When I was in high school at the age of 17 -- I graduated from high school in Decatur, Georgia, as valedictorian of my high school -- I was very proud of myself. I was from a low-income community, I had grown up in Mississippi, we'd moved from Mississippi to Georgia so my parents could pursue their degrees as United Methodist ministers. We were poor, but they didn't think we were poor enough, so they were going for permanent poverty.
Năm 17 tuổi, khi tôi học cấp ba -- tôi tốt nghiệp trường cấp ba ở Decatur, Georgia, với tư cách thủ khoa -- tôi đã rất tự hào về bản thân. Tôi đến từ một cộng đồng có thu nhập thấp, lớn lên ở Mississippi. Chúng tôi rời Mississippi đến Georgia để bố mẹ tôi có thể hoàn thành chứng chỉ mục sư hội Giám Lý của họ. Chúng tôi nghèo, nhưng họ nghĩ chúng tôi chưa đủ nghèo, nên đã theo đuổi cảnh bần cùng lâu dài.
(Laughter)
(tiếng cười)
And so, while they studied at Emory, I studied at Avondale, and I became valedictorian. Well, one of the joys of being valedictorian in the state of Georgia is that you get invited to meet the governor of Georgia. I was mildly interested in meeting him. It was kind of cool. I was more intrigued by the fact that he lived in a mansion, because I watched a lot of "General Hospital" and "Dynasty" as a child.
Và rồi, khi họ học tại Emory, tôi đã học ở Avondale và tôi trở thành thủ khoa. Một trong những niềm vui làm thủ khoa ở bang Georgia là bạn được mời đến gặp thống đốc của Georgia. Tôi đã khá hứng thú với việc gặp ông ta. Điều đó khá tuyệt. Tôi bị hấp dẫn bởi việc ông ta sống trong một biệt thự, vì tôi xem ''General Hospital'' và ''Dynasty'' rất nhiều hồi còn nhỏ.
(Laughter)
(tiếng cười)
And so I got up that morning, ready to go to visit the governor. My mom and my dad, who were also invited, got up, and we went outside. But we didn't get in our car. And in the South, a car is a necessary thing. We don't have a lot of public transit, there aren't a lot of options. But if you're lucky enough to live in a community where you don't have a car, the only option is public transit. And that's what we had to take. And so we got on the bus. And we took the bus from Decatur all the way to Buckhead, where the Governor's Mansion sat on this really beautiful acreage of land, with these long black gates that ran the length of the property.
Và rồi tôi thức dậy sáng hôm đó, sẵn sàng đến thăm thống đốc. Mẹ và ba tôi thức dậy vì họ cũng được mời, và chúng tôi ra ngoài. Nhưng chúng tôi không lên ô tô. Ở khu vực phía nam, ô tô là thứ cần thiết. Chúng tôi không có nhiều phương tiện công cộng, không có nhiều lựa chọn. Nhưng nếu bạn đủ may mắn sống trong một cộng đồng nơi mà bạn không có ô tô, lựa chọn duy nhất là phương tiện công cộng. Và đó là điều chúng tôi phải chọn. Và rồi chúng tôi lên xe buýt. Chúng tôi bắt xe từ Decatur đến tận Buckhead, nơi dinh thống đốc tọa trên một mảnh đất thực sự xinh đẹp, với những cái cổng đen dài chạy dọc khu biệt thự.
We get to the Governor's Mansion, we pull the little lever that lets them know this is our stop, we get off the bus, my mom, my dad and I, we walk across the street. We walk up the driveway, because there are cars coming up, cars bringing in students from all across the state of Georgia. So we're walking along the side. And as we walk single file along the side, my mom and dad sandwiching me to make sure I don't get hit by one of the cars bringing in the other valedictorians, we approach the guard gate.
Chúng tôi vào dinh thống đốc, chúng tôi kéo cái cần để họ biết đây là điểm dừng của chúng tôi, chúng tôi xuống xe buýt. Tôi và bố mẹ băng qua đường. Chúng tôi bước vội bởi vì có nhiều ô tô đang đi tới, những ô tô chở học sinh từ khắp bang Georgia. Cho nên chúng tôi đi dọc lề đường. Và khi chúng tôi đi hàng dọc theo lề đường, mẹ và bố kẹp tôi ở giữa để đảm bảo rằng tôi không bị đâm bởi những chiếc xe chở các thủ khoa khác. Chúng tôi đến gần cổng bảo vệ.
