Approximately 30 years ago, when I was in oncology at the Children's Hospital in Philadelphia, a father and a son walked into my office and they both had their right eye missing, and as I took the history, it became apparent that the father and the son had a rare form of inherited eye tumor, retinoblastoma, and the father knew that he had passed that fate on to his son.
Khoảng 30 năm trước, khi làm việc tại khoa Ung thư bệnh viện Nhi đồng tại Philadenphia Một ông bố và đứa con trai bước vào văn phòng của tôi và cả hai đều không có mắt phải khi tôi nghe câu chuyện của họ, thì rõ ràng người cha và đứa con trai nằm trong dạng hiếm gặp của khối u mắt di truyền, nguyên bào võng mạc và người cha biết rằng ông đã truyền vận mạng này cho đứa con trai.
That moment changed my life. It propelled me to go on and to co-lead a team that discovered the first cancer susceptibility gene, and in the intervening decades since then, there has been literally a seismic shift in our understanding of what goes on, what genetic variations are sitting behind various diseases. In fact, for thousands of human traits, a molecular basis that's known for that, and for thousands of people, every day, there's information that they gain about the risk of going on to get this disease or that disease.
Khoảnh khắc đó thay đổi cuộc đời tôi. Việc này đã thúc đẩy tôi tiếp tục và đồng lãnh đạo một nhóm đã phát hiện ra gen ung thư nhạy cảm đầu tiên, và rải rác trong những thập kỷ sau đó thật sự đã có một sự chấn động trong hiểu biết của chúng tôi về những gì đang diễn ra các biến thể di truyền nào ẩn sau các căn bệnh khác nhau. Thực ra, trong hàng ngàn đặc điểm loài người, chúng ta biết đến một cơ sở phân tử chung, và hằng ngày trong hàng ngàn người, thông tin họ biết được chỉ là về nguy cơ có thể mắc bệnh này hay bệnh kia.
At the same time, if you ask, "Has that impacted the efficiency, how we've been able to develop drugs?" the answer is not really. If you look at the cost of developing drugs, how that's done, it basically hasn't budged that. And so it's as if we have the power to diagnose yet not the power to fully treat. And there are two commonly given reasons for why that happens. One of them is it's early days. We're just learning the words, the fragments, the letters in the genetic code. We don't know how to read the sentences. We don't know how to follow the narrative. The other reason given is that most of those changes are a loss of function, and it's actually really hard to develop drugs that restore function.
Đồng thời, nếu bạn hỏi, "Điều đó có ảnh hưởng đến hiệu quả, làm thế nào mà chúng ta có thể phát triển các loại thuốc?" câu trả lời là không hẳn như vậy. Nếu bạn nhìn vào chi phí để phát triển các loại thuốc quy trình thực hiện, cơ bản là không có ngân sách cho mục này. Và điều đó như thể chúng ta có khả năng chẩn đoán bệnh chứ không phải trị bệnh hoàn toàn. Và thông thường, có 2 lí do giải thích tại sao việc này lại xảy ra. Đầu tiên là vì đó là những ngày đầu. Chúng ta mới chỉ học được những từ cơ bản, những phân khúc, và các ký tự trong mã di truyền. Chúng ta không biết cách đọc cả câu. nên không hiểu cách giải mã. Lý do thứ hai là hầu hết các thay đổi này là một sự mất chức năng, do đó rất khó để phát triển các loại thuốc giúp phục hồi chức năng.
But today, I want us to step back and ask a more fundamental question, and ask, "What happens if we're thinking about this maybe in the wrong context?" We do a lot of studying of those who are sick and building up long lists of altered components. But maybe, if what we're trying to do is to develop therapies for prevention, maybe what we should be doing is studying those who don't get sick. Maybe we should be studying those that are well. A vast majority of those people are not necessarily carrying a particular genetic load or risk factor. They're not going to help us. There are going to be those individuals who are carrying a potential future risk, they're going to go on to get some symptom. That's not what we're looking for. What we're asking and looking for is, are there a very few set of individuals who are actually walking around with the risk that normally would cause a disease, but something in them, something hidden in them is actually protective and keeping them from exhibiting those symptoms?
