So earlier this year, I was informed that I would be doing a TED Talk. So I was excited, then I panicked, then I was excited, then I panicked, and in between the excitement and the panicking, I started to do my research, and my research primarily consisted of Googling how to give a great TED Talk.
Khoảng đầu năm nay, tôi được thông báo mình sẽ trình bày một bài nói trên TED. Nên tôi đã rất hào hứng, rồi lại hoảng, rồi lại tiếp tục hào hứng, rồi lại hoảng, và ở giữa sự hào hứng và hoảng sợ, tôi bắt đầu tìm kiếm thông tin, và chủ yếu là google về cách để thể hiện một bài nói trên TED sao cho hay.
(Laughter)
(Cười)
And interspersed with that, I was Googling Chimamanda Ngozi Adichie. How many of you know who that is?
Và cùng lúc đó, tôi google về Chimamanda Ngozi Adichie. Bao nhiêu bạn biết đó là ai?
(Cheers)
(Hưởng ứng)
So I was Googling her because I always Google her because I'm just a fan, but also because she always has important and interesting things to say. And the combination of those searches kept leading me to her talk on the dangers of a single story, on what happens when we have a solitary lens through which to understand certain groups of people, and it is the perfect talk. It's the talk that I would have given if I had been famous first.
Tôi google về cô ấy bởi vì tôi luôn làm thế, vì tôi là fan mà, nhưng cũng là vì cô ấy luôn có những điều quan trọng và thú vị để nói. Và kết hợp những lần tìm kiếm đó lại cứ dẫn tôi đến những bài nói của cô ấy về sự nguy hiểm của một câu chuyện đơn lẻ, về điều sẽ xảy ra khi chúng ta có một cái nhìn đơn chiều dùng để quan sát một nhóm người nhất định, và nó là một bài nói tuyệt vời. Đó là bài nói tôi sẽ dùng nếu tôi là người nổi tiếng trước.
(Laughter)
(Cười)
You know, and you know, like, she's African and I'm African, and she's a feminist and I'm a feminist, and she's a storyteller and I'm a storyteller, so I really felt like it's my talk.
Bạn biết đó, kiểu như, cô ấy là người châu Phi và tôi cũng thế, cô ấy là nhà nữ quyền và tôi cũng vậy, cô ấy là người kể chuyện, tôi cũng vậy luôn, hệt như đó là bài nói của mình.
(Laughter)
(Cười)
So I decided that I was going to learn how to code, and then I was going to hack the internet and I would take down all the copies of that talk that existed, and then I would memorize it, and then I would come here and deliver it as if it was my own speech. So that plan was going really well, except the coding part, and then one morning a few months ago, I woke up to the news that the wife of a certain presidential candidate had given a speech that --
Nên tôi quyết định sẽ học lập trình, và rồi tôi sẽ hack internet, và tôi sẽ gỡ hết toàn bộ bản sao của bài nói đó, và tôi cố ghi nhớ nó, rồi đến đây và truyền tải như thể đó là bài nói của riêng mình. Kế hoạch đó đang rất trót lọt, ngoại trừ phần lập trình ra, và rồi một buổi sáng cách đây vài tháng, tôi nghe nói đến tin tức về một người vợ của một ứng cử viên tổng thống đã có một bài nói mà --
(Laughter)
(Cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
that sounded eerily like a speech given by one of my other faves, Michelle Obama.
thật kỳ lạ là nghe giống bài nói bởi một người tôi thích, Michelle Obama.
(Cheers)
(Hưởng ứng)
And so I decided that I should probably write my own TED Talk, and so that is what I am here to do. I'm here to talk about my own observations about storytelling. I want to talk to you about the power of stories, of course, but I also want to talk about their limitations, particularly for those of us who are interested in social justice.
Và thế là tôi quyết định mình nên viết bài nói của riêng mình, và đó là vì sao tôi ở đây để trình bày bài nói đó. Tôi ở đây để nói về sự quan sát của mình về nghệ thuật kể chuyện. Tôi muốn nói với các bạn về sức mạnh của những câu chuyện, dĩ nhiên rồi, nhưng tôi cũng muốn nói về những hạn chế của chúng, đặc biệt là đối với chúng ta, những người hứng thú với công lý xã hội.
