Mountain biking in Israel is something that I do with great passion and commitment. And when I'm on my bike, I feel that I connect with the profound beauty of Israel, and I feel that I'm united with this country's history and biblical law. And also, for me, biking is a matter of empowerment. When I reach the summit of a steep mountain in the middle of nowhere, I feel young, invincible, eternal. It's as if I'm connecting with some legacy or with some energy far greater than myself. You can see my fellow riders at the end of the picture, looking at me with some concern. And here is another picture of them. Unfortunately, I cannot show their faces, neither can I disclose their true names, and that's because my fellow riders are juvenile inmates, offenders spending time in a correction facility about 20 minutes' ride from here -- well, like everything in Israel. And I've been riding with these kids once a week, every Tuesday, rain or shine, for the last four years and by now, they've become a very big part of my life.
Môn xe đạp leo núi ở Israel là điều tôi làm với niềm đam mê và sự tận tâm. Khi tôi ngồi trên chiếc xe đạp của mình, tôi thấy mình kết nối với vẻ đẹp hùng vĩ của Isarel và tôi thấy mình gắn kết với lịch sử đất nuớc và với những điều răn trong Kinh Thánh. Với cá nhân tôi, đạp xe dạy tôi về sự tự chủ. Khi tôi lên đến đỉnh của một ngọn núi dốc ở một nơi hoang vu Tôi thấy mình thật trẻ trung và tràn đầy sức sống. Như thể tôi đuợc gắn kết với những di sản hay với những nguồn năng lượng vĩ đại hơn tôi rất nhiều. Đây là những nguời bạn đồng hành của tôi ở phía cuối của bức ảnh, đang lo lắng nhìn tôi. Và đây là bức ảnh nữa của họ. Tiếc rằng tôi không thể công khai khuôn mặt hay tên thật của họ, bời vì những nguời bạn đồng hành của tôi là những tù nhân thiếu niên, tội phạm trong một trại giam cách nơi này 20' đi xe đạp giống như mọi thứ khác ở Isarel. Tôi đạp xe với bọn trẻ vào thứ ba hàng tuần, dù trời nắng hay mưa, suốt bốn năm qua giờ đây, bọn trẻ trở nên rất quan trọng với tôi.
This story began four years ago. The correction facility where they are locked up happens to be right in the middle of one of my usual trips, and it's surrounded by barbed wires and electric gates and armed guards. So on one of these rides, I talked my way into the compound and went to see the warden. I told the warden that I wanted to start a mountain biking club in this place and that basically I wanted to take the kids from here to there. And I told him, "Let's find a way in which I'll be able to take out 10 kids once a week to ride with in the summer in the country." And the warden was quite amused, and he told me he thought that I was a nut and he told me, "This place is a correction facility. These guys are serious offenders. They are supposed to be locked up. They aren't supposed to be out at large." And yet, we began to talk about it, and one thing led to another. And I can't see myself going into a state prison in New Jersey and making such a proposition, but this being Israel, the warden somehow made it happen. And so two months later, we found ourselves "at large" -- myself, 10 juvenile inmates and a wonderful fellow named Russ, who became a very good friend of mine and my partner in this project.
Câu chuyện bắt đầu bốn năm truớc. Trại giam của họ được xây dựng ngay trên một con đuờng tôi đi qua mỗi ngày, xung quanh trại là dây thép gai, cổng điện và lính gác. Trong một lần đạp xe, tôi thuyết phục để đuợc vào trại giam và gặp quản giáo ở đây. Tôi nói với nguời quản giáo tôi muốn tổ chức một câu lạc bộ đạp xe leo núi ở đây và tôi muốn dẫn lũ trẻ đến vùng đồi núi gần đây. Tôi nói:" Hãy cùng tìm cách để tôi đưa muời đứa trẻ một lần mỗi tuần đạp xe trong mùa hè ở đây" Nguời quản giáo cuời, ông ấy nói ông ấy nghĩ tôi mất trí và ông nói, "Đây là trại giam nguời phạm tội nghiêm trọng. Họ phải bị giam giữ. Họ không nên ở bên ngoài" Chúng tôi thảo luận, và mọi chuyện cứ thế nối tiếp nhau Tôi chắc chắn không thể đến nhà tù ở bang New Jersey, Mỹ mà trình bày ý tuởng này. nhưng đây là Isarel, người quản giáo có cách hiện thực hóa nó Và hai tháng sau, chúng tôi đuợc tự do ở bên ngoài có tôi, muời thiếu niên ở trại giam, và Russ, một giám sát viên tuyệt vời, người đã trở thành bạn thân và bạn đồng hành của tôi trong dự án này.
