Chris Anderson: Simon, I'll start us off by saying, I mean, here we are, look, after a year of the pandemic, probably one of the most extraordinary experiences any of us have had. What do you think the unexpected psychological carryovers might be? I mean, do you think we've kind of -- Part of me thinks that people have got more fragile, that it's almost like there's a sort of learned timidity. Have you seen any evidence of that or how would you characterize it?
Simon này, tôi sẽ mở đầu bằng cách nói rằng- ý tôi là nhìn xem, hiện giờ ta đang ở đây, sau một năm đại dịch, có thể là một trong những trải nghiệm lạ thường nhất mà mỗi chúng ta từng có. Anh nghĩ các chuyển biến tâm lý không mong đợi có thể là gì? Ý tôi là, anh có nghĩ chúng ta -- tôi nghĩ ta đã trở nên dễ tổn thương hơn, giống như ta đã học cách thu mình lại, nhút nhát và dễ sợ hãi hơn. Anh có nhận thấy các dấu hiệu ấy không hay là anh sẽ miêu tả điều đó ra sao?
Simon Sinek: I think we've definitely all become much more aware of mental health. And that it's a real thing and that mental health affects strong and healthy people. We all suffered trauma during COVID. Some of us dealt with it earlier, some of us dealt with it later, some of us are still dealing with it, but nobody escapes it. When COVID first started, you know, many of us had to pivot our organizations, had to pivot our businesses very quickly. And so I, like many others, we went into mission mode. And I called a friend of mine who is active-duty military. And I asked him a very simple question, how do I compartmentalize my emotions so that I can stay focused on the mission? And he gave me a very stern warning. He said, you can't. He said, we can compartmentalize our emotions for only a short period of time, but no one, no one escapes the trauma of combat. And he said, you may not even experience the trauma while you're in it, you may not experience it when you first come home, you may experience it months later. He says, I experience it four or five months after I get home. So immediately I hung up the phone and called all my A-type personality friends and said, OK, we think we're good, but we're going to get hit by this at some point. And we made a deal that when we started to feel off our game, we would call each other. Safe space. And we made another deal that there would be no crying alone. That if you had to cry, you picked up the phone and you called somebody.
Tôi nghĩ chúng ta đã ý thức hơn về sức khỏe tinh thần. Và đó là sự thật và rằng sức khỏe tinh thần ảnh hưởng đến cả những người mạnh mẽ và khỏe mạnh. Tất cả chúng ta đều chịu những tổn thương trong thời kỳ COVID. Vài người đã vượt qua nhanh hơn, một số khác thì muộn hơn, một số vẫn đang đối mặt, nhưng không ai có thể tránh khỏi. Khi đại dịch COVID mới bùng phát, nhiều người chúng ta phải thay đổi tổ chức, phải chuyển hướng kinh doanh nhanh chóng. Và tôi cũng như nhiều người khác, chúng tôi chuyển sang chế độ nhiệm vụ. Và tôi đã gọi cho một người bạn đang tại ngũ trong quân đội. Và hỏi một câu rất đơn giản, làm thế nào ngăn chặn cảm xúc của mình để tập trung vào nhiệm vụ? Và anh ấy đưa ra lời cảnh báo nghiêm. Anh ấy nói, không thể đâu. Anh ấy nói, ta chỉ có thể đè nén cảm xúc trong thời gian ngắn, nhưng không một ai chạy trốn được khỏi tổn thương từ cuộc chiến. Bạn thậm chí có thể không thể cảm nhận tổn thương khi ở trong cuộc chiến, hay khi mới trở về, mà nhiều tháng sau đó bạn mới cảm nhận được nó. Anh kể anh trải qua điều đó khoảng 4 hoặc 5 tháng sau khi trở về nhà. Nên tôi treo máy ngay, gọi cho tất cả bạn bè có tính cách loại A rồi nói, được rồi, chúng ta nghĩ rằng mình ổn, nhưng chúng ta sẽ gặp sang chấn tâm lí vào một lúc nào đó. Chúng tôi hứa rằng khi bất cứ ai bắt đầu thấy không ổn, chúng tôi sẽ gọi cho nhau. Không gian an toàn. Và chúng tôi cũng thỏa thuận rằng sẽ không ai khóc một mình. Rằng nếu bạn muốn khóc, hãy nhấc máy lên và gọi cho ai đó.
