So a while ago, I tried an experiment. For one year, I would say yes to all the things that scared me. Anything that made me nervous, took me out of my comfort zone, I forced myself to say yes to. Did I want to speak in public? No, but yes. Did I want to be on live TV? No, but yes. Did I want to try acting? No, no, no, but yes, yes, yes.
Lúc trước tôi có làm 1 thử nghiệm thế này. Suốt một năm, tôi sẽ phải nói "Có" với mọi thứ làm tôi sợ hãi, bất cứ điều gì làm tôi lo lắng, đưa tôi ra khỏi vùng an toàn của mình, tôi buộc phải nói "Có" với chúng. Tôi có muốn diễn thuyết không? Không, nhưng phải có. Tôi có muốn lên hình trực tiếp không? Không đâu, nhưng phải có. Tôi muốn thử sức trong nghề diễn xuất? Không, không đâu, không hề, nhưng có, phải có, phải nói có.
And a crazy thing happened: the very act of doing the thing that scared me undid the fear, made it not scary. My fear of public speaking, my social anxiety, poof, gone. It's amazing, the power of one word. "Yes" changed my life. "Yes" changed me. But there was one particular yes that affected my life in the most profound way, in a way I never imagined, and it started with a question from my toddler.
Thế là điều kỳ lạ đã xảy ra: chính việc bắt tay vào thực hiện điều mà tôi sợ, đã loại bỏ nỗi sợ hãi, làm nó không còn đáng sợ nữa. Nỗi sợ diễn thuyết, sợ giao tiếp xã hội tan biến hết. Sức mạnh của một từ sao lại mạnh mẽ đến thế. Từ "Có" đã thay đổi cuộc đời tôi. Từ "Có" thay đổi chính tôi. Nhưng đặc biệt có một lần nói "Có" ảnh hưởng mạnh mẽ nhất đến cuộc đời tôi, theo hướng tôi chưa bao giờ nghĩ tới, và đó là lời đáp cho câu hỏi của cô con gái nhỏ.
I have these three amazing daughters, Harper, Beckett and Emerson, and Emerson is a toddler who inexplicably refers to everyone as "honey." as though she's a Southern waitress.
Tôi có ba đứa con gái tuyệt vời tên Harper, Beckett và Emerson, và Emerson là cô bé mới tập đi thích gọi mọi người là "cưng" y như một cô bồi bàn người miền Nam vậy.
(Laughter)
(Cười)
"Honey, I'm gonna need some milk for my sippy cup."
"Cưng ơi, cho con sữa vào cốc uống nước nhé"
(Laughter)
(Cười)
The Southern waitress asked me to play with her one evening when I was on my way somewhere, and I said, "Yes." And that yes was the beginning of a new way of life for my family. I made a vow that from now on, every time one of my children asks me to play, no matter what I'm doing or where I'm going, I say yes, every single time. Almost. I'm not perfect at it, but I try hard to practice it. And it's had a magical effect on me, on my children, on our family. But it's also had a stunning side effect, and it wasn't until recently that I fully understood it, that I understood that saying yes to playing with my children likely saved my career.
Một tối nọ, cô bồi bàn đòi tôi chơi với cô, lúc tôi đang định đi đâu đó, tôi đã bảo: "Có". Và đó là khởi đầu cho lối sống mới của gia đình tôi. Tôi đã thề rằng, từ đó trở đi cứ khi nào con đòi chơi với tôi, dù có đang bận làm gì hay đi đâu, tôi sẽ luôn luôn đồng ý. Gần như luôn luôn. Tôi cũng không giỏi lắm nhưng đang nỗ lực. Điều đó có ảnh hưởng thần kỳ đến tôi, con cái tôi, gia đình tôi. Nó còn có thêm tác dụng phụ kỳ diệu, mà mãi gần đây tôi mới thật sự thấu hiểu, đó là việc nói "Có" với việc chơi đùa cùng con cái đã cứu vãn sự nghiệp của tôi.
See, I have what most people would call a dream job. I'm a writer. I imagine. I make stuff up for a living. Dream job. No. I'm a titan. Dream job. I create television. I executive produce television. I make television, a great deal of television. In one way or another, this TV season, I'm responsible for bringing about 70 hours of programming to the world. Four television programs, 70 hours of TV --
Chuyện là thế này, tôi có sự nghiệp nhiều người mơ ước. Tôi là biên kịch, tưởng tượng, kiếm sống bằng nghề bịa chuyện. Công việc hoàn hảo phải không? Không đâu. Tôi là nữ anh hùng. Công việc trong mơ ư? Tôi sản xuất chương trình truyền hình. Tôi sản xuất ra rất nhiều sản phẩm trên truyền hình. Tính chung trong mùa phim hiện tại, tôi chịu trách nhiệm sản xuất khoảng 70 giờ sản phẩm phim cho thế giới. Bốn chương trình TV liền, 70 giờ phim...
