Okay, I have no idea what we're going to play. I won't be able to tell you what it is until it happens. I didn't realize there was going to be a little music before. So I think I'm going to start with what I just heard.
Bây giờ, tôi không biết chúng tôi sẽ chơi gì. Tôi không thể nói đó là bản nhạc gì cho đến khi chúng tôi thật sự chơi nhạc. Tôi cũng chưa biết bản nhạc sẽ như thế nào. Nên tôi nghĩ là tôi sẽ bắt đầu với âm thanh tôi vừa mới nghe thấy.
(Music)
(Âm nhạc)
(Applause)
(Vỗ tay)
Okay, so first of all, let's welcome Mr. Jamire Williams on the drums, (Applause) Burniss Travis on the bass, (Applause) and Mr. Christian Sands on the piano.
Được rồi, đầu tiên, hãy chào mừng anh Jamire Williams, người chơi trống, (Vỗ tay) Burniss Travis chơi bass, (Vỗ tay) và Christian Sands chơi piano.
(Applause)
(Vỗ tay)
So the bandstand, as we call it, this is an incredible space. It is really a sacred space. And one of the things that is really sacred about it is that you have no opportunity to think about the future, or the past. You really are alive right here in this moment. There are so many decisions being made when you walk on the bandstand. We had no idea what key we were going to play in. In the middle, we sort of made our way into a song called "Titi Boom." But that could have happened -- maybe, maybe not. Everyone's listening. We're responding. You have no time for projected ideas.
Và, sân khấu, đúng như cách chúng ta gọi nó là một nơi tuyệt vời, một nơi thực sự thiêng liêng. Và một trong những điều thiêng liêng của sân khấu đó là việc bạn không có cơ hội để nghĩ đến tương lai, hay quá khứ. Trên sân khấu, tại thời điểm này, bạn thực sự cảm đang sống. Có rất nhiều lựa chọn phải đưa ra khi bạn bước trên sân khấu. Chúng tôi không có khái niệm gì về gam nhạc chúng tôi sẽ chơi. Giữa chừng, chúng tôi sẽ tự biến tấu thành bài hát có tên gọi là "Titi Boom". Điều đó có thể sẽ xảy ra, hoặc cũng có thể không. Mọi người thì lắng nghe, còn chúng tôi thì tự đối phó với điệu nhạc. Không có thời gian cho các ý tưởng đã được chuẩn bị sẵn.
So the idea of a mistake: From the perspective of a jazz musician, it's easier to talk about someone else's mistake. So the way I perceive a mistake when I'm on the bandstand -- first of all, we don't really see it as a mistake. The only mistake lies in that I'm not able to perceive what it is that someone else did. Every "mistake" is an opportunity in jazz. So it's hard to even describe what a funny note would be.
Cho nên, quan niệm về sự sai lầm: một nhạc công nhạc jazz sẽ nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện về lỗi lầm của ai đó. Cho nên, cách mà tôi nhìn nhận sai lầm khi tôi đứng trên sân khấu là trước tiên, chúng tôi không coi đó là sai lầm. Sai lầm duy nhất chỉ là khi tôi không thể nhận ra được người khác đang chơi cái gì. Mọi "sai lầm" đều là cơ hội trong nhạc jazz. Nên thậm chí tôi thấy rất khó để mô tả một nốt nhạc buồn cười là thế nào.
So for example, if I played a color, like we were playing on a palette, that sounded like this ... (Music) So if Christian played a note -- like play an F. (Music) See, these are all right inside of the color palette. If you played an E. See, these all lie right inside of this general emotional palette that we were painting. If you played an F# though, (Dissonance) to most people's ears, they would perceive that as a mistake.
Thử lấy ví dụ nhé, nếu tôi chơi một nốt, như chúng tôi dùng một bảng màu, mà nghe giống thế này... (Âm nhạc) Và nếu Christian chơi một nốt nhạc -- như nốt Pha. (Âm nhạc) Bạn thấy đó, tất cả đều nằm trong một dải bảng màu. Nếu bạn chơi nốt Mi. Thấy không, tất cả vẫn đều nằm bên trong một bảng màu âm cảm xúc chung mà chúng tôi đang vẽ lên. Nhưng nếu bạn chơi nốt Pha thăng, (Tiếng khó nghe) thì đối với phần lớn mọi người, họ sẽ thấy đó là một sai lầm.
So I'm going to show you, we're going to play just for a second. And we're going to play on this palette. And at some point, Christian will introduce this note. And we won't react to it. He'll introduce it for a second and then I'll stop, I'll talk for a second. We'll see what happens when we play with this palette.
Giờ tôi sẽ cho các bạn thấy, chúng tôi sẽ chuẩn bị chơi nhạc trong giây lát. Và chúng tôi sẽ chơi trên bảng màu này. Và cùng lúc đó, Christian sẽ chơi nốt nhạc này. Còn chúng tôi sẽ không phản ứng lại với nốt nhạc đó. Anh ấy sẽ chơi nốt nhạc đó 1 lát và sau đó tôi sẽ dừng lại, và nói một chút. Chúng ta hãy cùng xem chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta chơi với bảng màu này.
(Music)
(Âm nhạc)
So someone could conceptually perceive that as a mistake. The only way that I would say it was a mistake is in that we didn't react to it. It was an opportunity that was missed. So it's unpredictable. We'll paint this palette again. He'll play it. I don't know how we'll react to it, but something will change. We'll all accept his ideas, or not.