Nhưng hôm nay, tôi muốn chúng ta nhìn lại và đặt một câu hỏi cơ bản hơn "Điều gì xãy ra nếu chúng ta nghĩ đây có thể là một bối cảnh sai lầm?" Chúng tôi thực hiện rất nhiều nghiên cứu trên những người bệnh và dựng nên một danh sách dài ngoằng những thành phần bị biến đổi. Nhưng có lẽ, nếu chúng ta cố gắng phát triển các trị liệu để phòng bệnh có lẽ những gì chúng ta nên làm là nghiên cứu những người không đau ốm. Có lẽ nên nghiên cứu những người khỏe mạnh. Hầu hết họ không nhất thiết mang một gánh nặng di truyền hoặc yếu tố nguy cơ nào. Họ không giúp được gì cho nghiên cứu của chúng ta. Họ là những cá nhân mang nguy cơ tiềm tàng trong tương lai, họ tiếp tục nhận được một triệu chứng nào đó. Nhưng đây không phải là trường hợp chúng tôi tìm kiếm Điều chúng tôi đang hỏi và đang tìm là, có chăng một số ít cá nhân thực sự đang ở quanh đây có nguy cơ gây bệnh, nhưng có gì đó trong họ, ẩn chứa trong họ thực sự bảo vệ giúp họ không nhiễm phải triệu chứng đó?
If you're going to do a study like that, you can imagine you'd like to look at lots and lots of people. We'd have to go and have a pretty wide study, and we realized that actually one way to think of this is, let us look at adults who are over 40 years of age, and let's make sure that we look at those who were healthy as kids. They might have had individuals in their families who had had a childhood disease, but not necessarily. And let's go and then screen those to find those who are carrying genes for childhood diseases.
Nếu thực hiện một nghiên cứu như vậy, bạn có thể tưởng tượng rằng bạn muốn nhìn vào rất rất nhiều người. Chúng tôi đã đi tìm và có một nghiên cứu khá rộng, và nhận ra rằng có một cách để suy nghĩ về việc này là, tìm những người trưởng thành trên 40 tuổi, và đảm bảo rằng đó là những người khỏe mạnh vô bệnh như trẻ thơ. Chắc chắn có những cá thể trong gia đình họ đã có bệnh từ nhỏ nhưng không nhất thiết. Và chúng tôi bắt đầu và sàng lọc những người này để tìm ra ai đang mang gien bệnh lúc còn nhỏ.
Now, some of you, I can see you putting your hands up going, "Uh, a little odd. What's your evidence that this could be feasible?" I want to give you two examples.
Bây giờ, một vài các bạn ở đây đang giơ tay lên thắc mắc "À, hơi kì cục một chút. Bằng chứng nào chứng tỏ điều ông đang mô tả là khả thi?" Tôi xin đưa ra 2 ví dụ.
The first comes from San Francisco. It comes from the 1980s and the 1990s, and you may know the story where there were individuals who had very high levels of the virus HIV. They went on to get AIDS. But there was a very small set of individuals who also had very high levels of HIV. They didn't get AIDS. And astute clinicians tracked that down, and what they found was they were carrying mutations. Notice, they were carrying mutations from birth that were protective, that were protecting them from going on to get AIDS. You may also know that actually a line of therapy has been coming along based on that fact. Second example, more recent, is elegant work done by Helen Hobbs, who said, "I'm going to look at individuals who have very high lipid levels, and I'm going to try to find those people with high lipid levels who don't go on to get heart disease." And again, what she found was some of those individuals had mutations that were protective from birth that kept them, even though they had high lipid levels, and you can see this is an interesting way of thinking about how you could develop preventive therapies.