(Applause)
(Vỗ tay)
Three shows in production at a time, sometimes four. Each show creates hundreds of jobs that didn't exist before. The budget for one episode of network television can be anywhere from three to six million dollars. Let's just say five. A new episode made every nine days times four shows, so every nine days that's 20 million dollars worth of television, four television programs, 70 hours of TV, three shows in production at a time, sometimes four, 16 episodes going on at all times: 24 episodes of "Grey's," 21 episodes of "Scandal," 15 episodes of "How To Get Away With Murder," 10 episodes of "The Catch," that's 70 hours of TV, that's 350 million dollars for a season. In America, my television shows are back to back to back on Thursday night. Around the world, my shows air in 256 territories in 67 languages for an audience of 30 million people. My brain is global, and 45 hours of that 70 hours of TV are shows I personally created and not just produced, so on top of everything else, I need to find time, real quiet, creative time, to gather my fans around the campfire and tell my stories. Four television programs, 70 hours of TV, three shows in production at a time, sometimes four, 350 million dollars, campfires burning all over the world. You know who else is doing that? Nobody, so like I said, I'm a titan. Dream job.
Sản xuất song song ba chương trình. Có khi bốn. Mỗi chương trình tạo ra hàng trăm công ăn việc làm chưa từng có trước đó. Chi phí sản xuất một tập phim trên đài có thể tốn trong khoảng ba đến sáu triệu đô la. Cứ tính chung là 5 triệu. Mỗi một tập mới gộp vào tỷ lệ bốn phim mỗi 9 ngày, tức mỗi 9 ngày sẽ có sản phẩm phim trị giá 20 triệu đô, 4 chương trình truyền hình, 70 giờ phát sóng, ba chương trình sản xuất cùng lúc, có khi bốn, 16 tập luôn trong guồng sản xuất: 24 tập phim "Bác sĩ Grey", 21 tập "Scandal", 15 tập "Thoát tội giết người", 10 tập "Cuộc truy bắt", tính tổng là 70 giờ phim, tốn đến 350 triệu đô la một mùa chiếu. Tại Mỹ, các chương trình của tôi phát liền kề nhau vào tối thứ 5. Trên thế giới, phim được trình chiếu trên 256 quốc gia, lãnh thổ với 67 ngôn ngữ cho lượng khán giả 30 triệu người. Não bộ của tôi kết nối toàn cầu, đã vậy, bên cạnh 70 giờ TV, 45 giờ trong số đó do chính tôi viết và sản xuất, vì vậy nên trên hết tôi cần thời gian tĩnh lặng, sáng tạo, để tụ tập với các fan hâm mộ bên lửa trại kể các câu chuyện thú vị. Bốn chương trình truyền hình, 70 giờ TV ba chương trình sản xuất cùng 1 lúc có khi bốn, 350 triệu đô-la, lửa trại bùng cháy khắp nơi trên thế giới. Bạn biết còn ai làm được thế? Chẳng ai cả, thế nên tôi mới bảo tôi là anh hùng. Công việc trong mơ mà.
(Applause)
(Vỗ tay)
Now, I don't tell you this to impress you. I tell you this because I know what you think of when you hear the word "writer." I tell you this so that all of you out there who work so hard, whether you run a company or a country or a classroom or a store or a home, take me seriously when I talk about working, so you'll get that I don't peck at a computer and imagine all day, so you'll hear me when I say that I understand that a dream job is not about dreaming. It's all job, all work, all reality, all blood, all sweat, no tears. I work a lot, very hard, and I love it.
Tôi không kể công để khoe mẽ với bạn. Tôi kể vì tôi biết bạn nghĩ gì khi nghe đến từ "nhà biên kịch". Tôi kể ra để mong các bạn khán giả luôn cật lực làm việc dù là quản lý công ty hay điều hành đất nước, hay lớp học, cửa hàng hay công việc nội trợ, có thể hiểu việc tôi cũng hăng say làm việc như thế nào. Mong bạn hiểu tôi không chỉ ngồi mơ mộng và gõ máy tính cả ngày. Bạn sẽ hiểu khi tôi nói công việc trong mơ không phải chỉ có mơ mộng mà là công sức đấu tranh, là thực tế, mồ hôi nước mắt, sục sôi máu lửa. Tôi cực kì nỗ lực làm việc, và tôi yêu điều đó.
