I've been thinking a lot about the world recently and how it's changed over the last 20, 30, 40 years. Twenty or 30 years ago, if a chicken caught a cold and sneezed and died in a remote village in East Asia, it would have been a tragedy for the chicken and its closest relatives, but I don't think there was much possibility of us fearing a global pandemic and the deaths of millions. Twenty or 30 years ago, if a bank in North America lent too much money to some people who couldn't afford to pay it back and the bank went bust, that was bad for the lender and bad for the borrower, but we didn't imagine it would bring the global economic system to its knees for nearly a decade.
Gần đây, tôi đã và đang nghĩ rất nhiều về thế giới và nghĩ về việc nó thay đổi như thế nào trong 20, 30, 40 năm qua. 20 hoặc 30 năm về trước, nếu như môt con gà bị cúm, hắt hơi và chết tại một ngôi làng hẻo lánh vùng Đông Á Chắc hẳn đó là một thảm kịch cho loài gà và các loại gia cầm khác, nhưng tôi lại không nghĩ có nhiều khả năng chúng ta lại lo về sợ đại dịch toàn cầu và cái chết của hàng triệu người. 20, 30 năm trước, nếu 1 ngân hàng Bắc Mỹ cho vay quá nhiều mà người vay không có khả năng trả và ngân hàng đó phá sản, điều đó thật tệ với người cho vay và cả người mượn. Nhưng chúng ta không tưởng tượng nó sẽ phá hủy nền kinh tế thế giới trong gần một thập kỉ.
This is globalization. This is the miracle that has enabled us to transship our bodies and our minds and our words and our pictures and our ideas and our teaching and our learning around the planet ever faster and ever cheaper. It's brought a lot of bad stuff, like the stuff that I just described, but it's also brought a lot of good stuff. A lot of us are not aware of the extraordinary successes of the Millennium Development Goals, several of which have achieved their targets long before the due date. That proves that this species of humanity is capable of achieving extraordinary progress if it really acts together and it really tries hard. But if I had to put it in a nutshell these days, I sort of feel that globalization has taken us by surprise, and we've been slow to respond to it. If you look at the downside of globalization, it really does seem to be sometimes overwhelming. All of the grand challenges that we face today, like climate change and human rights and demographics and terrorism and pandemics and narco-trafficking and human slavery and species loss, I could go on, we're not making an awful lot of progress against an awful lot of those challenges.
Đó chính là sự toàn cầu hóa. Đó là một phép màu cho phép chúng ta chuyển dịch cơ thể, suy nghĩ của chúng ta lời nói, hình ảnh và những ý tưởng của ta, quá trình dạy và học trên khắp hành tinh này rẻ và nhanh hơn bao giờ hết. Nó mang lại rất nhiều bất lợi như cái mà tôi vừa miêu tả, Nhưng nó cũng mang lại rất nhiều thuận lợi Nhiều người trong chúng ta lại không nhận ra sự thành công ngoài mong đợi của các mục tiêu phát triển thiên niên kỉ, một vài mục tiêu đã hoàn thành khá nhanh trước thời hạn. Điều đó chứng minh rằng loài người có khả năng đạt được sự tiến bộ phi thường nếu như thực sự hành động cùng nhau và cố gắng hết sức. Nhưng nếu tôi phải nói một cách ngắn gọn, tôi phần nào cảm thấy rằng sự toàn cầu hóa gây kinh ngạc cho chúng ta, và chúng ta phải mất một thời gian để đáp lại nó Nếu như bạn nhìn vào những khuyết điểm của toàn cầu hóa nó thi thoảng dường như lấn át mọi thứ. Tất cả những thử thách to lớn chúng ta đối mặt hôm nay, như biến đổi khí hậu và quyền con người nhân khẩu học, khủng bố, dịch bệnh buôn lậu thuốc, nô lệ tuyệt chủng giống loài, vân vân. Chúng ta không phải đang cố gắng hết sức chống lại những thử thách cam go đó.
So in a nutshell, that's the challenge that we all face today at this interesting point in history. That's clearly what we've got to do next. We've somehow got to get our act together and we've got to figure out how to globalize the solutions better so that we don't simply become a species which is the victim of the globalization of problems.
Một cách ngắn gọn, đó chính là thử thách mà chúng ta đang phài đối diện ngày nay tại một cột mốc thú vị trong lịch sử. Đó rõ ràng là những gì chúng ta sẽ làm bằng cách nào đó chúng ta đã hành động cùng nhau và tìm ra cách để toàn cầu hóa tốt hơn những giải pháp. Vì vậy chúng ta không đơn giản trở thành nạn nhân của các vần đề toàn cầu hóa.