Ví dụ đầu tiên là từ San Francisco. Xuất hiện trong những năm 1980, 1990, và bạn có thể cũng biết câu chuyện có vài cá thể có mức độ virus HIV rất cao. Sau đó phát triển thành AIDS. Nhưng có một số rất nhỏ các cá thể cũng có mức độ virus HIV rất cao nhưng họ không chuyển sang AIDS. Và các bác sĩ giỏi đã đi sâu tìm hiểu, và họ thấy bệnh nhân này mang những đột biến Lưu ý rằng họ mang đột biến từ khi sinh ra đột biến đó có tính bảo vệ nó bảo vệ họ không bị chuyển sang giai đoạn AIDS. Bạn có thể đã biết có một phương pháp trị liệu được phát triển dựa trên thực tế đó. Ví dụ thứ hai, gần đây hơn, là công việc tài tình do Helen Hobbs thực hiện, bà đã nói rằng "Tôi sẽ nhìn vào những cá thể có lượng mỡ cao và tôi sẽ thử tìm ở những người này có lượng mỡ cao mà không tiến triển thành bệnh tim." và một lần nữa, bà đã tìm ra rằng một số người trong họ có đột biến bảo vệ họ từ lúc mới sinh ngay cả khi họ có lượng mỡ cao, bạn có thể thấy đây là một cách nghĩ hay về cách bạn có thể phát triển phương pháp điều trị phòng ngừa.
The project that we're working on is called "The Resilience Project: A Search for Unexpected Heroes," because what we are interested in doing is saying, can we find those rare individuals who might have these hidden protective factors? And in some ways, think of it as a decoder ring, a sort of resilience decoder ring that we're going to try to build. We've realized that we should do this in a systematic way, so we've said, let's take every single childhood inherited disease. Let's take them all, and let's pull them back a little bit by those that are known to have severe symptoms, where the parents, the child, those around them would know that they'd gotten sick, and let's go ahead and then frame them again by those parts of the genes where we know that there is a particular alteration that is known to be highly penetrant to cause that disease.
Dự án mà chúng tôi đang triển khai có tên " Dự án thích ứng: Tìm kiếm những anh hùng bất ngờ" điều chúng tôi quan tâm thực hiện là câu hỏi, chúng ta có thể tìm ra những cá thể hiếm có thể mang các yếu tố phòng vệ tiềm ẩn không? Và bằng một số cách, coi đó là một vòng giải mã, một kiểu vòng giải mã thích ứng mà chúng tôi đang cố xây dựng Chúng tôi nhận ra rằng cần phải thực hiện có hệ thống do đó mà chúng tôi lấy mỗi cá thể bị bệnh di truyền từ nhỏ. Lấy tất cả các cá thể này rồi thu hẹp lại những cá thể được biết có các triệu chứng trầm trọng, khi cha mẹ, đứa trẻ, những người xung quanh biết rằng những cá thể này bị bệnh, và tiếp tục chọn lọc và sau đó sắp đặt lại một lần nữa ở những phần gien mà chúng ta biết rằng có sự thay đổi đặc biệt được biết đến với khả năng xâm nhập rất cao để gây ra căn bệnh đó.
Where are we going to look? Well, we could look locally. That makes sense. But we began to think, maybe we should look all over the world. Maybe we should look not just here but in remote places where their might be a distinct genetic context, there might be environmental factors that protect people. And let's look at a million individuals.
Vậy chúng ta sẽ tìm cái gì? Chúng ta có thể tìm ngay tại đây. Có vẻ hợp lý. Nhưng chúng tôi lại bắt đầu nghĩ, có lẽ chúng tôi nên tìm khắp thế giới. Có lẽ chúng tôi không nên chỉ tìm ở đây nhưng ở những nơi xa xôi có thể ở phạm vi di truyền riêng biệt, có lẽ có những yếu tố môi trường giúp bảo vệ con người. Và hãy nhìn vào hàng triệu cá thể.
