During a long day spent roaming the forest in search of edible grains and herbs, the weary divine farmer Shennong accidentally poisoned himself 72 times. But before the poisons could end his life, a leaf drifted into his mouth. He chewed on it and it revived him, and that is how we discovered tea. Or so an ancient legend goes at least. Tea doesn't actually cure poisonings, but the story of Shennong, the mythical Chinese inventor of agriculture, highlights tea's importance to ancient China. Archaeological evidence suggests tea was first cultivated there as early as 6,000 years ago, or 1,500 years before the pharaohs built the Great Pyramids of Giza. That original Chinese tea plant is the same type that's grown around the world today, yet it was originally consumed very differently. It was eaten as a vegetable or cooked with grain porridge. Tea only shifted from food to drink 1,500 years ago when people realized that a combination of heat and moisture could create a complex and varied taste out of the leafy green. After hundreds of years of variations to the preparation method, the standard became to heat tea, pack it into portable cakes, grind it into powder, mix with hot water, and create a beverage called muo cha, or matcha. Matcha became so popular that a distinct Chinese tea culture emerged. Tea was the subject of books and poetry, the favorite drink of emperors, and a medium for artists. They would draw extravagant pictures in the foam of the tea, very much like the espresso art you might see in coffee shops today. In the 9th century during the Tang Dynasty, a Japanese monk brought the first tea plant to Japan. The Japanese eventually developed their own unique rituals around tea, leading to the creation of the Japanese tea ceremony. And in the 14th century during the Ming Dynasty, the Chinese emperor shifted the standard from tea pressed into cakes to loose leaf tea. At that point, China still held a virtual monopoly on the world's tea trees, making tea one of three essential Chinese export goods, along with porcelain and silk. This gave China a great deal of power and economic influence as tea drinking spread around the world. That spread began in earnest around the early 1600s when Dutch traders brought tea to Europe in large quantities. Many credit Queen Catherine of Braganza, a Portuguese noble woman, for making tea popular with the English aristocracy when she married King Charles II in 1661. At the time, Great Britain was in the midst of expanding its colonial influence and becoming the new dominant world power. And as Great Britain grew, interest in tea spread around the world. By 1700, tea in Europe sold for ten times the price of coffee and the plant was still only grown in China. The tea trade was so lucrative that the world's fastest sailboat, the clipper ship, was born out of intense competition between Western trading companies. All were racing to bring their tea back to Europe first to maximize their profits. At first, Britain paid for all this Chinese tea with silver. When that proved too expensive, they suggested trading tea for another substance, opium. This triggered a public health problem within China as people became addicted to the drug. Then in 1839, a Chinese official ordered his men to destroy massive British shipments of opium as a statement against Britain's influence over China. This act triggered the First Opium War between the two nations. Fighting raged up and down the Chinese coast until 1842 when the defeated Qing Dynasty ceded the port of Hong Kong to the British and resumed trading on unfavorable terms. The war weakened China's global standing for over a century. The British East India company also wanted to be able to grow tea themselves and further control the market. So they commissioned botanist Robert Fortune to steal tea from China in a covert operation. He disguised himself and took a perilous journey through China's mountainous tea regions, eventually smuggling tea trees and experienced tea workers into Darjeeling, India. From there, the plant spread further still, helping drive tea's rapid growth as an everyday commodity. Today, tea is the second most consumed beverage in the world after water, and from sugary Turkish Rize tea, to salty Tibetan butter tea, there are almost as many ways of preparing the beverage as there are cultures on the globe.