And in the next few weeks, I had the tremendous pleasure of introducing these kids to the world of total freedom, a world consisting of magnificent vistas like these -- everything you see here is obviously in Israel -- as well as close encounters with all sorts of small creatures coming in all sorts of sizes, colors, shapes, forms and so on. In spite of all this splendor, the beginning was extremely frustrating. Every small obstacle, every slight uphill, would cause these fellows to stop in their tracks and give up. So we had a lot of this going on. I found out that they had a very hard time dealing with frustration and difficulties -- not because they were physically unfit. But that's one reason why they ended up where they were. And I became increasingly more and more agitated, because I was there not only to be with them, but also to ride and create a team and I didn't know what to do.
Vài tuần sau, tôi có vinh hạnh đưa những đứa trẻ đến với thế giới hoàn toàn tự do nơi có những khung cảnh tuyệt đẹp như thế này tất cả đều là ở Isarel các em đuợc tiếp cận những sinh vật khác nhau với đủ loại kích thuớc, màu sắc, hình dạng và các đặc điểm khác. Mặc dù có rất nhiều điều tuyệt diệu như vậy, chặng đầu của chuyến đi lại rất khó khăn Mỗi chướng ngại vật nhỏ, mỗi đoạn đuờng dốc, có thể khiến các em muốn dừng lại và không đi nữa. Chúng tôi đã gặp tình huống này nhiều lần. Tôi nhận ra đó là do các em đã trải qua một khoảng thời gian khắc nghiệt chứ không phải vì các em không đủ sức. Đây chính là lí do khiến các em sa ngã. Tôi cảm thấy sốt ruột hơn bao giờ hết, vì tôi đến đây không chỉ để ở bên các em, mà còn để đạp xe và xây dựng một nhóm đoàn kết nhưng tôi không biết nên làm gì.
Now, let me give you an example. We're going downhill in some rocky terrain, and the front tire of Alex gets caught in one of these crevasses here. So he crashes down, and he gets slightly injured, but this does not prevent him from jumping up and then starting to jump up and down on his bike and curse violently. Then he throws his helmet in the air. His backpack goes ballistic in some other direction. And then he runs to the nearest tree and starts to break branches and throw rocks and curse like I've never heard. And I'm just standing there, watching this scene with a complete disbelief, not knowing what to do. I'm used to algorithms and data structures and super motivated students, and nothing in my background prepared me to deal with a raging, violent adolescent in the middle of nowhere. And you have to realize that these incidents did not happen in convenient locations. They happened in places like this, in the Judean Desert, 20 kilometers away from the nearest road. And what you don't see in this picture is that somewhere between these riders there, there's a teenager sitting on a rock, saying, "I'm not moving from here. Forget it. I've had it." Well, that's a problem because one way or another, you have to get this guy moving because it's getting dark soon and dangerous.
Để tôi kể cho bạn một truờng hợp. Chúng tôi đang đạp xe xuống núi, thì lốp xe truớc của Alex bị kẹt vào một khe đá. Nên cậu ấy bị ngã xe, và bị thuơng nhẹ, nhưng Alex vẫn lên xe đạp của mình nhưng rồi cậu ấy liên tục nhảy lên, nhảy xuống xe và tức giận chửi thề. Rồi cậu ấy ném mũ bảo hiểm, quăng ba lô đi. Cậu ấy chạy đến cái cây gần nhất bẻ cành và ném đá và văng tục chửi thề một cách khủng khiếp. Tôi chỉ biết đứng đó, chứng kiến sự việc không tin vào mắt mình, không biết làm gì. Tôi quen làm việc với các thuật toán, cơ sở dữ liệu và với những học sinh có chí tiến thủ, chứ tôi chưa bao giờ chuẩn bị để đối phó với một thiếu niên giận dữ và bạo lực giữa nơi đồng không mông quạnh. Các bạn cần nhớ những việc này không xảy ra ở những nơi tiện nghi. Chúng xảy ra ở những nơi như thế này, trên sa mạc Judean, cách xa con đường gần nhất những 20 km. Điều bạn không thể thấy qua bức ảnh này là trong những nguời tham gia hành trình, có một thiếu niên ngồi trên một tảng đá, nói: "Không đời nào tôi di chuyển khỏi đây Tôi chịu đựng đủ rồi." Vấn đề thật nan giải vì cách này hay cách khác, bạn phải khiến cậu ấy đi tiếp bởi vì trời sắp tối và nguy hiểm hơn.