So since Adichie gave that talk seven years ago, there has been a boom in storytelling. Stories are everywhere, and if there was a danger in the telling of one tired old tale, then I think there has got to be lots to celebrate about the flourishing of so many stories and so many voices. Stories are the antidote to bias. In fact, today, if you are middle class and connected via the internet, you can download stories at the touch of a button or the swipe of a screen. You can listen to a podcast about what it's like to grow up Dalit in Kolkata. You can hear an indigenous man in Australia talk about the trials and triumphs of raising his children in dignity and in pride. Stories make us fall in love. They heal rifts and they bridge divides. Stories can even make it easier for us to talk about the deaths of people in our societies who don't matter, because they make us care. Right?
Từ lúc Adichie trình bày bài nói đó cách đây bảy năm, đã có một sự bùng nổ về nghệ thuật kể chuyện. Chuyện kể ở khắp nơi, và nếu có mối nguy về việc kể một chuyện cũ nhàm chán, tôi nghĩ sẽ phải tán dương rất nhiều về sự dồi dào của rất nhiều câu chuyện và rất nhiều giọng kể. Chuyện kể là thuốc giải cho thành kiến. Thực ra, hiện nay, nếu bạn là tầng lớp trung lưu và có kết nối internet, bạn có thể tải về các câu chuyện chỉ bằng cách nhấn nút hoặc lướt màn hình. Bạn có thể nghe qua podcast về việc phát triển tầng lớp Dalit ở Kolkata như thế nào. Bạn có thể nghe một người bản xứ ở Úc nói về những thử thách và thành công trong việc nuôi dạy con một cách đường hoàng và tự hào. Chuyện kể làm chúng ta biết yêu. Chúng hàn gắn vết nứt, kết lại chia rẽ. Chuyện kể thậm chí giúp ta thấy dễ dàng hơn khi nói về cái chết của con người trong những xã hội của ta, những người bình dị, bởi vì chuyện kể làm ta thấy quan tâm. Đúng không nào?
I'm not so sure, and I actually work for a place called the Centre for Stories. And my job is to help to tell stories that challenge mainstream narratives about what it means to be black or a Muslim or a refugee or any of those other categories that we talk about all the time. But I come to this work after a long history as a social justice activist, and so I'm really interested in the ways that people talk about nonfiction storytelling as though it's about more than entertainment, as though it's about being a catalyst for social action. It's not uncommon to hear people say that stories make the world a better place. Increasingly, though, I worry that even the most poignant stories, particularly the stories about people who no one seems to care about, can often get in the way of action towards social justice. Now, this is not because storytellers mean any harm. Quite the contrary. Storytellers are often do-gooders like me and, I suspect, yourselves. And the audiences of storytellers are often deeply compassionate and empathetic people. Still, good intentions can have unintended consequences, and so I want to propose that stories are not as magical as they seem. So three -- because it's always got to be three -- three reasons why I think that stories don't necessarily make the world a better place.
Tôi không chắc lắm, và tôi thật sự làm việc cho một nơi tên là Trung tâm Chuyện kể. Và công việc của tôi là giúp kể những câu chuyện thách thức chuyện kể truyền thống định nghĩa việc sẽ thế nào nếu bạn da đen hay là một người Hồi giáo hay người tị nạn hay bất kì ai mà chúng ta luôn nói tới. Nhưng tôi đến với công việc này sau một thời gian dài làm một nhà hoạt động công lý xã hội, và tôi thật sự ấn tượng với cái cách mà người ta nói về chuyện phi hư cấu như thể nó ý nghĩa nhiều hơn là thuần giải trí, như thể nó là chất xúc tác cho hành động xã hội. Rất thường xuyên người ta nói rằng chuyện kể giúp thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Tuy vậy, càng ngày tôi càng lo rằng thậm chí những câu chuyện cảm động nhất, cụ thể là về những người có vẻ như chẳng ai thèm để ý, có thể cản trở hành động cho công lý xã hội. Đó không phải là vì người kể có ý muốn gây hại. Mà khá là ngược lại đấy. Người kể chuyện thường có thành ý tốt như tôi và tôi đồ rằng, như các bạn. Và khán giả của họ thường là những người rất trắc ẩn và dễ đồng cảm. Tuy nhiên, thành ý tốt có thể có những hệ quả khó lường, thế nên tôi muốn nói rằng chuyện kể không màu nhiệm đến vậy. Nên có ba điều -- bởi vì lúc nào cũng là số ba -- ba lý do vì sao tôi nghĩ rằng chuyện kể không nhất thiết phải khiến thế giới trở nên tốt đẹp hơn.
Firstly, stories can create an illusion of solidarity. There is nothing like that feel-good factor you get from listening to a fantastic story where you feel like you climbed that mountain, right, or that you befriended that death row inmate. But you didn't. You haven't done anything. Listening is an important but insufficient step towards social action.
