Today, I want to tell you about a pressing social issue. Now, it's not nuclear arms, it's not immigration, and it's not malaria. I'm here to talk about movies.
Hôm nay, tôi muốn nói về một vấn đề gây bức xúc trong xã hội. Đó không phải là vũ khí hạt nhân, không phải là vấn đề di cư, và đó cũng không phải là bệnh sốt rét. Tôi đến đây để nói về những bộ phim.
Now, in all seriousness, movies are actually really important. In film, we can be wildly entertained, and we can also be transported through storytelling. Storytelling is so important. Stories tell us what societies value, they offer us lessons, and they share and preserve our history. Stories are amazing.
Bằng tất cả sự nghiêm túc, điện ảnh thực sự rất quan trọng. Phim mang đến tính giải trí cao, và truyền tải đến chúng ta thông qua việc kể chuyện. Kế chuyện là một yếu tố quan trọng. Những câu chuyện cho ta biết về những giá trị xã hội, nó dạy cho ta những bài học, và nó chia sẻ, bảo tồn lịch sử nhân loại. Những câu chuyện thật tuyệt vời.
But stories don't give everyone the same opportunity to appear within them, particularly not stories compartmentalized in the form of American movies. In film, interestingly enough, females are still erased and marginalized in a lot of our stories. And I learned this for the first time about 10 years ago when I did my first study on gender role in G-rated films. Since then, we've conducted more than 30 investigations. My team is tired. And I've committed my life as researcher and activist to fighting the inclusion crisis in Hollywood.
Nhưng nó không cho bất kỳ một ai một cơ hội như nhau để xuất hiện trong đó, đặc biệt là những câu chuyện nào được kể dưới hình thức một bộ phim Mỹ. Ở phim, có đủ những sự thú vị, nữ giới vẫn thường bị xóa sổ và cho ra ngoài lề trong rất nhiều câu chuyện. Tôi lần đầu tiên nghiên cứu về hiện tượng này 10 năm trước trong nghiên cứu đầu tay về giới tính ở các bộ phim không hạn chế độ tuổi. Từ đó, chúng tôi đã tiến hành hơn 30 cuộc điều tra. Nhóm chúng tôi đã rất mệt mỏi. Và tôi đã hứa với tư cách là nghiên cứu viên và nhà hoạt động là sẽ chiến đấu với sự thiên vị này ở Hollywood.
So today, what I'd like to do is tell you about that crisis. I want to talk about gender inequality in film. I want to tell you how it is perpetuated, and then I'm going to tell you how we're going to fix it.
Vậy nên hôm nay, tôi muốn là chia sẻ với các bạn về cuộc khủng hoảng đó. Tôi muốn nói về sự bất bình đẳng giới trong phim. Tôi muốn nói về cách nó đang diễn ra hằng ngày, sau đó tôi sẽ nói với các bạn cách mà chúng ta khắc phục nó.
However, one caveat before I begin: my data are really depressing. So I want to apologize in advance, because I'm going to put you all in a really bad mood. But I'm going to bring it up at the end, and I'm going to present a silver lining to fix this mess that we've been in for a very, very long time.
Tuy nhiên, tôi có một lưu ý trước khi bắt đầu rằng: dữ liệu của tôi thực sự rất đáng buồn. Nên đầu tiên tôi muốn gửi lời xin lỗi, bởi vì tôi sẽ khiến các bạn có cảm giác tồi tệ. Nhưng tôi sẽ nói về nó vào lúc cuối, và tôi muốn đề xuất vài cách giải quyết để sửa chữa cho mớ rắc rối của chúng ta trong một thời gian rất dài.
So, let's start with the gravity of the situation. Each year, my research team examines the top 100 grossing films in the United States. What we do is we look at every speaking or named character on-screen. Now, to count in one of my investigations, all a character has to do is say one word. This is a very low bar.
Hãy bắt đầu với sự nghiêm trọng của tình trạng này. Mỗi năm, nhóm nghiên cứu chúng tôi kiểm tra top 100 phim ăn khách nhất ở Mỹ. Những gì chúng tôi làm là xem mỗi lời nói hay tên diễn viên trên màn hình. Hiện tại, để được tính vào những cuộc điều tra của tôi, là tất cả diễn viên đều phải nói một từ. Đây là một quán bar rất tệ.
(Laughter)
(Cười)
Thus far, we've looked at 800 movies, from 2007 to 2015, cataloguing every speaking character on-screen for gender, race, ethnicity, LGBT and characters with a disability.