Một ngày dài khi lang thang trong rừng để tìm các loại hạt và thảo dược ăn được, một vị nông dân phi phàm tên Thần Nông mệt lử đã vô tình trúng độc 72 lần, Trước khi chất độc giết chết ông ấy, một chiếc lá đã rơi vào miệng ông. Ông ấy đã nhai nó và nó đã cứu ông, và đó là cách ta biết tới trà. Hay ít nhất là truyền thuyết đã kể vậy. Trà không chữa ngộ độc, nhưng câu chuyện của Thần Nông, ông tổ nông nghiệp trong thần thoại Trung Hoa, nhấn mạnh tầm quan trọng của trà ở Trung Quốc cổ đại. Các chứng cứ khảo cổ cho thấy cây chè được trồng từ 6000 năm trước, hay 1500 năm trước khi Pharaoh xây kim tự tháp Giza. Đó là truyền thuyết Trung Hoa về cây chè - giống như loại cây trồng khắp thế giới ngày nay, song bấy giờ người ta sử dụng nó mọt cách rất khác. Nó được coi như một loại rau hay được nấu với hạt yến mạch. Chè chỉ được chuyển từ đồ ăn sang đồ uống từ 1500 năm trước khi người ta phát hiện ra cách kết hợp nhiệt với nước có thể tạo ra hương vị phức tạp và đa dạng từ loại lá này. Sau hàng trăm năm thay đổi cách thức chuẩn bị, phương thức phổ biến là đun chè, nén lại thành một bánh nhỏ, rồi xay mịn ra thành bột, pha với nước nóng, tạo ra một loại đồ uống gọi là trà xanh hay matcha. Matcha trở nên phổ biến đến nỗi nó trở thành trà đạo Trung Hoa. Trà trở thành một đề tài trong văn thơ, loại đồ uống ưa thích của hoàng đế, và phương tiện của các nghệ sĩ. Họ có thể vẽ nên bức tranh phi thường bằng bọt trà, giống như tranh trên cốc espresso mà bạn thấy ở các quán cafe ngày nay. Vào thế kỉ thứ 9, ở thời nhà Đường, một nhà sư Nhật Bản đã mang cây chè đầu tiên tới Nhật. Người Nhật sau đó đã phát triển các nghi thức thưởng trà của riêng họ, hình thành nên trà đạo Nhật. Và ở thế kỉ 14 trong thời Minh, hoàng đế Trung Quốc chuyển chuẩn mực từ bánh trà nén sang lá rời. Lúc bấy giờ, Trung Quốc vẫn nắm giữ độc quyền thị trường cây chè, đưa chè trở thành một trong ba mặt hàng xuất khẩu chủ yếu của nước này, cùng với đồ sứ và vải. Điều này giúp Trung Quốc có sức ảnh hưởng về chính trị và kinh tế khi thưởng trà lan ra khắp thế giới. Sự lan tỏa bắt đầu nở rộ vào đầu 1600 khi lái buôn Hà Lan đưa chè tới Châu Âu với số lượng lớn. Công lớn thuộc về nữ hoàng Catherine xứ Braganza, một nữ quý tộc Bồ Đào Nha, đã làm trà trở nên phổ biến với giới thượng lưu Anh khi bà cưới vua Charles đệ nhị vào 1661. Thời điểm đó, nước Anh đang trong công cuộc mở rộng thuộc địa và trở thành quốc gia mới nắm quyền thống trị thế giới. Cùng với sự phát triển của đế quốc Anh, nhu cầu trà lan rộng ra khắp thế giới. Tới năm 1700, trà ở châu Âu bán đắt gấp mười lần cà phê và giống cây vẫn chỉ được trồng ở Trung Quốc. Buôn bán chè lãi tới mức các loại thuyền buồm, thuyền tốc độ cao nhanh nhất thế giới được sinh ra từ sự cạnh tranh khốc liệt giữa các công ty thương mại phương Tây. Chúng đều đua nhau để đưa chè về châu Âu nhanh nhất để tối đa hóa lợi nhuận. Ban đầu, nước Anh trả cho số lá chè này bằng bạc. Nhưng khi nó trở nên quá đắt đỏ, họ đề nghị trao đổi bằng một mặt hàng khác, là thuốc phiện. Điều này nổ ra một vấn đề sức khỏe tại Trung Hoa khi mà người dân trở nên nghiện thuốc. Đến năm 1839, một vị quan Trung Quốc yêu cầu thuộc hạ phá hủy lượng lớn thuốc phiện vận chuyển từ Anh như một lời tuyên bố chống lại sức ảnh hưởng của Anh tại nước này, Hành động này đã gây ra cuộc chiến thuốc phiện đầu tiên giữa hai nước. Chiến tranh nổ ra khắp tại ven biển Trung Quốc tới tận 1842 khi nhà Thanh bại trận và phải nhượng lại cảng Hồng Kông cho Anh cùng với sự hồi phục các điều khoản giao thương bất lợi. Chiến tranh đã làm suy yếu vị thế của Trung Hoa trong hơn một thế kỉ. Công ty British East India muốn tự trồng chè để có thể nắm giữ thị trường hơn. Nên họ đã ủy quyền nhà thực vật học Robert Fortune lấy cắp cây chè từ Trung Quốc trong một chiến dịch bí mật. Ông giả trang và bắt đầu hành trình đầy hiểm nguy khắp các đồi chè ở Trung Quốc, sau là buôn lậu cây chè và những người trồng chè có kinh nghiệm vào DarDarjeeling, India. Từ đó, giống cây trồng được lan rộng hơn nữa, giúp trà trở thành một loại mặt hàng thường nhật. Ngày nay, trà là đồ uống được tiêu thụ nhiều thứ hai chỉ sau nước lọc, từ trà đường Thổ Nhĩ Kỳ, đến trà bơ mặn Tây Tạng, có nhiều cách để chuẩn bị trà như số lượng các nền văn hóa trên thế giới vậy.