When we get to the guard gate, the guard comes out. He looks at me, and he looks at my parents, and he says, "You don't belong here, this is a private event." My dad says, "No, this is my daughter, Stacey. She's one of the valedictorians." But the guard doesn't look at the checklist that's in his hands. He doesn't ask my mom for the invitation that's at the bottom of her very voluminous purse. Instead, he looks over our shoulder at the bus, because in his mind, the bus is telling him a story about who should be there. And the fact that we were too poor to have our own car -- that was a story he told himself. And he may have seen something in my skin color, he may have seen something in my attire; I don't know what went through his mind. But his conclusion was to look at me again, and with a look of disdain, say, "I told you, this is a private event. You don't belong here." Now, my parents were studying to become United Methodist ministers, but they were not pastors yet.
Khi chúng tôi qua cổng bảo vệ, người bảo vệ bước ra, ông ta nhìn tôi, rồi nhìn bố mẹ tôi, và nói "Các bạn không được vào, đây là một sự kiện kín." Bố tôi nói ''Không, đây là con gái tôi, Stacey. Nó là một trong những thủ khoa." Nhưng người bảo vệ không nhìn vào danh sách kiểm duyệt trên tay. Ông ta không hề hỏi mẹ tôi về giấy mời nằm ở dưới đáy cái ví rất to của mẹ. Thay vào đó, ông ta nhìn chiếc xe buýt đằng sau chúng tôi, vì trong đầu ông ta, cái xe buýt nói cho ông ta biết những ai nên ở đó. Và thực tế rằng chúng tôi quá nghèo để mua một chiếc ô tô riêng -- đó là câu chuyện ông ta tự kể với chính mình. Và ông ta có thể đã thấy điều gì đó ở màu da tôi, một điều gì đó trong bộ đồ của tôi. Tôi không biết ông ta đã nghĩ gì. Nhưng cuối cùng ông ta nhìn lại tôi và với cái nhìn khinh bỉ, nói, ''Tôi nói rồi, đây là một sự kiện kín. Bạn không thuộc về nơi này.'' Bấy giờ bố mẹ tôi đang học để trở thành mục sư của hội Giám Lý, nhưng họ chưa phải là mục sư.
(Laughter)
(tiếng cười)
And so they proceeded to engage this gentleman in a very robust discussion of his decision-making skills.
Và rồi họ tiến hành thương lượng với quý ông đó với một cuộc thảo luận rất mạnh mẽ về kỹ năng ra quyết định của ông.
(Laughter)
(tiếng cười)
My father may have mentioned that he was going to spend eternity in a very fiery place if he didn't find my name on that checklist. And indeed, the man checks the checklist eventually, and he found my name, and he let us inside. But I don't remember meeting the governor of Georgia. I don't recall meeting my fellow valedictorians from 180 school districts. The only clear memory I have of that day was a man standing in front of the most powerful place in Georgia, looking at me and telling me I don't belong.
Bố tôi có thể đã nói rằng ông sẽ bị đày xuống địa ngục vĩnh viễn nếu ông ta không tìm thấy tên tôi trong danh sách. Và cuối cùng ông ta cũng kiểm tra danh sách, và ông ta đã tìm thấy tên tôi, và để chúng tôi vào. Nhưng tôi không nhớ đã gặp thống đốc của Georgia. Tôi không nhớ việc gặp gỡ những đồng thủ khoa khác đến từ 180 trường ở các quận. Thứ duy nhất tôi nhớ rõ ngày hôm đó là người đàn ông đứng trước nơi quyền lực nhất ở Georgia, nhìn tôi và nói tôi không thuộc về nơi đó.
And so I decided, 20-some-odd years later, to be the person who got to open the gates.
Và rồi tôi đã quyết định, 20 năm sau đó, trở thành người được mở cổng.
