So sometimes I get angry, and it took me many years to be able to say just those words. In my work, sometimes my body thrums, I'm so enraged. But no matter how justified my anger has been, throughout my life, I've always been led to understand that my anger is an exaggeration, a misrepresentation, that it will make me rude and unlikable. Mainly as a girl, I learned, as a girl, that anger is an emotion better left entirely unvoiced.
Đôi khi tôi trở nên nóng giận và phải mất rất nhiều năm tôi mới có thể nói về việc này. Trong công việc, đôi lúc người tôi rung lên, tức là tôi thấy điên tiết lắm rồi. Nhưng cho dù tức giận thế nào đi chăng nữa, cho tới bây giờ, tôi đã hiểu được rằng, sự tức giận của tôi là một sự cường điệu, hay một lạc lõng trong diễn đạt, đã khiến tôi trở nên thô lỗ và không giống ai. Khi còn là một cô bé, tôi biết rằng, tức giận là một cảm xúc tốt hơn hết là không nói ra.
Think about my mother for a minute. When I was 15, I came home from school one day, and she was standing on a long veranda outside of our kitchen, holding a giant stack of plates. Imagine how dumbfounded I was when she started to throw them like Frisbees...
Hãy nghĩ về mẹ tôi một lát. Khi tôi mười lăm tuổi, vào một buổi khi đi học về, bà ấy đang đứng ở hiên nhà bên ngoài bếp, cầm một chồng đĩa cao ngút. Hãy tưởng tượng, tôi đã sốc như thế nào khi bà ấy bắt đầu ném chúng như đĩa ném
(Laughter)
(Tiếng cười)
into the hot, humid air. When every single plate had shattered into thousands of pieces on the hill below, she walked back in and she said to me, cheerfully, "How was your day?"
thời tiết thì nóng ẩm như thế. Khi mà mỗi cái đĩa đã vỡ tan ra thành nhiều mảnh tạo thành một đống ở dưới bà ấy quay vào và vẫn nói với tôi một cách vui vẻ "Hôm nay con thế nào?"
(Laughter)
(Tiếng cười)
Now you can see how a child would look at an incident like this and think that anger is silent, isolating, destructive, even frightening. Especially though when the person who's angry is a girl or a woman. The question is why.
Bây giờ các bạn có thể thấy một đứa trẻ cảm nhận ra sao khi thấy sự việc đó và nghĩ rằng sự tức giận là im lặng, cô lập, tiêu cực và thậm chí đáng sợ. Đặc biệt khi sự tức giận đó lại là của một cô gái hay một phụ nữ. Câu hỏi tại sao lại như thế.
Anger is a human emotion, neither good nor bad. It is actually a signal emotion. It warns us of indignity, threat, insult and harm. And yet, in culture after culture, anger is reserved as the moral property of boys and men. Now, to be sure, there are differences. So in the United States, for example, an angry black man is viewed as a criminal, but an angry white man has civic virtue. Regardless of where we are, however, the emotion is gendered. And so we teach children to disdain anger in girls and women, and we grow up to be adults that penalize it.
Nóng giận là một cảm xúc của con người, nó không tốt cũng chẳng xấu. Đó thực sự là cảm xúc tín hiệu Nó cảnh báo chúng ta về sự xúc phạm, mối đe dọa, sự xúc phạm và mối nguy hại. Thế nhưng ở bất kỳ nền văn hóa nào, tức giận lại là chuyện hợp lẽ đối với đàn ông. Nhưng chắc chắn có những sự khác biệt. Ví dụ như ở Hoa Kỳ, sự tức giận của đàn ông da đen được coi là tội phạm, nhưng đối với đàn ông da trắng lại là bình thường. Tuy nhiên cho dù chúng ta ở bất kỳ đâu, cảm xúc cũng theo giới tính. Và vì thế chúng ta dạy trẻ em coi thường sự tức giận ở bé gái và phụ nữ, và khi chúng ta trưởng thành lại quay ra trách phạt.