Well, about four or five months into COVID, I started to feel off my game and I didn't know what was going on. And so I called that same friend in the military and I asked no leading questions. I simply asked him, tell me what your symptoms are when you suffer the trauma when you come home from combat. And he said, well, number one, he falls out of his sleep pattern. He said he starts going to bed late for no reason and doesn't want to get up in the morning. And I thought to myself, yep. He says he has some unproductive days and he comes up with an excuse like, "It's OK, you know, you deserve a rest. It's fine." But then he has another and another and another. And I thought to myself, yep. And he said he becomes very antisocial where he doesn't want to ask for help and he definitely doesn't want to talk to anybody. And I thought to myself, yep. And I realized what I was going through was trauma. And I was afraid to use the D-word, depression, for fear that that was some sort of diagnosis. I think a lot of people are afraid of that word, but that's exactly what I was going through. I was going through lowercase “D” depression. And I followed the rule that we set with our friends and I called people. Because one of the things I asked my friend is like, how do you overcome it? He said, you have to force yourself back into a sleep pattern and force yourself to call friends and ask for help.
Trong khoảng 4 hoặc 5 tháng diễn ra COVID, tôi bắt đầu cảm thấy không ổn và không biết chuyện gì đang xảy ra. Và tôi lại gọi cho anh bạn quân nhân đó và hỏi những câu hỏi bâng quơ. Tôi chỉ bảo anh ấy kể về những triệu chứng của sang chấn tâm lí khi anh trở về từ cuộc chiến. Anh ấy nói, điều đầu tiên, thời gian ngủ bị xáo trộn. Anh ấy nói mình đi ngủ muộn mà không rõ lý do là gì và không muốn dậy vào buổi sáng Rồi tôi tự nghĩ, đúng thế. Anh kể có những ngày làm việc kém hiệu quả và anh viện cớ rằng, “Không sao đâu, mình xứng đáng được nghỉ ngơi. Ổn mà.” Nhưng rồi anh kiếm thêm rất nhiều cái cớ khác nữa. Và tôi tự nghĩ, đúng thế. Anh còn bắt đầu chống đối xã hội khi không muốn nhờ trợ giúp và chẳng hề muốn trò chuyện cùng ai. Rồi tôi tự nghĩ, đúng vậy. Và tôi nhận ra những gì tôi đang trải qua chính là sang chấn. Và tôi đã rất sợ sử dụng chữ D, trầm cảm (depression), vì sợ rằng đó là một dấu hiệu bệnh nào đó. Tôi nghĩ rằng nhiều người cũng sợ từ đó, nhưng đó chính xác là điều mà tôi đã trải qua. Tôi đã trải qua trầm cảm - chữ “d”. Tôi đã thực hiện nguyên tắc đặt ra với những người bạn mình và tôi gọi cho mọi người. Vì một trong những điều tôi hỏi là “làm sao để vượt qua?” Anh ấy nói, bạn phải ép mình quay lại thói quen ngủ nghỉ và ép bản thân gọi cho bạn bè và nhờ trợ giúp. Và tôi nghĩ một trong những điều
And so I think one of the things, I think that comes out of COVID, is we recognized just the importance of human connection. You know, in this fast-paced digital world, we kidded ourselves to think that we had connections just because we were connected. But it was amazing to see when COVID started, regardless of someone's age or a technological competency, we all picked up the phone. Like, young people were talking to each other. And I think that intense craving for a human voice and human touch, I think we were reminded just how fragile we are as human beings.
ta rút ra được từ COVID, là chúng ta nhận ra tầm quan trọng của kết nối giữa người với người. Anh biết đấy, trong thế giới số hối hả này, chúng ta tự lừa bản thân rằng ta có kết nối vì ta được kết nối. Nhưng thật ngạc nhiên khi COVID bùng phát, dù tuổi tác hay trình độ công nghệ ra sao, chúng ta đều cầm điện thoại lên. Lứa trẻ trò chuyện với nhau. Tôi nghĩ chúng ta rất khát khao được nghe giọng nói và tiếp xúc với nhau, tôi nghĩ chúng ta được nhắc nhở rằng con người mỏng manh nhường nào.