(Cheers)
(cổ vũ)
(Applause)
(vỗ tay)
Unfortunately, you may have read the rest of the story. It didn't quite work out that way. And now I'm tasked with figuring out: How do I move forward? Because, you see, I didn't just want to open the gates for young black women who had been underestimated and told they don't belong. I wanted to open those gates for Latinas and for Asian Americans. I wanted to open those gates for the undocumented and the documented. I wanted to open those gates as an ally of the LGBTQ community. I wanted to open those gates for the families that have to call themselves the victims of gun violence. I wanted to open those gates wide for everyone in Georgia, because that is our state, and this is our nation, and we all belong here.
Thật không may, bạn có lẽ đã đọc phần còn lại của câu chuyện. Nó đã không diễn ra hoàn toàn như vậy. Và giờ tôi được giao nhiệm vụ tìm cách: ''Làm thế nào để tôi tiến về phía trước?'' Bởi vì, tôi không chỉ muốn mở cổng cho những người phụ nữ da đen trẻ tuổi đã bị đánh giá thấp và bị coi là họ không thuộc về nơi đó. Tôi đã muốn mở những cánh cổng đó cho người La-tinh và người Mĩ gốc Á. Tôi đã muốn mở cổng cho những người có giấy tờ và không có giấy tờ. Tôi đã muốn mở cổng cho những người thuộc cộng đồng LGBTQ. Tôi muốn mở những cánh cổng đó cho những gia đình phải gọi chính họ là nạn nhân của nạn bạo lực súng. Tôi muốn mở rộng cánh cổng cho tất cả những ai ở Georgia, vì đó là bang của chúng ta, và đây là quốc gia của chúng ta, và tất cả chúng ta đều thuộc về đây.
(Cheers)
(tiếng cổ vũ)
(Applause)
(vỗ tay)
But what I recognized is that the first try wasn't enough. And my question became: How do I move forward? How do I get beyond the bitterness and the sadness and the lethargy and watching an inordinate amount of television as I eat ice cream?
Nhưng điều tôi đã nhận ra là lần cố gắng đầu tiên là chưa đủ. Và câu hỏi của tôi trở thành: Làm thế nào để tôi tiến lên? Làm thế nào để vượt qua được sự cay đắng, nỗi buồn và sự thờ ơ và vừa xem TV nhiều hơn mức bình thường và vừa ăn kem?
(Laughter)
(tiếng cười)
What do I do next? And I'm going to do what I've always done. I'm going to move forward, because going backwards isn't an option and standing still is not enough.
Tôi sẽ làm gì tiếp theo? Và tôi sẽ làm những việc tôi đã luôn làm. Tôi sẽ tiếp tục tiến lên, vì quay lại không phải là một lựa chọn và đứng yên là không đủ.
(Applause)
(vỗ tay)
You see, I began my race for governor by analyzing who I was and what I wanted to be. And there are three questions I ask myself about everything I do, whether it's running for office or starting a business; when I decided to start the New Georgia Project to register people to vote; or when I started the latest action, Fair Fight Georgia. No matter what I do, I ask myself three questions: What do I want? Why do I want it? And how do I get it? And in this case, I know what I want. I want change. That is what I want. But the question is: What change do I want to see?
Bạn thấy đó, tôi bắt đầu cuộc đua để trở thành thống đốc bằng cách phân tích tôi là ai và tôi muốn trở thành cái gì. Và có ba câu hỏi tôi tự hỏi mình về tất cả những điều tôi làm, cho dù là tranh cử hay bắt đầu kinh doanh, khi tôi đã quyết định bắt đầu dự án Georgia Mới để đăng kí cho mọi người bỏ phiếu; hay khi tôi bắt đầu dự án gần đây nhất, Cuộc Chiến Bình Đẳng ở Georgia. Dù tôi đang làm gì, tôi cũng tự hỏi mình ba câu hỏi: Tôi muốn gì? Tại sao tôi muốn nó? Và làm thế nào để đạt được nó? Và trong trường hợp này, tôi biết tôi muốn gì. Tôi muốn thay đổi. Đó là điều tôi muốn. Nhưng câu hỏi là: Tôi muốn thay đổi điều gì?
And I know that the questions I have to ask myself are: One, am I honest about the scope of my ambition? Because it's easy to figure out that once you didn't get what you wanted, then maybe you should have set your sights a little lower, but I'm here to tell you to be aggressive about your ambition. Do not allow setbacks to set you back.