When I'm hard at work, when I'm deep in it, there is no other feeling. For me, my work is at all times building a nation out of thin air. It is manning the troops. It is painting a canvas. It is hitting every high note. It is running a marathon. It is being Beyoncé. And it is all of those things at the same time. I love working. It is creative and mechanical and exhausting and exhilarating and hilarious and disturbing and clinical and maternal and cruel and judicious, and what makes it all so good is the hum. There is some kind of shift inside me when the work gets good. A hum begins in my brain, and it grows and it grows and that hum sounds like the open road, and I could drive it forever. And a lot of people, when I try to explain the hum, they assume that I'm talking about the writing, that my writing brings me joy. And don't get me wrong, it does. But the hum -- it wasn't until I started making television that I started working, working and making and building and creating and collaborating, that I discovered this thing, this buzz, this rush, this hum. The hum is more than writing. The hum is action and activity. The hum is a drug. The hum is music. The hum is light and air. The hum is God's whisper right in my ear. And when you have a hum like that, you can't help but strive for greatness. That feeling, you can't help but strive for greatness at any cost. That's called the hum. Or, maybe it's called being a workaholic.
Khi tôi chuyên chú làm việc, tập trung hết mức, chẳng còn cảm giác nào khác nữa. Với tôi, công việc của tôi như là từ tay không làm nên cả một thế giới. Nó lập nên một đội quân. Nó vạch ra cả chiến trận. đạt tới tầm cao mới, chạy một cuộc đua việt dã, làm một nữ hoàng giải trí. Tất cả những điều đó gộp lại vào một khoảnh khắc. Tôi yêu công việc lắm. Công việc vừa sáng tạo vừa máy móc, mệt mỏi nhưng phấn khích, vừa vui sướng, vừa phiền não, vừa đầy quan tâm ấm áp, vừa tàn nhẫn và khôn ngoan, trên tất cả, điều khiến công việc kỳ diệu thế là nhờ điệu nhạc. Tâm trí tôi như bay bổng khi công việc trên đà tiến tới. Điệu nhạc khởi đầu từ trong đầu tôi, và cứ tăng cường độ cho đến khi trở thành bản hùng ca, để tôi cứ thế mải miết hành quân. Khi tôi giải thích khái niệm điệu nhạc, nhiều người nghĩ tôi nói về việc biên kịch, niềm vui từ việc viết lách. Quả là việc biên kịch có làm tôi vui. Nhưng điệu nhạc đấy... Mãi đến khi tôi sản xuất truyền hình, tôi mới liên tục mải miết làm việc, phối hợp xây dựng sản xuất chương trình, thì tôi mới phát hiện ra niềm phấn khích của việc sản xuất phim và điệu nhạc này. Điệu nhạc không chỉ đến từ biên kịch. Điệu nhạc là hành động và hoạt động. Điệu nhạc là thần dược. Điệu nhạc là âm nhạc, là ánh sáng và không khí. Nó là lời thì thầm của Chúa bên tai. Mội khi bắt được điệu nhạc đó, ta không thể không tham vọng vươn xa. Cảm giác đó như là bạn thấy phải đạt tới đỉnh cao vĩ đại bằng mọi giá. Điệu nhạc là như thế đấy. Hoặc có khi là chứng cuồng công việc.
(Laughter)
(Cười)
Maybe it's called genius. Maybe it's called ego. Maybe it's just fear of failure. I don't know. I just know that I'm not built for failure, and I just know that I love the hum. I just know that I want to tell you I'm a titan, and I know that I don't want to question it.
Cũng có thể là tính cách thiên tài. Hoặc cái tôi "khủng". Hay phải chăng là nỗi sợ thất bại. Tôi không biết nữa. Tôi chỉ biết tôi bẩm sinh không thể thất bại, và chỉ biết mình rất mê điệu nhạc. Tôi chỉ biết tôi muốn nói mình là anh hùng mà không mảy may nghi ngờ điều đó.
But here's the thing: the more successful I become, the more shows, the more episodes, the more barriers broken, the more work there is to do, the more balls in the air, the more eyes on me, the more history stares, the more expectations there are. The more I work to be successful, the more I need to work. And what did I say about work? I love working, right? The nation I'm building, the marathon I'm running, the troops, the canvas, the high note, the hum, the hum, the hum. I like that hum. I love that hum. I need that hum. I am that hum. Am I nothing but that hum?