So what if we didn't do that? What if we didn't sever anger from femininity? Because severing anger from femininity means we sever girls and women from the emotion that best protects us from injustice. What if instead we thought about developing emotional competence for boys and girls? The fact is we still remarkably socialize children in very binary and oppositional ways. Boys are held to absurd, rigid norms of masculinity -- told to renounce the feminine emotionality of sadness or fear and to embrace aggression and anger as markers of real manhood. On the other hand, girls learn to be deferential, and anger is incompatible with deference. In the same way that we learned to cross our legs and tame our hair, we learned to bite our tongues and swallow our pride. What happens too often is that for all of us, indignity becomes imminent in our notions of femininity.
Vậy nếu không làm thế thì sao? Điều gì xảy ra nếu chúng ta không tách cơn nóng giận khỏi sự nữ tính? Bởi vì khi tách nóng giận khỏi nữ tính có nghĩa là chúng ta tách phụ nữ ra khỏi cảm xúc tốt nhất của họ, bảo vệ họ khỏi sự bất công. Điều gì xảy ra nếu thay vào đó chúng ta nghĩ về việc phát triển cảm xúc cho cả nam và nữ? Thực tế là chúng ta vẫn xã hội hóa một cách đáng kể đối với trẻ em theo những cách khác và đối lập nhau. Con trai được cho là phải nam tính một cách mắc cười và cứng nhắc, phải từ bỏ cảm xúc nữ tính như khi buồn hoặc sợ hãi và cần phải mạnh mẽ, có thể nổi nóng để thể hiện là đàn ông thực thụ. Ngược lại, con gái được dạy phải nhẹ nhàng, và thái độ nóng giận là không phù hợp. Như cách mà xưa nay phụ nữ được dạy, phải ngồi bắt chéo chân và kiểu tóc cũ, học cách nhẫn nhịn và nuốt sự tự phụ vào trong. Điều gì xảy ra khi chúng ta nhẫn nhịn như vậy quá thường xuyên, thì nữ tính sắp được coi là một sự nhẫn nhục.
There's a long personal and political tale to that bifurcation. In anger, we go from being spoiled princesses and hormonal teens, to high maintenance women and shrill, ugly nags. We have flavors, though; pick your flavor. Are you a spicy hot Latina when you're mad? Or a sad Asian girl? An angry black woman? Or a crazy white one? You can pick. But in fact, the effect is that when we say what's important to us, which is what anger is conveying, people are more likely to get angry at us for being angry. Whether we're at home or in school or at work or in a political arena, anger confirms masculinity, and it confounds femininity. So men are rewarded for displaying it, and women are penalized for doing the same.
Đã có cuộc bàn luận dai dẳng mang tính cá nhân, chính trị về nữ tính & nhẫn nhục. Khi tức giận, từ những công chúa được nuông chiều hoặc thanh niên mới lớn chuyển thành phụ nữ hay kêu ca, nhõng nhẽo một cách xấu xí. Chúng tôi có cái của riêng mình; còn của bạn Bạn có phải là một phụ nữ La-tinh nóng nảy khi nổi giận không? Một cô gái châu Á buồn bã? Một phụ nữ da đen cáu kỉnh? Hay da trắng ngốc nghếch? Bạn có thể tự lựa chọn. Nhưng thực tế, nó có tác dụng có khi chúng ta nói nó quan trọng đối với mình, đó chính là những gì nóng giận truyền tải, mọi người dường như nóng giận với chúng tôi vì chúng tôi đã nóng giận. Cho dù chúng tôi ở nhà, ở trường hoặc tại nơi làm việc hoặc ở chính trường, sự nóng giận được cho là nam tính, và không có nữ tính. Vì vậy, nam giới được đánh giá cao khi nóng giận, nhưng phụ nữ lại bị chê trách khi làm điều tương tự.
This puts us at an enormous disadvantage, particularly when we have to defend ourselves and our own interests. If we're faced with a threatening street harasser, predatory employer, a sexist, racist classmate, our brains are screaming, "Are you kidding me?" And our mouths say, "I'm sorry, what?"
