom.
Có rất nhiều người ngoài đời khiến mục đích sống của chúng ta có thể hiện thực – và ý nghĩa. Tôi muốn đưa các bạn lên một hành trình âm nhạc mà kết nối bạn đến với một trong những người như thế, ai đó bạn thương yêu quý mến, ai đó bạn muốn dành chút thời gian để yêu thương, ai đó mà bạn ước rằng họ vẫn bên cạnh mình. Đây là mẹ tôi. Bà ấy đẹp nhỉ? Và cậu nhóc này. (Hắng giọng) Vâng. Tôi e đó chính là mình. Giờ thì, đừng để vẻ ngoài với nụ cười ngạo và bộ tóc Beatles siêu phong cách đánh lừa bạn: Tôi từng phiền lòng. Nhưng mọi người thấy đấy, tôi đã rất hạnh phúc khi ở bên mẹ.
She's one of the greatest lyrical sopranos that's ever lived, ineffably gifted with the voice of an angel. She could have had center stage anywhere -- anywhere in the world -- but she gave that up to be my mom. She gave me this stage with you today. She's been by my side when I've been particularly nervous for a big performance, touring the world with The Piano Guys, or when I've been off the stage and struggling and at the mercy of anxiety and depression. Or when I felt like I'm under the thumb of this perniciously pervasive demon known as inadequacy that so many of us are fighting. She's gently nudged me forward right at the moment when I've felt like giving up.
Bà là một trong những ca sĩ trữ tình cao giọng tuyệt vời nhất từng biểu diễn, tài năng không kể xiết với giọng hát của một thiên thần. Bà đã có thể đứng giữa sân khấu ở bất kì đâu – bất kì đâu trên khắp thế giới – nhưng bà đã gác lại để làm mẹ của tôi. Bà cho tôi sân khấu này với bạn ngày hôm nay. Bà ấy đã ở bên mỗi khi tôi cảm thấy lo lắng nhất là các buổi biểu diễn lớn, tour diễn khắp thế giới cùng The Piano Guys, hay khi tôi rời sân khấu và vật lộn với bất lực trước sự lo lắng và trầm cảm. Hay khi tôi cảm thấy như mình bị khống chế bởi con quỷ độc ác được biết đến phổ biến chính là sự bất mãn mà nhiều người trong chúng ta đang chiến đấu. Một cách tử tế bà hối thúc tôi tiến lên ngay khi tôi cảm thấy bản thân muốn từ bỏ.
So I'm a musician today, not only because of what she gave up for me, but also because of what she continues to give me. And that support is profound and especially powerful. Why? Because it comes from a place about which we know very little. Not long after that first picture I showed you was taken, my mother fell to the floor of our home suddenly, in this really scary seizure. Such an intense moment. My dad rushed her to the ER: brain tumor. A big one. The doctors didn't know how long we'd have with her -- one, two, maybe three years before we'd lose her. But due to her strength and a series of indescribable miracles, she defied that prognosis and fought that brain tumor for 18 years.
Vì lẽ đó giờ tôi đã là nhạc sĩ, không chỉ bởi vì thứ mà mẹ đã từ bỏ vì tôi, mà còn là thứ mà bà tiếp tục đem đến. Và sự ủng hộ ấy sâu sắc và đem lại nhiều sức mạnh. Vì sao ư? Bởi vì nó đến từ một nơi mà chúng ta ít biết. Không lâu sau khi tấm ảnh lúc đầu mọi người xem được chụp, mẹ tôi đột ngột ngã xuống sàn nhà, trong một cơn tai biến rất đáng sợ. Trong khoảnh khắc dữ dội như thế. Bố đã vội vã đưa mẹ tới phòng cấp cứu: u não. Một khối u lớn. Các bác sĩ không rõ mẹ còn bao nhiêu thời gian– một, hai, có lẽ là ba năm trước khi chúng tôi mất bà. Nhưng với sức mạnh bản thân và một loạt phép màu không kể siết, bất chấp tiên lượng của bác sĩ bà đã chiến đấu với khối u trong 18 năm.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you. I'll let her know. Thank you. She fought that brain tumor for 18 years, but think about it: some of those years were really rough, as you can imagine. But we learned to be grateful for every day. Now, when her final curtain call came, I couldn't applaud, because I wasn't ready for it to end. So after she passed away, I spent some time being angry, bitter, resentful, confused at these years that were stolen from me, at the chance I never had to know the soprano in this beautiful woman; to hear her sing in full voice without pain; to perform with her -- oh, I would have loved that, just me playing the cello right next to her, just looking up at her beautiful face singing. Oh, I would have loved that chance.