Why are we so slow at achieving these advances? What's the reason for it? Well, there are, of course, a number of reasons, but perhaps the primary reason is because we're still organized as a species in the same way that we were organized 200 or 300 years ago. There's one superpower left on the planet and that is the seven billion people, the seven billion of us who cause all these problems, the same seven billion, by the way, who will resolve them all. But how are those seven billion organized? They're still organized in 200 or so nation-states, and the nations have governments that make rules and cause us to behave in certain ways. And that's a pretty efficient system, but the problem is that the way that those laws are made and the way those governments think is absolutely wrong for the solution of global problems, because it all looks inwards. The politicians that we elect and the politicians we don't elect, on the whole, have minds that microscope. They don't have minds that telescope. They look in. They pretend, they behave, as if they believed that every country was an island that existed quite happily, independently of all the others on its own little planet in its own little solar system. This is the problem: countries competing against each other, countries fighting against each other. This week, as any week you care to look at, you'll find people actually trying to kill each other from country to country, but even when that's not going on, there's competition between countries, each one trying to shaft the next.
Tại sao chúng ta lại quá chậm chạp trong việc gặt hái những tiến bộ này? Lí do cho vấn đề này là gì? Chà, dĩ nhiên, có rất nhiều lí do, nhưng chắc hẳn lí do cơ bản là bởi vì chúng ta vẫn được cấu tạo như một giống loài giống như 200 hoặc 300 năm trước. Có một nguồn siêu năng lượng tồn tại trên trái đất và đó là 7 tỉ người, 7 tỷ người là thủ phạm gây ra những vấn đề này, rồi cũng 7 tỷ người này, sẽ giải quyết tất cả những vấn đề đó. Nhưng 7 tỉ người đó được tổ chức như thế nào? Họ vẫn được tổ chức theo hơn 200 quốc gia và vùng lãnh thổ và các quốc gia đều có chính phủ ban hành luật lệ và khiến chúng ta hành động như hiện nay. Và nó là hệ thống khá hiệu quả, nhưng vấn để là ở chỗ cách mà những điều luật đó đươc tạo ra và cách mà chính quyền nghĩ thì hoàn toàn sai đối với việc giải quyết vấn đề toàn cầu, bởi vì tất cả đều nhìn vào bên trong. Những chính trị gia chúng ta bầu chọn và những chính trị gia chúng ta không bầu, tất cả, đều suy nghĩ thiển cận. Họ không suy nghĩ bao quát. Họ xem xét, họ giả vờ, họ hành động như là họ tin tưởng rằng mỗi đất nước là một hòn đảo tồn tại một cách độc lập, hạnh phúc giữa tất cà những nơi khác trên hành tinh nhỏ bé của nó trong hệ mặt trời nhỏ bé của nó. Đây chính là vấn đề: Các quốc gia đang cạnh tranh lẫn nhau. Các quốc gia đang chống đối nhau. Tuần này, như bất cứ tuần nào mà bạn soi xét, bạn sẽ thấy con người đang cố giết lẫn nhau từ nước này qua nước khác, nhưng ngay cả khi nó không diễn ra sự canh tranh giữa các quốc gia mỗi nước cố chơi khăm láng giềng của mình.
This is clearly not a good arrangement. We clearly need to change it. We clearly need to find ways of encouraging countries to start working together a little bit better. And why won't they do that? Why is it that our leaders still persist in looking inwards?
Đây rõ ràng không phải là một sự dàn xếp ổn thỏa Chúng ta thực sự cần thay đổi nó. Chúng ta rõ ràng cần tìm ra cách khuyến khích các nước hợp tác với nhau từng chút một. Và tại sao họ lại không làm như thế? Tại sao các nhà lãnh đạo của chúng ta vẫn khăng khăng chỉ nhìn vào bên trong?
Well, the first and most obvious reason is because that's what we ask them to do. That's what we tell them to do. When we elect governments or when we tolerate unelected governments, we're effectively telling them that what we want is for them to deliver us in our country a certain number of things. We want them to deliver prosperity, growth, competitiveness, transparency, justice and all of those things. So unless we start asking our governments to think outside a little bit, to consider the global problems that will finish us all if we don't start considering them, then we can hardly blame them if what they carry on doing is looking inwards, if they still have minds that microscope rather than minds that telescope. That's the first reason why things tend not to change.