Nhưng chuyện là thế này: Tôi càng thành công bao nhiêu, càng đạt tới nhiều chương trình, tập phim, mục tiêu sản xuất bao nhiêu, càng có nhiều việc hơn để làm, nhận lãnh trách nhiệm, nhiều con mắt nhìn vào, nhiều áp lực từ các thành quả càng nhiều kỳ vọng từ người khác. Tôi càng muốn thành công, tôi càng cần phải làm việc. Tôi nói công việc thế nào ấy nhỉ? Tôi yêu công việc cơ mà? Đế chế phim ảnh, cuộc đua sản xuất, đội ngũ làm phim, những mục tiêu, điệu nhạc, điệu nhạc, chính điệu nhạc đó. Tôi thích điệu nhạc đó. Tôi yêu điệu nhạc đó. Tôi cần điệu nhạc đó. Tôi là điệu nhạc đó. Tôi sẽ chẳng là ai cả nếu không có điệu nhạc!
And then the hum stopped. Overworked, overused, overdone, burned out. The hum stopped.
Rồi điệu nhạc tắt ngấm. Lạm dụng công việc quá mức, kiệt quệ, suy nhược. Điệu nhạc đã tắt.
Now, my three daughters are used to the truth that their mother is a single working titan. Harper tells people, "My mom won't be there, but you can text my nanny." And Emerson says, "Honey, I'm wanting to go to ShondaLand." They're children of a titan. They're baby titans. They were 12, 3, and 1 when the hum stopped. The hum of the engine died. I stopped loving work. I couldn't restart the engine. The hum would not come back. My hum was broken. I was doing the same things I always did, all the same titan work, 15-hour days, working straight through the weekends, no regrets, never surrender, a titan never sleeps, a titan never quits, full hearts, clear eyes, yada, whatever. But there was no hum. Inside me was silence. Four television programs, 70 hours of TV, three shows in production at a time, sometimes four. Four television programs, 70 hours of TV, three shows in production at a time ... I was the perfect titan. I was a titan you could take home to your mother. All the colors were the same, and I was no longer having any fun. And it was my life. It was all I did. I was the hum, and the hum was me. So what do you do when the thing you do, the work you love, starts to taste like dust?
Lúc đó ba cô con gái cũng đã quen với sự thật rằng mẹ chúng là anh hùng đơn thân nuôi con. Bé Harper hay bảo, "Mẹ không thể tới được, cô nhắn cô trông trẻ đi ạ." Bé Emerson thì bảo: "Cưng à, con muốn đến ShondaLand" Chúng là con của anh hùng. Chúng là những anh hùng bé con. Các bé đang 12, 3 và 1 tuổi khi điệu nhạc tắt. Dầu bôi trơn cỗ máy đã cạn. Tôi thôi yêu công việc. Chẳng thể khởi động lại cỗ máy. Điệu nhạc không quay trở lại. Điệu nhạc tắt ngấm. Tôi cứ lặp lại đúng những việc thành công trước đây, làm việc ngày 15 giờ, kể cả cuối tuần, không bỏ cuộc, không tiếc nuối, 1 anh hùng không nghỉ ngơi hay bỏ cuộc phải luôn giữ tinh thần, sáng suốt, gì gì đó Nhưng điệu nhạc đã không còn. Trong tôi chỉ còn câm lặng. 4 chương trình TV, 70 giờ phim, 3 chương trình sản xuất liên tục, có khi bốn. Cứ thế, 4 chương trình TV, 70 giờ phim, 3 chương trình làm mãi làm miết... Tôi là nữ anh hùng tuyệt hảo. Người anh hùng mà bạn có thể tự hào khoe với mẹ. Hoàn cảnh thì vẫn thế, nhưng tôi không còn thấy vui nữa. Nó là cả cuộc sống của tôi. Công việc là mọi thứ. Tôi là điệu nhạc, và điệu nhạc là chính tôi. BIết phải làm sao đây khi công việc bạn yêu giờ trở nên chán ngắt?
Now, I know somebody's out there thinking, "Cry me a river, stupid writer titan lady."
Tôi biết có vài người sẽ nghĩ: "Bà anh hùng biên kịch vớ vẩn này than thở nỗi gì!"
(Laughter)
(Cười)
But you know, you do, if you make, if you work, if you love what you do, being a teacher, being a banker, being a mother, being a painter, being Bill Gates, if you simply love another person and that gives you the hum, if you know the hum, if you know what the hum feels like, if you have been to the hum, when the hum stops, who are you? What are you? What am I? Am I still a titan? If the song of my heart ceases to play, can I survive in the silence?