Cảm ơn mọi người. Tôi sẽ kể lại với mẹ. Cám ơn. Bà đã đấu tranh với khối u não trong 18 năm, nhưng nghĩ mà xem: vài năm trong số đó thực sự khó khăn, như bạn có thể hình dung. Nhưng chúng tôi đã học để biết hơn mỗi ngày. Khi màn chào sân khấu cuối của mẹ bắt đầu, tôi đã không thể vỗ tay, bởi vì tôi chưa sẵn sàng cho kết thúc đó. Vậy nên sau khi bà qua đời, có đôi lúc tôi trở nên giận giữ, chua xót, phẫn uất, mơ hồ trước những năm tháng tự đánh cắp từ bản thân, khi có cơ hội tôi chưa bao giờ hiểu được giọng hát của người phụ nữ xinh đẹp ấy; nghe giọng hát căng tràn của mẹ không hề đau đớn; cùng bà biểu diễn – ôi trời, tôi sẽ thích lắm, chỉ cần tôi chơi cellô bên cạnh mẹ, chỉ cần thấy vẻ đẹp trên gương mặt của mẹ khi hát. Ôi, tôi sẽ yêu cơ hội ấy biết bao.
I never got that chance. So I struggled with this, I really did. But then, I discovered something, something that has compelled me to be on this stage, talking with you today. Isn't it true that our life's most sublime melodies tend to be written during the dark symphonies of our struggle? And in this dark symphony, I found the healing for Mother --? The very thing that had wounded me was the same thing that healed me: the power of music. You see, since then, I've spent some very special time with my mom. Through music, I've discovered that the people we've lost aren't lost at all, and the holes their absence leaves inside us are not meant to be filled by someone or something else. Instead, they are intentional, mindful places, meant for us to go to take refuge, to reconnect and to reunite with our loved ones, to find them there, still interested, still invested and somehow, still involved in the details of our lives. That is where I found my mom.
Tôi không bao giờ có cơ hội đó. Tôi đã vật lộn, thực sự là vậy. Nhưng rồi, tôi đã khám phá ra, có thứ gì đó đã thúc ép tôi trên sân khấu này, nói chuyện với mọi người hôm nay. Phải chăng hầu hết các giai điệu tuyệt vời của cuộc sống hay được viết giữa các bản giao hưởng tối tăm nhất từ cuộc đấu tranh của đời người? Và trong bản giao hưởng ám muội ấy, tôi đã tìm thấy sự phục hồi vì Mẹ –? Điều mà đã khiến tôi bị tổn thương lại là thứ chữa lành cho tôi: sức mạnh của âm nhạc. Bạn thấy đó, từ đó, tôi đã dành khoảng thời gian rất đặc biệt với mẹ. Nhờ âm nhạc, tôi đã khám phá ra rằng người ra đi không hề biến mất, và những thiếu sót sự trống vắng họ để lại bên trong chúng ta không có nghĩa là phải lấp đầy bởi ai đó hoặc thứ gì đó khác. Thay vì vậy, đó là những nơi xác định, được chú ý, có ý nghĩa để chúng ta nương tựa, kết nối lại và đoàn tụ với những người ta yêu thương, tìm thấy họ ở đó, vẫn quan tâm, vẫn dành thời gian và bằng cách nào đó, vẫn cuốn vào đời thường nhỏ nhặt của chúng ta. Đó là nơi tôi tìm thấy mẹ.
Now, I can't prove this to you with science; there's no chance. And spirituality helped me take the first step, but ultimately, you just have to go there yourself in your own way. And music, the power of music, can act as a guide for you on this incredible, important journey. If you're willing, I'd like to go there together right now. And I want to show this to you because if you need to use this later on, when you're on your own in a quiet place, and you've got a song that's personal to you, I want to show you how this can work.
