Once upon a time, there was a dread disease that afflicted children. And in fact, among all the diseases that existed in this land, it was the worst. It killed the most children. And along came a brilliant inventor, a scientist, who came up with a partial cure for that disease. And it wasn't perfect. Many children still died, but it was certainly better than what they had before. And one of the good things about this cure was that it was free, virtually free, and was very easy to use. But the worst thing about it was that you couldn't use it on the youngest children, on infants, and on one-year-olds.
Ngày xưa, có một căn bệnh nguy hiểm, đe dọa tính mạng rất nhiều trẻ em. Và thực tế, trong tất cả các bệnh từng xuất hiện trên trái đất này, đó là căn bệnh đáng sợ nhất. Nó giết chết nhiều trẻ em nhất. Và rồi có một nhà khoa học- nhà phát minh xuất hiện và nghĩ ra một phương pháp điều trị một phần căn bệnh đó. Tuy nó vẫn chưa hoàn hảo, vẫn còn nhiều trẻ em tử vong, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với trước đó. Một ưu điểm của việc điều trị này, là nó miễn phí thực sự miễn phí và rất dễ sử dụng. Nhưng điều tệ nhất là nó không dùng được cho trẻ sơ sinh, hoặc trẻ dưới một tuổi.
And so, as a consequence, a few years later, another scientist -- perhaps maybe this scientist not quite as brilliant as the one who had preceded him, but building on the invention of the first one -- came up with a second cure. And the beauty of the second cure for this disease was that it could be used on infants and one-year-olds. And the problem with this cure was it was very expensive, and it was very complicated to use. And although parents tried as hard as they could to use it properly, almost all of them ended up using it wrong in the end. But what they did, of course, since it was so complicated and expensive, they only used it on the zero-year-olds and the one-year-olds. And they kept on using the existing cure that they had on the two-year-olds and up.
Thế là, một vài năm sau, một nhà khoa học khác có thể chưa xuất sắc bằng người trước đó nhưng đã nghĩ ra phương pháp thứ hai dựa trên phương pháp đầu tiên. Và điều tuyệt vời của phương pháp này là nó có thể sử dụng cho trẻ sơ sinh và trẻ dưới một tuổi. Vấn đề là phương pháp này rất đắt, và việc sử dụng nó rất phức tạp. Mặc dù cha mẹ cố gắng để sử dụng chúng đúng cách nhưng rốt cục, hầu hết họ đều sử dụng sai cách. Vì nó rất phức tạp và đắt đỏ nên họ chỉ dùng cho trẻ sơ sinh và trẻ dưới 1 tuổi. Và họ tiếp tục sử dụng giải pháp cũ mà họ có để dùng cho trẻ trên 2 tuổi.
And this went on for quite some time. People were happy. They had their two cures. Until a particular mother, whose child had just turned two, died of this disease. And she thought to herself, "My child just turned two, and until the child turned two, I had always used this complicated, expensive cure, you know, this treatment. And then the child turned two, and I started using the cheap and easy treatment, and I wonder" -- and she wondered, like all parents who lose children wonder -- "if there isn't something that I could have done, like keep on using that complicated, expensive cure." And she told all the other people, and she said, "How could it possibly be that something that's cheap and simple works as well as something that's complicated and expensive?" And the people thought, "You know, you're right. It probably is the wrong thing to do to switch and use the cheap and simple solution." And the government, they heard her story and the other people, and they said, "Yeah, you're right, we should make a law. We should outlaw this cheap and simple treatment and not let anybody use this on their children." And the people were happy. They were satisfied.
Việc đó diễn ra trong một khoảng thời gian Mọi người hài lòng về điều đó. Họ có 2 cách chữa trị. Cho đến khi có một người mẹ đã mất đi đứa con vừa 2 tuổi vì căn bệnh này. Cô tự nghĩ: “Con tôi vừa được 2 tuổi và cho tới lúc nó lên 2 tuổi, tôi luôn dùng liệu pháp phức tạp, đắt tiền đó. Rồi lúc nó lên 2, tôi dùng liệu pháp rẻ tiền hơn, và điều này xảy ra" Rồi cô ấy tự hỏi, cũng như những bậc cha mẹ mất con khác "Có điều gì lẽ ra mình phải làm khác đi không, ví dụ như sử dụng cách điều trị phức tạp, đắt tiền kia" Và cô ấy kể với tất cả mọi người, cô nói, "Làm thế nào mà một thứ rẻ tiền và đơn giản, lại có thể hoạt động tốt bằng những thứ mắc tiền và phức tạp?" Người ta nghĩ "Cô biết không, cô nói đúng" Có thể là điều sai lầm khi chuyển sang sử dụng phương pháp giản đơn giản, rẻ tiền này Và chính phủ biết được câu chuyện của bà mẹ và những người khác: Họ nói "Đúng, cô nói đúng, chúng ta nên ban hành một bộ luật để loại bỏ phương pháp rẻ tiền và đơn này đó. và không để cho bất cứ ai sử dụng cho trẻ em nữa" Và mọi người rất hạnh phúc. Họ hài lòng vì điều đó.