Nhưng hẳn bạn hiểu tôi nếu bạn làm việc, nếu bạn yêu công việc của bạn dù là giáo viên, nhân viên ngân hàng, làm mẹ, hoạ sĩ, hay là Bill Gates, hoặc bạn chỉ đơn giản yêu một người, và họ đem đếm cho bạn điệu nhạc, nếu bạn biết điệu nhạc tâm hồn, nếu đã từng trải qua, từng cảm nhận được nó, thì khi nó tắt, bạn là ai đây? Bạn là gì? Tôi là gì? Liệu tôi có còn là anh hùng? Khi bài ca tâm hồn thôi cất lên, liệu tôi có sống sót nổi trong im lặng?
And then my Southern waitress toddler asks me a question. I'm on my way out the door, I'm late, and she says, "Momma, wanna play?"
Về sau cô bồi bàn bé nhỏ đã hỏi khi tôi hối hả chạy ra khỏi cửa vì sắp trễ hẹn công việc: "Mẹ ơi mẹ có muốn chơi với con không?"
And I'm just about to say no, when I realize two things. One, I'm supposed to say yes to everything, and two, my Southern waitress didn't call me "honey." She's not calling everyone "honey" anymore. When did that happen? I'm missing it, being a titan and mourning my hum, and here she is changing right before my eyes. And so she says, "Momma, wanna play?" And I say, "Yes." There's nothing special about it. We play, and we're joined by her sisters, and there's a lot of laughing, and I give a dramatic reading from the book Everybody Poops. Nothing out of the ordinary.
Tôi suýt nữa nói không thì chợt nhận ra hai điều. Thứ nhất, tôi phải nói "Có" với mọi thứ, thứ hai, cô bồi bàn nhỏ không gọi tôi là "cưng". Cô bé chẳng gọi ai là "cưng" nữa rồi. Chuyện xảy ra từ lúc nào vậy kìa? Tôi lỡ phút giây đó khi làm anh hùng buồn khổ về điệu nhạc và giờ đây con gái lớn lên ngay trước mắt tôi. Cô bé hỏi: "Mẹ ơi, có muốn chơi với con không?" Và tôi trả lời: "Có chứ." Cũng chẳng có gì đặc biệt. Hai mẹ con chơi đùa, rồi hai cô chị cũng góp vui, chúng tôi cười đùa khá nhiều, và đọc sách "Ai cũng có thể ị" với vẻ nghiêm trang. Chẳng có gì lạ lùng ở đây cả.
(Laughter)
(Cười)
And yet, it is extraordinary, because in my pain and my panic, in the homelessness of my humlessness, I have nothing to do but pay attention. I focus. I am still. The nation I'm building, the marathon I'm running, the troops, the canvas, the high note does not exist. All that exists are sticky fingers and gooey kisses and tiny voices and crayons and that song about letting go of whatever it is that Frozen girl needs to let go of.
Đồng thời nó cũng hết sức phi thường, bởi trong lúc đau khổ lo lắng cho nỗi câm lặng trong trái tim mình, tôi đành phải tập trung vào hiện tại. Tôi tập trung. Tôi tĩnh tâm. Đế chế truyền hình, đội ngũ sản xuất, những chỉ tiêu công việc tạm ngưng tồn tại. Tất cả những gì hiện hữu là ngón tay nhơ nhuốc nhũng cái hôn ướt át, giọng nói nhỏ xíu và nhũng chiếc bút chì màu và bài hát "let it go" gì đó về việc gì mà cô bé trong phim "Frozen" cần phải quên đi.
(Laughter)
(Cười)
It's all peace and simplicity. The air is so rare in this place for me that I can barely breathe. I can barely believe I'm breathing. Play is the opposite of work. And I am happy. Something in me loosens. A door in my brain swings open, and a rush of energy comes. And it's not instantaneous, but it happens, it does happen. I feel it. A hum creeps back. Not at full volume, barely there, it's quiet, and I have to stay very still to hear it, but it is there. Not the hum, but a hum.
Chỉ còn sự bình yên và giản dị. Trong phòng ngột ngạt đến khó thở. Tôi tưởng mình đã ngưng thở rồi chứ. Vui đùa trái ngược với công việc. Thế mà tôi vẫn hạnh phúc. Lòng tôi thư thái trở lại. Cánh cửa trong đầu tôi bật mở cho luồng năng lượng tràn vào, Không liên tục, nhưng nó có tràn vào. Tôi có thể cảm nhận được. Điệu nhạc rón rén trở lại. Không quay trở lại hẳn, chỉ rón rén thôi. Vẫn còn khẽ lắm, phải lắng tai mới nghe được nhưng nó ở đó. Khòng còn là điệu nhạc công việc. Chỉ đơn giản là điệu nhạc.