Như vậy đến nay chúng tôi đã xem xét 800 bộ phim, từ năm 2007 đến 2015, chia mỗi diễn viên trên màn hình theo giới tính, chủng tộc, dân tộc, xu hướng tính dục và các nhân vật có khuyết tật.
Let's take a look at really some problematic trends. First, females are still noticeably absent on-screen in film. Across 800 movies and 35,205 speaking characters, less than a third of all roles go to girls and women. Less than a third! There's been no change from 2007 to 2015, and if you compare our results to a small sample of films from 1946 to 1955, there's been no change in over a half of a century. Over half of a century! But we're half of the population.
Hãy khảo sát vài xu hướng có vấn đề. Đầu tiên, nữ giới vẫn thường vắng mặt trên màn ảnh. Qua 800 phim và 35.205 nhân vật, nữ giới chỉ chiếm ít hơn một phần ba. Ít hơn một phần ba! Không có sự thay đổi nào từ 2007 đến 2015, và so với kết quả của tôi với một số ít ví dụ của phim từ năm 1946 đến 1955, thì không có thay đổi nào trong hơn một nửa thế kỷ qua. Hơn một nửa thế kỷ qua! Nhưng nữ giới là một nửa dân số.
Now, if we look at this data intersectionally, which has been a focus of today, the picture becomes even more problematic. Across the top 100 films of just last year, 48 films didn't feature one black or African-American speaking character, not one. 70 films were devoid of Asian or Asian-American speaking characters that were girls or women. None. Eighty-four films didn't feature one female character that had a disability. And 93 were devoid of lesbian, bisexual or transgender female speaking characters. This is not underrepresentation. This is erasure, and I call this the epidemic of invisibility.
Bây giờ, nếu bạn nhìn vào dữ liệu này, một điểm chính của ngày hôm nay, vấn đề thậm chí trở nên tệ hại hơn. Thông qua 100 phim ăn khách nhất năm ngoái, có đến 48 phim không có diễn viên da đen hay người Mỹ gốc Phi nào, không một ai. 70 phim không có diễn viên châu Á hay người Mỹ gốc Á là phái nữ. Đều không có. 84 phim đã đều không xuất hiện một diễn viên nữ bị khuyết tật nào. Và 93 phim thì không có diễn viên đồng tính nữ, lưỡng tính hay chuyển giới. Đó không phải là sự thiên vị. Mà đó là sự xóa bỏ, và tôi gọi điều này là dịch bệnh của sự vô hình.
Now, when we move from prevalence to protagonist, the story is still problematic. Out of a hundred films last year, only 32 featured a female lead or colead driving the action. Only three out of a hundred films featured an underrepresented female driving the story, and only one diverse woman that was 45 years of age or older at the time of theatrical release.
Bây giờ, khi ta chuyển chủ đề tới nhân vật chính, thì câu chuyện vẫn có vấn đề. Trong 100 bộ phim năm ngoái, chỉ có 32 phim xuất hiện nhân vật nữ chính. Chỉ có ba phim trên 100 phim xuất hiện nhân vật nữ chính từ cộng đồng thiểu số, và chỉ duy nhất một phụ nữ khoảng 45 tuổi hoặc già hơn tại thời điểm chiếu rạp .
Now let's look at portrayal. In addition to the numbers you just saw, females are far more likely to be sexualized in film than their male counterparts. Matter of fact, they're about three times as likely to be shown in sexually revealing clothing, partially naked, and they're far more likely to be thin. Now, sometimes, in animation, females are so thin that their waist size approximates the circumference of their upper arm.
Hãy nhìn vào biểu đồ này. Ngoài các số mà bạn chỉ thấy, nữ giới thường có khuynh hướng dâm dục trong phim hơn bạn diễn nam giới của họ. Vấn đề hiển nhiên, với tần suất gấp ba lần, họ bị thể hiện sự khêu gợi thông qua quần áo, bán khoả thân, và cơ thể họ nhiều khả năng sẽ rất thanh mảnh. Thi thoảng trong phim hoạt hình, nữ giới thường rất gầy, kích cỡ vòng eo của họ xấp xỉ bằng chu vi của bắp tay.
(Laughter)
(Cười)
We like to say that these gals have no room for a womb or any other internal organ.
Chúng ta thích nói rằng các cô gái này không có chỗ chứa tử cung hay bất kỳ nội tạng khác nào.