For many years this went along, and everything was fine. But then along came a lowly economist, who had children himself, and he used the expensive and complicated treatment. But he knew about the cheap and simple one. And he thought about it, and the expensive one didn't seem that great to him. So he thought, "I don't know anything about science, but I do know something about data, so maybe I should go and look at the data and see whether this expensive and complicated treatment actually works any better than the cheap and simple one." And lo and behold, when he went through the data, he found that it didn't look like the expensive, complicated solution was any better than the cheap one, at least for the children who were two and older -- the cheap one still didn't work on the kids who were younger.
Nhiều năm sau đó, mọi việc đều êm thấm. Rồi xuất hiện một nhà kinh tế học, người cũng có con và ông đã sử dụng cách điều trị đắt tiền và phức tạp trên. Nhưng ông cũng biết về phương pháp rẻ tiền và dễ sử dụng kia. Và ông nghĩ về phương pháp đắt đỏ kia nó không hoàn hảo đến thế. Ông tự nghĩ: "Tuy mình không biết gì về khoa học, nhưng mình biết về những con số" vậy mình nên kiểm tra thử dữ liệu xem sao để xem là liệu phương pháp đắt tiền và phức tạp kia có thực sự tốt hơn liệu pháp rẻ tiền này không" Thế là ông bắt đầu xem xét các dữ liệu, ông nhận ra rằng, giải pháp đắt tiền và phức tạp kia không thực sự tốt hơn giải pháp rẻ tiền, ít nhất là với trẻ hai tuổi hoặc lớn hơn. Còn với trẻ nhỏ hơn thì giải pháp rẻ tiền vẫn không hiệu quả.
And so, he went forth to the people and he said, "I've made this wonderful finding: it looks as if we could just use the cheap and simple solution, and by doing so we could save ourselves 300 million dollars a year, and we could spend that on our children in other ways." And the parents were very unhappy, and they said, "This is a terrible thing, because how can the cheap and easy thing be as good as the hard thing?" And the government was very upset. And in particular, the people who made this expensive solution were very upset because they thought, "How can we hope to compete with something that's essentially free? We would lose all of our market." And people were very angry, and they called him horrible names. And he decided that maybe he should leave the country for a few days, and seek out some more intelligent, open-minded people in a place called Oxford, and come and try and tell the story at that place.
Và thế là, ông nói với mọi người, "Tôi vừa có một phát hiện tuyệt vời, nếu giả sử ta chỉ sử dụng phương pháp rẻ và đơn giản, mỗi năm ta sẽ tiết kiệm được 300 triệu đô, và ta có thể dùng tiền đó cho trẻ em vào việc khác" Các bậc phụ huynh thì không hài lòng lắm, họ nói: "Kinh khủng quá, làm sao mà một giải pháp rẻ tiền lại tốt bằng thứ đắt tiền hơn được?" Dĩ nhiên, chính phủ rất khó chịu. Hơn hết, những người làm ra phương pháp đắt tiền này cực kỳ phẫn nộ, vì họ nghĩ, "Làm sao ta có thể cạnh tranh với một thứ hoàn toàn miễn phí? Ta có thể mất toàn bộ thị trường" Mọi người tức giận và họ gọi ông bằng những cái tên khó nghe Và ông quyết định, ông sẽ rời đất nước một thời gian và tìm đến những người thông minh hơn, cởi mở hơn, ở nơi được gọi là Oxford, đến và kể cho họ nghe về câu chuyện này.
And so, anyway, here I am. It's not a fairy tale. It's a true story about the United States today, and the disease I'm referring to is actually motor vehicle accidents for children. And the free cure is adult seatbelts, and the expensive cure -- the 300-million-dollar-a-year cure -- is child car seats. And what I'd like to talk to you about today is some of the evidence why I believe this to be true: that for children two years old and up, there really is no real benefit -- proven benefit -- of car seats, in spite of the incredible energy that has been devoted toward expanding the laws and making it socially unacceptable to put your children into seatbelts. And then talk about why -- what is it that makes that true? And then, finally talk a little bit about a third way, about another technology, which is probably better than anything we have, but which -- there hasn't been any enthusiasm for adoption precisely because people are so enamored with the current car seat solution. OK.
Và vì thế, tôi ở đây để nói với bạn Đó không phải là chuyện cổ tích. Đó là sự thật về nước Mỹ ngày nay. và bệnh dịch mà tôi nói tới thực ra là tai nạn giao thông đối với trẻ em. Cách chữa miễn phí, là thắt dây an toàn, và cách đắt tiền ư, cách-tốn-300-triệu-đô-mỗi-năm, là ghế cho trẻ em (trên xe hơi). Và điều tôi muốn thảo luận hôm nay là những bằng chứng mà tôi tin là có thực: Đối với các trẻ trên 2 tuổi, chẳng có bằng chứng về lợi ích thực sự cho việc dùng ghế trẻ em ngoại trừ một nguồn lực vô cùng lớn đã ảnh hưởng đến việc mở rộng luật, và làm cho xã hội không chấp nhận để thắt dây an toàn cho con trẻ. Và tiện thể, điều gì đã làm cho nó được xem là đúng? Và, còn có một cách thứ ba, về một công nghệ khác, có thể tốt hơn bất cứ thứ gì ta có nhưng chưa đủ niềm tin để thử bởi chúng ta quá say mê giải pháp ghế ngồi hiện nay phải không?