Và tôi biết rằng những câu hỏi tôi phải tự hỏi là: Một, tôi có trung thực về độ tham vọng của mình không? Vì thật dễ để nhận ra rằng khi bạn không đạt được những gì bạn muốn, có thể bạn nên đặt mục tiêu thấp hơn một chút, nhưng tôi ở đây để nói với bạn rằng hãy có tham vọng lớn. Đừng để thất bại khiến bạn lùi bước.
(Applause)
(tiếng vỗ tay)
Number two, let yourself understand your mistakes. But also understand their mistakes, because, as women in particular, we're taught that if something doesn't work out, it's probably our fault. And usually, there is something we could do better, but we've been told not to investigate too much what the other side could have done. And this isn't partisan -- it's people. We're too often told that our mistakes are ours alone, but victory is a shared benefit. And so what I tell you to do is understand your mistakes, but understand the mistakes of others. And be clearheaded about it. And be honest with yourself and honest with those who support you.
Thứ hai, hãy để bản thân bạn hiểu được những sai lầm của mình. Nhưng cũng hiểu sai lầm của họ, vì, phụ nữ nói riêng, chúng ta được dạy rằng nếu điều gì đó không thành công đó có lẽ là lỗi của chúng ta. Và thường có một thứ mà ta đã có thể làm tốt hơn, Nhưng bị yêu cầu không được tìm hiểu quá nhiều về những gì bên kia đã có thể làm. Và đây không phải phe phái -- đây là con người Chúng ta thường xuyên bị nói rằng lỗi là của riêng chúng ta nhưng chiến thắng lại là một lợi ích chung. Vì vậy tôi muốn bạn phải hiểu lỗi sai của mình, và hiểu cả lỗi sai của người khác. Phải tỉnh táo, và trung thực với chính bạn, trung thực với những ai ủng hộ bạn.
But once you know what you want, understand why you want it. And even though it feels good, revenge is not a good reason.
Nhưng một khi bạn biết mình muốn gì và hiểu tại sao bạn muốn nó. Và mặc dù nghe hay, nhưng trả thù không phải lí do tốt.
(Laughter)
(tiếng cười)
Instead, make sure you want it because there's something not that you should do, but something you must do. It has to be something that doesn't allow you to sleep at night unless you're dreaming about it; something that wakes you up in the morning and gets you excited about it; or something that makes you so angry, you know you have to do something about it. But know why you're doing it. And know why it must be done.
Thay vào đó, đảm bảo rằng bạn muốn nó vì có những điều không phải bạn nên làm, mà là bạn phải làm. Nó phải là điều khiến bạn thao thức hàng đêm, trừ khi bạn mơ về nó; điều mà đánh thức bạn dậy vào buổi sáng và khiến bạn hào hứng với nó; hay điều khiến bạn tức giận đến mức bạn biết bạn phải làm gì đó về nó. Nhưng phải biết tại sao bạn đang làm nó, và biết tại sao nó phải được thực hiện.
You've listened to women from across this world talk about why things have to happen. But figure out what the "why" is for you, because jumping from the "what" to the "do" is meaningless if you don't know why. Because when it gets hard, when it gets tough, when your friends walk away from you, when your supporters forget you, when you don't win your first race -- if you don't know why, you can't try again.
Bạn đã nghe phụ nữ trên khắp thế giới nói về tại sao những điều đó phải xảy ra. Nhưng hãy tìm ra lí do của mình, vì nếu cứ làm việc mình muốn sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu bạn không biết tại sao. Vì khi bạn gặp trắc trở, khó khăn, khi những người bạn rời xa bạn, khi những người ủng hộ lãng quên bạn, khi bạn không chiến thắng cuộc đua đầu tiên -- nếu mà bạn không biết tại sao, bạn sẽ không muốn thử lại.
So, first know what you want. Second, know why you want it, but third, know how you're going to get it done. I faced a few obstacles in this race.
Nên thứ nhất, hãy biết bạn muốn gì. Thứ hai, hãy biết tại sao bạn muốn nó, nhưng thứ ba, hãy biết cách bạn sẽ hoàn thành nó. Tôi đã đối mặt với một vài trở ngại trong cuộc tranh cử này.