(Laughter)
(Cười)
Now, all joking aside, theories suggest, research confirms, exposure to thin ideals and objectifying content can lead to body dissatisfaction, internalization of the thin ideal and self-objectification among some female viewers. Obviously, what we see on-screen and what we see in the world, they do not match. They do not match! Matter of fact, if we lived in the screen world, we would have a population crisis on our hands.
Không đùa nữa, giả thuyết đã có, nghiên cứu xác nhận, sự thu nhận tư tưởng nữ phải gầy và sự kỳ thị giới dẫn đến sự ám ảnh về thân hình thanh mảnh, không hài lòng về cơ thể mình, và sự tự kỳ thị giữa một bộ phận khán giả nữ với nhau. Rõ ràng, những gì ta thấy trên màn ảnh và những gì chúng ta thấy trên thế giới, chúng không kết nối với nhau. Không kết nối với nhau! Vấn đề là, nếu ta sống trong thế giới của phim, ta sẽ bắt gặp ngay sự khủng hoảng dân số trong đó.
So, as soon as I recognized these patterns, I wanted to find out why, and it turns out that there are two drivers to inequality on-screen: content creator gender and misperceptions of the audience. Let's unpack them really quick.
Vì vậy, ngay khi tôi nhận ra những điều này, Tôi muốn tìm ra lý do, và hóa ra là có hai nguyên nhân cho sự bất bình đẳng trên màn hình: gồm giới tính nhà sản xuất và các quan điểm lỗi của khán giả. Hãy hiểu chúng thật nhanh chóng.
If you want to change any of the patterns I just talked about, all you have to do is hire female directors. Turns out, the female directors are associated with, in terms of short films and indie films, more girls and women on-screen, more stories with women in the center, more stories with women 40 years of age or older on-screen, which I think is good news for this crowd. More underrepresented --
Nếu bạn muốn thay đổi bất kỳ hiện tượng nào tôi vừa nói, tất cả những gì bạn phải làm là thuê đạo diễn nữ. Hóa ra, những nữ đạo diễn có liên quan đến những bộ phim ngắn và phim độc lập, nhiều cô gái và phụ nữ trên màn ảnh, nhiều câu chuyện mà phụ nữ ở vị trí trung tâm, nhiều câu chuyện hơn với phụ nữ 40 tuổi hoặc hơn trên màn ảnh, cái mà tôi nghĩ là một tin tốt lành cho những người ngồi đây. Nhiều người từ cộng đồng thiểu số hơn,
(Laughter)
(Cười)
Sorry.
Xin lỗi.
(Laughter)
(Cười)
Sorry but not sorry. More underrepresented characters in terms of race and ethnicity, and most importantly, more women working behind the camera in key production roles. Easy answer to the problems that we just talked about. Or is it? It's actually not. 800 films, 2007-2015, 886 directors. Only 4.1 percent are women. Only three are African-American or black, and only one woman was Asian.
Thế nào cũng được. Nhiều diễn viên tới từ các cộng đồng thiểu số về mặt chủng tộc và dân tộc, và quan trọng nhất, nhiều phụ nữ hơn làm việc sau máy ảnh trong những vai trò sản xuất then chốt. Đó là câu trả lời đơn giản cho vấn đề tôi vừa đề cập. Phải vậy không? Thực sự là không. 800 phim, 2007-2015, 886 đạo diễn. Duy nhất có 4.1 % là phụ nữ. Duy nhất có ba người là Mỹ gốc Phi hay da đen, và duy nhất một phụ nữ là người châu Á.
So why is it so difficult to have female directors if they're part of the solution? Well, to answer this question, we conducted a study. We interviewed dozens of industry insiders and asked them about directors. Turns out, both male and female executives, when they think director, they think male. They perceive the traits of leadership to be masculine in nature. So when they're going to hire a director to command a crew, lead a ship, be a visionary or be General Patton, all the things that we've heard -- their thoughts and ideations pull male. The perception of director or a leader is inconsistent with the perception of a woman. The roles are incongruous, which is consistent with a lot of research in the psychological arena.