So, many times when you try to do research on data, it records complicated stories -- it's hard to find in the data. It doesn't turn out to be the case when you look at seatbelts versus car seats. So the United States keeps a data set of every fatal accident that's happened since 1975. So in every car crash in which at least one person dies, they have information on all of the people. So if you look at that data -- it's right up on the National Highway Transportation Safety Administration's website -- you can just look at the raw data, and begin to get a sense of the limited amount of evidence that's in favor of car seats for children aged two and up. So, here is the data. Here I have, among two- to six-year-olds -- anyone above six, basically no one uses car seats, so you can't compare -- 29.3 percent of the children who are unrestrained in a crash in which at least one person dies, themselves die. If you put a child in a car seat, 18.2 percent of the children die. If they're wearing a lap-and-shoulder belt, in this raw data, 19.4 percent die. And interestingly, wearing a lap-only seatbelt, 16.7 percent die. And actually, the theory tells you that the lap-only seatbelt's got to be worse than the lap-and-shoulder belt. And that just reminds you that when you deal with raw data, there are hundreds of confounding variables that may be getting in the way.
Nhiều lần bạn thử khảo sát dữ liệu, nó ghi lại nhiều câu chuyện phức tạp -- và rất khó để tìm kiếm trong mớ dữ liệu. Nó hóa ra không phải là chuyện dây an toàn đối lập với ghế an toàn Vi vậy nước Mỹ lưu giữ dữ liệu về tất cả các tai nạn xảy ra từ năm 1975. Trong mỗi tai nạn có ít nhất 1 người tử vong, họ lưu giữ thông tin của tất cả mọi người. Nếu nhìn vào dữ liệu, ngay trên quốc lộ, trên trang web Cục Quản lý An toàn giao thông bạn có thể thấy dữ liệu thô và bắt đầu tìm hiểu về số lượng bằng chứng hạn chế có liên quan đến ghế ngồi cho trẻ em từ hai tuổi trở lên. Đây là dữ kiện. Trong số trẻ từ 2-6 tuổi bất cứ ai trên 6, đều không ai dùng ghế, vì thế ta không thể so sánh 29.3% trẻ không thắt dây an toàn sẽ chết trong một vụ tai nạn ít nhất một người chết Nếu bạn cho trẻ ngồi ghế, 18.2% trẻ tử vong. Nếu trẻ đã cài dây quanh đùi-và-vai, theo dữ liệu này 19.4% trẻ tử vong. Và càng thú vị hơn, nếu chỉ đeo dây quanh đùi chỉ 16.7% trẻ tử vong. Và theo lý thuyết, thắt dây qua đùi phải có kết quả tệ hơn thắt dây quanh đùi-và-vai. Và ta cũng biết, khi xử lí dữ liệu thô, có hàng trăm
So what we do in the study is -- and this is just presenting the same information, but turned into a figure to make it easier. So the yellow bar represents car seats, the orange bar lap-and-shoulder, and the red bar lap-only seatbelts. And this is all relative to unrestrained -- the bigger the bar, the better. Okay. So, this is the data I just showed, OK? So the highest bar is what you're striving to beat. So you can control for the basic things, like how hard the crash was, what seat the child was sitting in, etc., the age of the child. And that's that middle set of bars. And so, you can see that the lap-only seatbelts start to look worse once you do that. And then finally, the last set of bars, which are really controlling for everything you could possibly imagine about the crash, 50, 75, 100 different characteristics of the crash.
biến số khác ảnh hưởng đến kết quả. Và trong nghiên cứu này, tôi sẽ trình bày thông tin y hệt, nhưng trình bày nó ở dạng biểu đồ đơn giản hơn Cột vàng đại diện cho ghế ngồi cho trẻ cột cam là thắt dây quanh đùi-và -vai, cột đỏ là thắt dây qua đùi. Và tất cả đều liên hệ tới việc không thắt dây cột càng cao thì càng tốt. Và đây là dữ liệu tôi vừa trình bày. Cột cao nhất là điều mà ta cần điều chỉnh lại Nếu bạn có thể điều khiển một vài điểm, ví dụ mức độ của vụ tai nạn, kiểu ghế của trẻ..., độ tuổi. Và đó là cột ở giữa. Đây, bạn có thể thấy ghế dây đeo qua đùi bắt đầu có kết quả tệ đi như thế này. Và cuối cùng, cột ngoài cùng, thứ thực sự điều khiển tất cả bạn có thể gần như tưởng tượng vụ tai nạn,
And what you find is that the car seats and the lap-and-shoulder belts, when it comes to saving lives, fatalities look exactly identical. And the standard error bands are relatively small around these estimates as well. And it's not just overall. It's very robust to anything you want to look at. One thing that's interesting: if you look at frontal-impact crashes -- when the car crashes, the front hits into something -- indeed, what you see is that the car seats look a little bit better. And I think this isn't just chance. In order to have the car seat approved, you need to pass certain federal standards, all of which involve slamming your car into a direct frontal crash. But when you look at other types of crashes, like rear-impact crashes, indeed, the car seats don't perform as well. And I think that's because they've been optimized to pass, as we always expect people to do, to optimize relative to bright-line rules about how affected the car will be.