Thực ra, lí do tiên quyết là bởi vì chúng ta yêu cầu họ làm như vậy. Đó là những gì chúng ta yệu cầu họ làm. Khi chúng ta bẩu chọn nhà cầm quyền hoặc khi chúng ta dung túng các nhà cầm quyền không được bầu chọn chúng ta rõ ràng đang nói với họ rằng cái chúng ta muốn là họ mang đến cho đất nước chúng ta nhiều thứ họ khát khao. Chúng ta muốn họ mang đến sự thịnh vượng, sự phát triển, sự ganh đua, tính minh bạch, công lý và tất cả những thứ như thế. Vì thế, nếu chúng ta không yêu cầu chính phủ nghĩ thoáng ra một chút, cân nhắc những vấn đề toàn cầu sẽ kết liễu tất cả chúng ta nếu chúng ta không bắt đầu cân nhắc chúng, thì chúng ta khó có thể đổ lỗi cho họ nếu họ tiếp tục hướng vào bên trong, nếu họ vẫn tư duy ở tầm vi mô, hơn là tư duy ở tầm vĩ mô. Thì đó sẽ là lý do đầu tiên giải thích tại sao mọi thứ có xu hướng không thay đổi
The second reason is that these governments, just like all the rest of us, are cultural psychopaths. I don't mean to be rude, but you know what a psychopath is. A psychopath is a person who, unfortunately for him or her, lacks the ability to really empathize with other human beings. When they look around, they don't see other human beings with deep, rich, three-dimensional personal lives and aims and ambitions. What they see is cardboard cutouts, and it's very sad and it's very lonely, and it's very rare, fortunately.
Lý do thứ hai là những lãnh đạo này, cũng như phần còn lại của chúng ta, là những kẻ tâm thần về văn hóa. Tôi không muốn tỏ ra thô lỗ, nhưng bạn biết kẻ tâm thần là như thế nào rồi đấy. Một kẻ tâm thần là một người mà, thật không may cho anh ta hay cô ta, thiếu khả năng đồng cảm với những con người khác. Khi họ nhìn ra xung quanh, họ không nhìn thấy những con người khác với cuộc sống cá nhân ba chiều, sâu sắc, giàu có với mục tiêu và tham vọng. Những gì họ thấy là những mảnh các tông bỏ đi và nó rất buồn và cô đơn, và cũng thật may vì nó rất hiếm.
But actually, aren't most of us not really so very good at empathy? Oh sure, we're very good at empathy when it's a question of dealing with people who kind of look like us and kind of walk and talk and eat and pray and wear like us, but when it comes to people who don't do that, who don't quite dress like us and don't quite pray like us and don't quite talk like us, do we not also have a tendency to see them ever so slightly as cardboard cutouts too? And this is a question we need to ask ourselves. I think constantly we have to monitor it. Are we and our politicians to a degree cultural psychopaths?
Nhưng thật ra, có phải tất cả chúng ta đều không thực sự giỏi đồng cảm không? Vâng, chắc chắn rồi, chúng ta đều giỏi đồng cảm khi có câu hỏi đặt ra với những người giống với chúng ta cũng đi bộ, nói chuyện, ăn và cầu nguyện và ăn mặc giống chúng ta, nhưng với những người không làm vậy, ăn mặc không giống chúng ta không cầu nguyện như chúng ta, không nói chuyện như chúng ta. Chẳng phải chúng ta cũng xem họ không ra gì giống như những mảnh các tông bỏ hay sao? Đây là điều mà chúng ta phải tự hỏi mình. Tôi luôn nghĩ rằng chúng ta cần giám sát điều này Có phải chúng ta và các chính trị gia của chúng ta đã đến mức độ tâm thần về văn hóa?
The third reason is hardly worth mentioning because it's so silly, but there's a belief amongst governments that the domestic agenda and the international agenda are incompatible and always will be. This is just nonsense. In my day job, I'm a policy adviser. I've spent the last 15 years or so advising governments around the world, and in all of that time I have never once seen a single domestic policy issue that could not be more imaginatively, effectively and rapidly resolved than by treating it as an international problem, looking at the international context, comparing what others have done, bringing in others, working externally instead of working internally.
Lý do thứ ba chẳng mấy khi được đề cập vì nó quá ngớ ngẩn, nhưng có một niềm tin giữa các chính quyền rằng các chương trình nghị sự trong nước và quốc tế là không phù hợp và sẽ luôn như vậy. Đây chỉ là điều nhảm nhí. Tôi là một nhà cố vấn chính sách. Trong vòng 15 năm qua, tôi đã tư vấn các chính phủ trên khắp thế giới, và trong suốt thời gian đó, tôi chưa từng thấy một vấn đề chính sách nội bộ nào được giải quyết một cách thông minh hiệu quả và nhanh chóng hơn việc giải quyết nó như một vấn đề quốc tế, nhìn vào bối cảnh quốc tế, so sánh với những gì người khác làm, mang cơ hội cho người khác, làm việc với nước ngoài thay vì nội bộ.
