I run a design studio in New York. Every seven years, I close it for one year to pursue some little experiments, things that are always difficult to accomplish during the regular working year. In that year, we are not available for any of our clients. We are totally closed. And as you can imagine, it is a lovely and very energetic time.
Tôi sở hữu một studio thiết kế ở New York Cứ mỗi bảy năm, tôi đóng cửa một lần suốt năm để theo đuổi một vài thí nghiệm nhỏ, những thứ khó mà thực hiện được trong suốt năm lao động bình thường. Trong cả năm đó, chúng tôi không tiếp bất kì khách hàng nào. Chúng tôi đóng cửa hoàn toàn. Các bạn có thể tưởng tượng đó là một quãng thời gian dễ chịu và tràn đầy năng lượng.
I originally had opened the studio in New York to combine my two loves, music and design. And we created videos and packaging for many musicians that you know, and for even more that you've never heard of. As I realized, just like with many many things in my life that I actually love, I adapt to it. And I get, over time, bored by them. And for sure, in our case, our work started to look the same. You see here a glass eye in a die cut of a book. Quite the similar idea, then, a perfume packaged in a book, in a die cut. So I decided to close it down for one year.
Tôi bắt đầu mở xưởng thiết kế tại New York để kết nối hai sở thích của bản thân là âm nhạc và thiết kế. Chúng tôi sản xuất video và làm bao bì vỏ đĩa cho nhiều nhạc sĩ mà các bạn biết tới. và cho cả nhiều nhạc sĩ mà các bạn chưa bao giờ nghe tới. Tôi nhận ra rằng, như nhiều nhiều thứ trong cuộc sống của mình mà tôi thực sự yêu thích thì tôi thích nghi với chúng. và rồi sau một thời gian, tôi chán chúng. Chắc chắn là, trong trường hợp của chúng tôi, công việc bắt đầu lặp lại như nhau. Bạn thấy ở đây một con mắt thủy tinh được in chìm trong một cuốn sách. rồi một ý tưởng khá tương tự, một lọ nước hoa được đóng gói trong một cuốn sách, in chìm. Vì thế tôi quyết định đóng cửa một năm.
Also is the knowledge that right now we spend about in the first 25 years of our lives learning, then there is another 40 years that's really reserved for working. And then tacked on at the end of it are about 15 years for retirement. And I thought it might be helpful to basically cut off five of those retirement years and intersperse them in between those working years. (Applause) That's clearly enjoyable for myself. But probably even more important is that the work that comes out of these years flows back into the company and into society at large, rather than just benefiting a grandchild or two.
Cũng như kiến thức mà ngay bây giờ chúng ta dùng khoảng 25 năm để học. Để rồi 40 năm nữa dùng những kiến thức đó trong công việc. Và rồi cuối cùng tình cờ chúng lại chắp vào với nhau trong 15 năm nghỉ hưu. Tôi nghĩ sẽ có ích hơn nếu tách mỗi 5 năm nghỉ hưu đó để dùng rải rác trong suốt những năm lao động. (Vỗ tay) Điều đó rõ ràng là thú vị hơn đối với tôi. Nhưng quan trọng hơn hết là thành quả từ những năm tháng đó sẽ chảy ngược vào công ty, và vào xã hội , hơn là chỉ có lợi cho mấy đứa cháu.
There is a fellow TEDster who spoke two years ago, Jonathan Haidt, who defined his work into three different levels. And they rang very true for me. I can see my work as a job. I do it for money. I likely already look forward to the weekend on Thursdays. And I probably will need a hobby as a leveling mechanism. In a career I'm definitely more engaged. But at the same time, there will be periods when I think is all that really hard work really worth my while? While in the third one, in the calling, very much likely I would do it also if I wouldn't be financially compensated for it.