Đầu tiên, chuyện kể có thể tạo ra ảo giác của tình đoàn kết. Chẳng có gì giống như cảm giác tốt đẹp mà bạn có từ việc nghe câu chuyện thần kỳ nơi mà bạn cảm thấy mình có thể trèo đèo lội suối, hoặc bạn thấy có thể làm bạn với một tử tù nào đó. Nhưng bạn không hề làm điều đó. Bạn chẳng làm gì hết. Lắng nghe là quan trọng nhưng nó không đủ khiến bạn hành động vì xã hội.
Secondly, I think often we are drawn towards characters and protagonists who are likable and human. And this makes sense, of course, right? Because if you like someone, then you care about them. But the inverse is also true. If you don't like someone, then you don't care about them. And if you don't care about them, you don't have to see yourself as having a moral obligation to think about the circumstances that shaped their lives.
Thứ hai, tôi thường nghĩ chúng ta hay hướng về những nhân vật và vai chính những người đáng yêu và nhân ái. Và điều này hợp lý, đúng không? Vì khi bạn thích ai, bạn sẽ để ý họ. Nhưng ngược lại cũng vậy. Nếu bạn không ưa ai, bạn chả thèm ngó họ nữa. Và nếu bạn không quan tâm họ, bạn không phải thấy bản thân có nghĩa vụ đạo đức phải nghĩ về những hoàn cảnh định hình cuộc sống của họ.
I learned this lesson when I was 14 years old. I learned that actually, you don't have to like someone to recognize their wisdom, and you certainly don't have to like someone to take a stand by their side. So my bike was stolen while I was riding it --
Tôi học được bài học này vào năm 14 tuổi. Tôi nhận ra rằng thật sự, bạn không phải thích ai đó để nhận ra trí khôn của họ, và bạn chắc chắn không phải thích ai đó để phải đứng cùng phe với họ. Nên khi xe đạp của tôi bị cướp khi tôi đang lái nó --
(Laughter)
(Cười)
which is possible if you're riding slowly enough, which I was.
đó là điều khả dĩ nếu bạn lái đủ chậm, như tôi đã làm.
(Laughter)
(Cười)
So one minute I'm cutting across this field in the Nairobi neighborhood where I grew up, and it's like a very bumpy path, and so when you're riding a bike, you don't want to be like, you know --
Chuyện là trong một phút khi tôi đang băng qua sân trong khu Nairobi nơi tôi lớn lên, và đó là một quãng đường gập ghềnh, và khi bạn đang lái xe đạp, bạn không muốn vậy, bạn biết đấy --
(Laughter)
(Cười)
And so I'm going like this, slowly pedaling, and all of a sudden, I'm on the floor. I'm on the ground, and I look up, and there's this kid peddling away in the getaway vehicle, which is my bike, and he's about 11 or 12 years old, and I'm on the floor, and I'm crying because I saved a lot of money for that bike, and I'm crying and I stand up and I start screaming. Instinct steps in, and I start screaming, "Mwizi, mwizi!" which means "thief" in Swahili. And out of the woodworks, all of these people come out and they start to give chase. This is Africa, so mob justice in action. Right? And I round the corner, and they've captured him, they've caught him. The suspect has been apprehended, and they make him give me my bike back, and they also make him apologize. Again, you know, typical African justice, right? And so they make him say sorry. And so we stand there facing each other, and he looks at me, and he says sorry, but he looks at me with this unbridled fury. He is very, very angry. And it is the first time that I have been confronted with someone who doesn't like me simply because of what I represent. He looks at me with this look as if to say, "You, with your shiny skin and your bike, you're angry at me?"
Và tôi đã làm thế, đạp bàn đạp chậm rãi, và bất thình lình, tôi ngã xuống đường. tôi nằm trên đất, và nhìn lên, và có một đứa nhóc đang bỏ chạy trên chiếc xe đạp của tôi, và nhóc đó khoảng 11 hay 12 tuổi, mà tôi là đứa đo sàn, và tôi khóc to vì đã dành dụm quá trời cho chiếc xe, và tôi cứ khóc lớn, rồi đứng lên, và bắt đầu la hét. Theo bản năng, tôi la lớn, "Mwizi, mwizi!" nghĩa là "cướp" trong tiếng Swahili. Và từ các khu nhà gỗ, tất thảy mọi người ùa ra và bắt đầu đuổi theo. Đó là châu Phi, công lý thực thi bằng hành động. Đúng chứ? Và tôi ở gần đó, thấy họ bao vây thằng nhóc, và họ bắt được nó. Khi nghi phạm bị bắt giữ, thắng bé bị ép trả xe cho tôi, và phải xin lỗi. Lại là một cách xử lý công bằng kiểu Phi đúng không? Và họ đã bắt nhóc đó xin lỗi. Tôi và nó đứng nhìn mặt nhau, và nó nhìn vào tôi, nói xin lỗi, nhưng nó nhìn tôi, với một cơn giận không thèm giấu. Nó giận, rất giận. Và đó là lần đầu tiên tôi đối chất với ai đó người mà không ưa tôi đơn giản vì cái mà tôi đại diện. Nó nhìn tôi với cái nhìn hàm ý, "Mày, với da dẻ sáng bóng và có xe đạp mà đi giận dữ với tao?"