Vậy nên tại sao rất khó khăn để có thêm những đạo diễn nữ nếu họ là một phần của giải pháp? Để trả lời cho câu hỏi này, chúng tôi làm nghiên cứu phỏng vấn với nhiều người trong ngành phim và hỏi họ về đạo diễn. Hóa ra, cả nam và nữ đều nói rằng, Khi nghĩ đến đạo diễn, họ nghĩ đến nam giới. Họ tin nhận thấy những đặc điểm lãnh đạo thường là của nam giới. Vì vậy khi họ thuê một đạo diễn để điều khiển một đội, một con tàu, có tầm nhìn xa hay tài lãnh đạo như tướng Patton, chúng tôi thấy rằng -- họ đều nghĩ đến nam giới. Nhận thức về đạo diễn hoặc nhà lãnh đạo không tương đương với nhận thức của một phụ nữ. Những vai trò không tương xứng, điều đó đã được các nghiên cứu tâm lý chỉ ra.
Second factor contributing to inequality on-screen is misperceptions of the audience. I don't need to tell this crowd: 50 percent of the people that go to the box office and buy tickets are girls and women in this country. Right? But we're not perceived to be a viable or financially lucrative target audience. Further, there's some misperceptions about whether females can open a film. Open a film means that if you place a female at the center, it doesn't have the return on investment that if you place a male at the center of a story does.
Điều thứ hai làm nên sự bất bình đẳng giới tính trên màn ảnh, là sự nhầm lẫn của khán giả. Tôi không cần nói với đám đông này là 50% người mua vé đến rạp phim là nữ giới trong nước này. Phải không? Nhưng họ vẫn không được coi là đối tượng khá giả chính. Hơn nữa, còn những suy nghĩ rằng liệu một người phụ nữ có thể làm nhân vật chính không. Nếu như đặt phụ nữ ở trung tâm bộ phim đó, thì nó sẽ không có lãi bằng với bộ phim với nhân vật chính là nam.
This misperception is actually costly. Right? Especially in the wake of franchise successes like "The Hunger Games," "Pitch Perfect" or that small little indie film, "Star Wars: The Force Awakens." Our own economic analyses show that gender of the lead character doesn't play a role in economic success in the United States. But what does? Production costs alone or in conjunction with how widely a film is distributed in this country. It's not the gender of the lead character.
sự hiểu lầm này thật tốn kém. Đúng không? Đặc biệt trong những thành công của các loạt phim như "The Hunger Games," "Pitch Perfect" hay các phim không phải do Hollywood làm: "Star Wars: The Force Awakens." Những dữ liệu kinh tế chỉ ra rằng giới tính của nhân vật chính không quyết định thành công về mặt doanh thu của phim ở Mỹ. Nhưng cái gì quyết định? Chi phí sản xuất là yếu tố quan trọng, hay kết hợp với phạm vi phủ sóng bộ phim đó trên đất nước. Không phải là giới tính của nhân vật chính.
So at this point, we should all be sufficiently depressed. No change in 50 years, few female directors working behind the camera and the entertainment industry does not trust us as an audience. Well, I told you there would be a silver lining, and there is. There are actually simple and tangible solutions to fixing this problem that involve content creators, executives and consumers like the individuals in this room. Let's talk about a few of them.
Tại thời điểm này, ta đều nên cảm thấy chán nản. 50 năm không có sự thay đổi, số ít nữ đạo diễn sau máy quay và ngành giải trí không tin tưởng ta với tư cách khán giả. Nhưng, tôi nói ra sẽ có một lối thoát, và nó tồn tại. Một giải pháp dễ hiểu và đơn giản để sửa vấn đề này liên quan đến tác giả, những người làm phim và người tiêu dùng giống như các cá nhân trong căn phòng này. Hãy bàn luận một vài giải pháp.
The first is what I call "just add five." Did you know if we looked at the top 100 films next year and simply added five female speaking characters on-screen to each of those films, it would create a new norm. If we were to do this for three contiguous years, we would be at gender parity for the first time in over a half of a century. Now, this approach is advantageous for a variety of reasons. One? It doesn't take away jobs for male actors. Heaven forbid.
Đầu tiên, cái tôi gọi là "cứ thêm 5 người." Bạn có biết trong danh sách 100 bộ phim đình đám vào năm sau, chỉ cần thêm năm nhân vật nữ trên màn ảnh trong mỗi bộ phim đó, sẽ tạo ra một điều lệ mới. Nếu ta tiếp tục trong ba năm liên tiếp, sẽ có sự cân bằng giới tính lần đầu tiên trong hơn nửa thế kỷ. Giờ, cách tiếp cận này cho ta lợi thế bởi nhiều lý do. Đầu tiên? Nam diễn viên sẽ không bị lấy mất việc làm. Không có chuyện như vậy.