And so you may say, well, given all of that, why then doesn't it work? Why can we not make our politicians change? Why can't we demand them? Well I, like a lot of us, spend a lot of time complaining about how hard it is to make people change, and I don't think we should fuss about it. I think we should just accept that we are an inherently conservative species. We don't like to change. It exists for very sensible evolutionary reasons. We probably wouldn't still be here today if we weren't so resistant to change. It's very simple: Many thousands of years ago, we discovered that if we carried on doing the same things, we wouldn't die, because the things that we've done before by definition didn't kill us, and therefore as long as we carry on doing them, we'll be okay, and it's very sensible not to do anything new, because it might kill you. But of course, there are exceptions to that. Otherwise, we'd never get anywhere. And one of the exceptions, the interesting exception, is when you can show to people that there might be some self-interest in them making that leap of faith and changing a little bit.
Và bạn có thể nói rằng, với tất cả những điều đó, tại sao điều này lại không hiệu quả? Tại sao chúng ta không thể thay đổi được các chính trị gia? Tại sao chúng ta không thể yêu cầu họ? Vâng, tôi cũng dành nhiều thời gian than phiền về việc thật khó để khiến cho mọi người thay đổi, và tôi không nghĩ chúng ta nên làm ồn vụ này. Theo tôi chúng ta chỉ nên chấp nhận rằng chúng ta vốn là những kẻ bảo thủ Chúng ta không thích thay đổi. Nó tồn tại vì sự phát triển hợp lý của nhân loại. Chúng ta có lẽ sẽ không ở đây hôm nay nếu chúng ta không quá bảo thủ. Rất đơn giản thôi: Hàng nghìn năm về trước, chúng ta thấy rằng nếu cứ tiếp tục làm những công việc giống nhau, chúng ta sẽ không chết bởi thứ mà chúng ta từng làm trước đây rõ ràng đã không giết chúng ta. Do đó, miễn là chúng ta cứ tiếp tục làm vậy, chúng ta sẽ ổn, sẽ hợp lý nếu chẳng làm điều gì mới, bởi vì nó có thể giết chết bạn. Nhưng dĩ nhiên là luôn có ngoại lệ nếu không, chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu. Và một ngoại lệ khá hay là, khi bạn cho mọi người thấy rằng có thể có vài lợi ích cá nhân khiến họ có bước nhảy vọt về lòng tin và thay đổi một chút.
So I've spent a lot of the last 10 or 15 years trying to find out what could be that self-interest that would encourage not just politicians but also businesses and general populations, all of us, to start to think a little more outwardly, to think in a bigger picture, not always to look inwards, sometimes to look outwards. And this is where I discovered something quite important. In 2005, I launched a study called the Nation Brands Index. What it is, it's a very large-scale study that polls a very large sample of the world's population, a sample that represents about 70 percent of the planet's population, and I started asking them a series of questions about how they perceive other countries. And the Nation Brands Index over the years has grown to be a very, very large database. It's about 200 billion data points tracking what ordinary people think about other countries and why. Why did I do this? Well, because the governments that I advise are very, very keen on knowing how they are regarded. They've known, partly because I've encouraged them to realize it, that countries depend enormously on their reputations in order to survive and prosper in the world. If a country has a great, positive image, like Germany has or Sweden or Switzerland, everything is easy and everything is cheap. You get more tourists. You get more investors. You sell your products more expensively. If, on the other hand, you have a country with a very weak or a very negative image, everything is difficult and everything is expensive. So governments care desperately about the image of their country, because it makes a direct difference to how much money they can make, and that's what they've promised their populations they're going to deliver.