Chính điều này gây cho chúng tôi sự bất lợi rất lớn, cụ thể khi chúng tôi phải bảo vệ bản thân và bảo vệ lợi ích của mình. Nếu chúng tôi phải đối mặt với mối đe dọa của kẻ quấy rối đường phố, kẻ săn mồi, kẻ thành kiến, người phân biệt chủng tộc bộ não sẽ hét lên rằng "Mày đang trêu tao đấy à?" Trong khi miệng lại nói "Tôi xin lỗi, cái gì cơ?"
(Laughter)
(Tiếngcười)
Right? And it's conflicting because the anger gets all tangled up with the anxiety and the fear and the risk and retaliation. If you ask women what they fear the most in response to their anger, they don't say violence. They say mockery. Think about what that means. If you have multiple marginalized identities, it's not just mockery. If you defend yourself, if you put a stake in the ground, there can be dire consequences.
Có phải vậy không? Nóng giận trở lên mâu thuẫn vì nó bị rối tung cả lên xen lẫn giữa lo lắng, sợ hãi, rủi ro và sự trả đũa lại. Nếu bạn hỏi phụ nữ rằng họ sợ điều gì nhất để đối phó với sự tức giận của họ, họ không cho đó là bạo lực. Là trò hề. Hãy suy nghĩ xem đó là gì. Nếu bạn có nhiều điểm nổi trội, thì đó không đơn giản chỉ là trò hề. Nếu bạn tự bảo vệ mình, nếu bạn quyết thực hiện việc này, có thể sẽ có hậu quả tệ.
Now we reproduce these patterns not in big, bold and blunt ways, but in the everyday banality of life. When my daughter was in preschool, every single morning she built an elaborate castle -- ribbons and blocks -- and every single morning the same boy knocked it down gleefully. His parents were there, but they never intervened before the fact. They were happy to provide platitudes afterwards: "Boys will be boys." "It's so tempting, he just couldn't help himself." I did what many girls and women learn to do. I preemptively kept the peace, and I taught my daughter to do the same thing. She used her words. She tried to gently body block him. She moved where she was building in the classroom, to no effect. So I and the other adults mutually constructed a particular male entitlement. He could run rampant and control the environment, and she kept her feelings to herself and worked around his needs. We failed both of them by not giving her anger the uptake and resolution that it deserved. Now that's a microcosm of a much bigger problem. Because culturally, worldwide, we preference the performance of masculinity -- and the power and privilege that come with that performance -- over the rights and needs and words of children and women.
Bây giờ khi diễn đạt lại những ý này không có gì lớn lao, táo bạo hay lý sự cùn, đó là cách thông thường trong đời sống. Khi con gái tôi chưa tới trường, mỗi buổi sáng cháu đều xây lâu đài cát rất công phu, với dây duy băng và các khối hình trong khi có cậu bé lại phá đi của con gái tôi một cách khoái chí Bố mẹ của cậu ấy ở đó, nhưng họ không bao giờ can thiệp vào. Sau đó, họ còn khen con trai một cách nhảm nhí; "Đúng là con trai". "Chuyện nhỏ, phải như thế chứ". Tôi đã làm được cái mà nhiều phụ nữ khác muốn học tập. Tôi ưu tiên giữ yên lặng, và tôi đã dạy con gái tôi cũng làm như thế. Cháu đã tự nói chuyện. Cố gắng một cách nhẹ nhàng để ngăn cậu bé kia. Cháu đã chuyển nơi khác để xây lâu đài, vào phòng học và không bị làm phiền nữa. Vì vậy, tôi và một số người lớn khác cùng tạo ra đặc quyền cho nam giới. Cậu bé có thể chạy xung quanh và có thể làm gì mình muốn, trong khi con gái tôi giữ được cảm xúc của riêng mình. Rồi chúng tôi đã thất bại cả hai vì không gây ra sự nóng giận cho con bé hay để con bé tự giải quyết, nên như thế. Bây giờ đó là một mô hình thu nhỏ của một vấn đề lớn hơn nhiều. Bởi vì về mặt văn hóa, trên toàn thế giới, chúng ta ưa thích sự thể hiện của nam giới. cũng như thích sức ảnh hưởng và đặc quyền đi kèm -- trên cả quyền, nhu cầu và tiếng nói của trẻ em và phụ nữ.