And now I feel like I know a very magical secret. Well, let's not get carried away. It's just love. That's all it is. No magic. No secret. It's just love. It's just something we forgot. The hum, the work hum, the hum of the titan, that's just a replacement. If I have to ask you who I am, if I have to tell you who I am, if I describe myself in terms of shows and hours of television and how globally badass my brain is, I have forgotten what the real hum is. The hum is not power and the hum is not work-specific. The hum is joy-specific. The real hum is love-specific. The hum is the electricity that comes from being excited by life. The real hum is confidence and peace. The real hum ignores the stare of history, and the balls in the air, and the expectation, and the pressure. The real hum is singular and original. The real hum is God's whisper in my ear, but maybe God was whispering the wrong words, because which one of the gods was telling me I was the titan?
Giờ tôi cảm tưởng như mình nắm giữ một bí mật thần kỳ. Đừng nghĩ chi cao xa. Đó đơn giản là tình yêu. Thế thôi. Không có phép lạ gì. Cũng không bí mật. Chỉ có tình yêu. Điều chúng ta đã lãng quên. Điệu nhạc công việc kia, trống trận anh hùng, chỉ là thứ thay thế. Nếu tôi phải hỏi bạn tôi là ai, phải kể lể cho bạn tôi là ai, mô tả bản thân bằng số chương trình, số giờ phim, não tôi kết nối toàn cầu đến đâu, thì tôi đã quên mất điệu nhạc thực sự là gì rồi. Điệu nhạc không phải là quyền lực, hay chỉ phục vụ công việc. Điệu nhạc phục vụ niềm hân hoan, phục vụ tình yêu. Điệu nhạc là luồng điện đến từ niềm phấn khích với cuộc sống. Điệu nhạc thật sự là lòng tự tin và bình tâm. Điệu nhạc thật sự chẳng quan tâm đến thành quả đã có, trách nhiệm của ta, hay áp lực, kỳ vọng từ người khác. Điệu nhạc thật sự là đơn thuần, chân chất. Điệu nhạc thật sự là Chúa thì thầm vào tai tôi. Có lẽ Chúa đã thì thầm sai rồi, bởi vị Chúa nào nỡ bắt tôi gánh chức anh hùng cơ chứ?
It's just love. We could all use a little more love, a lot more love. Any time my child asks me to play, I will say yes. I make it a firm rule for one reason, to give myself permission, to free me from all of my workaholic guilt. It's a law, so I don't have a choice, and I don't have a choice, not if I want to feel the hum.
Đúng ra phải là tình yêu. Chúng ta ai cũng cần thêm tình yêu, thêm nhiều tình yêu nữa. Mỗi khi con đòi chơi, tôi sẽ nói "Có". Tôi đặt ra luật cứng như vậy là để bản thân có thể dám gột bỏ tính ham công tiếc việc. Đó là luật, vậy nên tôi không có lựa chọn nào khác, không có sự lựa chọn nào khác, nếu muốn điệu nhạc quay trở lại.
I wish it were that easy, but I'm not good at playing. I don't like it. I'm not interested in doing it the way I'm interested in doing work. The truth is incredibly humbling and humiliating to face. I don't like playing. I work all the time because I like working. I like working more than I like being at home. Facing that fact is incredibly difficult to handle, because what kind of person likes working more than being at home?
Giá như mọi chuyện được dễ thế, nhưng tôi đâu có biết chơi. Tôi không thích chơi đùa. Tôi không thích chơi như kiểu ham mê làm việc. Thật bẽ bàng khi nhận ra sự thật đó. Nói chung tôi không thích vui chơi. Tôi làm việc suốt vì tôi thích làm việc. Tôi thích làm việc hơn ở nhà. Đối mặt với sự thật đó quả là khó xử, bởi kiểu người gì mà lại mê công việc hơn mái ấm của mình?
Well, me. I mean, let's be honest, I call myself a titan. I've got issues.
Tôi chứ ai. Tôi còn tự gọi mình là anh hùng còn gì. Tôi hơi thần kinh thật.
(Laughter)
(Cười)
And one of those issues isn't that I am too relaxed.
Thần kinh không phải ở chỗ tôi quá thoải mái
(Laughter)
(Cười)
We run around the yard, up and back and up and back. We have 30-second dance parties. We sing show tunes. We play with balls. I blow bubbles and they pop them. And I feel stiff and delirious and confused most of the time. I itch for my cell phone always. But it is OK. My tiny humans show me how to live and the hum of the universe fills me up. I play and I play until I begin to wonder why we ever stop playing in the first place.