(Laughter)
(Cười)
Two, it's actually cost-effective. It doesn't cost that much. Three, it builds a pipeline for talent. And four, it humanizes the production process. Why? Because it makes sure that there's women on set.
Thứ hai, hiệu quả chi phí. Nó không quá tốn kém. Thứ ba, giúp cho việc tận dụng tài năng. Và thứ tư, quá trình sản xuất trở nên nhân đạo hơn. Tại sao ư? Bởi nó bảo đảm việc phụ nữ có mặt trên trường quay.
Second solution is for A-list talent. A-listers, as we all know, can make demands in their contracts, particularly the ones that work on the biggest Hollywood films. What if those A-listers simply added an equity clause or an inclusion rider into their contract? Now, what does that mean? Well, you probably don't know but the typical feature film has about 40 to 45 speaking characters in it. I would argue that only 8 to 10 of those characters are actually relevant to the story. Except maybe "Avengers." Right? A few more in "Avengers." The remaining 30 or so roles, there's no reason why those minor roles can't match or reflect the demography of where the story is taking place. An equity rider by an A-lister in their contract can stipulate that those roles reflect the world in which we actually live. Now, there's no reason why a network, a studio or a production company cannot adopt the same contractual language in their negotiation processes.
Giải pháp thứ hai dành cho các tài năng hàng đầu. Các ngôi sao, như ta biết, có quyền đòi hỏi trong hợp đồng, đặc biệt những ngôi sao làm việc cho các phim bom tấn của Hollywood. Nếu những ngôi sao đó đơn giản thêm điều khoản về cân bằng hay người đi kèm vào trong hợp đồng của họ? Giờ, điều đó nghĩa là gì? Bạn có thể không biết nhưng một bộ phim đại chúng thường có khoảng 40 đến 50 nhân vật có thoại. Tôi muốn tranh luận rằng chỉ 8 đến 10 trong số đó thực sự quan trọng trong mạch phim. Có lẽ trừ "Averger." Nhỉ? Thêm vài nhân vật trong "Avengers." Tầm 30 vai còn lại, không có lí do gì những vai phụ đó không thể đáp ứng hay phản ánh cốt truyện của bộ phim đang diễn ra. Một điều khoản về cân bằng trong hợp đồng của ngôi sao có thể quy định những vai đó phản ánh đúng thế giới ta đang sống. Giờ, không có lý do gì mà một mạng lưới, một studio hay một công ty sản xuất không thể thông qua những hợp đồng như vậy trong quá trình đàm phán.
Third solution: this would be for the entertainment industry, Hollywood in particular, to adopt the Rooney Rule when it comes to hiring practices around directors. Now, in the NFL, the Rooney Rule stipulates that if a team wants to hire a coach from outside the organization, what they have to do is interview an underrepresented candidate. The exact same principle can apply to Hollywood films. How? Well, on these top films, executives and agents can make sure that women and people of color are not only on the consideration list, but they're actually interviewed for the job. Now, one might say, why is this important? Because it exposes or introduces executives to female directors who otherwise fall prey to exclusionary hiring practices.
Giải pháp thứ ba: dành cho ngành giải trí, đặc biệt là Hollywood, hãy áp dụng Quy tắc Rooney trong việc tuyển chọn đạo diễn. Trong giải Bóng đá nhà nghề Mỹ, Quy tắc Rooney quy định rằng nếu một đội muốn thuê huấn luyện viên bên ngoài, việc họ phải làm là đưa một ứng viên của cộng đồng thiểu số vào diện phỏng vấn. Nguyên tắc đó có thể áp dụng với phim Hollywood. Bằng cách nào ư? Trong những bộ phim lớn, những người điều hành và đại diện có thể đảm bảo rằng phụ nữ và người da màu không chỉ được nằm trong diện xem xét, mà còn được tham gia phỏng vấn cho công việc đó. Ai đó sẽ hỏi, vì sao điều đó lại quan trọng? bởi điều đó làm các nhà sản xuất biết đến sự có mặt của các nữ đạo diễn, những người luôn bị loại trừ trong quá trình tuyển chọn.
The fourth solution is for consumers like me and you. If we want to see more films by, for and about women, we have to support them. It may mean going to the independent theater chain instead of the multiplex. Or it might mean scrolling down a little further online to find a film by a female director. Or it may be writing a check and funding a film, particularly by a female director from an underrepresented background. Right? We need to write, call and email companies that are making and distributing films, and we need to post on our social media accounts when we want to see inclusive representation, women on-screen, and most importantly, women behind the camera. We need to make our voices heard and our dollars count.