Có một TEDster, hai năm trước Jonathan Haidt, đã định nghĩa công việc của mình theo ba cấp độ khác nhau. Và chúng rất đúng trong trường hợp của tôi. Tôi có thể xem công việc của mình là một nghề nghiệp để kiếm tiền. Từ thứ năm tôi đã mong đến cuối tuần rồi. Và tôi có lẽ cần một sở thích để cân bằng. Với sự nghiệp tôi nghĩ mình rất tận tâm. Nhưng đồng thời có lúc tôi nghĩ rằng làm việc vất vả như thế có đáng hay không? Trong khi đó, ở mức độ thứ ba, tiếng gọi nghề nghiệp dù không được trả công về phương diện tài chính thì tôi vẫn sẽ làm việc.
I am not a religious person myself, but I did look for nature. I had spent my first sabbatical in New York City. Looked for something different for the second one. Europe and the U.S. didn't really feel enticing because I knew them too well. So Asia it was. The most beautiful landscapes I had seen in Asia were Sri Lanka and Bali. Sri Lanka still had the civil war going on, so Bali it was. It's a wonderful, very craft-oriented society.
Tôi không phải là một người tín ngưỡng, nhưng tôi đã tìm đến những gì vốn có. Tôi từng dành kì nghỉ đầu tiên của mình ở New York. và tìm kiếm một cái gì đó khác cho kì nghỉ thứ hai. Châu Âu và nước Mỹ không có vẻ gì là hấp dẫn cả bởi tôi đã biết quá rõ rồi. Thế nên Châu Á lại hấp dẫn. Phong cảnh đẹp nhất mà tôi thấy ở châu á là Sri Lanka và Bali. Sri Lanka vẫn còn có nội chiến đang diễn ra nên tôi đã chọn Bali. Bali thật tuyệt vời, một xã hội rất đặc sắc về thủ công mỹ nghệ
I arrived there in September 2008, and pretty much started to work right away. There is wonderful inspiration coming from the area itself. However the first thing that I needed was mosquito repellent typography because they were definitely around heavily. And then I needed some sort of way to be able to get back to all the wild dogs that surround my house, and attacked me during my morning walks. So we created this series of 99 portraits on tee shirts. Every single dog on one tee shirt. As a little retaliation with a just ever so slightly menacing message (Laughter) on the back of the shirt. (Laughter)
Tôi đến đó vào tháng 9, 2008 và hầu như là bắt tay vào việc ngay. Có một nguồn cảm hứng tuyệt vời từ chính vùng đất này. Nhưng thứ đầu tiên mà tôi cần lại là thuốc chống muỗi đốt vì có rất nhiều muỗi ở đây. Và rồi tôi cần cách nào đó để tránh mấy con chó hoang khắp quanh nhà tôi, tấn công tôi khi tôi đi dạo buổi sáng. Thế là chúng tôi tạo ra loạt ảnh 99 tấm trên áo sơ mi Mỗi một con chó trên một cái áo. Chỉ là một sử trả đũa nhỏ và một lời đe doạ nhẹ nhàng. (Tiếng cười) phía sau lưng áo. (Tiếng cười)
Just before I left New York I decided I could actually renovate my studio. And then just leave it all to them. And I don't have to do anything. So I looked for furniture. And it turned out that all the furniture that I really liked, I couldn't afford. And all the stuff I could afford, I didn't like. So one of the things that we pursued in Bali was pieces of furniture. This one, of course, still works with the wild dogs. It's not quite finished yet. And I think by the time this lamp came about, (Laughter) I had finally made peace with those dogs. (Laughter)
Trước khi rời New York tôi đã quyết định tôi có thể sẽ cải tổ studio. Và để hết cho người ta lo liệu. Tôi chẳng phải làm gì hết. Vì thế tôi đi tìm bàn ghế. Hoá ra tất cả bàn ghế tôi thực sự thích, thì tôi không đủ tiền mua. Và tất cả những thứ tôi đủ tiền mua thì lại chẳng thích. Vì thế một trong những thứ chúng tôi kiếm được ở Bali là một số đồ đạc nội thất. Cái này, tất nhiên, là vẫn có hiệu quả với mấy con chó hoang. Nó chưa hoàn tất hẳn. cho tới khi chiếc đèn này được làm ra, (Tiếng cười) Tôi cuối cùng cũng làm hòa với mấy con chó đó (Tiếng cười)
Then there is a coffee table. I also did a coffee table. It's called Be Here Now. It includes 330 compasses. And we had custom espresso cups made that hide a magnet inside, and make those compasses go crazy, always centering on them. Then this is a fairly talkative, verbose kind of chair. I also started meditating for the first time in my life in Bali. And at the same time, I'm extremely aware how boring it is to hear about other people's happinesses. So I will not really go too far into it.