It took me several such incidents to figure out what I was supposed to do. At the beginning, it was a disaster. I tried harsh words and threats and they took me nowhere. That's what they had all their lives. And at some point I found out, when a kid like this gets into a fit, the best thing that you can possibly do is stay as close as possible to this kid, which is difficult, because what you really want to do is go away. But that's what he had all his life, people walking away from him. So what you have to do is stay close and try to reach in and pet his shoulder or give him a piece of chocolate. So I would say, "Alex, I know that it's terribly difficult. Why don't you rest for a few minutes and then we'll go on." "Go away you maniac-psychopath. Why would you bring us to this goddamn place?" And I would say, "Relax, Alex. Here's a piece of chocolate." And Alex would go, "Arrrrggg!" Because you have to understand that on these rides we are constantly hungry -- and after the rides also.
Sau vài lần, tôi đã biết cách xử lí. Truớc đó, mọi việc thật tệ Tôi đe doạ chúng, nhưng không có tác dụng. vì cả cuộc đời, chúng đã nghe quá nhiều. Rồi tôi nhận ra khi một đứa trẻ lên cơn thịnh nộ điều tốt nhất bạn có thể làm là ở gần chúng, điều này thật khó, vì bạn chỉ muốn tránh xa chúng. Nhưng cả cuộc đời, các em đã chứng kiến nguời khác tránh xa chúng. Như vậy, điều bạn phải làm là ở gần cố gắng thu hẹp khoảng cách vỗ vai các em hoặc đưa chúng một thanh sôcôla. Tôi sẽ nói, "Alex, chuyến đi thật vất vả. Cháu nên nghỉ vài phút rồi chúng ta đi tiếp." "Ông biến đi, đồ điên. Vì sao ông đưa tôi đến nơi quái quỷ này?" Và tôi sẽ nói,"Bình tĩnh,Alex Chú có sôcôla này." Alex sẽ tức giận kêu , "Arrrggg!" Bạn nên biết rằng chúng tôi thuờng xuyên đói trong và sau chuyến đi.
And who is this guy, Alex, to begin with? He's a 17-year-old. When he was eight, someone put him on a boat in Odessa and sent him, shipped him to Israel on his own. And he ended up in south Tel Aviv and did not have the good luck to be picked up by a [unclear] and roamed the streets and became a prominent gang member. And he spent the last 10 years of his life in two places only, the slums and the state prison, where he spent the last two years before he ended up sitting on this rock there. And so this kid was probably abused, abandoned, ignored, betrayed by almost every adult along the way. So, for such a kid, when an adult that he learns to respect stays close to him and doesn't walk away from him in any situation, irrespective of how he behaves, it's a tremendous healing experience. It's an act of unconditional acceptance, something that he never had.
Mà Alex là người thế nào đã? Alex 17 tuổi. Khi cậu ấy 8 tuổi, cậu ấy bị đưa lên thuyền ở Odessa và bị vận chuyển đến Isarel một mình. Cậu ấy đến Tel Aviv và không may mắn nên phải lang thang trên phố và trở thành thành viên chính của một băng đảng. Cậu ấy đã dành mười năm cuộc đời ở đúng hai nơi, khu ổ chuột và nhà tù liên bang cậu ta ở tù trong hai năm truớc khi cậu ấy ngồi trên tảng đá đó. Và cậu ấy có thể đã bị áp bức, bỏ mặc, phản bội bởi rất nhiều người lớn thời gian qua. Với một đứa trẻ như vậy, khi một nguời cậu tôn trọng mà ở cạnh cậu không bỏ rơi cậu trong mọi tình huống, dù cho cậu cư xử thế nào, Điều đó giúp xoa dịu những tổn thuơng truớc đó. Đây là hành động thông cảm vô điều kện, điều mà cậu ấy chưa bao giờ nhận được.