Chúng tôi chạy vòng vòng quanh sân, chạy lên chạy xuống. Chúng tôi thi nhảy trong 30 giây, hát các bài hát nhạc kịch, chơi bóng. Tôi thổi bong bóng và các con đập bóng. Tôi thấy mình cứ hoang mang cứng nhắc suốt. Tôi ngứa ngáy muốn dùng điện thoại. Nhưng không sao cả. Các cô bé của tôi dạy tôi cách sống và vũ trụ đem đến điệu nhạc. Tôi cứ mải miết chơi đến lúc tự hỏi sao từ đầu mình lại thôi chơi đùa nhỉ.
You can do it too, say yes every time your child asks you to play. Are you thinking that maybe I'm an idiot in diamond shoes? You're right, but you can still do this. You have time. You know why? Because you're not Rihanna and you're not a Muppet. Your child does not think you're that interesting.
Bạn cũng làm được thôi, nói "Có" mỗi khi con bạn hỏi. Bạn lại cho là tôi kẻ ngốc sống trong nhung lụa ư? Bạn nghĩ đúng, nhưng bạn vẫn có thể làm được. Bạn có thời gian mà. Bạn biết tại sao không? Bạn đâu phải con rối hay ca sĩ Rihanna. bạn không thấy bạn thú vị đến thế đâu.
(Laughter)
(Cười)
You only need 15 minutes. My two- and four-year-old only ever want to play with me for about 15 minutes or so before they think to themselves they want to do something else. It's an amazing 15 minutes, but it's 15 minutes. If I'm not a ladybug or a piece of candy, I'm invisible after 15 minutes.
Bạn chỉ cần chơi 15 phút thôi. Hai đứa nhỏ hai và bốn tuổi chỉ cần chơi với tôi 15 phút là cùng rồi chúng cũng phát chán và đi làm chuyện khác. Đó là 15 phút tuyệt diệu, chỉ cần 15 phút thôi. Sau đó thì nếu tôi không phải con bọ rùa hay viên kẹo thì cũng bị phế truất.
(Laughter)
(Cười)
And my 13-year-old, if I can get a 13-year-old to talk to me for 15 minutes I'm Parent of the Year.
Còn cô bé 13 tuổi ấy à, bé mà chịu nói chuyện với tôi 15 phút, tôi sẽ là Phụ huynh Tiêu biểu của Năm.
(Laughter)
(Cười)
15 minutes is all you need. I can totally pull off 15 minutes of uninterrupted time on my worst day. Uninterrupted is the key. No cell phone, no laundry, no anything. You have a busy life. You have to get dinner on the table. You have to force them to bathe. But you can do 15 minutes. My kids are my happy place, they're my world, but it doesn't have to be your kids, the fuel that feeds your hum, the place where life feels more good than not good. It's not about playing with your kids, it's about joy. It's about playing in general. Give yourself the 15 minutes. Find what makes you feel good. Just figure it out and play in that arena.
Chỉ cần 15 phút mà thôi. Ngay cả khi bận rộn kinh người, tôi vẫn dành được ra 15 phút liền. 15 phút đó nhất định không được ngắt quãng. Không điện thoại, không việc nhà, không gì hết. Bạn còn phải bận rộn kiếm sống, còn phải nấu bữa tối còn phải bắt con đi tắm, nhưng bạn có thể dành ra 15 phút. Con tôi là thế giới, là niềm hạnh phúc của tôi, nhưng không nhất thiết là phải chơi với con mới cảm được điệu nhạc, khi mà cuộc đời nhiều điệu thiện hơn điều xấu. Không nhất thiết là chơi với con. Bạn thấy vui vẻ là được. Cứ chơi đùa chung chung thôi. Dành 15 phút cho bản thân. Tìm hiểu xem mình thích gì. Cứ tìm hiểu và chơi đùa trong mảng đó.
I'm not perfect at it. In fact, I fail as often as I succeed, seeing friends, reading books, staring into space. "Wanna play?" starts to become shorthand for indulging myself in ways I'd given up on right around the time I got my first TV show, right around the time I became a titan-in-training, right around the time I started competing with myself for ways unknown. 15 minutes? What could be wrong with giving myself my full attention for 15 minutes? Turns out, nothing. The very act of not working has made it possible for the hum to return, as if the hum's engine could only refuel while I was away. Work doesn't work without play.
Tôi không giỏi chơi đùa. Thực ra tôi thất bại nhiều cũng ngang thành công, gặp gỡ bạn bè, đọc sách, nhìn ngắm vẩn vơ. "Chơi đùa nhé?" trở thành câu lệnh cho phép tôi bỏ cuộc chơi khi tôi nhận được chương trình đầu tiên, khoảng lúc mới là anh hùng học việc, tôi còn đang mải chạy đua với chính mình. 15 phút thôi mà. Cứ tập trung 15 phút cho bản thân thì có gì xấu xảy ra chứ? Hoá ra là chẳng có chuyện gì cả. Chính việc dừng công việc mở đường cho điệu nhạc quay lại, như thể tôi phải chú tâm chuyện khác thì động cơ mới được sạc ấy. Công việc chẳng thể tiến tới nếu không có vui chơi.