50, 75, 100 yếu tố khác nhau của nó. Và ta nhận thấy là ghế ngồi trên xe và dây đeo đùi-vai số lượng tử vong hoàn toàn giống nhau. Và số dây đeo sai tiêu chuẩn được tính toán khá thấp. Và nó không chỉ là con số chung chung. Nó rất có ý nghĩa để bạn tìm hiểu bất cứ điều gì Một điều thú vị là nếu bạn nhìn vào các các tác động phía trước của vụ tai nạn, phía trước đâm vào một cái gì? Những gì bạn nhìn thấy là ghế xe trông tốt hơn một chút Và tôi nghĩ đó không chỉ là tình cờ. Để chiếc ghế của ô tô được chấp nhận bạn cần vượt qua các tiêu chuẩn quốc gia, tất cả đều liên quan đến đâm xe trực diện. Nhưng khi nhìn vào các loại tai nạn như là các va chạm ở phía sau xe các ghế xe không đạt tới tiêu chuẩn đó. Và tôi nghĩ là vì nó được tối ưu hóa để đạt tiêu chuẩn như chúng ta luôn mong đợi để tối ưu hóa mối liên quan quy tắc đường sáng
And the other thing you might argue is, "Well, car seats have got a lot better over time. And so if we look at recent crashes -- the whole data set is almost 30 years' worth of data -- you won't see it in the recent crashes. The new car seats are far, far better." But indeed, in recent crashes the lap-and-shoulder seatbelts, actually, are doing even better than the car seats. They say, "Well, that's impossible, that can't be." And the line of argument, if you ask parents, is, "But car seats are so expensive and complicated, and they have this big tangle of latches, how could they possibly not work better than seatbelts because they are so expensive and complicated?" It's kind of an interesting logic, I think, that people use. And the other logic, they say, "Well, the government wouldn't have told us [to] use them if they weren't much better."
và chiếc xe sẽ bị ảnh hưởng như thế nào. Bạn có thể biện hộ là: "Ghế trên xe ô tô hiện đã tốt hơn rất nhiều" Và nếu chúng ta nhìn vào các vụ tai nạn gần đây Tất cả các dữ liệu 30 năm trở lại đây đều không thấy điều đó trong các vụ tai nạn. Xe ô tô đời mới tốt hơn rất nhiều. Nhưng trong các vụ tai nạn gần đây, dây an toàn thậm chí còn tốt hơn cả ghế an toàn Họ nói "Ồ, không thể nào" Và có một loạt tranh cãi, từ phía các bậc cha mẹ: "Nhưng ghế an toàn rất đắt và phức tạp" và chúng có rất nhiều khóa cơ mà làm sao lại không tốt hơn dây an toàn trong khi nó rất đắt và phức tạp?" Đó là một sự logic thú vị. Một lí luận khác cho rằng: "Chính phủ sẽ không nói là hãy sử dụng chúng
But what's interesting is the government telling us to use them is not actually based on very much. It really is based on some impassioned pleas of parents whose children died after they turned two, which has led to the passage of all these laws -- not very much on data. So you can only get so far, I think, in telling your story by using these abstract statistics. And so I had some friends over to dinner, and I was asking -- we had a cookout -- I was asking them what advice they might have for me about proving my point. They said, "Why don't you run some crash tests?" And I said, "That's a great idea." So we actually tried to commission some crash tests. And it turns out that as we called around to the independent crash test companies around the country, none of them wanted to do our crash test because they said, some explicitly, some not so explicitly, "All of our business comes from car seat manufacturers. We can't risk alienating them by testing seatbelts relative to car seats."
nếu chúng không thực sự tốt hơn" Nhưng điều thú vị là việc chính phủ nói hãy sử dụng chúng không thực sự dựa trên khoa học. Nó thực sự dựa trên những yêu cầu của cha mẹ những người có con đã chết sau khi chúng lên hai dẫn đến việc thông qua những bộ luật này chứ không phải dựa trên số liệu. Bạn có thể cho rằng tôi chỉ đang kể câu chuyện này bằng cách sử dụng những thống kê trừu tượng. Tôi có một vài người bạn đến ăn tối tôi đã hỏi họ rằng liệu họ có thể cho tôi những lời khuyên về việc chứng minh quan điểm của mình. Họ gợi ý tôi tiến hành cuộc thử nghiệm tai nạn Và tôi nói: đó là ý kiến hay. Và chúng tôi đã thực sự thử thực hiện thử nghiệm tai nạn Và chúng tôi đã gọi cho các công ty thử nghiệm tai nạn tư nhân trên toàn quốc không ai trong số họ muốn làm thử nghiệm của chúng tôi vì họ nói một cách rõ ràng hoặc không rõ ràng rằng tất cả việc kinh doanh của chúng tôi đến từ việc sản xuất ghế ô tô, chúng tôi không thể liều bỏ rơi chúng bằng việc kiểm tra dây an toàn so với ghế
Now, eventually, one did. Under the conditions of anonymity, they said they would be happy to do this test for us -- so anonymity, and 1,500 dollars per seat that we crashed. And so, we went to Buffalo, New York, and here is the precursor to it. These are the crash test dummies, waiting for their chance to take the center stage. And then, here's how the crash test works. Here, they don't actually crash the entire car, you know -- it's not worth ruining a whole car to do it. So they just have these bench seats, and they strap the car seat and the seatbelt onto it. So I just wanted you to look at this. And I think this gives you a good idea of why parents think car seats are so great. Look at the kid in the car seat. Does he not look content, ready to go, like he could survive anything? And then, if you look at the kid in back, it looks like he's already choking before the crash even happens. It's hard to believe, when you look at this, that that kid in back is going to do very well when you get in a crash. So this is going to be a crash where they're going to slam this thing forward into a wall at 30 miles an hour, and see what happens. OK?