I want to say a few words about vision. When I started this program four years ago, I had this original plan of creating a team of winning underdogs. I had an image of Lance Armstrong in my mind. And it took me exactly two months of complete frustration to realize that this vision was misplaced, and that there was another vision supremely more important and more readily available. It all of a sudden dawned on me, in this project, that the purpose of these rides should actually be to expose the kids to one thing only: love. Love to the country, to the uphill and the downhill, to all the incredible creatures that surround us -- the animals, the plants, the insects -- love and respect to other fellow members in your team, in your biking team, and most importantly, love and respect to yourself, which is something that they badly miss.
Tôi muốn nói thêm về tầm nhìn của chương trình này. Khi bắt đầu chuơng trình bốn năm trước, tôi dự định xây dựng một nhóm gồm những nguời vuợt khó vươn lên. Hình ảnh của Lance Amstrong hiện hữu trong tôi. Tôi mất hai tháng trong phẫn nộ để nhận ra dự định này không phù hợp, rồi tôi có một dự định khác cấp thiết hơn và dễ thực hiện hơn. Tôi chợt nhận ra, mục đích của những chuyến đi nên là giúp bọn trẻ tiếp xúc với một điều: tình yêu. Tình yêu với đất nuớc, với những ngọn đồi lên xuống, với những sinh vật tuyệt vời xung quanh ta động vật, cây cỏ, côn trùng yêu thuơng và tôn trọng giữa những thành viên trong nhóm nhỏ, và trong đội đạp xe, và quan trọng nhất, yêu thuơng và tôn trọng bản thân mình, đây là điều bọn trẻ thuờng quên.
Together with the kids, I also went through a remarkable transformation. Now, I come from a cutthroat world of science and high technology. I used to think that reason and logic and relentless drive were the only ways to make things happen. And before I worked with the kids, anything that I did with them, or anything that I did with myself, was supposed to be perfect, ideal, optimal, but after working with them for some time, I discovered the great virtues of empathy and flexibility and being able to start with some vision, and if the vision doesn't work, well nothing happened. All you have to do is play with it, change it a little bit, and come up with something that does help, that does work. So right now, I feel more like these are my principles, and if you don't like them, I have others.
Cùng với bọn trẻ, tôi cũng thay đổi rất nhiều. Tôi, đến từ một môi truờng cạnh tranh trong lĩnh vực khoa học và công nghệ cao. Tôi từng tin rằng chỉ có lý lẽ, lô gíc và sự nỗ lực bền bỉ mới dẫn đến thành công. Truớc khi gặp lũ trẻ, tôi luôn cố gắng để mọi việc tôi làm vơí lũ trẻ hay với bản thân tôi đều phải hoàn hảo, tối ưu, nhưng sau khi làm việc với chúng một thời gian tôi hiểu thêm về giá trị của sự thông cảm sự linh hoạt và việc bắt đầu với một dự định, nếu dự định đó chưa phù hợp, chẳng sao cả. Bạn chỉ cần thay đổi dự định một chút và nghĩ ra phương cách thực tế, hiệu quả. Vậy nên hiện tại đây là những phuơng châm sống của tôi, nếu bạn không thích, tôi có những phuơng châm khác.
(Laughter)
(Cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
And one of these principles is focus. Before each ride we sit together with the kids, and we give them one word to think about during the ride. You have to focus their attention on something because so many things happen. So these are words like "teamwork" or "endurance" or even complicated concepts like "resource allocation" or "perspective," a word that they don't understand. You know, perspective is one of these critically important life-coping strategies that mountain biking can really teach you. I tell kids when they struggle through some uphill and feel like they cannot take it anymore, it really helps to ignore the immediate obstacles and raise your head and look around and see how the vista around you grows. It literally propels you upwards. That's what perspective is all about. Or you can also look back in time and realize that you've already conquered steeper mountains before. And that's how they develop self-esteem.