CA: That phrase you've mentioned, "no crying alone," that's powerful. I mean, forgive me asking, did you cry with someone?
Cụm từ mà anh vừa đề cập, “không khóc một mình,” thật mạnh mẽ. Cho phép tôi hỏi, anh từng khóc trước ai đó chưa?
SS: Yes. I followed my own counsel to my friends. And when I had to cry, when I was overwhelmed, I picked up the phone and I just cried. And I had friends call me and do the same.
Có chứ. Tôi đã làm theo lời khuyên riêng mình với các bạn của tôi. Và khi tôi thấy muốn khóc, khi mà tôi cảm thấy quá sức, tôi đã nhấc máy lên gọi và chỉ khóc. Và có những người bạn gọi tôi và làm y hệt.
CA: And there was healing in that.
Điều đó chứa cả sự chữa lành.
SS: The most important thing that came from it was that we didn't -- none of us felt alone. And there's intense safety. That amazing sense of safety that we all desire as human beings. You know, you can't feel safe when you're vulnerable, like, that's when we need it the most. But you have to build those relationships. You build those relationships in the happy times, the good times, where you think you're strong, you think you're great. It’s very hard to start building those relationships in the moment of crisis. And I think it's a lesson for leadership, quite frankly. Which is, you can't judge the quality of a crew by how a ship performs in calm waters. You judge the quality of a crew by how a ship performs in rough waters. But the time in calm waters is when you're building relationship and trust and you don't really actually know if you have trusting relationships and trusting teams and loving relationships until the crisis strikes. And I heard this from a lot of people: When COVID happened, they commented on how they realized who their real friends were. Some people kind of fell by the wayside, it was nothing personal. It's just like, we didn't call each other and we're still, you know, weren’t angry or anything. And there are some people who came out of the woodwork to check in on us and those friendships flourished. And that's what I mean. It takes hardship for those friendships and that trust to really bear fruit. But that's why we have to invest in people when we're doing well and we don't think we need anybody. And I think we forget that.
Điều quan trọng nhất mà việc đó mang lại là chúng tôi không-- không ai cảm thấy cô đơn. Và điều đó cực kì an toàn. Cảm giác an toàn tuyệt vời đó là điều mà ai cũng khao khát có được. Bạn không thể cảm thấy an toàn nếu bạn dễ bị tổn thương, nhưng đó là lúc ta cần an toàn nhất. Nhưng bạn phải xây dựng những mối quan hệ đó. Bạn dựng các mối quan hệ đó trong thời điểm hạnh phúc, tốt đẹp, khi bạn nghĩ bạn mạnh mẽ và tuyệt vời. Nhưng bắt đầu xây dựng những mối quan hệ lúc gặp khủng hoảng lại chẳng dễ dàng gì. Và thẳng thắn mà nói, tôi nghĩ đó là một bài học cho giới lãnh đạo. Tức là bạn không thể đánh giá khả năng của thủy thủ khi con tàu đang ở vùng biển yên ả. Bạn đánh giá thủy thủy khi con tàu chạy trên vùng biển động. Nhưng khoảng thời gian ở vùng biển lặng là lúc bạn tạo lập quan hệ và lòng tin và bạn không thể biết liệu bạn có những mối quan hệ đáng tin cậy, các đội nhóm đáng tin và mối quan hệ đáng mến cho đến khi khủng hoảng ập đến. Tôi nghe nhiều người nói về điều này: Khi COVID xảy ra, họ bình luận về cách nhận ra đâu là những người bạn thực sự. Vài người cứ thế mất liên lạc, chẳng phải vì ghét bỏ nhau. Chỉ là chúng ta không còn gọi cho nhau và bạn biết đó, chúng ta vẫn- không tức giận hay sao cả. Lại có những người bất ngờ xuất hiện để hỏi thăm chúng ta và từ đó một tình bạn nảy nở. Và đó là điều tôi muốn nói. Phải trải qua khó khăn thì tình bạn và lòng tin mới có thể đơm hoa kết trái. Đó là lý do vì sao ta cần đầu tư vào các mối quan hệ khi ta đang ổn và khi ta nghĩ mình không cần đến ai. Tôi nghĩ ta quên mất điều đó.