Vì thế mà tôi đã dành 10 hay 15 năm Cố gắng tìm ra xem lợi ích cá nhân đó là gì thứ không chỉ có thể khuyến khích các chính trị gia mà còn những thương nhân và toàn thể dân số, tất cả chúng ta, hãy nghĩ xa hơn một chút, hãy tư duy với một hình ảnh lớn hơn, đừng bao giờ chỉ biết nhìn vào bên trong, thỉnh thoảng hãy nhìn ra bên ngoài, Và đây chính là nơi mà tôi đã khám phá một thứ khá quan trọng. Trong năm 2005, tôi đã ra mắt một nghiên cứu được gọi là Chỉ số thương hiệu quốc gia Đó là một nghiên cứu trên diện rộng nhằm lấy ý kiến một lượng lớn dân số thế giới, khảo sát 70 phần trăm dân số thế giới. Và tôi bắt đầu hỏi họ rất nhiều câu hỏi về việc làm thế nào họ nhận thức về các quốc gia khác. Và qua nhiều năm, Chỉ số Thương hiệu Quốc gia đã phát triển với một cơ sở dữ liệu lớn. khoảng 200 tỷ điểm dữ liệu theo dõi xem những người bình thường nghĩ sao về những quốc gia khác và tại sao. Vì sao tôi làm điều này? Bởi những chính phủ mà tôi từng góp ý rất muốn biết họ được chú ý như thế nào. Họ muốn biết, một phần bởi Tôi khuyến khích họ nhận ra rằng các quốc gia dựa dẫm nhiều vào danh tiếng của họ để tồn tại và phát triển trong thế giới này. Nếu một quốc gia có một hình ảnh lớn, tích cực, giống như Đức, hay Thụy Điển, hay Thụy Sĩ mọi thứ đều dễ dàng và rẻ mạt. Bạn sẽ có nhiều khách du lịch. Bạn sẽ có nhiều nhà đầu tư. Bạn bán sản phẩm của mình với giá cao hơn. Ngược lại, nếu, bạn sống ở một quốc gia yếu kém và có hình ảnh tiêu cực, mọi thứ sẽ khó khăn và đắt đỏ. Vì thế mà các chính phủ rất quan tâm về hình ảnh quốc gia của họ bởi điều đó sẽ trực tiếp tạo ra sự khác biệt về việc họ có thể kiếm được bao nhiêu tiền và đó là lý do vì sao họ hứa với người dân rằng họ sẽ cung cấp.
So a couple of years ago, I thought I would take some time out and speak to that gigantic database and ask it, why do some people prefer one country more than another? And the answer that the database gave me completely staggered me. It was 6.8. I haven't got time to explain in detail. Basically what it told me was — (Laughter) (Applause) — the kinds of countries we prefer are good countries. We don't admire countries primarily because they're rich, because they're powerful, because they're successful, because they're modern, because they're technologically advanced. We primarily admire countries that are good. What do we mean by good? We mean countries that seem to contribute something to the world in which we live, countries that actually make the world safer or better or richer or fairer. Those are the countries we like. This is a discovery of significant importance — you see where I'm going — because it squares the circle. I can now say, and often do, to any government, in order to do well, you need to do good. If you want to sell more products, if you want to get more investment, if you want to become more competitive, then you need to start behaving, because that's why people will respect you and do business with you, and therefore, the more you collaborate, the more competitive you become.
Một năm về trước, tôi tưởng tôi sẽ dành chút thời gian ra ngoài và nói về kho dữ liệu khổng lồ đó và hỏi, tại sao vài người thích một quốc gia này hơn là quốc gia khác? Và câu trả lời từ kho dữ liệu đó hoàn toàn làm tôi ngạc nhiên 6.8. Tôi không có thời gian để giải thích chi tiết. Cơ bản điều đó nói lên rằng - (cười) (vỗ tay) những quốc gia mà chúng ta thích hơn là những quốc gia tốt hơn Chúng ta không ngưỡng mộ các quốc gia khác chỉ vì họ giàu có, bởi vì họ có quyền lực, bởi vì họ thành công, bởi vì họ hiện đại, bởi vì họ tiến bộ khoa học công nghệ. Chúng ta đơn giản chi ngưỡng mộ các quốc gia tốt. Vậy "tốt" nghĩa là thế nào? đó là những quốc gia cống hiến cái gì đó cho thế giới mà chúng ta sống, các quốc gia thực sự làm thế giới hòa bình hơn hoặc tốt hơn hoặc giàu hơn hoặc công bằng hơn. Đó là những quốc gia mà chúng ta thích. Đây là một khám phá tương đối quan trọng - bạn thấy nơi tôi sẽ đến - bởi nó biến vòng tròn thành hình vuông. Tôi có thể nói bây giờ và nói thường xuyên với bất kỳ chính phủ nào để làm cái gì đó tốt, trước hết bạn cần phải làm một người tốt. Nếu bạn muốn bán nhiều hơn sản phẩm của mình, nếu bạn muốn được đầu tư nhiều hơn, nếu bạn muốn cạnh tranh, thì bạn cần bắt đầu cư xử đứng đắn, bởi đó là lý do vì sao mọi người tôn trọng bạn và làm kinh tế với bạn, và do đó, bạn càng hợp tác, bạn càng cạnh tranh mạnh hơn.
This is quite an important discovery, and as soon as I discovered this, I felt another index coming on. I swear that as I get older, my ideas become simpler and more and more childish. This one is called the Good Country Index, and it does exactly what it says on the tin. It measures, or at least it tries to measure, exactly how much each country on Earth contributes not to its own population but to the rest of humanity. Bizarrely, nobody had ever thought of measuring this before. So my colleague Dr. Robert Govers and I have spent the best part of the last two years, with the help of a large number of very serious and clever people, cramming together all the reliable data in the world we could find about what countries give to the world.
