Both myself and my brother belong to the under 30 demographic, which Pat said makes 70 percent, but according to our statistics it makes 60 percent of the region's population. Qatar is no exception to the region. It's a very young nation led by young people. We have been reminiscing about the latest technologies and the iPods, and for me the abaya, my traditional dress that I'm wearing today.
Cả tôi và anh trai tôi thuộc lớp người dưới tuổi 30, mà Pat cho rằng chiếm 70% dân số nhưng theo thống kê của chúng tôi thì chỉ chiếm 60% dân số của vùng. Qatar không phải là ngoại lệ Nó là một quốc gia trẻ dẫn dắt bởi những người trẻ. Chúng tôi hồi tưởng về những công nghệ gần đây nhất và chiếc iPods, và với tôi là chiếc áo Aba, chiếc váy truyền thống mà tôi đang mặc hôm nay.
Now this is not a religious garment, nor is it a religious statement. Instead, it's a diverse cultural statement that we choose to wear. Now I remember a few years ago, a journalist asked Dr. Sheikha, who's sitting here, president of Qatar University -- who, by the way, is a woman -- he asked her whether she thought the abaya hindered or infringed her freedom in any way. Her answer was quite the contrary. Instead, she felt more free, more free because she could wear whatever she wanted under the abaya. She could come to work in her pajamas and nobody would care. (Laughter) Not that you do; I'm just saying.
Bây giờ nó không phải là một trang phục tôn giáo, hay một tuyên bố tôn giáo. Thay vì vậy, nó là một tuyên bố đa dạng văn hóa mà chúng tôi chọn để mặc. Tôi nhớ lại một vài năm trước, một nhà báo đã hỏi Tiến sỹ Sheikha, người đang ngồi đây, hiệu trưởng Đại học Qatar -- người, mà nhân tiện đây tôi nói, là một phụ nữ -- anh hỏi bà rằng liệu bà có nghĩ chiếc áo Aba cản trở hoặc vi phạm sự tự do của bà trong bất cứ trường hợp nào không? Câu trả lời của bà khá là trái ngược. Thay vì vậy, bà lại cảm thấy thoải mái hơn, bởi vì bà có thể mặc bất cứ thứ gì bà muốn bên dưới chiếc áo Aba. Bà có thể đi làm trong bộ đồ ngủ và chẳng ai quan tâm (Cười) Tôi chỉ nói vậy thôi, đừng làm thế nhé.
(Laughter)
(Cười)
My point is here, people have a choice -- just like the Indian lady could wear her sari or the Japanese woman could wear her kimono. We are changing our culture from within, but at the same time we are reconnecting with our traditions. We know that modernization is happening. And yes, Qatar wants to be a modern nation. But at the same time we are reconnecting and reasserting our Arab heritage. It's important for us to grow organically. And we continuously make the conscious decision to reach that balance.
Quan điểm của tôi là: mọi người có một lựa chọn -- giống như phụ nữ Ấn Độ có thể mặc váy Sari hoặc phụ nữ Nhật Bản mặc Kimono. Chúng ta đang thay đổi nền văn hóa của mình từ bên trong, nhưng cùng lúc chúng ta cũng kết nối lại với truyền thống của mình. Chúng ta biết rằng hiện đại hóa đang diễn ra. Và đúng, Qatar muốn trở thành một quốc gia hiện đại. Nhưng cùng lúc chúng ta cũng đang kết nối và khẳng định lại di sản Ả-Rập của chúng ta. Điều này rất quan trọng cho sự phát triển tổ chức của chúng ta. Và chúng ta tiếp tục đưa ra những quyết định có ý thức để chạm tới sự cân bằng.
In fact, research has shown that the more the world is flat, if I use Tom Friedman's analogy, or global, the more and more people are wanting to be different. And for us young people, they're looking to become individuals and find their differences amongst themselves. Which is why I prefer the Richard Wilk analogy of globalizing the local and localizing the global. We don't want to be all the same, but we want to respect each other and understand each other. And therefore tradition becomes more important, not less important.
Sự thật là, các nghiên cứu đã cho thấy nếu tôi dùng phép suy diễn của Tom Friedman, thế giới ngày càng phẳng, hay toàn cầu hóa thì càng có nhiều người muốn được khác biệt. Và đối với những người trẻ tuổi như chúng ta, họ đang quan tâm đến việc trở thành những cá thể riêng biệt. và tìm ra điểm khác biệt của mình giữa họ. vì thế mà tôi thích phép suy diễn của Richard Wilk hơn về toàn cầu hóa bản địa và bản địa hóa toàn cầu. Chúng ta không muốn giống hệt nhau, nhưng chúng ta muốn tôn trọng và hiểu rõ nhau. Và vì vậy, truyền thống trở nên ngày càng quan trọng, chứ không phải là kém quan trọng đi.