CA: What would you say to someone who has realized that they're in this moment, what's been a really difficult year, and they actually don't feel that there's someone they could, for example, pick up the phone and cry with? Is it hopeless for them until this passes? Or what would you say to them?
Anh sẽ nói gì với những người vừa nhận ra rằng họ đang trải qua khoảnh khắc này, một năm đầy khó khăn, nhưng họ lại không tìm được ai đó để gọi điện thoại và khóc cùng nhau? Họ có phải đối mặt với nỗi vô vọng cho đến khi nó qua đi hay không? Hay anh sẽ nói gì với họ?
SS: There is an irony. There's an irony in when we need help. And when I was writing the book "Leaders Eat Last," I had the opportunity to spend some time with and visit Alcoholics Anonymous. And it is a remarkable organization. And many of us are familiar with the 12-step program. And many of us are familiar with the first step, which is admitting you have a problem. But then it's the other 11 steps that also matter. And Alcoholics Anonymous knows that if you master the first 11 steps, but not the 12th, you are likely to succumb to the disease. But if you master the 12 steps, you're more likely to overcome the disease. That 12th step is to help another alcoholic. It's service. And so there's a great irony when we need help to actually help someone who's struggling with the same thing as us. And it is the most healing thing we can do. So, you know, if we need someone to cry with, it's to offer the shoulder for somebody else to cry with. If we're feeling lonely, it's to be there for someone else who's struggling with loneliness. And this goes way beyond these subjects, which is if we're looking for love to help somebody else find love, if we're looking for the job we love, to help somebody else find the job that they love. And there's tremendous value in service.
Có một điều trớ trêu. Điều trớ trêu khi ta cần được giúp đỡ. Và khi tôi viết cuốn “Lãnh Đạo Luôn Ăn Sau Cùng”, tôi đã có cơ hội dành thời gian và đến thăm Hội Người Nghiện Rượu Ẩn Danh. Và đó là một tổ chức đặc biệt. Và rất nhiều trong chúng ta quen thuộc với chương trình 12 bước. Rất nhiều trong chúng ta quen với bước đầu tiên, đó là thừa nhận mình gặp vấn đề. Nhưng 11 bước sau đó cũng rất quan trọng. Và Hội Người Nghiện Rượu Ẩn Danh hiểu rằng nếu bạn chinh phục được 11 bước đầu tiên, nhưng thất bại ở bước 12, có lẽ bạn sẽ phải đầu hàng trước căn bệnh này. Nhưng nếu hoàn thành cả 12 bước, có khả năng cao bạn vượt qua được. Bước thứ 12 là giúp đỡ những người nghiện rượu khác. Đó là chuyện có ích. Vậy có điều rất trớ trêu rằng khi ta cần được giúp ta lại nên đi giúp đỡ ai đó cũng đang chật vật giống ta. Đó là điều chữa lành nhất mà ta có thể làm. Vậy nên, nếu ta cần ai đó để khóc cùng, hãy đưa bờ vai mình ra để họ khóc cùng. Nếu ta cảm thấy cô đơn, hãy ở cạnh một người cũng đang cô đơn. Và có chuyện này hơi ngoài lề, nếu ta đang tìm kiếm tình yêu, hãy giúp ai đó có được tình yêu, nếu ta đang tìm việc mình thích, hãy giúp ai đó tìm việc họ thích. Giúp đỡ đem lại giá trị vô cùng lớn lao. Lúc nào bạn cũng nghe thấy điều này,
And you hear about these things all the time, you talk to people why they chose to go in the profession they went into, especially if they're in the service profession, let's say somebody is a counselor for trauma. And you say, why did you go into this profession? "When I was younger, I suffered a trauma, and somebody was there to counsel me and I decided I wanted to commit my life to doing that for others." This is what happens with service. And we forget, just because we live in a modern world, we're actually a very old-fashioned machine. The human animal is a legacy machine living in a modern world. And we still work the same way we used to. And we desperately need each other to survive and thrive as much as we did when we were living in huts in small tribes of 150 people. And so service service is the thing.