Rồi đến một chiếc bàn uống cà phê. Tôi cũng đã tạo một bàn uống cà phê. Tôi gọi là "Be Here Now" Nó gồm 330 cái la bàn Chúng tôi cho làm một cốc cà phê espresso bình thường dấu một cái nam châm bên trong, và làm những chiếc la bàn quay liên hồi, bao quanh chúng. Còn đây là một chiếc ghế khá nhiều chuyện và dài dòng. Tôi cũng bắt đầu ngồi thiền lần đầu tiên trong đời ở Bali. Và cùng lúc đó , tôi nhận ra sâu sắc rằng sự buồn tẻ khi phải nghe về niềm hạnh phúc của người khác. Vì thế, tôi không thực sự đi quá sâu vào đó.
Many of you will know this TEDster, Danny Gilbert, whose book, actually, I got it through the TED book club. I think it took me four years to finally read it, while on sabbatical. And I was pleased to see that he actually wrote the book while he was on sabbatical. And I'll show you a couple of people that did well by pursuing sabbaticals.
Rất nhiều trong số các bạn sẽ biết TEDster này, Danny Gilbert, có quyển sách mà tôi có được qua câu lạc bộ sách của TED. Tôi nghĩ tôi mất 4 năm để đọc hết được nó, trong kì nghỉ phép. Và tôi rất hài lòng khi biết anh ta thật ra viết quyển sách đó trong kì nghỉ phép của mình. Và tôi sẽ cho các bạn xem vài người cũng đã thành công bằng cách đeo đuổi các kì nghỉ phép.
This is Ferran Adria. Many people think he is right now the best chef in the world with his restaurant north of Barcelona, El Bulli. His restaurant is open seven months every year. He closes it down for five months to experiment with a full kitchen staff. His latest numbers are fairly impressive. He can seat, throughout the year, he can seat 8,000 people. And he has 2.2 million requests for reservations.
Đây là Ferran Adria. Nhiều người nghĩ anh ta là đầu bếp giỏi nhất trên thế giới với nhà hàng của anh ta ở phía bắc Barcelona, elBulli. Nhà hàng của anh ta mở 7 tháng một năm. Anh ta đóng cửa nó 5 tháng để thí nghiệm với cả đội nhân viên nhà bếp. Những con số gần đây của anh ta khá ấn tượng. Anh ta có khách quanh năm , anh ta có thể phục vụ 8000 người. Và anh ta có 2.2 triệu yêu cầu đặt chỗ trước.
If I look at my cycle, seven years, one year sabbatical, it's 12.5 percent of my time. And if I look at companies that are actually more successful than mine, 3M since the 1930s is giving all their engineers 15 percent to pursue whatever they want. There is some good successes. Scotch tape came out of this program, as well as Art Fry developed sticky notes from during his personal time for 3M. Google, of course, very famously gives 20 percent for their software engineers to pursue their own personal projects.
Nếu tôi nhìn chu kì của tôi, cứ 7 năm thì 1 năm nghỉ phép Đó là khoảng 12.5 phần trăm cuộc đời tôi. Và tôi nhìn những công ty thực tế thành công hơn tôi, 3M, từ những năm 1930 đã cho tất cả kỹ sư của họ 15 phần trăm để theo đuổi bất cứ cái gì họ muốn . Có một số thành công tốt. Băng keo trong đã ra đời từ chương trình này , Art Fry cũng đã phát triển giấy ghi chú từ thời gian riêng của ông cho 3M. Google, tất nhiên, rất nổi tiếng cho kĩ sư phần mềm của họ 20 phần trăm để theo đuổi dự án riêng của họ.
Anybody in here has actually ever conducted a sabbatical? That's about five percent of everybody. So I'm not sure if you saw your neighbor putting their hand up. Talk to them about if it was successful or not. I've found that finding out about what I'm going to like in the future, my very best way is to talk to people who have actually done it much better than myself envisioning it.