Có thể ai đó có thể sẽ coi đây là sai lầm. Nhưng cách duy nhất mà tôi có thể gọi đây là sai lầm chính là việc chúng tôi đã không phản ứng lại với nốt nhạc đó. Thực ra đó là một cơ hội đã bị bỏ qua. Thật là khó đoán trước. Chúng tôi sẽ vẽ lại bảng màu này. Anh ấy sẽ chơi nốt nhạc đó. Tôi cũng không biết chúng tôi sẽ phản ứng lại thế nào, nhưng sẽ có sự thay đổi. Chúng tôi sẽ có chấp nhận ý tưởng của anh ấy, hoặc không.
(Music)
(Âm nhạc)
So you see, he played this note. I ended up creating a melody out of it. The texture changed in the drums this time. It got a little bit more rhythmic, a little bit more intense in response to how I responded to it. So there is no mistake. The only mistake is if I'm not aware, if each individual musician is not aware and accepting enough of his fellow band member to incorporate the idea and we don't allow for creativity.
Bạn thấy đấy, anh ấy đã chơi nốt nhạc, còn tôi thì tạo ra được một giai điệu từ nốt nhạc đó. Bối cảnh lần này đã thay đổi về tiết tấu. Nó được chơi có nhịp điệu hơn, và nhanh hơn một chút trong việc phản ứng với việc tôi phản ứng với nó. Cho nên, không hề có sai lầm nào cả. Sẽ chỉ có sai lầm khi tôi không nhận ra, mỗi nhạc công không nhận ra và chấp nhận người bạn trong ban nhạc của mình để có thể phối hợp ý tưởng với nhau và khi chúng tôi không sáng tạo.
So jazz, this bandstand is absolutely amazing. It's a very purifying experience. And I know that I speak for all of us when I tell you that we don't take it for granted. We know that to be able to come on the bandstand and play music is a blessing. So how does this all relate to behavioral finance? Well we're jazz musicians, so stereotypically we don't have a great relationship to finance.
Do đó, với nhạc jazz, sân khấu này là một điều tuyệt vời. Đó là một trải nghiệm rất thanh khiết. Và thực ra tôi đang thay mặt cả ban nhạc nói với các bạn rằng chúng tôi không coi đó là điều đương nhiên. Chúng tôi đều biết rằng được lên sân khấu và chơi nhạc là một điều rất may mắn Vậy việc này thì có liên quan gì đến vấn đề tài chính hành vi? Chúng tôi là các nghệ sĩ nhạc jazz, theo lẽ thường thì chúng tôi không có mối quan hệ tốt lắm với tài chính.
(Laughter)
(Cười)
Anyway, I just wanted to sort of point out the way that we handle it. And the other dynamic of it is that we don't micromanage in jazz. You have some people who do. But what that does is it actually limits the artistic possibilities. If I come up and I dictate to the band that I want to play like this and I want the music to go this way, and I just jump right in ... ready, just play some time. One, two, one, two, three, four. (Music) It's kind of chaotic because I'm bullying my ideas. I'm telling them, "You come with me over this way."
Dù sao thì tôi cũng chỉ muốn cho các bạn thấy cách mà chúng tôi xử lý nó. Và một động lực khác khi chơi nhạc đó là không có ai áp đặt ý tưởng riêng của mình lên cả ban nhạc. Nếu có ai đó làm như thế, thì kết quả là khả năng nghệ sĩ sẽ bị hạn chế. Nếu tôi lên sân khấu và ra lệnh cho ban nhạc rằng tôi muốn chơi bản nhạc như thế này, như thế kia, và tôi cứ thế... sẵn sàng nhé, chúng ta sẽ chơi thử. Một, hai, một, hai, ba, bốn. (Âm nhạc) Quả là một sự hỗn độn bởi vì tôi đang tự phá các ý tưởng của mình. Tôi đang nói với họ: "Các bạn chơi cùng tôi theo cách này"
If I really want the music to go there, the best way for me to do it is to listen. This is a science of listening. It has far more to do with what I can perceive than what it is that I can do. So if I want the music to get to a certain level of intensity, the first step for me is to be patient, to listen to what's going on and pull from something that's going on around me. When you do that, you engage and inspire the other musicians and they give you more, and gradually it builds. Watch. One, two, a one, two, three, four.
Nếu tôi thực sự muốn bản nhạc phát triển theo cách đó, cách tốt nhất là tôi phải lắng nghe. Đây là khoa học về sự lắng nghe. Nó liên quan nhiều đến cái tôi có thể nhận thức được hơn là cái tôi có thể làm đươc. Vì thế nếu tôi muốn bản nhạc đạt đến độ mạnh nào đó, bước đầu tiên tôi phải làm là kiên nhẫn và lắng nghe những điều đang diễn ra và lấy ra từ một điều gì đó đang xảy ra xung quanh. Khi bạn làm điều đó, bạn đang hòa hợp và tạo cảm hứng cho các nghệ sĩ khác và họ lại cho bạn nhiều hơn, rồi dần dần âm nhạc hình thành. Xin hãy xem. Một, hai, một, hai, ba, bốn.
(Music)
(Âm nhạc)
Totally different experience when I'm pulling ideas. It's much more organic. It's much more nuanced. It's not about bullying my vision or anything like that. It's about being here in the moment, accepting one another and allowing creativity to flow.
Một trải nghiệm hoàn toàn khác khi tôi lắng nghe và lấy ý tưởng. Nó hài hòa hơn. Nó nhiều sắc thái hơn. Đây không phải là việc áp đặt cái nhìn của tôi hay điều gì tương tự. Mà là việc tôi đang ở đây, ngay lúc này, chấp nhận những người khác và cho phép sự sáng tạo bay cao.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)