khi bạn hỏi mọi người vì sao họ chọn nghề nghiệp đó, nhất là những ai đang làm dịch vụ, ví dụ như chuyên gia tư vấn về sang chấn. Khi bạn hỏi tại sao bạn chọn nghề này? “Khi còn trẻ, tôi gặp phải sang chấn tâm lý, đã có người ở bên và dẫn dắt tôi nên tôi muốn dành cả đời để làm điều tương tự cho người khác. Đó là điều xảy ra trong ngành phục vụ. Vì đang sống ở thế giới hiện đại nên chúng ta quên mất, rằng chúng ta vốn là một cỗ máy lỗi thời. Con người là một cỗ máy cổ xưa tồn tại trong một thế giới hiện đại. Và chúng ta vẫn giống như hồi trước. Chúng ta vẫn rất cần nhau để tồn tại và phát triển như chúng ta từng cần nhau khi chung sống dưới những túp lều trong các bộ lạc nhỏ tầm 150 người. Và sự giúp đỡ lẫn nhau là điểm mấu chốt.
CA: That sounds like, even for someone who's not feeling, like, depressed or at the edge right now, but a good checklist-question to ask is, is there someone I could reach out to actually, there maybe other people who are in a much worse situation and maybe there is a call I could make that would be incredibly valuable to that person and help build a relationship with future?
Nghe như thể, kể cả những người không cảm thấy phiền muộn hay ở bên bờ vực ngay lúc này, nhưng họ vẫn nên tự hỏi một vài điều, rằng liệu có ai để mình liên hệ hay không, có lẽ người khác đang trải qua điều tồi tệ hơn nhiều và mình có thể gọi cho họ, điều đó có thể vô cùng quý giá với họ và giúp xây dựng mối quan hệ sau này? “Bạn có ổn không?” là câu hỏi tốt nhất hoặc “Dạo này thế nào?”.
SS: "Are you OK?" "How are you? You know, a friend of mine, George Flynn, he says his test for a leader is if they ask you how you're doing, they actually care about the answer. And I really like that.
Anh biết không, một người bạn của tôi, George Flynn, bảo rằng anh ấy thử hỏi nhà lãnh đạo nếu họ hỏi bạn cảm thấy thế nào, họ thực sự quan tâm đến câu trả lời. Và tôi rất thích ý này.
CA: OK, I could talk with you for hours about this, but we're going to go to some questions now. So here's a question from Kayum. "If there is no way to get back to normal," as you said, "then are we on the right path of building new normal already? Or can you help us with a blueprint that new normal should be based on?"
OK, tôi có thể trò chuyện với anh cả buổi về điều này, nhưng ta phải chuyển sang phần giải đáp. Đây là câu hỏi từ Kayum. “Nếu không có cách nào để trở lại bình thường,” như anh đã nói, “vậy liệu chúng ta có đang đi đúng hướng trong việc xây dựng bình thường mới? Hay anh có thể giúp đưa ra một kế hoạch về bình thường mới?”
SS: So blueprint? No. Guidances? Yes. I think that humanity has to be -- We have to remember that humanity matters. And when I say humanity, I don't mean big-H Humanity, I mean little-H humanity, our humanity. When COVID first happened, so many leaders leaned on their humanity, whether they were effective or ineffective leaders prior to COVID, many of them picked up the phone and said, "Are you OK?" They called their teams just to check in on them. Or they called their friends to say, "Are you OK? How are you?" Well, we don't need a global pandemic to do that. That's called good leadership and we should be doing that all the time. And we should be encouraging those in our charge to do the same for those in their charge. You know, the hierarchy can still be effective that way. I hope that remains. I hope that remains. I hope the use of the telephone remains. That we don't just go back to texting all the time. I hope that putting our phones away and having family dinner remains. I think there's a lot of kids that will actually come through this with stronger relationships with their siblings if they have them, and stronger relationship with their parents because they had so much time together. And kids who may have struggled prior because they weren't getting the kind of attention they needed because their parents were so busy with work, you know, even if mom or dad are busy on a Zoom call all day, that hour that they would ordinarily just go get a cup of coffee or something, that they could focus on their kid. I think a lot of kids actually will come out of this. And kids are remarkably adaptable. They're remarkably adaptable.