Giải pháp thứ tư dành cho những người tiêu dùng như tôi và bạn. Nếu ta muốn thêm nhiều phim do phụ nữ làm và hướng đến phụ nữ, ta phải ủng hộ những bộ phim đó. Có thể rằng bạn sẽ phải tới những rạp phim tư nhân thay vì chuỗi rạp thông thường. Hoặc bạn phải tìm kiếm lâu hơn trên mạng để tìm phim có nữ đạo diễn. Hay kí một tấm séc và đóng góp cho một bộ phim được đạo diễn bởi người phụ nữ tới từ cộng đồng thiểu số. Đúng không ạ ? Ta cần viết, gọi và email cho các công ty đang làm và phân phối phim, và ta cần đăng lên mạng xã hội khi ta muốn thấy sự công bằng về giới hay phụ nữ trên màn ảnh, và quan trọng nhất, phụ nữ sau hậu trường. Ta cần mọi người hiểu điều ta nói và đồng tiền được tiêu có ích.
Now, we actually have the ability to change the world on this one. The US and its content, films in particular, have captured the imaginations of audiences worldwide. Worldwide. So that means that the film industry has unprecedented access to be able to distribute stories about equality all around the world. Imagine what would happen if the film industry aligned its values with what it shows on-screen. It could foster inclusion and acceptance for girls and women, people of color, the LGBT community, individuals with disabilities, and so many more around the world. The only thing that the film industry has to do is unleash its secret weapon, and that's storytelling.
Giờ, ta thật sự có khả năng thay đổi thế giới trong vấn đề này. Nước Mỹ và các khía cạnh của nó, đặc biệt là phim ảnh, đã nắm bắt được mong ước của khán giả trên toàn thế giới. Toàn thế giới. Điều đó có nghĩa ngành phim sẽ có điều kiện tốt nhất để có thể lan rộng những câu chuyện về sự công bằng trên khắp thế giới. Tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu ngành phim đặt giá trị của nó ngang với nội dung trên màn hình. Điều này có thể đẩy lùi sự kỳ thị giới và khích lệ phụ nữ, người da màu, cộng đồng LGBT, những người khuyết tật, và nhiều hơn nữa trên thế giới. Điều duy nhất mà ngành phim phải làm là đưa ra vũ khí bí mật này, đó là câu chuyện của họ.
Now, at the beginning of this talk, I said that films -- that they can actually transport us, but I would like to argue that films, they can transform us. None of us in this room have grown up or experienced a storytelling landscape with fully realized female characters, none of us, because the numbers haven't changed. What would happen if the next generation of audiences grew up with a whole different screen reality? What would happen? Well I'm here to tell you today that it's not only possible to change what we see on-screen but I am impatient for it to get here.
Tại thời điểm bắt đầu bài nói này, Tôi nói rằng phim -- có khả năng làm ta đứng ngồi không yên, nhưng tôi cũng muốn chỉ ra rằng, phim cũng có thể thay đổi ta. Không ai trong căn phòng này đã từng lớn lên và trải nghiệm một câu chuyện với toàn thể nhân vật là nữ, không ai trong chúng ta, bởi vì định kiến vẫn chưa thay đổi. Điều gì sẽ xảy ra nếu thế hệ khán giả tiếp theo trưởng thành với cái nhìn điện ảnh hoàn toàn khác? Điều gì sẽ xảy ra? Tôi ở đây hôm nay để nói với các bạn rằng việc thay đổi nội dung trên màn hình là hoàn toàn có thể, tôi rất nóng lòng chờ đợi điều đó xảy ra.
So let's agree to take action today to eradicate the epidemic of invisibility. And let's agree to take action today to agree that US audiences and global viewers demand and deserve more. And let's agree today that the next generation of viewers and audiences, that they deserve to see the stories we were never able to see.
Vậy hãy cùng đồng ý hành động để loại trừ căn bệnh của sự vô hình. Và hãy cùng bắt đầu hành động ngay hôm nay để đồng ý rằng khán giả Mỹ và khán giả thế giới yêu cầu và xứng đáng nhiều hơn. Và hãy đồng ý ngày hôm nay rằng thế hệ khán giả tiếp theo xứng đáng được xem những câu chuyện chúng ta chưa từng được xem.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)