It takes a little time, but after a few months, one day the floodgates open and there's a rush, and I find myself standing in my office filled with an unfamiliar melody, full on groove inside me, and around me, and it sends me spinning with ideas, and the humming road is open, and I can drive it and drive it, and I love working again. But now, I like that hum, but I don't love that hum. I don't need that hum. I am not that hum. That hum is not me, not anymore. I am bubbles and sticky fingers and dinners with friends. I am that hum. Life's hum. Love's hum. Work's hum is still a piece of me, it is just no longer all of me, and I am so grateful. And I don't give a crap about being a titan, because I have never once seen a titan play Red Rover, Red Rover.
Hơi tốn thời gian một chút, nhưng chỉ sau vài tháng, cách cổng tâm hồn bật mở vào một ngày đẹp trời, khi tôi đứng trong văn phòng mình, lòng chất chứa những giai điệu lạ, rần rần chuyển động khắp đầu óc tôi và đem đến muôn vàn ý tưởng. Khi tinh thần đã thoáng đãng, tôi cứ thế làm việc hăng say, và từ đó yêu công việc trở lại. Giờ tôi thích, nhưng không yêu điệu nhạc nữa. Tôi không còn cần điệu nhạc nữa. Tôi không còn là điệu nhạc đó nữa. Điệu nhạc không còn là tôi nữa, không còn nữa rồi. Tôi là bong bóng bay, ngón tay nhơ nhuốc, bữa tối tâm sự cùng bạn bè. Tôi là điệu nhạc đó. Điệu nhạc của cuộc sống. Điệu nhạc của tình yêu. Điệu nhạc công việc vẫn còn trong tôi, nhưng nó không chiếm hữu hết tâm trí, và tôi biết ơn vì điều đó. Tôi chẳng quan tâm chuyện anh hùng này nọ nữa bởi tôi chưa thấy anh hùng nào còn chơi trò Red Rover Red Rover cả
I said yes to less work and more play, and somehow I still run my world. My brain is still global. My campfires still burn. The more I play, the happier I am, and the happier my kids are. The more I play, the more I feel like a good mother. The more I play, the freer my mind becomes. The more I play, the better I work. The more I play, the more I feel the hum, the nation I'm building, the marathon I'm running, the troops, the canvas, the high note, the hum, the hum, the other hum, the real hum, life's hum. The more I feel that hum, the more this strange, quivering, uncocooned, awkward, brand new, alive non-titan feels like me. The more I feel that hum, the more I know who I am. I'm a writer, I make stuff up, I imagine. That part of the job, that's living the dream. That's the dream of the job. Because a dream job should be a little bit dreamy.
Tôi nói "Có" với ít việc lại, chơi đùa nhiều hơn mà vẫn ổn đấy thôi. Não tôi vẫn kết nối toàn cầu, lửa trại vẫn đang cháy. Tôi càng vui đùa, tôi càng hạnh phúc, và lũ trẻ cũng hạnh phúc theo. Càng vui đùa, tôi càng cảm thấy mình là người mẹ tốt. Càng vui đùa, tinh thần càng phóng khoáng. Càng vui đùa, tôi càng làm việc hiệu quả. Càng vui đùa, tôi càng cảm nhận được điệu nhạc. Đế chế tôi đang dựng xây, cuộc đua tôi đang theo đuổi, đế chế, đội quân sản xuất, mục tiêu công việc, điệu nhạc một điệu nhạc khác, một điệu nhạc chân chất, điệu nhạc của cuộc sống. Càng nắm được điệu nhạc, thì con người bình thường trong tôi run rẩy, dò dẫm vụng về, mới lạ, đó lại càng giống bản chất tôi hơn. Càng cảm nhận được điệu nhạc, tôi càng biết mình là ai. Tôi biên kịch, tưởng tượng, nghĩ ra các câu chuyện. Phần sống thật với giấc mơ của mình mới là phần đáng mơ ước của công việc. Bởi công việc trong mơ cũng cần đôi chút mơ mộng.
I said yes to less work and more play. Titans need not apply.
Tôi nói "Có" với bớt việc thêm vui chơi. Các anh hùng cũng không được miễn.
Wanna play?
Bạn có muốn vui đùa không?
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)