Kế hoạch sao? Không có. Còn định hướng? Có đấy. Tôi nghĩ rằng loài người cần phải -- Chúng ta cần nhớ rằng vấn đề nằm ở lòng nhân ái. Và khi nói vậy, tôi không nói đến nhân loại, mà là nhân ái, lòng nhân ái của ta. Khi COVID mới xảy ra, rất nhiều nhà lãnh đạo đã thể hiện lòng nhân ái của họ, cho dù trước đó họ có phải là nhà lãnh đạo xuất sắc hay không, nhiều người đã gọi điện thăm hỏi, “Bạn ổn không?”. Họ gọi chỉ để hỏi thăm đội ngũ của họ. Hay họ gọi bạn bè của mình và nói, “Bạn có ổn không? Bạn thế nào rồi?” Ta không cần có đại dịch toàn cầu để làm điều đó. Đó gọi là sự lãnh đạo tốt và chúng ta cần làm điều đó mọi lúc. Và chúng ta cũng nên khuyến khích mọi người làm điều tương tự với những người họ đang quản lý. Anh biết đấy, hệ thống phân cấp vẫn có thể hiệu quả theo cách đó. Tôi hy vọng điều đó được duy trì. Tôi hy vọng nó được duy trì. Tôi mong cách dùng điện thoại như thế vẫn sẽ được duy trì. Chúng ta sẽ không quay trở về thời ta chỉ biết mải miết nhắn tin. Tôi hy vọng chúng ta sẽ bỏ điện thoại ra và dành thời gian ăn tối với gia đình. Tôi nghĩ có rất nhiều đứa trẻ sẽ thực sự làm được điều này, thân thiết hơn với anh chị em (nếu có), cũng như sẽ gắn kết với bố mẹ hơn bởi vì họ dành rất nhiều thời gian bên nhau. Và những đứa trẻ luôn chật vật trước đó bởi chúng không được quan tâm đầy đủ vì bố mẹ quá bận rộn với công việc, anh biết đó, ngay cả khi mẹ hay bố bận rộn họp hành trên Zoom cả ngày, vào lúc họ thường đứng lên để đi lấy cà phê hay làm gì đó, họ có thể chú ý đến con cái. Tôi nghĩ rất nhiều đứa trẻ sẽ vượt qua được vấn đề này. Và trẻ con có khả năng thích nghi phi thường. Chúng thích nghi rất tốt.
CA: Here’s a question from Mariusz. "Could you give us some tips on how to discover our Why?"
Đây là một câu hỏi từ Mariusz. “Anh có thể cho chúng tôi một số bí kíp để khám phá “Tại sao” của mình không?”
SS: Absolutely. I'll give you a little exercise that you can do with your friends. It's called the Friends Exercise. Find a friend you love and who loves you. The person who, if they called you at three o'clock in the morning, you take the call and you know they would do the same for you. Do not do this with a sibling or a spouse. Do not do this with a parent. Those relationships are too close. Do it with a best friend. And go up to them and ask the simple question, "Why are we friends?" And they're going to look at you like you're crazy because you're asking them to put into words a feeling. You're asking them to use a part of the brain, the neocortex, that doesn't control feelings, and to put the thing that exists in the limbic brain into language, which it doesn't do. And so it's actually a very difficult question. They're going to say, "I don't know." It's not that they don't know, it's that they can't put it into words. Ironically, you stop asking the question why and you start asking the question, "what" because "what" is a rational question. "What is it about me that I know that you would be there for me no matter what?" And they won't know how to answer it. They'll start describing you. "I don't know, you're funny, I trust you. You've always been there for me." You play devil's advocate. "Good. That's the definition of a friend. What specifically is it about me that I know you'd be there for me no matter what?" And they'll continue to do the same. They'll keep trying to describe you. You keep playing devil's advocate. You get the idea. Eventually they'll give up and they'll start describing themselves. And they'll say, and this is what my friend said to me when I did it with them, "I don't know, Simon. I don't even have to talk to you. I could just sit in the same room as you and I feel inspired." And I got goosebumps, I'm getting them right now. They will articulate the value you have in their life and you will have some sort of emotional response, goosebumps or you'll well up, because what they're telling you is your Why, your Why is the thing you give to the world. You can do this with multiple friends and they will say almost exactly, if not the exact same thing, because that is your Why. That is the thing you give to the world. So it may not give you exact language, but it will put you squarely in the ballpark for what your Why is.