Life necessitates a universal world, however, we believe in the security of having a local identity. And this is what the leaders of this region are trying to do. We're trying to be part of this global village, but at the same time we're revising ourselves through our cultural institutions and cultural development. I'm a representation of that phenomenon. And I think a lot of people in this room, I can see a lot of you are in the same position as myself. And I'm sure, although we can't see the people in Washington, they are in the same position. We're continuously trying to straddle different worlds, different cultures and trying to meet the challenges of a different expectation from ourselves and from others.
Cuộc sống đòi hỏi một thế giới chung, tuy nhiên, chúng ta tin tưởng vào sự an toàn của việc có một bản sắc địa phương. Và đó là điều mà những người lãnh đạo nơi đây đang cố gắng thực hiện. Chúng tôi đang cố gắng là một phần của ngôi làng toàn cầu này, nhưng cùng lúc, chúng tôi cũng nhìn nhận lại bản thân thông qua các thể chế và sự phát triển văn hóa của mình. Tôi là một đại diện của hiện tượng này. Và tôi nghĩ rất nhiều người trong căn phòng này, Tôi có thể thấy rất nhiều người đang cùng vị trí với tôi. Tôi chắc rằng, mặc dù chúng ta không thể nhìn thấy những người ở Washington, họ cũng đang cùng vị trí với chúng ta. Chúng ta đang tiếp tục cố gắng hòa hợp những thế giới, những nền văn hóa khác nhau và cố gắng đương đầu với những thử thách của một sự kỳ vọng khác từ bản thân ta và từ mọi người.
So I want to ask a question: What should culture in the 21st century look like? In a time where the world is becoming personalized, when the mobile phone, the burger, the telephone, everything has its own personal identity, how should we perceive ourselves and how should we perceive others? How does that impact our desert culture?
Thế nên tôi muốn đặt một câu hỏi: Nền văn hóa của thế kỷ 21 nên như thế nào? Trong thời điểm mà thế giới đang trở nên cá nhân hóa, khi mà điện thoại di động, hamburger, điện thoại, mọi thứ có bản sắc riêng của nó, làm thế nào chúng ta hiểu được bản thân và làm thế nào chúng ta hiểu được người khác? Điều đó sẽ ảnh hưởng đến nền văn hóa sa mạc của chúng ta như thế nào?
I'm not sure of how many of you in Washington are aware of the cultural developments happening in the region and, the more recent, Museum of Islamic Art opened in Qatar in 2008. I myself am personalizing these cultural developments, but I also understand that this has to be done organically. Yes, we do have all the resources that we need in order to develop new cultural institutions, but what I think is more important is that we are very fortunate to have visionary leaders who understand that this can't happen from outside, it has to come from within. And guess what? You might be surprised to know that most people in the Gulf who are leading these cultural initiatives happen to be women.
Tôi không chắc có bao nhiêu trong số các bạn ở Washington nhận ra sự phát triển văn hóa đang diễn ra trong vùng và mới đây, Bảo tàng nghệ thuật Hồi giáo mở cửa ở Qatar năm 2008. Tôi tự mình cá nhân hóa những phát triển văn hóa này, nhưng tôi cũng hiểu rằng điều này phải được thực hiện một cách có tổ chức Đúng vậy, chúng ta có tất cả những nguồn tài nguyên mà ta cần để phát triển một thể chế văn hóa mới, nhưng điều mà tôi nghĩ rằng quan trọng hơn đó là chúng ta thật may mắn khi có những nhà lãnh đạo nhìn xa trông rộng những người hiểu rằng điều này không thể xảy ra từ bên ngoài, mà phải đến từ bên trong. Và đoán được không? Bạn có lẽ sẽ bị bất ngờ khi biết hầu hết mọi người ở Vịnh Gulf những người đang dẫn dắt những sáng kiến văn hóa này lại là những người phụ nữ.