Cuối cùng, một công ty đã làm trong điều kiện là giấu tên của họ họ nói rất sẵn lòng làm bài test này vì vậy, vô danh, và 1500 đô la cho mỗi ghế mà chúng tôi đã đâm và sau đó, chúng tôi đến Bufflalo, New York và ở đây chính là tiền thân của việc đó Đây là những mẫu vật thí nghiệm đã thất bại đang chờ để được đưa tới trung tâm và đây là cách họ tiến hành thử nghiệm Tất nhiên, họ không thực sự làm hỏng cả xe ô tô, bạn biết đấy họ không hủy hoại toàn bộ chiếc xe để làm điều đó Họ chỉ có những chiếc ghế dự bị Họ buộc dây an toàn và có ghế an toàn Tôi chỉ muốn cho bạn thấy điều này. Bạn sẽ hiểu tại sao cha mẹ lại nghĩ ghế trẻ em rất tuyệt. Hãy nhìn đứa bé trong ghế trẻ em. Trông nó thật hài lòng, sẵn sàng để đi, trông như nó có thể chống chọi mọi thứ. Còn đứa trẻ đằng sau nó như thể đang ngạt thở trước cả khi vụ đâm có thể xảy ra điều đó có thể khó tin khi cho rằng đứa trẻ đằng sau sẽ ổn khi bạn va chạm. Đây sẽ là một vụ tai nạn nơi mà họ sẽ ném thứ này vào tường ở tốc độ 30 dặm một giờ và xem điều gì xảy ra
So, let me show you what happens. These are three-year-old dummies, by the way. So here -- this is the car seat. Now watch two things: watch how the head goes forward, and basically hits the knees -- and this is in the car seat -- and watch how the car seat flies around, in the rebound, up in the air. The car seat's moving all over the place. Bear in mind there are two things about this. This is a car seat that was installed by someone who has installed 1,000 car seats, who knew exactly how to do it. And also it turned out these bench seats are the very best way to install car seats. Having a flat back makes it much easier to install them. And so this is a test that's very much rigged in favor of the car seat, OK? So, that kid in this crash fared very well.
Oh, hãy để tôi cho bạn thấy điều gì xảy ra Đây là hình nộm của đứa trẻ 3 tuổi. Đây, đây là chiếc ghế trẻ em. Hãy nhìn 2 thứ: hãy nhìn cái đầu lao ra phía trước chạm vào đầu gối. Điều này diễn ra đối với ghế trẻ em và hãy nhìn xem chiếc ghế bị bay lên bật xuống trong không khí. Chiếc ghế di chuyển khắp nơi. Hãy nhớ 2 điều về trường hợp này: Chiếc ghế được lắp đặt bởi người đã lắp đặt 1000 chiếc ghế họ biết rõ cách lắp chính xác. Và nó có thể bật ra những chiếc ghế dự bị là cách tốt nhất để lắp đặt chiếc ghế này. Có một gian phía sau khiến việc cài đặt nó dễ dàng hơn Và đây là bài test có nhiều lợi của chiếc ghế Vậy đứa trẻ trong vụ tai nạn này đã có kết quả rất tốt
The federal standards are that you have to score below a 1,000 to be an approved car seat on this crash, in some metric of units which are not important. And this crash would have been about a 450. So this car seat was actually an above-average car seat from Consumer Reports, and did quite well. So the next one. Now, this is the kid, same crash, who is in the seatbelt. He hardly moves at all, actually, relative to the other child. The funny thing is, the cam work is terrible because they've only set it up to do the car seats, and so, they actually don't even have a way to move the camera so you can see the kid that's on the rebound. Anyway, it turns out that those two crashes, that actually the three-year-old did slightly worse. So, he gets about a 500 out of -- you know, on this range -- relative to a 400 and something. But still, if you just took that data from that crash to the federal government, and said, "I have invented a new car seat. I would like you to approve it for selling," then they would say, "This is a fantastic new car seat, it works great. It only got a 500, it could have gotten as high up as a 1,000." And this seatbelt would have passed with flying colors into being approved as a car seat.