So it will come as absolutely no surprise, probably, to the people in this room that women report being angrier in more sustained ways and with more intensity than men do. Some of that comes from the fact that we're socialized to ruminate, to keep it to ourselves and mull it over. But we also have to find socially palatable ways to express the intensity of emotion that we have and the awareness that it brings of our precarity. So we do several things. If men knew how often women were filled with white hot rage when we cried, they would be staggered.
Do đó hoàn toàn không có gì bất ngờ, có lẽ thế, với những ai trong căn phòng này rằng phụ nữ được cho là hay nóng giận hơn, với cường độ cao hơn so với nam giới. Do nó đến từ thực tế rằng, ai trong chúng ta đều cho là như vậy, cứ giữ ý nghĩ như thế mãi. Nhưng chúng tôi cũng phải tìm cách nào đó nhẹ nhàng khi thể hiện mức độ cảm xúc của mình và thể hiện nhận thức vẫn còn mang lại bấp bênh. Vậy chúng ta thực hiện vài việc. Nếu đàn ông biết được tần suất phụ nữ nổi cơn thịnh nộ khi khóc, họ sẽ choáng váng.
(Laughter)
(Tiếng cười)
We use minimizing language. "We're frustrated. No, really, it's OK."
Lúc ấy chúng tôi thường bớt lời. "Chúng tôi thất vọng. À không, vẫn ổn".
(Laughter)
(Tiếng cười)
We self-objectify and lose the ability to even recognize the physiological changes that indicate anger. Mainly, though, we get sick. Anger has now been implicated in a whole array of illnesses that are casually dismissed as "women's illnesses." Higher rates of chronic pain, autoimmune disorders, disordered eating, mental distress, anxiety, self harm, depression. Anger affects our immune systems, our cardiovascular systems. Some studies even indicate that it affects mortality rates, particularly in black women with cancer.
Chúng tôi tự thể hiện và mất đi khả năng nhận ra những thay đổi về sinh lý là biểu hiện của sự nóng giận. Chủ yếu, mặc dù, do tình trạng mệt mỏi. Sự nóng giận có liên quan đến một loạt các bệnh mà lâu nay thường bị bỏ qua, chúng đều là "bệnh của phụ nữ". Tỷ lệ mắc cao hơn về bệnh đau mãn tính, rối loạn miễn dịch, ăn uống không điều độ, đau khổ về tinh thần, trạng thái lo lắng, tự hại bản thân, trầm cảm. Sự nóng giận ảnh hưởng đến hệ thống miễn dịch và tim mạch. Một số nghiên cứu thậm chí chỉ ra nóng giận ảnh hưởng cả đến tỷ lệ tử vong, đặc biệt ở phụ nữ da đen bị ung thư.
I am sick and tired of the women I know being sick and tired. Our anger brings great discomfort, and the conflict comes because it's our role to bring comfort. There is anger that's acceptable. We can be angry when we stay in our lanes and buttress the status quo. As mothers or teachers, we can be mad, but we can't be angry about the tremendous costs of nurturing. We can be angry at our mothers. Let's say, as teenagers -- patriarchal rules and regulations -- we don't blame systems, we blame them. We can be angry at other women, because who doesn't love a good catfight? And we can be angry at men with lower status in an expressive hierarchy that supports racism or xenophobia. But we have an enormous power in this. Because feelings are the purview of our authority, and people are uncomfortable with our anger. We should be making people comfortable with the discomfort they feel when women say no, unapologetically. We can take emotions and think in terms of competence and not gender. People who are able to process their anger and make meaning from it are more creative, more optimistic, they have more intimacy, they're better problem solvers, they have greater political efficacy.