I want to ask you, why do you think this is? Is it because it's a soft option; we have nothing else to do? No, I don't think so. I think that women in this part of the world realize that culture is an important component to connect people both locally and regionally. It's a natural component for bringing people together, discussing ideas -- in the same way we're doing here at TED. We're here, we're part of a community, sharing out ideas and discussing them. Art becomes a very important part of our national identity. The existential and social and political impact an artist has on his nation's development of cultural identity is very important.
Tôi muốn hỏi rằng, bạn nghĩ tại sao lại như thế? đó là vì đó là lựa chọn mang tính văn hóa hay chúng tôi không có chuyện gì khác để làm? Không, tôi không nghĩ thế. Tôi nghĩ những người phụ nữ trong phần này của thế giới nhận ra rằng văn hóa là một thành phần quan trọng để kết nối con người cả bản địa lẫn khu vực. Nó là một thành phần tự nhiên để mang mọi người đến với nhau, cùng thảo luận những ý tưởng -- theo cùng cách mà chúng ta đang làm ở đây, tại TED. Chúng ta ở đây, là một phần của cộng đồng, cùng chia sẻ những ý tưởng và thảo luận về chúng. Nghệ thuật trở thành một phần rất quan trọng của bản sắc dân tộc chúng ta. những tác động mang tính chính trị ,xã hội, khẳng định sự tồn tại mà một người nghệ sỹ có trên sự phát triển của bản sắc văn hóa đất nước mình là vô cùng quan trọng.
You know, art and culture is big business. Ask me. Ask the chairpersons and CEOs of Sotheby's and Christie's. Ask Charles Saatchi about great art. They make a lot of money. So I think women in our society are becoming leaders, because they realize that for their future generations, it's very important to maintain our cultural identities. Why else do Greeks demand the return of the Elgin Marbles? And why is there an uproar when a private collector tries to sell his collection to a foreign museum? Why does it take me months on end to get an export license from London or New York in order to get pieces into my country?
Bạn biết đấy, nghệ thuật và văn hóa là công việc kinh doanh lớn Hãy hỏi tôi. Hỏi những Chủ tịch và Tổng giám đốc của Sotheby và Christie. Hỏi Charles Saatchi về nghệ thuật. Họ kiếm được bộn tiền. Vì vậy tôi nghĩ rằng phụ nữ trong xã hội chúng ta đang trở thành những nhà lãnh đạo, bởi họ nhận ra rằng điều này vì những thế hệ tương lai, nó rất quan trọng để giữ gìn những bản sắc văn hóa của chúng ta. Tại sao người Hy Lạp lại yêu cầu sự trở lại của Elgin Marbles? (Bộ sưu tập những bức tượng cẩm thạch cổ điển Hy Lạp) Và tại sao lại có những lời bàn tán khi một nhà sưu tập cố gắng bán bộ sưu tập của mình cho một viện bảo tàng ngoại quốc? Tại sao tôi lại phải mất mấy tháng trời để kết thúc việc lấy giấy phép xuất cảnh từ London hay New York để có thể đưa một vài phần về tới quê hương mình?
In few hours, Shirin Neshat, my friend from Iran who's a very important artist for us will be talking to you. She lives in New York City, but she doesn't try to be a Western artist. Instead, she tries to engage in a very important dialogue about her culture, nation and heritage. She does that through important visual forms of photography and film.
Chỉ trong vài tiếng, Shirin Neshat, một người bạn Iran của tôi một người nghệ sỹ rất quan trọng với chúng ta sẽ nói chuyện với bạn. Cô ấy sống ở New York, nhưng cô không cố gắng trở thành một nghệ sỹ Tây phương. Thay vì vậy, cô cố gắng tiến hành một cuộc đối thoại quan trọng về nền văn hóa, quốc gia và di sản của cô ấy. Cô làm điều này thông qua những loại hình nghệ thuật thị giác như nhiếp ảnh và phim ảnh.
In the same way, Qatar is trying to grow its national museums through an organic process from within. Our mission is of cultural integration and independence. We don't want to have what there is in the West. We don't want their collections. We want to build our own identities, our own fabric, create an open dialogue so that we share our ideas and share yours with us. In a few days, we will be opening the Arab Museum of Modern Art. We have done extensive research to ensure that Arab and Muslim artists, and Arabs who are not Muslims -- not all Arabs are Muslims, by the way -- but we make sure that they are represented in this new institution. This institution is government-backed and it has been the case for the past three decades. We will open the museum in a few days, and I welcome all of you to get on Qatar Airways and come and join us.