Các tiêu chuẩn liên bang là bạn phải đạt được điểm dưới 1000 để chiếc ghế được thông qua trong vụ tai nạn này, trong một số đơn vị không quan trọng. Vụ tai nạn này ước tính khoảng 450. Chiếc ghế là ghế trên xe hơi trung bình từ báo cáo khách hàng và đã làm khá tốt. Tiếp theo là đứa trẻ trong cùng một vụ tai nạn, có cài dây an toàn, nó hầu như không di chuyển so với đứa trẻ kia. Điều nực cười là camera hoạt động rất tồi tệ vì họ chỉ thiết lập nó trên những chiếc ghế thông thường, và vì thế không có cách nào để di chuyển camera để bạn thấy đứa trẻ phản ứng thế nào Dù sao thì, hóa ra trong 2 tai nạn này, đứa trẻ 3 tuổi đã làm tệ hơn. Vì thế nó chỉ đạt 500 trên bảng đo, so với hơn 400 một chút. Nhưng khoan đã, nếu bạn đưa dữ liệu từ vụ tai nạn tới chính phủ liên bang, và nói tôi đã phát minh ra chiếc ghế mới tôi muốn được phê duyệt để bán nó và họ sẽ nói: đó là 1 chiếc ghế tuyệt vời nó hoạt động rất ổn Nó chỉ có 500, và nó có thể tăng lên 1000. Và dây an toàn sẽ được thông qua và được chấp nhận như là ghế của chiếc xe
So, in some sense, what this is suggesting is that it's not just that people are setting up their car seats wrong, which is putting children at risk. It's just that, fundamentally, the car seats aren't doing much. So here's the crash. So these are timed at the same time, so you can see that it takes much longer with the car seat -- at rebound, it takes a lot longer -- but there's just a lot less movement for child who's in the seatbelt. So, I'll show you the six-year-old crashes as well. The six-year-old is in a car seat, and it turns out that looks terrible, but that's great. That's like a 400, OK? So that kid would do fine in the crash. Nothing about that would have been problematic to the child at all. And then here's the six-year-old in the seatbelt, and in fact, they get exactly within, you know, within one or two points of the same. So really, for the six-year-old, the car seat did absolutely nothing whatsoever.
vì vậy, một cách nào đó, điều này gợi ý rằng không chỉ người dân lắp đặt ghế của họ sai và đặt trẻ em vào nguy cơ rủi ro mà về cơ bản, chiếc ghế không hoạt động tốt. Đây là tai nạn. Chúng được hẹn giờ cùng một lúc để bạn có thể thấy ghế trẻ em mất nhiều thời gian hơn khi phục hồi, nó lâu hơn rất nhiều. Nhưng có rất ít xê dịch ở trường hợp thắt dây an toàn tôi sẽ cho bạn thấy tai nạn của đứa trẻ sáu tuổi đứa trẻ ngồi trong ghế xe ô tô nhìn có vẻ tồi tệ nhưng điều đó khá là ổn, nó đạt khoảng 400. Đứa trẻ sẽ ổn trong vụ tai nạn. thì không có thứ gì có thể gây khó khăn cho nó. Đây là hình ảnh đứa trẻ trong dây an toàn và thực tế, chính xác là chúng ở trong đó trong vòng 1 hoặc 2 điểm. Vì thế đối với đứa trẻ sáu tuổi ghế xe hơi hoàn toàn không có chức năng gì cả.
That's some more evidence, so in some sense -- I was criticized by a scientist, who said, "You could never publish a study with an n of 4," meaning those four crashes. So I wrote him back and I said, "What about an n of 45,004?" Because I had the other 45,000 other real-world crashes. And I just think that it's interesting that the idea of using real-world crashes, which is very much something that economists think would be the right thing to do, is something that scientists don't actually, usually think -- they would rather use a laboratory, a very imperfect science of looking at the dummies, than actually 30 years of data of what we've seen with children and with car seats.
Đó là một vài bằng chứng. Trong một số trường hợp, tôi bị một nhà khoa học chỉ trích: "Anh sẽ không bao giờ có thể công khai nghiên cứu với n bằng 4, nghĩa là 4 vụ tai nạn" Vì thế tôi đã trả lời: "Vậy sẽ ra sao nếu n bằng 45,004?" vì tôi đã gặp 45000 vụ tai nạn thực tế trên thế giới và tôi cho rằng khá là thú vị về ý tưởng của việc sử dụng những vụ tai nạn thực tế đó điều mà nhà kinh tế nghĩ rằng đúng đắn lại là điều mà các nhà khoa học không chắc chắn và nghĩ rằng họ thích sử dụng phòng thí nghiệm là một thí nghiệm không hoàn hảo khi nhìn vào người nộm hơn là dữ liệu của 30 năm mà chúng ta đã thấy với những đứa trẻ và với những chiếc ghế trẻ em
And so I think the answer to this puzzle is that there's a much better solution out there, that's gotten nobody excited because everyone is so delighted with the way car seats are presumably working. And if you think from a design perspective, about going back to square one, and say, "I just want to protect kids in the back seat." I don't there's anyone in this room who'd say, "Well, the right way to start would be, let's make a great seat belt for adults. And then, let's make this really big contraption that you have to rig up to it in this daisy chain." I mean, why not start -- who's sitting in the back seat anyway except for kids? But essentially, do something like this, which I don't know exactly how much it would cost to do, but there's no reason I could see why this should be much more expensive than a regular car seat. It's just actually -- you see, this is folding up -- it's behind the seat. You've got a regular seat for adults, and then you fold it down, and the kid sits on top, and it's integrated. It seems to me that this can't be a very expensive solution, and it's got to work better than what we already have.