Now the reason why we think it's a good time to do that now is, in the last couple of years, there's been a remarkable plummeting in the cost to do this type of analysis, this type of data generation, to where it actually costs less to do the data generation and analysis than it does to do the sample processing and the collection. The other reason is that in the last five years, there have been awesome tools, things about network biology, systems biology, that have come up that allow us to think that maybe we could decipher those positive outliers.
Lý do chúng tôi nghĩ đã đến lúc để thực hiện điều đó ngay bây giờ là vài năm về trước, chi phí đã giảm xuống đáng kể, để thực hiện việc phân tích này, việc tổng hợp dữ liệu này, thật ra khi thực hiện tổng hợp dữ liệu và phân tích ít tốn chi phí hơn là vận chuyển, xử lý và tập hợp mẫu Lý do nữa là 5 năm trước, có những công cụ tuyệt vời, các vấn đề như mạng sinh thái, hệ thống sinh thái đã xuất hiện và cho phép chúng tôi nghĩ rằng có lẽ chúng tôi có thể giãi mã những mẫu ngoại lai dương tính
And as we went around talking to researchers and institutions and telling them about our story, something happened. They started saying, "This is interesting. I would be glad to join your effort. I would be willing to participate." And they didn't say, "Where's the MTA?" They didn't say, "Where is my authorship?" They didn't say, "Is this data going to be mine? Am I going to own it?" They basically said, "Let's work on this in an open, crowd-sourced, team way to do this decoding."
Và khi chúng tôi thảo luận với các nhà nghiên cứu và các viện nghiên cứu và kể cho họ câu chuyện của chúng tôi, điều kì diệu đã xảy ra. Họ nói rằng "Thú vị thật. Tôi rất vinh dự góp tay cùng với các anh. Tôi rất sẵn lòng tham gia." Và họ không nói, "MTA ở đâu ra?" Họ cũng không nói, "Quyền tác giả của tôi đâu?" Họ không nói, "Số liệu này sẽ là của tôi chứ?" Họ chỉ đơn giản nói rằng, "Để chúng tôi thử nghiệm theo cách công khai, nguồn lực tập thể, theo nhóm để thực hiện giải mã."
Six months ago, we locked down the screening key for this decoder. My co-lead, a brilliant scientist, Eric Schadt at the Icahn Mount Sinai School of Medicine in New York, and his team, locked in that decoder key ring, and we began looking for samples, because what we realized is, maybe we could just go and look at some existing samples to get some sense of feasibility. Maybe we could take two, three percent of the project on, and see if it was there. And so we started asking people such as Hakon at the Children's Hospital in Philadelphia. We asked Leif up in Finland. We talked to Anne Wojcicki at 23andMe, and Wang Jun at BGI, and again, something remarkable happened. They said, "Huh, not only do we have samples, but often we've analyzed them, and we would be glad to go into our anonymized samples and see if we could find those that you're looking for." And instead of being 20,000 or 30,000, last month we passed one half million samples that we've already analyzed.
Sáu tháng trước, chúng tôi đã khóa lại phím sàng lọc cho bộ giải mã này. Người đồng lãnh đạo của tôi, nhà khoa học tài năng, Eric Schadt tại Đại học Y khoa Ichan Mount Sinai ở New York và đồng nghiệp của mình đã khóa bộ giải mã trong khóa giải mã, và chúng tôi bắt đầu tìm các mẫu, bởi vì những gì chúng tôi nhận ra là, có lẽ chúng tôi chỉ đi lướt một vài mẫu hiện có để tìm ra tính khả thi Có lẽ chúng tôi nên tiếp tục với 2-3% của dự án và xem có đạt được gì không. Và chúng tôi bắt đầu hỏi mọi người như Hakon ở Bệnh viện Nhi đồng Philadelphia. Chúng tôi hỏi Leif ở Phần Lan. Chúng tôi cũng nói chuyện với Anne Wojcicki ở 23andMe, và Wang Jun ở Viện Gen Bắc Kinh và một lần nữa, điều đặt biệt đã xảy ra. Họ nói "Hả, chúng tôi không chỉ có mẫu, mà thường xuyên phân tích mẫu nữa, và chúng tôi vui lòng đi sâu vào các mẫu ẩn danh này và xem thử có thể tìm ra những mẫu các anh đang tìm kiếm không." Và thay vì 20,000 hoặc 30,000 mẫu tháng trước, chúng tôi đã xem và phân tích nửa triệu mẫu.