Tôi phát ốm và mệt mỏi. Tôi biết mình đang bị ốm và mệt mỏi. Sự nóng giận gây ra rất nhiều khó chịu, và tạo ra mâu thuẫn bởi lẽ ra nó phải mang lại sự thoải mái. Có nóng giận là chấp nhận được. Khi mà nó ở trong tầm kiểm soát của mình và mình có thể chế ngự nó. Kiểu như các mẹ hay cô giáo, có thể nổi nóng, nhưng không thể cáu giận về chi phí lớn của việc nuôi dạy. Chúng ta có thể nổi giận với mẹ mình. Nói thế nào nhỉ, khi là thiếu niên - các quy tắc và quy định cố hữu - ta không đổ lỗi hệ thống, mà là các quy tắc ấy. Chúng tôi có thể tức giận với phụ nữ khác bởi vì ai cũng muốn mình thắng cả? Và chúng tôi cũng có thể nóng giận với đàn ông có địa vị thấp hơn khi họ phân biệt chủng tộc hoặc tư tưởng bài ngoại. Chúng tôi có nhiều quyền để làm việc đó. Bởi ai cũng có cảm xúc, kể cả chúng tôi và cả người đang tỏ ra không vui với sự nóng giận ấy. Chúng tôi nên làm giảm sự khó chịu của họ khi phụ nữ nói không, một cách thản nhiên. Chúng ta có thể coi cảm xúc và suy nghĩ theo bản chất của nó, bỏ qua giới tính. Những người có thể chế ngự sự nóng giận của mình và mang lại kết quả tốt từ nó thường là người sáng tạo và tích cực hơn, chân thành hơn, giỏi hơn trong xử lý các vấn đề, họ cũng có địa vị chính trị tốt hơn.
Now I am a woman writing about women and feelings, so very few men with power are going to take what I'm saying seriously, as a matter of politics. We think of politics and anger in terms of the contempt and disdain and fury that are feeding a rise of macho-fascism in the world. But if it's that poison, it's also the antidote. We have an anger of hope, and we see it every single day in the resistant anger of women and marginalized people. It's related to compassion and empathy and love, and we should recognize that anger as well.
Giờ đây tôi là phụ nữ, lại viết về phụ nữ và cảm xúc, vì vậy hầu như rất ít các anh có đủ khả năng coi những gì tôi đang nói một cách nghiêm túc, một vấn đề chính trị thực thụ. Chúng ta nghĩ về chính trị và nóng giận với sự khinh miệt, coi thường và thịnh nộ chính cái này đang nuôi dưỡng chủ nghĩa phát xít trên thế giới. Nhưng nếu đó là chất độc, nó cũng là thuốc giải độc. Chúng ta thấy sự nóng giận của hy vọng, mà chúng ta thấy nó mỗi ngày ở phụ nữ và những người thiệt thòi. Nó liên quan đến lòng trắc ẩn, sự đồng cảm và tình yêu, và chúng ta cũng nên nhận ra có sự nóng giận trong đó.
The issue is that societies that don't respect women's anger don't respect women. The real danger of our anger isn't that it will break bonds or plates. It's that it exactly shows how seriously we take ourselves, and we expect other people to take us seriously as well. When that happens, chances are very good that women will be able to smile when they want to.
Vấn đề là xã hội coi thường sự nóng giận của phụ nữ, không tôn trọng phụ nữ. Nguy cơ thực sự của nóng giận không phải là phá vỡ mối quan hệ hay vỡ đống đĩa kia. Chính xác nó cho chúng ta biết phải nghiêm túc thế nào với chính mình và chúng ta hy vọng người khác cũng coi trọng mình một cách nghiêm túc. Nếu được như vậy thì có nhiều cơ hội tốt để các chị em có thể cười khi họ muốn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause) (Cheers)
(Vỗ tay) (Reo hò)