Đây là một khám phá khá quan trọng, và ngay khi tôi khám phá ra điều này, tôi cảm thấy sẽ có điều gì khác nữa tới. Tôi thề rằng khi tôi già hơn, suy nghĩ của tôi sẽ đơn giản hơn và càng trẻ con hơn. Điều này gọi là Chỉ số của một quốc gia tốt đẹp Nó thật đáng đồng tiền bát gạo đấy Nó đong đếm, ít nhất nó cũng cố đong đếm, chính xác xem mỗi quốc gia cống hiến bao nhiêu cho Trái Đất không chỉ là dân cư của nó mà còn là toàn thể loài người Thật kỳ lạ, chưa ai từng nghĩ về việc đong đếm như thế này trước đây. Vì vậy tôi và đồng nghiệp Tiến sĩ Robert Govers đã dành 2 năm qua, với sự giúp đỡ từ những con số khổng lồ của những người nghiêm túc và thông minh, cùng nhau nghiên cứu những dữ liệu đáng tin cậy trên thế giới chúng tôi có thể tìm ra những quốc gia sẽ cống hiến cái gì cho thế giới.
And you're waiting for me to tell you which one comes top. And I'm going to tell you, but first of all I want to tell you precisely what I mean when I say a good country. I do not mean morally good. When I say that Country X is the goodest country on Earth, and I mean goodest, I don't mean best. Best is something different. When you're talking about a good country, you can be good, gooder and goodest. It's not the same thing as good, better and best. This is a country which simply gives more to humanity than any other country. I don't talk about how they behave at home because that's measured elsewhere. And the winner is Ireland. (Applause) According to the data here, no country on Earth, per head of population, per dollar of GDP, contributes more to the world that we live in than Ireland. What does this mean? This means that as we go to sleep at night, all of us in the last 15 seconds before we drift off to sleep, our final thought should be, godammit, I'm glad that Ireland exists. (Laughter) And that — (Applause) — In the depths of a very severe economic recession, I think that there's a really important lesson there, that if you can remember your international obligations whilst you are trying to rebuild your own economy, that's really something. Finland ranks pretty much the same. The only reason why it's below Ireland is because its lowest score is lower than Ireland's lowest score.
Và bạn đang chờ tôi nói cho bạn biết ai sẽ dẫn đầu. Tôi sẽ nói cho bạn, nhưng đầu tiên tôi muốn nói với bạn rằng chính xác ý tôi là gì khi tôi nói về một quốc gia tốt tôi không phải tốt về mặt đạo đức. Khi tôi nói về quốc gia X nào đó là quốc gia tốt nhất thế giới, Và ý tôi là tốt nhất, chứ không phải tuyệt nhất tuyệt nhất là thứ khác khi bạn nói về một quốc gia tốt bạn có thể tốt, tốt hơn và tốt nhất không giống với tốt, tốt hơn và tuyệt vời nhất. Đây đơn giản là một quốc gia mà cống hiến cho con người nhiều hơn quốc gia khác. Tôi không nói về chuyện nội bộ của họ bởi vì việc đó được quan tâm ở nơi nào đó khác. Và người thắng cuộc là Ai-Len. (vỗ tay) Theo như dữ liệu ở đây, không có quốc gia nào trên thế giới mà GDP đầu người, cống hiến nhiều hơn Ai-Len Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là khi chúng ta đi ngủ, Tất cả chúng ta trong 15 giây trước khi chìm vào giấc ngủ suy nghĩ cuối cùng nên là, Chúa ơi, tôi vui vì Ai-Len tồn tại. (vỗ tay) Và do đó Trong sâu thẳm một cuộc suy thoái kinh tế trầm trọng, tôi nghĩ rằng có bài học quan trọng ở đây, rằng nếu bạn có thể nhớ nghĩa vụ quốc tế của mình trong khi xây dựng nền kinh tế của riêng bạn, điều đó thực sự ý nghĩa. Thứ hạng của Phần Lan cũng khá ngang bằng. Lý do duy nhất nó xếp dưới Ai-Len là vì điểm thấp nhất của nó nằm dưới điểm thấp nhất của Ai-Len
Now the other thing you'll notice about the top 10 there is, of course, they're all, apart from New Zealand, Western European nations. They're also all rich. This depressed me, because one of the things that I did not want to discover with this index is that it's purely the province of rich countries to help poor countries. This is not what it's all about. And indeed, if you look further down the list, I don't have the slide here, you will see something that made me very happy indeed, that Kenya is in the top 30, and that demonstrates one very, very important thing. This is not about money. This is about attitude. This is about culture. This is about a government and a people that care about the rest of the world and have the imagination and the courage to think outwards instead of only thinking selfishly.