Cũng bằng cách này, Qatar đang cố gắng phát triển những bảo tàng quốc gia qua một quá trình từ bên trong. Nhiệm vụ của chúng tôi thuộc về sự hội nhập văn hóa và nền độc lập. Chúng tôi không muốn những thứ đã có ở phương Tây. Chúng tôi không muốn bộ sưu tập của họ. Chúng tôi muốn xây dựng một bản sắc riêng, một kết cấu riêng, sáng tạo nên một cuộc đối thoại mở để chia sẻ những ý tưởng của mình và các bạn chia sẻ với chúng tôi. Trong một vài ngày, chúng tôi sẽ mở cửa Bảo tàng Nghệ thuật Ả Rập đương đại. Chúng tôi đã hoàn thành một nghiên cứu mở rộng để chắc rằng những nghệ sỹ A-Rập theo đạo Hồi, và những nghệ sỹ A-Rập không theo đạo -- không phải tất cả người A-Rập đều theo đạo Hồi--- nhưng chúng tôi đảm bảo rằng họ đại diện trong tổ chức mới này Tổ chức này được chính phủ hậu thuẫn và đã như thế được ba thập kỉ nay chúng tôi sắp mở một bảo tàng và tôi mời tất cả các bạn đến sân bay Qatar và cùng tham gia với chúng tôi
(Laughter)
(Tiếng cười)
Now this museum is just as important to us as the West. Some of you might have heard of the Algerian artist Baya Mahieddine, but I doubt a lot of people know that this artist worked in Picasso's studio in Paris in the 1930s. For me it was a new discovery. And I think with time, in the years to come we'll be learning a lot about our Picassos, our Legers and our Cezannes. We do have artists, but unfortunately we have not discovered them yet.
bảo tàng này quan trọng với chúng tôi như với các nước phương tây vậy vài người trong số các bạn có lẽ đã nghe đến nghệ sĩ người Algeria ,Baya Mahieddine nhưng tôi nghĩ rằng rất nhiều người biết rằng người nghệ sĩ này đã làm việc ở xưởng Picasso ở Pháp trong những năm 1930 với tôi đó là một phát hiện mới và tôi nghĩ theo thời gian, những năm tới chúng ta sẽ biết thêm nhiều về Picassos, Legers và Cezannes của chúng ta chúng ta có những người nghệ sĩ nhưng không may là chúng ta đến giờ vẫn chưa phát hiện ra họ
Now visual expression is just one form of culture integration. We have realized that recently more and more people are using the means of YouTube and social networking to express their stories, share their photos and tell their own stories through their own voices. In a similar way, we have created the Doha Film Institute. Now the Doha Film Institute is an organization to teach people about film and filmmaking. Last year we didn't have one Qatari woman filmmaker. Today I am proud to say we have trained and educated over 66 Qatari women filmmakers to edit, tell their own stories in their own voices.
Cách diễn giải bằng hình ảnh chỉ là một dạng của sự hội nhập văn hóa. chúng tôi nhận ra rằng ngày càng nhiều người đang sử dụng những phương tiện như Youtube và mạng xã hội để thể hiện những câu chuyện, chia sẻ những bức ảnh của họ và lên tiếng kể những câu chuyện của riêng mình. Tương tự như thế chúng tôi thành lập Hiệp hội phim Doha Hiệp hội phim Doha là một tổ chức dạy người ta về phim và việc làm phim năm ngoái chúng tôi không có một người phụ nữ làm phim người Qatari nào hôm nay tôi tự hào nói rằng chúng ta đã huấn luyện và đào tạo được hơn 66 nhà nữ làm phim người Qatar biên soạn và kể những câu chuyện của họ bằng chính giọng nói của họ
(Applause)
(vỗ tay)
Now if you'll allow me, I would love to share a one-minute film that has proven to show that a 60-sec film can be as powerful as a haiku in telling a big picture. And this is one of our filmmakers' products.
nếu các bạn cho phép,tôi rất muốn chia sẻ một thước phim một phút chứng minh rằng một đoạn phim 60giây cũng có thể có sức mạnh như một bài thơ haiku khi diễn tả một vấn đề lớn đây là một trong những sản phẩm của nhà làm phim của chúng tôi
(Video) Boy: Hey listen! Did you know that the stocks are up? Who are you playing? Girl: Uncle Khaled. Here, put on the headscarf. Khaled: Why would I want to put it on? Girl: Do as you're told, young girl. Boy: No, you play mom and I play dad. (Girl: But it's my game.) Play by yourself then. Girl: Women! One word and they get upset. Useless. Thank you. Thank you!