So you must be going, "Huh, did you find any unexpected heroes?" And the answer is, we didn't find one or two. We found dozens of these strong candidate unexpected heroes.
Do đó, chúng tôi phải tiếp tục "Hả, vậy ông đã tìm được những người hùng bất ngờ chưa?" Câu trả lời là chúng tôi không tìm được 1 hay 2 mẫu. Chúng tôi đã tìm được hàng tá ứng cử viên nặng ký cho người anh hùng bất ngờ này.
So we think that the time is now to launch the beta phase of this project and actually start getting prospective individuals. Basically all we need is information. We need a swab of DNA and a willingness to say, "What's inside me? I'm willing to be re-contacted."
Vì vậy chúng tôi nghĩ giờ đã đến lúc bước vào giai đoạn tiếp theo của dự án này và thực sự bắt đầu thu nhận các cá thể tiềm năng. Về cơ bản, tất cả những gì cần là thông tin. Chúng tôi cần các ADN sạch và tâm thế sẵn sàng "Bên trong tôi có gì? Tôi sẵn lòng cho việc tái tiếp xúc."
Most of us spend our lives, when it comes to health and disease, acting as if we're voyeurs. We delegate the responsibility for the understanding of our disease, for the treatment of our disease, to anointed experts. In order for us to get this project to work, we need individuals to step up in a different role and to be engaged, to realize this dream, this open crowd-sourced project, to find those unexpected heroes, to evolve from the current concepts of resources and constraints, to design those preventive therapies, and to extend it beyond childhood diseases, to go all the way up to ways that we could look at Alzheimer's or Parkinson's, we're going to need us to be looking inside ourselves and asking, "What are our roles? What are our genes?" and looking within ourselves for information we used to say we should go to the outside, to experts, and to be willing to share that with others.
Đa số chúng ta dành cả cuộc đời, khi nói đến sức khỏe và bệnh tật, thì cứ như thể chúng ta là những kẻ hay dòm ngó. Chúng ta giao phó trách nhiệm về những hiểu biết về bệnh tật của mình về việc điều trị bệnh, cho các chuyên gia được xức dầu. Để dự án này tiếp tục hoạt động chúng tôi cần những cá nhân bước lên đảm nhận các vai trò khác nhau và cùng tham gia để thực hiện ước mơ này, dự án lấy nguồn lực từ nhân dân này, để tìm ra những anh hùng bất ngờ, để vượt lên từ những khái niệm hiện tại của các nguồn lực và hạn chế, để tạo ra những trị liệu phòng bệnh, và mở rộng vượt ra các loại bệnh thời thơ ấu, để đi qua và vượt lên đến chỗ chúng ta có thể xem xét các bệnh nhân Alzheimer hay Parkinson, Chúng tôi sẽ cần chính mình tự nhìn sâu bên trong và hỏi "Vai trò của chúng ta là gì? Loại gen của chúng ta là gì?" và tìm kiếm thông tin bên trong chúng ta. Chúng ta thường nói nói rằng chúng ta nên ra ngoài, đến với các chuyên gia và sẵn lòng chia sẻ thông tin đó với những người khác.
Thank you very much.
Xin cảm ơn rất nhiều
(Applause)
(Vỗ tay)