Chắc chắn rồi. Tôi sẽ đưa ra bài tập nhỏ mà bạn có thể cùng làm với bạn bè. Nó có tên là Bài tập Bạn bè. Tìm một người mà bạn mến và họ cũng quý bạn. Người mà dù có gọi bạn lúc ba giờ sáng, bạn vẫn sẽ bắt máy và họ cũng có thể làm như thế vì bạn. Đừng thực hiện bài tập này với anh chị em, vợ chồng, hay là cha mẹ. Những mối quan hệ đó quá gần gũi. Hãy thử với người bạn thân nhất. Đến gặp người đó và hỏi một câu đơn giản, “Tại sao chúng ta là bạn?” Rồi người đó sẽ nhìn như thể bạn điên rồi bởi vì bạn đang yêu cầu họ bày tỏ cảm xúc bằng lời. Bạn đang yêu cầu người đó sử dụng một phần của não, tân vỏ não, nơi không có khả năng kiểm soát cảm xúc, và chuyển một thứ tồn tại trong não rìa thành ngôn ngữ, một điều bất khả thi. Vậy nên đó thực sự là câu hỏi rất khó. Người đó sẽ nói, “Tôi không biết.” Chẳng phải không biết, chỉ là không thể diễn tả. Trớ trêu thay, bạn ngừng đặt câu hỏi tại sao và hỏi “điều gì”, bởi vì “điều gì” là một câu hỏi hợp lý. “Điều gì ở tôi khiến bạn luôn kề bên tôi bất kể điều gì xảy ra?” Và người đó cũng không biết trả lời sao. Họ sẽ bắt đầu mô tả bạn. “Tôi không rõ, bạn hài hước, tôi tin bạn. Bạn luôn có mặt khi tôi cần.” Bạn vờ đóng vai phản diện. “Tốt. Nhưng đó là khái niệm người bạn. Cụ thể là có gì ở tôi làm bạn luôn kề cạnh dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra?” Họ vẫn sẽ làm vậy. Họ sẽ tiếp tục cố mô tả bạn. Bạn lại tiếp tục màn phản diện. Đó chỉ là khái niệm bạn thân. Bạn hiểu tôi chứ. Cuối cùng, người đó sẽ bỏ cuộc và họ sẽ bắt đầu mô tả bản thân. Họ sẽ nói, đây là điều bạn tôi nói khi tôi thử chơi trò này, “Tôi không biết, Simon. Không cần trò chuyện cùng anh, chỉ ngồi cùng phòng với anh thôi, tôi đã thấy háo hức rồi.” Tôi đã nổi da gà và giờ cũng vậy. Họ sẽ nói rõ tầm quan trọng của bạn trong cuộc đời họ và bạn sẽ phản hồi với một cảm xúc nào đó, nổi da gà hoặc trào dâng nước mắt, vì điều họ nói là “Tại sao” của bạn, điều mà bạn trao tặng thế giới. Bạn có thể thử trò này với nhiều người bạn và điều họ nói gần như giống nhau, không thì sẽ giống hệt nhau, bởi đó là Tại sao của bạn. Là điều bạn mang đến cho thế giới. Nên có thể không từ ngữ nào mô tả được, nhưng nó giúp bạn hiểu hơn về “Tại sao” của mình. Đây là một câu hỏi ẩn danh.
CA: Here's an anonymous question. "I have a friend who is currently struggling with depression, and he's just not like he used to be. I don't know what to say to him. He's actually annoyed by the question, 'How are you doing?' How can I offer my help?"
“Tôi có một người bạn hiện đang vật lộn với trầm cảm, và anh ấy không còn như trước nữa. Tôi không biết phải nói gì với anh ấy. Anh ấy rất ghét câu hỏi “Anh thế nào rồi?” Tôi có thể giúp đỡ bằng cách nào?”
SS: So one of the things I learned by accident a couple of years ago is sometimes statements work better than questions. Because questions people can avoid, right? This is what we all did during COVID. "How are you?" "Fine. Fine." Everyone's fine, right? And then what do you do with that? And so try making a statement, right? Something's wrong. Something's different. You're not the same. I'm worried about you. Make statements. And it leaves very little room for somebody to divert the conversation. You're not the person I know. And do it with love and empathy and the most important thing, don't show up to solve the problem. Especially when you're starting to have a difficult conversation, you don't show up to solve the problem. You show up to create an environment in which they'd be willing to open up to you. That's the only goal. So try a statement instead of a question.