Một trong những phương châm đó, là sự tập trung. Trước mỗi chuyến đi, chúng tôi ngồi với lũ trẻ, và cho chúng một từ để nghĩ về trong chuyến đi. Chúng phải đuợc định hướng để tập trung về một vấn đề vì có rất nhiều điều xung quanh xảy ra . Những từ như "làm việc nhóm" hay "sự bền bỉ" hay những khái niệm phức tạp như "phân bổ nguồn lực" hay "phương diện", một từ lũ trẻ không hiểu Bạn biết đấy, "góc nhìn" là một trong những kĩ năng quan trọng trong cuộc sống mà đạp xe leo núi có thể dạy bạn. Tôi nói với lũ trẻ khi vất vả leo dốc và cảm thấy muốn từ bỏ, tổng quan giúp ta tạm quên chuớng ngại vật truớc mắt bằng cách nhìn ra xa và thấy toàn cảnh. Điều này thúc đẩy bạn tiến lên. Đó chính là "góc nhìn". Hoặc bạn có thể nhìn lại quá khứ nhận ra mình đã chinh phục những ngọn núi dốc hơn. Nó khiến bạn tự tin hơn.
Now, let me give you an example of how it works. You stand with your bike at the beginning of February. It's very cold, and you're standing in one of these rainy days, and it's drizzling and cold and chilly, and you're standing in, let's say, Yokneam. And you look up at the sky through a hole in the clouds you see the monastery at the top of the Muhraka -- that's where you're supposed to climb now -- and you say, "There's no way that I could possibly get there." And yet, two hours later you find yourself standing on the roof of this monastery, smeared with mud, blood and sweat. And you look down at Yokneam; everything is so small and tiny. And you say, "Hey, Alex. Look at this parking lot where we started. It's that big. I can't believe that I did it." And that's the point when you start loving yourself.
Để tôi kể bạn nghe một ví dụ. Bạn đứng bên chiếc xe đạp vào tháng hai. Trời lạnh thấu xương và mưa rả rích và bạn đang đứng ở Yokneam. Bạn nhìn lên trời qua làn mây và thấy tu viện cao nhất của Muhraka đó là đích đến của bạn bạn tự nhủ: "Mình chắn chắn sẽ không đến đuợc đó." Vậy mà, hai giờ sau bạn đứng ở tầng cao nhất của tu viện, nguời dính bùn, mồ hôi và máu. Bạn nhìn xuống thành phố Yokneam thấy mọi thứ thật bé nhỏ. Bạn nói:"Alex này, nhìn bãi đậu xe nơi chúng ta xuất phát. Chỉ bé thế thôi. Không thể tin chúng ta đã làm được." Đó chính là lúc bạn bắt đầu yêu quý bản thân.
And so we talked about these special words that we teach them. And at the end of each ride, we sit together and share moments in which those special words of the day popped up and made a difference, and these discussions can be extremely inspiring. In one of them, one of the kids once said, "When we were riding on this ridge overlooking the Dead Sea -- and he's talking about this spot here -- "I was reminded of the day when I left my village in Ethiopia and went away together with my brother. We walked 120 kilometers until we reached Sudan. This was the first place where we got some water and supplies." And he goes on saying, and everyone looks at him like a hero, probably for the first time in his life. And he says -- because I also have volunteers riding with me, adults, who are sitting there listening to him -- and he says, "And this was just the beginning of our ordeal until we ended up in Israel. And only now," he says, "I'm beginning to understand where I am, and I actually like it." Now I remember, when he said it, I felt goosebumps on my body, because he said it overlooking the Moab Mountains here in the background. That's where Joshua descended and crossed the Jordan and led the people of Israel into the land of Canaan 3,000 years ago in this final leg of the journey from Africa.