Giờ thì, tôi không thể chứng minh bằng khoa học; không thể. Và tính chất tinh thần đã giúp tôi đặt bước chân đầu tiên, nhưng sau cùng, bạn vẫn phải tự bước trên con đường của mình. Và âm nhạc, sức mạnh của âm nhạc, có thể tác động như một người dẫn dắt đối với bạn trên hành trình hệ trọng và lạ thường này. Nếu sẵn lòng, tôi muốn cùng bạn đến đó ngay giờ đây. Và tôi muốn chia sẻ điều này tới mọi người bởi vì có chăng sau này mọi người sẽ cần đến, khi một mình tĩnh lặng, và có trong tay bài hát của riêng cho bạn, tôi muốn cho bạn thấy nó hiệu quả ra sao.
I'd like you to close your eyes if you would, please. Choose a loved one you want to connect with. It could be someone you've already been thinking about as I've been talking. I want you to picture a favorite place, a relaxing place. It could be a place that you both adored together. Now picture your loved one sitting or standing across from you. Make this as detailed as you can; it's important. What are they wearing? What is their posture, their expression? Is it a smile? Is it a look of concern? Or is hope written in their eyes? I want you to hold this image in your mind, and you could do so continually with your eyes closed, or you can open them; it's up to you. But I want you to live in this place while I play for you one more piece of music. It's a piece I've never performed in public. Why? Because I feared that I wouldn't do it justice. It's my mom's favorite. And as I play, I want you to have a conversation with this beautiful person across from you. I want you to hold their hand, share a long hug, ask for forgiveness or finally give of it freely if you need to. Ask for help with something you're struggling with. At the very least, express gratitude for how they've made you possible and necessary. Express love.
Tôi muốn bạn nhắm mắt lại nếu có thể, xin mời. Lựa một người yêu thương bạn muốn kết nối. Có thể là ai đó bạn đang nghĩ đến như tôi nói. Tôi muốn bạn hình dung một nơi yêu thích, một nơi thoải mái. Đó có thể là nơi bạn và người đó tha thiết cùng nhau. Giờ thì hình dung người bạn yêu thương đang ngồi hoặc đứng đối diện trước mặt. Tưởng tượng chi tiết nhất có thể; điều này quan trọng. Họ đang mặc gì? Thái độ, biểu cảm của họ ra sao? Có phải là một nụ cười? Trông họ có lo âu? Hay niềm hi vọng có ánh lên trong đôi mắt họ? Tôi muốn bạn nắm giữ hình ảnh này trong tâm trí, và bạn có thể làm vậy liên tục khi nhắm mắt lại, hoặc có thể nhìn; tùy bạn muốn. Nhưng tôi muốn bạn sống ở nơi đó trong khi tôi chơi thêm một bản nhạc nữa. Đó là bản nhạc tôi chưa từng biểu diễn trước công chúng. Vì sao ư? Bởi vì tôi sợ rằng tôi sẽ không chơi nó một cách công bằng được. Đó là bản nhạc yêu thích của mẹ tôi. Và khi tôi biểu diễn, tôi muốn bạn có một cuộc nói chuyện với con người đẹp đẽ trước mặt bạn. Tôi muốn bạn nắm tay họ, trao nhau cái ôm lâu dài, xin họ tha thứ hay sau cùng hãy hào phóng cho đi nếu họ cần. Hãy xin giúp đỡ việc gì đó mà bạn đang phải vật lộn. Chí ít, hãy bày tỏ lòng biết ơn vì họ đã khiến bạn tồn tại và quan trọng ra sao. Hãy bày tỏ tình yêu.
My mother is a soprano, with the voice of an angel. And that voice for me is still sweet and rings with a resounding relevance. And as I play, I hope you can hear the voice of your own angel and let music find someone you've lost.
Mẹ tôi là nữ ca sĩ giọng cao, với giọng hát của thiên thần. Và giọng hát đó với tôi vẫn ngọt ngào và ngân vang cùng sự cuốn hút tuyệt vời. Và khi tôi biểu diễn, hy vọng bạn có thể nghe thấy giọng hát thiên thần của riêng mình và hãy để âm nhạc tìm lại ai đó mà chúng ta đã xa cách.
(Plays Puccini's "Nessun dorma")
(Chơi bản ” Nessun dorma” của Puccini)
(Plays Puccini's "Nessun dorma")
(Chơi bản ” Nessun dorma” của Puccini)
(Plays Puccini's "Nessun dorma")
(Chơi bản ” Nessun dorma” của Puccini)
(Cheers and applause)
(Cổ vũ và vỗ tay)