Có ai ở đây đã từng thực sự nghỉ phép? Có khoảng 5 phần trăm. Tôi không chắc là bạn thấy người ngồi cạnh mình giơ tay. Nói chuyện với họ về kì nghỉ đó có thành công hay không. Tôi nhận ra rằng cách tốt nhất để phát hiện ra tôi sẽ như thế nào trong tương lai là nói chuyện với người khác những người đã làm điều đó tốt hơn nhiều là chỉ ngồi tưởng tượng một mình.
When I had the idea of doing one, the process was I made the decision and I put it into my daily planner book. And then I told as many, many people as I possibly could about it so that there was no way that I could chicken out later on. (Laughter)
Khi tôi có ý tưởng làm một điều gì đó, quá trình tôi làm là đưa ra quyết định rồi ghi vào sổ tay kế hoạch hằng ngày. Rồi tôi nói cho càng nhiều người biết càng tốt để tôi không còn cách đường rút lui. (Tiếng cười)
In the beginning, on the first sabbatical, it was rather disastrous. I had thought that I should do this without any plan, that this vacuum of time somehow would be wonderful and enticing for idea generation. It was not. I just, without a plan, I just reacted to little requests, not work requests, those I all said no to, but other little requests. Sending mail to Japanese design magazines and things like that. So I became my own intern. (Laughter)
Lúc đầu, trong kì nghỉ đầu tiên , nó là một tai họa thì đúng hơn. Tôi đã cho rằng mình nên đi nghỉ mà không lên kế hoạch gì hết , rằng thời gian trống rỗng này sẽ tuyệt vời và thu hút nhiều ý tưởng. Nhưng nó đã không như thế. Không có kế hoạch gì, tôi chỉ đáp lại những yêu cầu nhỏ, không phải yêu cầu công việc, tôi đều từ chối, chỉ những yêu cầu nhỏ. Như gửi thư cho tạp chí thiết kế nhật bàn hay những thứ tương tự. Vì thế tôi trở thành thực tập sinh của chính mình. (Tiếng cười)
And I very quickly made a list of the things I was interested in, put them in a hierarchy, divided them into chunks of time and then made a plan, very much like in grade school. What does it say here? Monday, 8 to 9: story writing; 9 to 10: future thinking. Was not very successful. And so on and so forth. And that actually, specifically as a starting point of the first sabbatical, worked really well for me. What came out of it? I really got close to design again. I had fun. Financially, seen over the long term, it was actually successful. Because of the improved quality, we could ask for higher prices.
Và tôi nhanh chóng lập ra danh sách những thứ mình thấy thú vị , xếp chúng theo thứ tự, chia chúng thành các khoảng thời gian và lập một kế hoạch , y như hồi tiểu học. Hãy xem có gì ở đây. Thứ hai 8g đến 9g: viết truyện. 9h đến 10h : nghĩ về tương lai. Không thành công lắm. Và vân vân... Thật ra, ngay từ lúc bắt đầu của kì nghỉ đầu tiên này, đã rất có hiệu quả với tôi. Hiệu quả gì ư? Tôi tiến gần hơn với thiết kế một lần nữa. Tôi vui chơi. Về tài chính, với cái nhìn lâu dài thì nó thật sự thành công. Vì chất lượng được cải tiến, chúng tôi có thể nâng giá cao hơn.
And probably most importantly, basically everything we've done in the seven years following the first sabbatical came out of thinking of that one single year. And I'll show you a couple of projects that came out of the seven years following that sabbatical. One of the strands of thinking I was involved in was that sameness is so incredibly overrated. This whole idea that everything needs to be exactly the same works for a very very few strand of companies, and not for everybody else.
Và có lẽ quan trọng hơn hết là cơ bản mọi thứ chúng tôi làm trong bảy năm sau kì nghỉ đầu tiên xuất phát từ những suy nghĩ trong một năm đó. Và tôi sẽ cho các bạn thấy một số dự án xuất phát trong 7 năm sau kì nghỉ đó. Một trong những suy nghĩ của tôi là sự giống nhau được đánh giá quá cao đến mức kinh ngạc. Ý tưởng mọi thứ đều phải giồng nhau như đúc chỉ thích hợp với rất rất ít công ty, và không phải cho tất cả những người khác.