Rồi chúng tôi thảo luận về những từ mà tôi đã đưa ra. Sau chuyến đi, chúng tôi ngồi lại nói về những khoảnh khắc mà những từ ngữ đưa ra nảy ra trong tâm trí và tạo sự khác biệt. Những cuộc thảo luận đó giúp truyền cảm hứng. Có lần, một em nói, "Khi bọn cháu đạp xe gần đến đỉnh núi cháu nhìn xuống Biển Chết" cậu ấy đang nói về chỗ này "Cháu nhớ về ngày cháu rời làng mình ở Ethiopia cùng em trai. Chúng cháu đi bộ 120 km và đến Sudan. Đó là nơi đầu tiên chúng cháucó nuớc và nhu yếu phẩm." Khi kể tiếp cậu ấy đuợc mọi nguời nhìn với ánh mắt nguỡng mộ có lẽ là lần đầu tiên trong đời. Lúc ấy có cả những nguời giám sát đi cùng chúng tôi đang lắng nghe cậu ấy Cậu nói: "Đấy mới chỉ là khởi đầu của quãng thời gian khổ cực cho đến khi chúng cháu đến Isarel. và chỉ có lúc này đây" "Cháu bắt đầu hiểu ra mình đang ở đâu và thấy hứng thú" Tôi vẫn nhớ, lúc ấy, Tôi thấy nổi da gà, cậu ấy không biết rằng dãy núi Moab phía sau là nơi Joshua đi xuống núi vượt qua sông Jordan dẫn nguời Isarel vào vùng đất hứa Canaan 3000 năm truớc trong chặng cuối cùng của chuyến hành trình từ châu Phi
And so, perspective and context and history play key roles in the way I plan my rides with the kids. We visit Kibbutzim that were established by Holocaust survivors. We explore ruins of Palestinian villages, and we discuss how they became ruins. And we go through numerous remnants of Jewish settlements, Nabatic settlements, Canaanite settlements -- three-, four, five-thousand years old. And through this tapestry, which is the history of this country, the kids acquire what is probably the most important value in education, and that is the understanding that life is complex, and there's no black and white. And by appreciating complexity, they become more tolerant, and tolerance leads to hope.
Vì vậy, góc nhìn, bối cảnh và lịch sử đóng vai trò quan trọng khi tôi lập kế hoạch những chuyến đi với bọn trẻ. Chúng tôi đến Kibbutzim được xây dựng bởi những nguời sống sót cuộc diệt chủng Holocaust. Nhìn tàn tích của những làng Palestin, tìm hiểu chúng bị tàn phá ra sao. Chúng tôi đi qua nhiều di tích khu định cư nguời Do Thái, Nabatean, và Canaanite lần luợt ba, bốn, năm ngàn năm trước. Khi thăm những di tích đa sắc tộc, lịch sử của đất nước, bọn trẻ tiếp thu đuợc giá trị cốt lõi của giáo dục, đó là nhận thức đuợc cuộc sống rất phức tạp, không chỉ có trắng và đen. Khi đã tôn trọng sự đa dạng, bọn trẻ trở nên dễ cảm thông hơn, sự cảm thông dẫn đến niềm hi vọng.
I ride with these kids once a week, every Tuesday. Here's a picture I took last Tuesday -- less than a week ago -- and I ride with them tomorrow also. In every one of these rides I always end up standing in one of these incredible locations, taking in this incredible landscape around me, and I feel blessed and fortunate that I'm alive, and that I sense every fiber in my aching body. And I feel blessed and fortunate that 15 years ago I had the courage to resign my tenured position at NYU and return to my home country where I can do these incredible rides with this group of troubled kids coming from Ethiopia and Morocco and Russia. And I feel blessed and fortunate that every week, every Tuesday -- and actually every Friday also -- I can once again celebrate in the marrow of my bones the very essence of living in Israel on the edge.
Tôi đạp xe với bọn trẻ một lần một tuần, vào thứ ba. Đây là bức ảnh tôi chụp thứ ba tuần truớc và tôi sẽ đạp xe với các em ngày mai. Trong mỗi chuyến đi tôi luôn đuợc chiêm ngưỡng những khung cảnh tuyệt vời, tôi thấy mình thật may mắn vì được sống, và vì tôi cảm nhận đuợc từng tế bào trong cơ thể đau nhức của mình. Tôi còn thấy may mắn vì 15 năm truớc tôi đủ can đảm để từ bỏ vị trí trong biên chế ở NYU để trở về quê huơng nơi tôi có những chuyến đi kì thú với những thiếu niên cần đuợc cải tạo đến từ Ethiopia, Morocco và Nga. Tôi thấy mình may mắn vì mỗi thứ ba và cả mỗi thứ sáu tôi có thể ngợi ca từ tận đáy lòng giá trị cốt lõi của việc sống hết mình ở Isarel.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)