So it was a hard lesson that he didn't like me, but you know what, he was right. I was a middle-class kid living in a poor country. I had a bike, and he barely had food. Sometimes, it's the messages that we don't want to hear, the ones that make us want to crawl out of ourselves, that we need to hear the most. For every lovable storyteller who steals your heart, there are hundreds more whose voices are slurred and ragged, who don't get to stand up on a stage dressed in fine clothes like this. There are a million angry-boy-on-a-bike stories and we can't afford to ignore them simply because we don't like their protagonists or because that's not the kid that we would bring home with us from the orphanage.
Nên đó là bài học khó khăn nhận ra rằng nó không ưa tôi, nhưng bạn biết không, nó đã đúng. Tôi là một đứa trẻ trung lưu sống ở một miền quê nghèo. Tôi có xe đạp, còn nó hiếm khi có đồ ăn. Đôi khi, đó là thông điệp mà ta không muốn nghe, những điều mà làm ta muốn thoát ra khỏi bản thân, điều mà ta cần nghe nhất. Đối với mỗi người kể chuyện đáng yêu đã đánh cắp con tim bạn, thì lại có hơn đó hàng trăm người nói năng líu ríu và rời rạc, những người không được đứng trên sân khấu và ăn mặc đàng hoàng như thế này. Có hàng triệu câu chuyện về cậu-bé-trộm-xe-tức-giận và ta không thể lờ đi đơn giản vì ta không ưa các nhân vật chính trong đó hay là vì đó không phải là đứa nhóc mà ta muốn đem về nhà nuôi từ trại mồ côi.
The third reason that I think that stories don't necessarily make the world a better place is that too often we are so invested in the personal narrative that we forget to look at the bigger picture. And so we applaud someone when they tell us about their feelings of shame, but we don't necessarily link that to oppression. We nod understandingly when someone says they felt small, but we don't link that to discrimination. The most important stories, especially for social justice, are those that do both, that are both personal and allow us to explore and understand the political.
Lí do thứ ba khiến tôi nghĩ rằng chuyện kể không nhất thiết khiến thế giới trở nên tốt đẹp hơn là chúng ta thường quá đầu tư vào hình thức kể chuyện cá nhân mà quên đi bức tranh toàn cảnh. Và khi ta tán thưởng ai đó khi họ kể ta nghe về cảm giác xấu hổ của họ, nhưng ta không nhất thiết phải liên hệ tới sự áp bức đó. Ta gật gù thấu hiểu khi ai đó nói họ cảm thấy bé nhỏ, nhưng ta không liên hệ nó với sự kỳ thị. Những câu chuyện quan trọng nhất, nhất là vì công lý xã hội, là những gì có thể làm cả hai việc, rằng nó vừa cá nhân và vừa cho phép ta khám phá và hiểu chính trị.
But it's not just about the stories we like versus the stories we choose to ignore. Increasingly, we are living in a society where there are larger forces at play, where stories are actually for many people beginning to replace the news. Yeah? We live in a time where we are witnessing the decline of facts, when emotions rule and analysis, it's kind of boring, right? Where we value what we feel more than what we actually know. A recent report by the Pew Center on trends in America indicates that only 10 percent of young adults under the age of 30 "place a lot of trust in the media." Now, this is significant. It means that storytellers are gaining trust at precisely the same moment that many in the media are losing the confidence in the public. This is not a good thing, because while stories are important and they help us to have insights in many ways, we need the media. From my years as a social justice activist, I know very well that we need credible facts from media institutions combined with the powerful voices of storytellers. That's what pushes the needle forward in terms of social justice.