We were asked to design an identity for Casa da Musica, the Rem Koolhaas-built music center in Porto, in Portugal. And even though I desired to do an identity that doesn't use the architecture, I failed at that. And mostly also because I realized out of a Rem Koolhaas presentation to the city of Porto, where he talked about a conglomeration of various layers of meaning. Which I understood after I translated it from architecture speech in to regular English, basically as logo making. And I understood that the building itself was a logo.
Chúng tôi được yêu cầu thiết kế logo cho Casa de Musica, trung tâm âm nhạc xây bởi Rem Koolhaas ở Porto, Bồ Đào Nha. Dù tôi muốn tạo một logo không dùng đến kiến trúc, nhưng tôi đã thất bại. Hầu hết bởi vì tôi nhận ra sự tồn tại của Rem Koolhaas với thành phố Porto nơi ông ta kể về sự kết khối của nhiều tầng lớp ý nghĩa. Tôi đã hiểu được điều này sau khi dịch bài phát biểu về kiến trúc ra tiếng anh đơn giản như thiết kế logo. Và tôi hiểu ra rằng chính tòa nhà là một logo.
So then it became quite easy. We put a mask on it, looked at it deep down in the ground, checked it out from all sides, west, north, south, east, top and bottom. Colored them in a very particular way by having a friend of mine write a piece of software, the Casa da Musica Logo Generator. That's connected to a scanner. You put any image in there, like that Beethoven image. And the software, in a second, will give you the Casa da Musica Beethoven logo. Which, when you actually have to design a Beethoven poster, comes in handy, because the visual information of the logo and the actual poster is exactly the same.
Do đó nó trở nên khá dễ. Chúng tôi đeo mặt nạ lên nó, nhìn nó sâu từ thềm nhà, kiểm tra tất cả các mặt, tây, bắc, nam, đông, trần, thềm. Tô màu chúng theo một cách riêng bằng cách nhờ một người bạn của tôi viết một phần mềm, gọi là Casa de Musica Logo Generator nối với máy scan. Bạn đưa hình ảnh vào đây, như thế này ảnh Beethoven. Và phần mềm này, trong một giây, sẽ cho bạn logo của Casa de Musica Beethoven. Khi bạn thực sự phải thiết kế một Beethoven poster, cái này sẽ rất tiện dụng bởi thông tin hình ảnh của logo và poster thực sự sẽ hoàn toàn giống nhau.
So it will always fit together, conceptually, of course. If Zappa's music is performed, it gets its own logo. Or Philip Glass or Lou Reed or the Chemical Brothers, who all performed there, get their own Casa da Musica logo. It works the same internally with the president or the musical director, whose Casa da Musica portraits wind up on their business cards. There is a full-blown orchestra living inside the building. It has a more transparent identity. The truck they go on tour with. Or there's a smaller contemporary orchestra, 12 people that remixes its own title.
Vì thế, nó lúc nào cũng thích hợp, về khái niệm, tất nhiên rồi. Nếu nhạc Zappa được biểu diễn, nó cũng sẽ có logo riêng. Hoặc Philip Glass , hoặc Lou Reed hoặc the Chemical Brothers tất cả ai biểu diễn ở đó đều có được Casa de Musica logo của họ. Tương tự cho chủ tịch và giám đốc âm nhạc, có những chân dung Casa de Musica xuất hiện trên danh thiếp của họ. Có một dàn giao hưởng hoành tráng sống trong chính toà nhà. Nó có một bản sắc trong suốt hơn. Cái xe họ dùng khi đi lưu diễn Hay một dàn giao hưởng đương đại nhỏ hơn, 12 người phối lại tên gọi của nó.
And one of the handy things that came about was that you could take the logo type and create advertising out of it. Like this Donna Toney poster, or Chopin, or Mozart, or La Monte Young. You can take the shape and make typography out of it. You can grow it underneath the skin. You can have a poster for a family event in front of the house, or a rave underneath the house or a weekly program, as well as educational services.