Một điều khác mà bạn sẽ chú ý về top 10 tất nhiên là, tất cả họ, trừ New Zealand các quốc gia Tây Âu. Tất cả họ đều rất giàu. Điều này khiến cho tôi buồn, bởi một trong những thứ tôi không muốn khám phá với những chỉ số này nó là khu vực của các nước lớn để trợ giúp những nước nghèo hơn. Đây không phải tất cả những gì nó làm Và thực sự, nếu bạn muốn nhìn xuống danh sách, tôi không chiếu ở đây nhưng bạn sẽ thấy thứ làm cho tôi thực sự hạnh phúc, là Kenya nằm trong top 30, và nó chứng minh một điều rất quan trọng. Đây không phải là về tiền. Đây là về thái độ. Đây là về truyền thống. Đây là về chính phủ và những người quan tâm về phần còn lại của thế giới và có trí tưởng tượng cùng lòng can đảm để nghĩ thoáng ra thay vì suy nghĩ ích kỉ.
I'm going to whip through the other slides just so you can see some of the lower-lying countries. There's Germany at 13th, the U.S. comes 21st, Mexico comes 66th, and then we have some of the big developing countries, like Russia at 95th, China at 107th. Countries like China and Russia and India, which is down in the same part of the index, well, in some ways, it's not surprising. They've spent a great deal of time over the last decades building their own economy, building their own society and their own polity, but it is to be hoped that the second phase of their growth will be somewhat more outward-looking than the first phase has been so far.
Tôi sẽ chiếu qua các slide khác để bạn thấy các quốc gia thấp hơn. Đức đứng thứ 13, Mỹ đứng thứ 21, Mexico đứng thứ 66 và sau đó chúng ta có một vài quốc gia đang phát triển, như Nga đứng thứ 95, Trung quốc đứng thứ 107. Những quốc gia như Trung Quốc, Nga hay Ấn Độ, đứng cùng vị trí trong chỉ số cho nên, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cho lắm. Họ đã dành phần lớn thời gian thế kỷ trước xây dựng nền kinh tế cho riêng họ, xây dựng xã hội riêng và chính thể riêng của mình, nhưng nó được kỳ vọng rằng giai đoạn thứ 2 của sự tăng trưởng sẽ là cái gì đó có tầm nhìn xa hơn so với giai đoạn thứ nhất.
And then you can break down each country in terms of the actual datasets that build into it. I'll allow you to do that. From midnight tonight it's going to be on goodcountry.org, and you can look at the country. You can look right down to the level of the individual datasets.
Và sau đó bạn có thể chia mỗi quốc gia theo từng phần của bộ dữ liệu thực tế khi xây dựng. Tôi sẽ cho phép bạn làm như vậy. Từ giữa đêm nay trên trang goodcountry.org, Và nếu bạn nhìn 1 đất nước Bạn có thể nhìn ngay xuống mức độ của các bộ dữ liệu cá nhân.
Now that's the Good Country Index. What's it there for? Well, it's there really because I want to try to introduce this word, or reintroduce this word, into the discourse. I've had enough hearing about competitive countries. I've had enough hearing about prosperous, wealthy, fast-growing countries. I've even had enough hearing about happy countries because in the end that's still selfish. That's still about us, and if we carry on thinking about us, we are in deep, deep trouble. I think we all know what it is that we want to hear about. We want to hear about good countries, and so I want to ask you all a favor. I'm not asking a lot. It's something that you might find easy to do and you might even find enjoyable and even helpful to do, and that's simply to start using the word "good" in this context. When you think about your own country, when you think about other people's countries, when you think about companies, when you talk about the world that we live in today, start using that word in the way that I've talked about this evening. Not good, the opposite of bad, because that's an argument that never finishes. Good, the opposite of selfish, good being a country that thinks about all of us. That's what I would like you to do, and I'd like you to use it as a stick with which to beat your politicians. When you elect them, when you reelect them, when you vote for them, when you listen to what they're offering you, use that word, "good," and ask yourself, "Is that what a good country would do?" And if the answer is no, be very suspicious. Ask yourself, is that the behavior of my country? Do I want to come from a country where the government, in my name, is doing things like that? Or do I, on the other hand, prefer the idea of walking around the world with my head held high thinking, "Yeah, I'm proud to come from a good country"? And everybody will welcome you. And everybody in the last 15 seconds before they drift off to sleep at night will say, "Gosh, I'm glad that person's country exists."