và tôi nghĩ câu trả lời cho việc này là có nhiều giải pháp tốt hơn ở ngoài kia mà không ai quan tâm vì mọi người hào hứng hơn với những gì mà chiếc ghế đó đang hoạt động và nếu bạn nghĩ từ góc độ thiết kế bắt đầu từ đầu và nói: "Tôi chỉ muốn bảo vệ đứa trẻ ngồi ghế sau" Tôi không thấy ai ở đây nói rằng "Ồ, cách đúng đắn để bắt đầu là hãy làm một chiếc dây an toàn thật tốt cho người lớn và sau đó hãy làm một thứ vướng víu vô dụng mà bạn phải neo nó vào cái dây kì lạ này" Sao không bắt đầu bằng việc không ai ngồi ghế sau trừ trẻ em? Nhưng thực sự cần thiết, hãy làm như vậy. Tôi không biết chính xác nó tốn bao nhiêu nhưng không có lý do nào để nó đắt hơn nhiều so với những chiếc ghế bình thường Nó thực sự là - chỉ cần gập lại - nó ở đằng sau chiếc ghế bạn có chiếc ghế bình thường cho người lớn rồi bạn gập nó xuống và đứa trẻ ngồi lên trên, và nó được tích hợp. Đối với tôi thì đó không phải là phương pháp đắt tiền và nó phải hoạt động tốt hơn thứ mà chúng ta đang có.
So the question is, is there any hope for adoption of something like this, which would presumably save a lot of lives? And I think the answer, perhaps, lies in a story. The answer both to why has a car seat been so successful, and why this may someday be adopted or not, lies in a story that my dad told me, relating to when he was a doctor in the U.S. Air Force in England. And this is a long time ago: you were allowed to do things then you can't do today. So, my father would have patients come in who he thought were not really sick. And he had a big jar full of placebo pills that he would give them, and he'd say, "Come back in a week, if you still feel lousy." OK, and most of them would not come back, but some of them would come back. And when they came back, he, still convinced they were not sick, had another jar of pills. In this jar were huge horse pills. They were almost impossible to swallow. And these, to me, are the analogy for the car seats. People would look at these and say, "Man, this thing is so big and so hard to swallow. If this doesn't make me feel better, you know, what possibly could?"
Vậy câu hỏi là, có hi vọng nào cho một thứ như vậy, và nó có thể cứu được nhiều mạng sống? Và tôi nghĩ câu trả lời, tất nhiên, nằm trong một câu chuyện. Câu trả cho cả việc tại sao chiếc ghế lại thành công, và tại sao một ngày nào đó nó có thể thông qua hoặc không, nằm trong câu chuyện mà bố kể cho tôi liên quan đến thời gian khi ông làm bác sỹ ở US Air Force ở Anh. Đó là khoảng thời gian rất lâu trước đây bạn được phép làm những thứ mà bạn không được làm ngày nay. Cha tôi có những bệnh nhân mà ông nghĩ họ không thực sự ốm. Ông có một bình lớn thuốc giả để đưa họ và nói: hãy quay lại trong 1 tuần nếu bạn vẫn cảm thấy tồi tệ và đa số họ đều không trở lại nhưng một vài người vẫn quay lại. Và khi họ quay lại, ông vẫn cho rằng họ không ốm và đưa ra một bình thuốc giả khác. Trong đó là những viên thuốc khổng lồ họ dường như không thể nuốt và đối với tôi, nó tương tự như những chiếc ghế mọi người nhìn vào vào nói: ồ, nó quá lớn và quá khó để nuốt. Nếu nó không khiến tôi tốt hơn thì làm gì có thứ nào làm được chứ?
And it turned out that most people wouldn't come back, because it worked. But every once in a while, there was still a patient convinced that he was sick, and he'd come back. And my dad had a third jar of pills. And the jar of pills he had, he said, were the tiniest little pills he could find, so small you could barely see them. And he would say, listen, I know I gave you that huge pill, that complicated, hard-to-swallow pill before, but now I've got one that's so potent, that is really tiny and small and almost invisible. It's almost like this thing here, which you can't even see."