(đoạn phim) cậu bé: nghe này! cậu có biết cổ phiếu tăng giá chưa? cậu đóng vai gì thế? cô bé :cậu Khaled,đây hãy đeo chiếc khăn quàng cổ này Khaled : tại sao phải đeo chứ? Cô bé : làm như người ta bảo đi ,cô bé Cậu bé : không, cậu đóng vai mẹ,tớ đóng vai bố(cô bé : nhưng đây là trò chơi của tớ mà ) thế thì cậu chơi một mình đi. cô bé : đàn bà !một tiếng thôi mà họ đã giận vô dụng cảm ơn. cảm ơn
(Applause)
(vỗ tay)
SM: Going back to straddling between East and West, last month we had our second Doha Tribeca Film Festival here in Doha. The Doha Tribeca Film Festival was held at our new cultural hub, Katara. It attracted 42,000 people, and we showcased 51 films. Now the Doha Tribeca Film Festival is not an imported festival, but rather an important festival between the cities of New York and Doha. It's important for two things. First, it allows us to showcase our Arab filmmakers and voices to one of the most cosmopolitan cities in the world, New York City. At the same time, we are inviting them to come and explore our part of the world. They're learning our culture, our language, our heritage and realizing we're just as different and just the same as each other.
SM : quay trở lại với sự dao động giữa Đông và Tây tháng vừa rồi chúng tôi vừa tổ chức liên hoan phim Doha Tribeca ở đây tại Doha. Liên hoan phim Doha Tribeca được tổ chức tại trung tâm văn hoá mới của chúng tôi, Katara. Nó đã thu hút 42000 người chúng tôi đã triển lãm 51 đoạn phim Giờ thì Liên hoan phim Doha Tribeca không còn là một lễ hội nhập khẩu nữa, nó đã trở thành một lễ hội quan trọng giữa thành phố New York và Doha. Có 2 điều quan trọng. Trước hết nó cho phép chúng tôi triển lãm những nhà làm phim A-Rập và tiếng nói của họ tới một trong những thành phố quốc tế nổi tiếng nhất thế giới, New York. Cùng lúc, chúng tôi cũng mời họ đến và khám phá phần thế giới của chúng tôi Họ đang học về văn hóa, ngôn ngữ, di sản của chúng ta và nhận ra rằng chúng ta khác biệt và cũng như họ.
Now over and over again, people have said, "Let's build bridges," and frankly, I want to do more than that. I would like break the walls of ignorance between East and West -- no, not the soft option that we have discussed before, but rather the soft power that Joseph Nye has spoken about before. Culture's a very important tool to bring people together. We should not underestimate it.
Và cứ nhiều lần như thế mọi người nói: "Hãy cùng xây cầu nối", nói thật tôi muốn làm nhiều hơn thế tôi muốn phá bỏ những bức tường của sự thờ ơ giữa Đông và Tây -- không không phải lựa chọn văn hoá mà chúng ta đang nói về mà là sức mạnh văn hoá mà Joseph Nye nói trước đây văn hoá là một công cụ mang mọi người đến với nhau chúng ta không nên đánh giá thấp nó
"Know thyself," that is the journey of self-expression and self-realization that we are traveling. Now I don't pretend to have all the answers, but I know that me as an individual and we as a nation welcome this community of ideas worth spreading. This is a very interesting journey. I welcome you on board for us to engage and discuss new ideas of how to bring people together through cultural initiatives and discussions. Familiarity destroys and trumps fear. Try it.
"Hãy biết mình là ai" đây là hành trình tự thể hiện và tự khám phá mà chúng ta đang đi Tôi không giả vờ là biết tất cả những câu trả lời nhưng tôi biết rằng tôi với tư cách là một cá nhân và chúng ta với tư cách là một dân tộc chào mừng tập thể này với những ý tưởng đáng được chia sẻ. đây là một hành trình rất thú vị tôi xin mời bạn cùng tham gia với chúng tôi tham gia và bàn luận những ý tưởng mới làm thế nào để mang người ta lại với nhau qua động lực và các thảo luận văn hoá sự gần gũi phá huỷ và chiến thắng nỗi sợ hãi. Hãy thử đi.
Ladies and gentlemen, thank you very much. Shokran.
Xin cảm ơn quý vị rất nhiều. Shokran.
(Applause)
(Vỗ tay)