Và một điều tiện lợi là bạn có thể chọn một loại logo và tạo một mẫu quảng cáo về nó. như tấm poster Donna Toney này, hoặc Chopin, hoặc Mozart, hoặc La Monte Young. Bạn có thể tạo một hình thể và tạo bản in cho nó . Bạn có thể cho nó nổi lên từ trong lớp da. Bạn có thể làm poster cho một sự kiện gia đìng treo trước nhà, hay cho một bữa tiệc dưới tầng hầm, hoặc một chương trình tivi hằng tuần hay cho một dịch vụ giáo dục.
Second insight. So far, until that point I had been mostly involved or used the language of design for promotional purposes, which was fine with me. On one hand I have nothing against selling. My parents are both salespeople. But I did feel that I spent so much time learning this language, why do I only promote with it? There must be something else. And the whole series of work came out of it. Some of you might have seen it. I showed some of it at earlier TEDs before, under the title "Things I've Learned in My Life So Far." I'll just show two now.
Điều thứ hai tôi nhận ra là từ trước đến giờ tôi hầu như làm những việc có liên quan hoặc sử dụng ngôn ngữ thiết kế cho mục đích quảng bá, điều này hoàn toàn không có ảnh hưởng gì với tôi. Tôi không phản đối gì với việc buôn bán. Cha mẹ tôi đều là những nhà kinh doanh. Nhưng tôi cảm giác rằng tôi dành quá nhiều thời gian để học thứ ngôn ngữ này, tại sao tôi chỉ quảng bá nó? Phải có thứ gì khác. Và chuỗi tác phẩm này ra đời. Có một số các bạn có lẽ đã nhìn thấy nó. Tôi đã giới thiệu một số trong đó tại những TEDs trước đây, với tựa đề là "Things I've Learned In My Life So Far" Tôi sẽ chỉ giới thiệu hai tác phẩm tại đây.
This is a whole wall of bananas at different ripenesses on the opening day in this gallery in New York. It says, "Self-confidence produces fine results." This is after a week. After two weeks, three weeks, four weeks, five weeks. And you see the self confidence almost comes back, but not quite. These are some pictures visitors sent to me. (Laughter)
Đây là một bức tường toàn chuối với mức độ chín khác nhau vào ngày đầu của cuộc triễn lãm này tại New York. Nó ghi "Sự tự tin mang lại kết quả tốt." Một tuần sau nó trong thế này. Sau đó 2 tuần, ba tuần, bốn tuần, năm tuần. Và bạn thấy dòng chữ sự tự tin hầu như xuất hiện lại, nhưng không hẳn. Đây là một số ảnh người đến xem gửi cho tôi. (Tiếng cười)
And then the city of Amsterdam gave us a plaza and asked us to do something. We used the stone plates as a grid for our little piece. We got 250,000 coins from the central bank, at different darknesses. So we got brand new ones, shiny ones, medium ones, and very old, dark ones. And with the help of 100 volunteers, over a week, created this fairly floral typography that spelled, "Obsessions make my life worse and my work better."
Và sau đó thành phố Amsterdam muốn chúng tôi làm gì đó với quảng trường của thành phố. Chúng tôi dùng những viên gạch làm ô kẻ cho tác phẩm của chúng tôi. Chúng tôi lấy 250.000 đồng xu từ ngân hàng trung ương, với màu đậm nhạt khác nhau. Chúng tôi có những đồng mới toanh sáng bóng, những đồng trung bình, những đồng rất cũ và tối. Và với sự giúp đỡ của 100 tình nguyện viên, trong vòng hơn một tuần, đã tạo nên một tác phẩm chữ ấn tượng ghi rằng "Nỗi ám ảnh làm cuộc đời tôi tệ hại hơn và công việc tôi tốt hơn."