Một trong những điều tôi tình cờ học được cách đây vài năm là đôi khi lời khẳng định lại hữu ích hơn câu hỏi. Vì người ta có thể né tránh câu hỏi nhỉ? Ta đều làm vậy lúc COVID. “Anh thế nào?” “Ổn. Ổn.” Tất cả mọi người đều ổn nhỉ? Rồi bạn sẽ làm gì với câu trả lời đó? Vậy hãy cố đưa ra lời khẳng định, nhỉ? Có gì đó không ổn. Có gì đó khác thường. Bạn không còn như trước nữa. Tôi khá lo lắng cho bạn. Đưa ra lời khẳng định. Và làm thế sẽ khiến người khác khó chuyển hướng câu chuyện. Bạn không phải là người mà tôi biết. Hãy làm điều đó với tình yêu, sự đồng cảm và quan trọng nhất là đừng xuất hiện chỉ để giải quyết vấn đề. Đặc biệt khi bạn chuẩn bị bắt đầu một cuộc trò chuyện nặng nề, bạn không đến để giải quyết vấn đề. Bạn xuất hiện để tạo ra không gian để họ sẵn sàng mở lòng với bạn. Đó là mục tiêu duy nhất. Nên hãy cố đưa ra một lời khẳng định thay vì một câu hỏi.
CA: So here's the last question, I'm going to ask this for me. What do you mean, Simon, when you say that everyone is a leader?
Đây là câu hỏi cuối cùng, tôi hỏi cho chính tôi. Simon à, ý của anh là gì khi anh nói mỗi người đều là người lãnh đạo?
SS: Leadership has nothing to do with rank or title. I know many people who sit at the highest levels of organizations who are not leaders. We do as they tell us because they have authority over us, but we don't trust them and we wouldn't follow them. And yet I also know many people who sit at very low levels of organizations that have no formal rank and no formal authority, and yet they've made the choice to look after the person to the left of them and the person to the right of them, and we would trust them and follow them anywhere. Leadership is the responsibility to see those around us rise. It's the responsibility to take care of those around us. That's what leadership is. It's not about being in charge. It's about taking care of those in our charge. And the only thing title and authority allow you to do is lead with greater scale. Every single one of us has the opportunity to be the leader we wish we had. Every single one of us.
Lãnh đạo không liên quan đến thứ bậc hay chức vụ. Tôi biết rất nhiều người nắm giữ vị trí cao nhất trong các tổ chức nhưng không phải là lãnh đạo. Chúng ta làm theo lời họ vì họ có quyền lực hơn chúng ta, nhưng chúng ta không tin họ và sẽ không đi theo họ. Tôi cũng biết rất nhiều người ở những vị trí thấp trong các tổ chức không có cấp bậc hay quyền lực chính thức nào, nhưng họ vẫn lựa chọn quan tâm đến người bên trái mình và hỏi han người bên phải mình, nên ta tin tưởng họ và theo họ khắp nơi. Lãnh đạo là có trách nhiệm giúp người kề cận phát triển. Trách nhiệm chăm sóc mọi người xung quanh. Đó mới là lãnh đạo. Không phải là chỉ phụ trách. Mà là chăm sóc những người mà chúng ta phụ trách. Điều duy nhất chức vụ và quyền lực cho phép chúng ta làm là lãnh đạo ở quy mô lớn hơn. Mỗi người trong chúng ta đều có cơ hội để trở thành người lãnh đạo mà mình muốn. Mỗi người trong chúng ta.
CA: Simon, thank you so much for spending this time with us.
Simon, cảm ơn anh đã dành thời gian cho chúng tôi.
SS: Thanks, Chris. I really appreciate it. Take care of yourself. Take care of each other.
Cảm ơn Chris. Tôi rất hân hạnh. Bảo trọng nhé. Hãy chăm sóc nhau! [Biết về những sự kiện đáng suy ngẫm mà bạn không muốn bỏ lỡ.
[Get access to thought-provoking events you won't want to miss. Become a TED member at ted.com/membership.]
Hãy trở thành thành viên của TED tại ted.com/membership.]