(Laughter)
(tiếng cười)
Just a few. But in the pursuit, I became the first black woman to ever become the nominee for governor in the history of the United States of America for a major party.
Chỉ một chút. Nhưng trong quá trình, Tôi trở thành người phụ nữ da đen đầu tiên được ứng cử cho chức thống đốc trong lịch sử nước Mĩ cho một đảng chính trị lớn.
(Cheers)
(cổ vũ)
(Applause)
(vỗ tay)
But more importantly, in this process, we turned out 1.2 million African American voters in Georgia. That is more voters than voted on the Democratic side of the ticket in 2014.
Nhưng quan trọng hơn, trong quá trình này, chúng tôi đã có được 1,2 triệu người Mĩ gốc Phi ở Georgia đi bỏ phiếu. Nhiều người bầu cử hơn số người bầu cho Đảng Dân Chủ năm 2014.
(Applause)
(vỗ tay)
Our campaign tripled the number of Latinos who believed their voices mattered in the state of Georgia. We tripled the number of Asian Americans who stood up and said, "This is our state, too." Those are successes that tell me how I can get it done. But they also let me understand the obstacles aren't insurmountable. They're just a little high.
Chiến dịch của chúng tôi tăng gấp ba lần số người La-tinh tin rằng tiếng nói của họ có giá trị ở bang Georgia. Chúng tôi đã tăng gấp ba lần số người Mỹ gốc Á những người đã đứng lên và nói "Đây cũng là bang của chúng tôi." Những thành công đó nói với tôi cách để hoàn thành công việc. Nhưng chúng cũng cho tôi biết rằng các trở ngại không phải không thể vượt qua mà chỉ hơi cao thôi.
But I also understand that there are three things that always hold us hostage. The first is finances. Now, you may have heard, I'm in a little bit of debt. If you didn't hear about it, you did not go outside.
Nhưng tôi cũng hiểu rằng có ba thứ luôn kìm hãm chúng ta. Điều thứ nhất là tài chính. Lúc này, bạn có thể đã nghe tôi đang có chút nợ nần. Nếu mà bạn chưa nghe, thì chắc bạn chưa ra khỏi nhà.
(Laughter)
(tiếng cười)
And finances are something that holds us back so often, our dreams are bounded by how much we have in resources. But we hear again and again the stories of those who overcome those resource challenges. But you can't overcome something you don't talk about. And that's why I didn't allow them to debt-shame me in my campaign. I didn't allow anyone to tell me that my lack of opportunity was a reason to disqualify me from running. And believe me, people tried to tell me I shouldn't run. Friends told me not to run. Allies told me not to run. "USA Today" mentioned maybe I shouldn't run.
Và tài chính là điều luôn kìm hãm ta lại, ước mơ của chúng ta bị ràng buộc bằng việc chúng ta có bao nhiêu tiền. Nhưng chúng ta nghe đi nghe lại những câu chuyện về những người vượt qua thử thách tài chính đó. Nhưng bạn không thể vượt qua một thứ mà bạn không nói đến. Và đó là lí do tôi không cho phép họ làm tôi xấu hổ về nợ nần trong chiến dịch. Tôi đã không cho phép bất kì ai nói rằng việc tôi thiếu cơ hội là lí do để gạt tôi ra khỏi tranh cử. Và hãy tin tôi, người ta đã cố gắng khuyên tôi không nên tranh cử. Bạn tôi nói tôi đừng tranh cử. Các đồng minh nói tôi đừng tranh cử. ''Nước Mĩ ngày hôm nay'' nói tôi có lẽ tôi không nên tranh cử.
(Laughter)
(tiếng cười)
But no matter who it was, I understood that finances are often a reason we don't let ourselves dream. I can't say that you will always overcome those obstacles, but I will tell you, you will be damned if you do not try.
Nhưng dù đó là ai đi nữa, tôi hiểu rằng tài chính thường là lí do chúng ta không dám ước mơ. Tôi không thể nói rằng bạn sẽ luôn vượt qua những trở ngại đó, nhưng tôi sẽ nói với bạn, bạn sẽ hối hận nếu không thử.