Và nó chỉ ra rằng phần lớn mọi người không quay lại và nó có tác dụng. Nhưng trong một vài trường hợp vẫn có những bệnh nhân than phiền rằng họ vẫn ốm và quay lại. Cha tôi đưa họ bình thuốc giả thứ 3 và bình đó như ông nói là loại thuốc nhỏ nhất mà họ có thể tìm thế nhỏ đến mức mà dường như họ không thấy chúng. Và ông nói: "Nghe này, tôi đưa bạn hũ thuốc to rất khó để nuốt lúc trước nhưng giờ, tôi có một lọ bé như thế này nhỏ bé và gần như vô hình gần như bạn không thể thấy được"
And it turned out that never, in all the times my dad gave out this pill, the really tiny pill, did anyone ever come back still complaining of sickness. So, my dad always took that as evidence that this little, teeny, powerful pill had the ultimate placebo effect. And in some sense, if that's the right story, I think integrated car seats you will see, very quickly, becoming something that everyone has. The other possible conclusion is, well, maybe after coming to my father three times, getting sent home with placebos, he still felt sick, he went and found another doctor. And that's completely possible. And if that's the case, then I think we're stuck with conventional car seats for a long time to come. Thank you very much.
Và hóa ra cha tôi đưa hũ thuốc đó, hũ thuốc bé không một ai quay lại phàn nàn rằng họ vẫn ốm nữa. Vì thế cha tôi luôn coi đó là bằng chứng những viên thuốc nhỏ bé, nhưng đầy sức mạnh cuối cùng lại có tác dụng. Trong một số trường hợp nếu điều này đúng thì chiếc ghế tích hợp bạn thấy đó, rất nhanh sẽ trở thành thứ mà mọi người muốn. Các kết luận khác, có thể sau khi đến với bố tôi ba lần và mang về nhà thuốc giả, người ta vẫn thấy ốm, họ đi tìm bác sỹ khác. Điều đó hoàn toàn có thể. Và trong trường hợp đó thì tôi nghĩ chúng ta còn mắc kẹt với những chiếc ghế xe ô tô trong 1 thời gian dài.
(Applause)
Cảm ơn các bạn.
(Audience: I just wanted to ask you, when we wear seatbelts we don't necessarily wear them just to prevent loss of life, it's also to prevent lots of serious injury. Your data looks at fatalities. It doesn't look at serious injury. Is there any data to show that child seats are actually less effective, or just as effective as seatbelts for serious injury? Because that would prove your case.)
(vỗ tay ) Khán giả: tôi muốn hỏi, khi thắt dây an toàn chúng ta không chỉ đeo nó để bảo vệ tính mạng, mà còn ngăn ngừa nhiều chấn thương nghiêm trọng Dữ liệu của bạn xem xét các trường hợp tử vong, mà không nhìn vào thương tích nghiêm trọng Có dữ liệu nào cho thấy ghế trẻ em thực sự kém hiệu quả, hoặc chỉ hiệu quả như dây an toàn trong trường hợp này không
Steven Levitt: Yeah, that's a great question. In my data, and in another data set I've looked at for New Jersey crashes, I find very small differences in injury. So in this data, it's statistically insignificant differences in injury between car seats and lap-and-shoulder belts. In the New Jersey data, which is different, because it's not just fatal crashes, but all crashes in New Jersey that are reported, it turns out that there is a 10 percent difference in injuries, but generally they're the minor injuries. Now, what's interesting, I should say this as a disclaimer, there is medical literature that is very difficult to resolve with this other data, which suggests that car seats are dramatically better.
Vì nó có thể chứng minh phân tích của bạn Đó là câu hỏi hay. Trong dữ liệu của tôi và các dữ liệu khác mà tôi thấy ở New Jersey, có sự khác biệt nhỏ trong thương tích. Vì thế sự khác biệt không đáng kể về mặt thống kê trong thương tích giữa ghế ô tô và dây an toàn lưng-vai Trong dữ liệu ở New Jersey lại khác bởi nó không chỉ là tai nạn gây tử vong mà là tất cả tai nạn ở New Jersey được báo cáo. Nó chỉ ra sự khác biệt 10% trong thương tích nhưng nói chung là thương tích nhẹ. Và bây giờ, tôi nói điều này như một sự phản bác có những văn bản y khoa rất khó để giải quyết dữ liệu kia dự đoán rằng ghế xe ô tô tốt hơn
And they use a completely different methodology that involves -- after the crash occurs, they get from the insurance companies the names of the people who were in the crash, and they call them on the phone, and they asked them what happened. And I really can't resolve, yet, and I'd like to work with these medical researchers to try to understand how there can be these differences, which are completely at odds with one another. But it's obviously a critical question. The question is even if -- are there enough serious injuries to make these cost-effective? It's kind of tricky. Even if they're right, it's not so clear that they're so cost-effective.
và họ sử dụng phương pháp khác nhau bao gồm sau khi va chạm xảy ra, họ nhận được từ công ty bảo hiểm tên người gặp tai nạn và công ty gọi cho họ và hỏi những gì xảy ra và tôi không thể giải quyết ngay tôi là việc với nhà nghiên cứu y khoa để tìm hiểu sự khác nhau như thế nào mà hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng rõ ràng đó là câu hỏi mang tính phê bình. Câu hỏi đặt ra là liệu có đủ chấn thương nghiêm trọng để khiến chúng trở thành chi phí hiệu quả? Điều này rất phức tạp. Kể cả nếu họ đúng, thì nó cũng không rõ ràng rằng chúng thực sự hiệu quả