Nhưng nó không chỉ là về chuyện ta thích đối với chuyện mà ta chọn lờ đi. Càng ngày ta đang sống trong một xã hội nơi các thế lực lớn hơn có ảnh hướng lớn, nhiều người thực sự bắt đầu lấy chuyện kể thay thế tin tức. Đúng chứ? Ta sống trong thời đại chứng kiến sự chối bỏ sự thật, khi mà cảm xúc thắng thế và được dùng để phân tích, khá là chán, đúng không? Nơi mà ta coi trọng cái ta cảm thấy hơn cái ta thật sự biết. Một báo cáo gần đây của The Pew Center về xu hướng ở Mỹ chỉ ra rằng chỉ có 10% thanh niên dưới 30 "đặt nhiều niềm tin vào truyền thông". Giờ nó đã rõ ràng. Nghĩa là người kể đang giành lấy niềm tin ngay chính cái lúc mà phần lớn truyền thông đang đánh mất dần niềm tin công chúng. Đó không phải điều tốt, vì khi chuyện kể trở nên quan trọng và chúng giúp ta có cái nhìn đa chiều, chúng ta cần truyền thông. Từ những năm làm nhà hoạt động công lý xã hội, tôi biết rất rõ rằng ta cần những sự thật đáng tin từ các tổ chức truyền thông kết hợp với quyền năng mạnh mẽ từ tiếng nói của những người kể chuyện. Đó là hướng đi đúng đắn hướng tới công lý xã hội.
In the final analysis, of course, it is justice that makes the world a better place, not stories. Right? And so if it is justice that we are after, then I think we mustn't focus on the media or on storytellers. We must focus on audiences, on anyone who has ever turned on a radio or listened to a podcast, and that means all of us.
Trong phân tích cuối cùng, dĩ nhiên, chính công lý là thứ giúp thế giới trở nên tốt hơn, chứ không phải chuyện kể. Phải không? Và nếu chúng ta đi theo công lý, thì tôi nghĩ ta không cần tập trung vào truyền thông hay người kể chuyện. Ta phải tập trung vào khán giả, vào bất cứ ai từng bật radio lên hay nghe một podcast, và đó chính là tất cả chúng ta.
So a few concluding thoughts on what audiences can do to make the world a better place. So firstly, the world would be a better place, I think, if audiences were more curious and more skeptical and asked more questions about the social context that created those stories that they love so much. Secondly, the world would be a better place if audiences recognized that storytelling is intellectual work. And I think it would be important for audiences to demand more buttons on their favorite websites, buttons for example that say, "If you liked this story, click here to support a cause your storyteller believes in." Or "click here to contribute to your storyteller's next big idea." Often, we are committed to the platforms, but not necessarily to the storytellers themselves. And then lastly, I think that audiences can make the world a better place by switching off their phones, by stepping away from their screens and stepping out into the real world beyond what feels safe.
Vài suy nghĩ đúc kết là về việc mà khán giả có thể làm để khiến thế giới trở nên tốt hơn. Đầu tiên, thế giới sẽ tốt đẹp lên, tôi nghĩ thế, nếu khán giả tò mò và hoài nghi hơn và hỏi nhiều hơn về bối cảnh xã hội, điều đã tạo ra những câu chuyện họ vô cùng yêu thích. Thứ hai, thế giới sẽ tốt đẹp hơn nếu khán giả nhận ra rằng kể chuyện là lao động trí óc. Và tôi nghĩ nó quan trọng hơn cho khán giả khi có nhiều nút hơn trên các trang web họ yêu thích, nút mà ví dụ có chức năng là, "Nếu bạn thích chuyện này, bấm vào đây để ủng hộ một mục đích mà người kể chuyện của bạn tin tưởng vào." Hay "bấm đây để góp ý tưởng lớn tiếp theo cho người kể chuyện của bạn". Thường thì ta cam kết với các nền tảng, nhưng không nhất thiết với chính người kể. Và cuối cùng, tôi nghĩ khán giả có thể giúp thế giới trở nên tốt đẹp hơn bằng cách tắt điện thoại đi, bước xa ra khỏi màn hình, đi vào thế giới thực, ra ngoài vùng an toàn.
Alice Walker has said, "Look closely at the present you are constructing. It should look like the future you are dreaming." Storytellers can help us to dream, but it's up to all of us to have a plan for justice.
Alice Walker từng nói, "Nhìn kĩ vào hiện tại bạn đang tạo dựng. Nó nên trông giống tương lai mà bạn mơ ước." Chuyện kể có thể giúp ta ước mơ, nhưng tất cả là phụ thuộc vào ta tự lập ra kế hoạch cho công lý.
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)