Đó là chỉ số của một quốc gia tốt Cái đó để làm gì? Bởi vì tôi muốn thử giới thiệu từ này, hoặc giới thiệu lại từ này trong các diễn đàn. Tôi đã nghe đủ điều về các quốc gia cạnh tranh Tôi đã nghe đủ về các quốc gia phát triển nhanh chóng, thịnh vượng và giàu có. Tôi đã nghe đủ về các quốc gia hạnh phúc bởi cuối cùng thì vẫn là do sự ích kỉ. Đó vẫn là chúng ta, và nếu chúng ta cứ tiếp tục nghĩ về mình, chúng ta đang chìm ngày càng sâu vào rắc rối Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều biết đó là gì chúng ta muốn nghe chúng ta muốn nghe về các quốc gia tốt và vì thế tôi cũng muốn hỏi tất cả những ai ủng hộ Tôi sẽ không hỏi nhiều. Sẽ là những thứ mà bạn có thể dễ dàng làm được và bạn cũng có thể tìm thấy niềm vui và thậm chí sự nhiệt tình giúp đỡ và thật đơn giản để bắt đầu sử dụng từ "tốt" trong bối cảnh hiện tại. Khi mà bạn nghĩ về đất nước của mình, khi bạn nghĩ về đất nước của những người khác khi bạn nghĩ về các công ty khi bạn nói chuyện về thế giới mà chúng ta sống hôm nay, hãy sử dụng từ đó trong cách mà chúng ta nói về buổi tối hôm nay không phải tốt ở đây là ngược lại với dở tệ, bởi vì đó là một cuộc tranh cãi không bao giờ kết thúc. Tốt, là ngược lại với ích kỷ, Một quốc gia tốt là một quốc gia suy nghĩ về tất cả chúng ta. Đó là điều mà tôi muốn bạn làm và sử dụng nó như một cây gậy đánh bại các chính trị gia của bạn. Khi bạn bầu cử họ, khi bạn tái cử họ, khi bạn bầu cho họ, khi bạn lắng nghe nhưng điều mà họ mang tới hãy sử dụng từ "tốt". Và tự hỏi bản thân mình: đó có phải điều mà một đất nước tốt có thể làm hay không? nếu câu trả lời là không thì thật đáng ngờ. Hãy tự hỏi bản thân rằng đó có phải là hành vi của đất nước mình hay không? liệu tôi có muốn đến một đất nước mà chính phủ của tôi đang làm những điều như vậy? Hay liệu tôi, mặt khác, thích cái ý tưởng đi khắp nơi trên thế giới với cái đầu nghĩ rằng: vâng tôi tự hào vì đến từ một quốc gia "tốt"? Và mọi người sẽ chào đón bạn. Và mọi người trong 15 giây trước khi chìm vào giấc ngủ sẽ nói, "Trời, tôi thật vui khi có một quốc gia như của người đó tồn tại"
Ultimately, that, I think, is what will make the change. That word, "good," and the number 6.8 and the discovery that's behind it have changed my life. I think they can change your life, and I think we can use it to change the way that our politicians and our companies behave, and in doing so, we can change the world. I've started thinking very differently about my own country since I've been thinking about these things. I used to think that I wanted to live in a rich country, and then I started thinking I wanted to live in a happy country, but I began to realize, it's not enough. I don't want to live in a rich country. I don't want to live in a fast-growing or competitive country. I want to live in a good country, and I so, so hope that you do too.
cuối cùng có lẽ đó là điều tôi nghĩ là thứ sẽ tạo ra sự thay đổi. Và từ "tốt" và số 6.8 và khám phá đằng nó đã thay đổi cuộc sống của tôi. Tôi nghĩ chúng cũng có thể thay đổi cuộc sống của các bạn và tôi nghĩ rằng chúng ta có thể sử dụng chúng để thay đổi cách các chính trị gia và các công ty cư xử, và vì thế chúng ta có thể thay đổi cả thế giới. Tôi đã nghĩ rất khác về việc đất nước của tôi từ khi tôi nghĩ về những điều này tôi từng nghĩ rằng tôi muốn sống ở 1 quốc gia giàu có và rồi tôi nghĩ tôi muốn sống ở một quốc gia hạnh phúc nhưng tôi đã nhận ra rằng từng đo còn chưa đủ tôi không muốn sống ở một quốc gia giàu có tôi không muốn sống ở 1 quốc gia phát triển mạnh hay quốc gia cạnh tranh. Tôi muốn sống ở một quốc gia tốt và tôi hi vọng các bạn cũng vậy.
Thank you.
Xin cám ơn.
(Applause)
(vỗ tay)