(Applause)
(vỗ tay)
The second is fear. And fear is real. It is paralyzing. It is terrifying. But it can also be energizing, because once you know what you're afraid of, you can figure out how to get around it.
Thứ hai là nỗi sợ hãi. Và nỗi sợ hãi là có thực. Nó làm tê liệt. Nó thật kinh hoàng. Nhưng nó cũng có thể là động lực, vì một khi bạn biết mình sợ điều gì, bạn có thể tìm ra cách tránh nó.
And the third is fatigue. Sometimes you just get tired of trying. You get tired of reading about processes and politics and the things that stop you from getting where you want to be. Sometimes, fatigue means that we accept position instead of power. We let someone give us a title as a consolation prize, rather than realizing we know what we want and we're going to get it, even if we're tired. That's why God created naps.
Và thứ ba là sự mệt mỏi. Đôi khi bạn thấy mệt mỏi về việc cố gắng. Bạn mệt mỏi với việc đọc về quá trình và chính trị và những điều ngăn cản bạn hướng tới nơi bạn muốn đến. Đôi khi mệt mỏi có nghĩa là chúng ta chấp nhận vị trí thay vì quyền lực. Chúng ta để ai đó cho ta một chức danh như một giải an ủi, thay vì nhận ra chúng ta biết mình muốn gì và chúng ta sẽ có được nó, ngay cả khi chúng ta mệt mỏi. Đó là lý do Chúa tạo ra giấc ngủ ngắn.
(Laughter)
(tiếng cười)
But we also learn in those moments that fatigue is an opportunity to evaluate how much we want it. Because if you are beaten down, if you have worked as hard as you can, if you have done everything you said you should, and it still doesn't work out, fatigue can sap you of your energy. But that's why you go back to the "why" of it.
Nhưng chúng ta cũng học được trong những khoảnh khắc đó rằng sự mệt mỏi là một cơ hội để đánh giá mức độ chúng ta muốn nó. Vì nếu bạn bị hạ gục, nếu bạn đã làm việc chăm chỉ nhất có thể, nếu bạn làm mọi thứ mình nên làm, mà vẫn không thành công, sự mệt mỏi có thể làm bạn mất năng lượng. Nhưng đó là lí do bạn quay lại với câu hỏi ''tại sao''.
Because I know we have to have women who speak for the voiceless. I know we have to have people of good conscience who stand up against oppression. I know we have to have people who understand that social justice belongs to us all. And that wakes me up every morning, and that makes me fight even harder. Because I am moving forward, knowing what is in my past. I know the obstacles they have for me. I know what they're going to do, and I'm fairly certain they're energizing and creating new obstacles now. But they've got four years to figure it out.
Bởi vì tôi biết ta cần những người phụ nữ lên tiếng cho người không có tiếng nói. Tôi biết chúng ta phải có những người có lương tâm tốt đứng lên chống lại áp bức. Tôi biết chúng ta phải có những người hiểu rằng công bằng xã hội thuộc về tất cả mọi người. Và điều đó đánh thức tôi mỗi sáng, và khiến tôi chiến đấu mạnh mẽ hơn. Bởi vì tôi đang tiến về phía trước, biết những gì trong quá khứ của tôi. Tôi biết những trở ngại họ gây ra cho tôi. Tôi biết họ dự định làm gì, và tôi khá chắc rằng họ đang hứng thú tạo ra những trở ngại mới ngay lúc này. Nhưng họ có bốn năm để tìm ra nó.
(Laughter)
(tiếng cười)
(Applause)
(vỗ tay)
Maybe two.
Có thể là hai năm.
(Cheers)
(cổ vũ)
(Applause)
(vỗ tay)
But here's my point: I know what I want, and that is justice. I know why I want it, because poverty is immoral, and it is a stain on our nation. And I know how I'm going to get it: by moving forward every single day.
Nhưng đây là quan điểm của tôi: Tôi biết tôi muốn gì, và đó là công lý. Tôi biết tại sao tôi muốn nó, vì nghèo khó là xấu xa, là vết bẩn cho quốc gia chúng ta. Và tôi biết làm thế nào để có được nó: bằng cách tiến lên mỗi ngày.
Thank you so much.
Cảm ơn rất nhiều.
(Cheers)
(cổ vũ)
(Applause)
(vỗ tay)