And the idea of course was to make the type so precious that as an audience you would be in between, "Should I really take as much money as I can? Or should I leave the piece intact as it is right now?" While we built all this up during that week, with the 100 volunteers, a good number of the neighbors surrounding the plaza got very close to it and quite loved it. So when it was finally done, and in the first night a guy came with big plastic bags and scooped up as many coins as he could possibly carry, one of the neighbors called the police.
Và mục đích tất nhiên là để làm dòng chữ trở nên quí giá đến nỗi một người khán giả nào sẽ phân vân rằng "Mình có nên lấy càng nhiều tiền càng tốt? Hay mình nên để nguyên nó như thế này?" Khi chúng tôi tạo tác phẩm này trong suốt cả tuần, với rất nhiều tình nguyện viên, một số lượng đông những người lân cận bao quanh quảng trường đến rất gần nó và khá thích nó. Vì thế khi nó được hoàn tất, và đêm đầu tiên một gã đã đến với những bịch nylon lớn nhặt thật nhiều đồng xu đến mức mà hắn có thể vác đi, một trong những người sống gần đó đã gọi cảnh sát.
And the Amsterdam police in all their wisdom, came, saw, and they wanted to protect the artwork. And they swept it all up and put it into custody at police headquarters. (Laughter) I think you see, you see them sweeping. You see them sweeping right here. That's the police, getting rid of it all. So after eight hours that's pretty much all that was left of the whole thing. (Laughter)
Và cảnh sát Amsterdam với tất cả sự khôn ngoan của họ, đến , nhìn, và muốn bảo vệ tác phẩm nghệ thuật. Và họ quét nó rồi cho nó vào bảo quản tại sở cảnh sát. (Tiếng cườ) Bạn thấy họ quét chúng chứ. Chính cảnh sát đã vứt bỏ nó. Sau tám giờ đó là những gì còn sót lại của tác phẩm đó. (Tiếng cười)
We are also working on the start of a bigger project in Bali. It's a movie about happiness. And here we asked some nearby pigs to do the titles for us. They weren't quite slick enough. So we asked the goose to do it again, and hoped she would do somehow, a more elegant or pretty job. And I think she overdid it. Just a bit too ornamental. And my studio is very close to the monkey forest. And the monkeys in that monkey forest looked, actually, fairly happy. So we asked those guys to do it again. They did a fine job, but had a couple of readability problems. So of course whatever you don't really do yourself doesn't really get done properly.
Chúng tôi cũng thực hiện một dự án lớn hơn tại Bali. Đó là một bộ phim về hạnh phúc. Và chúng tôi nhờ mấy chú lợn gần đó làm tựa đề cho chúng tôi. Chúng không đủ khéo léo cho lắm vì thế chúng tôi nhờ con ngỗng này làm lại mong nó bằng cách nào đó sẽ tạo một tác phẩm thanh lịch hơn. Và tôi nghĩ nó đã làm quá. Chỉ hơi quá trang hoàng. Phòng studio của tôi rất gần với vườn khỉ. Và những chú khỉ trong vườn khỉ đó trông thực sự khá vui vẻ. Vì thế tôi nhờ chúng làm lần nữa. Chúng đã làm rất tốt nhưng có một vài vấn đề về sự dễ đọc. Vì thế rõ ràng là bất cứ thứ gì bạn không tự mình làm thì sẽ không được làm đúng như ý.
That film we'll be working on for the next two years. So it's going to be a while. And of course you might think that doing a film on happiness might not really be worthwhile. Then you can of course always go and see this guy.
Bộ phim đó chúng tôi sẽ làm trong 2 năm tới. Vì thế sẽ còn phải mất thời gian. Dĩ nhiên bạn có thể nghĩ rằng làm một bộ phim về niềm hạnh phúc có vẻ không đáng, thì bạn lúc nào cũng có thể đến và xem người đàn ông này.
Video: (Laughter) And I'm happy I'm alive. I'm happy I'm alive. I'm happy I'm alive.
Đoạn phim: (Tiếng cười) Và tôi hạnh phúc vì tôi sống Tôi hạnh phúc vì tôi sống. Tôi hạnh phúc vì tôi sống.
Stefan Sagmeister: Thank you. (Applause)
Stefan Sagmeister : Cảm ơn (Vỗ tay)